Trên mặt Nhạc Minh Tùng vẫn là bộ dáng cực kỳ bi phẫn, trước cắt bỏ mọi quan hệ với Ninh Tiểu Xuyên, sau đó mới thoáng cái thấp giọng nói:
- Hiện tại đang có người ngoài ở đây, ngươi thật sự muốn nghe sao? Có muốn ta lén lút chuyển lời cho các ngươi không?
- Cái này…
Sắc mặt Tử Hàn Yên như băng sương. Người ngoài trong miệng Nhạc Minh Tùng, rõ ràng chính là chỉ ba người bọn Phong Phi Dương ở phía sau. Nếu lời nói vừa rồi của hắn thật sự lặng lẽ truyền đạt cho các nàng thì cũng thôi, nhưng vừa rồi mặc dù hắn đã hạ giọng, nhìn qua giống như lén lén lút lút, nhưng thanh âm lại vẫn bị đám người bốn phía nghe được vô cùng rõ ràng.
Hiện tại trên mặt ba người Phong Phi Dương đã lộ ra thần sắc hiếu kỳ rõ ràng tới cực điểm, hiển nhiên là đang hiếu kỳ rốt cuộc Ninh Tiểu Xuyên đã lưu lại câu nói gì. Lúc này trong lòng Phong Phi Dương quả thật đang vô cùng hiếu kỳ, bất quá nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tử Hàn Yên, hắn vẫn vô cùng hào phóng vỗ vỗ lồng ngực, nói:
- Chư vị sư muội, nếu thật sự không tiện, chúng ta có thể rời đi trước!
Nhạc Minh Tùng lập tức nói:
- Vị công tử này quả nhiên vô cùng phong độ a! Thật ra ngươi có thể rời đi trong chốc lát, một lát nữa quay trở về cũng được!
- Đợi sau khi chúng ta rời khỏi, chính là thời điểm ngươi nhân cơ hội chạy đi a!
Ba người Phong Phi Dương nhìn chằm chằm Nhạc Minh Tùng, rất lâu cũng không nói lời nào. Mặc dù bọn họ đều nhìn ra tâm tư của Nhạc Minh Tùng, nhưng cũng không trực tiếp vạch trần, mà chỉ xoay người lại, chuẩn bị rời đi. Mặc dù bọn họ rất hiếu kỳ đối với lời nhắn lại của Ninh Tiểu Xuyên, nhưng cũng không phải là cực kỳ quan tâm. Dù sao sự kiện lần này cũng không ảnh hưởng gì tới Thế gia Tiên Linh của bọn họ.
Đợi tới lúc ba người Phong Phi Dương vừa khuất khỏi tầm mắt, Tử Hàn Yên lập tức ngưng thần dò hỏi:
- Tiểu Xuyên rốt cuộc lưu lại câu nói gì? Vậy mà lại quan trọng như vậy?
Vừa rồi bốn người các nàng chấp nhận rời khỏi Ninh Tiểu Xuyên, chính là bởi vì Ninh Tiểu Xuyên dùng mượn cớ là lưu cho các nàng một câu thông báo quan trọng để đuổi các nàng rời đi. Cho nên hiện tại cả bốn người đều hết sức tò mò với lời nhắn của Ninh Tiểu Xuyên.
Nhạc Minh Tùng ho khan một tiếng lấy giọng, sau đó dùng thanh âm cực kỳ vang vọng, nói lớn:
- Ninh Tiểu Xuyên để ta nói với các ngươi, ba tháng sau hắn sẽ tới Oa Hậu Cung tìm các ngươi. Nói các ngươi trong thời gian ba tháng này không nên rời khỏi Oa Hậu Cung. Mặt khác, hắn còn nhờ ta thay hắn xin lỗi các ngươi. Vừa rồi là hắn đã lừa gạt các ngươi!
Ba người Phong Phi Dương vừa mới rời đi không xa, lúc này bước chân toàn bộ đều dừng lại, chậm rãi xoay người lại. Trên mặt ba người đều mang theo thần sắc dở khóc dở cười. Bọn họ thật sự vô tâm nghe trộm Nhạc Minh Tùng nói chuyện, nhưng tên Nhạc Minh Tùng này nói cũng quá lớn tiếng một chút, cho dù bọn họ không muốn nghe cũng không được.
Lúc này bốn người Tử Hàn Yên cũng vô cùng sửng sốt. Sau một hồi, trên mặt Bảo Châu Địa Tạng mới lộ ra một tia cười khổ, nói:
- Xem ra suy đoán của ta không sai! Hắn quả nhiên là nghĩ muốn đuổi chúng ta đi mà thôi!
- Bây giờ nói cái này cũng đã vô dụng, còn không bằng suy nghĩ xem ba tháng sau phải làm sao đây?
Cơ Hàn Tinh lạnh lùng nói. Tử Hàn Yên trầm ngâm trong chốc lát, do dự nói:
- Ba tháng sau, Tiểu Xuyên hắn sẽ không thật sự đi tới Oa Hậu Cung a? Nếu tin tức này bị đám Thế gia Tiên Linh kia biết được, sợ rằng ba tháng sau bọn họ cũng sẽ chạy tới Oa Hậu Cung, tìm Tiểu Xuyên gây phiền phức a!
Lận Nguyệt Cơ liếc nhìn ba người Phong Phi Dương đồng dạng đang đứng ngẩn ngơ cách đó không xa xa, lắc đầu nói:
- Không phải nếu, mà tin tức này nhất định sẽ bị đám Thế gia Tiên Linh kia biết được! Nhạc Minh Tùng vừa rồi nói lớn tiếng như vậy, quả thật chính là sợ người khác không nghe được nội dung hắn nói!
Nàng vừa nói như vậy, mấy nữ nhân còn lại mới ý thức được, vừa rồi Nhạc Minh Tùng tuyệt đối là cố ý nói lớn tiếng như vậy, để cho ba người Phong Phi Dương cũng đều nghe thấy. Cho nên mấy nữ nhân đồng thời trừng mắt nhìn Nhạc Minh Tùng. Vẻ mặt hắn tràn ngập vô tội, nói:
- Các ngươi đừng có trừng ta! Ta chỉ là nghiêm ngặt chấp hành theo sự an bài của Ninh Tiểu Xuyên mà thôi. Không tiết lộ tin tức của hắn ra ngoài, sau khi bốn người các ngươi trở lại Oa Hậu Cung, nhất định sẽ bị trừng phạt cùng quấy rầy không dứt. Hiện tại đám Thế gia Tiên Linh kia đã biết rõ hướng đi của Ninh Tiểu Xuyên, ít nhất trong ba tháng này sẽ không quá để ý tới các ngươi. Haizzz… tiểu tử Ninh Tiểu Xuyên này thật đúng là một kẻ si tình a! Tới thời điểm này vẫn còn cân nhắc thay cho các ngươi!
Bốn người Lận Nguyệt Cơ biết Nhạc Minh Tùng nói quả thật không sai, sắc mặt nhất thời ảm đạm xuống.
Ba người Phong Phi Dương ở xa xa nhìn về phía bốn người Lận Nguyệt Cơ, nhìn thấy bộ dáng thương cảm của bốn nàng nữ nhân, trên mặt Phong Phi Dương nhất thời lộ ra thần sắc thèm nhỏ dãi, nói:
- Gã Ninh Tiểu Xuyên kia quả thật quá tốt số rồi! Vì sao không phải là ta quen biết bốn nàng sư muội xinh đẹp này trước a? Nếu là ta xuất hiện trước, bốn nàng sư muội xinh đẹp này nhất định sẽ coi trọng ta hơn!
Nam tử âm lãnh bên cạnh Phong Phi Dương lắc đầu, nói:
- Nếu ngươi đã thèm nhỏ dãi mỹ sắc của các nàng như vậy, lẽ nào lần này cũng định giúp các nàng giấu diếm tin tức của gã Ninh Tiểu Xuyên kia!
- Đương nhiên là không!
Phong Phi Dương lắc lắc đầu, nói:
- Gã Ninh Tiểu Xuyên này quả thật là một đại nam nhi. Tới thời điểm này cũng còn không quên thương hương tiếc ngọc. Chỉ riêng điểm ấy, Phong Phi Dương ta liền không thể so sánh được với hắn. Bất quá, nếu hắn đã chịu tiết lộ hành tung của bản thân ra ngoài, dùng để bảo hộ bốn vị sư muội này, như vậy chúng ta đương nhiên không thể phá hoại chuyện tốt của hắn. Một hồi nữa sau khi chúng ta trở về, cứ theo như lẽ thường là được. Có người hỏi tới, liền nói tin tức này cho bọn họ biết. Không ai hỏi tới, chúng ta cũng không cần nhiều lời làm gì!
Quay đầu lại một lần nữa liếc nhìn bốn người Lận Nguyệt Cơ một lúc, sắc mặt Phong Phi Dương lưu luyến nói:
- Chúng ta trở về thôi! Ở thêm chút nữa, ta sợ ta cũng không nỡ rời khỏi a!
Ba người Phong Phi Dương vừa rời khỏi, bốn người Lận Nguyệt Cơ thoáng dừng lại ở chỗ này trong chốc lát, sau đó cũng mang theo Nhạc Minh Tùng, cùng nhau rời khỏi.
- Hiện tại đang có người ngoài ở đây, ngươi thật sự muốn nghe sao? Có muốn ta lén lút chuyển lời cho các ngươi không?
- Cái này…
Sắc mặt Tử Hàn Yên như băng sương. Người ngoài trong miệng Nhạc Minh Tùng, rõ ràng chính là chỉ ba người bọn Phong Phi Dương ở phía sau. Nếu lời nói vừa rồi của hắn thật sự lặng lẽ truyền đạt cho các nàng thì cũng thôi, nhưng vừa rồi mặc dù hắn đã hạ giọng, nhìn qua giống như lén lén lút lút, nhưng thanh âm lại vẫn bị đám người bốn phía nghe được vô cùng rõ ràng.
Hiện tại trên mặt ba người Phong Phi Dương đã lộ ra thần sắc hiếu kỳ rõ ràng tới cực điểm, hiển nhiên là đang hiếu kỳ rốt cuộc Ninh Tiểu Xuyên đã lưu lại câu nói gì. Lúc này trong lòng Phong Phi Dương quả thật đang vô cùng hiếu kỳ, bất quá nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tử Hàn Yên, hắn vẫn vô cùng hào phóng vỗ vỗ lồng ngực, nói:
- Chư vị sư muội, nếu thật sự không tiện, chúng ta có thể rời đi trước!
Nhạc Minh Tùng lập tức nói:
- Vị công tử này quả nhiên vô cùng phong độ a! Thật ra ngươi có thể rời đi trong chốc lát, một lát nữa quay trở về cũng được!
- Đợi sau khi chúng ta rời khỏi, chính là thời điểm ngươi nhân cơ hội chạy đi a!
Ba người Phong Phi Dương nhìn chằm chằm Nhạc Minh Tùng, rất lâu cũng không nói lời nào. Mặc dù bọn họ đều nhìn ra tâm tư của Nhạc Minh Tùng, nhưng cũng không trực tiếp vạch trần, mà chỉ xoay người lại, chuẩn bị rời đi. Mặc dù bọn họ rất hiếu kỳ đối với lời nhắn lại của Ninh Tiểu Xuyên, nhưng cũng không phải là cực kỳ quan tâm. Dù sao sự kiện lần này cũng không ảnh hưởng gì tới Thế gia Tiên Linh của bọn họ.
Đợi tới lúc ba người Phong Phi Dương vừa khuất khỏi tầm mắt, Tử Hàn Yên lập tức ngưng thần dò hỏi:
- Tiểu Xuyên rốt cuộc lưu lại câu nói gì? Vậy mà lại quan trọng như vậy?
Vừa rồi bốn người các nàng chấp nhận rời khỏi Ninh Tiểu Xuyên, chính là bởi vì Ninh Tiểu Xuyên dùng mượn cớ là lưu cho các nàng một câu thông báo quan trọng để đuổi các nàng rời đi. Cho nên hiện tại cả bốn người đều hết sức tò mò với lời nhắn của Ninh Tiểu Xuyên.
Nhạc Minh Tùng ho khan một tiếng lấy giọng, sau đó dùng thanh âm cực kỳ vang vọng, nói lớn:
- Ninh Tiểu Xuyên để ta nói với các ngươi, ba tháng sau hắn sẽ tới Oa Hậu Cung tìm các ngươi. Nói các ngươi trong thời gian ba tháng này không nên rời khỏi Oa Hậu Cung. Mặt khác, hắn còn nhờ ta thay hắn xin lỗi các ngươi. Vừa rồi là hắn đã lừa gạt các ngươi!
Ba người Phong Phi Dương vừa mới rời đi không xa, lúc này bước chân toàn bộ đều dừng lại, chậm rãi xoay người lại. Trên mặt ba người đều mang theo thần sắc dở khóc dở cười. Bọn họ thật sự vô tâm nghe trộm Nhạc Minh Tùng nói chuyện, nhưng tên Nhạc Minh Tùng này nói cũng quá lớn tiếng một chút, cho dù bọn họ không muốn nghe cũng không được.
Lúc này bốn người Tử Hàn Yên cũng vô cùng sửng sốt. Sau một hồi, trên mặt Bảo Châu Địa Tạng mới lộ ra một tia cười khổ, nói:
- Xem ra suy đoán của ta không sai! Hắn quả nhiên là nghĩ muốn đuổi chúng ta đi mà thôi!
- Bây giờ nói cái này cũng đã vô dụng, còn không bằng suy nghĩ xem ba tháng sau phải làm sao đây?
Cơ Hàn Tinh lạnh lùng nói. Tử Hàn Yên trầm ngâm trong chốc lát, do dự nói:
- Ba tháng sau, Tiểu Xuyên hắn sẽ không thật sự đi tới Oa Hậu Cung a? Nếu tin tức này bị đám Thế gia Tiên Linh kia biết được, sợ rằng ba tháng sau bọn họ cũng sẽ chạy tới Oa Hậu Cung, tìm Tiểu Xuyên gây phiền phức a!
Lận Nguyệt Cơ liếc nhìn ba người Phong Phi Dương đồng dạng đang đứng ngẩn ngơ cách đó không xa xa, lắc đầu nói:
- Không phải nếu, mà tin tức này nhất định sẽ bị đám Thế gia Tiên Linh kia biết được! Nhạc Minh Tùng vừa rồi nói lớn tiếng như vậy, quả thật chính là sợ người khác không nghe được nội dung hắn nói!
Nàng vừa nói như vậy, mấy nữ nhân còn lại mới ý thức được, vừa rồi Nhạc Minh Tùng tuyệt đối là cố ý nói lớn tiếng như vậy, để cho ba người Phong Phi Dương cũng đều nghe thấy. Cho nên mấy nữ nhân đồng thời trừng mắt nhìn Nhạc Minh Tùng. Vẻ mặt hắn tràn ngập vô tội, nói:
- Các ngươi đừng có trừng ta! Ta chỉ là nghiêm ngặt chấp hành theo sự an bài của Ninh Tiểu Xuyên mà thôi. Không tiết lộ tin tức của hắn ra ngoài, sau khi bốn người các ngươi trở lại Oa Hậu Cung, nhất định sẽ bị trừng phạt cùng quấy rầy không dứt. Hiện tại đám Thế gia Tiên Linh kia đã biết rõ hướng đi của Ninh Tiểu Xuyên, ít nhất trong ba tháng này sẽ không quá để ý tới các ngươi. Haizzz… tiểu tử Ninh Tiểu Xuyên này thật đúng là một kẻ si tình a! Tới thời điểm này vẫn còn cân nhắc thay cho các ngươi!
Bốn người Lận Nguyệt Cơ biết Nhạc Minh Tùng nói quả thật không sai, sắc mặt nhất thời ảm đạm xuống.
Ba người Phong Phi Dương ở xa xa nhìn về phía bốn người Lận Nguyệt Cơ, nhìn thấy bộ dáng thương cảm của bốn nàng nữ nhân, trên mặt Phong Phi Dương nhất thời lộ ra thần sắc thèm nhỏ dãi, nói:
- Gã Ninh Tiểu Xuyên kia quả thật quá tốt số rồi! Vì sao không phải là ta quen biết bốn nàng sư muội xinh đẹp này trước a? Nếu là ta xuất hiện trước, bốn nàng sư muội xinh đẹp này nhất định sẽ coi trọng ta hơn!
Nam tử âm lãnh bên cạnh Phong Phi Dương lắc đầu, nói:
- Nếu ngươi đã thèm nhỏ dãi mỹ sắc của các nàng như vậy, lẽ nào lần này cũng định giúp các nàng giấu diếm tin tức của gã Ninh Tiểu Xuyên kia!
- Đương nhiên là không!
Phong Phi Dương lắc lắc đầu, nói:
- Gã Ninh Tiểu Xuyên này quả thật là một đại nam nhi. Tới thời điểm này cũng còn không quên thương hương tiếc ngọc. Chỉ riêng điểm ấy, Phong Phi Dương ta liền không thể so sánh được với hắn. Bất quá, nếu hắn đã chịu tiết lộ hành tung của bản thân ra ngoài, dùng để bảo hộ bốn vị sư muội này, như vậy chúng ta đương nhiên không thể phá hoại chuyện tốt của hắn. Một hồi nữa sau khi chúng ta trở về, cứ theo như lẽ thường là được. Có người hỏi tới, liền nói tin tức này cho bọn họ biết. Không ai hỏi tới, chúng ta cũng không cần nhiều lời làm gì!
Quay đầu lại một lần nữa liếc nhìn bốn người Lận Nguyệt Cơ một lúc, sắc mặt Phong Phi Dương lưu luyến nói:
- Chúng ta trở về thôi! Ở thêm chút nữa, ta sợ ta cũng không nỡ rời khỏi a!
Ba người Phong Phi Dương vừa rời khỏi, bốn người Lận Nguyệt Cơ thoáng dừng lại ở chỗ này trong chốc lát, sau đó cũng mang theo Nhạc Minh Tùng, cùng nhau rời khỏi.