Lúc đêm khuya, trong Hoàng thành, gần như không nhìn thấy người nào đi lại trên đường.
Trải qua hai năm chiến loạn, quả thật đã khiến cho Hoàng thành trở nên tiêu điều hơn không ít.
Bịch bịch…
Trên đường phố trống trải, một nam tử mặc áo xanh tuấn tú, cưỡi một đầu Song Đầu Thạch Thú cao 2 mét, từ từ đi tới trước cửa lớn của Đại Kim Bằng Vương Phủ.
Trên lưng Song Đầu Thạch Thú, có một thiếu nữ áo xanh say đến bất tỉnh nhân sự.
Trong miệng của nàng phát ra tiếng lảm nhảm, tựa như đang nói mớ, thế nhưng, không ai hiểu được nàng đang nói cái gì.
Nam tử cưỡi trên lưng Song Đầu Thạch Thú, tất nhiên chính là Ninh Tiểu Xuyên.
Lúc này, Ninh Tiểu Xuyên rất phiền muộn.
Vốn dĩ hắn dẫn Thanh Tước Vương đi uống rượu, muốn chuốc rượu cho nàng say, sau đó mượn hơi rượu để kích động nàng tiến vào Đế cung giết Ngọc Lam Đại Đế.
Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên cũng không ngờ Thanh Tước Vương lại quá chén, say đến mức biến thành bùn nhão, bây giờ nếu mang nàng đi giết Ngọc Lam Đại Đế, có lẽ cũng khác gì đi chịu chết.
Cho nên, Ninh Tiểu Xuyên mới dự định tới Đại Kim Bằng Vương Phủ một chuyến, đi bày tỏ quan tâm với Ngự Thiến Thiến, tránh cho bọn họ bị bức vào tuyệt lộ, làm ra những chuyện cực đoan, nếu vậy thì Ninh Tiểu Xuyên sẽ hối hận cả đời mất.
- Người tính không bằng trời tính a.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài một hơi.
Thanh Tước Vương đã uống quá nhiều, hơn mười bình rượu đều bị nàng uống cạn sạch.
- Ngọc Lam Đại Đế, cứ để cho ngươi sống thêm một ngày vậy.
Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ.
Không lâu sau, Ninh Tiểu Xuyên đã đi tới cửa sau của Đại Kim Bằng Vương Phủ.
Trên cửa treo lụa trắng.
Lúc trước, cho dù là cửa sau của Đại Kim Bằng Vương Phủ thì ít nhất cũng có hơn mười vị quân sĩ thủ vệ. Thế nhưng, bây giờ đã quạnh quẽ hơn không ít, chỉ còn lại bốn vị quân sĩ canh giữ hai bên.
Đây cũng là chuyện rất bình thường.
Ai cũng biết rõ Đại Kim Bằng Vương và Ngọc Lam Đại Đế không hợp nhau, hiện nay, Đại Kim Bằng Vương đã vẫn lạc, Ngọc Lam Đại Đế thì trở thành Thiên Nhân.
Chỉ cần là người thông minh, đều biết nên nắm hay buông. Những võ tướng và hạ nhân không muốn liên lụy, đều đã rời khỏi Đại Kim Bằng Vương Phủ, đây cũng là chuyện rất bình thường.
- Đứng lại, người đến là ai? Không biết đây là Đại Kim Bằng Vương Phủ sao?
Một tên quân sĩ nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, lập tức trở nên cảnh giác, rút chiến đao ra, nhìn Ninh Tiểu Xuyên đề phòng.
Dù sao Đại Kim Bằng Vương Phủ cũng là Vương Phủ truyền thừa 800 năm, tất nhiên cũng bồi dưỡng được rất nhiều gia thần trung thành.
Rất hiển nhiên, vị quân sĩ trước mắt chính là một trong số đó.
Ninh Tiểu Xuyên đã thay đổi dung mạo của mình, cho nên những quân sĩ này cũng không nhận ra hắn.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Tại hạ có chuyện quan trọng cần cầu kiến Thiến Thiến quận chúa, làm phiền các hạ đi vào báo một tiếng.
Vị quân sĩ kia liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, lại nhìn thấy thiếu nữ mặc áo xanh say sưa bất tỉnh trên lưng Song Đầu Thạch Thú, trong lòng thầm cảm thấy nam tử này không phải là người tốt.
- Thực xin lỗi, đêm đã khuya, quận chúa điện hạ cũng đã nghỉ ngơi, ngày mai các hạ hãy đến đi.
Một vị quân sĩ không kiêu ngạo, không siểm nịnh lên tiếng.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Trong Vương Phủ, linh đường vẫn còn sáng đèn, ta nghĩ rằng quận chúa điện hạ vẫn đang túc trực bên cạnh linh cữu của Võ giả a. Các hạ chỉ cần thông báo một tiếng, cứ nói rằng cố nhân Đinh Tiểu Tam cách đây hai năm từng nhận được sự giúp đỡ của quận chúa điện hạ, hiện nay phát tài, muốn báo đáp ân cứu mạng của quận chúa điện hạ. Đặc biệt từ phía nam mang tới một ít đặc sản địa phương, dâng lên cho quận chúa.
Tên quân sĩ kia lại liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, trong lòng có chút phức tạp. Tin tức Đại Kim Bằng Vương vẫn lạc đã truyền khắp Hoàng thành, hắn đã nhìn quen người tới ném đá xuống giếng, nhưng không ngờ lại có một người tới tận cửa muốn báo ân.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Chỉ cần các hạ bẩm báo chi tiết cho quận chúa Thiến Thiến là được, nếu như nàng vẫn không muốn gặp, tại hạ sẽ lập tức rời đi.
- Vậy ngươi ở ngoài chờ một chút!
Tên quân sĩ kia thu hồi chiến đao, sau đó đi vào trong Đại Kim Bằng Vương Phủ.
Không lâu sau, trong Vương Phủ vang lên tiếng bước chân dồn dập.
- Hắn ở đâu rồi?
Thanh âm của một nữ tử truyền tới, lộ vẻ thập phần vội vàng.
- Quận chúa điện hạ, hắn ở ngay bên ngoài.
Ngự Thiến Thiến mặc một thân đồ tang, thân hình nhỏ nhắn mềm mại, từ trong đại môn đi ra, sau khi nhìn thấy nam tử áo xanh và Song Đầu Thạch Thú, toàn thân lập tức cứng đờ, hô hấp như đình chỉ, trong hốc mắt không ngừng chảy ra nước mắt, bao hàm rất nhiều loại cảm xúc, có ủy khuất, có mừng rỡ, có cay đắng, có kỳ vọng.
Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên đã thay đổi dung mạo, thế nhưng, nàng vẫn có thể nhận ra được.
Lúc Ngự Thiến Thiến nhìn Ninh Tiểu Xuyên, Ninh Tiểu Xuyên cũng đang nhìn nàng.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, ánh trăng chiếu sáng toàn bộ phiến đá trên mặt đất thành một màu trắng toát.
Mọi người đều nói lúc nữ nhân xinh đẹp nhất, chính là lúc mặc hỉ phục và tang phục.
Tang phục khiến cho nữ tử trở nên yếu đuối đáng thương, vóc người nhỏ nhắn mềm mại, khiến cho nam nhân rất muốn ôm nàng vào lòng, an ủi nàng, để nàng không bao giờ gặp phải bất kỳ ủy khuất nào nữa.
Thật lâu sau, Ninh Tiểu Xuyên mới thốt lên:
- Thiến Thiến, ngươi gầy đi nhiều quá.
- Ừm…
Ngự Thiến Thiến khẽ gật đầu, nước mắt căn bản không thể ngừng rơi, chỉ “ừm” một tiếng, không thể nói ra bất kỳ lời nào khác.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Thế nào? Ngươi không mời ta vào trong ngồi một chút sao?
Nước mắt Ngự Thiến Thiến như nước cuốn vỡ đê, không hề cố kỵ chút nào, cũng mặc kệ trong Vương Phủ có bị tai mắt mà Ngọc Lam Đại Đế an bài nhìn thấy hay không, dứt khoát lao vào lòng Ninh Tiểu Xuyên, ôm chặt lấy eo hắn, mặt dán lên ngực hắn, thấp giọng khóc nỉ non.
Ninh Tiểu Xuyên hít một hơi thật sâu, dung mạo trên mặt biến đổi, khôi phục lại hình dáng như trước.
Hắn đưa một tay nhẹ nhàng vuốt ve má Ngự Thiến Thiến, chùi đi nước mắt bên khóe mắt của nàng, nói:
- Được rồi, đừng khóc nữa, ta đã trở về rồi, ngươi sẽ không còn bị ủy khuất nữa đâu.
- Ừm…
Ngự Thiến Thiến mím chặt môi, dùng sức gật đầu.
Sau khi Ngự Thiến Thiến và Ninh Tiểu Xuyên tiến vào Đại Kim Bằng Vương Phủ, bốn tên quân sĩ gác cửa mới thấp giọng nghị luận.
- Thì ra… thì ra hắn chính là Ninh Tiểu Xuyên, nghe nói hắn tiến vào Đại Hoang lịch lãm rèn luyện, hiện nay trở lại Ngọc Lam Đế quốc, cũng không biết tu vi đã đạt tới trình độ gì rồi?
Một tên quân sĩ thở ra một hơi thật sâu, trong lòng khiếp sợ không gì sánh nổi.
Cái tên Ninh Tiểu Xuyên rất nổi tiếng tại Ngọc Lam Đế quốc, quân sĩ của Đại Kim Bằng Vương Phủ tất nhiên đều biết hắn.
- Lúc Ninh Tiểu Xuyên rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc, hắn đã là cường giả đỉnh phong. Có lẽ hắn đến đây là để tìm quận chúa điện hạ và Vương phi để thảo luận biện pháp ứng phó với Ngọc Lam Đại Đế, thiên hạ hiện nay, cũng chỉ có hắn mới có thể đối phó được với Ngọc Lam Đại Đế.
- Câm miệng, chuyện Ninh Tiểu Xuyên đến Đại Kim Bằng Vương Phủ, tốt nhất không được tiết lộ ra ngoài, bằng không các ngươi đừng mơ còn mạng mà sống.
Tên quân sĩ đi truyền tin lúc trước lạnh lùng nói.
Ba tên quân sĩ còn lại đều lập tức câm miệng, biết rõ chuyện này quan hệ trọng đại, cho nên cũng không có người nào dám nói lung tung.
- Bây giờ ta sẽ đi thông tri cho mẫu thân và đại ca.
Đôi mắt Ngự Thiến Thiến có chút sưng đỏ, dẫn Ninh Tiểu Xuyên vào trong Vương Phủ.
- Tạm thời không được, ta đến Đại Kim Bằng Vương Phủ chỉ là muốn sớm gặp được ngươi, muốn xem ngươi có ổn không?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
- Ta không ổn chút nào cả.
Trên đầu Ngự Thiến Thiến không có bất kỳ vật trang sức nào, mái tóc đen nhánh rũ xuống tự nhiên, ánh mắt tràn ngập u oán.
- Thật xin lỗi.
Ninh Tiểu Xuyên thấp giọng nói.
- Không liên quan đến ngươi.
Ngự Thiến Thiến khẽ lắc đầu.
Ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên rất kiên định, nói:
- Ta cam đoan với ngươi, trong vòng ba ngày, Ngọc Lam Đại Đế nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
- Thật ư?
Ngự Thiến Thiến có chút không dám tin tưởng, dù sao thì hiện nay Ngọc Lam Đại Đế cũng là Thiên Nhân.
- Ta đã bao giờ lừa gạt ngươi chưa?
Ninh Tiểu Xuyên ôm Thanh Tước Vương từ trên lưng Song Đầu Thạch Thú xuống, nói:
- Trước hết hãy bố trí cho nàng ta một chút.
- Nàng… Nàng ta là ai?
Ngự Thiến Thiến lập tức cảnh giác, hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Có thể giết chết Ngọc Lam Đại Đế hay không, đều phải dựa vào nàng ta.
Ngự Thiến Thiến mặc dù không rõ Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc có ý gì, thế nhưng nàng thực sự tin tưởng hắn không nghi ngờ chút nào.
Ngự Thiến Thiến dẫn Ninh Tiểu Xuyên tới khuê phòng của mình, đẩy cửa tiến vào.
Giường của Ngự Thiến Thiến rất rộng, làm từ gỗ Tử Đàn, phủ lên một tấm thảm hương, mềm mại không gì sánh được.
Ninh Tiểu Xuyên đặt Thanh Tước Vương lên giường, lắc đầu thở dài, nói:
- Nàng là một vị chúa tể trong Đại Hoang, nếu như nàng đồng ý xuất thủ, vậy thì giết chết Ngọc Lam Đại Đế cũng không phải chuyện khó.
Ngự Thiến Thiến lập tức khẩn trương, thấp giọng nói:
- Nàng ta nhất định là rất ưu tú phải không?
- Đúng vậy, thiên phú tu luyện cực cao. Mặc dù có lúc bá đạo một chút, thế nhưng bản tính cũng không xấu.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu.
Ngự Thiến Thiến nói:
- Vậy ngươi có thích nàng ta hay không?
- Ừm, cũng không tính là chán ghét… Ách… Thiến Thiến, ngươi có ý gì?
Ninh Tiểu Xuyên bỗng nhiên quay người lại, phát hiện vẻ mặt của Ngự Thiến Thiến có chút không đúng.
Ngự Thiến Thiến nói:
- Dù sao ngươi cũng đã rời khỏi nơi này hai năm, ở bên ngoài nhất định đã gặp được nữ tử rất tốt, tu vi Võ Đạo của nàng lại cao, bản tính cũng không xấu, hơn nữa còn rất xinh đẹp, lại trẻ tuổi hơn ta, ngươi thích nàng cũng là chuyện rất bình thường a.
- Khục khục, ngươi thấy nàng ta trẻ hơn ngươi ư?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Thanh Tước Vương say đến mức bất tỉnh nằm trên giường, quả thật thoạt nhìn chỉ như một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, trong lòng không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Ngự Thiến Thiến không ngờ lại ăn dấm chua với Thanh Tước Vương.
Ninh Tiểu Xuyên ôm Ngự Thiến Thiến vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng, thấp giọng nói:
- Thiến Thiến, ngươi không nên nghĩ nhiều, ta và nàng ấy thực sự không có chuyện gì, cũng tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện gì.
Lời nói của Ninh Tiểu Xuyên, Ngự Thiến Thiến vẫn rất tin tưởng.
Ánh mắt Ngự Thiến Thiến sáng lên, trong lộ ra vài phần nhu tình, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi đã rời đi hai năm rồi, hai năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện này khiến ta rất sợ hãi, ta đã nghĩ kỹ rồi. Ta quyết định… muốn làm nữ nhân của ngươi.
- Ừm.
Ninh Tiểu Xuyên đưa mắt nhìn cái đèn bằng đồng đặt trên bàn.
Đối mặt với lời tỏ tình của nữ tử, đây là lần đầu tiên hắn đáp ứng mà không có chút do dự nào.
- Ta nói là ngay bây giờ.
Ngự Thiến Thiến nói.
- Ồ?
Ninh Tiểu Xuyên trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Ngự Thiến Thiến, thấy ánh mắt của nàng rất nghiêm túc, cuối cùng đành gật đầu, nói:
- Được rồi, bây giờ thì bây giờ.
Khóe miệng Ngự Thiến Thiến cong lên, khẽ hôn lên môi Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên cũng bắt đầu nghênh đón nàng, đưa đầu lưỡi tách môi nàng ra, tìm thấy chiếc lưỡi thơm tho mềm mại. Hô hấp của hai người dần trở nên dồn dập, bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên không ngừng lục lọi sờ soạng trên thân thể mềm mại của Ngự Thiến Thiến, cởi xuống tang phục, lộ ra một cái áo mỏng bó sát người.
Bịch…
Ninh Tiểu Xuyên tiện tay đẩy Thanh Tước Vương lăn xuống đất, sau đó đè Ngự Thiến Thiến xuống giường, cởi xuống từng lớp y phục trên người nàng, thân thể mềm mại trắng tuyết thướt tha dần dần hiển lộ.
Trải qua hai năm chiến loạn, quả thật đã khiến cho Hoàng thành trở nên tiêu điều hơn không ít.
Bịch bịch…
Trên đường phố trống trải, một nam tử mặc áo xanh tuấn tú, cưỡi một đầu Song Đầu Thạch Thú cao 2 mét, từ từ đi tới trước cửa lớn của Đại Kim Bằng Vương Phủ.
Trên lưng Song Đầu Thạch Thú, có một thiếu nữ áo xanh say đến bất tỉnh nhân sự.
Trong miệng của nàng phát ra tiếng lảm nhảm, tựa như đang nói mớ, thế nhưng, không ai hiểu được nàng đang nói cái gì.
Nam tử cưỡi trên lưng Song Đầu Thạch Thú, tất nhiên chính là Ninh Tiểu Xuyên.
Lúc này, Ninh Tiểu Xuyên rất phiền muộn.
Vốn dĩ hắn dẫn Thanh Tước Vương đi uống rượu, muốn chuốc rượu cho nàng say, sau đó mượn hơi rượu để kích động nàng tiến vào Đế cung giết Ngọc Lam Đại Đế.
Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên cũng không ngờ Thanh Tước Vương lại quá chén, say đến mức biến thành bùn nhão, bây giờ nếu mang nàng đi giết Ngọc Lam Đại Đế, có lẽ cũng khác gì đi chịu chết.
Cho nên, Ninh Tiểu Xuyên mới dự định tới Đại Kim Bằng Vương Phủ một chuyến, đi bày tỏ quan tâm với Ngự Thiến Thiến, tránh cho bọn họ bị bức vào tuyệt lộ, làm ra những chuyện cực đoan, nếu vậy thì Ninh Tiểu Xuyên sẽ hối hận cả đời mất.
- Người tính không bằng trời tính a.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài một hơi.
Thanh Tước Vương đã uống quá nhiều, hơn mười bình rượu đều bị nàng uống cạn sạch.
- Ngọc Lam Đại Đế, cứ để cho ngươi sống thêm một ngày vậy.
Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ.
Không lâu sau, Ninh Tiểu Xuyên đã đi tới cửa sau của Đại Kim Bằng Vương Phủ.
Trên cửa treo lụa trắng.
Lúc trước, cho dù là cửa sau của Đại Kim Bằng Vương Phủ thì ít nhất cũng có hơn mười vị quân sĩ thủ vệ. Thế nhưng, bây giờ đã quạnh quẽ hơn không ít, chỉ còn lại bốn vị quân sĩ canh giữ hai bên.
Đây cũng là chuyện rất bình thường.
Ai cũng biết rõ Đại Kim Bằng Vương và Ngọc Lam Đại Đế không hợp nhau, hiện nay, Đại Kim Bằng Vương đã vẫn lạc, Ngọc Lam Đại Đế thì trở thành Thiên Nhân.
Chỉ cần là người thông minh, đều biết nên nắm hay buông. Những võ tướng và hạ nhân không muốn liên lụy, đều đã rời khỏi Đại Kim Bằng Vương Phủ, đây cũng là chuyện rất bình thường.
- Đứng lại, người đến là ai? Không biết đây là Đại Kim Bằng Vương Phủ sao?
Một tên quân sĩ nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên, lập tức trở nên cảnh giác, rút chiến đao ra, nhìn Ninh Tiểu Xuyên đề phòng.
Dù sao Đại Kim Bằng Vương Phủ cũng là Vương Phủ truyền thừa 800 năm, tất nhiên cũng bồi dưỡng được rất nhiều gia thần trung thành.
Rất hiển nhiên, vị quân sĩ trước mắt chính là một trong số đó.
Ninh Tiểu Xuyên đã thay đổi dung mạo của mình, cho nên những quân sĩ này cũng không nhận ra hắn.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Tại hạ có chuyện quan trọng cần cầu kiến Thiến Thiến quận chúa, làm phiền các hạ đi vào báo một tiếng.
Vị quân sĩ kia liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, lại nhìn thấy thiếu nữ mặc áo xanh say sưa bất tỉnh trên lưng Song Đầu Thạch Thú, trong lòng thầm cảm thấy nam tử này không phải là người tốt.
- Thực xin lỗi, đêm đã khuya, quận chúa điện hạ cũng đã nghỉ ngơi, ngày mai các hạ hãy đến đi.
Một vị quân sĩ không kiêu ngạo, không siểm nịnh lên tiếng.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Trong Vương Phủ, linh đường vẫn còn sáng đèn, ta nghĩ rằng quận chúa điện hạ vẫn đang túc trực bên cạnh linh cữu của Võ giả a. Các hạ chỉ cần thông báo một tiếng, cứ nói rằng cố nhân Đinh Tiểu Tam cách đây hai năm từng nhận được sự giúp đỡ của quận chúa điện hạ, hiện nay phát tài, muốn báo đáp ân cứu mạng của quận chúa điện hạ. Đặc biệt từ phía nam mang tới một ít đặc sản địa phương, dâng lên cho quận chúa.
Tên quân sĩ kia lại liếc nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái, trong lòng có chút phức tạp. Tin tức Đại Kim Bằng Vương vẫn lạc đã truyền khắp Hoàng thành, hắn đã nhìn quen người tới ném đá xuống giếng, nhưng không ngờ lại có một người tới tận cửa muốn báo ân.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Chỉ cần các hạ bẩm báo chi tiết cho quận chúa Thiến Thiến là được, nếu như nàng vẫn không muốn gặp, tại hạ sẽ lập tức rời đi.
- Vậy ngươi ở ngoài chờ một chút!
Tên quân sĩ kia thu hồi chiến đao, sau đó đi vào trong Đại Kim Bằng Vương Phủ.
Không lâu sau, trong Vương Phủ vang lên tiếng bước chân dồn dập.
- Hắn ở đâu rồi?
Thanh âm của một nữ tử truyền tới, lộ vẻ thập phần vội vàng.
- Quận chúa điện hạ, hắn ở ngay bên ngoài.
Ngự Thiến Thiến mặc một thân đồ tang, thân hình nhỏ nhắn mềm mại, từ trong đại môn đi ra, sau khi nhìn thấy nam tử áo xanh và Song Đầu Thạch Thú, toàn thân lập tức cứng đờ, hô hấp như đình chỉ, trong hốc mắt không ngừng chảy ra nước mắt, bao hàm rất nhiều loại cảm xúc, có ủy khuất, có mừng rỡ, có cay đắng, có kỳ vọng.
Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên đã thay đổi dung mạo, thế nhưng, nàng vẫn có thể nhận ra được.
Lúc Ngự Thiến Thiến nhìn Ninh Tiểu Xuyên, Ninh Tiểu Xuyên cũng đang nhìn nàng.
Đêm nay ánh trăng rất sáng, ánh trăng chiếu sáng toàn bộ phiến đá trên mặt đất thành một màu trắng toát.
Mọi người đều nói lúc nữ nhân xinh đẹp nhất, chính là lúc mặc hỉ phục và tang phục.
Tang phục khiến cho nữ tử trở nên yếu đuối đáng thương, vóc người nhỏ nhắn mềm mại, khiến cho nam nhân rất muốn ôm nàng vào lòng, an ủi nàng, để nàng không bao giờ gặp phải bất kỳ ủy khuất nào nữa.
Thật lâu sau, Ninh Tiểu Xuyên mới thốt lên:
- Thiến Thiến, ngươi gầy đi nhiều quá.
- Ừm…
Ngự Thiến Thiến khẽ gật đầu, nước mắt căn bản không thể ngừng rơi, chỉ “ừm” một tiếng, không thể nói ra bất kỳ lời nào khác.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Thế nào? Ngươi không mời ta vào trong ngồi một chút sao?
Nước mắt Ngự Thiến Thiến như nước cuốn vỡ đê, không hề cố kỵ chút nào, cũng mặc kệ trong Vương Phủ có bị tai mắt mà Ngọc Lam Đại Đế an bài nhìn thấy hay không, dứt khoát lao vào lòng Ninh Tiểu Xuyên, ôm chặt lấy eo hắn, mặt dán lên ngực hắn, thấp giọng khóc nỉ non.
Ninh Tiểu Xuyên hít một hơi thật sâu, dung mạo trên mặt biến đổi, khôi phục lại hình dáng như trước.
Hắn đưa một tay nhẹ nhàng vuốt ve má Ngự Thiến Thiến, chùi đi nước mắt bên khóe mắt của nàng, nói:
- Được rồi, đừng khóc nữa, ta đã trở về rồi, ngươi sẽ không còn bị ủy khuất nữa đâu.
- Ừm…
Ngự Thiến Thiến mím chặt môi, dùng sức gật đầu.
Sau khi Ngự Thiến Thiến và Ninh Tiểu Xuyên tiến vào Đại Kim Bằng Vương Phủ, bốn tên quân sĩ gác cửa mới thấp giọng nghị luận.
- Thì ra… thì ra hắn chính là Ninh Tiểu Xuyên, nghe nói hắn tiến vào Đại Hoang lịch lãm rèn luyện, hiện nay trở lại Ngọc Lam Đế quốc, cũng không biết tu vi đã đạt tới trình độ gì rồi?
Một tên quân sĩ thở ra một hơi thật sâu, trong lòng khiếp sợ không gì sánh nổi.
Cái tên Ninh Tiểu Xuyên rất nổi tiếng tại Ngọc Lam Đế quốc, quân sĩ của Đại Kim Bằng Vương Phủ tất nhiên đều biết hắn.
- Lúc Ninh Tiểu Xuyên rời khỏi Ngọc Lam Đế quốc, hắn đã là cường giả đỉnh phong. Có lẽ hắn đến đây là để tìm quận chúa điện hạ và Vương phi để thảo luận biện pháp ứng phó với Ngọc Lam Đại Đế, thiên hạ hiện nay, cũng chỉ có hắn mới có thể đối phó được với Ngọc Lam Đại Đế.
- Câm miệng, chuyện Ninh Tiểu Xuyên đến Đại Kim Bằng Vương Phủ, tốt nhất không được tiết lộ ra ngoài, bằng không các ngươi đừng mơ còn mạng mà sống.
Tên quân sĩ đi truyền tin lúc trước lạnh lùng nói.
Ba tên quân sĩ còn lại đều lập tức câm miệng, biết rõ chuyện này quan hệ trọng đại, cho nên cũng không có người nào dám nói lung tung.
- Bây giờ ta sẽ đi thông tri cho mẫu thân và đại ca.
Đôi mắt Ngự Thiến Thiến có chút sưng đỏ, dẫn Ninh Tiểu Xuyên vào trong Vương Phủ.
- Tạm thời không được, ta đến Đại Kim Bằng Vương Phủ chỉ là muốn sớm gặp được ngươi, muốn xem ngươi có ổn không?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
- Ta không ổn chút nào cả.
Trên đầu Ngự Thiến Thiến không có bất kỳ vật trang sức nào, mái tóc đen nhánh rũ xuống tự nhiên, ánh mắt tràn ngập u oán.
- Thật xin lỗi.
Ninh Tiểu Xuyên thấp giọng nói.
- Không liên quan đến ngươi.
Ngự Thiến Thiến khẽ lắc đầu.
Ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên rất kiên định, nói:
- Ta cam đoan với ngươi, trong vòng ba ngày, Ngọc Lam Đại Đế nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
- Thật ư?
Ngự Thiến Thiến có chút không dám tin tưởng, dù sao thì hiện nay Ngọc Lam Đại Đế cũng là Thiên Nhân.
- Ta đã bao giờ lừa gạt ngươi chưa?
Ninh Tiểu Xuyên ôm Thanh Tước Vương từ trên lưng Song Đầu Thạch Thú xuống, nói:
- Trước hết hãy bố trí cho nàng ta một chút.
- Nàng… Nàng ta là ai?
Ngự Thiến Thiến lập tức cảnh giác, hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Có thể giết chết Ngọc Lam Đại Đế hay không, đều phải dựa vào nàng ta.
Ngự Thiến Thiến mặc dù không rõ Ninh Tiểu Xuyên rốt cuộc có ý gì, thế nhưng nàng thực sự tin tưởng hắn không nghi ngờ chút nào.
Ngự Thiến Thiến dẫn Ninh Tiểu Xuyên tới khuê phòng của mình, đẩy cửa tiến vào.
Giường của Ngự Thiến Thiến rất rộng, làm từ gỗ Tử Đàn, phủ lên một tấm thảm hương, mềm mại không gì sánh được.
Ninh Tiểu Xuyên đặt Thanh Tước Vương lên giường, lắc đầu thở dài, nói:
- Nàng là một vị chúa tể trong Đại Hoang, nếu như nàng đồng ý xuất thủ, vậy thì giết chết Ngọc Lam Đại Đế cũng không phải chuyện khó.
Ngự Thiến Thiến lập tức khẩn trương, thấp giọng nói:
- Nàng ta nhất định là rất ưu tú phải không?
- Đúng vậy, thiên phú tu luyện cực cao. Mặc dù có lúc bá đạo một chút, thế nhưng bản tính cũng không xấu.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu.
Ngự Thiến Thiến nói:
- Vậy ngươi có thích nàng ta hay không?
- Ừm, cũng không tính là chán ghét… Ách… Thiến Thiến, ngươi có ý gì?
Ninh Tiểu Xuyên bỗng nhiên quay người lại, phát hiện vẻ mặt của Ngự Thiến Thiến có chút không đúng.
Ngự Thiến Thiến nói:
- Dù sao ngươi cũng đã rời khỏi nơi này hai năm, ở bên ngoài nhất định đã gặp được nữ tử rất tốt, tu vi Võ Đạo của nàng lại cao, bản tính cũng không xấu, hơn nữa còn rất xinh đẹp, lại trẻ tuổi hơn ta, ngươi thích nàng cũng là chuyện rất bình thường a.
- Khục khục, ngươi thấy nàng ta trẻ hơn ngươi ư?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Thanh Tước Vương say đến mức bất tỉnh nằm trên giường, quả thật thoạt nhìn chỉ như một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, trong lòng không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Ngự Thiến Thiến không ngờ lại ăn dấm chua với Thanh Tước Vương.
Ninh Tiểu Xuyên ôm Ngự Thiến Thiến vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng, thấp giọng nói:
- Thiến Thiến, ngươi không nên nghĩ nhiều, ta và nàng ấy thực sự không có chuyện gì, cũng tuyệt đối không có khả năng xảy ra chuyện gì.
Lời nói của Ninh Tiểu Xuyên, Ngự Thiến Thiến vẫn rất tin tưởng.
Ánh mắt Ngự Thiến Thiến sáng lên, trong lộ ra vài phần nhu tình, hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi đã rời đi hai năm rồi, hai năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện này khiến ta rất sợ hãi, ta đã nghĩ kỹ rồi. Ta quyết định… muốn làm nữ nhân của ngươi.
- Ừm.
Ninh Tiểu Xuyên đưa mắt nhìn cái đèn bằng đồng đặt trên bàn.
Đối mặt với lời tỏ tình của nữ tử, đây là lần đầu tiên hắn đáp ứng mà không có chút do dự nào.
- Ta nói là ngay bây giờ.
Ngự Thiến Thiến nói.
- Ồ?
Ninh Tiểu Xuyên trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Ngự Thiến Thiến, thấy ánh mắt của nàng rất nghiêm túc, cuối cùng đành gật đầu, nói:
- Được rồi, bây giờ thì bây giờ.
Khóe miệng Ngự Thiến Thiến cong lên, khẽ hôn lên môi Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên cũng bắt đầu nghênh đón nàng, đưa đầu lưỡi tách môi nàng ra, tìm thấy chiếc lưỡi thơm tho mềm mại. Hô hấp của hai người dần trở nên dồn dập, bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên không ngừng lục lọi sờ soạng trên thân thể mềm mại của Ngự Thiến Thiến, cởi xuống tang phục, lộ ra một cái áo mỏng bó sát người.
Bịch…
Ninh Tiểu Xuyên tiện tay đẩy Thanh Tước Vương lăn xuống đất, sau đó đè Ngự Thiến Thiến xuống giường, cởi xuống từng lớp y phục trên người nàng, thân thể mềm mại trắng tuyết thướt tha dần dần hiển lộ.