Hồ Mị Nhi thấy nội lực của Linh Định cao bực này, kinh ngạc nghĩ thầm: “Hòa thượng này kinh hãi thế tục như thế, trong võ lâm còn ai làm gì được lão?”
Thị biết hai người trước mắt là cao thủ nhất nhì trong chốn võ lâm. Nếu dựa vào bản lĩnh chân thật, sợ rằng đánh không lại một người chứ đừng nói hai. Huống chi còn Dương Túc Quan ở một bên như hổ đói nhìn chằm chằm?
Vi Tử Tráng cười lạnh nói:
- Tiện nhân, muốn sống thì sớm giao giải dược ra, nếu không lát nữa ta chém ngươi thành bảy tám khúc, đền mạng cho Trương đại hiệp.
Mắt thấy Linh Định từng bước đi tới. Hồ Mị Nhi biết địch không địch nổi, lập tức nhảy về sau, cười lạnh nói:
- Cần giải dược sao? Được, cô nương đưa cho các ngươi.
Nói rồi từ trong lòng lấy ra đến cả mười cái bình xanh xanh đỏ đỏ, cất cao giọng đồng thời vung tay lên:
- Cầm lấy tất cả đi!
Mười cái bình liền bắn về Vi Tử Tráng.
Vi Tử Tráng đang muốn đưa tay đón lấy. Diễm Đình sợ trên những chiếc bình có độc, vội nhắc nhở:
- Yêu phụ này quỷ kế đa đoan, ngàn vạn lần đừng tin lời thị.
Vi Tử Tráng vội rụt tay lại, mặc cho mấy cái bình nhỏ bay qua trước mặt, trong lòng thầm kêu hiểm: “Ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, hôm nay lại nhờ một tiểu a đầu cứu mạng”
Chỉ thấy mười cái bình nhỏ rơi xuống dưới đất. Chúng quay tròn mà không vỡ, nhìn không ra bình nào chứa giải dược thật sự.
Hồ Mị Nhi thấy không ai dám đón lấy, chỉ cười ha hả, nói:
- Vi hộ vệ, mười cái bình này của ta đều là giải dược! Sao phải sợ như vậy?
Vi Tử Tráng hừ một tiếng, nói:
- Ngươi đừng nhiều lời, mau nói bình nào mới chứa giải độc!
Hồ Mị Nhi cười khúc khích:
- Ngài tự đoán đi!
Linh Định cả giận nói:
- Nếu nữ thí chủ có thành ý giao giải dược, sao không thẳng thắn một lời, cần gì phải bày trò như vậy?
Hồ Mị Nhi cười nói:
- Ta không bày trò. Chỉ là trên người ta thật sự quá nhiều chai lọ, hiện do sợ hãi mà đã quên mất, không biết bình nào mới có thể giải độc.
Nữ nhân này xưa nay lớn mật, không xem người nào vào mắt. Ở trước mặt hai đại cao thủ vẫn một bộ cười nói như không.
Vi Tử Tráng cả giận nói:
- Ngươi nói mau, đừng trêu đùa chúng ta!
Hồ Mị Nhi cười nói:
- À, ta nhớ ra rồi, là cái bình màu đỏ kia.
Có điều khi Vi Tử Tráng sắp đến lấy, thị bỗng ngăn lại:
- Đợi một chút, hình như là màu lục.
Vi Tử Tráng cuồng nộ không thôi, quát to:
- Ngươi cẩn thận đấy!
Linh Định thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Đừng để ý tới lời của nữ thí chủ này. Chúng ta thử qua các bình tìm giải dược!
Hồ Mị Nhi cười nói:
- Ý tưởng thật hay! Ở đây có mười loại giải dược khác nhau, các ngươi không ngại thì cứ thử từng lọ. Có điều bổn cô nương có lòng tốt nhắc nhớ trước một câu. Một khi các ngươi dùng sai giải dược, hai bằng hữu kia sẽ thất khiếu lưu huyết mà chết, muốn thử thì cứ tự nhiên.
Vi Tử Tráng cùng Linh Định nhìn nhau, đều biết thị không nói giỡn. Công phu hạ độc của Bách Hoa tiên tử bá đạo dị thường, một khi trúng độc cần nữ ma đầu này tự tay đưa giải dược, nếu không cứu chữa sẽ muôn vàn khó khăn. Xem bộ dáng này, phải nghĩ cách để đối phương nguyện giao giải dược, nếu không có giết thị cũng vô ích.
