Sâu bên trong mãng nguyên, Ninh Tiểu Xuyên một quyền đánh bay một gã nam tử trẻ tuổi trước mặt. Trên mặt gã nam tử trẻ tuổi này mang theo thần sắc không thể tin nổi, té ngã trên mặt đất, thoáng co quắp vài cái, trừng lớn hai mắt, trên mặt mang theo thần sắc không thể tin nổi, cứ như vậy mà chết đi. Bên cạnh gã nam tử trẻ tuổi này đã nằm rạp la la liệt liệt mười mấy cỗ thi thể.
Há miệng thở dốc vài tiếng, Ninh Tiểu Xuyên chợt quay đầu lại nói:
- Nhạc Minh Tùng, đây là đợt địch nhân thứ mấy rồi vậy?
Lúc này Nhạc Minh Tùng đã hữu khí vô lực ngồi co quắp ở một bên, vừa thở dốc vừa nói:
- Có lẽ là đợt thứ sáu, hay là đợt thứ bảy gì đó! Ngay cả ta cũng đã hồ đồ rồi. Ninh Tiểu Xuyên, chúng ta một không giết cha mẹ của đám gia hỏa này, hai không có cắm sừng bọn chúng, vì sao đám gia hỏa này vừa nhìn thấy chúng ta liền lao vào đánh đánh giết giết, ngay cả một chữ cũng đều không nói. Lẽ nào người ở nơi này đều là kẻ điên cả sao?
- Không phải là kẻ điên! Chỉ là bọn chúng quá mức tự tin với thực lực của chính mình, cộng thêm quá xem thường chúng ta, cho nên mới lười nói chuyện với chúng ta. Thời điểm ngươi nhìn thấy một con kiến hôi, lẽ nào sẽ tốn thời gian nói chuyện với nó sao?
Ninh Tiểu Xuyên lắc lắc đầu nói. Liên tiếp gặp phải mấy đợt địch nhân, hiện tại Ninh Tiểu Xuyên đã phân biệt ra được, những người sinh sống ở chỗ này, khi tiến hành phán đoán thực lực của một người, tựa hồ chính là từ trong động tác của người đó mà phán đoán.
Ví dụ như Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng. Ninh Tiểu Xuyên bước đi nhẹ nhõm, mà Nhạc Minh Tùng vừa mới bước đi một đoạn, đã phải dừng lại thở hồng hộc, mệt mỏi không nói lên lời. Cái này chính là nói rõ thực lực của Ninh Tiểu Xuyên mạnh hơn Nhạc Minh Tùng rất nhiều. Nhưng tốc độ lên đường của Ninh Tiểu Xuyên hiển nhiên cũng chậm hơn những đối thủ mà hắn từng gặp phải rất nhiều, cho nên đám người kia liền cho rằng Ninh Tiểu Xuyên cũng không gì hơn cái này, vừa tấn công liền có thể giết chết, cho nên căn bản lười nói nhiều với hắn làm gì.
Kết quả toàn bộ đám gia hỏa này đều bị Ninh Tiểu Xuyên dễ dàng giết chết. Đại khái bọn chúng căn bản là không nghĩ tới, trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên còn có một cái Thế giới Đại Diễn. Không dùng tới lực lượng Bản Nguyên do Thế giới Đại Diễn cung cấp, có lẽ Ninh Tiểu Xuyên nhiều lắm chỉ có thể bất phân thắng bại với đám gia hỏa này. Nhưng có được lực lượng Bản Nguyên của Thế giới Đại Diễn gia trì, Ninh Tiểu Xuyên liền lập tức có thể nghiền ép đối phương. Đây cũng là nguyên nhân Ninh Tiểu Xuyên có thể một đường giết qua như vậy.
Vừa mới nghỉ ngơi trong chốc lát, Ninh Tiểu Xuyên đã đột nhiên lại đứng lên, nhìn về phía xa xa, nhanh chóng nói:
- Nhạc Minh Tùng, cẩn thận một chút! Lại có thêm người tới!
Toàn thân Nhạc Minh Tùng run lên, từ dưới đất lồm cồm bò dậy, quay đầu quét nhìn bốn phía, sau đó chạy lại phía sau một gốc cự mộc. Đồng thời trong tay hắn phốc một cái mở ra một kiện Thần khí hình thái áo choàng, khoác lên trên người chính mình. Ngay sau đó, thân ảnh của hắn vậy mà chậm rãi biến mất, dung thành một thể với gốc cự mộc kia. Tới lúc này, Nhạc Minh Tùng mới lẩm bẩm nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ta đã ẩn nấp kỹ. Ngươi có thể giết người rồi! Mặt khác, nếu một hồi xuất hiện đối thủ không thể đối phó, ngươi cứ việc dẫn hắn tới chỗ của ta. Trong tay ta vẫn còn hai khỏa Vô Địch Thần Cầu, thời khắc mấu chốt còn có thể tặng cho bọn chúng một cái kinh hỉ!
- Được! Đã biết!
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu một cái.
Liên tiếp gặp phải địch nhân, hiện tại Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng đã bắt đầu phối hợp ăn ý với nhau. Chuyện tình đối địch, Nhạc Minh Tùng căn bản không thể giúp được chút gì, nếu lưu lại chỗ này, ngược lại sẽ trở thành trói buộc, khiến cho Ninh Tiểu Xuyên bị phân. Có nhiều lần Ninh Tiểu Xuyên bởi vì cứu Nhạc Minh Tùng, thiếu chút nữa đã bị đối thủ đả thương. Cho nên lúc này Nhạc Minh Tùng sớm đã rất có kinh nghiệm, một khi có địch nhân xuất hiện, hắn liền trước giấu kỹ chính mình rồi hãy nói.
Về phần Vô Địch Thần Cầu trong miệng hắn, thứ đồ chơi này ở trong tay Ninh Tiểu Xuyên cũng có một khỏa, chính là lúc trước Nhạc Minh Tùng cấp cho hắn, chuẩn bị để hắn dùng nó nổ tung Vạn Pháo Thần Sơn. Thứ đồ chơi có thể nổ tung Vạn Pháo Thần Sơn, nói vậy uy lực hẳn là cũng không tầm thường.
Ninh Tiểu Xuyên liếc nhìn địa phương Nhạc Minh Tùng ẩn thân một cái, thấy quả thật không còn một chút kẽ hở nào nữa, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Từ phía xa xa, hai lão giả tóc bạc đang dẫn theo đám thanh niên trẻ tuổi kia, thần sắc âm lãnh phóng thẳng qua. Ngay khi nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, thần sắc Lộ Phong nhất thời đại biến, đưa tay chỉ thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên, trong miệng hô lớn:
- Trưởng lão, chính là tiểu tử phía trước! Chính là hắn đã giết chết đám người Lộ sư huynh!
Vù vù!
Hai lão giả tóc bạc cùng với một đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi nhất thời ào ào phóng tới, bao vây Ninh Tiểu Xuyên vào chính giữa.
Ninh Tiểu Xuyên quét nhìn bốn phía một cái, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Nhân số thật nhiều a! Xem ra lần này nói không chừng thật sự phải dùng tới Vô Địch Thần Cầu của Nhạc Minh Tùng rồi!
Thần sắc hai lão giả tóc bạc hung ác nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, thanh âm gần như khàn khàn nói:
- Lên! Đều lên hết cho ta, giết chết tên tiểu tử này!
Hoàn toàn yên tĩnh! Lúc này đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi bốn phía kia căn bản không thèm để ý tới lời nói của hai lão giả tóc bạc, trái lại đều dùng ánh mắt tràn ngập hứng thú tỉ mỉ quan sát Ninh Tiểu Xuyên.
Thần sắc hai lão giả tóc bạc tức giận nhìn một vòng đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi này, đang muốn mở miệng quát mắng, nhưng đột nhiên gã nam tử áo trắng lúc đầu đứng ra nói chuyện kia, hiện tại lại thản nhiên mở miệng nói:
- Tôn Trưởng lão, nơi này là địa phương thí luyện a. Lần này chúng ta không được phép tham gia thí luyện, đương nhiên không dám xuất thủ tại địa phương thí luyện rồi. Bằng không, chẳng phải là đã vi phạm quy củ rồi sao?
- Đúng vậy! Chúng ta cũng không thể vi phạm quy củ a!
Đám nam nữ trẻ tuổi bên cạnh gã nam tử áo trắng kia đồng thời kêu ầm lên. Một màn này chọc cho hai lão giả tóc bạc kia tức giận đến mức thất khiếu bốc khói.
- Người ngoài quả nhiên là không đáng tin cậy! Chúng ta tự mình động thủ đi!
Hai lão giả tóc bạc này dự định tự mình xuất thủ với Ninh Tiểu Xuyên. Nhưng đúng lúc này, gã nam tử áo trắng xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi kia lại phiêu nhiên tiến về phía trước, đi tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, khẽ mỉm cười nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, đã lâu không gặp!
Há miệng thở dốc vài tiếng, Ninh Tiểu Xuyên chợt quay đầu lại nói:
- Nhạc Minh Tùng, đây là đợt địch nhân thứ mấy rồi vậy?
Lúc này Nhạc Minh Tùng đã hữu khí vô lực ngồi co quắp ở một bên, vừa thở dốc vừa nói:
- Có lẽ là đợt thứ sáu, hay là đợt thứ bảy gì đó! Ngay cả ta cũng đã hồ đồ rồi. Ninh Tiểu Xuyên, chúng ta một không giết cha mẹ của đám gia hỏa này, hai không có cắm sừng bọn chúng, vì sao đám gia hỏa này vừa nhìn thấy chúng ta liền lao vào đánh đánh giết giết, ngay cả một chữ cũng đều không nói. Lẽ nào người ở nơi này đều là kẻ điên cả sao?
- Không phải là kẻ điên! Chỉ là bọn chúng quá mức tự tin với thực lực của chính mình, cộng thêm quá xem thường chúng ta, cho nên mới lười nói chuyện với chúng ta. Thời điểm ngươi nhìn thấy một con kiến hôi, lẽ nào sẽ tốn thời gian nói chuyện với nó sao?
Ninh Tiểu Xuyên lắc lắc đầu nói. Liên tiếp gặp phải mấy đợt địch nhân, hiện tại Ninh Tiểu Xuyên đã phân biệt ra được, những người sinh sống ở chỗ này, khi tiến hành phán đoán thực lực của một người, tựa hồ chính là từ trong động tác của người đó mà phán đoán.
Ví dụ như Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng. Ninh Tiểu Xuyên bước đi nhẹ nhõm, mà Nhạc Minh Tùng vừa mới bước đi một đoạn, đã phải dừng lại thở hồng hộc, mệt mỏi không nói lên lời. Cái này chính là nói rõ thực lực của Ninh Tiểu Xuyên mạnh hơn Nhạc Minh Tùng rất nhiều. Nhưng tốc độ lên đường của Ninh Tiểu Xuyên hiển nhiên cũng chậm hơn những đối thủ mà hắn từng gặp phải rất nhiều, cho nên đám người kia liền cho rằng Ninh Tiểu Xuyên cũng không gì hơn cái này, vừa tấn công liền có thể giết chết, cho nên căn bản lười nói nhiều với hắn làm gì.
Kết quả toàn bộ đám gia hỏa này đều bị Ninh Tiểu Xuyên dễ dàng giết chết. Đại khái bọn chúng căn bản là không nghĩ tới, trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên còn có một cái Thế giới Đại Diễn. Không dùng tới lực lượng Bản Nguyên do Thế giới Đại Diễn cung cấp, có lẽ Ninh Tiểu Xuyên nhiều lắm chỉ có thể bất phân thắng bại với đám gia hỏa này. Nhưng có được lực lượng Bản Nguyên của Thế giới Đại Diễn gia trì, Ninh Tiểu Xuyên liền lập tức có thể nghiền ép đối phương. Đây cũng là nguyên nhân Ninh Tiểu Xuyên có thể một đường giết qua như vậy.
Vừa mới nghỉ ngơi trong chốc lát, Ninh Tiểu Xuyên đã đột nhiên lại đứng lên, nhìn về phía xa xa, nhanh chóng nói:
- Nhạc Minh Tùng, cẩn thận một chút! Lại có thêm người tới!
Toàn thân Nhạc Minh Tùng run lên, từ dưới đất lồm cồm bò dậy, quay đầu quét nhìn bốn phía, sau đó chạy lại phía sau một gốc cự mộc. Đồng thời trong tay hắn phốc một cái mở ra một kiện Thần khí hình thái áo choàng, khoác lên trên người chính mình. Ngay sau đó, thân ảnh của hắn vậy mà chậm rãi biến mất, dung thành một thể với gốc cự mộc kia. Tới lúc này, Nhạc Minh Tùng mới lẩm bẩm nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ta đã ẩn nấp kỹ. Ngươi có thể giết người rồi! Mặt khác, nếu một hồi xuất hiện đối thủ không thể đối phó, ngươi cứ việc dẫn hắn tới chỗ của ta. Trong tay ta vẫn còn hai khỏa Vô Địch Thần Cầu, thời khắc mấu chốt còn có thể tặng cho bọn chúng một cái kinh hỉ!
- Được! Đã biết!
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu một cái.
Liên tiếp gặp phải địch nhân, hiện tại Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng đã bắt đầu phối hợp ăn ý với nhau. Chuyện tình đối địch, Nhạc Minh Tùng căn bản không thể giúp được chút gì, nếu lưu lại chỗ này, ngược lại sẽ trở thành trói buộc, khiến cho Ninh Tiểu Xuyên bị phân. Có nhiều lần Ninh Tiểu Xuyên bởi vì cứu Nhạc Minh Tùng, thiếu chút nữa đã bị đối thủ đả thương. Cho nên lúc này Nhạc Minh Tùng sớm đã rất có kinh nghiệm, một khi có địch nhân xuất hiện, hắn liền trước giấu kỹ chính mình rồi hãy nói.
Về phần Vô Địch Thần Cầu trong miệng hắn, thứ đồ chơi này ở trong tay Ninh Tiểu Xuyên cũng có một khỏa, chính là lúc trước Nhạc Minh Tùng cấp cho hắn, chuẩn bị để hắn dùng nó nổ tung Vạn Pháo Thần Sơn. Thứ đồ chơi có thể nổ tung Vạn Pháo Thần Sơn, nói vậy uy lực hẳn là cũng không tầm thường.
Ninh Tiểu Xuyên liếc nhìn địa phương Nhạc Minh Tùng ẩn thân một cái, thấy quả thật không còn một chút kẽ hở nào nữa, lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Từ phía xa xa, hai lão giả tóc bạc đang dẫn theo đám thanh niên trẻ tuổi kia, thần sắc âm lãnh phóng thẳng qua. Ngay khi nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, thần sắc Lộ Phong nhất thời đại biến, đưa tay chỉ thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên, trong miệng hô lớn:
- Trưởng lão, chính là tiểu tử phía trước! Chính là hắn đã giết chết đám người Lộ sư huynh!
Vù vù!
Hai lão giả tóc bạc cùng với một đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi nhất thời ào ào phóng tới, bao vây Ninh Tiểu Xuyên vào chính giữa.
Ninh Tiểu Xuyên quét nhìn bốn phía một cái, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Nhân số thật nhiều a! Xem ra lần này nói không chừng thật sự phải dùng tới Vô Địch Thần Cầu của Nhạc Minh Tùng rồi!
Thần sắc hai lão giả tóc bạc hung ác nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, thanh âm gần như khàn khàn nói:
- Lên! Đều lên hết cho ta, giết chết tên tiểu tử này!
Hoàn toàn yên tĩnh! Lúc này đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi bốn phía kia căn bản không thèm để ý tới lời nói của hai lão giả tóc bạc, trái lại đều dùng ánh mắt tràn ngập hứng thú tỉ mỉ quan sát Ninh Tiểu Xuyên.
Thần sắc hai lão giả tóc bạc tức giận nhìn một vòng đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi này, đang muốn mở miệng quát mắng, nhưng đột nhiên gã nam tử áo trắng lúc đầu đứng ra nói chuyện kia, hiện tại lại thản nhiên mở miệng nói:
- Tôn Trưởng lão, nơi này là địa phương thí luyện a. Lần này chúng ta không được phép tham gia thí luyện, đương nhiên không dám xuất thủ tại địa phương thí luyện rồi. Bằng không, chẳng phải là đã vi phạm quy củ rồi sao?
- Đúng vậy! Chúng ta cũng không thể vi phạm quy củ a!
Đám nam nữ trẻ tuổi bên cạnh gã nam tử áo trắng kia đồng thời kêu ầm lên. Một màn này chọc cho hai lão giả tóc bạc kia tức giận đến mức thất khiếu bốc khói.
- Người ngoài quả nhiên là không đáng tin cậy! Chúng ta tự mình động thủ đi!
Hai lão giả tóc bạc này dự định tự mình xuất thủ với Ninh Tiểu Xuyên. Nhưng đúng lúc này, gã nam tử áo trắng xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi kia lại phiêu nhiên tiến về phía trước, đi tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, khẽ mỉm cười nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, đã lâu không gặp!