Mục lục
Ma Thần Trời Sinh - Lý Tân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài sơn cốc, sương trắng bao phủ mênh mông, nhìn không rõ bên trong rốt cuộc là tình huống gì, mà ngay cả tâm thần của Võ giả cũng đều bị sương mù ngăn cản bên ngoài.

Trên mặt Ngọc Ngưng Sanh che một tấm vải trắng, chỉ lộ ra một đôi tinh mâu xinh đẹp, hai hàng lông mi nhấp nháy, nói:

- Ta cũng cảm giác được một tia khí tức của Tiểu Linh Nhi! Bọn chúng không lâu trước khẳng định đã từng tới đây! Nói không chừng… hiện tại vẫn còn đang ở trong sơn cốc!

- Ta vào xem, ngươi ở bên ngoài chờ ta! Nếu như ta gặp phải Nhiếp Lan Tâm, sẽ lập tức bắn tin cho ngươi! Ngươi nhận được tin tức, liền lập tức ly khai!

Ninh Tiểu Xuyên gọi ra Ma kiếm, thần sắc nghiêm nghị nói.

Đã Tiểu Hồng cùng Tiểu Linh Nhi đều lưu lại khí tức ở đây, liền nói rõ Nhiếp Lan Tâm khẳng định đã từng tới nơi này, nói không chừng hiện giờ vẫn còn đang ở trong sơn cốc.

Ngọc Ngưng Sanh nói:

- Chúng ta cùng tiến vào thôi! Nếu như thật sự gặp phải Nhiếp Lan Tâm, hợp lực hai người chúng ta, ít nhất còn có thể cùng nàng đấu một trận!

Ninh Tiểu Xuyên so với bất cứ ai khác đều rõ ràng hơn sự cường đại của Nhiếp Lan Tâm, chỉ thiếu chút nữa liền có thể bước vào Thiên Nhân Cảnh, lực lượng cường đại đến không thể đo lường.

Vì để tránh gặp phải nguy hiểm bất ngờ, Ninh Tiểu Xuyên cùng Ngọc Ngưng Sanh đều ở lại bên ngoài sơn cốc, để cho Hắc Mao Quỷ Bức Thú đi vào trước dò đường.

Một canh giờ sau, Hắc Mao Quỷ Bức Thú từ trong sơn cốc đi ra, trong miệng phát ra thanh âm kỳ kỳ quái quái.

Sau khi Ninh Tiểu Xuyên nghe xong, ánh mắt khẽ co rút lại:

- Không có người nào? Chẳng lẽ các nàng đã ly khai rồi?

Ninh Tiểu Xuyên không chút do dự, lập tức tiến vào sơn cốc, xông qua một tòa trận pháp ẩn nấp không biết là ai bố trí. Ma kiếm chém ra một cái, đơn giản đem trận pháp phá vỡ, rất nhanh liền đi tới sâu bên trong sơn cốc.

Tại sâu bên trong sơn cốc có một vách đá huyết sắc, trên vách đá dựng đứng khảm nạm rất nhiều quáng thạch kim chúc màu đen, tản mát ra hào quang kim chúc nhàn nhạt, khiến cho phiến vách đá này toát ra cảm giác thập phần quỷ dị.

Ninh Tiểu Xuyên tìm được vị trí cái cổ động trong trí nhớ Thôi Thao kia.

Mặc dù cửa vào cổ động đã bị người ta dùng trận pháp che giấu, nhưng Ninh Tiểu Xuyên vẫn phát hiện ra một chỗ địa phương kỳ quái, bàn tay hướng về phía một chỗ nhô lên nào đó trên vách đá nhấn mạnh xuống. Hơn mười đạo điện quang tử sắc từ lòng bàn tay tuôn ra, đồng thời phát động công kích.

Ầm ầm!

Trên vách đá dựng đứng đột nhiên lao ra một tầng huyền quang hắc sắc, hơn một ngàn đường vân trận pháp lưu động trên tầng huyền quang kia, vậy mà đem chưởng ấn của Ninh Tiểu Xuyên ngăn cản lại.

Ninh Tiểu Xuyên lui về phía sau hai bước, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc. Hắn điều động lực lượng toàn thân, lòng bàn tay đánh ra công kích thiểm điện càng thêm khủng bố.

Bành!

Nhưng mà, thủ ấn của hắn chẳng những không thể phá vỡ trận pháp trên vách đá dựng đứng, ngược lại một lực lượng cỗ càng thêm cường đại lan truyền vào bàn tay Ninh Tiểu Xuyên, chấn cho cánh tay hắn đau đớn vô cùng.

Ninh Tiểu Xuyên cảm giác không ổn, lập tức thi triển thân pháp, thân thể bay thẳng ra ngoài.

- Rốt cuộc là ai đã bố trí này?

Ngọc Ngưng Sanh tự nhiên cũng nhìn ra trận pháp khủng bố trên vách đá dựng đứng, trong lòng thập phần kinh dị.

Nàng dán lỗ tai lên vách đá, thi triển một loại võ đạo thần thông hỗ trợ nghe xa. Xuyên qua trận pháp, một tiếng gào thét kỳ kỳ quái quái đột nhiên truyền vào trong tai nàng, quả thật giống như là lệ quỷ Địa Ngục đang gào thét vậy.

Nàng lập tức lui về phía sau, sắc mặt trở nên thập phần tái nhợt, cảm giác toàn thân sởn hết gai ốc.

Ninh Tiểu Xuyên thở ra một hơi thật sâu, nói:

- Hẳn là trận pháp do Nhiếp Lan Tâm bố trí! Nàng đã từng đi qua nơi này, hơn nữa khẳng định còn từng tiến vào cổ động!

- Vậy vì sao nàng lại phong bế cổ động? Hơn nữa lại bố trí trận pháp che giấu luôn vị trí cổ động?

Ngọc Ngưng Sanh nhìn chằm chằm vị trí cửa vào cổ động, nghĩ đến đạo thanh âm hư hư thật thật khủng bố vừa rồi nghe được, trong lòng vẫn như trước kinh hồn bất định.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Có hai giả thuyết! Thứ nhất, Nhiếp Lan Tâm ở trong cổ động đã tìm được rất nhiều bảo vật, nhưng mà, nàng lại không thể mang đi tất cả các bảo vật trong đó, cho nên mới ở nơi này bố trí trận pháp phong bế! Trước khi nàng một lần nữa quay lại lấy bảo vật, không muốn có người ngoài tìm tới nơi này!

- Thứ hai, Nhiếp Lan Tâm ở trong cổ động phát hiện một đại bí mật kinh thiên nào đó, hoặc là ở trong cổ động phát hiện đồ vật cực kỳ khủng bố nào đó, cho nên mới phong bế lại cửa vào sơn động, lo lắng cái đồ vật kia từ trong sơn động chạy ra!

Lời giải thích thứ hai mà Ninh Tiểu Xuyên nói cũng có chút không thể tin nổi rồi. Khiến cho Ngọc Ngưng Sanh cũng phải hít mạnh một hơi hàn khí. Phải biết là tu vi võ đạo của Nhiếp Lan Tâm thế nhưng đã đạt tới đỉnh phong dưới Thiên Nhân Cảnh rồi, phải là tồn tại khủng bố đến cỡ nào mới có thể khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi đây?

Bất quá, đến khi nàng nghĩ đến cái thanh âm vừa rồi nghe được kia, sắc mặt nàng lại một lần nữa biến đổi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Kỳ thật ta cảm thấy cái khả năng thứ hai càng lớn hơn một chút! Bằng không Nhiếp Lan Tâm cũng sẽ không liên tiếp bố trí ở chỗ này hai tầng trận pháp. Chỉ là, làm sao nàng lại biết được vị trí của cái cổ động này chứ?

Cái cổ động này chính là do Thôi Thao phát hiện đầu tiên, hơn nữa căn cứ theo ký ức của Thôi Thao, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nói ra ngoài bí mật về cái cổ động này, ngoại nhân tự nhiên cũng sẽ không có khả năng biết được sự tồn tại của cổ động.

Ninh Tiểu Xuyên lại một lần nữa dâng lên nghi ngờ.

Ở trong này khẳng định là có ẩn tình khác.

o0o

Sâu bên trong Đại hoang, cách cổ động chừng ba ngàn dặm, ở giữa rừng núi, xung quanh đều là từng tòa từng tòa sơn lĩnh cùng sông ngòi cực lớn.

Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy bóng dáng Huyền thú dị điểu từ trong sơn lĩnh bay lên, mở ra cặp cánh dài chừng mấy chục thước, ở trên mặt sông rộng lớn lao xuống, sau đó gắp lên một đầu quái ngư khổng lồ, bay trở về trong sơn lĩnh.

Giờ phút này, Nhiếp Lan Tâm sắc mặt tái nhợt đang ngồi xếp bằng bên cạnh bờ sông, trên thân thể có từng luồng nguyên khí cường hoành lưu động, tạo thành hình dạng một cái kén màu ngọc bạch, đem thân thể bao phủ bên trong.

Nửa ngày sau, nguyên khí trên người nàng mới chậm rãi tán đi, thu liễm vào trong cơ thể.

Chỉ là sắc mặt của nàng vẫn như trước vô cùng tái nhợt, tựa hồ như bị thương rất nặng.

- Tỷ tỷ, có khá hơn chút nào không?

Nhiếp Lan Chi ân cần hỏi han.

Trong lòng Nhiếp Lan Tâm vẫn còn sợ hãi nói:

- Sâu bên trong tòa cổ động kia quả thật đáng sợ! Có rất nhiều thi cốt cổ lão, thậm chí không ít đều là thi thể cường giả Nhân tộc cao cấp. Bởi vì thời gian quá xa xưa, thi khí trên thân thể những thi cốt kia đã tụ tập trở thành sát khí, ngưng tụ thành Thiên Quỷ Hồn Sát, chiến lực có thể sánh với Thiên Nhân Cảnh! May mắn ta sớm phát giác được nguy hiểm, liền lập tức rời đi! Bằng không, cũng không chỉ là bị thương đơn giản như vậy, nói không chừng sẽ vẫn lạc trong tòa cổ động kia. Thật không biết năm đó Vạn Âm Tiên Hậu như thế nào từ trong đó đi ra a?

Nhiếp Lan Tâm hồi tưởng lại tình cảnh mấy ngày trước kia, vẫn như cũ cảm giác được da đầu run lên.

Hung hiểm trong cổ động, so với trong tưởng tượng của nàng còn đáng sợ hơn, quả thật giống như một tòa mộ địa chôn cất cả vạn người.

Hơn nữa, nàng còn phát hiện ở sâu bên trong cổ động có một đạo cánh cửa kỳ quái, cũng không biết là đi thông tới nơi nào.

Với cảnh giới bây giờ của nàng, khẳng định là không thể nào dò xét được bí mật trong cổ động. Ít nhất cũng phải tu luyện đến Thiên Nhân Cảnh, mới có thể giết được đầu Thiên Quỷ Hồn Sát trong cổ động kia, lại dò thám bí mật che giấu trong cổ động.

May mắn là nàng đã ở khu vực tương đối bên ngoài của cổ động, tìm được một gốc Thông linh Kỳ dược, cuối cùng cũng có thể đền bù được tổn thất lần tiến vào cổ động này.

Nếu như có thể tìm được một vị Đại Dưỡng Tâm Sư, đem gốc Thông linh Kỳ dược này luyện chế thành một viên Nhân Cấp Đan, nói không chừng nàng có thể một lần hành động trùng kích đến Thiên Nhân Cảnh.

Nhiếp Lan Tâm đột nhiên ngửi được trong không khí truyền đến một cỗ hương vị kỳ quái, ánh mắt khẽ hướng về phía bên kia bờ sông nhìn thoáng qua, nói:

- Lan Chi, ngươi thả bọn chúng đi rồi hả?

Trong lòng Nhiếp Lan Chi khẩn trương, khẽ cắn nhẹ môi, nói:

- Tỷ tỷ, ngươi hãy bỏ qua cho Tiểu Hồng cùng Tiểu Linh Nhi đi! Muốn trách cứ, ngươi cứ việc trách cứ ta là được!

Nhiếp Lan Tâm đứng dậy, lấy ra một cây đàn cổ, đặt trên hai chân, ý vị thâm trường nói:

- Nơi này chính là Đại hoang Nam Cương, nguy cơ trùng trùng! Ngươi cho rằng thả bọn chúng đi, chính là đang giúp bọn chúng sao? Ngươi chính là đang hại bọn chúng mà thôi! Bạch Ly Lão tổ, nếu như ngươi đã đến rồi, vì sao còn không hiện thân?

Ting!

Ngón tay Nhiếp Lan Tâm khẽ búng ra, dây đàn cổ khẽ run lên, phát ra một đạo kiếm lãng, chém về phía bờ sông bên kia, đem một mảng lớn cây cối đều chặt đứt làm đôi.

- Ha ha ha…

Một tràng cười lớn vang lên.

Trên mặt sông sương trắng đằng đằng chợt nhấc lên một con sóng lớn ngất trời. Nước sông hình thành nên một bức tường nước cao mấy chục thước, đại quy mô hướng về phía bờ sông công kích tới, phát ra cự thanh đinh tai nhức óc.

Nhiếp Lan Chi bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy bức tường nước cao như vậy chợt ngưng tụ thành hình dạng một cái móng vuốt cự thú, mang theo thanh âm rít gào lao tới.

Cỗ uy áp khổng lồ kia khiến cho trái tim Nhiếp Lan Chi thiếu chút nữa thì ngừng đập, nhất thời lui về phía sau một bước, không cẩn thận vấp ngã trên mặt đất.

Ngay tại thời điểm cự trảo muốn đánh xuống, tiếng đàn thứ hai đã vang lên.

- Tranh!

Ngón tay Nhiếp Lan Tâm đặt trên dây đàn, hóa thành một đại ấn sóng tâm cực lớn.

Thú trảo khổng lồ do sóng nước ngưng thành kia lập tức bị sóng âm xé nát, một lần nữa lui về trong dòng sông. Đợi đến khi gió êm sóng lặng, trên mặt sông rõ ràng đang đứng một cái lão giả già nua đầu bạc râu bạc, thân thể rất nhỏ gầy, phần lưng cong vòng xuống, hai chân có chút cong vẹo, cái mặt cơ hồ muốn áp xuống đất luôn.

Hai bên mép của vị lão giả này phân biệt mọc ra ba chòm râu trắng muốt, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị:

- Khặc khặc… Vạn Âm Tiên Hậu, ngươi đã đến Đại hoang Nam Cương, như thế nào lại không nói trước với bổn tọa một tiếng? Bổn tọa nhất định sẽ phái người tới đón tiếp Tiên Hậu giá lâm a!

Trong tay lão giả nắm chặt một sợi Khốn Long Tỏa, đầu kia của Khốn Long Tỏa tách ra, phân biệt cột lên trên cổ Tiểu Linh Nhi cùng Tiểu Hồng!

Hai tiểu gia hỏa này đều bị Bạch Ly Lão tổ kéo lơ lửng giữa không trung, đang không ngừng giãy dụa kêu gào.

Trên thân Tiểu Hồng toát ra huyền quang hồng sắc, trong miệng phát ra Long ngâm, thân hình không ngừng biến lớn, muốn giãy giụa thoát khỏi Khốn Long Tỏa.

Lão giả hừ lạnh một tiếng, cánh tay run lên, một đạo quang mang hắc sắc từ trong lòng bàn tay hắn tuôn ra, dọc theo Khốn Long Tỏa lan truyền tới. Từng đạo lực lượng trận pháp không ngừng oanh kích lên thân thể Tiểu Hồng.

- Ngao ngao!

Tiểu Hồng lập tức kêu thảm liên tục, toàn thân bị bổ cho cháy đen, trong miệng phun ra máu đen, thân thể mềm nhũn rũ người trên Khốn Long Tỏa.

- Tiểu Hồng!

Nhiếp Lan Chi thập phần lo lắng, kêu lớn một tiếng.

Trong lòng nàng cực kỳ hối hận, nếu sớm biết bọn chúng sẽ rơi vào trong tay Bạch Ly Lão tổ, nàng cũng sẽ không vụng trộm thả cho bọn chúng bỏ trốn.

Lão giả có chút kinh ngạc nói:

- Hai tiểu gia hỏa này chẳng lẽ lại là Huyền thú Dị chủng do Tiên Hậu nuôi sao? Ta vốn còn tưởng rằng chúng là hai đầu Huyền thú hoang dã a!

Trong mắt Nhiếp Lan Tâm hiện lên một tia sát ý, âm thanh lạnh lẽo nói:

- Hai tiểu gia hỏa này quả thật là hai đầu Huyền thú Dị chủng mà ta nuôi dưỡng, không lâu trước kia đã lạc đường! Bạch Ly Lão tổ, ngươi bây giờ không phải là nên vật quy nguyên chủ rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK