Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nửa tháng sau là vào tiết đại hàn, mọi người đã tới gần Lương Châu, dõi mắt không thấy núi non mà là một vùng đô thị rộng lớn. Cam Túc có khí hậu khô hanh, lúc này tuy rét căm căm nhưng dưới đất rất ít tuyết đọng. Ban đêm trong sa mạc còn kết một làn sương mỏng. Dưới ánh trăng nhìn lại, biển cát giống như thủy tinh trong suốt lấp lánh, nơi đây thoáng chốc như biến thành tiên cảnh. Mọi người đa phần đều là nhân sĩ Trung nguyên, chưa từng thấy qua cảnh tượng đẹp đẽ này. Ngũ Định Viễn xuất thân tại đây, dọc đường liên miệng giới thiệu cho mọi người, cũng bớt được thời gian nhàm chán.

Ngày hôm đó bảy người đã đến ngoài thành Tây Lương, sắc mặt Ngũ Định Viễn trở nên ngưng trọng, cả buổi không nói một lời. Dương Túc Quan thấy vậy, đoán rằng hắn còn băn khoăn việc mình là đào phạm, liền vỗ về:

- Ngũ huynh đừng lo lắng, hiện nay huynh là Chế sứ triều đình, lại là thủ hạ của Liễu Hầu gia. Nếu Tri Phủ Lục Thanh Chính muốn làm khó huynh, đã có ta ở đây.

Vi Tử Tráng cũng khuyên nhủ:

- Đúng vậy, có Binh bộ lang trung Dương đại nhân ở đây, kia chỉ là chuyện nhỏ trên quan trường, còn gì phải lo lắng?

Ngũ Định Viễn lại lắc đầu nói:

- Ta không sợ Tri phủ tìm ta gây phiền toái. Ngũ Định Viễn này có liều cái mạng cũng không sợ.

Mọi người nghe ngữ khí của hắn trầm trọng thì đều rùng mình. Quyên Nhi ở một bên hỏi:

- Nếu ngay cả chết ngài cũng không sợ, còn gì phải phiền lòng?

Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng, nhìn ra cát vàng đầy trời xa xa, nói:

- Từ khi phát sinh thảm án ở Yến Lăng tiêu cục, đến nay đã được hơn một năm. Ta hổ thẹn là bộ đầu Tây Lương, không thể đem hung đồ Côn Luân Sơn ra ngoài công lý, lại còn phải chạy trốn khắp nơi chân trời. Mỗi đêm ngủ đều giật mình tỉnh giấc, nghĩ đến nhân tình của các đồng đạo, làm sao ta chịu nổi?

Hắn nắm chặt hai tay, cắn răng nói:

- Ta. . . Ta quay về đây, nếu không thể báo thù giải oan cho khổ chủ, ta. . . Ta chết cũng không nhắm mắt!

Nói xong mí mắt lại đỏ lên.

Dương Túc Quan khuyên nhủ:

- Ngũ huynh đừng tự trách bản thân nữa. Đám người kia không hề tầm thường. Chuyện này đừng nói là ngươi, dù là Hình bộ thượng thư, lục bộ hội thẩm, chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm.

Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng, lắc đầu:

- Chỉ mong lần sang Tây này, chúng ta có thể thay Liễu đại nhân tìm ra vật chứng, lật đổ được tên gian thần Giang Sung thì coi như trừ hại cho muôn dân.

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Ngũ Định Viễn sợ rằng nếu để Lục Thanh Chính biết mình trở lại Tây Lương, chắc chắn sẽ bày mưu đối phó. Hắn liền lặng lẽ dẫn mọi người vào thành, tránh kinh động tới nha môn địa phương.

Đi vào trong thì thấy Tây Lương thành không rộng lắm, trên đường chỉ có năm ba khách sạn, Vi Tử Tráng cau mày nói:

- Tây Lương thành khá vắng vẻ. Mấy người chúng ta từ bên ngoài đến, nếu đều trọ cùng một chỗ sẽ khiến người để ý.

Ngũ Định Viễn nói:

- Việc này không nên lo lắng. Chúng ta cứ đến hàn xá của ta nghỉ vài ngày. Dù sao ở đây không lâu, miễn cưỡng có thể ứng phó một trận.

Liền dẫn mọi người đi tới phủ đệ của hắn.

Khi qua một ngã tư, xa xa có một người hô quát liên tục:

- Tiểu tạp chủng! Ta nói ngươi trộm đồ thì ngươi chính là kẻ trộm, còn dám cãi này cãi nọ!

Một người khóc ròng phân bua:

- Ta không phải kẻ trộm! Không phải kẻ trộm a!

Mọi người nghe hai người đối đáp đều tò mò. Lại gần thì thấy một gã quan sai đang cầm gậy lớn đánh xuống, dưới đất là một nam tử bán hàng rong đang đang quỳ, luôn miệng hô đau thảm thiết. Bốn phía chật ních người xem bàn tán sôi nổi.

Quyên Nhi nhón mũi chân quan sát, mắt thấy bộ đầu kia hung ác thì nhịn không được cau mày, nói:

- Bộ đầu này sao có thể tùy tiện đánh người trên đường, trên đời này sao có loại quan như hắn?

Mấy người hai bên cạnh nghe lời này thì sắc mặt đại biến, kinh hãi không thôi.

Quyên Nhi ngạc nhiên hỏi:

- Làm sao vậy? Ta nói sai gì sao?

Một lão nhân hạ giọng nói nhỏ:

- Vị cô nương này nói chuyện nên cẩn thận. Vị bộ đầu mới nhậm chức này rất hung ác, hơn một năm nay khiến dân chúng khổ không chịu ít. Nếu hắn nói cha ngươi là mẹ của ngươi, cha ngươi liền phải biến thành mẹ ngươi ngay lập tức. Cả ngày luôn tác oai tác quái, chỉ biết bắt nạt hương dân. Nếu để hắn nghe lời của ngươi, hắn chịu bỏ qua mới là lạ.

Diễm Đình nghe nói bộ đầu này cuồng vọng như vậy thì cũng ngạc nhiên, liền hỏi Ngũ Định Viễn:

- Ngũ đại ca, huynh có biết bộ đầu kia không? Trước kia hắn đều như vậy sao?

Sắc mặt Ngũ Định Viễn đanh lại, cười lạnh nói:

- Hắc hắc, tiểu tử này trước kia chỉ là một tên hề, không ngờ ta rời đi một năm. Đúng là “Trong Thục không còn đại tướng, Liêu Hóa có thể làm tiên phong”

Hai thiếu nữ cảm thấy kỳ lạ, không biết hắn đang nói về cái gì.

Thì ra tân nhiệm bộ đầu kia không phải ai khác, chính là thủ hạ cũ của Ngũ Định Viễn, A Tam. Kẻ này vô đức vô tài, không biết sao được Lục Thanh Chính đề bạt. Ngũ Định Viễn thấy A Tam tác oai tác quái thì giận sôi máu, hận không thể một quyền đánh chết A Tam tại chỗ.

Dương Túc Quan là người hiểu chuyện. Chàng thấy Ngũ Định Viễn trán nổi gân xanh, sợ hắn kìm không được ra tay đánh người, liền đi tới đặt tay lên vai Ngũ Định Viễn, thấp giọng khuyên can:

- Chúng ta đi thôi, chớ để hỏng đại sự.

Ngũ Định Viễn vẫn hung hăng nhìn qua A Tam. Nhớ tới nha môn khi xưa do hắn nhiều năm khổ tâm gây dựng, không ngờ hôm nay tác phong kỷ cương lại bại hoại đến như thế, trong lòng vô cùng khó chịu. Dù bị Dương Túc Quan kéo đi nhưng vẫn không tình nguyện, phải thêm cả Vi Tử Tráng kẹp một bên thì mới ổn.

Đoàn người tới nơi ở cũ của Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn đang muốn mở cửa, ai ngờ ngẩng đầu nhìn thì trên cửa có dán giấy niêm phong của Tri phủ. Sắc mặt hắn ảm đạm, run giọng nói:

- Lục Thanh Chính, ngươi thật là lợi hại!

