Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Lăng Chiêu nghe lời lẽ khinh thường, tức khắc quay đầu. Chỉ thấy người lên tiếng đầu trọc không hề có sợi tóc nào, chính là Linh Chân. Ra là hòa thượng này nghe Trác Lăng Chiêu nói chuyện cuồng vọng, dưới cơn tức giận đã dụng lực chân mạnh mẽ đạp nát sàn đá, sau đó bước ra khiêu chiến. Các cao thủ chính đạo thấy có người ra mặt, vui mừng thầm nghĩ: “Có gã hòa thượng lỗ mãng Linh Chân này xung phong đi trước, đúng là không gì tốt hơn.”

Linh Chân cười lạnh nói:

- Họ Trác kia, mỗi lần ông ngươi muốn dạy bảo, ngươi đều lo chạy trối chết. Lên núi Côn Luân kêu ngươi ra, bàn chân ngươi lại giống thoa dầu, chạy còn nhanh hơn so với đám môn nhân đệ tử. Đến đình Thần Quỷ đánh ngươi, ngươi lại còn ba chân bốn cẳng chạy nhanh hơn nữa, giống như con rùa rụt cổ mọc thêm cánh vậy! Rốt cuộc có gan chết tiếp chiêu của cha ngươi không vậy?

Mọi người nghe lời lẽ nói Trác Lăng Chiêu đến mức không ra gì, phút chốc nửa tin nửa ngờ.

Trác Lăng Chiêu giận đến sắc mặt trắng bệch. Y áp chế nộ khí, nói:

- Ngươi muốn đánh thì lại đây. Chúng ta không ngại phân định bản lĩnh trước mặt đồng đạo thiên hạ, xem ai mạnh ai yếu.

Linh Chân cười ha hả nói:

- Ngươi muốn mượn cơ hội này để ra oai chăng? Ta nói cho ngươi hay, hôm nay ông ngươi nhất định sẽ đánh ngươi đến mặt mũi bầm dập, cho tiểu tử ngươi nổi danh một lần!

Trác Lăng Chiêu cố ý phô diễn bản lĩnh trước mặt thiên hạ, nghe Linh Chân mở lời khiêu chiến, chính là cầu còn không được. Linh Chân cũng có ý uy chấn quần hùng. Hai tay thi triển chiêu thức “Đại Lực Kim Cương Chỉ”, lão ngưng thần vận khí, muốn lập tức đánh bại Trác Lăng Chiêu.

Linh Chân tuy là người thô lỗ nhưng ngoại môn ngạnh công cao cường, quyền dùng “La Hán Thiết Quyền”, chưởng là “Đại Kim Cương Chưởng”, trán húc “Thiên Ngạch Liệt Kim Thạch”, trảo là “Mãnh Trảo Toái Ngàn Sơn”, trên dưới toàn thân tổng cộng luyện được mười ba tuyệt kỹ. Nắm đấm cứng như sắt, trán lại rắn như thép. Giờ phút này lão bước ra đứng giữa đài, tư thế vững vàng như cột đình, nghiêm trang như núi cao. Bất luận ai thấy cũng phải sợ hãi ba phần.

Đối đầu với kẻ địch mạnh, Trác Lăng Chiêu lại không thèm một cái liếc mắt. Y quay sang Ninh Bất Phàm, điềm nhiên nói:

- Ninh chưởng môn, mời ngài nhìn cho kĩ càng.

Linh Chân thấy đối phương còn nhởn nhơ nói chuyện với người khác, không khỏi tức giận. Lão đang muốn mở miệng mắng chửi, bỗng tất cả môn nhân Côn Luân đồng loạt đứng dậy, khom người cất cao giọng:

- Đệ tử cung kính chiêm ngưỡng thần kỹ của chưởng môn!

Đám này một bộ cung kính chờ Trác Lăng Chiêu ra chiêu. Các khách mời trong sảnh thấy Côn Luân Sơn tự tin như vậy, trong lòng kinh ngạc xen lẫn sợ hãi. Ninh Bất Phàm thì cau mày, ngưng thần xem xét từng động tác nhỏ của Trác Lăng Chiêu.
Linh Chân xì một tiếng khinh miệt, quát lên với Trác Lăng Chiêu:

- Họ Trác kia, cái đám chó săn nhà ngươi quả là ghê tởm khiến cho người ta cười sặc! Ngươi mau lon ton lại đây nhanh lên!

Lão vận khí ngưng lực, hô quát liên tục nhưng Trác Lăng Chiêu chỉ đứng yên một chỗ, vẻ mặt như cười lại như không cười, chậm chạp không bước lên ra chiêu.

Linh Chân đứng nhìn một hồi, không kiên nhẫn quát:

- Ngươi mau mau đến đây!

Trác Lăng Chiêu vẫn cười cười, không hề có động tác nào cả.

Linh Chân hừ một tiếng khinh miệt, quát:

- Ngươi không dám lại, vậy Phật gia đành qua đó!

Lão nắm chặt tay, bước mạnh một bước. Một tiếng oành vang lên, một quyền đánh thẳng đến trước mặt Trác Lăng Chiêu. Quyền này mang theo uy lực không nhỏ, tạo ra tiếng gió gào thét mãnh liệt. Mọi người ngoài vòng chiến thấy nắm đấm của lão ẩn chứa kình lực xoay tròn. Nếu quyền này trúng đích sẽ tạo ra biến dạng, dòng lực mãnh liệt tiến vào cơ thể, phá vỡ tạng phủ đối phương, có thể xem là một tuyệt chiêu lấy mạng người nhanh gọn.

Mắt thấy sắp thành công, trên mặt Linh Chân lộ nụ cười gằn, chợt nghe Linh Định kêu lớn:

- Sư đệ cẩn thận!

Linh Chân trở nên kinh ngạc. Trác Lăng Chiêu không hề nhúc nhích chút nào, vậy phải cẩn thận cái gì? Có điều sư huynh kiến thức phi phàm, lúc này kêu to nhắc nhở chắc chắn có thâm ý. Lão vội vàng dùng sức dừng bước.

Ầm một tiếng, sàn nhà bị phá vỡ. Linh Chân cứng rắn lùi lại ba bước, liền quay đầu liếc Linh Định một cái, nhíu mày hỏi:

- Sự huynh bảo đệ cẩn thận cái gì? Có chuyện gì sao?

Chợt nghe Tiền Lăng Dị cười hì hì, nói:

- Sư huynh của ngươi sợ ngươi bị chưởng môn chúng ta giết chết, mới la lên cảnh cáo, hiểu chưa?

Linh Chân giận dữ, quát:

- Mẹ ngươi đánh rắm chó! Họ Trác co đầu rút cổ không dám lên. Các ngươi còn đứng đó mà dõng dạc, không biết nhục sao?

Linh Chân điên cuồng mắng không ngừng, chợt thấy mọi người trong sảnh đều che miệng cười trộm. Hai người Linh Định và Dương Túc Quan, một thì thở dài một thì đỏ mặt, đều cúi đầu không nói. Linh Chân ngạc nhiên hỏi:

- Các ngươi cười cái gì?

Tiền Lăng Dị cười nói:

- Tên ngu ngốc kia! Cúi xuống nhìn quần của ngươi xem!

Linh Chân hoảng sợ, cúi đầu xuống xem thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Chỉ thấy dây quần đã bị một kiếm sắc bén cắt đứt, cái quần bông đang mặc rơi xuống đất. Lúc này Linh Chân mặt không còn chút máu, mới biết vừa rồi Trác Lăng Chiêu xuất kiếm nhanh như chớp, bản thân không hề có cảm giác gì cả.

Linh Chân mặt đỏ tai hồng, phút chốc không biết nên kéo quần lên hay không, bỗng nghe Tiền Lăng Dị cười nói:

- Vết lở trên mông của người này gớm quá, sao không đi chữa trị vậy?

Mọi người ha hả cười to, ai ai cũng đưa tay chỉ trỏ vào Linh Chân.

Linh Chân bi thương trong lòng, ngẩng đầu thấy người nào cũng hi hi cười dài không ngớt, nhìn bản thân mình với vẻ đầy chê cười. Linh Chân rưng rưng mắt hổ, nghĩ đến danh dự cả đời thoáng chốc tan biến như gió, lại còn ảnh hưởng đến võ danh ngàn năm của Thiếu Lâm. Càng nghĩ trong lòng càng thấy chua xót, lão liền cứng rắn dụng một chỉ tự đâm thẳng vào ngực mình, muốn kết liễu bản thân.

Tân khách đứng xem không ngờ được chuyện này, thoáng chốc kinh hãi ngây người, Linh Định vừa sợ vừa vội, lớn tiếng nói:

- Sư đệ mau dừng lại!

Lão đẩy mọi người rồi chạy nhanh tới, một tay ngăn hành động của Linh Chân. Chỉ cần chậm một bước, Linh Chân đã chết thảm ngay tại trận. Đám người Lư Vân, Quyên Nhi, Diễm Đình đều đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Linh Chân rơi lệ nói:

- Đệ học nghệ không tinh, đã làm nhục võ danh của Thiếu Lâm, hôm nay không tự sát tạ tội, còn mặt mũi quay về nữa sao?

Hai tay lão hết sức giãy dụa, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Linh Định.

Linh Định biết sư đệ luôn luôn cậy mạnh, một mình chỉ sợ không ôm nổi hắn, liền quay lại nhìn Dương Túc Quan. Dương Túc Quan thở nhẹ một tiếng, đến sau lưng Linh Chân, năm ngón tay khẽ điểm vài cái. Lúc này Linh Chân đang muốn tự sát, nào còn tâm trí phòng bị nữa, phút chốc đã bị chế trụ, sau đó ngã xuống.

Trác Lăng Chiêu chứng kiến cảnh này, chỉ mỉm cười nói:

- Vị đại sư này đòi sống đòi chết, khiến cho chư vị ở đây vừa gấp vừa sợ. Về sau quý phái nhất định phải trông coi cẩn thận, tránh để người ta lại đòi đi tự sát lần nữa.

Người của Côn Luân nghe vậy đều cười ha hả. Tiền Lăng Dị còn bồi thêm:

- Chưởng môn nói rất đúng. Người này mà tự tìm chết, đến lúc đó lại tính nợ thêm lên người chúng ta, thật là phiền phức!

Trác Lăng Chiêu bước lên một bước, mỉm cười nói:

- Giải quyết xong một người, không biết vị nào muốn lên nữa?

Các cao thủ chính phái thấy Trác Lăng Chiêu đằng đằng sát khí, trong lòng đều thầm kiêng kị. Nếu để người này đoạt được ngôi minh chủ, không biết hảo hán giang hồ phải qua ngày thế nào. Có điều võ công của y cao thâm như vậy, người thường nào có thể sánh nổi.

Mọi người ai nấy lo lắng, đang không biết làm thế nào mới đúng. Bỗng nghe một người nói:

- Trác chưởng môn, ta lên tiếp chiêu ngươi đây.

Mọi người nhìn lại, một người sải bước tiến đến giữa sân. Chính là thủ tọa La Hán Đường Thiếu Lâm, thánh tăng Linh Định.

Mắt thấy sư đệ chịu nhục, Linh Định lòng đầy tức giận nhưng mặt ngoài không lộ hỉ nộ. Lão bình thản chắp tay nói:

- Trác chưởng môn, lão nạp không có ý tranh đoạt đệ nhất thiên hạ hay ngôi vị võ lâm minh chủ. Có điều ân oán giữa tệ tự và quý sơn, hôm nay buộc phải kết thúc.

Khóe miệng Trác Lăng Chiêu nhếch lên, cười lạnh nói:

- Đại sư có ý giáo huấn tại hạ, vậy không còn gì tốt hơn nữa.

Linh Định nói:

- Trác chưởng môn dung túng môn nhân tàn sát toàn gia Yến Lăng tiêu cục, lại tự tới cướp đoạt vật của Túc Quan sư đệ. Hôm nay nếu không bắt các hạ giao ra hung phạm, vật về chủ cũ, lão nạp sẽ làm ngàn vạn đệ tử Thiếu Lâm trong thiên hạ thất vọng!

Vẻ mặt lão trầm xuống, lạnh lùng nói:

– Trác chưởng môn, hôm nay nếu ngươi bại dưới tay lão nạp, phải theo ta về bổn tự chịu thẩm vấn!

Trác Lăng Chiêu ồ một tiếng, nói:

- Chịu thẩm vấn? Thiếu Lâm Tự cũng có nha môn sao?

Đám người Côn Luân phút chốc cười ha hả. Trong tiếng cười vang, bỗng nghe một người mở lời xen vào:

- Thiếu Lâm Tự không có nha môn, nhưng nếu đã lập võ lâm minh chủ, sao không thể lập thêm một cái nha môn?

Mọi người nhìn lại, người lên tiếng chính là Thanh Y Tú Sĩ. Chỉ nghe y nói tiếp:

– Chúng ta đề cử võ lâm minh chủ, là người hiệu lệnh quần hùng hóa giải phân tranh. Người này là võ lâm chí tôn, không thể không có hình luật quyền bính trong tay. Nếu minh chủ muốn lập hình đường nha môn, chúng ta cũng phải vui vẻ chấp nhận.

Trác Lăng Chiêu à một tiếng, nói:

- Cho nên nếu Linh Định đại sư thắng ta, phải chăng có thể áp giải ta về núi thẩm án?

Thanh Y Tú Sĩ thản nhiên nói:

- Đây là quyền chấp chưởng của võ lâm minh chủ, tại hạ không có tư cách hỏi đến.

Trác Lăng Chiêu cười ha hả, nói:

- Thanh Y chưởng môn thật là dài dòng. Vậy ta hỏi ngươi một câu, nếu ta là võ lâm minh chủ, ta có thể giết chết ngươi hay không?

Thanh Y Tú Sĩ nghe lời này, chỉ hừ một tiếng không đáp. Y đeo mặt nạ da người, người khác không nhìn thấy sắc mặt. Có điều xem cơ thể run rẩy, nhất định là cơn giận trong lòng không nhỏ.

Linh Định bước lên một bước, điềm nhiên nói:

- Trác chưởng môn đừng tự tin như vậy, ngươi dám đánh cuộc một lần hay không?

Trác Lăng Chiêu cười nói:

- Được. Nếu đại sư làm minh chủ, muốn xử Trác Lăng Chiêu ta thế nào thì tùy, tuyệt không một câu oán hận. Tuy nhiên, ta cũng không muốn làm một vụ buôn bán không lời. Nếu ta trở thành võ lâm minh chủ. Từ nay về sau, chỉ cần đệ tử Thiếu Lâm nhìn thấy người của Côn Luân ta, nhất định phải khom người xin đi đường vòng. Không biết đại sư dám đánh cuộc hay không?

Các khách mời nghe vậy đều hoảng sợ, Trác Lăng Chiêu thực quá cuồng vọng rồi, muốn mượn cơ hội áp đảo Tung Sơn Thiếu Lâm Tự. Nếu hôm nay Linh Định bị y đánh bại, mai sau e là Thiếu Lâm không còn chỗ đứng trong giang hồ.

Linh Định nghe thì nổi cơn lạnh toàn thân, thầm nghĩ: “Cuộc chiến này liên quan quá lớn, nếu ta sơ sót thất bại, không những hủy đi uy danh Thiếu Lâm, ta cũng trở thành tội nhân thiên cổ của Tung Sơn mất.”

Nghĩ vậy thì lão trở nên do dự. Cao thủ đệ nhất trong chùa chính là Thiên Tuyệt Tăng. Nếu lão hòa thượng này quyết chiến cùng Trác Lăng Chiêu, khả năng chiến thắng sẽ cao thêm vài phần. Nhất thời không biết làm thế nào, Linh Định liền quay đầu nhìn về Dương Túc Quan.

Mọi người nín thở ngưng thần, chờ đợi người của Thiếu Lâm đáp lời. Trong bầu không khí im ắng vạn phần, Dương Túc Quan bước lên. Chàng mỉm cười, bộ dáng khoan thai không hề hốt hoảng.

Trác Lăng Chiêu liếc mắt một cái, nói:

- Linh Định đại sư nhát gian sợ phiền, chẳng lẽ Dương lang trung cũng là hạng như vậy? Muốn rút lui sao?

Người của Côn Luân nghe vậy đều phá lên cười.

Dương Túc Quan mỉm cười nói:

- Trác chưởng môn không cần lo lắng. Hôm nay chúng ta cứ ước định như vậy đi. Chỉ cần Thiếu Lâm Tự chúng ta đoạt được ngôi võ lâm minh chủ, Trác chưởng môn phải theo chúng ta lên Tung Sơn để trưởng lão bổn tự thẩm vấn. Nếu Trác chưởng môn lấy được ngôi minh chủ, từ nay tăng nhân bổn tự thấy đệ tử quý phái, đều phải đi vòng nhường đường.

Mọi người nghe lời này đều giật mình hoảng sợ. Trác Lăng Chiêu thì nở nụ cười, xem ra rất vừa lòng.

Linh Định thất sắc, đưa đầu qua thấp giọng hỏi:

- Võ công của Trác Lăng Chiêu không hề tầm thường, Dương sư đệ đừng trúng kế khích tướng của đối phương. Đợi sau này báo lên phương trượng, mời Thiên Tuyệt sư thúc ra tay cũng không muộn.

Dương Túc Quan mỉm cười, lắc đầu nói:

- Không phải Túc Quan dám bất tuân lời sư huynh, chỉ là tình thế trước mắt khẩn trương. Hôm nay nếu chúng ta cúi đầu trốn tránh, e là danh dự ngàn năm của Thiếu Lâm sẽ bị hủy sạch. Mai này dù sư phụ của đệ ra mặt, cũng không thể lấy lại được như xưa.

Linh Định chau mày hỏi:

- Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ tùy tiện đánh đấm?

Dương Túc Quan mỉm cười, ghé người đến gần lão, thấp giọng nhắc:

- Sư huynh, dùng Tu La thần công.

Linh Định nghe thì rúng động, run giọng hỏi lại:

- Điều này… Sao có thể được?

Dương Túc Quan thấp giọng nói:

- Vì võ danh ngàn năm của Thiếu Lâm, trận này tuyệt đối không thể thua. Sư huynh không cần cố kỵ gì nữa.

Linh Định nghe lời này thì ứa mồ hôi lạnh, nói không nên lời.

Trác Lăng Chiêu thấy hai người châu đầu ghé tai, kìm không được buông lời cười nhạo:

- Rốt cuộc thế nào? Các ngươi thương lượng xong chưa?

Mắt thấy Dương Túc Quan lùi trở về. Cả ngàn con mắt tân khách nhìn chằm chằm mình, Linh Định tự biết không còn đường lùi. Lão hít một hơi thật sâu, điềm nhiên nói:

- Trác chưởng môn tự lo cho mình thì hơn, không cần quan tâm chúng ta.

Nói xong chắp tay trầm giọng nhắc:

– Thiếu Lâm thủ tọa La Hán Đường Linh Định, cẩn cẩn tiếp chiêu của Kiếm Thần Côn Luân.

Trác Lăng Chiêu lập tức rút trường kiếm, mỉm cười nói:

- Nào có dám, đại sư mời ra chiêu!

Mọi người nín thở ngưng thần, chăm chú theo dõi hai đại cao thủ đương thời quyết chiến.

Vừa rồi Trác Lăng Chiêu đánh bại Linh Chân, khiến cho Thiếu Lâm Tự nhục nhã một lần. Y một chiêu vũ nhục đối phương, kiếm pháp vừa nhanh vừa chuẩn, khiến cho người người chứng kiến rơi vào tâm trạng kích thích kinh ngạc. Trong đó, người sợ hãi nhất lại chính là người của Côn Luân Sơn, “Kiếm Báo” Mạc Lăng Sơn. Thì ra khoái chiêu vừa rồi Trác Lăng Chiêu sử dụng, chính là tuyệt chiêu “Kiếm báo”, có điều công lực lại tinh chuẩn hơn xa Mạc Lăng Sơn.

Côn Luân Sơn có tổng cộng mười ba bộ kiếm pháp. Trong đó, “Kiếm Hàn” lấy hàn khí làm chủ, truyền cho nhị đệ tử Kim Lăng Sương. “Kiếm Cổ” lấy âm khí âm lực tàn phá tâm tạng, được tam đệ tử Đồ Lăng Tâm kế thừa. Các bộ kiếm pháp còn lại như “Kiếm Ảnh”, “Kiếm Lãng”, “Kiếm Báo”, “Kiếm Phi” đều do các đệ tử khác tập luyện. Mười ba bộ kiếm pháp này không thứ nào là không bác đại tinh thâm, đều do tiền bối cao nhân rèn đúc qua mấy trăm năm mà thành. Có điều mười ba bộ kiếm pháp này khắc chế lẫn nhau, cực kỳ khó luyện. Từ lúc Côn Luân lập phái đến nay, không người nào có thể luyện thành toàn bộ, mãi cho đến khi Kiếm Thần Trác Lăng Chiêu xuất hiện.

Trác Lăng Chiêu ngộ tính rất cao, từ lúc gia nhập Côn Luân Sơn, sớm đã am hiểu tường tận các bộ kiếm pháp, tuy tham lam muốn học nhiều thứ nhưng người này thông minh tài trí kinh người. Mỗi môn võ học mới đều có thể dung nhập võ học của bản thân mình, chiêu mới chiêu cũ xen kẽ sử dụng đều là quỷ phủ thần công, không hề có dấu hiệu xuống dốc. Ba năm trước, võ công của Trác Lăng Chiêu đã rất cao, ai ngờ thiên mệnh sai bảo, lại để cho y đào được cổ mộ “Kiếm thần” năm xưa, tìm được tuyệt thế võ công trong đó. Đến khi luyện thành tuyệt chiêu cổ truyền của “Kiếm thần” lưu lại thế gian, Trác Lăng Chiêu lại càng cuồng vọng không ai sánh bằng, từ đó bắt đầu liên tục khiêu chiến khắp nơi.

Trác Lăng Chiêu dựa vào tài năng kiếm thuật của mình, tự nhận định rằng ngoài tuyệt thế võ công trong Thiên Sơn ra, đương thời không người nào có thể kháng cự được một chiêu nửa thức của bản thân. Cũng chính vì như thế, y mới ước định cùng Giang Sung tới Thiên Sơn, muốn chiếm kho báu làm của riêng, nếu không cũng phải tự tay phá hủy tất cả, để trừ cái họa sau này. Y gây thù bốn phương, giết chóc nơi nơi, lấy đao kiếm phô trương thanh thế, bức Ninh Bất Phàm thoái vị, lao tâm khổ tứ, tất cả đều vì muốn đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất, là để xưng bá thiên hạ.

Trác Lăng Chiêu hít thở thật sâu, cuối cùng đã đến thời khắc nước chảy thành sông. Chỉ cần đánh bại được hòa thượng Linh Định, đoạt lấy ngôi võ lâm Minh chủ. Từ nay về sau, Côn Luân nhất định áp đảo Thiếu Lâm, trở thành đệ nhất đại môn phái võ lâm. Tưởng tượng đến cảnh tên mình ghi trong sử sách, trở thành đại anh hùng được người đời sau kính ngưỡng, y lại nhịn không được mỉm cười.

Lúc này Ngũ Định Viễn trốn sau tấm biển, mắt thấy Linh Chân thảm bại, Trác Lăng Chiêu sắp sửa quyết đấu cùng Linh Định. Tình hình bên dưới hung hiểm, hắn nhịn không được ho nhẹ một tiếng.

Lão nhân ở bên cười hỏi:

- Sao vậy? Bị bọn họ dọa cho sợ hãi sao?

Ngũ Định Viễn xấu hổ cười, nói:

- Không phải, ta đang đoán xem ai thắng ai thua, thoáng chốc trầm tư nan giải nên mới ho một tiếng.

Lão giả kia nói:

- Đã là truyền nhân Thiên Sơn, theo kiến giải của ngươi, trận này thắng bại thế nào?

Ngũ Định Viễn nghe lão lại kêu mình như vậy, nhịn không được hừ một tiếng.

Diễm Đình ở một bên lắng nghe, ngắt lời hỏi:

- Sao Linh Định đại sư lại không dùng binh khí? Đại sư biết rõ Trác Lăng Chiêu là cao thủ kiếm thuật, sao còn sơ ý như vậy?

Nàng một lòng hướng về phía Dương Túc Quan, đương nhiên không vui khi thấy Thiếu Lâm bại trận, trong lòng lo lắng mới hỏi một câu.

Lão nhân nọ ngẩng đầu nhìn Ngũ Định Viễn, cười nói:

- Ngươi nói vì sao? Có thật là do Linh Định sơ ý?

Ngũ Định Viễn tập trung nhìn kỹ. Từ lúc luyện thành thần công, thị lực của hắn tăng tiến vạn dặm, bất kì hành động nhỏ nhặt nào cũng không qua được mắt. Lúc này hắn nhìn kỹ cước bộ thân hình của Linh Định, bất giác ồ một tiếng, nói:

- Tăng bào của Linh Định đại sư có chỗ không đúng, bên trong chắc chắn có điều cổ quái.

Lão nhận nọ lộ vẻ khen ngợi:

- Không hổ là truyền nhân Thiên Sơn, quả nhiên là có tài.

Diễm Đình cảm thấy khó hiểu, nàng nhìn trang phục của Linh Định vẫn bình thường, làm gì có cái gì cổ quái kỳ lạ, hỏi:

- Ngũ đại gia đang nói gì vậy? Sau muội nghe không hiểu?

Ngũ Định Viễn đến bên cạnh nàng, vươn tay chỉ rồi thấp giọng nói:

- Muội nhìn kỹ tăng bào của Linh Định đại sư mà xem.

Diễm Đình giương mắt nhìn hồi lâu, chỉ thấy Linh Định cúi đầu niệm Phật như thường, liền lắc đầu nói:

- Không thấy gì cả!

Ngũ Định Viễn thúc giục nói:

- Nhìn thật kỹ vào, cẩn thận từng chút, chú ý cổ tay áo của đại sư.

Diễm Đình theo lời nhìn kỹ, thoáng chốc kinh ngạc hoảng sợ thốt lên:

- Tay áo của đại sư, sao lại bị kéo lên như ngắn đi vậy?

Ngũ Định Viễn gật đầu, tiếp tục chỉ:

- Đúng rồi, muội lại nhìn ống quần của đại sư xem.

Diễm Đình vội vàng nhìn lại, quả thật thấy ống quần của Linh Định ngắn hơn mấy tấc, giống như người lớn mặc quần áo của trẻ con vậy.

Lão nhân nọ cười ha hả, vỗ vỗ đầu nàng rồi nói:

- Cô nhỏ đã hiểu rồi chứ?

Diễm Đình suy tư chốc lát, phút chốc kinh ngạc hoảng sợ nói:

- Đại…Đại sư sao lại cao lên như vậy?

Ngũ Định Viễn gật gật đầu nói:

- Đúng vậy. Đây chính là điểm kỳ quái.

Lão nhân nọ cười nói:

- Hai người các ngươi cứ chờ xem đi! Tiểu tử Trác Lăng Chiêu rất kiêu ngạo nhưng Linh Định cũng không phải là đèn cạn dầu. Trận này nhất định kéo dài, các ngươi nên quan sát đối chiếu với sở học của mình, bảo đảm lợi ích một đời.

Nói xong cười cười nhìn Ngũ Định Viễn, dường như ẩn chứa thâm ý.

Ngũ Định Viễn đột nhiên bừng tỉnh, hắn quay người đưa lưng về phía lão nhân, cúi người từ trong lòng lấy ra bí kíp “Phi La Tử Khí”. Mở nội dung võ học trên trang giấy, chỉ thấy trang thứ nhất có viết: “Đạo của quyền nằm ở chỗ thần, tinh hoa của kiếm tìm thấy ở ý, Phi La Tử Khí của ta không phải quyền cũng không phải kiếm, lại giống như quyền như kiếm, trong kiếm chứa quyền, trong quyền có kiếm khí, là đại pháp hóa thiên địa cho bản thân mình dùng…”

Bên trong còn có không ít chiêu thức võ công, Ngũ Định Viễn tán thưởng trong lòng. Hắn nhìn hình vẽ trên trang sách, liền muốn dùng nó đối chiếu với võ công của hai đại cao thủ bên dưới. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK