Nhất Kiếm Đạo của Danh Dương một lần nữa lại gây chấn động.
Tất cả học viên bên ngoài võ trường đều thảo luận việc này, thảo luận một kiếm vừa rồi của Danh Dương, càng thêm e dè hắn, đồng thời càng thêm mong chờ trận đấu tiếp theo, rất muốn nhìn thấy cảnh tượng hắn chiến thắng đến cuối cùng.
Không ai có thể ngăn được bước tiến của hắn.
Ngự Thiến Thiến, Ninh Hinh Nhi, Mộ Dung Vô Song đều nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên với vẻ đầy lo lắng.
Ninh Hinh Nhi mím môi:
- Ca, hay là đừng đấu với hắn nữa, đợi khi tu vi mạnh hơn, nhất định huynh sẽ đánh bại hắn.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Tu vi của Danh Dương chưa chắc đã tới mức không thể đánh bại.
- Nhưng ngay cao thủ như Nam Thủy Nhất cũng chết trong một chiêu.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Tuy ta không hiểu Nhất Kiếm Đạo, nhưng lại hiểu một đạo lý, đó là muốn phát huy kiếm khí đến mức cao nhất phải có khí thế cao nhất, khi khí thế yếu thì kiếm cũng yếu.
- Là sao?
Ngự Thiến Thiến hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên đáp:
- Ta cảm thấy kiếm mạnh nhất của Danh Dương chính là kiếm đầu tiên. Chỉ cần chặn được kiếm đầu thì khí thế của hắn chắc chắn sẽ yếu đi. Một khi khí thế yếu đi thì uy lực của Nhất Kiếm Đạo cũng sẽ giảm.
Mắt Ngự Thiến Thiến sáng lên:
- Danh Dương chưa từng đấu với ai mà dùng tới chiêu thứ hai, vì thế mọi người đều cảm thấy hắn cường đại tới mức không thể đánh bại. Trong lòng hắn cũng có tín niệm này, một kiếm xuất ra chắc chắn sẽ lấy mạng đối thủ. Nhưng nếu có người đỡ được chiêu đầu tiên, chắc chắn sẽ làm lay động tín niệm của hắn, khí thế chắc chắn sẽ yếu đi, kiếm thế cũng giảm sút.
Mộ Dung Vô Song gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu:
- Nếu chiêu đầu tiên của Danh Dương dễ chặn như vậy thì bọn Nam Thủy Nhất đã không chết. Nhất Kiếm Đạo cũng chưa chắc được gọi là nhất kiếm đạo (*).
(*) đạo một kiếm
Ninh Hinh Nhi quan tâm hỏi:
- Ca, huynh có thể chặn được chiêu đầu tiên của Danh Dương không?
Ninh Tiểu Xuyên cười nhạt, ánh mắt trở nên thâm sâu.
Danh sách năm người đứng đầu đã có: Danh Dương, Ngự Thiên Địch, Ninh Tiểu Xuyên, Lan Phỉ công chúa, Hồ Hãn Diệp Lực.
Danh Dương trực tiếp vào trận chung kết, không cần đánh trận thăng cấp.
Cũng có nghĩa là đến trận cuối cùng Danh Dương mới ra tay, đối thủ của hắn sẽ là một trong bốn người còn lại.
- Hy vọng gặp ngươi trong chung kết.
Danh Dương đeo kiếm đi ngang qua Ninh Tiểu Xuyên bước đi mà đầu không ngoảnh đầu, để lại bóng lưng cô đơn, cao ngạo.
Hôm nay hắn đã hết trận, chỉ đợi chung kết ngày mai.
Ninh Tiểu Xuyên, Ngự Thiên Địch, Lan Phỉ công chúa, Hồ Hãn Diệp Lực thì phải ở lại đấu để chọn ra người ưu tú nhất tranh giành vị trí khôi thủ với Danh Dương.
Bắt đầu bốc thăm.
Đối thủ lần này của Ninh Tiểu Xuyên là Lan Phỉ công chúa, Ngự Thiên Địch đấu với Hồ Hãn Diệp Lực.
Lan Phỉ công chúa mặc một bộ trường bào trắng, gọn gàng sạch sẽ, chiếc thắt lưng làm nổi bật lên chiếc eo thon. Trên võ trường mặc nam trang nhưng khó lòng che đi được vẻ đẹp hấp dẫn của Lan Phỉ công chúa.
Đôi mắt sáng trong linh động của cô ta nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ân oán giữa chúng ta nên kết thúc rồi.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu:
- Vậy chúng ta hãy giao hẹn một điều.
- Điều gì?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Nếu ta thắng, ân oán trước đây giữa chúng ta coi như xóa bỏ, sau này ngươi đừng gây sự vô cớ, cũng đừng đến tìm ta gây rối nữa.
Ninh Tiểu Xuyên thật sự không muốn đấu với Lan Phỉ công chúa tiếp nữa, hy vọng có thể mượn trận đấu hôm nay kết thúc ân oán.
Lan Phỉ công chúa nghe thế sắc mặt lập tức đen lại, bụng tức sôi lên, hai mắt trợn trừng, thiên hạ sao có kẻ trơ trẽn như thế? Rõ ràng hắn hết lần này đến lần khác sỉ nhục bản công chúa, vậy mà nói ta vô cớ gây sự? Còn bảo ta đừng làm phiền hắn?
Lan Phỉ công chúa nghiến răng, cố gắng nặn ra nụ cười:
- Được, ta đồng ý. Nếu ngươi bại trong tay ta thì phải tịnh thân tiến cung làm thái giám, cả đời làm nô bộc cho bản công chúa, hầu hạ bản công chúa. Ngươi dám đồng ý không?
Bên ngoài võ trường rất nhiều người hít vào hơi khí lạnh, công chúa điện hạ thật quá ác.
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên cảm thấy bên dưới mát lạnh, thận trọng nói:
- Đánh đi.
- Vậy là ngươi đống ý? Ngươi đừng có hối hận.
Lan Phỉ công chúa cười.
Mộ Dung Vô Song ở bên ngoài nói lớn:
- Không công bằng, thật sự quá không công bằng. Ta đề nghị, nếu công chúa điện hạ thua phải làm vợ, à không, làm tiểu thiếp của Ninh Tiểu Xuyên. Mọi người thấy sao?
Rất nhiều người hét theo:
- Ta thấy đề nghị này rất hay. Như thế mới công bằng, nếu không Ninh Tiểu Xuyên thua rồi phải làm thái giám, như thế thì quá bất công rồi.
- Ta thấy đề nghị của Mộ Dung Vô Song rất công bằng.
- Ta cảm thấy vẫn là công chúa điện hạ có lợi nhiều hơn, nếu công chúa điện hạ thua thì chỉ làm tiểu thiếp, còn Ninh Tiểu Xuyên thua thì phải làm thái giám, cái giá phải trả thật sự quá lớn.
Bên ngoài võ trường sôi động chưa từng thấy, sắc mặt Ngự Thiến Thiến thì rất khó coi, hung hăng lườm Mộ Dung Vô Song một cái, chỉ muốn đập cho hắn một trận.
Trong đầu Lan Phỉ công chúa lại nghĩ, nếu ta thua thật, lẽ nào thực sự sẽ bỏ qua mọi chuyện trước kia? Đoạt đi thân thể của bản công chúa, lại muốn giũ bỏ trách nhiệm? Không được, thiên hạ đâu có chuyện dễ như vậy?
Lan Phỉ công chúa đảo mắt một cái, rồi nghiêm túc nói:
- Được, nếu Ninh Tiểu Xuyên đánh bại bản công chúa thì ta sẽ gả cho hắn.
Ninh Tiểu Xuyên hơi sững người, Lan Phỉ công chúa điên rồi à?
Đương nhiên Lan Phỉ công chúa có tính toán của mình, cô ta là con của Đế Hoàng, thân phận cao quý thế nào? Dù có gả cho Ninh Tiểu Xuyên, nhưng với thân phận của mình, cô ta vẫn có thể áp đảo Ninh Tiểu Xuyên.
Cả Ngọc Lam Đế quốc, trước nay chỉ có công chúa áp đảo phò mã chứ chưa có phò mã nào dám chống lại công chúa.
Cũng có nghĩa là dù Ninh Tiểu Xuyên lấy cô ta thật thì đối với Lan Phỉ công chúa mà nói, hắn cũng chỉ là nô bộc mà thôi.
Uỳnh!
Cả võ trường trấn động, tất cả đều không thể ngờ Lan Phỉ công chúa lại đồng ý thật.
Lần này có kịch hay xem rồi.
Bất luận Ninh Tiểu Xuyên hay Lan Phỉ công chúa thua thì đều có việc rất thú vị xảy ra.
Đương nhiên cũng có rất nhiều thiên tài tuấn kiệt ngưỡng mộ Ninh Tiểu Xuyên, dù sao thì Lan Phỉ công chúa cũng là tuyệt đại giai nhân, dung mạo khuynh thành, địa vị tôn quý, võ đạo thiên phú cũng hơn rất nhiều người.
Nữ tử như Lan Phỉ công chúa có thể gọi là hoàn hảo, là nữ thần trong mắt rất nhiều người. Vậy mà giờ Ninh Tiểu Xuyên lại có cơ hội lấy một nữ tử hoàng gia như thế làm vợ, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến vô số người ghen tị rồi.
Lúc này Ngự Thiến Thiến quả thật như muốn ăn thịt người, gườm gườm nhìn Mộ Dung Vô Song không chớp mắt, rất muốn cắt lưỡi hắn.
Mộ Dung Vô Song biết mình gây họa rồi, cười gượng mấy cái rồi quay người chạy mất, chỉ sợ chậm một chút là sẽ bị Ngự Thiến Thiến cắt mất lưỡi.
- Đánh đi.
Ninh Tiểu Xuyên mở bàn tay, lòng bàn tay xuất hiện một tia thiểm điện, ánh mắt hắn vô cùng bình tĩnh.
Lan Phỉ công chúa khóe miệng hơi nhếch lên, đầu ngón tay tỏa ra Huyền Khí, truyền vào mặt đất, đôi môi đỏ mọng phát ra bốn chữ:
- Hỏa Diệm Thiên Đằng.
Từ dưới cát mọc ra vô số cành dây leo, thậm chí có cả sợi có tới hàng trăm rễ, đúng là che phủ tất cả, biến sa mạc thành rừng rậm.
Lan Phỉ công chúa là Ngũ Hành Thần Thể, có thể khống chế sức mạnh Mộc Hành.
- Tu vi của cô ta quả nhiên đã mạnh hơn rất nhiều, đây có lẽ là Thần Thông thứ năm của cô ta.
Toàn thân Ninh Tiểu Xuyên được bọc trong thiểm điện, dứng ở giữa quả cầu điện, bắn từng tia điện về phía những sợi thiên đằng kia.
Thiên đằng sau khi bị đánh trúng thì nhanh chóng khô héo, nhưng rất nhanh sẽ có nhiều thiên đằng khác mọc ra. Đầu mũi thiên đằng sắc nhọn như mũi thương, lá thiên đằng cũng sắc như đao.
Xoẹt xoẹt!
Hàng trăm sợi thiên đằng không ngừng đánh lên quả cầu điện, muốn phá vỡ tầng phòng ngự này, trở nên ngày một mạnh hơn, khiến mặt đất xuất hiện vô số hố lớn.
Lan Phỉ công chúa đứng trên một sợi thiên đằng, bạch y như tuyết, làn da như ngọc, mái tóc tựa thác, giống như một vị tiên tử trong rừng sâu vậy.
Ngón tay của cô ta thon dài mà mềm mại, giống như bạch ngọc mài thành, chỉ về phía quả cầu điện, miệng quát:
- Hỏa diệm!
Trong võ trường, tất cả sợi thiên đằng đều bốc lửa, giống như biến thành vô số con thần long, thiên đằng đang thiêu đốt, lá cây cũng thiêu đốt, thiêu cháy cả võ trường.
Uỳnh uỳnh!
Hỏa Diệm Thiên Đằng giống như Hỏa Diệm Thiên Tiên (*) đánh lên quả cầu điện, vô số tia lửa bùng nổ, tạo thành những âm thanh chấn động.
(*) Roi
Đây là cảnh tượng khá chấn kinh, cả võ trường bốc cháy , những sợi Hỏa Diệm Thiên Đằng giống như roi Huyền Khí có hỏa diệm, mỗi sợi lại như roi Huyền Khí, đánh mạnh vào quả cầu điện.
Rất nhiều người đều chấn kinh, không thể ngờ tu vi của Lan Phỉ công chúa lại mạnh đến vậy.
- Lan Phỉ công chúa lại biết cả Mộc Hành Thuật, Hỏa Hành Thuật, tuyệt đối là thể chất song thuộc tính, có thể nói chỉ có một trong hàng vạn người. Trong số những người cùng tuổi thì chiến lực chắc chắn vượt qua Võ giả Ngũ Hành Thần Thề thông thường.
- Nếu Lan Phỉ công chúa đánh bại Ninh Tiểu Xuyên thì không phải hắn ta sẽ phải tịnh thân làm thái giám sao?
- Ninh Tiểu Xuyên không dễ bị đánh bại vậy đâu. Các ngươi nhìn xem, nhìn đám mây đen bỗng xuất hiện bên trên võ trường kìa!
Trên bầu trời lúc này cũng ngưng tụ một đám mây đen khổng lồ, khiến bầu không khí xung quanh càng thêm ngột ngạt.
Ninh Tiểu Xuyên đứng cạnh quả cầu điện, ánh mắt nghiêm nghị, một tay chỉ lên bầu trời. Mây đen lập tức phát ra tiếng sấm chớp, trong đám mây đen đó xuất hiện hàng loạt con rắn điện, phát ra tiếng ầm ầm.
Rào rào..
Trời bỗng đổ mưa lớn.
Tất cả học viên bên ngoài võ trường đều thảo luận việc này, thảo luận một kiếm vừa rồi của Danh Dương, càng thêm e dè hắn, đồng thời càng thêm mong chờ trận đấu tiếp theo, rất muốn nhìn thấy cảnh tượng hắn chiến thắng đến cuối cùng.
Không ai có thể ngăn được bước tiến của hắn.
Ngự Thiến Thiến, Ninh Hinh Nhi, Mộ Dung Vô Song đều nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên với vẻ đầy lo lắng.
Ninh Hinh Nhi mím môi:
- Ca, hay là đừng đấu với hắn nữa, đợi khi tu vi mạnh hơn, nhất định huynh sẽ đánh bại hắn.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Tu vi của Danh Dương chưa chắc đã tới mức không thể đánh bại.
- Nhưng ngay cao thủ như Nam Thủy Nhất cũng chết trong một chiêu.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Tuy ta không hiểu Nhất Kiếm Đạo, nhưng lại hiểu một đạo lý, đó là muốn phát huy kiếm khí đến mức cao nhất phải có khí thế cao nhất, khi khí thế yếu thì kiếm cũng yếu.
- Là sao?
Ngự Thiến Thiến hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên đáp:
- Ta cảm thấy kiếm mạnh nhất của Danh Dương chính là kiếm đầu tiên. Chỉ cần chặn được kiếm đầu thì khí thế của hắn chắc chắn sẽ yếu đi. Một khi khí thế yếu đi thì uy lực của Nhất Kiếm Đạo cũng sẽ giảm.
Mắt Ngự Thiến Thiến sáng lên:
- Danh Dương chưa từng đấu với ai mà dùng tới chiêu thứ hai, vì thế mọi người đều cảm thấy hắn cường đại tới mức không thể đánh bại. Trong lòng hắn cũng có tín niệm này, một kiếm xuất ra chắc chắn sẽ lấy mạng đối thủ. Nhưng nếu có người đỡ được chiêu đầu tiên, chắc chắn sẽ làm lay động tín niệm của hắn, khí thế chắc chắn sẽ yếu đi, kiếm thế cũng giảm sút.
Mộ Dung Vô Song gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu:
- Nếu chiêu đầu tiên của Danh Dương dễ chặn như vậy thì bọn Nam Thủy Nhất đã không chết. Nhất Kiếm Đạo cũng chưa chắc được gọi là nhất kiếm đạo (*).
(*) đạo một kiếm
Ninh Hinh Nhi quan tâm hỏi:
- Ca, huynh có thể chặn được chiêu đầu tiên của Danh Dương không?
Ninh Tiểu Xuyên cười nhạt, ánh mắt trở nên thâm sâu.
Danh sách năm người đứng đầu đã có: Danh Dương, Ngự Thiên Địch, Ninh Tiểu Xuyên, Lan Phỉ công chúa, Hồ Hãn Diệp Lực.
Danh Dương trực tiếp vào trận chung kết, không cần đánh trận thăng cấp.
Cũng có nghĩa là đến trận cuối cùng Danh Dương mới ra tay, đối thủ của hắn sẽ là một trong bốn người còn lại.
- Hy vọng gặp ngươi trong chung kết.
Danh Dương đeo kiếm đi ngang qua Ninh Tiểu Xuyên bước đi mà đầu không ngoảnh đầu, để lại bóng lưng cô đơn, cao ngạo.
Hôm nay hắn đã hết trận, chỉ đợi chung kết ngày mai.
Ninh Tiểu Xuyên, Ngự Thiên Địch, Lan Phỉ công chúa, Hồ Hãn Diệp Lực thì phải ở lại đấu để chọn ra người ưu tú nhất tranh giành vị trí khôi thủ với Danh Dương.
Bắt đầu bốc thăm.
Đối thủ lần này của Ninh Tiểu Xuyên là Lan Phỉ công chúa, Ngự Thiên Địch đấu với Hồ Hãn Diệp Lực.
Lan Phỉ công chúa mặc một bộ trường bào trắng, gọn gàng sạch sẽ, chiếc thắt lưng làm nổi bật lên chiếc eo thon. Trên võ trường mặc nam trang nhưng khó lòng che đi được vẻ đẹp hấp dẫn của Lan Phỉ công chúa.
Đôi mắt sáng trong linh động của cô ta nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ân oán giữa chúng ta nên kết thúc rồi.
Ninh Tiểu Xuyên gật đầu:
- Vậy chúng ta hãy giao hẹn một điều.
- Điều gì?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Nếu ta thắng, ân oán trước đây giữa chúng ta coi như xóa bỏ, sau này ngươi đừng gây sự vô cớ, cũng đừng đến tìm ta gây rối nữa.
Ninh Tiểu Xuyên thật sự không muốn đấu với Lan Phỉ công chúa tiếp nữa, hy vọng có thể mượn trận đấu hôm nay kết thúc ân oán.
Lan Phỉ công chúa nghe thế sắc mặt lập tức đen lại, bụng tức sôi lên, hai mắt trợn trừng, thiên hạ sao có kẻ trơ trẽn như thế? Rõ ràng hắn hết lần này đến lần khác sỉ nhục bản công chúa, vậy mà nói ta vô cớ gây sự? Còn bảo ta đừng làm phiền hắn?
Lan Phỉ công chúa nghiến răng, cố gắng nặn ra nụ cười:
- Được, ta đồng ý. Nếu ngươi bại trong tay ta thì phải tịnh thân tiến cung làm thái giám, cả đời làm nô bộc cho bản công chúa, hầu hạ bản công chúa. Ngươi dám đồng ý không?
Bên ngoài võ trường rất nhiều người hít vào hơi khí lạnh, công chúa điện hạ thật quá ác.
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên cảm thấy bên dưới mát lạnh, thận trọng nói:
- Đánh đi.
- Vậy là ngươi đống ý? Ngươi đừng có hối hận.
Lan Phỉ công chúa cười.
Mộ Dung Vô Song ở bên ngoài nói lớn:
- Không công bằng, thật sự quá không công bằng. Ta đề nghị, nếu công chúa điện hạ thua phải làm vợ, à không, làm tiểu thiếp của Ninh Tiểu Xuyên. Mọi người thấy sao?
Rất nhiều người hét theo:
- Ta thấy đề nghị này rất hay. Như thế mới công bằng, nếu không Ninh Tiểu Xuyên thua rồi phải làm thái giám, như thế thì quá bất công rồi.
- Ta thấy đề nghị của Mộ Dung Vô Song rất công bằng.
- Ta cảm thấy vẫn là công chúa điện hạ có lợi nhiều hơn, nếu công chúa điện hạ thua thì chỉ làm tiểu thiếp, còn Ninh Tiểu Xuyên thua thì phải làm thái giám, cái giá phải trả thật sự quá lớn.
Bên ngoài võ trường sôi động chưa từng thấy, sắc mặt Ngự Thiến Thiến thì rất khó coi, hung hăng lườm Mộ Dung Vô Song một cái, chỉ muốn đập cho hắn một trận.
Trong đầu Lan Phỉ công chúa lại nghĩ, nếu ta thua thật, lẽ nào thực sự sẽ bỏ qua mọi chuyện trước kia? Đoạt đi thân thể của bản công chúa, lại muốn giũ bỏ trách nhiệm? Không được, thiên hạ đâu có chuyện dễ như vậy?
Lan Phỉ công chúa đảo mắt một cái, rồi nghiêm túc nói:
- Được, nếu Ninh Tiểu Xuyên đánh bại bản công chúa thì ta sẽ gả cho hắn.
Ninh Tiểu Xuyên hơi sững người, Lan Phỉ công chúa điên rồi à?
Đương nhiên Lan Phỉ công chúa có tính toán của mình, cô ta là con của Đế Hoàng, thân phận cao quý thế nào? Dù có gả cho Ninh Tiểu Xuyên, nhưng với thân phận của mình, cô ta vẫn có thể áp đảo Ninh Tiểu Xuyên.
Cả Ngọc Lam Đế quốc, trước nay chỉ có công chúa áp đảo phò mã chứ chưa có phò mã nào dám chống lại công chúa.
Cũng có nghĩa là dù Ninh Tiểu Xuyên lấy cô ta thật thì đối với Lan Phỉ công chúa mà nói, hắn cũng chỉ là nô bộc mà thôi.
Uỳnh!
Cả võ trường trấn động, tất cả đều không thể ngờ Lan Phỉ công chúa lại đồng ý thật.
Lần này có kịch hay xem rồi.
Bất luận Ninh Tiểu Xuyên hay Lan Phỉ công chúa thua thì đều có việc rất thú vị xảy ra.
Đương nhiên cũng có rất nhiều thiên tài tuấn kiệt ngưỡng mộ Ninh Tiểu Xuyên, dù sao thì Lan Phỉ công chúa cũng là tuyệt đại giai nhân, dung mạo khuynh thành, địa vị tôn quý, võ đạo thiên phú cũng hơn rất nhiều người.
Nữ tử như Lan Phỉ công chúa có thể gọi là hoàn hảo, là nữ thần trong mắt rất nhiều người. Vậy mà giờ Ninh Tiểu Xuyên lại có cơ hội lấy một nữ tử hoàng gia như thế làm vợ, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến vô số người ghen tị rồi.
Lúc này Ngự Thiến Thiến quả thật như muốn ăn thịt người, gườm gườm nhìn Mộ Dung Vô Song không chớp mắt, rất muốn cắt lưỡi hắn.
Mộ Dung Vô Song biết mình gây họa rồi, cười gượng mấy cái rồi quay người chạy mất, chỉ sợ chậm một chút là sẽ bị Ngự Thiến Thiến cắt mất lưỡi.
- Đánh đi.
Ninh Tiểu Xuyên mở bàn tay, lòng bàn tay xuất hiện một tia thiểm điện, ánh mắt hắn vô cùng bình tĩnh.
Lan Phỉ công chúa khóe miệng hơi nhếch lên, đầu ngón tay tỏa ra Huyền Khí, truyền vào mặt đất, đôi môi đỏ mọng phát ra bốn chữ:
- Hỏa Diệm Thiên Đằng.
Từ dưới cát mọc ra vô số cành dây leo, thậm chí có cả sợi có tới hàng trăm rễ, đúng là che phủ tất cả, biến sa mạc thành rừng rậm.
Lan Phỉ công chúa là Ngũ Hành Thần Thể, có thể khống chế sức mạnh Mộc Hành.
- Tu vi của cô ta quả nhiên đã mạnh hơn rất nhiều, đây có lẽ là Thần Thông thứ năm của cô ta.
Toàn thân Ninh Tiểu Xuyên được bọc trong thiểm điện, dứng ở giữa quả cầu điện, bắn từng tia điện về phía những sợi thiên đằng kia.
Thiên đằng sau khi bị đánh trúng thì nhanh chóng khô héo, nhưng rất nhanh sẽ có nhiều thiên đằng khác mọc ra. Đầu mũi thiên đằng sắc nhọn như mũi thương, lá thiên đằng cũng sắc như đao.
Xoẹt xoẹt!
Hàng trăm sợi thiên đằng không ngừng đánh lên quả cầu điện, muốn phá vỡ tầng phòng ngự này, trở nên ngày một mạnh hơn, khiến mặt đất xuất hiện vô số hố lớn.
Lan Phỉ công chúa đứng trên một sợi thiên đằng, bạch y như tuyết, làn da như ngọc, mái tóc tựa thác, giống như một vị tiên tử trong rừng sâu vậy.
Ngón tay của cô ta thon dài mà mềm mại, giống như bạch ngọc mài thành, chỉ về phía quả cầu điện, miệng quát:
- Hỏa diệm!
Trong võ trường, tất cả sợi thiên đằng đều bốc lửa, giống như biến thành vô số con thần long, thiên đằng đang thiêu đốt, lá cây cũng thiêu đốt, thiêu cháy cả võ trường.
Uỳnh uỳnh!
Hỏa Diệm Thiên Đằng giống như Hỏa Diệm Thiên Tiên (*) đánh lên quả cầu điện, vô số tia lửa bùng nổ, tạo thành những âm thanh chấn động.
(*) Roi
Đây là cảnh tượng khá chấn kinh, cả võ trường bốc cháy , những sợi Hỏa Diệm Thiên Đằng giống như roi Huyền Khí có hỏa diệm, mỗi sợi lại như roi Huyền Khí, đánh mạnh vào quả cầu điện.
Rất nhiều người đều chấn kinh, không thể ngờ tu vi của Lan Phỉ công chúa lại mạnh đến vậy.
- Lan Phỉ công chúa lại biết cả Mộc Hành Thuật, Hỏa Hành Thuật, tuyệt đối là thể chất song thuộc tính, có thể nói chỉ có một trong hàng vạn người. Trong số những người cùng tuổi thì chiến lực chắc chắn vượt qua Võ giả Ngũ Hành Thần Thề thông thường.
- Nếu Lan Phỉ công chúa đánh bại Ninh Tiểu Xuyên thì không phải hắn ta sẽ phải tịnh thân làm thái giám sao?
- Ninh Tiểu Xuyên không dễ bị đánh bại vậy đâu. Các ngươi nhìn xem, nhìn đám mây đen bỗng xuất hiện bên trên võ trường kìa!
Trên bầu trời lúc này cũng ngưng tụ một đám mây đen khổng lồ, khiến bầu không khí xung quanh càng thêm ngột ngạt.
Ninh Tiểu Xuyên đứng cạnh quả cầu điện, ánh mắt nghiêm nghị, một tay chỉ lên bầu trời. Mây đen lập tức phát ra tiếng sấm chớp, trong đám mây đen đó xuất hiện hàng loạt con rắn điện, phát ra tiếng ầm ầm.
Rào rào..
Trời bỗng đổ mưa lớn.