- Quận chúa điện hạ, tiểu Hầu gia vẫn ở ngoài thành, nếu không mở cổng thành, phản quân tới thì không còn cơ hội mở cổng thành nữa đâu.
Một quân sĩ nói.
Ngự Thiến Thiến nhíu mày, cũng có phần lo lắng. Lúc này cũng không bực tức hắn nữa, đứng trên tường thành nhìn xuống Ninh Tiểu Xuyên bé như con kiến, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, bản quận chúa hôm nay tạm thời tha cho ngươi, mau vào thành đi.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi đó toàn tâm tham ngộ Diệt Thế Kiếm Ngục, thân thể không hề động đậy, đến mí mắt cũng không chớp lấy một cái.
- Tức chết bản quận chúa! Hắn còn cố tình làm cứng với ta. Chắc chắn là hắn cố tình, muốn ta thỏa hiệp trước. Được rồi, thỏa hiệp thì thỏa hệp…
Ngự Thiến Thiến sợ khi phản quân tới, không muốn giằng co với Ninh Tiểu Xuyên nữa:
- Ninh Tiểu Xuyên, xem như ngươi có bản lĩnh, sau này bản quận chúa không quản ngươi nữa, ngươi thích qua lại với ai ta mặc kệ… Mở cổng thành, bản quận chúa đích thân mời hắn. Hắn là đại gia…
Uỳnh uỳnh!!
Cánh cổng thành đúc từ tinh thiết nặng nghìn vạn cân, sau khi trận pháp vận chuyển, từ từ chuyển động phát ra âm thanh chói tai.
Ngự Thiến Thiến cắn môi, bước ra khỏi cổng thành, thấy Ninh Tiểu Xuyên vẫn ngồi yên như phỗng, không hề có ý đứng dậy.
Nàng tiến lại phía hắn.
- Quận chúa điện hạ, người phải nhanh lên một chút, phản quân sắp tới rồi. Đến lúc đó để tránh cổng thành bị công phá, thuộc hạ buộc phải khởi động 33 tầng phòng ngự đại trận.
Một tướng sĩ cuống quýt nói.
- Biết rồi.
Ngự Thiến Thiến tiến tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên thì phát hiện, lấy Ninh Tiểu Xuyên là trung tâm, trong vòng bán kính mười trượng mặt đất đều đầy kiếm ấn chằng chịt.
Hắn đang tu luyện thật!
Xoẹt!
Ngự Thiến Thiến vừa bước vào phạm vi mười trượng, góc áo đã bị kiếm khí vô hình chém rách rơi xuống đất.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng sự đáng sợ của đạo kiếm khí đó. Nó sắc bén vô cùng, nếu chém vào cánh tay thì chắc chắn sẽ đứt lìa.
Nàng vội lùi về sau, lùi ra khỏi phạm vi mười trượng mới không chịu sự công kích của kiếm khí.
- Ninh Tiểu Xuyên, Ninh Tiểu Xuyên…
Ngự Thiến Thiến gọi hơn mười lần nhưng hắn không tỉnh lại. Nàng chau mày:
- Lúc nào rồi mà hắn còn ngộ đạo? Đúng là không tim không phổi (*), hại người ta lo lắng cả ngày trời.
(*) vô tâm vô phế (ý là thờ ơ không quan tâm)
- Quận chúa điện hạ, nên về thành thôi. Quân đoàn kỵ sĩ của phản quân đã tới bên ngoài sông hộ thành. Chúng ta buộc phải đóng cổng thành, khởi động trận pháp phòng ngự, nếu không hậu quả khôn lường.
Một vị tướng lĩnh cấp thống lĩnh giục.
Ngự Thiến Thiến nhìn về phía bờ bên kia sông, quả nhiên thấy một đám khói đen kịt ập tới, trong đó chạy ra hàng nghìn vạn con huyền thú, trên lưng chúng đều có một võ giả huyền khí vượng thịnh.
- Ha ha, tới Hoàng thành rồi!
- Trung tâm thiên hạ, đỉnh cao văn minh, hôm nay sẽ bị chúng ta chinh phục dưới chân.
Vô số cỗ chiến xa lao ra từ trong đám bụi, cao tới bốn chục mét, được kéo bởi bốn con huyền thú Xích Hổ, để lại trên mặt đất những vết sâu hoắm.
Trên chiến xa có chiếc trống da thú to bằng cối xay, quân sĩ đánh thành tiếng trống trận kinh thiên động địa.
Ngự Thiến Thiến lo lắng, lại nhìn Ninh Tiểu Xuyên tiến lại lần nữa nhưng vừa bước tới gần thì lại bị kiếm khí vô hình ép lùi ra.
Kiếm khí vô cùng sắc bén, căn bản nàng không thể chống đỡ.
Nàng cắn môi:
- Các ngươi cứ mặc ta, đóng cổng thành vào trước, khởi động phòng ngự đại trận đi. Hoàng thành không thể để mất.
- Quận chúa điện hạ, vậy người…
- Cứ làm như ta nói. Nếu cổng thành bị công phá, các ngươi lấy đầu mà đi gặp vương gia!
Ngự Thiến Thiến nhìn Ninh Tiểu Xuyên với ánh mắt lo lắng, trong đầu không ngừng giục, mau tỉnh lại, tỉnh lại đi!
Vị thống lĩnh kia do dự một chút, cuối cùng vẫn lùi vào thành phái một đội quân ra ngoài thành bảo vệ Ngự Thiến Thiến, rồi hạ lệnh đóng cổng thành.
Ầm ầm!
Trận pháp khởi động, 33 đạo ánh sáng bắn lên bọc lấy cổng thành. Tường thành dài hơn ba mươi dặm làm trung tâm, hình thành một trận pháp phòng hộ khổng lồ.
Trong thành, ngoài Thiên Canh Đại La Trận bảo hộ toàn thành, ở mỗi cổng thành đều có đại trận phòng ngự 33 tầng dùng để bảo vệ đoạn tường thành với trung tâm là cổng thành, hình thành nên chiến trường cục bộ.
Hoàng thành có tất cả bảy mươi hai cổng thành chính, cũng được chia thành bảy mươi hai chiến trường cục bộ, đều có bố trí đại trận phòng ngự.
Bờ bên kia sông hộ thành tập trung một biển người, chiến kỳ dựng đứng, tiếng trống trận dồn dập.
Một người cao hơn ba mét cưỡi trên một con Hỏa Hổ Sư, mặc chiến giáp da thú, tay cầm Lang Nha Bổng nặng hơn 3000 cân, cười điên cuồng:
- Quân đội Ngọc Lam đế quốc đúng là không chịu nổi một đòn. Còn là quan tinh nhuệ gì đó, đúng là chỉ có cái hư danh. Có lẽ cũng chỉ có Long Tượng Thần Võ Doanh Huyền Thú Đồ Thần Doanh mới xứng chiến đấu với ta.
- Chúng ta nhanh vậy đã đánh tới Hoàng thành rồi.
- Võ giả Nhất Nguyên Tông chúng ta có lẽ đánh tới ngoài thành đầu tiên đúng không?
Rất nhiều đệ tử Nhất Nguyên Tông đều cảm thấy ngạc nhiên. Không lâu trước đó Nhất Nguyên Tông còn bị triều đình bao vây. Vậy mà giờ đại quân Nhất Nguyên Tông đã đánh tới ngoài Hoàng thành, đúng là vật đổi sao rời.
Một nam tử mặc trường bào trắng, lưng đeo thanh đồng cổ kiếm, đứng bên bờ sông, tay khẽ vuốt hai hàng râu dưới cằm:
- Sư đệ, hãy nhớ kỹ thù hận của chúng ta, lần này đánh tới Hoàng thành, chúng ta phải đòi lại hết những gì đám vương hầu tướng triều đình nợ chúng ta.
- Ha ha, nếu đánh vào Hoàng thành, lão tử phải cướp vài công chúa, quận chúa. Nghe nói những thiên chi kiêu nữ trong thành đều rất xinh đẹp, da trắng như trứng gà bóc. Đẹp hơn nữ nhân Nam Cương chúng ta nhiều.
Nam tử cao lớn kia lộ ra cái răng cửa vàng khè, cười lớn.
Một kẻ tay chân thô kệch khác nói:
- Tộc chủ, nghe nói đệ nhất mỹ nhân Hoàng thành Ngọc Ngưng Sanh mới là tiên nữ hạ phàm thật sự. Nếu bắt được nàng ta thì dù có tổn thọ mười năm cũng đáng.
Người cưỡi trên lưng huyền thú kia tên là Lỗ Hoành, là đệ tử thứ chín của tông chủ Nhất Nguyên Tông, cũng là Tộc chủ của một bộ lạc ở Nam Cương.
Nam tử mặc trường bào trắng bên cạnh hắn là Thôi Nham, là đệ tử thứ bảy của tông chủ Nhất Nguyên Tông.