Năm đó hắn bị người vu cáo hãm hại, phải tha hương chạy trốn, thế này còn chưa tính. Không ngờ Lục Thanh Chính còn niêm phong ngay cả nhà cửa của hắn. Mọi người thấy hắn toàn thân phát run như đang nóng giận tới cực điểm.

Ngũ Định Viễn cuồng nộ trong lòng, liền muốn xé giấy niêm phong, Dương Túc Quan đành ngăn lại:

- Ngũ huynh không vội! Nên lưu lại giấy niêm phong này, tránh lại đả thảo kinh xà.

Ngũ Định Viễnthở dài một tiếng, nghe lời ngừng tay. Mọi người liền trèo tường mà vào.

Đến tối thì đã sắp xếp ổn thỏa nơi ở, mấy người tụ hợp thương lượng kế hoạch ngày sau, Dương Túc Quan nói:

- Trước mắt chúng ta binh chia làm hai đường, ta cùng Định Viễn huynh một đường, đi điều tra nghe ngóng manh mối vu án năm xưa. Còn lại nhờ Vi hộ vệ cùng Linh Định sư huynh ở trong thành, tìm hiểu xem còn ai biết tin đám bộ thuộc cũ của Dã Tiên ở đâu hay không?

Mọi người đang đáp ứng, chợt nghe Linh Chân lớn tiếng nói:

- Dương sư đệ, mọi người đều có việc, còn ta phải làm sao?

Linh Chân nghe Ngũ Định Viễn cùng Dương Túc Quan một đường, Vi Tử Tráng cùng Linh Định một đường. Phân công sự tình đã xong, chỉ còn sót mình lão thì cấp tốc kêu lên.

Linh Định biết sư đệ hành sự thô lỗ. Nếu cho vào thành điều tra, chỉ sợ nói ba câu liền bại lộ hành tung, khuyên nhủ:

- Sư đệ đã nhiều ngày không nghỉ ngơi, muốn lập công cũng không vội lúc này.

Linh Chân lớn tiếng nói:

- Lão tử cần lập công cái gì? Ta đến chỗ này chỉ muốn tìm Trác Lăng Chiêu kia mà chém giết, ai quản công lao chó má gì? Các ngươi làm cái gì cũng được, chỉ không được nhốt ta ở trong phòng, nếu không ngày mai lão tử liền quay về Thiếu Lâm!

Mọi người thấy Linh Chân ngang ngược cũng không biết làm sao cho phải.

Sắc mặt Dương Túc Quan vẫn như thường, cười một tiếng nói:

- Ai nói chúng ta muốn lưu sư huynh ở chỗ này? Sư huynh xuất môn hành sự, chúng ta cao hứng còn không kịp.

Linh Chân cười ha hả, lớn tiếng nói:

- Câu này còn giống tiếng người!

Linh Định thấy Dương Túc Quan nhân nhượng sư đệ, vội nói:

- Linh Chân thiên tính thô lỗ, Dương sư đệ không cần xem lời hắn là thật.

Dương Túc Quan mỉm cười, khoát tay nói

- Sư huynh không cần phải lo lắng, ta đã có an bài.

Nói xong vẫy tay kêu Diễm Đình:

- Diễm Đình cô nương, mời lại đây.

Diễm Đình đỏ mặt, nhẹ giọng nói:

- Dương đại nhân có gì phân phó?

Dương Túc Quan mỉm cười:

- Cô nương đừng gọi ta là đại nhân, thật quá khách sáo, kêu ta một tiếng đại ca là được.

Sắc mặt Diễm Đình càng đỏ ửng, nhu mì kêu nhỏ:

- Dương. . . Dương đại ca. .

Ngũ Định Viễn vẫn còn đang giận Lục Thanh Chính ngoan độc, thấy bộ dáng của Diễm Đình với Dương Túc Quan thì càng không thoải mái, vội quay đầu đi như không thấy. Vi Tử Tráng chỉ cười cười, dường như đã nhìn quen thái độ xấu hổ của các cô nương trước mặt Dương Túc Quan.

Dương Túc Quan mỉm cười với Diễm Đình, chỉ vào Linh Chân nói:

- Do sư huynh ta trời sanh hiếu động, sợ ở trong phòng không được. Chúng ta đến Tây Cương lần này, không thể không có một người ở giữa phối hợp hành sự. Tại hạ sợ là phải làm phiền cô nương rồi.

Diễm Đình cả kinh nói:

- Huynh . . Huynh muốn ta ở giữa phối hợp hành sự sao?

Mọi người ngạc nhiên không thôi, vội hỏi:

- Lời này của Dương sư đệ là thế nào?

Linh Chân luôn thích đao to búa lớn, nghe vị trí quan trọng như vậy lại giao vào tay tiểu cô nương Diễm Đình, liền cũng lưu tâm nghe ngóng.

Dương Túc Quan hấp háy mắt nhìn mọi người, mỉm cười nói:

- Những ngày tới chúng ta đều bôn ba ở ngoài, phải có một người ở giữa hiệu lệnh hoặc giải nguy. Đầu tiên người này phải có võ công phải cao cường, kiến thức rộng lớn, thứ hai là tâm tư phải ổn trọng, chặt chẽ cố thủ tại nơi đây, như vậy có thể nắm giữ hành tung của mọi người, ra tay cứu viện kịp thời.

Nói xong lấy ra mấy quả pháo hiệu, giao vào trong tay mọi người.

- Chuyến đi này nếu có gì hung hiểm, thỉnh các vị ném pháo hiệu lên trời, Diễm Đình cô nương thấy hỏa diễm đầy trời nơi đó thì sẽ tới tiếp ứng.

Diễm Đình nghe thì sắc mặt trắng bệch, tim đập thình thịch. Linh Chân ở một bên lại liếm liếm miệng, dường như rất hâm mộ.

Vi Tử Tráng cũng là hạng cáo già, vừa nghe Dương Túc Quan nói chuyện liền biết chàng cố ý trêu đùa Linh Chân, kích tướng lão tự lưu thủ bên trong phủ, liền cười nói:

- Đúng vậy. Diễm Đình cô nương võ công cao siêu, đảm đương việc trọng yếu này là tốt nhất.

Diễm Đình tuy thông tuệ nhưng thẳng tính, sao có thể phát hiện được huyền cơ trong này, vội xua tay nói:

- Trọng trách lớn như vậy, ta làm sao có thể…

Dương Túc Quan cau mày nói:

- Cô không chịu sao! Ài! Như vậy phải thế nào? Nhiệm vụ này rất quan trọng, trong mấy người chúng ta thì cô là người nhẫn nại tốt nhất, võ công cao nhất. Chỉ mình cô đáp ứng đủ kiện, giờ cô lại không chịu thì biết tìm ai?

Diễm Đình sửng sốt, nói:

-Ta. . . võ công của ta cao nhất sao?

Dương Túc Quan không để ý tới nàng nữa, quay sang hỏi Quyên Nhi:

- Sư tỷ của cô không chịu, vậy liền do cô nương đảm đương đi. Ta xem cô nương định lực hơn người, chắc chắn làm tốt việc này.

Diễm Đình nghe vậy không khỏi hoảng sợ. Quyên Nhi từ nhỏ đã tinh nghịch hiếu động, khi nào trên người lại có hai chữ "Định lực" chứ? Nàng đang muốn khuyên can thì thấy Vi Tử Tráng đưa mắt liếc qua, dường như bảo nàng không vội lên tiếng. Vẻ mặt Diễm Đình khó hiểu, muốn nói rồi lại thôi.

Quyên Nhi vốn linh hoạt, đã thấy dụng ý của Dương Túc Quan thì cười nói:

- Được! Ta thích nhất là làm người quan trọng, huynh yên tâm giao cho ta, bổn nữ hiệp võ công cao cường, tâm tư linh mẫn, xử lý mấy tên tặc tử nho nhỏ tự nhiên dễ như trở bàn tay!

Vừa nói liền khoa tay múa chân, cười hì hì không dứt.

Dương Túc Quan cười ha ha, nói:

- Thật tốt quá, có nữ hiệp Cửu Hoa Sơn chịu xuất đầu, đại sự đã không còn gì lo nữa!

Bỗng nghe một người quát lên:

- Không được! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK