Ninh Tiểu Xuyên đối diện với ánh mắt của nàng, nhưng khí thế không hề thua kém chút nào, nói:
- Nếu ngươi dám động thủ thì Lôi Ngao chính là kết quả của ngươi.
- Lôi Ngao là bị ngươi giết chết?
Nữ tử tóc trắng thoáng kinh hãi, ánh mắt chợt nhìn về phía bộ khô lâu cực lớn sau lưng Ninh Tiểu Xuyên.
Tinh thần của nàng rất cường đại, có thể cảm giác được lực lượng đáng sợ thai nghén trên người bộ khô lâu, lạnh lẽo và khiếp người, quả thực tựa như vong linh từ trong địa ngục chui ra.
Tu vi của nàng cũng mạnh hơn Lôi Ngao một bậc, nếu như Lôi Ngao thật sự chết trong tay bộ khô lâu này, vậy thì thực lực của Ninh Tiểu Xuyên thật sự không thể xem thường rồi.
Vụt...
Trong hạp cốc cách đó không xa, có một đoàn điện quang xẹt tới.
Một lão giả tóc hoa râm mang theo Lôi Nhất từ trong hạp cốc chạy ra, bay đến cách đám người Ninh Tiểu Xuyên không xa.
Lão giả tóc bạc này chính là một Võ giả Tứ Bộ Thiên Thê, tên là Lôi Vân, cũng là một trong những cường giả cường đại của Lôi tộc, có bối phận cực cao, chính là đệ đệ của lão tổ tông Lôi tộc.
Ánh mắt Lôi Vân sắc bén không gì sánh nổi, nhìn chằm chằm vào bốn người Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Yến Thủy Nhất, liên thủ với lão phu diệt trừ kẻ này! Với thực lực của hai người chúng ta, cho dù hắn có thủ đoạn thông thiên thì cũng chỉ có con đường chết.
Yến Thủy Nhất đang trầm tư, cũng không lập tức đáp ứng Lôi Vân.
Nàng có chút kiêng kỵ bộ khô lâu đứng sau lưng Ninh Tiểu Xuyên.
Lôi Vân liếc nhìn Yến Thủy Nhất một cái, nói:
- Chính vì kẻ này công kích mà Võ giả của Yến tộc gần như toàn quân bị diệt. Chẳng lẽ ngươi còn định buông tha cho hắn? Ha ha, hay là ngươi đã bị hắn dọa cho sợ rồi?
Ninh Tiểu Xuyên thờ ơ lạnh nhạt nói:
- Cho dù ta không công phá kết giới thì hôm nay các ngươi cũng không thể kiên trì được bao lâu. Hôm nay Lôi tộc các ngươi nhất định đều không thể trốn thoát, cần gì phải dụ dỗ Yến tộc.
- Tiểu tử, bây giờ lão phu sẽ phế ngươi!
Thân hình Lôi Vân hóa thành một đạo thiểm điện, muốn dùng thế sét đánh lôi đình, cấp tốc giết chết Ninh Tiểu Xuyên.
Phành...
Một bóng đen lóe lên.
Lôi Vân bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất, cánh tay phải bị đứt lìa khỏi thân thể, trên vai không ngừng tràn ra máu tươi.
Bộ khô lâu màu đen đứng trước người Ninh Tiểu Xuyên, trong tay nắm cánh tay của Lôi Vân.
Trên cánh tay còn có máu tươi không ngừng nhỏ xuống.
Lôi Vân liền vội vàng vận chuyển nguyên khí Võ Đạo trong cơ thể, huyết dịch trên vai ngừng chảy, kinh hãi nhìn vào bộ khô lâu cao đến 12 mét, toàn thân run rẩy, hét lên:
- Khó trách Lôi Ngao lại chết, thì ra trong tay ngươi nắm giữ một cái Khôi lỗi tử thần.
Ánh mắt của Yến Thủy Nhất cũng có chút biến đổi, cuối cùng cũng kiến thức được sự lợi hại của bộ khô lâu, liền vội vàng nói:
- Đây là ân oán giữa Lôi tộc các ngươi và hắn, không có liên quan gì đến Yến tộc chúng ta.
