- Một giá thôi, 50 Huyền thạch, không thể thấp hơn được nữa, đây là bảo bối đào được trong Hoàng mộ, đừng nhìn nó đã rỉ sét mà lầm, trên đó có nhiễm huyết dịch của Cửu Thiên Tôn Giả, một khi bạo phát uy lực, cho dù là tòa núi trải dài mười dặm cũng sẽ bị san bằng.
- Quay lại nói tiếp nào, 40 Huyền thạch, ta cho ngươi thêm một cái chén nhỏ, hoa văn chạm trỗ trên đó đều là do chính tay tiên hiền Đạo môn vẽ ra, ngươi không tin? Tự mình sờ đi!
Nhạc Minh Tùng kéo tay một phụ nhân, không ngừng ép giá, cuối cùng bán được cái chén sắt rỉ sét kia đi với giá 30 Huyền thạch.
Hắn thu Huyền thạch lại, sau đó kéo cái mũ rơm xuống che khuất mặt, hít sâu một hơi, mắng:
- Con mẹ nó, sinh ý càng lúc càng khó làm rồi.
- Nhạc Minh Tùng, đã lâu rồi không gặp.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Ngươi nhận lầm rồi, ta không phải Nhạc Minh Tùng.
Nhạc Minh Tùng nghe thấy có người gọi tên hắn, hai chân run lên, quả thực giống như con thỏ bị giật mình, liền cuốn chiếu dưới đất lại, vác lên lưng sau đó co giò chạy trốn.
Thế nhưng, hắn vừa chạy được một đoạn thì đột nhiên kịp thời phản ứng, thanh âm của người này có chút quen thuộc, dường như cũng không phải là hai người muốn giết hắn.
- Bà mẹ nó, thì ra là ngươi, dọa ta chết khiếp, ta còn tưởng là hai sát tinh đuổi theo ta tới đây nữa chứ.
Nhạc Minh Tùng liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên, hung hăng nhổ lên đất một ngụm nước bọt.
Ninh Tiểu Xuyên chậm rãi đi tới, cười nói:
- Sinh ý không tệ nha, không ngờ có thể bán được cái đống sắt vụn đó.
- Lăn đi, làm kinh doanh mấu chốt không phải là có hàng tốt, mà là có thể phô bày được mị lực nhân cách. Khi mị lực của một người đủ mạnh thì thứ mà hắn bán không phải là hàng hóa, mà là hào quang và vẻ đẹp trai, khiến cho những thiếu nữ đó ý loạn tình mê, muốn kìm chế bản thân cũng không được. Ngươi xem xem, gần đây có phải ta đã đẹp trai hơn một chút rồi không?
Nhạc Minh Tùng gỡ cái mũ rơm trên đầu xuống, lộ ra gương mặt râu ria, trong ánh mắt thâm thúy có chút vẻ hèn mọn bỉ ổi.
Hắn mặc một cái áo cộc màu đỏ, quần đùi ngang gối, lộ ra hai cái chân to đầy lông.
Một thân trang phục của Nhạc Minh Tùng thật sự khiến Ninh Tiểu Xuyên liên tưởng tới một nhân vật đẹp trai rạng rỡ trong phim, chỉ tiếc là Nhạc Minh Tùng lại không có loại khí chất này. Ninh Tiểu Xuyên cũng không khỏi hoài nghi, phụ nhân lúc trước có phải sợ bị hắn dây dưa cho nên mới dùng 30 Huyền thạch để đuổi hắn hay không.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngươi không phải là Luyện Khí Tông Sư ư? Tại sao lại luân lạc tới mức phải bán hàng vỉa hè thế này?
Nhạc Minh Tùng lấy cái mũ rơm đội lên đầu, sửa sang kiểu tóc, buồn bã nói:
- Đừng nói nữa, đoạn thời gian trước, ta trêu chọc phải hai kẻ lợi hại, bị đuổi giết mấy ngàn dặm. Bây giờ ta cũng không dám khinh suất lộ diện, một khi bị bọn hắn tìm được, ta nhất định sẽ bị bọn hắn loạn kiếm phân thây. Huynh đệ, ngươi nhất định phải cứu ta a.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Tu vi của ngươi cao như vậy, còn có người có thể đuổi giết được ngươi ư?
- Tu vi của ta cao? Hiểu lầm a, ta chỉ là một Luyện Khí Sư thật thà, chẳng qua trình độ luyện khí đạt tới đăng phong tạo cực mà thôi, dù sao thì ta cũng là hàng xóm của đệ tử của Luyện Khí Sư đệ nhất thiên hạ a, việc này không phải thổi phồng. Hơn nữa, ngươi đã từng gặp Luyện Khí Sư nào có chiến lực nghịch thiên chưa? Ngươi thấy chưa?
Nhạc Minh Tùng mím môi, cảm giác nước bọt trong miệng cũng có vị đắng chát.
- Nhạc Minh Tùng, lần này để xem ngươi còn có thể chạy đi đâu?
Trên trời vang lên một tiếng quát của nữ tử, bất chợt, từng tầng mây bắt đầu cuộn trào, tạo thành một vòng xoáy lớn.
Trên mặt đất, thiên địa Huyền Khí bị chấn động, tạo thành từng đợt hàn phong.
Trên tầng mây phóng ra một loạt lôi điện đan thành một cái thiên nhãn cực lớn, chiếu xuống hào quang màu tím, tập trung lấy Nhạc Minh Tùng đang đứng trên mặt đất.
Hai luồng lực lượng cường hoành dị thường từ trên không trung truyền đến, có thể nhìn thấy rõ hai đạo nhân ảnh bay trong tầng mây, thân thể hóa thành hai đạo lưu quang thiểm điện, cấp tốc phóng tới tòa thành cổ này.
Nhạc Minh Tùng bị dọa cho toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm vào thiên nhãn trên đỉnh đầu, sau đó cướp đường bỏ chạy.
Thế nhưng, thiên nhãn kia tựa như có linh tính, tập trung khóa chặt người hắn, bất kể hắn trốn đi đâu thì hào quang này vẫn chiếu lên đỉnh đầu hắn.
- Còn không mau trốn đi, bọn hắn sắp đuổi tới rồi.
Nhạc Minh Tùng hét lên với Ninh Tiểu Xuyên một tiếng.
Ninh Tiểu Xuyên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thiên nhãn lôi điện trên trời, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nói:
- Nếu như không phá vỡ Thần Thông thiên nhãn của đối phương thì căn bản không thể chạy thoát được.
Vụt...
Một thanh chiến kiếm huyết sắc từ đầu ngón tay của Ninh Tiểu Xuyên bay ra, hóa thành một đạo cột sáng phóng lên trời, đâm về phía thiên nhãn.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Đám mây đen trên bầu trời bị kiếm khí cuồng bạo xé rách, thiên nhãn cũng bị nghiền nát thành mảnh nhỏ.
Một lúc sau, một nam một nữ từ trên trời chậm rãi bay đến, hạ xuống trong cổ thành.
Bọn hắn đứng ở nơi mà Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng vừa đứng, phóng xuất tâm thần, tìm kiếm khí tức của Nhạc Minh Tùng.
Lúc này, Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng đã biến mất không còn tung tích.
Trên người một nam một nữ này mặc đạo bào màu xanh, đại khái chừng hai mươi tuổi.
Nam thì ngọc thụ lâm phong, đỉnh đầu đội thanh đồng đạo quan, trên lưng mang một thanh cổ kiếm khắc hình rồng, trong cơ thể tản mát ra khí trường cường đại, lực lượng tâm thần bao trùm tòa thành cổ, khiến cho những tu sĩ trong tòa thành cổ này đều bị chấn nhiếp, nơm nớp lo sợ.
Nữ thì tướng mạo mỹ lệ, cũng mặc đạo bào, mái tóc đen dài tới ngang eo, trên lưng quấn một cái đai bạch ngọc, bó sát đường cong cực kỳ mê người.
- Đạo kiếm khí vừa rồi thật cường hoành, không ngờ có thể phá vỡ được Thiên Nhãn Đạo Pháp của ta, có lẽ là tên cẩu tặc kia đã mời được người trợ giúp rồi.
Nữ tử mặc đạo bào màu xanh lạnh lùng nói, trong mắt lộ ra sát khí.
- Đạo kiếm khí kia quả thật cường đại, thế nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, trong hàng ngũ kiếm tu, chỉ có thể xem là trình độ trung thượng. Nếu như ta thi triển Bách Kiếm Quyết, kiếm khí vừa xuất, hết thảy kiếm tu trong thiên hạ đều phải nhượng bộ lui binh.
Nam tử mặc đạo bào lộ vẻ lãnh ngạo, trong lời nói dường như rất khinh thường những tu sĩ kiếm đạo khác.
Trên người hắn phát ra một luồng kiếm ý chấn động, quả thực cường hoành, hắn có tiền vốn để nói ra những lời tự ngạo này, cũng không có người nào dám phản bác hắn.
- Tiếp tục đuổi!
Nữ tử mặc đạo bào dường như tìm được khí tức của Nhạc Minh Tùng, lập tức thi triển Đạo pháp phi hành, đuổi ra khỏi tòa thành cổ.
Hai đạo lưu quang màu xanh lóe lên, một nam một nữ mặc đạo bào, rất nhanh đã biến mất khỏi tòa thành cổ.
Tòa thành cổ này cũng dần khôi phục sự bình yên.
Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng đã chạy ra khỏi cổ thành chừng mấy trăm dặm, ngồi trên lưng Song Đầu Thạch Thú, đào tẩu về phía nam.
Chiến lực của Song Đầu Thạch Thú chỉ có thể so với Võ giả Tứ Bộ Thiên Thê. Nếu như chỉ luận tốc độ chạy trốn thì còn nhanh hơn cả Võ giả Tứ Bộ Thiên Thê.
- Tu vi của hai người này dường như cũng không tệ, rốt cuộc bọn họ có thân phận gì?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Nhạc Minh Tùng vuốt mồ hôi đọng trên trán, nói:
- Hai gã đệ tử ngoại môn của Thiên Đế Sơn, nam là Thường Cổ Lương, nữ là Mặc Hải Lam, tại Thiên Đế Sơn cũng được xem là tuấn kiệt nổi danh, tu vi rất đáng sợ, hơn nữa còn có thế lực bối cảnh cực lớn tại Thiên Xu Đại Đế quốc, là con cháu của hai đại tộc.
- Tại sao ngươi lại trêu chọc đệ tử của Thiên Đế Sơn?
Ninh Tiểu Xuyên liền cảm thấy trong chuyện này có nguyên nhân không đơn giản.
Nhạc Minh Tùng dang hai tay ra, nói:
- Ta cũng rất muốn biết a, rốt cuộc ta đã làm gì trêu chọc bọn hắn chứ? Ta không làm gì cả, thật sự là oan uổng mà.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngươi không trêu chọc người khác thì người khác sao có thể đuổi giết ngươi lâu như vậy?
- Ta lấy dung mạo của ta ra thề, ta thật sự không trêu chọc bọn hắn a.
Nhạc Minh Tùng thở dài, nói:
- Ta vốn dĩ cũng đến tham gia Thiên Môn khảo thí của Thiên Đế Sơn, ngày đó, trên đường tới Cực Trú phủ, ta gặp Mặc Hải Lam đang khiêu chiến toàn bộ thiên tài tuấn kiệt của Cực Trú phủ, nàng tuyên bố mình là đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Cực Trú phủ. Lúc ấy ta tất nhiên rất khinh thường, vì vậy liền leo lên lôi đài, chắp tay cúi đầu với nàng, sau đó nói: “Tiểu cô nương, để Nhạc mỗ thử xem ngươi rốt cuộc nông sâu như thế nào.
- Ta chỉ nói một câu như vậy, nàng ta vừa nghe liền giận tím mặt, sau đó rút kiếm muốn giết ta, còn mắng ta là cẩu tặc, dâm tặc, ta… ta thật oan uổng mà, đến bây giờ ta vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ninh Tiểu Xuyên vuốt cằm, trên mặt lộ vẻ trào phúng, nói:
- Nếu như người khác nói ra lời này, có lẽ không có vấn đề gì. Thế nhưng gương mặt ngươi hèn mọn bỉ ổi, phối hợp với nụ cười như dâm tặc, còn nói ra lời như vậy, không bị hiểu lầm mới là chuyện lạ. Người ta dù sao cũng là nữ đệ tử Đạo môn, ngươi làm sao có thể nói muốn thử xem nàng “nông” hay “sâu” được? Đối với nữ tử, tốt nhất là không nên nhắc tới hai chữ “nông sâu” thì hơn.
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy những lời này rất không ổn, thế nhưng nhất thời lại không biết nó có gì đặc biệt. (*)
(*) Tác giả chơi chữ, ám chỉ (rộng thì vào sâu mà hẹp thì vào nông )
- Không đề cập tới bọn hắn nữa.
Nhạc Minh Tùng dừng tay, nói:
- Ngươi cuối cùng cũng rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc rồi, có phải cũng đến Thiên Đế Sơn để tham gia Thiên Môn khảo thí hay không?
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:
- Thiên Đế Sơn dù sao cũng là Thánh Thổ tu luyện tại Bắc Cương, bất kể là người phương nào cũng muốn vượt qua Thiên Môn, trở thành đệ tử nội môn của Thiên Đế Sơn. Đi Thiên Đế Sơn thì sẽ tài nguyên tu luyện cũng sẽ phong phú hơn rất nhiều.
- Với thiên tư của Ninh huynh, muốn thông qua khảo thí Thiên Môn thì cũng không phải là chuyện khó, chẳng qua, muốn tiến vào ba hạng đầu thì e rằng không thể a.
Nhạc Minh Tùng nói.
- Cạnh tranh gay gắt như vậy sao?
Trên mặt Ninh Tiểu Xuyên lộ ra nụ cười thản nhiên.
Thật ra hắn cũng không cảm thấy hứng thú lắm với xếp hạng Thiên Môn khảo thí.
Mục đích Ninh Tiểu Xuyên tham gia Thiên Môn khảo thí, chính là vì có thể tiến vào Thiên Đế Sơn tu luyện, cũng không xem trọng thứ hạng lắm, bởi vì hắn không có thế lực bối cảnh, cho nên không thể so với những con cháu thế gia, đại tộc kia, ngược lại ít xuất đầu lộ diện thì hơn.
Cây cao thì đón gió.
Người bộc lộ tài năng thì dễ khiến người ta ghen ghét.
Nhạc Minh Tùng nói:
- Chẳng qua, Thiên Đế Sơn cũng bồi dưỡng ra được một vài nhân vật kinh tài tuyệt diễm trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn, ví dụ như ba đại vương giả trẻ tuổi, hai vị tiên tử. Nghe đồn bọn họ đều đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân, là nhân vật hàng đầu trong Thiên Môn khảo thí lần này, rất có thể bọn họ sẽ tiến vào ba hạng đầu lần này. Hơn nữa, gần đây nghe nói Thiên Đế Sơn lại xuất hiện một thiên chi kiêu nữ kinh thế tuyệt luân, còn chưa tham gia Thiên Môn khảo thí thì đã được người ta xưng là Thần Nữ rồi.
- Quay lại nói tiếp nào, 40 Huyền thạch, ta cho ngươi thêm một cái chén nhỏ, hoa văn chạm trỗ trên đó đều là do chính tay tiên hiền Đạo môn vẽ ra, ngươi không tin? Tự mình sờ đi!
Nhạc Minh Tùng kéo tay một phụ nhân, không ngừng ép giá, cuối cùng bán được cái chén sắt rỉ sét kia đi với giá 30 Huyền thạch.
Hắn thu Huyền thạch lại, sau đó kéo cái mũ rơm xuống che khuất mặt, hít sâu một hơi, mắng:
- Con mẹ nó, sinh ý càng lúc càng khó làm rồi.
- Nhạc Minh Tùng, đã lâu rồi không gặp.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Ngươi nhận lầm rồi, ta không phải Nhạc Minh Tùng.
Nhạc Minh Tùng nghe thấy có người gọi tên hắn, hai chân run lên, quả thực giống như con thỏ bị giật mình, liền cuốn chiếu dưới đất lại, vác lên lưng sau đó co giò chạy trốn.
Thế nhưng, hắn vừa chạy được một đoạn thì đột nhiên kịp thời phản ứng, thanh âm của người này có chút quen thuộc, dường như cũng không phải là hai người muốn giết hắn.
- Bà mẹ nó, thì ra là ngươi, dọa ta chết khiếp, ta còn tưởng là hai sát tinh đuổi theo ta tới đây nữa chứ.
Nhạc Minh Tùng liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên, hung hăng nhổ lên đất một ngụm nước bọt.
Ninh Tiểu Xuyên chậm rãi đi tới, cười nói:
- Sinh ý không tệ nha, không ngờ có thể bán được cái đống sắt vụn đó.
- Lăn đi, làm kinh doanh mấu chốt không phải là có hàng tốt, mà là có thể phô bày được mị lực nhân cách. Khi mị lực của một người đủ mạnh thì thứ mà hắn bán không phải là hàng hóa, mà là hào quang và vẻ đẹp trai, khiến cho những thiếu nữ đó ý loạn tình mê, muốn kìm chế bản thân cũng không được. Ngươi xem xem, gần đây có phải ta đã đẹp trai hơn một chút rồi không?
Nhạc Minh Tùng gỡ cái mũ rơm trên đầu xuống, lộ ra gương mặt râu ria, trong ánh mắt thâm thúy có chút vẻ hèn mọn bỉ ổi.
Hắn mặc một cái áo cộc màu đỏ, quần đùi ngang gối, lộ ra hai cái chân to đầy lông.
Một thân trang phục của Nhạc Minh Tùng thật sự khiến Ninh Tiểu Xuyên liên tưởng tới một nhân vật đẹp trai rạng rỡ trong phim, chỉ tiếc là Nhạc Minh Tùng lại không có loại khí chất này. Ninh Tiểu Xuyên cũng không khỏi hoài nghi, phụ nhân lúc trước có phải sợ bị hắn dây dưa cho nên mới dùng 30 Huyền thạch để đuổi hắn hay không.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngươi không phải là Luyện Khí Tông Sư ư? Tại sao lại luân lạc tới mức phải bán hàng vỉa hè thế này?
Nhạc Minh Tùng lấy cái mũ rơm đội lên đầu, sửa sang kiểu tóc, buồn bã nói:
- Đừng nói nữa, đoạn thời gian trước, ta trêu chọc phải hai kẻ lợi hại, bị đuổi giết mấy ngàn dặm. Bây giờ ta cũng không dám khinh suất lộ diện, một khi bị bọn hắn tìm được, ta nhất định sẽ bị bọn hắn loạn kiếm phân thây. Huynh đệ, ngươi nhất định phải cứu ta a.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Tu vi của ngươi cao như vậy, còn có người có thể đuổi giết được ngươi ư?
- Tu vi của ta cao? Hiểu lầm a, ta chỉ là một Luyện Khí Sư thật thà, chẳng qua trình độ luyện khí đạt tới đăng phong tạo cực mà thôi, dù sao thì ta cũng là hàng xóm của đệ tử của Luyện Khí Sư đệ nhất thiên hạ a, việc này không phải thổi phồng. Hơn nữa, ngươi đã từng gặp Luyện Khí Sư nào có chiến lực nghịch thiên chưa? Ngươi thấy chưa?
Nhạc Minh Tùng mím môi, cảm giác nước bọt trong miệng cũng có vị đắng chát.
- Nhạc Minh Tùng, lần này để xem ngươi còn có thể chạy đi đâu?
Trên trời vang lên một tiếng quát của nữ tử, bất chợt, từng tầng mây bắt đầu cuộn trào, tạo thành một vòng xoáy lớn.
Trên mặt đất, thiên địa Huyền Khí bị chấn động, tạo thành từng đợt hàn phong.
Trên tầng mây phóng ra một loạt lôi điện đan thành một cái thiên nhãn cực lớn, chiếu xuống hào quang màu tím, tập trung lấy Nhạc Minh Tùng đang đứng trên mặt đất.
Hai luồng lực lượng cường hoành dị thường từ trên không trung truyền đến, có thể nhìn thấy rõ hai đạo nhân ảnh bay trong tầng mây, thân thể hóa thành hai đạo lưu quang thiểm điện, cấp tốc phóng tới tòa thành cổ này.
Nhạc Minh Tùng bị dọa cho toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm vào thiên nhãn trên đỉnh đầu, sau đó cướp đường bỏ chạy.
Thế nhưng, thiên nhãn kia tựa như có linh tính, tập trung khóa chặt người hắn, bất kể hắn trốn đi đâu thì hào quang này vẫn chiếu lên đỉnh đầu hắn.
- Còn không mau trốn đi, bọn hắn sắp đuổi tới rồi.
Nhạc Minh Tùng hét lên với Ninh Tiểu Xuyên một tiếng.
Ninh Tiểu Xuyên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thiên nhãn lôi điện trên trời, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười nói:
- Nếu như không phá vỡ Thần Thông thiên nhãn của đối phương thì căn bản không thể chạy thoát được.
Vụt...
Một thanh chiến kiếm huyết sắc từ đầu ngón tay của Ninh Tiểu Xuyên bay ra, hóa thành một đạo cột sáng phóng lên trời, đâm về phía thiên nhãn.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Đám mây đen trên bầu trời bị kiếm khí cuồng bạo xé rách, thiên nhãn cũng bị nghiền nát thành mảnh nhỏ.
Một lúc sau, một nam một nữ từ trên trời chậm rãi bay đến, hạ xuống trong cổ thành.
Bọn hắn đứng ở nơi mà Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng vừa đứng, phóng xuất tâm thần, tìm kiếm khí tức của Nhạc Minh Tùng.
Lúc này, Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng đã biến mất không còn tung tích.
Trên người một nam một nữ này mặc đạo bào màu xanh, đại khái chừng hai mươi tuổi.
Nam thì ngọc thụ lâm phong, đỉnh đầu đội thanh đồng đạo quan, trên lưng mang một thanh cổ kiếm khắc hình rồng, trong cơ thể tản mát ra khí trường cường đại, lực lượng tâm thần bao trùm tòa thành cổ, khiến cho những tu sĩ trong tòa thành cổ này đều bị chấn nhiếp, nơm nớp lo sợ.
Nữ thì tướng mạo mỹ lệ, cũng mặc đạo bào, mái tóc đen dài tới ngang eo, trên lưng quấn một cái đai bạch ngọc, bó sát đường cong cực kỳ mê người.
- Đạo kiếm khí vừa rồi thật cường hoành, không ngờ có thể phá vỡ được Thiên Nhãn Đạo Pháp của ta, có lẽ là tên cẩu tặc kia đã mời được người trợ giúp rồi.
Nữ tử mặc đạo bào màu xanh lạnh lùng nói, trong mắt lộ ra sát khí.
- Đạo kiếm khí kia quả thật cường đại, thế nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, trong hàng ngũ kiếm tu, chỉ có thể xem là trình độ trung thượng. Nếu như ta thi triển Bách Kiếm Quyết, kiếm khí vừa xuất, hết thảy kiếm tu trong thiên hạ đều phải nhượng bộ lui binh.
Nam tử mặc đạo bào lộ vẻ lãnh ngạo, trong lời nói dường như rất khinh thường những tu sĩ kiếm đạo khác.
Trên người hắn phát ra một luồng kiếm ý chấn động, quả thực cường hoành, hắn có tiền vốn để nói ra những lời tự ngạo này, cũng không có người nào dám phản bác hắn.
- Tiếp tục đuổi!
Nữ tử mặc đạo bào dường như tìm được khí tức của Nhạc Minh Tùng, lập tức thi triển Đạo pháp phi hành, đuổi ra khỏi tòa thành cổ.
Hai đạo lưu quang màu xanh lóe lên, một nam một nữ mặc đạo bào, rất nhanh đã biến mất khỏi tòa thành cổ.
Tòa thành cổ này cũng dần khôi phục sự bình yên.
Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng đã chạy ra khỏi cổ thành chừng mấy trăm dặm, ngồi trên lưng Song Đầu Thạch Thú, đào tẩu về phía nam.
Chiến lực của Song Đầu Thạch Thú chỉ có thể so với Võ giả Tứ Bộ Thiên Thê. Nếu như chỉ luận tốc độ chạy trốn thì còn nhanh hơn cả Võ giả Tứ Bộ Thiên Thê.
- Tu vi của hai người này dường như cũng không tệ, rốt cuộc bọn họ có thân phận gì?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Nhạc Minh Tùng vuốt mồ hôi đọng trên trán, nói:
- Hai gã đệ tử ngoại môn của Thiên Đế Sơn, nam là Thường Cổ Lương, nữ là Mặc Hải Lam, tại Thiên Đế Sơn cũng được xem là tuấn kiệt nổi danh, tu vi rất đáng sợ, hơn nữa còn có thế lực bối cảnh cực lớn tại Thiên Xu Đại Đế quốc, là con cháu của hai đại tộc.
- Tại sao ngươi lại trêu chọc đệ tử của Thiên Đế Sơn?
Ninh Tiểu Xuyên liền cảm thấy trong chuyện này có nguyên nhân không đơn giản.
Nhạc Minh Tùng dang hai tay ra, nói:
- Ta cũng rất muốn biết a, rốt cuộc ta đã làm gì trêu chọc bọn hắn chứ? Ta không làm gì cả, thật sự là oan uổng mà.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngươi không trêu chọc người khác thì người khác sao có thể đuổi giết ngươi lâu như vậy?
- Ta lấy dung mạo của ta ra thề, ta thật sự không trêu chọc bọn hắn a.
Nhạc Minh Tùng thở dài, nói:
- Ta vốn dĩ cũng đến tham gia Thiên Môn khảo thí của Thiên Đế Sơn, ngày đó, trên đường tới Cực Trú phủ, ta gặp Mặc Hải Lam đang khiêu chiến toàn bộ thiên tài tuấn kiệt của Cực Trú phủ, nàng tuyên bố mình là đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Cực Trú phủ. Lúc ấy ta tất nhiên rất khinh thường, vì vậy liền leo lên lôi đài, chắp tay cúi đầu với nàng, sau đó nói: “Tiểu cô nương, để Nhạc mỗ thử xem ngươi rốt cuộc nông sâu như thế nào.
- Ta chỉ nói một câu như vậy, nàng ta vừa nghe liền giận tím mặt, sau đó rút kiếm muốn giết ta, còn mắng ta là cẩu tặc, dâm tặc, ta… ta thật oan uổng mà, đến bây giờ ta vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ninh Tiểu Xuyên vuốt cằm, trên mặt lộ vẻ trào phúng, nói:
- Nếu như người khác nói ra lời này, có lẽ không có vấn đề gì. Thế nhưng gương mặt ngươi hèn mọn bỉ ổi, phối hợp với nụ cười như dâm tặc, còn nói ra lời như vậy, không bị hiểu lầm mới là chuyện lạ. Người ta dù sao cũng là nữ đệ tử Đạo môn, ngươi làm sao có thể nói muốn thử xem nàng “nông” hay “sâu” được? Đối với nữ tử, tốt nhất là không nên nhắc tới hai chữ “nông sâu” thì hơn.
Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy những lời này rất không ổn, thế nhưng nhất thời lại không biết nó có gì đặc biệt. (*)
(*) Tác giả chơi chữ, ám chỉ (rộng thì vào sâu mà hẹp thì vào nông )
- Không đề cập tới bọn hắn nữa.
Nhạc Minh Tùng dừng tay, nói:
- Ngươi cuối cùng cũng rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc rồi, có phải cũng đến Thiên Đế Sơn để tham gia Thiên Môn khảo thí hay không?
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:
- Thiên Đế Sơn dù sao cũng là Thánh Thổ tu luyện tại Bắc Cương, bất kể là người phương nào cũng muốn vượt qua Thiên Môn, trở thành đệ tử nội môn của Thiên Đế Sơn. Đi Thiên Đế Sơn thì sẽ tài nguyên tu luyện cũng sẽ phong phú hơn rất nhiều.
- Với thiên tư của Ninh huynh, muốn thông qua khảo thí Thiên Môn thì cũng không phải là chuyện khó, chẳng qua, muốn tiến vào ba hạng đầu thì e rằng không thể a.
Nhạc Minh Tùng nói.
- Cạnh tranh gay gắt như vậy sao?
Trên mặt Ninh Tiểu Xuyên lộ ra nụ cười thản nhiên.
Thật ra hắn cũng không cảm thấy hứng thú lắm với xếp hạng Thiên Môn khảo thí.
Mục đích Ninh Tiểu Xuyên tham gia Thiên Môn khảo thí, chính là vì có thể tiến vào Thiên Đế Sơn tu luyện, cũng không xem trọng thứ hạng lắm, bởi vì hắn không có thế lực bối cảnh, cho nên không thể so với những con cháu thế gia, đại tộc kia, ngược lại ít xuất đầu lộ diện thì hơn.
Cây cao thì đón gió.
Người bộc lộ tài năng thì dễ khiến người ta ghen ghét.
Nhạc Minh Tùng nói:
- Chẳng qua, Thiên Đế Sơn cũng bồi dưỡng ra được một vài nhân vật kinh tài tuyệt diễm trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn, ví dụ như ba đại vương giả trẻ tuổi, hai vị tiên tử. Nghe đồn bọn họ đều đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân, là nhân vật hàng đầu trong Thiên Môn khảo thí lần này, rất có thể bọn họ sẽ tiến vào ba hạng đầu lần này. Hơn nữa, gần đây nghe nói Thiên Đế Sơn lại xuất hiện một thiên chi kiêu nữ kinh thế tuyệt luân, còn chưa tham gia Thiên Môn khảo thí thì đã được người ta xưng là Thần Nữ rồi.