Tông chủ Nhất Nguyên Tông bị triều đình bắt giam vào thiên lao.
Đệ tử Nhất Nguyên Tông đương nhiên hận triều đình tận xương tủy, tập trung lượng lớn võ giả đánh tới Hoàng thành.
Đây chính là điểm đáng sợ của đại tông môn và đại gia tộc. Cho dù có thể phá hủy phủ đệ của chúng nhưng rất khó hủy hoại căn cơ. Chúng rất nhanh có thể tập hợp được vô số đệ tử và truyền nhân để báo thù.
- Sư huynh, có cần nhân lúc sĩ khí đang dâng cao, lập tức đánh vào Hoàng thành. Chắc chắn sẽ dọa cho đám vương hầu cao cao tại thượng kia sợ vỡ mật.
Lỗ Hoàng cười gằn, hắn đã rất sốt ruột rồi.
Thôi Nham lắc đầu, thận trọng nói:
- Cao thủ trong Hoàng thành rất nhiều, không phải quân sĩ bình thường có thể so sánh. Hơn nữa chỉ trận pháp hộ thành chúng ta cũng không phá được. Đợi liên quân khác tới rồi cùng động thủ.
- Ủa, ngoài thành lại có một mỹ nhân… Ha ha, quá đẹp, không phải thiên chi kiêu nữ của hầu phủ nào bị chặn ngoài thành chứ? Ha ha, đúng là tiện nghi cho lão tử quá.
Bốp!
Lỗ Hoành vỗ mạnh mông Hỏa Hổ Sư, Hỏa Hổ Sư rống lên một tiếng rồi lao vút đi.
Tốc độ của Hỏa Hổ Sư cực thần tốc, có thể chạy trên mặt sông, đạp nước mà qua. Tới bờ bên kia, bốn chân cùng bật lên xông tới trước cổng thành.
Grào!
Hỏa Hổ Sư hai chân trước giơ cao, gầm lên một tiếng, phun lửa thiêu các quân sĩ bảo vệ Ngự Thiến Thiến rát toàn thân, tóc cũng cháy rụi.
- Ha ha, quả nhiên là tuyệt đại giai nhân, ngươi không phải chính là đệ nhất mỹ nhân Hoàng thành Ngọc Ngưng Sanh chứ?
Lỗ Hoành trợn đôi mắt to của mình lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn Ngự Thiến Thiến, trong lòng kinh thán. Nàng ta quả nhiên dung mạo tuyệt vời, đám nữ tử Nam Cương kia cộng vào cũng không đẹp bằng ngón tay của nàng. Nếu bắt được làm tộc chủ phu nhân thì không gì bằng.
Ngự Thiến Thiến chau mày:
- Các ngươi từ đâu tới? Đừng có nhắc tới ba chữ Ngọc Ngưng Sanh trước mặt bổn quận chúa. Cẩn thận bản quận chúa chém đầu ngươi xuống làm bóng đá.
- Ồ, còn là một vị quận chúa. Ha ha, xem ra hôm nay lão tử kiếm lớn rồi. Bắt được một quận chúa làm vợ cũng là một việc khá kỳ diệu rồi.
Lỗ Hoành nghe thấy phía trên cổng thành vang lên tiếng cung tiễn, liền không do dự, vung Lang Nha Bổng nặng vài nghìn cân lên tạo cuồng phong.
Cánh tay hắn không biết mạnh tới mức nào, lúc vung lên giống hệt như cối xay gió đang chuyển động vậy.
Tu vi của Ngự Thiến Thiến đã là Thoát Tục Cảnh, nhưng vẫn bị Lỗ Hoành buộc phải lùi về sau, cuồng phong thổi tới mà da thịt đau như kim châm.
- Dám tấn công quận chúa điện hạ, giết không cần hỏi.
Một lão giả tu vi Thoát Tục Cảnh mặc khải giáp đỏ nhạt rút trường đao ra nhằm Lỗ Hoàng chém tới.
Có thể ở lại bảo vệ Ngự Thiến Thiến đương nhiên đều là cao thủ, có chiến lực một địch một nghìn.
Lão giả này là một trong số đó.
Trong tay lão giả không phải vũ khí tầm thường, mà là huyền khí đáng giá nghìn vàng, đao quang lóe lên là bùng phát ngọn lửa cao ba trượng bọc quanh cơ thể.
- Tu vi cũng không tồi, thì ra quân triều đình cũng có cao thủ.