Yến Thủy Nhất mang theo Yến Minh Châu, chuẩn bị rời đi.
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên lên tiếng:
- Đợi một chút!
Trái tim Yến Thủy Nhất trầm xuống, thế nhưng vẫn khắc chế phẫn nộ trong lòng, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, Yến tộc chúng ta cho tới nay đều chưa từng làm qua chuyện có lỗi với ngươi, giữa chúng ta không hề có ân oán gì.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, chỉ về phía Yến Minh Châu, nói:
- Yến tộc các ngươi và ta không có ân oán, thế nhưng, bằng hữu của ta lại có ân oán. Nếu như Yến tiểu thư đã là vị hôn thê của bằng hữu ta, tại sao lại lựa chọn từ hôn, tại sao lại muốn gả cho Lôi Nhất? Bằng hữu của ta có đồng ý không?
Yến Thủy Nhất nói:
- Lúc ấy Tư Đồ Cảnh bị người khác ám toán, tu vi không ngừng hạ thấp, gần như cả đời đều khó có thể đạt được thành tựu. Thế nhưng cháu gái của ta thì lại có thiên phú Võ Đạo tuyệt đỉnh, mỹ mạo vô song, hai người nhất định không thể chung đường, giải trừ hôn ước thì sao? Hơn nữa, trưởng bối của Tư Đồ tộc bọn hắn cũng đã đồng ý chuyện này.
Thanh âm của Ninh Tiểu Xuyên chợt trầm xuống, nói:
- Giải trừ hôn ước thì tất nhiên cũng rất hợp lý. Thế nhưng, ta chỉ hỏi một câu, chuyện này đã được sự đồng ý của bằng hữu ta hay chưa?
Yến Thủy Nhất không thể phản bác được, bởi vì chuyện này quả thật không được Tư Đồ Cảnh đồng ý.
Sau khi tu vi của Tư Đồ Cảnh bị phế, Yến Minh Châu cũng đã quyết định sẽ không gả cho hắn, mà muốn gả cho Lôi Nhất của Lôi tộc.
Trưởng bối của Yến tộc vì lợi ích của gia tộc, tất nhiên sẽ muốn liên kết thông gia với Lôi tộc.
Vì vậy, đại nhân vật của hai tộc đã tiến hành thương lượng với “Tư Đồ Nam Liệt” – Tộc Vương hiện nhiệm, dùng lợi ích để trao đổi, muốn Tư Đồ Nam Liệt đáp ứng giải trừ hôn ước.
Tư Đồ Nam Liệt vốn không hi vọng Tư Đồ Cảnh và Yến tộc có quan hệ gì, tất nhiên cũng rất vui vẻ đáp ứng.
Yến tộc thuận lợi giải trừ hôn ước, Tư Đồ tộc cũng nhận được chỗ tốt.
Thế nhưng, tất cả ủy khuất đều do Tư Đồ Cảnh chịu, bị người khác cười nhạo, bị người của Lôi tộc đánh chửi, bị Tư Đồ tộc trục xuất khỏi gia môn.
Tư Đồ Cảnh bỏ qua chuyện này, không muốn truy cứu nữa, đó là bởi vì hắn không muốn ra tay với một nữ nhân, cũng không thể ra tay với nữ nhân. Cho nên hắn mới lựa chọn trầm mặc.
Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên thân là bằng hữu của Tư Đồ Cảnh, lại không cần phải kiêng kỵ nhiều như vậy, vì bằng hữu mà lấy lại công đạo chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Yến Minh Châu cắn chặt răng, thần sắc trong mắt hết sức phức tạp.
Nàng không ngờ rằng, Tư Đồ Cảnh còn có ngày có thể trở mình.
Yến Thủy Nhất khẽ cắn môi, nói:
- Vậy ngươi muốn giải quyết thế nào đây?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Bây giờ ba vị đều là người trong cuộc, bằng hữu của ta cũng đã khôi phục tu vi, như vậy thì hãy để Yến Minh Châu tuyển chọn lại một lần. Nàng có thể lựa chọn bằng hữu của ta, hoặc cũng có thể lựa chọn Lôi Nhất, quyền quyết định trong tay nàng.
Yến Thủy Nhất nói:
- Nếu như nàng lựa chọn Lôi Nhất thì sao?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Nàng ta là nữ nhân của Lôi tộc, vậy hôm nay ta chỉ có thể trấn sát nàng ta mà thôi.
Yến Thủy Nhất xem như đã hiểu được ý tứ của Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên muốn Yến Minh Châu phải trả giá vì quyết định trước kia, nếu như Yến Minh Châu lựa chọn Lôi Nhất thì tính mạng khó mà giữ được. Nếu như Yến Minh Châu lựa chọn Tư Đồ Cảnh, vậy thì nhất định sẽ bị Tư Đồ Cảnh cự tuyệt, tôn nghiêm bị chà đạp.
Muốn tính mạng? Hay là muốn tôn nghiêm?
Đây là một cái nan đề đặt ra trước mặt Yến Minh Châu.
Lúc này Lôi Nhất cũng khẩn trương vô cùng, chăm chú nhìn Yến Minh Châu, nói:
- Minh Châu, nàng tuyệt đối sẽ không lựa chọn Tư Đồ Cảnh, hắn căn bản sẽ không chấp nhận nàng. Một khi nàng lựa chọn hắn, như vậy cũng có nghĩa là bị hắn vứt bỏ, từ nay về sau sẽ không còn tôn nghiêm nữa.
Lôi Nhất tất nhiên khẩn trương, bởi vì, nếu như Yến Minh Châu lựa chọn Tư Đồ Cảnh thì không chỉ tôn nghiêm của Yến Minh Châu bị lăng nhục, mà tôn nghiêm của hắn cũng sẽ bị lăng nhục.
Đối với Võ giả tu luyện đến cấp bậc như bọn hắn mà nói, tôn nghiêm quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, một khi không còn tôn nghiêm, võ tâm kiên định cũng sẽ xuất hiện kẽ hở.
Ninh Tiểu Xuyên chỉ nhàn nhạt quan sát diễn biến.
Toàn bộ mọi chuyện đều là do Yến Minh Châu gieo gió gặt bão, chỉ để ý đến cảm thụ của bản thân, căn bản không để ý đến khuất nhục mà Tư Đồ Cảnh phải chịu. Trong mắt Ninh Tiểu Xuyên, nàng còn đáng hận hơn cả Nhiếp Lan Tâm.
Chỉ khi để nàng nếm trải tư vị khuất nhục, thì sau này nàng mới hiểu được cách tôn trọng người khác.
Yến Minh Châu đi tới sau lưng Yến Thủy Nhất, dáng người yểu điệu lộ ra một loại phong tình tuyệt đại, tuyệt đối là mỹ nhân chân chính, cho dù đi tới đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Nàng gần như không hề có chút do dự nào, liền đi về phía Tư Đồ Cảnh, trong mắt mang theo nhu tình nồng đậm, nói:
- Lúc trước, ở trong phòng đấu giá Yến tộc, ta đã nói với ngươi, hôn sự giữa ta và Lôi Nhất đều là do trưởng bối trong gia tộc an bài, ta căn bản không thể lựa chọn. Nếu như thật sự cho ta cơ hội chọn lựa lại một lần nữa, ta sẽ vứt bỏ hết tất cả trói buộc, ta nhất định sẽ lựa chọn ngươi. Ngươi có thể tiếp nhận ta không?
Trong mắt của nàng tràn ngập hơi nước, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, tình ý nồng đậm.
Nếu đổi lại là người khác, nhìn thấy ánh mắt của nàng, trái tim nhất định sẽ bị hòa tan. Bất kể nàng nói gì thì cũng sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Thế nhưng, tâm chí của Tư Đồ Cảnh lại rất kiên định, căn bản không tin tưởng lời nói của nàng, chỉ thản nhiên nói:
- Thứ lỗi, chúng ta không thích hợp đâu, từ nay về sau, hai ta không còn thiếu nợ nhau nữa.
Lôi Nhất siết chặt năm ngón tay trong bàn tay, máu tươi trào ra, trong miệng phát ra tiếng cười lớn:
- Hôm nay xem như ta đã được kiến thức lòng dạ của nữ nhân rốt cuộc là như thế nào rồi. Tư Đồ Cảnh, chúc mừng ngươi đã làm ra một quyết định chính xác.
Vụt...
Lôi Nhất cầm Tử Long thương trong tay, đâm về phía sau lưng Yến Minh Châu.
Yến Thủy Nhất đứng ở bên cạnh còn ra tay nhanh hơn, chỉ khẽ duỗi một ngón tay, điểm ra một chỉ, xuyên thủng trái tim của Lôi Nhất.
Mặc dù trái tim của Lôi Nhất đã bị nghiền nát, thế nhưng Võ Hồn và chiến ý thì lại không diệt vong, vẫn tiếp tục đâm trường thương về phía trước, cho dù chết cũng muốn kéo theo tiện nhân Yến Minh Châu chôn cùng.
Phốc…
Yến Thủy Nhất lại lần nữa chém ra chưởng đao, cách không chặt đứt hai tay Lôi Nhất.
Lôi Nhất cuối cùng chỉ có thể không cam lòng ngã xuống đất, hai mắt trừng lớn, dù chết cũng không nhắm mắt.
Yến Thủy Nhất mang theo Yến Minh Châu đã thất hồn lạc phách rời đi, biến mất trong khu rừng.
- A Di Đà Phật.
Đàn Càn hòa thượng chắp tay trước ngực, đọc lên một tiếng Phật hiệu.
Thiền Thừ thoải mái cười lớn, nói:
- Đây chính là báo ứng theo lời của Phật môn, người gây nghiệt gì thì sẽ nhận trừng phạt ấy.
Lôi Vân thấy Ninh Tiểu Xuyên buông lỏng cảnh giác, lại lần nữa ra tay, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh ra Thần Thông Võ Đạo, một đạo thủ ấn cực lớn lập tức đánh xuống.
Hắn là cường giả đã đạt tới Tứ Bộ Thiên Thê, lực lượng tất nhiên không bình thường, lực lượng của một chưởng có thể chém đứt cả núi cao, chặt đứt cả dòng sông.
Ninh Tiểu Xuyên tùy thời tùy khắc đều chú ý đến động tĩnh của hắn, há có thể để cho hắn có cơ hội đó?
- Động!
Ninh Tiểu Xuyên thốt ra một chữ.
Bộ khô lâu màu đen liền hóa thành một đạo hắc ảnh, đánh ra một quyền, đè ép Lôi Vân lún xuống đất.
Mặt đất xuất hiện một cái lỗ thủng cực lớn, khắp nơi trên mặt đất đều là vết nứt.
Lôi Vân gặp phải trọng kích cho nên Thần Thông Võ Đạo mà hắn đánh ra cũng tán đi, căn bản không thể tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho đám người Ninh Tiểu Xuyên.
Ầm...
Ầm...
Bộ khô lâu liên tục giáng quyền xuống, đến tận khi Lôi Vân biến thành một đám huyết nhục bầy nhầy thì mới dừng tay.
- Thu!
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi bộ khô lâu, nó lại biến thành Huyền Thạch Nhân Ngẫu chỉ lớn bằng bàn tay.
Gần như chỉ hai lần ra tay ngắn ngủi, viên Huyền thạch địa phẩm khảm lên Huyền Thạch Nhân Ngẫu đã tiêu hao mất một phần ba rồi.
- Chiến lực của Huyền Thạch Nhân Ngẫu quả thật rất cường đại, thế nhưng tiêu hao đối với Huyền thạch địa phẩm lại lớn vô cùng, nếu như đấu pháp với cường giả Thiên Nhân cảnh, tối đa chỉ giao thủ mười mấy hiệp thì Huyền thạch địa phẩm sẽ tiêu hao hết. Nếu như tìm được một viên Huyền thạch địa phẩm khác thì tốt rồi.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài một tiếng, thu hồi Huyền Thạch Nhân Ngẫu.
Trên người Lôi Vân và Lôi Nhất có tổng cộng năm túi Càn Khôn, bên trong tất nhiên cũng có rất nhiều Huyền thạch và bảo vật. Thế nhưng, khiến Ninh Tiểu Xuyên thất vọng chính là vẫn không tìm thấy viên Huyền thạch địa phẩm nào.
- Nếu ngươi dám động thủ thì Lôi Ngao chính là kết quả của ngươi.
- Lôi Ngao là bị ngươi giết chết?
Nữ tử tóc trắng thoáng kinh hãi, ánh mắt chợt nhìn về phía bộ khô lâu cực lớn sau lưng Ninh Tiểu Xuyên.
Tinh thần của nàng rất cường đại, có thể cảm giác được lực lượng đáng sợ thai nghén trên người bộ khô lâu, lạnh lẽo và khiếp người, quả thực tựa như vong linh từ trong địa ngục chui ra.
Tu vi của nàng cũng mạnh hơn Lôi Ngao một bậc, nếu như Lôi Ngao thật sự chết trong tay bộ khô lâu này, vậy thì thực lực của Ninh Tiểu Xuyên thật sự không thể xem thường rồi.
Vụt...
Trong hạp cốc cách đó không xa, có một đoàn điện quang xẹt tới.
Một lão giả tóc hoa râm mang theo Lôi Nhất từ trong hạp cốc chạy ra, bay đến cách đám người Ninh Tiểu Xuyên không xa.
Lão giả tóc bạc này chính là một Võ giả Tứ Bộ Thiên Thê, tên là Lôi Vân, cũng là một trong những cường giả cường đại của Lôi tộc, có bối phận cực cao, chính là đệ đệ của lão tổ tông Lôi tộc.
Ánh mắt Lôi Vân sắc bén không gì sánh nổi, nhìn chằm chằm vào bốn người Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- Yến Thủy Nhất, liên thủ với lão phu diệt trừ kẻ này! Với thực lực của hai người chúng ta, cho dù hắn có thủ đoạn thông thiên thì cũng chỉ có con đường chết.
Yến Thủy Nhất đang trầm tư, cũng không lập tức đáp ứng Lôi Vân.
Nàng có chút kiêng kỵ bộ khô lâu đứng sau lưng Ninh Tiểu Xuyên.
Lôi Vân liếc nhìn Yến Thủy Nhất một cái, nói:
- Chính vì kẻ này công kích mà Võ giả của Yến tộc gần như toàn quân bị diệt. Chẳng lẽ ngươi còn định buông tha cho hắn? Ha ha, hay là ngươi đã bị hắn dọa cho sợ rồi?
Ninh Tiểu Xuyên thờ ơ lạnh nhạt nói:
- Cho dù ta không công phá kết giới thì hôm nay các ngươi cũng không thể kiên trì được bao lâu. Hôm nay Lôi tộc các ngươi nhất định đều không thể trốn thoát, cần gì phải dụ dỗ Yến tộc.
- Tiểu tử, bây giờ lão phu sẽ phế ngươi!
Thân hình Lôi Vân hóa thành một đạo thiểm điện, muốn dùng thế sét đánh lôi đình, cấp tốc giết chết Ninh Tiểu Xuyên.
Phành...
Một bóng đen lóe lên.
Lôi Vân bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất, cánh tay phải bị đứt lìa khỏi thân thể, trên vai không ngừng tràn ra máu tươi.
Bộ khô lâu màu đen đứng trước người Ninh Tiểu Xuyên, trong tay nắm cánh tay của Lôi Vân.
Trên cánh tay còn có máu tươi không ngừng nhỏ xuống.
Lôi Vân liền vội vàng vận chuyển nguyên khí Võ Đạo trong cơ thể, huyết dịch trên vai ngừng chảy, kinh hãi nhìn vào bộ khô lâu cao đến 12 mét, toàn thân run rẩy, hét lên:
- Khó trách Lôi Ngao lại chết, thì ra trong tay ngươi nắm giữ một cái Khôi lỗi tử thần.
Ánh mắt của Yến Thủy Nhất cũng có chút biến đổi, cuối cùng cũng kiến thức được sự lợi hại của bộ khô lâu, liền vội vàng nói:
- Đây là ân oán giữa Lôi tộc các ngươi và hắn, không có liên quan gì đến Yến tộc chúng ta.
Yến Thủy Nhất mang theo Yến Minh Châu, chuẩn bị rời đi.
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên lên tiếng:
- Đợi một chút!
Trái tim Yến Thủy Nhất trầm xuống, thế nhưng vẫn khắc chế phẫn nộ trong lòng, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, Yến tộc chúng ta cho tới nay đều chưa từng làm qua chuyện có lỗi với ngươi, giữa chúng ta không hề có ân oán gì.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, chỉ về phía Yến Minh Châu, nói:
- Yến tộc các ngươi và ta không có ân oán, thế nhưng, bằng hữu của ta lại có ân oán. Nếu như Yến tiểu thư đã là vị hôn thê của bằng hữu ta, tại sao lại lựa chọn từ hôn, tại sao lại muốn gả cho Lôi Nhất? Bằng hữu của ta có đồng ý không?
Yến Thủy Nhất nói:
- Lúc ấy Tư Đồ Cảnh bị người khác ám toán, tu vi không ngừng hạ thấp, gần như cả đời đều khó có thể đạt được thành tựu. Thế nhưng cháu gái của ta thì lại có thiên phú Võ Đạo tuyệt đỉnh, mỹ mạo vô song, hai người nhất định không thể chung đường, giải trừ hôn ước thì sao? Hơn nữa, trưởng bối của Tư Đồ tộc bọn hắn cũng đã đồng ý chuyện này.
Thanh âm của Ninh Tiểu Xuyên chợt trầm xuống, nói:
- Giải trừ hôn ước thì tất nhiên cũng rất hợp lý. Thế nhưng, ta chỉ hỏi một câu, chuyện này đã được sự đồng ý của bằng hữu ta hay chưa?
Yến Thủy Nhất không thể phản bác được, bởi vì chuyện này quả thật không được Tư Đồ Cảnh đồng ý.
Sau khi tu vi của Tư Đồ Cảnh bị phế, Yến Minh Châu cũng đã quyết định sẽ không gả cho hắn, mà muốn gả cho Lôi Nhất của Lôi tộc.
Trưởng bối của Yến tộc vì lợi ích của gia tộc, tất nhiên sẽ muốn liên kết thông gia với Lôi tộc.
Vì vậy, đại nhân vật của hai tộc đã tiến hành thương lượng với “Tư Đồ Nam Liệt” – Tộc Vương hiện nhiệm, dùng lợi ích để trao đổi, muốn Tư Đồ Nam Liệt đáp ứng giải trừ hôn ước.
Tư Đồ Nam Liệt vốn không hi vọng Tư Đồ Cảnh và Yến tộc có quan hệ gì, tất nhiên cũng rất vui vẻ đáp ứng.
Yến tộc thuận lợi giải trừ hôn ước, Tư Đồ tộc cũng nhận được chỗ tốt.
Thế nhưng, tất cả ủy khuất đều do Tư Đồ Cảnh chịu, bị người khác cười nhạo, bị người của Lôi tộc đánh chửi, bị Tư Đồ tộc trục xuất khỏi gia môn.
Tư Đồ Cảnh bỏ qua chuyện này, không muốn truy cứu nữa, đó là bởi vì hắn không muốn ra tay với một nữ nhân, cũng không thể ra tay với nữ nhân. Cho nên hắn mới lựa chọn trầm mặc.
Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên thân là bằng hữu của Tư Đồ Cảnh, lại không cần phải kiêng kỵ nhiều như vậy, vì bằng hữu mà lấy lại công đạo chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Yến Minh Châu cắn chặt răng, thần sắc trong mắt hết sức phức tạp.
Nàng không ngờ rằng, Tư Đồ Cảnh còn có ngày có thể trở mình.
Yến Thủy Nhất khẽ cắn môi, nói:
- Vậy ngươi muốn giải quyết thế nào đây?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Bây giờ ba vị đều là người trong cuộc, bằng hữu của ta cũng đã khôi phục tu vi, như vậy thì hãy để Yến Minh Châu tuyển chọn lại một lần. Nàng có thể lựa chọn bằng hữu của ta, hoặc cũng có thể lựa chọn Lôi Nhất, quyền quyết định trong tay nàng.
Yến Thủy Nhất nói:
- Nếu như nàng lựa chọn Lôi Nhất thì sao?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Nàng ta là nữ nhân của Lôi tộc, vậy hôm nay ta chỉ có thể trấn sát nàng ta mà thôi.
Yến Thủy Nhất xem như đã hiểu được ý tứ của Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên muốn Yến Minh Châu phải trả giá vì quyết định trước kia, nếu như Yến Minh Châu lựa chọn Lôi Nhất thì tính mạng khó mà giữ được. Nếu như Yến Minh Châu lựa chọn Tư Đồ Cảnh, vậy thì nhất định sẽ bị Tư Đồ Cảnh cự tuyệt, tôn nghiêm bị chà đạp.
Muốn tính mạng? Hay là muốn tôn nghiêm?
Đây là một cái nan đề đặt ra trước mặt Yến Minh Châu.
Lúc này Lôi Nhất cũng khẩn trương vô cùng, chăm chú nhìn Yến Minh Châu, nói:
- Minh Châu, nàng tuyệt đối sẽ không lựa chọn Tư Đồ Cảnh, hắn căn bản sẽ không chấp nhận nàng. Một khi nàng lựa chọn hắn, như vậy cũng có nghĩa là bị hắn vứt bỏ, từ nay về sau sẽ không còn tôn nghiêm nữa.
Lôi Nhất tất nhiên khẩn trương, bởi vì, nếu như Yến Minh Châu lựa chọn Tư Đồ Cảnh thì không chỉ tôn nghiêm của Yến Minh Châu bị lăng nhục, mà tôn nghiêm của hắn cũng sẽ bị lăng nhục.
Đối với Võ giả tu luyện đến cấp bậc như bọn hắn mà nói, tôn nghiêm quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, một khi không còn tôn nghiêm, võ tâm kiên định cũng sẽ xuất hiện kẽ hở.
Ninh Tiểu Xuyên chỉ nhàn nhạt quan sát diễn biến.
Toàn bộ mọi chuyện đều là do Yến Minh Châu gieo gió gặt bão, chỉ để ý đến cảm thụ của bản thân, căn bản không để ý đến khuất nhục mà Tư Đồ Cảnh phải chịu. Trong mắt Ninh Tiểu Xuyên, nàng còn đáng hận hơn cả Nhiếp Lan Tâm.
Chỉ khi để nàng nếm trải tư vị khuất nhục, thì sau này nàng mới hiểu được cách tôn trọng người khác.
Yến Minh Châu đi tới sau lưng Yến Thủy Nhất, dáng người yểu điệu lộ ra một loại phong tình tuyệt đại, tuyệt đối là mỹ nhân chân chính, cho dù đi tới đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Nàng gần như không hề có chút do dự nào, liền đi về phía Tư Đồ Cảnh, trong mắt mang theo nhu tình nồng đậm, nói:
- Lúc trước, ở trong phòng đấu giá Yến tộc, ta đã nói với ngươi, hôn sự giữa ta và Lôi Nhất đều là do trưởng bối trong gia tộc an bài, ta căn bản không thể lựa chọn. Nếu như thật sự cho ta cơ hội chọn lựa lại một lần nữa, ta sẽ vứt bỏ hết tất cả trói buộc, ta nhất định sẽ lựa chọn ngươi. Ngươi có thể tiếp nhận ta không?
Trong mắt của nàng tràn ngập hơi nước, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, tình ý nồng đậm.
Nếu đổi lại là người khác, nhìn thấy ánh mắt của nàng, trái tim nhất định sẽ bị hòa tan. Bất kể nàng nói gì thì cũng sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Thế nhưng, tâm chí của Tư Đồ Cảnh lại rất kiên định, căn bản không tin tưởng lời nói của nàng, chỉ thản nhiên nói:
- Thứ lỗi, chúng ta không thích hợp đâu, từ nay về sau, hai ta không còn thiếu nợ nhau nữa.
Lôi Nhất siết chặt năm ngón tay trong bàn tay, máu tươi trào ra, trong miệng phát ra tiếng cười lớn:
- Hôm nay xem như ta đã được kiến thức lòng dạ của nữ nhân rốt cuộc là như thế nào rồi. Tư Đồ Cảnh, chúc mừng ngươi đã làm ra một quyết định chính xác.
Vụt...
Lôi Nhất cầm Tử Long thương trong tay, đâm về phía sau lưng Yến Minh Châu.
Yến Thủy Nhất đứng ở bên cạnh còn ra tay nhanh hơn, chỉ khẽ duỗi một ngón tay, điểm ra một chỉ, xuyên thủng trái tim của Lôi Nhất.
Mặc dù trái tim của Lôi Nhất đã bị nghiền nát, thế nhưng Võ Hồn và chiến ý thì lại không diệt vong, vẫn tiếp tục đâm trường thương về phía trước, cho dù chết cũng muốn kéo theo tiện nhân Yến Minh Châu chôn cùng.
Phốc…
Yến Thủy Nhất lại lần nữa chém ra chưởng đao, cách không chặt đứt hai tay Lôi Nhất.
Lôi Nhất cuối cùng chỉ có thể không cam lòng ngã xuống đất, hai mắt trừng lớn, dù chết cũng không nhắm mắt.
Yến Thủy Nhất mang theo Yến Minh Châu đã thất hồn lạc phách rời đi, biến mất trong khu rừng.
- A Di Đà Phật.
Đàn Càn hòa thượng chắp tay trước ngực, đọc lên một tiếng Phật hiệu.
Thiền Thừ thoải mái cười lớn, nói:
- Đây chính là báo ứng theo lời của Phật môn, người gây nghiệt gì thì sẽ nhận trừng phạt ấy.
Lôi Vân thấy Ninh Tiểu Xuyên buông lỏng cảnh giác, lại lần nữa ra tay, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh ra Thần Thông Võ Đạo, một đạo thủ ấn cực lớn lập tức đánh xuống.
Hắn là cường giả đã đạt tới Tứ Bộ Thiên Thê, lực lượng tất nhiên không bình thường, lực lượng của một chưởng có thể chém đứt cả núi cao, chặt đứt cả dòng sông.
Ninh Tiểu Xuyên tùy thời tùy khắc đều chú ý đến động tĩnh của hắn, há có thể để cho hắn có cơ hội đó?
- Động!
Ninh Tiểu Xuyên thốt ra một chữ.
Bộ khô lâu màu đen liền hóa thành một đạo hắc ảnh, đánh ra một quyền, đè ép Lôi Vân lún xuống đất.
Mặt đất xuất hiện một cái lỗ thủng cực lớn, khắp nơi trên mặt đất đều là vết nứt.
Lôi Vân gặp phải trọng kích cho nên Thần Thông Võ Đạo mà hắn đánh ra cũng tán đi, căn bản không thể tạo thành bất kỳ thương tổn nào cho đám người Ninh Tiểu Xuyên.
Ầm...
Ầm...
Bộ khô lâu liên tục giáng quyền xuống, đến tận khi Lôi Vân biến thành một đám huyết nhục bầy nhầy thì mới dừng tay.
- Thu!
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi bộ khô lâu, nó lại biến thành Huyền Thạch Nhân Ngẫu chỉ lớn bằng bàn tay.
Gần như chỉ hai lần ra tay ngắn ngủi, viên Huyền thạch địa phẩm khảm lên Huyền Thạch Nhân Ngẫu đã tiêu hao mất một phần ba rồi.
- Chiến lực của Huyền Thạch Nhân Ngẫu quả thật rất cường đại, thế nhưng tiêu hao đối với Huyền thạch địa phẩm lại lớn vô cùng, nếu như đấu pháp với cường giả Thiên Nhân cảnh, tối đa chỉ giao thủ mười mấy hiệp thì Huyền thạch địa phẩm sẽ tiêu hao hết. Nếu như tìm được một viên Huyền thạch địa phẩm khác thì tốt rồi.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài một tiếng, thu hồi Huyền Thạch Nhân Ngẫu.
Trên người Lôi Vân và Lôi Nhất có tổng cộng năm túi Càn Khôn, bên trong tất nhiên cũng có rất nhiều Huyền thạch và bảo vật. Thế nhưng, khiến Ninh Tiểu Xuyên thất vọng chính là vẫn không tìm thấy viên Huyền thạch địa phẩm nào.