Mọi người thấy Linh Chân khoanh chân mà ngồi, đang toàn lực vận công trừ độc. Sắc mặt Ngũ Định Viễn tối đen, xem ra không bao lâu nữa liền theo chân Trương Chi Việt, chết trong tay nữ nhân ác độc này.
Tâm niệm của Linh Định lưu chuyển, tự biết song phương có đánh nữa chỉ là lưỡng bại câu thương, liền nói:
- Nữ thí chủ, nơi đây có rất nhiều người cừu oán cùng ngươi. Nếu tiếp tục đấu, ngươi không có lợi gì. Trời cao có đức hiếu sinh, lão nạp không muốn sát sinh. Chi bằng ngươi giao giải dược ra, chúng ta sẽ thả ngươi bình an rời đi.
Lão định bắt sống đối phương giao lại cho Cửu Hoa Sơn xử lý, có điều trước mắt đành phải lui một bước.
Hồ Mị Nhi chìa ngón trỏ khẽ ấn vào lúm đồng tiền trên má, lắc đầu nói:
- Đại sư phụ, chủ ý này của người không hay.
Linh Định trầm mặt, nói:
- Chủ ý không tốt? Vậy theo ý nữ của thí chủ thì nên làm thế nào?
Hồ Mị Nhi chìa bàn tay trắng nõn thon dài ra trước Dương Túc Quan, cười nói:
- Dương đại nhân, chỉ cần ngươi giao ra thứ đó, ta sẽ đưa giải dược.
Mọi người biến sắc. Thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Quả nhiên nữ ma đầu này cần chính là tấm da dê nọ.
Linh Định thấy đối phương lòng tham không đáy, liền cau mày nói:
- Nếu chúng ta không giao thì sao?
Hồ Mị Nhi liếc mắt nhìn Ngũ Định Viễn cùng Linh Chân, mỉm cười nói:
- Thì hai người này chỉ có đường chết.
Vi Tử Tráng cả giận quát:
- Bản thân ngươi khó bảo toàn, còn dám cò kè mặc cả sao?
Hồ Mị Nhi cười khúc khích, nói :
- Tự thân ta khó bảo toàn? Các ngươi thật coi khinh bổn cô nương!
Tiếng cười còn chưa tắt, tay phải Hồ Mị Nhi đã khẽ nhếch lên. Một chùm ngân châm rất nhỏ rời tay bắn thẳng tới Vi Tử Tráng. Mắt thấy muốn trúng ám toán bất ngờ, Vi Tử Tráng liền sử ra thế Thiết Bản Kiều. Hai chân như dính vào dưới đất, nửa người trên ngửa ra sau, vừa lúc tránh được.
Hồ Mị Nhi gắt một tiếng:
- Lớn tuổi rồi mà còn sử ra công phu như vậy? Không sợ gãy thắt lưng sao?
Thị thấy Vi Tử Tráng ngửa thân ra sau, nơi ngực và bụng mở rộng, sao buông tha cơ hội này? Phất trần trên tay liền quét tới dưới bụng Vi Tử Tráng.
Linh Định ở một bên kinh hãi, vội xuất chưởng công tới nhưng không kịp. Chỉ là khoảnh khắc phất trần của Bách Hoa tiên tử sắp quét đến trên người, Vi Tử Tráng uốn thân trên ngửa hẳn về sau, hai tay chống xuống đất. Thân hình béo mập bật một cái, hai chân mãnh liệt đá thốc lên. Hồ Mị Nhi sợ hãi, suýt nữa bị hắn đá trúng cằm, vội vã lui ra sau.
Song phương cận chiến thì hiểu rõ. Đám người Linh Định muốn giết Hồ Mị Nhi không phải khó nhưng nữ nhân này độc công cao minh, muốn bắt sống thật không dễ.
Linh Định cả giận nói:
- Nữ thí chủ nên hiểu một điều, hôm nay nếu ngươi không giao giải dược, đừng mong sống rời đi. Ngươi mau giao để tránh tổn thương mạng người!
Hồ Mị Nhi cười ha hả, liếc mắt nhìn hai người Linh Chân cùng Ngũ Định Viễn rồi cười nói:
- Hai người này không có giải dược độc môn của ta nhất định sống không qua đêm nay. Dù sao mình bổn cô nương chôn cùng hai cao thủ coi như đã lời lãi, có cái gì phải sợ?
Mọi người vừa lo vừa tức nhưng không biết làm thế nào cho phải. Nếu dâng da dê thì sao nuốt trôi cơn tức? Nếu không giao ra da dê, chỉ sợ Ngũ Định Viễn cùng Linh Chân sẽ chết ở chỗ này.
Mọi ngườ đang hoảng loạn, chợt nghe một người thản nhiên nói:
- Linh Định sư huynh, Vi hộ vệ. Mời các người ra ngoài, để ta nói cùng cô nương này một chút.
Mọi người nghe lời lẽ thanh nhã, chính là của Dương Túc Quan thì đều sửng sốt, ngay cả Hồ Mị Nhi cũng không hiểu dụng ý của chàng.
Linh Định đến bên cạnh Dương Túc Quan, thấp giọng nhắc nhở:
- Dương sư đệ, khó khăn lắm chúng ta mới chiếm thượng phong. Đệ muốn mọi người ra ngoài là sao? Đừng để nữ nhân này nhân cơ hội đào tẩu.
Dương Túc Quan chỉ khoát tay, ý bảo lão không cần nhiều lời. Vi Tử Tráng quen biết Dương Túc Quan nhiều năm, biết tâm cơ của chàng trầm ổn, trước nay định mưu rồi mới hành sự. Hắn liền thấp giọng nói với Linh Định:
- Nếu Dương lang trung đã căn dặn như vậy, chúng ta cứ ra ngoài trước.
Linh Định cảm thấy nghi hoặc nhưng cũng không tiện phản bác, liền theo Vi Tử Tráng ra ngoài điếm. Hai thiếu nữ tuy nóng lòng báo thù nhưng chỉ còn cách rời theo.
Mọi người nối đuôi đi ra, không biết tiểu nhị sớm đã trốn tới nơi nào. Trong khách điếm, ngoài Dương Túc Quan mặt đối mặt cùng Hồ Mị Nhi, chỉ còn tiếng gió rả rích đặc trưng của vùng Tây Lương.
Hồ Mị Nhi là nữ ma đầu thân kinh bách chiến, thấy Dương Túc Quan có hành vi kỳ lạ nhưng không hề sợ hãi. Thị cười nhạt một tiếng, nói:
- Một mình Dương lang trung giữ ta ở lại, chẳng lẽ không sợ chớp mắt ta chạy đi sao? Hay là có lời muốn nói mà sợ ngoại nhân nghe được?
Lúc này thanh âm lại trở nên nhu mì lay động lòng người.
Dương Túc Quan mỉm cười, liền đem kiếm để trên bàn.
Hồ Mị Nhi khẽ nhíu đôi mày liễu, cười lạnh:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Dương Túc Quan không đáp, ngồi xuống rồi mới chậm rãi nói:
- Hiếm khi hữu duyên thế này, ngồi xuống uống chén trà rồi đi cũng không muộn.
Nói xong kéo ghế cho Hồ Mị Nhi, ý bảo thị ngồi ở bên cạnh mình.
Hồ Mị Nhi đang trấn tĩnh cũng trở nên kinh ngạc. Trước đó vài ngày thị đã hại chết Trương Chi Việt, giờ đang hạ độc hai đồng bạn của đối phương. Dương Túc Quan sao lại không hề đề phòng? Còn mời thị cùng ngồi uống trà?
Sau một lúc, Dương Túc Quan thấy Hồ Mị Nhi vẫn chần chờ, thản nhiên nói:
- Hồ cô nương ngồi xuống đi. Uống xong chung trà, cô muốn rời đi hãy cứ tự nhiên, tại hạ tuyệt không ngăn trở.
Hồ Mị Nhi mở to đôi mắt khơi gợi, nhịn không được hỏi:
- Ngươi nói thật chăng? Không sợ bằng hữu của ngươi sẽ chết sao?
Dương Túc Quan không đáp lời mà rót trà ngồi uống, thản nhiên đợi Hồ Mị Nhi.
Hồ Mị Nhi thấy vậy thầm nghĩ: "Không biết họ Dương này muốn giở trò quỷ gì, để bổn cô nương lãnh giáo một phen."
Thị chậm rãi đi đến, không ngồi trên ghế mà ngồi hẳn lên trên bàn. Chiếc váy vén lên một mảng lộ ra đôi chân trắng muốt, ngọt ngào nói:
- Dương lang trung muốn ta ngồi thì ta ngồi đây!
Hai người gần trong gang tấc, trên người Hồ Mị Nhi tỏa mùi hương mê người bay vào mũi của Dương Túc Quan. Thị liền cười thầm: "Họ Dương này chỉ hơn hai mươi. Trước mặt bổn cô nương, mặc cho định lực của hắn cao tới đâu cũng không giữ được”
Nói xong cúi thân xuống, bộ ngực sữa như ẩn như hiện rất là mê người.
Đối mặt với mị hoặc, Dương Túc Quan lại rót trà, tiếp theo đưa đến trước mặt đối phương. Hồ Mị Nhi thầm nghĩ: "Tiểu tử này sao khách khí như vậy, hay là đã hạ độc ở trong trà ?"
Thị tự phụ bản thân là cao thủ dùng độc khó gặp địch thủ trong thiên hạ. Dù Dương Túc Quan có cho Hạc Đỉnh Hồng (1) vào nước trà cũng không sợ, leeinf cười một tiếng rồi đưa tay tiếp nhận.
Dương Túc Quan nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nói:
- Hồ cô nương, hai ta vốn không oán không thù, không biết vì sao cô muốn đoạt da dê của ta?
Hồ Mị Nhi uống một ngụm trà, vuốt mái tóc cười nói:
- Dương lang trung đoán đi! Vì sao ta phải đoạt da dê?
Dương Túc Quan mỉm cười nói:
- Hai chữ, Giang Sung.
Hồ Mị Nhi cất tiếng cười to, eo lưng nhỏ nhắn rung động một hồi, nói:
- Ngươi nói đúng! Chính là vì Giang đại nhân! Nếu không phải hắn có lời, bổn cô nương sao phải nhúng tay vào dòng nước đục này!
Dương Túc Quan lẳng lặng chờ thị ngưng cười mới nói:
- Thế có bao giờ cô nương từng nghĩ tới, đi theo Giang Sung được chỗ tốt gì?
Hồ Mị Nhi cười lạnh nói:
- Dương lang trung biết rõ còn hỏi làm gì! Giang Sung dưới một người trên vạn người, nắm quân chính đại quyền trong tay, thiên hạ đều ngưỡng mộ! Hồ Mị Nhi ta bình sinh hành sự dưới trướng cường giả, hỏi thế gian còn ai hơn được Giang đại nhân! Nhân vật như vậy, ta không đi theo chẳng phải là ngốc lắm sao?
Hồ Mị Nhi đang định thao thao bất tuyệt, chợt thấy Dương Túc Quan khẽ khom lưng nhặt một viên đá dưới chân lên. Thị hừ một tiếng nói:
- Dương lang trung, nếu ngươi muốn dùng ám khí tổn thương ta thì sai mười phần rồi.
Dương Túc Quan mỉm cười, không đáp mà búng ngón giữa một cái. Cạch một tiếng, viên đá kia xuyên qua nóc nhà bay ra ngoài.
Hồ Mị Nhi thầm kỳ quái: "Rốt cuộc tiểu tử này muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn giương đông kích tây sao?"
Lúc này Dương Túc Quan ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà. Ánh dương sau giờ Ngọ theo khe hở chiếu vào. Không gian âm u trong khách điếm trở nên sáng rõ. Hồ Mị Nhi càng thấy kỳ quái, sợ trên nóc nhà có người mai phục liền nhìn ngưng mắt nhìn lại.
Chỉ thấy nóc nhà thủng một lỗ gần tấc, bên ngoài là vùng trời xanh thẳm như biển khơi. Thấy không có kẻ mai phục, thị ngây người một lúc, cúi đầu nghi hoặc nhìn Dương Túc Quan.
Dương Túc Quan lại nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:
- Hồ cô nương, cô vừa thấy cái gì?
Hồ Mị Nhi sửng sốt, ngẩng đầu trời xanh thăm thẳm, ngơ ngác nói:
- Trời. . . Ta nhìn thấy trời. . .
Dương Túc Quan buông chung trà, ánh mắt sắc bén nhìn sang mỉm cười nói:
- Hồ cô nương, trời so với Giang Sung thì thế nào?
Lời nói đầy thâm ý khiến Hồ Mị Nhi chấn động trong lòng.
Trong khách điếm tối mờ, có một luồng ánh sáng chiếu ở trên người Dương Túc Quan, giống như thần phật xuống thế gian.
Dương Túc Quan đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Hồ Mị Nhi. Thoáng chốc bốn mắt chạm nhau, Hồ Mị Nhi chỉ cảm thấy dường như không thể đối mặt nam tử trước mắt. Cho dù thân kinh bách chiến tình trường mà lúc này trống ngực thị đập bình bịch, thoáng chốc quay đầu không dám nhìn nữa.
Dương Túc Quan chậm rãi đưa tay khẽ vuốt má Hồ Mị Nhi. Hồ Mị Nhi tính tình phóng đãng, bình thường câu dẫn nam nhân như cơm bữa mà lúc này cảm giác mê hoặc không biết phải sao, toàn thân vô lực, run giọng nói:
- Ngươi. . . Ngươi muốn làm cái gì?
Dương Túc Quan cúi đầu nhìn vào mắt đối phương, ôn nhu nói:
- Hồ cô nương, đi theo Giang Sung thì thanh danh rất kém, chi bằng qua làm của môn hạ Liễu hầu gia đi.
Hồ Mị Nhi nghe lời này giật mình, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói:
- Ta. . . Ta hại chết bằng hữu của ngươi, sao còn có thể giúp các ngươi hành sự?
Dương Túc Quan thản nhiên nói:
- Có ta ở đây, đừng lo lắng việc này.
Hồ Mị Nhi nghe lời thấy trấn định trong lòng. Dường như đối phương chỉ thuận miệng một câu liền có uy lực lớn lao, khiến người không thể không tuân theo. Thị ngơ ngác nhìn lên Dương Túc Quan, khuôn mặt ửng đỏ như muốn nói lời gì đó.
Dương Túc Quan đang đợi đối phương đáp lời, chợt có tiếng bước chân khe khẽ truyền ra. Chàng vội quay đầu nhìn lại, đã thấy một thanh trường kiếm đâm thẳng đến sau đầu Hồ Mị Nhi!
Dương Túc Quan lắp bắp kinh hãi, vội đẩy ra Hồ Mị Nhi. Thị còn chưa phát hiện nguy hiểm thì trường kiếm đã tới. Dương Túc Quan ra tay dù nhanh nhưng kiếm tới còn nhanh hơn, vẫn xẹt qua xé rách y phục sau lưng Hồ Mị Nhi.
Hồ Mị Nhi hoảng sợ, vội lăn một vòng rồi xoay người đứng lên. Trước mặt là một mỹ nữ cao dong dỏng, chính là Diễm Đình. Mắt nàng đầy lệ đang nhìn hai người Dương Hồ, ba phần tức giận cùng bảy phần bi thương. Dường như toàn bộ lời nói cử chỉ của hai người đã lọt vào trong mắt nàng.
Hồ Mị Nhi người đầy bụi bẩn, bộ dáng xấu hổ lập tức chuyển sang giận giữ. Thị chỉ vào Diễm Đình, mắng:
- Niên kỷ còn nhỏ mà đã âm độc như vậy! Sau này không biết còn sao nữa!
Diễm Đình vẫn giơ kiếm đâm tới. Hồ Mị Nhi cả giận quát:
- Càn rỡ!
Một chùm ngân châm bắn ra, Diễm Đình thấy ám khí mãnh liệt, sắc mặt trở nên trắng nhợt. Lúc này lòng nàng dâng đầy nhiệt huyết, chỉ biết giết địch báo thù mà không hề phòng bị, mắt thấy bản thân sẽ chết thảm dưới độc châm.
Lúc này đám người Linh Định, Vi Tử Tráng, Quyên Nhi cũng đã vào điếm. Quyên Nhi thấy tánh mạng của sư tỷ nguy cấp, lao tới cả kinh kêu lên:
- Sư tỷ!
Dương Túc Quan đứng ở một bên, mắt thấy tình thế nguy cấp, liền thuận tay ôm ngang Diễm Đình rồi vận khởi khinh công. Hai người cùng bay lên nóc nhà. Đám ngân châm vù vù mấy tiếng, sạt qua dưới chân bọn họ rồi cắm trên tường.
Diễm Đình ngẩng đầu, Dương Túc Quan tuấn mỹ ngay trước mắt, bản thân tựa vào trước ngực chàng, nàng không khỏi mặt đỏ thân run, có điều vừa nghĩ tới hành động của đối phương cùng Bách Hoa tiên tử thì tức giận trong tâm, liền giãy dụa:
- Ngươi mau buông ra!
- Chờ nữ nhân nọ thối lui, ta sẽ thả!
Dương Túc Quan sợ nàng sốt ruột báo thù rồi lại hành sự lỗ mãng, mặc cho nàng liên tục giãy dụa nhưng vẫn ôm chặt lấy.
Hồ Mị Nhi thấy cảnh này, cười lạnh:
- Thì ra tiểu a đầu này là ý trung nhân của ngươi? Rất tốt, rất tốt!
Lời lẽ như có vẻ ghen tuông. Thị cười lạnh một tiếng, đổi lại bộ dáng băng lãnh:
- Đã như vậy, chúng ta không còn gì để nói. Các ngươi cần giải dược, hãy lấy da dê để đổi đi!
Nói xong liền muốn bỏ đi. Vi Tử Tráng đưa tay ngăn lại, quát:
- Không giao giải dược, có chạy đằng trời!
Khuôn mặt thanh tú của Hồ Mị Nhi lộ vẻ giận dữ, lạnh lùng nói:
- Lão nương không phát uy, ngươi khi dễ ta là mèo bệnh sao?
Thị vừa ăn phải dấm chua, thủ đoạn trở nên tàn nhẫn. Thoáng vung tay, một mùi hương tao nhã tràn ngập khách điếm. Mọi người sợ có độc vội nín thở. Lợi dụng lúc này, Hồ Mị Nhi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Vi Tử Tráng kêu lên:
- Chạy đi đâu!
Hắn phi thân đuổi theo, thấy nơi yếu hại của Hồ Mị Nhi lộ ra, liền hít một hơi, vận khởi công phu Bát Quái Du Thân Chưởng, đang muốn xuất chưởng đả thương nhưng người ai ngờ trong phổi nóng rực, mùi hương kỳ dị nọ theo hơi thở vào phổi, tựa như lửa thiêu đốt khiến Vi Tử Tráng lớn tiếng ho khan. Chân khí bản thân ngừng trệ, không ngờ té ngã trên đất.
Hồ Mị Nhi hừ một tiếng vung tay. Lại một đám ngân châm bắn tới người Vi Tử Tráng. Linh Định một bên thấy vậy liền cởi tăng bào, đem nội lực truyền vào. Tăng bào hóa thành một tấm thuẫn bài bảo vệ Vi Tử Tráng, chốc lát đã ngăn được vô số ngân châm.
Hồ Mị Nhi cười lạnh nói:
- Công phu của hòa thượng đẹp mắt lắm! Có điều dù võ công của ngươi dù cao tới đâu, cũng cứu không được kẻ đã bị Bách Hoa tiên tử ta hạ độc!
Dương Túc Quan đứng ở trên xà nhà, kêu lên:
- Tiên cô. Rốt cuộc muốn thế nào mới cứu người!
Hồ Mị Nhi lạnh lùng thốt:
- Dương đại nhân. Ngươi nghe cho kỹ. Muốn cứu bằng hữu, trước canh ba tối nay, cầm vật Giang Sung đại nhân cần đến một cái đình hơn mười dặm ngoài thành tìm ta, bổn cô nương sẽ dâng giải dược.
Nói xong đưa mắt nhìn hai người Vi Tử Tráng, Linh Định, lạnh lùng nói:
- Ngươi nhớ cho kỹ! Chỉ cần hai gã lừa ngốc cùng lỗ mũi trâu này tới sinh sự, bằng hữu trúng độc của ngươi sẽ không sống qua ngày mai!
Tiếng chưa tắt, người đã như làn khói tan biến đi.
Linh Định thấy cường địch đã đi, liền tới xem kỹ thương thế Linh Chân cùng Ngũ Định Viễn. Linh Chân vẫn đang vận công trừ độc, hơi nước lượn lờ trên đầu giống như lồng hấp, đủ thấy đã tới lúc mấu chốt, không được quấy nhiễu.
Dương Túc Quan mang Diễm Đình nhảy xuống. Hai người vừa hạ xuống đất, chàng liền buông Diễm Đình ra, chắp tay nói:
- Tại hạ đã đắc tội, xin cô nương thứ lỗi.
Diễm Đình nhớ tới đại thù sư môn chưa trả, làm sao sư thúc có thể an nghỉ đây? Nàng là sư tỷ mà không thể bảo hộ sư muội, lại còn bị Dương Túc Quan xem nhẹ như vậy. Trong lòng đau khổ, cảm thấy bản thân thật vô dụng, nước mắt như mưa khóc thành tiếng.
Hồ Mị Nhi vốn đã động lòng, ai ngờ Diễm Đình quấy nhiễu khiến sự tình hỏng bét. Chỉ là nhớ đến sư thù của nàng, cũng không trách được. Dương Túc Quan thở dài nói:
- Cô nương đừng tức giận, ta thật không cố ý đắc tội.
Nói xong liền muốn tới an ủi.
Quyên Nhi tiến lên đẩy chàng ra, lạnh lùng thốt:
- Ngươi đi mà tìm Bách Hoa tiên tử của ngươi! Mở miệng một câu tiên cô hai câu tiên cô, không biết xấu hổ sao!
Lại đỡ lấy rồi sư tỷ rồi nhẹ lời an ủi.
Dương Túc Quan thấy nhị nữ có địch ý với mình, bất giác thở dài một tiếng. Biết rõ ngày sau lại phải mất một phen giải thích.
---o0o---
Chú: (1) Người xưa có câu:
Thiên hạ tứ độc “Khổng tước đảm, Tỳ bà sương, Hạc đỉnh hồng. Tối độc phụ nhân tâm".
Bốn thứ tuyệt độc trong thiên hạ gồm: “Mật chim công, nọc rắn hổ mang, máu từ mào hạc, lòng dạ đàn bà thì độc nhất vẫn là thứ cuối cùng”
Khổng Tước Đảm dịch ra là mật chim công. Có điều trong thực tế mật của chim công hoàn toàn như mật các lọai chim và thú khác, có tác dụng bổ gan lợi mật, chống động kinh và giúp sáng mắt, không những không độc, mà còn có thể kháng khuẩn chống viêm, thanh nhiệt giải độc. Còn Khổng Tước Đảm độc dược khủng bố trong truyền thuyết, thực chất là một loại sâu ban miêu sống ở phía Nam Trung Quốc và nhiều tỉnh ở Việt Nam. Theo Trung y cho biết, ban miêu là thứ sâu trên cây đậu đen, mình dài độ 2 cm, có từng sọc vàng hoặc sọc đen, mõm nhọn, thân thể có mùi hôi. Có thể trộn với gạo nếp tẩm ướt rồi sao vàng, tán thành bột để bôi ngoài da trị phỏng rộp, nhưng rất độc nếu ăn phải, chỉ 3-4g bột cũng đủ làm chết người.
Hạc Đỉnh Hồng, tương truyền là lấy từ mào của con Hạc trắng. Có điều cũng như Khổng Tước Đảm, chất lấy từ mào con Hạc hoàn toàn không độc chút nào. Người ta nghiên cứu kỹ miêu tả, triệu chứng trong văn chương cổ thì cho rằng Hạc Đỉnh Hồng chính là Thạch tín có công thức As2O3, hay trioxit asen, chất độc hay được dùng nhất và hay gặp nhất từ trước đến nay : không màu không mùi, có dạng bột trắng. Nó được tạo ra do hóa hơi khi nung chảy, nhất là trong quá trình luyện khoáng chất, luyện vàng chẳng hạn. Thứ này không những ăn vào gây độc, mà ngay cả hít phải lẫn chạm phải cũng gây ngộ độc như thường. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK