Lục Tí Bạo Long biến mất không thấy đâu nữa, còn bia mộ chảy máu đầm đìa thì lại rơi xuống đất.
Củ cải đỏ dừng khóc, ngẩn người nhìn mặt đất, lại nhìn Huyền Thú Giám trong tay Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Tiểu bánh bao đi đâu rồi?
Từ xa truyền đến hai tiếng gào trầm đục.
Đại hán da vàng và lão đạo thân thể thối rữa từ xa bay trở về, bóng người càng lúc càng trở nên rõ ràng, thi thể thối rữa mang theo tử khí khủng bố, khiến cho chốn rừng núi cát bay đá chạy, tựa như âm binh từ dưới lòng đất chui ra.
Lúc này Ninh Tiểu Xuyên cũng không còn thời gian giải thích với nàng nữa, liền nắm lấy tay nàng, hướng về phía bóng đêm mà bỏ chạy.
Ninh Tiểu Xuyên vừa chạy trốn vừa hộc máu, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi.
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi làm sao vậy?
Củ cải đỏ khẩn trương hỏi thăm.
Nàng vốn dĩ rất ghét Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng vào thời điểm nguy hiểm nhất, Ninh Tiểu Xuyên lại mạo hiểm tính mạng mà cứu giúp Tiểu bánh bao, khiến nàng hết sức cảm động.
Trải qua chuyện này, đột nhiên nàng cảm thấy, Ninh Tiểu Xuyên thật ra vẫn là một người không tệ, rất có nhân tính, không giống những nhân loại mà trước kia mình gặp, trong lòng ngoại trừ lợi ích thì vẫn chỉ là lợi ích.
Mặc dù hành động của hắn, trong mắt những nhân loại khác, là những hành động rất ngu ngốc, thế nhưng, Củ cải đỏ lại cảm được nhân tính trên người một nhân loại như hắn, không phải là cỗ máy sống vì lợi ích.
Cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên Củ cải đỏ mới sinh ra hảo cảm với hắn, thấy hắn bị thương, mới chủ động quan tâm hỏi thăm.
Ninh Tiểu Xuyên cắn chặt răng, nói:
- Vừa rồi ta lợi dụng bảy đạo tâm thần ngưng tụ ra bảy cái ý niệm thể, dẫn dụ hai cổ thi rời đi. Thế nhưng, lực lượng của hai cổ thi này thật sự quá cường đại, khiến cho bảy cái ý niệm thể của ta đều bị đánh nát, tâm thần bị trọng thương, cũng khiến cho nguyên khí của ta đại thương. Chẳng qua, cũng không có gì trở ngại lắm. Chỉ cần bỏ ra một ít thời gian là có thể khôi phục bảy đại tâm thần… Khục khục…
Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên nói chuyện rất thản nhiên, thế nhưng tinh thần của hắn quả thật bị thương rất nghiêm trọng. Nếu không phải hắn có Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, căn bản không có khả năng tu luyện được bảy đạo tâm thần.
Củ cải đỏ mím môi nói:
- Thật là không hiểu nổi ngươi, ta ghét ngươi như vậy, ngươi còn giúp ta ư?
- Chưa hẳn là ta muốn giúp ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Lúc trước, Lục Khánh Nguyên muốn giết ta, nhờ có Lục Tí Bạo Long ngăn cản hắn, cho nên ta mới tránh được một kiếp. Nó đã cứu ta một lần, tất nhiên ta không thể trơ mắt nhìn nó bị thi thể kia hút cạn máu được.
- Hơn nữa, vừa rồi nếu như không thể cứu được nó thì ta nhất định sẽ rời đi. Tuy nhiên, ta đã tính toán kỹ, quả thật có một tia cơ hội có thể cứu nó ra, cho nên mới ra tay cứu nó, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Đây là một loại tín niệm cố chấp, cũng là nguyên tắc mà Ninh Tiểu Xuyên tuân thủ nghiêm ngặt.
Dưới chân núi xa xa, có một tòa cung điện cũ nát, tường vây sụp đổ, cỏ dại mọc đầy đất, khắp nơi đều là gạch ngói vụn, ngay cả cửa lớn của cung điện cũng đều bị bão cát thổi cho tơi tả, phát ra tiếng quái phong “ô ô”.
Thế nhưng, bên ngoài cung điện lại không hề có một ngọn cỏ nào, khiến người khác có cảm giác quỷ dị cực độ.
Ninh Tiểu Xuyên vốn dĩ muốn đi vòng qua cung điện này, căn bản không định chạy đến đây, vì sợ rằng sẽ gặp phải những thứ càng đáng sợ hơn so với hai cổ thi.
Thế nhưng, hắn vừa mới bước vào phạm vi cách cung điện trăm mét, đột nhiên thân thể xoay tròn, bị một luồng lực lượng thần bí kéo vào bên trong.
Vụt...
Lúc hắn đứng vững chân thì đã đứng trong viện tử mọc đầy cỏ dại, cách đó không xa là bức tường hư hại nặng nề và một cánh cửa cũ nát.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng về phía sau, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mình rõ ràng ở bên ngoài hơn trăm mét, tại sao lại bỗng nhiên tiến vào bên trong tường vây thế này?
Đại hán da vàng và lão đạo thi thể thối rữa cũng đuổi tới bên ngoài cung điện, thế nhưng lúc còn cách cung điện hơn trăm mét, thì lại bị một tầng lực lượng vô hình ngăn trở, căn bản không thể tiến vào phía trước nổi một bước.
Lão đạo ném cái bia mộ đầm đìa máu về phía đại điện.
Thế nhưng, cái bia mộ đầm đìa máu lại bị một luồng lực lượng vô hình ngăn cản, chậm rãi rơi trở về trong tay lão đạo.
Đại hán da vàng và lão đạo đều cố gắng xông vào trong đại điện, thế nhưng, khoảng cách hơn trăm mét này lại giống như một cái khe trời, vĩnh viễn không thể tiến vào đại điện.
Ninh Tiểu Xuyên chỉ thấy bọn hắn vẫn một mực dậm chân tại chỗ.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn một màn kinh dị trước mắt, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ… vừa rồi đã xảy ra tình huống bước nhảy không gian?
Khoảng cách thoạt chừng chỉ hơn trăm mét, nhưng lại xa xôi không gì sánh nổi.
Vì kiểm chứng phỏng đoán trong lòng mình, Ninh Tiểu Xuyên lại cẩn thận đi về phía hai cổ thi cách ngoài trăm mét.
Mới đầu, Ninh Tiểu Xuyên còn đi rất thận trọng, về sau, Ninh Tiểu Xuyên dần dần tăng thêm tốc độ, thi triển thân pháp nhanh nhất của mình, chỉ trong một nhịp hô hấp đã tiến xa trăm trượng.
Thế nhưng, lúc Ninh Tiểu Xuyên dừng lại, mới phát hiện hai cổ thi kia vẫn cách mình hơn trăm mét, còn mình thì đứng yên tại chỗ, giống như khoảng cách mấy chục dặm mà hắn vừa đi, chỉ là ảo giác của bản thân mà thôi.
- Tại sao lại như vậy?
Ninh Tiểu Xuyên cũng bị kinh sợ.
Vừa rồi tuyệt đối không phải là ảo giác, mình tuyệt đối đã chạy được hơn sáu mươi dặm.
Thế nhưng, sau khi dừng bước, tại sao vẫn đứng yên tại chỗ?
Củ cải đỏ cũng sợ tới ngây người, từ trong tay Ninh Tiểu Xuyên nhảy xuống đất, bước về phía trước một bước, thế nhưng, lúc nàng dừng lại thì vẫn đứng tại chỗ, giống như chưa từng bước bao giờ.
Thiên Đế Nhận nói:
- Ta biết rồi, đây là một khu vực không gian bị phong ấn, tòa đại điện bỏ hoang này rất có thể là một nơi cấm kỵ, bị Thủy tổ của Thiên Đế Sơn dùng lực lượng không gian phong ấn lại. Ngươi đã từng nghe qua “súc địa thành thốn” chưa?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đây là một loại Đạo pháp thần bí, có thể rút ngắn khoảng cách một trượng thành một tấc.
- Đó chỉ là uy lực mà người bình thường cũng có thể làm được. Nếu như loại nhân vật cấp bậc Thủy tổ của Thiên Đế Sơn thi triển, thậm chí có thể đem khoảng cách vạn dặm rút thành một tấc. Nói cách khác, ngươi bay hơn vạn dặm thì chỉ mới tiến được một tấc. Vừa rồi ngươi chỉ mới bay được 60 vạn dặm, cho nên cũng khác gì dậm chân tại chỗ.
Thiên Đế Nhận nói.
- Thì ra là thế, khó trách hai cổ thi kia chạy băng băng vào đại điện hoang phế, nhưng vẫn giống như dậm chân tại chỗ.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức bừng tỉnh, thế nhưng lại chợt nổi lên nghi vấn:
- Vậy tại sao vừa rồi chúng ta đang ở ngoài tường vây, lại đột nhiên tiến vào trong tường vây?
- Chuyện này… có lẽ có hai loại khả năng, loại thứ nhất là ngươi vừa mới bước vào giao điểm của phong ấn, vì vậy mới xuất hiện tình huống bước nhảy không gian, tiến vào trong đại điện hoang phế.
- Khả năng thứ hai, đại điện đã bị phong ấn, chứng tỏ bên trong có tồn tại cấm kỵ đáng sợ. Nói không chừng là thứ cấm kỵ gì đó đã cường hành kéo chúng ta vào trong này. Nếu là loại tình huống thứ hai, vậy thì không xong rồi.
Thiên Đế Nhận ngưng trọng nói.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua hai cổ thi cách ngoài trăm mét, hàng lông mày nhíu chặt, nói:
- Nếu thật sự như lời ngươi nói, vậy thì chúng ta rất có thể sẽ bị vây chết trong này, cả đời cũng đừng mong thoát ra ngoài được.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua đại điện hoang phế sau lưng, cảm giác trong đại điện tràn ngập khí tức u ám, khiến người khác cảm thấy bất an.
Tốt nhất cứ đợi trời sáng, sau đó mới tiến vào trong đại điện xem xét, bây giờ tiến vào thì cực kỳ không ổn chút nào.
Vì đảm bảo an toàn, Ninh Tiểu Xuyên mới cố nén thương thế, bố trí một cái trận pháp.
Sau khi bố trí xong trận pháp, hắn mới ngồi xếp bằng tại trung tâm trận pháp, bắt đầu trị thương.
Hắn thật sự bị thương rất nặng, vốn dĩ đã bị Lục Khánh Nguyên đánh trọng thương, sau đó bảy đạo tâm thần cũng bị trọng thương, nếu không phải ý chí của hắn kinh người, e rằng đã ngã xuống rồi.
Củ cải đỏ nhìn chằm chằm vào Ninh Tiểu Xuyên đang ngồi xếp bằng tại trung tâm trận pháp, đột nhiên cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên rất đẹp trai, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, mày rậm mắt sắc bén, mái tóc dài xõa tung, chỉ có điều là khóe miệng vẫn còn vương vết máu.
Trầm tư hồi lâu, Củ cải đỏ mới hạ xuống quyết tâm thật lớn, bắt đầu chậm rãi cởi áo bào ngoài thân.
Lúc áo bào bị cởi xuống, chợt phát ra hào quang chói mắt, biến thành một lớp vỏ kim sâm, phát ra mùi thuốc nồng đậm.
- Ninh Tiểu Xuyên, cho ngươi!
Củ cải đỏ cầm một lớp vỏ kim sâm lớn, đôi mắt chớp chớp, đưa cho Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên mở mắt, cúi đầu nhìn lớp vỏ kim sâm trong tay Củ cải đỏ, lại nhìn nàng ăn mặc mỏng manh, nói:
- Ngươi không lạnh ư?
- Không lạnh.
Củ cải đỏ lắc đầu.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngươi cứ giữ lại đi, ta thân là Đại Dưỡng Tâm Sư, trên người có rất nhiều Huyền dược, có thể tự trị thương cho mình.
- Không phải chỉ là một kiện “y phục” thôi ư? Sau khi cởi ra, sau này sẽ mọc lại. Ngươi rốt cuộc có nhận hay không?
Củ cải đỏ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.
- Không lấy.
Củ cải đỏ dậm chân, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, một nữ nhân cởi bỏ quần áo trước mặt một nam nhân, vốn dĩ đã hạ quyết tâm rất lớn. Ngươi lại muốn nàng mặc lại đồ, nếu như nàng mặc lại, không phải rất mất mặt hay sao?
- Ngươi cũng tính là nữ nhân à?
Ninh Tiểu Xuyên không khỏi cảm thấy hứng thú, nói:
- Những điều này là ai dạy cho ngươi?
- Không mượn ngươi xen vào.
Củ cải đỏ nhét lớp vỏ màu vàng vào tay Ninh Tiểu Xuyên, sau đó quay người đi tới một tảng đá cách đó không xa, ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu gối, cúi đầu nhìn mặt đất. Cũng không biết lúc này nàng đang nghĩ gì?
Cho dù là một gốc kim sâm 3500 năm, nếu như mất đi một lớp vỏ lớn, cũng sẽ yếu đi rất nhiều.
Một trận gió đêm thổi tới, Củ cải đỏ cảm thấy có chút lành lạnh, thân thể có chút co ro, đôi bàn tay nhỏ khẽ chà xát.
Bỗng nhiên, một cái áo bào lớn khoác lên vai nàng, giúp nàng cản bớt gió lạnh.
Lúc nàng ngẩng đầu lên thì Ninh Tiểu Xuyên đã xoay người rời đi, ngồi xếp bằng tại trung tâm trận pháp, bắt đầu tiếp tục an dưỡng thương thế.
Còn lớp vỏ kim sâm kia thì bị hắn ngậm trong miệng.
Khi thấy toàn thân Ninh Tiểu Xuyên bị một tầng hào quang bao trùm, trên mặt Củ cải đỏ cuối cùng cũng lộ ra một tia vui vẻ ngọt ngào, ôm chặt bộ áo bào rộng thùng thình khoác trên người, cảm thấy thân thể thập phần ấm áp.
Lúc đầu, nàng tính kế Ninh Tiểu Xuyên, đó là bởi vì những nhân loại mà nàng từng gặp đều thập phần đáng giận, đều muốn bắt nàng để luyện dược, sau khi chịu thiệt thòi mấy lần, nàng liền trở nên thập phần chán ghét nhân loại.
Lần đầu tiên nàng gặp Ninh Tiểu Xuyên, liền theo bản năng xem hắn trở thành địch nhân.
Củ cải đỏ dừng khóc, ngẩn người nhìn mặt đất, lại nhìn Huyền Thú Giám trong tay Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Tiểu bánh bao đi đâu rồi?
Từ xa truyền đến hai tiếng gào trầm đục.
Đại hán da vàng và lão đạo thân thể thối rữa từ xa bay trở về, bóng người càng lúc càng trở nên rõ ràng, thi thể thối rữa mang theo tử khí khủng bố, khiến cho chốn rừng núi cát bay đá chạy, tựa như âm binh từ dưới lòng đất chui ra.
Lúc này Ninh Tiểu Xuyên cũng không còn thời gian giải thích với nàng nữa, liền nắm lấy tay nàng, hướng về phía bóng đêm mà bỏ chạy.
Ninh Tiểu Xuyên vừa chạy trốn vừa hộc máu, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi.
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi làm sao vậy?
Củ cải đỏ khẩn trương hỏi thăm.
Nàng vốn dĩ rất ghét Ninh Tiểu Xuyên, thế nhưng vào thời điểm nguy hiểm nhất, Ninh Tiểu Xuyên lại mạo hiểm tính mạng mà cứu giúp Tiểu bánh bao, khiến nàng hết sức cảm động.
Trải qua chuyện này, đột nhiên nàng cảm thấy, Ninh Tiểu Xuyên thật ra vẫn là một người không tệ, rất có nhân tính, không giống những nhân loại mà trước kia mình gặp, trong lòng ngoại trừ lợi ích thì vẫn chỉ là lợi ích.
Mặc dù hành động của hắn, trong mắt những nhân loại khác, là những hành động rất ngu ngốc, thế nhưng, Củ cải đỏ lại cảm được nhân tính trên người một nhân loại như hắn, không phải là cỗ máy sống vì lợi ích.
Cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên Củ cải đỏ mới sinh ra hảo cảm với hắn, thấy hắn bị thương, mới chủ động quan tâm hỏi thăm.
Ninh Tiểu Xuyên cắn chặt răng, nói:
- Vừa rồi ta lợi dụng bảy đạo tâm thần ngưng tụ ra bảy cái ý niệm thể, dẫn dụ hai cổ thi rời đi. Thế nhưng, lực lượng của hai cổ thi này thật sự quá cường đại, khiến cho bảy cái ý niệm thể của ta đều bị đánh nát, tâm thần bị trọng thương, cũng khiến cho nguyên khí của ta đại thương. Chẳng qua, cũng không có gì trở ngại lắm. Chỉ cần bỏ ra một ít thời gian là có thể khôi phục bảy đại tâm thần… Khục khục…
Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên nói chuyện rất thản nhiên, thế nhưng tinh thần của hắn quả thật bị thương rất nghiêm trọng. Nếu không phải hắn có Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, căn bản không có khả năng tu luyện được bảy đạo tâm thần.
Củ cải đỏ mím môi nói:
- Thật là không hiểu nổi ngươi, ta ghét ngươi như vậy, ngươi còn giúp ta ư?
- Chưa hẳn là ta muốn giúp ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Lúc trước, Lục Khánh Nguyên muốn giết ta, nhờ có Lục Tí Bạo Long ngăn cản hắn, cho nên ta mới tránh được một kiếp. Nó đã cứu ta một lần, tất nhiên ta không thể trơ mắt nhìn nó bị thi thể kia hút cạn máu được.
- Hơn nữa, vừa rồi nếu như không thể cứu được nó thì ta nhất định sẽ rời đi. Tuy nhiên, ta đã tính toán kỹ, quả thật có một tia cơ hội có thể cứu nó ra, cho nên mới ra tay cứu nó, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Đây là một loại tín niệm cố chấp, cũng là nguyên tắc mà Ninh Tiểu Xuyên tuân thủ nghiêm ngặt.
Dưới chân núi xa xa, có một tòa cung điện cũ nát, tường vây sụp đổ, cỏ dại mọc đầy đất, khắp nơi đều là gạch ngói vụn, ngay cả cửa lớn của cung điện cũng đều bị bão cát thổi cho tơi tả, phát ra tiếng quái phong “ô ô”.
Thế nhưng, bên ngoài cung điện lại không hề có một ngọn cỏ nào, khiến người khác có cảm giác quỷ dị cực độ.
Ninh Tiểu Xuyên vốn dĩ muốn đi vòng qua cung điện này, căn bản không định chạy đến đây, vì sợ rằng sẽ gặp phải những thứ càng đáng sợ hơn so với hai cổ thi.
Thế nhưng, hắn vừa mới bước vào phạm vi cách cung điện trăm mét, đột nhiên thân thể xoay tròn, bị một luồng lực lượng thần bí kéo vào bên trong.
Vụt...
Lúc hắn đứng vững chân thì đã đứng trong viện tử mọc đầy cỏ dại, cách đó không xa là bức tường hư hại nặng nề và một cánh cửa cũ nát.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng về phía sau, vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mình rõ ràng ở bên ngoài hơn trăm mét, tại sao lại bỗng nhiên tiến vào bên trong tường vây thế này?
Đại hán da vàng và lão đạo thi thể thối rữa cũng đuổi tới bên ngoài cung điện, thế nhưng lúc còn cách cung điện hơn trăm mét, thì lại bị một tầng lực lượng vô hình ngăn trở, căn bản không thể tiến vào phía trước nổi một bước.
Lão đạo ném cái bia mộ đầm đìa máu về phía đại điện.
Thế nhưng, cái bia mộ đầm đìa máu lại bị một luồng lực lượng vô hình ngăn cản, chậm rãi rơi trở về trong tay lão đạo.
Đại hán da vàng và lão đạo đều cố gắng xông vào trong đại điện, thế nhưng, khoảng cách hơn trăm mét này lại giống như một cái khe trời, vĩnh viễn không thể tiến vào đại điện.
Ninh Tiểu Xuyên chỉ thấy bọn hắn vẫn một mực dậm chân tại chỗ.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn một màn kinh dị trước mắt, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ… vừa rồi đã xảy ra tình huống bước nhảy không gian?
Khoảng cách thoạt chừng chỉ hơn trăm mét, nhưng lại xa xôi không gì sánh nổi.
Vì kiểm chứng phỏng đoán trong lòng mình, Ninh Tiểu Xuyên lại cẩn thận đi về phía hai cổ thi cách ngoài trăm mét.
Mới đầu, Ninh Tiểu Xuyên còn đi rất thận trọng, về sau, Ninh Tiểu Xuyên dần dần tăng thêm tốc độ, thi triển thân pháp nhanh nhất của mình, chỉ trong một nhịp hô hấp đã tiến xa trăm trượng.
Thế nhưng, lúc Ninh Tiểu Xuyên dừng lại, mới phát hiện hai cổ thi kia vẫn cách mình hơn trăm mét, còn mình thì đứng yên tại chỗ, giống như khoảng cách mấy chục dặm mà hắn vừa đi, chỉ là ảo giác của bản thân mà thôi.
- Tại sao lại như vậy?
Ninh Tiểu Xuyên cũng bị kinh sợ.
Vừa rồi tuyệt đối không phải là ảo giác, mình tuyệt đối đã chạy được hơn sáu mươi dặm.
Thế nhưng, sau khi dừng bước, tại sao vẫn đứng yên tại chỗ?
Củ cải đỏ cũng sợ tới ngây người, từ trong tay Ninh Tiểu Xuyên nhảy xuống đất, bước về phía trước một bước, thế nhưng, lúc nàng dừng lại thì vẫn đứng tại chỗ, giống như chưa từng bước bao giờ.
Thiên Đế Nhận nói:
- Ta biết rồi, đây là một khu vực không gian bị phong ấn, tòa đại điện bỏ hoang này rất có thể là một nơi cấm kỵ, bị Thủy tổ của Thiên Đế Sơn dùng lực lượng không gian phong ấn lại. Ngươi đã từng nghe qua “súc địa thành thốn” chưa?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đây là một loại Đạo pháp thần bí, có thể rút ngắn khoảng cách một trượng thành một tấc.
- Đó chỉ là uy lực mà người bình thường cũng có thể làm được. Nếu như loại nhân vật cấp bậc Thủy tổ của Thiên Đế Sơn thi triển, thậm chí có thể đem khoảng cách vạn dặm rút thành một tấc. Nói cách khác, ngươi bay hơn vạn dặm thì chỉ mới tiến được một tấc. Vừa rồi ngươi chỉ mới bay được 60 vạn dặm, cho nên cũng khác gì dậm chân tại chỗ.
Thiên Đế Nhận nói.
- Thì ra là thế, khó trách hai cổ thi kia chạy băng băng vào đại điện hoang phế, nhưng vẫn giống như dậm chân tại chỗ.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức bừng tỉnh, thế nhưng lại chợt nổi lên nghi vấn:
- Vậy tại sao vừa rồi chúng ta đang ở ngoài tường vây, lại đột nhiên tiến vào trong tường vây?
- Chuyện này… có lẽ có hai loại khả năng, loại thứ nhất là ngươi vừa mới bước vào giao điểm của phong ấn, vì vậy mới xuất hiện tình huống bước nhảy không gian, tiến vào trong đại điện hoang phế.
- Khả năng thứ hai, đại điện đã bị phong ấn, chứng tỏ bên trong có tồn tại cấm kỵ đáng sợ. Nói không chừng là thứ cấm kỵ gì đó đã cường hành kéo chúng ta vào trong này. Nếu là loại tình huống thứ hai, vậy thì không xong rồi.
Thiên Đế Nhận ngưng trọng nói.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua hai cổ thi cách ngoài trăm mét, hàng lông mày nhíu chặt, nói:
- Nếu thật sự như lời ngươi nói, vậy thì chúng ta rất có thể sẽ bị vây chết trong này, cả đời cũng đừng mong thoát ra ngoài được.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua đại điện hoang phế sau lưng, cảm giác trong đại điện tràn ngập khí tức u ám, khiến người khác cảm thấy bất an.
Tốt nhất cứ đợi trời sáng, sau đó mới tiến vào trong đại điện xem xét, bây giờ tiến vào thì cực kỳ không ổn chút nào.
Vì đảm bảo an toàn, Ninh Tiểu Xuyên mới cố nén thương thế, bố trí một cái trận pháp.
Sau khi bố trí xong trận pháp, hắn mới ngồi xếp bằng tại trung tâm trận pháp, bắt đầu trị thương.
Hắn thật sự bị thương rất nặng, vốn dĩ đã bị Lục Khánh Nguyên đánh trọng thương, sau đó bảy đạo tâm thần cũng bị trọng thương, nếu không phải ý chí của hắn kinh người, e rằng đã ngã xuống rồi.
Củ cải đỏ nhìn chằm chằm vào Ninh Tiểu Xuyên đang ngồi xếp bằng tại trung tâm trận pháp, đột nhiên cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên rất đẹp trai, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái, mày rậm mắt sắc bén, mái tóc dài xõa tung, chỉ có điều là khóe miệng vẫn còn vương vết máu.
Trầm tư hồi lâu, Củ cải đỏ mới hạ xuống quyết tâm thật lớn, bắt đầu chậm rãi cởi áo bào ngoài thân.
Lúc áo bào bị cởi xuống, chợt phát ra hào quang chói mắt, biến thành một lớp vỏ kim sâm, phát ra mùi thuốc nồng đậm.
- Ninh Tiểu Xuyên, cho ngươi!
Củ cải đỏ cầm một lớp vỏ kim sâm lớn, đôi mắt chớp chớp, đưa cho Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên mở mắt, cúi đầu nhìn lớp vỏ kim sâm trong tay Củ cải đỏ, lại nhìn nàng ăn mặc mỏng manh, nói:
- Ngươi không lạnh ư?
- Không lạnh.
Củ cải đỏ lắc đầu.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngươi cứ giữ lại đi, ta thân là Đại Dưỡng Tâm Sư, trên người có rất nhiều Huyền dược, có thể tự trị thương cho mình.
- Không phải chỉ là một kiện “y phục” thôi ư? Sau khi cởi ra, sau này sẽ mọc lại. Ngươi rốt cuộc có nhận hay không?
Củ cải đỏ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.
- Không lấy.
Củ cải đỏ dậm chân, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, một nữ nhân cởi bỏ quần áo trước mặt một nam nhân, vốn dĩ đã hạ quyết tâm rất lớn. Ngươi lại muốn nàng mặc lại đồ, nếu như nàng mặc lại, không phải rất mất mặt hay sao?
- Ngươi cũng tính là nữ nhân à?
Ninh Tiểu Xuyên không khỏi cảm thấy hứng thú, nói:
- Những điều này là ai dạy cho ngươi?
- Không mượn ngươi xen vào.
Củ cải đỏ nhét lớp vỏ màu vàng vào tay Ninh Tiểu Xuyên, sau đó quay người đi tới một tảng đá cách đó không xa, ngồi xuống đất, hai tay ôm đầu gối, cúi đầu nhìn mặt đất. Cũng không biết lúc này nàng đang nghĩ gì?
Cho dù là một gốc kim sâm 3500 năm, nếu như mất đi một lớp vỏ lớn, cũng sẽ yếu đi rất nhiều.
Một trận gió đêm thổi tới, Củ cải đỏ cảm thấy có chút lành lạnh, thân thể có chút co ro, đôi bàn tay nhỏ khẽ chà xát.
Bỗng nhiên, một cái áo bào lớn khoác lên vai nàng, giúp nàng cản bớt gió lạnh.
Lúc nàng ngẩng đầu lên thì Ninh Tiểu Xuyên đã xoay người rời đi, ngồi xếp bằng tại trung tâm trận pháp, bắt đầu tiếp tục an dưỡng thương thế.
Còn lớp vỏ kim sâm kia thì bị hắn ngậm trong miệng.
Khi thấy toàn thân Ninh Tiểu Xuyên bị một tầng hào quang bao trùm, trên mặt Củ cải đỏ cuối cùng cũng lộ ra một tia vui vẻ ngọt ngào, ôm chặt bộ áo bào rộng thùng thình khoác trên người, cảm thấy thân thể thập phần ấm áp.
Lúc đầu, nàng tính kế Ninh Tiểu Xuyên, đó là bởi vì những nhân loại mà nàng từng gặp đều thập phần đáng giận, đều muốn bắt nàng để luyện dược, sau khi chịu thiệt thòi mấy lần, nàng liền trở nên thập phần chán ghét nhân loại.
Lần đầu tiên nàng gặp Ninh Tiểu Xuyên, liền theo bản năng xem hắn trở thành địch nhân.