Lỗ Hoành cười lớn, hai chân cong xuống, bật nhảy khỏi lưng Hỏa Hổ Sư, giáng gậy xuống lão giả.
Một quân sĩ nói.
Ngự Thiến Thiến nhíu mày, cũng có phần lo lắng. Lúc này cũng không bực tức hắn nữa, đứng trên tường thành nhìn xuống Ninh Tiểu Xuyên bé như con kiến, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, bản quận chúa hôm nay tạm thời tha cho ngươi, mau vào thành đi.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi đó toàn tâm tham ngộ Diệt Thế Kiếm Ngục, thân thể không hề động đậy, đến mí mắt cũng không chớp lấy một cái.
- Tức chết bản quận chúa! Hắn còn cố tình làm cứng với ta. Chắc chắn là hắn cố tình, muốn ta thỏa hiệp trước. Được rồi, thỏa hiệp thì thỏa hệp…
Ngự Thiến Thiến sợ khi phản quân tới, không muốn giằng co với Ninh Tiểu Xuyên nữa:
- Ninh Tiểu Xuyên, xem như ngươi có bản lĩnh, sau này bản quận chúa không quản ngươi nữa, ngươi thích qua lại với ai ta mặc kệ… Mở cổng thành, bản quận chúa đích thân mời hắn. Hắn là đại gia…
Uỳnh uỳnh!!
Cánh cổng thành đúc từ tinh thiết nặng nghìn vạn cân, sau khi trận pháp vận chuyển, từ từ chuyển động phát ra âm thanh chói tai.
Ngự Thiến Thiến cắn môi, bước ra khỏi cổng thành, thấy Ninh Tiểu Xuyên vẫn ngồi yên như phỗng, không hề có ý đứng dậy.
Nàng tiến lại phía hắn.
- Quận chúa điện hạ, người phải nhanh lên một chút, phản quân sắp tới rồi. Đến lúc đó để tránh cổng thành bị công phá, thuộc hạ buộc phải khởi động 33 tầng phòng ngự đại trận.
Một tướng sĩ cuống quýt nói.
- Biết rồi.
Ngự Thiến Thiến tiến tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên thì phát hiện, lấy Ninh Tiểu Xuyên là trung tâm, trong vòng bán kính mười trượng mặt đất đều đầy kiếm ấn chằng chịt.
Hắn đang tu luyện thật!
Xoẹt!
Ngự Thiến Thiến vừa bước vào phạm vi mười trượng, góc áo đã bị kiếm khí vô hình chém rách rơi xuống đất.
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng sự đáng sợ của đạo kiếm khí đó. Nó sắc bén vô cùng, nếu chém vào cánh tay thì chắc chắn sẽ đứt lìa.
Nàng vội lùi về sau, lùi ra khỏi phạm vi mười trượng mới không chịu sự công kích của kiếm khí.
- Ninh Tiểu Xuyên, Ninh Tiểu Xuyên…
Ngự Thiến Thiến gọi hơn mười lần nhưng hắn không tỉnh lại. Nàng chau mày:
- Lúc nào rồi mà hắn còn ngộ đạo? Đúng là không tim không phổi (*), hại người ta lo lắng cả ngày trời.
(*) vô tâm vô phế (ý là thờ ơ không quan tâm)
- Quận chúa điện hạ, nên về thành thôi. Quân đoàn kỵ sĩ của phản quân đã tới bên ngoài sông hộ thành. Chúng ta buộc phải đóng cổng thành, khởi động trận pháp phòng ngự, nếu không hậu quả khôn lường.
Một vị tướng lĩnh cấp thống lĩnh giục.
Ngự Thiến Thiến nhìn về phía bờ bên kia sông, quả nhiên thấy một đám khói đen kịt ập tới, trong đó chạy ra hàng nghìn vạn con huyền thú, trên lưng chúng đều có một võ giả huyền khí vượng thịnh.
- Ha ha, tới Hoàng thành rồi!
- Trung tâm thiên hạ, đỉnh cao văn minh, hôm nay sẽ bị chúng ta chinh phục dưới chân.
Vô số cỗ chiến xa lao ra từ trong đám bụi, cao tới bốn chục mét, được kéo bởi bốn con huyền thú Xích Hổ, để lại trên mặt đất những vết sâu hoắm.
Trên chiến xa có chiếc trống da thú to bằng cối xay, quân sĩ đánh thành tiếng trống trận kinh thiên động địa.
Ngự Thiến Thiến lo lắng, lại nhìn Ninh Tiểu Xuyên tiến lại lần nữa nhưng vừa bước tới gần thì lại bị kiếm khí vô hình ép lùi ra.
Kiếm khí vô cùng sắc bén, căn bản nàng không thể chống đỡ.
Nàng cắn môi:
- Các ngươi cứ mặc ta, đóng cổng thành vào trước, khởi động phòng ngự đại trận đi. Hoàng thành không thể để mất.
- Quận chúa điện hạ, vậy người…
- Cứ làm như ta nói. Nếu cổng thành bị công phá, các ngươi lấy đầu mà đi gặp vương gia!
Ngự Thiến Thiến nhìn Ninh Tiểu Xuyên với ánh mắt lo lắng, trong đầu không ngừng giục, mau tỉnh lại, tỉnh lại đi!
Vị thống lĩnh kia do dự một chút, cuối cùng vẫn lùi vào thành phái một đội quân ra ngoài thành bảo vệ Ngự Thiến Thiến, rồi hạ lệnh đóng cổng thành.
Ầm ầm!
Trận pháp khởi động, 33 đạo ánh sáng bắn lên bọc lấy cổng thành. Tường thành dài hơn ba mươi dặm làm trung tâm, hình thành một trận pháp phòng hộ khổng lồ.
Trong thành, ngoài Thiên Canh Đại La Trận bảo hộ toàn thành, ở mỗi cổng thành đều có đại trận phòng ngự 33 tầng dùng để bảo vệ đoạn tường thành với trung tâm là cổng thành, hình thành nên chiến trường cục bộ.
Hoàng thành có tất cả bảy mươi hai cổng thành chính, cũng được chia thành bảy mươi hai chiến trường cục bộ, đều có bố trí đại trận phòng ngự.
Bờ bên kia sông hộ thành tập trung một biển người, chiến kỳ dựng đứng, tiếng trống trận dồn dập.
Một người cao hơn ba mét cưỡi trên một con Hỏa Hổ Sư, mặc chiến giáp da thú, tay cầm Lang Nha Bổng nặng hơn 3000 cân, cười điên cuồng:
- Quân đội Ngọc Lam đế quốc đúng là không chịu nổi một đòn. Còn là quan tinh nhuệ gì đó, đúng là chỉ có cái hư danh. Có lẽ cũng chỉ có Long Tượng Thần Võ Doanh Huyền Thú Đồ Thần Doanh mới xứng chiến đấu với ta.
- Chúng ta nhanh vậy đã đánh tới Hoàng thành rồi.
- Võ giả Nhất Nguyên Tông chúng ta có lẽ đánh tới ngoài thành đầu tiên đúng không?
Rất nhiều đệ tử Nhất Nguyên Tông đều cảm thấy ngạc nhiên. Không lâu trước đó Nhất Nguyên Tông còn bị triều đình bao vây. Vậy mà giờ đại quân Nhất Nguyên Tông đã đánh tới ngoài Hoàng thành, đúng là vật đổi sao rời.
Một nam tử mặc trường bào trắng, lưng đeo thanh đồng cổ kiếm, đứng bên bờ sông, tay khẽ vuốt hai hàng râu dưới cằm:
- Sư đệ, hãy nhớ kỹ thù hận của chúng ta, lần này đánh tới Hoàng thành, chúng ta phải đòi lại hết những gì đám vương hầu tướng triều đình nợ chúng ta.
- Ha ha, nếu đánh vào Hoàng thành, lão tử phải cướp vài công chúa, quận chúa. Nghe nói những thiên chi kiêu nữ trong thành đều rất xinh đẹp, da trắng như trứng gà bóc. Đẹp hơn nữ nhân Nam Cương chúng ta nhiều.
Nam tử cao lớn kia lộ ra cái răng cửa vàng khè, cười lớn.
Một kẻ tay chân thô kệch khác nói:
- Tộc chủ, nghe nói đệ nhất mỹ nhân Hoàng thành Ngọc Ngưng Sanh mới là tiên nữ hạ phàm thật sự. Nếu bắt được nàng ta thì dù có tổn thọ mười năm cũng đáng.
Người cưỡi trên lưng huyền thú kia tên là Lỗ Hoành, là đệ tử thứ chín của tông chủ Nhất Nguyên Tông, cũng là Tộc chủ của một bộ lạc ở Nam Cương.
Nam tử mặc trường bào trắng bên cạnh hắn là Thôi Nham, là đệ tử thứ bảy của tông chủ Nhất Nguyên Tông.
Tông chủ Nhất Nguyên Tông bị triều đình bắt giam vào thiên lao.
Đệ tử Nhất Nguyên Tông đương nhiên hận triều đình tận xương tủy, tập trung lượng lớn võ giả đánh tới Hoàng thành.
Đây chính là điểm đáng sợ của đại tông môn và đại gia tộc. Cho dù có thể phá hủy phủ đệ của chúng nhưng rất khó hủy hoại căn cơ. Chúng rất nhanh có thể tập hợp được vô số đệ tử và truyền nhân để báo thù.
- Sư huynh, có cần nhân lúc sĩ khí đang dâng cao, lập tức đánh vào Hoàng thành. Chắc chắn sẽ dọa cho đám vương hầu cao cao tại thượng kia sợ vỡ mật.
Lỗ Hoàng cười gằn, hắn đã rất sốt ruột rồi.
Thôi Nham lắc đầu, thận trọng nói:
- Cao thủ trong Hoàng thành rất nhiều, không phải quân sĩ bình thường có thể so sánh. Hơn nữa chỉ trận pháp hộ thành chúng ta cũng không phá được. Đợi liên quân khác tới rồi cùng động thủ.
- Ủa, ngoài thành lại có một mỹ nhân… Ha ha, quá đẹp, không phải thiên chi kiêu nữ của hầu phủ nào bị chặn ngoài thành chứ? Ha ha, đúng là tiện nghi cho lão tử quá.
Bốp!
Lỗ Hoành vỗ mạnh mông Hỏa Hổ Sư, Hỏa Hổ Sư rống lên một tiếng rồi lao vút đi.
Tốc độ của Hỏa Hổ Sư cực thần tốc, có thể chạy trên mặt sông, đạp nước mà qua. Tới bờ bên kia, bốn chân cùng bật lên xông tới trước cổng thành.
Grào!
Hỏa Hổ Sư hai chân trước giơ cao, gầm lên một tiếng, phun lửa thiêu các quân sĩ bảo vệ Ngự Thiến Thiến rát toàn thân, tóc cũng cháy rụi.
- Ha ha, quả nhiên là tuyệt đại giai nhân, ngươi không phải chính là đệ nhất mỹ nhân Hoàng thành Ngọc Ngưng Sanh chứ?
Lỗ Hoành trợn đôi mắt to của mình lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn Ngự Thiến Thiến, trong lòng kinh thán. Nàng ta quả nhiên dung mạo tuyệt vời, đám nữ tử Nam Cương kia cộng vào cũng không đẹp bằng ngón tay của nàng. Nếu bắt được làm tộc chủ phu nhân thì không gì bằng.
Ngự Thiến Thiến chau mày:
- Các ngươi từ đâu tới? Đừng có nhắc tới ba chữ Ngọc Ngưng Sanh trước mặt bổn quận chúa. Cẩn thận bản quận chúa chém đầu ngươi xuống làm bóng đá.
- Ồ, còn là một vị quận chúa. Ha ha, xem ra hôm nay lão tử kiếm lớn rồi. Bắt được một quận chúa làm vợ cũng là một việc khá kỳ diệu rồi.
Lỗ Hoành nghe thấy phía trên cổng thành vang lên tiếng cung tiễn, liền không do dự, vung Lang Nha Bổng nặng vài nghìn cân lên tạo cuồng phong.
Cánh tay hắn không biết mạnh tới mức nào, lúc vung lên giống hệt như cối xay gió đang chuyển động vậy.
Tu vi của Ngự Thiến Thiến đã là Thoát Tục Cảnh, nhưng vẫn bị Lỗ Hoành buộc phải lùi về sau, cuồng phong thổi tới mà da thịt đau như kim châm.
- Dám tấn công quận chúa điện hạ, giết không cần hỏi.
Một lão giả tu vi Thoát Tục Cảnh mặc khải giáp đỏ nhạt rút trường đao ra nhằm Lỗ Hoàng chém tới.
Có thể ở lại bảo vệ Ngự Thiến Thiến đương nhiên đều là cao thủ, có chiến lực một địch một nghìn.
Lão giả này là một trong số đó.
Trong tay lão giả không phải vũ khí tầm thường, mà là huyền khí đáng giá nghìn vàng, đao quang lóe lên là bùng phát ngọn lửa cao ba trượng bọc quanh cơ thể.
- Tu vi cũng không tồi, thì ra quân triều đình cũng có cao thủ.
Lỗ Hoành cười lớn, hai chân cong xuống, bật nhảy khỏi lưng Hỏa Hổ Sư, giáng gậy xuống lão giả.