Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi thêm hai ngày thì đến ngoại ô Lương châu. Ngũ Định Viễn tuy không mệt nhưng có cảm giác đói bụng. Hắn thấy bên đường có một khách điếm, liền xông vào kêu hai tô mì, một bình rượu trắng, sau đó há mồm ăn nhanh như gió cuốn. Những ngày qua trên đường chỉ lót dạ bằng trái cây dại, giờ cảm thấy đồ ăn thật ngon, rất nhanh đã ăn sạch uống cạn.

Ngũ Định Viễn liếm miệng, còn muốn kêu thêm đồ ăn, chợt nhớ trong túi không còn xu nào. Hắn biến sắc thầm nghĩ:

“Làm gì bây giờ? Chẳng lẽ quỵt tiền không trả sao?”

Nghĩ đi rồi nghĩ lại:

“Ta từng làm bộ khoái ở đây, vậy thì nợ quán này một bữa đi, coi như không hề hấn gì”

Chưởng quầy đứng một bên, thấy hắn vươn tay sờ trong ngực rồi biến sắc. Người này đã nhìn ra Ngũ Định Viễn không có một xu nào, ai ngờ hắn còn lớn giọng kêu thức ăn tiếp:

- Tiểu nhị, cho ta một cân thịt bò, thêm hai tô mì nữa.

Tiểu nhị vâng dạ một tiếng, muốn đi vào phòng bếp bưng đồ. Chưởng quầy cười lạnh một tiếng, ngăn lại tiểu nhị, quát:

- Chậm một chút đã!

Hắn hừ một tiếng, đến bên bàn Ngũ Định Viễn cười nói:

– Vị khách quan này. Bổn tiệm chỉ làm ăn nhỏ, xin ngài thanh toán trước, sau đó lại ăn uống tiếp cũng không muộn.

Ngũ Định Viễn đáp:

- Hôm nay ta không đủ tiền, một hồi nữa nhất định sẽ đem tới trả cho ngươi.

Chưởng quầy nói:

- Khách quan, đừng nói chúng ta keo kiệt. Nếu ngài không đủ tiền, sao lại đến ăn không như vậy? Tiểu điếm có quy định không bố thí cho khất cái. Xin ngài nhanh chóng trả tiền cho!

Tai nghe những lời khó trôi, sắc mặt Ngũ Định Viễn trầm xuống, nói:

- Khi xưa ta từng là bộ khoái thành Tây Lương, quen biết vô số bằng hữu, tuyệt đối không quỵt tiền người. Ngươi cứ đưa thức ăn lên là được, lát nữa nhất định ta sẽ mang tiền đến trả.

Chuyện tự biên tự diễn thế này, trong một ngày chưởng quầy nghe chẳng biết đến mấy trăm lần, lập tức cười mắng:

- Nếu ngươi là bộ khoái Tây Lương, ta sẽ là đề đốc Cam Túc! Ta không quản ngươi là quan hay dân. Có tiền chính là đại gia, không tiền đừng đến đây ăn không uống không, đừng nghĩ nợ một bữa hay nửa bữa.

Ngũ Định Viễn nghe quở trách thì lộ vẻ xấu hổ, nghĩ thầm: “Bây giờ ta không có tiền, làm sao trả tiền người đây, chẳng lẽ muốn ta nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài?”

Bình sinh hắn ghét nhất là hành vi ăn uống không trả tiền. Khi trước nếu thuộc hạ dám vi phạm, hắn sẽ trách phạt thật nặng. Giờ tuy không còn là bộ khoái nhưng không thể làm hỏng quy củ khi xưa, phút chốc không biết hắn làm thế nào cho phải.

Chưởng quầy nói:

- Vị đại gia này, thức ăn và rượu tổng cộng là một lượng bạc, xin ngài trả mau cho!

Ngũ Định Viễn vươn tay thò vào trong áo, một lúc lâu không lấy ra nổi nửa văn tiền. Sắc mặt chưởng quầy ngày càng khó coi. Ngũ Định Viễn thầm quyết định:

“Không được, hôm nay ta phải làm lưu manh một lần rồi”

Hắn đang muốn xoay người chạy trốn. Chợt thấy một nữ nhân bước đến, nhét một đĩnh vàng vào tay chưởng quầy, cười duyên nói:

- Mười lượng hoàng kim trả tiền cơm rượu cho người này, đã đủ chưa?

Lúc đó vàng quý bạc rẻ. Mười lượng hoàng kim đổi được ba trăm lượng bạc trắng, chưởng quầy mừng rỡ nói:

- Đủ! Đủ! Chỗ này đủ mua luôn tiểu điếm của ta, vậy là quá dư rồi!

Ngũ Định Viễn ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy đôi mắt quyến rũ của nữ nhân kia chớp động, ai ngờ lại chính là nữ ma đầu Bách Hoa tiên tử. Ngũ Định Viễn thấy ả thì hoảng hốt, nhảy dựng lên tại chỗ.

Bỗng một người cầm đao đặt ngang cổ hắn, cười lạnh nói:

- Ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống, bọn ta đợi ngươi lâu rồi.

Giọng nói này lạnh lùng khó nghe, chính là của thống lĩnh Cẩm Y vệ An Đạo Kinh.

Ngũ Định Viễn nghe lời ngồi xuống, nhìn quanh thấy đám người Cửu U đạo nhân, La Ma Thập ngồi một bên. Trong điếm có chừng mười cao thủ nổi danh.

Xa xa đặt một bàn bát tiên, có hai nam tử ngồi ở đó. Một người có khuôn mặt tinh minh cường hãn, trên mép có hàm râu ngắn, chính là Tổng án sát mười tám tỉnh, Thái tử Thái sư Giang Sung. Người còn lại thân hình thon dài, trên người toàn mùi văn chương, chính là chưởng môn Côn Luân, Thần Kiếm Trác Lăng Chiêu.

Trác Lăng Chiêu và Giang Sung đang cúi đầu uống rượu, thấy Ngũ Định Viễn nhưng thần sắc vẫn như thường, dường như đoán được hắn sẽ sống sót rời Thần Cơ Động vậy.

Đám người này vận trang phục thương nhân khách thương tầm thường, tuy vậy trên mặt không thể che giấu được nỗi mệt nhọc. Xem ra bọn họ đã ra roi thúc ngựa sương gió mệt mỏi, mới có thể đến Lương châu trong vòng hai ngày.

Ngũ Định Viễn kêu khổ thấu trời, tự trách vào điếm mà không cẩn thận nhìn trước ngó sau, rốt cuộc vẫn bị bắt lại.

Trác Lăng Chiêu cười nói:

- Mạng của Ngũ chế sứ thật lớn! Minh Hải kia độc như vậy nhưng không làm ngươi bị thương một chút da thịt nào, thần công Thiên Sơn quả thật rất cao minh.

Lời lẽ này thực sự hâm mộ. Giang Sung cũng thở dài nói:

- Mệnh tốt vận tốt thân tốt, đến già vẫn sung sướng. Quả nhiên Ngũ chế sứ có tướng tam tài chẩm. Rất hay, rất giỏi, đã trở thành “Nhất Đại chân long”

Ngũ Định Viễn nghe đối phương nói vậy liền kinh ngạc. Có điều nghĩ lại, Giang Sung có thể nhìn ra điểm đặc biệt ở tướng mạo hắn, tất nhiên là có nghiên cứu sâu sắc đối với võ học Thiên Sơn, mới nói rõ được nguồn gốc võ công này.

Ngũ Định Viễn cũng là người từng trải, trước mắt tuy là địch mạnh nhưng giờ đã có Phi La Tử Khí hộ thân, chưa hẳn ở vào thế yếu. Hắn muốn thám thính tin tức của Diễm Đình, lập tức mỉm cười nói:

- Cũng nhờ phúc lớn của hai vị đại nhân, tại hạ mới may mắn thoát chết. Nói lại còn phải đa tạ hai vị.

Lời này của Ngũ Định Viễn đầy bình tĩnh, hoàn toàn khác với bộ dạng chán chường e sợ khi trước. Đám người đều cảm thấy kỳ lạ, đối phương sắp bị bắt mà còn thản nhiên không sợ hãi như vậy? Thật khiến người ta ngạc nhiên không thôi.

Hai hàng lông mày của Giang Sung hơi nhíu, cười to nói:

- Ngũ chế sứ nói rất đúng. Nếu không phải chúng ta hữu duyên, Ngũ chế sứ cũng không nhân họa đắc phúc, lấy được một thân thần công. Như vậy mọi người đều là người một nhà, đúng không!

Y lại cười ha hả:

- Nếu hai nhà chúng ta thân cận như vậy, huynh đệ thiếu vàng bạc sao không nói một tiếng chứ? Ca ca ta không có thứ gì, chỉ có tiền là nhiều nhất.

Y nháy mắt một cái. Một gã hảo thủ liền lấy ra hai đĩnh vàng lớn đặt trước mặt Ngũ Định Viễn.

Ngũ Định Viễn biết đối phương muốn mượn sức của mình. Mặt không đổi sắc, hắn thản nhiên nói:

- Đại nhân có ý khoản đãi tại hạ, sao không bỏ cây đao kề trên cổ ta ra.

An Đạo Kinh còn đặt đao trên cổ hắn, nghe lời có ý thu hồi binh khí. Nào biết Giang Sung lắc lắc đầu, nói:

- Truyền nhân Thiên Sơn lấy tên là “Nhất Đại Chân Long”, ta với ngươi ngồi uống cùng bàn khác nào ở bên mãnh thú, sao có thể không đề phòng?

An Đạo Kinh nghe vậy, đao trên tay càng đặt gần cổ Ngũ Định Viễn hơn.

Lại nghe Trác Lăng Chiêu nói:

- Các ngươi buông hắn ra đi. Có ta ở đây, không người nào trong thiên hạ có thể làm Giang đại nhân bị thương.

Mấy lời này hào khí ngất trời, mọi người ai nấy đều chấn động. Xem ra Trác Lăng Chiêu rất tự tin vào tuyệt học của bản thân, không hề để Ngũ Định Viễn vào trong mắt.

An Đạo Kinh lẩm bẩm trong miệng:

- Con mẹ nó, làm bộ ra oai cái gì chứ.

Lại nghe ở bàn của Côn Luân Sơn có người quát lên:

- An Đạo Kinh, miệng ngươi không sạch sẽ, còn dám phóng rắm cái gì?

Ngũ Định Viễn thấy nhân mã hai bên không hòa thuận, lúc này mỉm cười nói:

- An thống lĩnh vẫn khiến người chán ghét như xưa sao?

An Đạo Kinh hừ một tiếng, không đáp mà ngồi xuống.

Cửu U đạo nhân quát chưởng quầy tiểu nhị:

- Các ngươi mau đem thức ăn và rượu lên.

Mấy tên tiểu nhị vội mang lên mấy đĩa thức ăn nóng. La Ma Thập thấp giọng nói với bọn họ:

- Chúng ta có chuyện quan trọng cần thương lượng, những người không liên quan nhanh chân đi ra ngoài.

Bách Hoa tiên tử nghe vậy, ngang ngược bước ra đứng trước cửa vào, cất cao giọng nói:

- Mọi người nghe rõ rồi chứ. Chúng ta bao hết khách điếm này, những kẻ không liên quan cút mau!

Lập tức khách nhân trong điếm ồn ào. Chỗ này là nơi trọng yếu trước cửa thành, khách nhân tới lui rất đông, phút chốc sao đuổi hết cho được?

Một gã phu khuân vác bất bình đứng dậy, tức giận nói:

- Bà nương như ngươi sao dám hoành hoành bá đạo? Gọi thân nhân của ngươi ra, ta không động thủ với hạng nữ nhân!

Ngũ Định Viễn hiểu rõ Hồ Mị Nhi tàn độc đến thế nào. Hắn thở dài một tiếng, biết rất nhanh gã khuân vác sẽ gặp chuyện bất hạnh.

Quả nhiên Hồ Mị Nhi hừ một tiếng, đánh qua một bạt tai, đã thấy hàm răng người nọ bị đánh nát. Sau đó ả đá ra một cú, thân thể cồng kềnh của gã phu nọ bắn ra khỏi cửa. Hảo thủ Cẩm Y vệ thấy khách nhân trong điếm còn không đi, quát lên:

- Nhìn cái gì mà nhìn? Các ngươi muốn chết sao?

Đám khách nhân thấy những người này vẻ mặt dữ tợn, trong tay cầm vũ khí sáng loáng, lúc này mới kêu sợ hãi, không ngừng lao ra khách điếm. Không một kẻ nào dám ở lại, một khách điếm to như vậy thoáng chốc trở nên trống trải.

Đám người Cẩm Y vệ cười ha hả. Cả đám đang cảm thấy sảng khoái. Ngay lúc này, bỗng nghe trong góc phòng truyền ra một tiếng ho nhẹ. Mọi người quay đầu, thấy một người mặc áo choàng đầu quấn khăn trắng, vận phục trang dị quốc, một thân một mình ngồi uống rượu trong góc.

Hồ Mi Nhị thấy người nọ không đi, lập tức quát lớn:

- Ngươi nên thức thời một chút, cút khỏi nơi này cho ta!

Người nọ cúi đầu không đáp giống như bị điếc. Ngũ Định Viễn nhìn cách ăn mặc của đối phương, đoán rằng đây là một nhân sĩ Tây Vực không hiểu tiếng Hán, liền cười nói:

- Người đó không hiểu tiếng Hán. Cô kêu to với hắn làm gì, không phải uổng phí khí lực sao?

Hồ Mị Nhi hừ một tiếng, nói:

- Nghe không hiểu tiếng người, vậy chắc sẽ nghe được tiếng ám khí! Ta muốn hắn cút mau!

Ả lấy ngân châm ra, đang định ném, Giang Sung lại lên tiếng:

- Tiên cô đừng đả thương người! Nếu là nhân sĩ ngoại quốc thì không sao, cứ để hắn ở đó.

Hồ Mị Nhi nhíu mày nói:

- Giang đại nhân đang thưởng rượu ở đây, sao có thể bị ngoại nhân quấy rầy?

Giang Sung nói:

- Không sao, giờ chúng ta đang ở Tây Lương, không thể bằng lúc ở kinh thành, ít phô trương một chút thì tốt hơn. Chỉ cần người nọ nghe không hiểu tiếng Hán, sẽ không có chuyện gì hết.

An Đạo Kinh tán thưởng một tiếng, ca tụng:

- Đại nhân thật có khí độ phi phàm, chưa bao giờ so đo cùng đám tiểu dân.

Câu nói này của An Đạo Kinh quả thật rất cao minh, tùy thời tùy chỗ đều có thể vỗ mông ngựa ra một đống phân lớn, tưởng tượng Giang Sung và hắn cùng hành tẩu, nhất định là vô cùng lạc thú.

Giang Sung cười ha hả, uống cạn chén rượu, nhìn về phía Ngũ Định Viễn, đánh giá vài lần rồi nói:

- Thế nào! Làm Nhất Đại chân long, cảm giác thế nào?

Ngũ Định Viễn cảm giác toàn thân lạnh lẽo, hỏi:

- Lời này của Giang đại nhân có ý gì?

Giang Sung mỉm cười nói:

- Nếu ngươi có thể vượt qua Minh Hải, sao lại trở về tay không? Hẳn là ngươi đã gặp thứ gì đó, phải không?

Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Trên đời chỉ có ba người biết bí mật trong Thần Cơ Động. Một là ta, một kẻ khác là Trác Lăng Chiêu, người còn lại là tên gian thần trước mắt. Bí mật này vô cùng trọng đại, nhất định đối phương xem ta là cái gai trong mắt, ta phải cẩn thận ứng phó mới được.

Hắn làm bộ kinh ngạc, ồ lên một tiếng, hỏi:

- Bí mật gì vậy? Lời của Giang đại nhân sao khó hiểu như thế?

Giang Sung là loại người lợi hại thế nào, mắt thấy vẻ mặt Ngũ Định Viễn khẽ đổi, nắm chắc hắn biết bí mật trong Thần Cơ Động, liền ho nhẹ một tiếng, nói:

- Ngũ chế sứ, ngươi biết cũng được mà không biết cũng được. Có điều ngươi nên rõ ràng đạo lý làm người. Nếu không dù có mấy chục cái đầu, cũng không đủ cho người ta chém.

Ngũ Định Viễn ồ một tiếng, nói:

- Đạo lý làm người gì, xin Giang đại nhân nói rõ.

Giang Sung cười hắc hắc, thản nhiên nói:

- Có thứ cần nói ra, khi nói dễ như hát vậy. Có những thứ không nên nói, dù bị chặt đầu cũng không thể tiết lộ một chữ. Điều này gọi là “thủ khẩu như bình”, ngươi hiểu rồi chứ?

Ngũ Định Viễn thầm nghĩ: “Giang Sung quả nhiên lợi hại, ban nãy ta chỉ hơi nhíu mày mà hắn đã biết trong lòng ta có quỷ. Để ta thăm dò lại tâm địa của hắn mới được”

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:

- Giang đại nhân, con người của ta không có chỗ nào tốt, điểm tốt nhất chính là muốn nói thì nói, muốn làm thì làm. Đấy mới là tác phong của bậc hảo hán. Nếu có người nào muốn ta giấu đầu lòi đuôi, sẽ khiến ta toàn thân không thoải mái, trở thành một kẻ tiểu nhân vô sỉ.

Giang Sung bị hắn nói sâu nói xa như vậy, trên mặt lóe lên thanh khí, lại thản nhiên nói:

- Ngũ chế sứ, ngươi thật muốn làm kẻ địch của ta sao?

Ngũ Định Viễn lạnh lùng trả lời:

- Ngũ mỗ hành tẩu giang hồ, xưa nay chưa từng kết oán cùng ai, tới giờ vẫn luôn tuân theo vương pháp. Nếu đại nhân đi thẳng ngồi đúng, Ngũ mỗ sao dám đắc tội?

Khi ở Thần Cơ Động, Ngũ Định Viễn không muốn nợ ân tình của Trác Lăng Chiêu mà nhảy xuống Minh Hải. Giờ phút này đã có thần công Thiên Sơn “Phi La Tử Khí”, vạn lần càng không thể cúi đầu, hắn liền trả lời không chút đắn đo.

Giang Sung giận dữ, đang muốn nói thêm, Trác Lăng Chiêu lại mỉm cười ngắt lời:

- Ngũ chế sứ ăn nói kiêu ngạo như vậy, hẳn là ỷ vào Thiên Sơn tuyệt thế võ công chăng? Chi bằng để bổn tọa lãnh giáo mấy chiêu, có thể khiến Ngũ chế sứ giảm bớt hỏa khí trong người, thế nào?

Ngũ Định Viễn giật mình hoảng sợ. Đã thấy qua võ công của Trác Lăng Chiêu, dù võ nghệ của hắn đã tiến bộ thần tốc những sao có thể so sánh với Kiếm thần? Không biết bản thân có đỡ nổi một chiêu kinh thiên động địa của đối phương hay không. Lúc này hắn lựa chọn im lặng không đáp.

Giang Sung hừ một tiếng, nói:

- Là Nhất Đại Chân Long, đại khái nhãn giới cũng được nâng cao. Ngũ chế sứ, nếu trí nhớ của ngươi không tệ, hẳn còn nhớ rõ ở kinh thành, ta từng vạch tội của ngươi như thế nào?

Ngũ Định Viễn lắp bắp hoảng sợ, nhớ lại chuyện Hà đại nhân đến Liễu phủ tra hỏi chuyện cũ của hắn. Hắn nhíu chặt mày, thầm nghĩ:

“Tên gian thần này nói như vậy, chắc chắn sẽ dùng âm mưu đối phó với ta. Nếu ta thật sự là kẻ địch của hắn, mai này chắc chắn dùng tất cả quỷ kế đối phó ta. Cho dù ta thoát khỏi nơi này, cũng có gì đảm bảo bình an?”

Độc kế hại người của gian thần không phải chỉ có một. Mai này, mỗi ngày đối phương vạch một hai tội của Ngũ Định Viễn, cũng đủ làm hắn chết đi sống lại. Chỉ cần một ngày còn làm quan trong triều, cho dù võ công cao đến đâu cũng vô dụng. Lòng nghĩ như vậy, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.

Giang Sung thấy hắn lộ vẻ ưu sầu thì nghĩ rằng đã sợ mình, lập tức cười nói:

- Các hạ không cần sợ như vậy. Giang Sung ta thật không có ý gây phiền phức cho ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý hai chuyện, từ nay về sau hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Thế nào?

Ngũ Định Viễn biết rõ đối phương tài đại thế lớn, cao thủ dưới trướng đông nghìn nghịt, dù có Liễu Ngang Thiên bảo vệ cũng không mấy an lòng. Lúc này hắn hừ một tiếng, nói:

- Các hạ có yêu cầu gì, cứ việc nói thẳng.

Giang Sung cười nói:

- Chuyện thứ nhất rất đơn giản. Ngươi ngậm chặt miệng, những điều không nên nói thì không nói, như vậy song phương sẽ cùng có lợi.

Ngũ Định Viễn biết Giang Sung sợ bí mật Võ Anh hoàng đế từng sống trong Thần Cơ Động truyền ra ngoài. Lập tức nói ngay:

- Ăn lộc vua phải trung với vua. Ngũ Định Viễn ta là thần tử của Hoàng thượng, đương nhiên nguyện trung thành với ngài. Một khi mở miệng chỉ chọn những chuyện có lợi cho quốc gia, tuyệt đối không ăn nói tầm bậy tầm bạ.

Lời này của hắn không phải muốn lấy lòng Giang Sung, bí mật tiên hoàng chết trong Thần Cơ Động sao có thể để người đời nghị luận. Nếu không cẩn thận để truyền ra ngoài, nhất định khiến cả triều đình rung chuyển. Vị tiền bối tạo ra Thần Cơ Động cũng từng căn dặn hắn không thể để lộ ra ngoài.

Giang Sung vui vẻ nói:

- Hiểu chuyện! Hiểu chuyện!

Ngũ Định Viễn không muốn mình rơi xuống thế yếu, lập tức nói thẳng:

- Nói thì nói thế, Ngũ mỗ đối với những kẻ tung lời gièm pha, cả ngày nói xấu thánh nhân, ta nhìn thật không thuận mắt.

Giang Sung cười to không ngừng, nói:

- Đúng đúng! Ta sớm xem Đông Xương Lưu Kính không vừa ý, nói rất hay! Nói rất hay!

Ngũ Định Viễn thấy y dễ dàng chuyển mũi dùi sang chỗ khác, trong lòng cũng thầm khâm phục sự nhanh nhẹn và tài ăn nói của đối phương. Hắn lựa hơi nơi cổ họng, nói:

- Giang đại nhân, việc thứ hai mà ngài nói là gì? Không ngại nói ra nghe một chút!

Giang Sung cười hắc hắc, nói:

- Ngũ chế sứ. Chuyện thứ hai không tầm thường. Giang mỗ nhất định phải biết rõ đầu rõ đuôi mới được. Chỉ cần chuyện này một ngày còn chưa rõ ràng, ta ăn không ngon ngủ không yên.

Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

“Nhìn bộ dạng đối phương, chuyện thứ hai nhất định không dễ, ta phải cẩn thận hơn”

Hắn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở:

- Đại nhân cứ nói, không cần vòng vo.

Chân mày Giang Sung nhăn lại. Vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, chỉ nghe y thản nhiên nói:

- Ngũ chế sứ, ngươi có thấy “hắn” không?

Ngũ Định Viễn mới nghe thì ngẩn ngơ, thoáng chốc lại sợ hãi giật mình, thầm nghĩ trong lòng:

“ Hắn là…! Họ Giang đang hỏi về chuyện của Võ Anh Đế!”

Những người khác không hiểu từ “hắn” ám chỉ ai, cả đám đều trầm tư suy nghĩ. Chỉ có Trác Lăng Chiêu biến sắc, biết Giang Sung đang ép hỏi chuyện quan hệ đến vận mệnh quốc gia. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK