Giang Sung thấy vẻ mặt Ngũ Định Viễn khẩn trương, sợ rằng dưới tình thế cấp bách, hắn sẽ nói bậy nói bạ, lập tức cười nói:
- Ngũ chế sứ! Giang Sung ta là người công bằng, tuyệt không để ngươi chịu thiệt. Chỉ cần ngươi thành thật trả lời, ta lập tức mời ngươi một bữa ngon.
Nói xong phất tay lên:
– Đem ra!
Chỉ thấy một gã hảo thủ đi tới, dâng lên một hộp gấm nho nhỏ có chứa một xấp ngân phiếu dày cộm.
Giang Sung cười nói:
- Trong hộp này đều là ngân phiếu một trăm lượng. Tổng cộng một ngàn tấm, vậy là có mười vạn lượng bạc trắng.
Mọi người thấy số bạc kinh người như vậy, nhịn không được phát ra tiếng sợ hãi. An Đạo Kinh thì giàn giụa nước miếng. Lại thấy Giang Sung vươn tay đẩy hộp ngân phiếu đến trước mặt Ngũ Định Viễn, nói:
- Chỉ cần ngươi nói hết những gì đã thấy trong Thần Cơ Động. Mười vạn lượng bạc trắng này. Hắc hắc, sẽ là của Ngũ Định Viễn ngươi một cách dễ dàng.
Ngũ Định Viễn luôn tuân theo vương pháp, tuy liêm khiết tự trọng nhưng thấy xấp ngân phiếu dày cộm, lúc này tim cũng đập thình thịch. Lương bổng một năm của hắn chỉ được hai trăm bốn mươi lượng bạc. Muốn kiếm cho đủ mười vạn lượng bạc trắng, phải làm công suốt năm trăm năm mới đủ!
Ngũ Định Viễn biết số tiền này sinh ra từ những nơi dơ bẩn, nếu không phải do hối lộ thì cũng là ăn bớt công quỹ bỏ túi riêng, vạn lần không thể lấy. Hắn liền ho một tiếng, nói:
- Giang đại nhân quả là không tiếc đại tài. Nhưng tiền tài không mang đến thanh thản khi sống, chết cũng không thể mang theo làm của riêng. Ngũ Định Viễn ta không phải người tham tiền, không cần lấy nó ra thỏa hiệp với ta.
Giang Sung cười lạnh, nói:
- Ồ! Không muốn muốn ngon chăng? Vậy đắng cay thì thế nào?
Nói xong phất phất tay:
– Đem món đắng lên!
Ngũ Định Viễn giật mình: “Cái gì đắng?”
Đám người Cẩm Y vệ một bên vâng dạ, chỉ một lúc đã áp giải ra một cô nương, chính là Diễm Đình. Ngũ Định Viễn vừa mừng vừa sợ, kêu lên:
- Diễm Đình cô nương!
Diễm Đình cũng mừng rỡ đầy mặt, đáp trả:
- Ngũ đại gia! Trời ơi, ngài…Huynh, cuối cùng đã an toàn!
Mắt nàng đầy lệ, muốn nhào tới ôm Ngũ Định Viễn nhưng một gã vệ sĩ chặn ngang, quát:
- Cấm cử động!
Ngũ Định Viễn thấy Diễm Đình bị người cản lại, giật mình hoảng sợ kêu lên:
- Các ngươi đừng làm nàng bị thương!
Giang Sung liếc mắt, biết Ngũ Định Viễn có tình cảm với cô nương này, lạnh lùng nói:
- Ngũ chế sứ, khổ tới rồi! Nếu ngươi cứ tiếp tục im lặng, ngoan cố với ta, ở đây có mười tráng hán đều là hổ lang sài báo, để một khuê nữ thuần trinh ở cùng đám người bọn họ, ngươi cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra, đúng không?
Ngũ Định Viễn hừ một tiếng, nói:
- Ngươi đừng mong uy hiếp ta!
Giang Sung cười cười, bước lên trước nháy mắt một cái. An Đạo Kinh cười nói:
- Ngũ chế sứ, nhìn cho kĩ nhé!
Chỉ nghe một tiếng xoạt vang lên. “Cửu Chuyển Đao” của hắn lập tức rời vỏ, cắt lấy một mảnh vải trên vai áo Diễm Đình. Đao pháp gọn gàng dứt khoát, không mảy may làm xước một miếng da. Dù như thế, cũng đủ khiến Diễm Đình sợ tới mức kêu thất thanh, Ngũ Định Viễn thì hồn bay khỏi xác.
Giang Sung cười nói:
- Ngũ chế sứ, đừng tốn thời gian vô nghĩa nữa. Nghiêm túc một chút cho ta, biết chưa?
Chỉ thấy thân thể thương khách ngồi uống rượu trong góc run lên, dường như sợ hãi vì cảnh tượng bức cung trước mắt. Chưởng quầy thấy đám người hung thần ác sát, sớm trốn chui trốn trong phòng bếp, không bước ra ngăn cản được một câu.
Ngũ Định Viễn cắn răng, trầm giọng hỏi:
- Thực ra ngươi muốn biết cái gì?
Giang Sung cười cười, châm rượu vào chung cho Ngũ Định Viễn, nói:
- Trước đây trong triều có một người, tên là Võ Đức Hầu. Không biết Ngũ chế sứ có từng nghe qua?
Ngũ Định Viễn nào muốn nghe đối phương nói này nói nọ, lắc đầu:
- Chưa từng nghe qua.
Trên mặt Giang Sung hiện vẻ giảo hoạt, cười nói:
- Chưa nghe cũng tốt. Biết càng nhiều thì chết càng nhanh, hẳn ngươi rõ ràng điều này?
Ngũ Định Viễn tuy khó chịu trong lòng nhưng trước mắt đang bị áp bức, đành tùy tiện gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Giang Sung nói:
- Võ Đức Hầu này là một kẻ đại nghịch bất đạo, cái gọi là trung thần hiếu tử không hề thấy ở người này. Hắn ỷ vào võ công cao cường, nuôi dã tâm bừng bừng. Năm đó tại Ngọc Môn Quan, mưu hại tiên hoàng là do hắn làm, ngươi đã nghe qua chuyện này?
Ngũ Định Viễn lại chỉ lo nhìn sang Diễm Đình. Thấy nàng sợ hãi, trong mắt đầy lệ, hắn lập tức nói thẳng:
- Đại nhân có chuyện nói mau, ta còn chuyện cần làm!
An Đạo Kinh ở một bên nhảy ra, quát:
- Đại nhân còn đang nói, ngươi chuyên tâm lắng nghe cho ta!
Nói xong xuất đao hướng về Diễm Đình. Giang Sung mười phần lợi hại, thấy tinh thần của Ngũ Định Viễn không yên, cứ mãi dõi mắt nhìn Diễm Đình. Y liền đưa tay ngăn An Đạo Kinh, cười nói:
- Ghế này rất cứng, khiến Ngũ chế sứ của chúng ta ngồi không thoải mái. Người đâu, mời vị cô nương này qua ngồi bên cạnh
Liền sai người lấy ghế để Diễm Đình ngồi bên cạnh Ngũ Định Viễn. Diễm Đình mới ngồi xuống đã ôm chầm lấy hắn, khóc thành tiếng. Ngũ Định Viễn vô cùng vui mừng, thấp giọng nói:
- Cô nương đừng sợ, nhất định chúng ta sẽ bình an thoát khỏi nơi này.
Diễm Đình thút thít khóc:
- Muội còn tưởng huynh đã chết. May mà ông trời có mắt, không để huynh chết trong Thần Cơ Động quỷ quái kia…
Ngũ Định Viễn đang muốn trả lời, đã nghe Giang Sung cười ha hả:
- Ngũ chế sứ, ghế này thoải mái hơn rồi đúng không!
Ngũ Định Viễn bỗng đỏ mặt, nói:
- Đại nhân còn chuyện mời nói.
Giọng điệu của hắn đã nhẹ đi một chút. Giang Sung quả thật lợi hại. Chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra tâm tư người khác. Nếu không sao có nhiều hào kiệt trong thiên hạ quy thuận theo y?
Giang Sung cười nói:
- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Ngũ chế sứ cần gì phải đỏ mặt?
Lại thấy sắc mặt Ngũ Định Viễn trầm xuống. Y biết da mặt của hắn rất mỏng, lập tức nói tiếp chuyện kia:
- Nói đến Võ Đức Hầu, thật sự là mối phiền não của triều đình. Khó khăn lắm mới chém đầu cả nhà hắn. Ai ngờ người này như âm hồn bất tán, nhất định phải đối nghịch với ta cho bằng được. Ai…Lại nói, có thể coi người này là sư phụ của ngươi!
Ngũ Định Viễn vốn không tập trung lắng nghe, đôi mắt vẫn cứ dõi sang khuôn mặt nhỏ nhắn của Diễm Đình, giờ nghe những lời trên thì giật mình. Hắn ngẩng đầu lên, nói:
- Cái gì? Sư phụ của ta?
Giang Sung cười nói:
- Tuyệt thế võ công Thiên Sơn của ngươi từ đâu mà có? Đó không phải từ trên trời rơi xuống!
Ngũ Định Viễn thấy trên mặt Trác Lăng Chiêu lộ vẻ tôn trọng ao ước, thoáng chốc tỉnh ngộ run giọng nói:
- Võ Đức Hầu này, chính là người sáng tạo ra võ học trong Thần Cơ Động sao?
Hắn từng nghe Liễu Ngang Thiên kể lại sự tích của vị trung thần này, thật không tưởng tượng được lại có quan hệ với võ công trên người mình.
Giang Sung cười nói:
- Quả nhiên xuất thân bộ khoái, nói đi nói lại cũng còn thông minh.
Ngũ Định Viễn nhớ đến sự tích về vị danh thần mà Liễu NgangThiên kể cho mình nghe, kinh ngạc hỏi:
- Võ Đức Hầu đã chết hay chưa…
Trác Lăng Chiêu liền ngắt lời:
- Điều này thì ngươi có thể yên tâm, hắn đã chết.
Ngũ Định Viễn im lặng cúi đầu. Theo lời của Liễu Ngang Thiên, tuy biết vị tiền bối này không còn, nhưng nghe Trác Lăng Chiêu khẳng định một lần nữa, trong lòng hắn vẫn thấy buồn bã.
Giang Sung cười nói:
- Nhìn ngươi dường như rất thất vọng? Tiểu bằng hữu, nếu người này còn sống, chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ phải chết đến một nửa. Hắn chính là đệ nhất đại ma tinh đương thời, ngươi thương tiếc cái gì?
Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng, nói:
- Đại nhân muốn biết rõ chuyện gì, mau nói cho rõ ràng đi.
Giang Sung cười nói:
- Tên Võ Đức Hầu vương bát đản, sau khi chết còn để lại một câu đố huyễn hoặc người. Nói cái gì mà “Mậu thần tuế chung, long hoàng động thế”, rồi còn cái gì mà tuyệt thế võ công, Thần Cơ Động. Suốt ngày dụ dỗ người ta chui tới chui lui trong cái động tối tăm đó. Đến như Trác chưởng môn của chúng ta, với nhãn giới cùng võ học cao minh như vậy, cũng thiếu chút nữa trúng bẫy rập của người này. Như vậy đủ biết, đám phàm phu tục tử khác sẽ vọng tưởng đến mức nào rồi.
Trên mặt Trác Lăng Chiêu chợt lóe thanh khí, trầm giọng nói:
- Những lời này của Giang đại nhân có ý gì?
Y xưa nay tự cao tự đại, sao có thể để người ngoài vũ nhục, lập tức lên tiếng chất vấn.
Giang Sung vỗ vỗ bả vai của Trác Lăng Chiêu, cười nói:
- Võ công của Trác chưởng môn là đệ nhất thiên hạ, đến động kia là muốn tìm cao thủ võ công tương đương luận bàn một chút, sao có thể nói trúng bẫy của kẻ khác? Trác chưởng môn, ngài nói đúng hay không?
Trác Lăng Chiêu ngẩng đầu nhìn trời không đáp, xem ra vẫn còn tức giận.
Giang Sung không quan tâm đến y nữa, quay sang nói với Ngũ Định Viễn:
- Nói dông dài vòng vo như vậy, kỳ thật chỉ muốn hỏi ngươi một câu. Những gì ngươi đã nghe đã thấy trong Thiên Sơn, tất cả đều là lời bịa đặt không bằng chứng, vạn lần không thể truyền ra ngoài! Ngươi đã hiểu rồi chứ?
Ngũ Định Viễn cười gượng không đáp, trong lòng lại nghĩ:
“Càng nói nhiều càng chứng tỏ gian thần này chột dạ. Xem ra dù rất lợi hại, nhưng Thần Cơ Động vẫn khiến hắn sợ muốn chết”
Giang Sung cười cười, thấp giọng hỏi:
- Ngũ chế sứ! Ngươi thử nói xem. Ngươi vào trong Thần Cơ Động, rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì? Ngươi có gặp “hắn” hay không?
Hỏi đến lần thứ hai rồi nhưng Ngũ Định Viễn vẫn giật mình, biết màn kịch lại diễn lại từ đầu. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
- Gặp thì sao, không gặp thì sao?
Giang Sung thản nhiên nói:
- Gặp thì chết, không gặp thì…Hừ hừ, đó là không còn gì tốt hơn.
Ngũ Định Viễn thấy vẻ mặt đối phương trở nên vô cùng âm trầm, với võ nghệ mới có được mà trong lòng hắn cũng thấy khiếp sợ, thầm nghĩ:
“Vị tiền bối truyền dạy Phi La tử khí cho ta cũng từng nhắc nhở, bảo ta không thể đem bí mật truyền ra ngoài, nếu không chắc chắn gặp tai họa bất ngờ. Xem bộ dáng khẩn trương đến mức này của Giang Sung, bí mật nọ thực rất trọng đại. Bất kể sao ta cũng không thể lỡ ra khỏi miệng được”
Trong lòng nghĩ vậy, chậm rãi nói:
- Nói thật ta không thấy người nào trong động cả. Giang đại nhân không cần quá mức khẩn trương như vậy.
Sắc mặt Giang Sung trầm xuống, hỏi:
- Thật sự không thấy người nào?
Ngũ Định Viễn lắc đầu nói:
- Nếu ta thấy người đó, đó là chuyện quan trọng cỡ nào. Ta còn tâm trạng nhàn rỗi ngồi ở trong tiểu khách điếm này ăn uống sao?
Lời này rất có trọng lượng, khiến cho Giang Sung yên tâm không ít. Y cất cao giọng nói:
- Nói vậy cũng đúng. Nhưng hài cốt của người đó ở đâu? Ngươi không thấy người, chắc cũng nhìn thấy hài cốt chứ. Ngươi nói rõ ràng, hài cốt ở đâu?
Ngũ Định Viễn ngạc nhiên thầm nghĩ:
“Xem ra Võ Anh Đế thật sự sống trong động một thời gian, bằng không với sự tinh minh của Giang Sung, chắc không khẩn trương đến vậy”
Giang Sung thấy hắn cúi đầu suy nghĩ, lạnh lùng nhắc:
- Họ Ngũ kia, nói cho ta biết. Hài cốt của hắn ởđâu?
Diễm Đình thấy khuôn mặt hung thần ác sát kia thì sợ tới hoa dung thất sắc, phút chốc than một tiếng sợ hãi.
Ngũ Định Viễn vẫn bình tĩnh lắc đầu nói:
- Ta chưa hề thấy qua thứ gì.
Giang Sung quát lên đe dọa:
- Lời này là thật sao!?
Ngũ Định Viễn cười lạnh nói:
- Giang đại nhân! Người không cần nói chuyện bằng giọng điệu này. Ngươi muốn tin thì tin, ta không quan tâm!
An Đạo Kinh quát:
- Lớn mật! Ở trước mặt Giang đại nhân còn dám ăn nói ngông cuồng!
Một đao chém thẳng vào ngực Ngũ Định Viễn. Đao thế quá bất ngờ, Ngũ Định Viễn tay không tấc sắt, trong lúc cuống quýt liền giơ tay phải che trước ngực. Chỉ nghe một tiếng khô khốc vang lên, lưỡi đao đã chém trúng cổ tay hắn.
Lưỡi đao biến mất, xem ra đâm vào xương thịt quá sâu. Diễm Đình hét lên một tiếng:
- Ngũ đại gia! Tay của huynh…
Nàng hoảng hốt muốn đến coi vết thương. Trên mặt Ngũ Định Viễn cũng lộ vẻ sầu thảm, thầm nghĩ: “Xem ra tay phải của ta đã bị phế”
Giang Sung tức giận quát:
- An thống lĩnh, ai bảo ngươi xuống tay nặng như vậy?
An Đạo Kinh bồi cười đáp:
- Là…Là hắn tự giơ tay lên chắn, điều này không thể trách ta…
Đang nói, bỗng nghe một tiếng xoảng vang lên. Không biết vì sao cương đao của An Đạo Kinh lại nát thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất, còn cổ tay của Ngũ Định Viễn lại không hề thấy có máu chảy ra. Mọi người thấy cảnh tượng quái dị này, đều hoảng sợ kêu thành tiếng.
An Đạo Kinh chấn động, nhặt lên mới thấy thân đao bị vỡ như đã bị lửa nung chảy. An Đạo Kinh dụi dụi mắt, run giọng nói:
- Ngươi… Ngươi dùng tà thuật gì vậy?
Bản thân Ngũ Định Viễn cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn há to miệng nhìn tay phải của mình. Chỉ thấy quanh bàn tay lóe lên tử quang, còn lại không thấy có gì kì lạ. Không biết sao lại trở nên cứng rắn đến mức đao kiếm đâm không thủng như vậy.
Mọi người còn đang chìm trong nỗi sợ hãi, lại nghe Trác Lăng Chiêu lạnh lùng nói:
- Khá khen cho Phi La Tử Khí. Không hổ là võ học Thiên Sơn, loại võ công thâm độc đệ nhất đương thời.
Ngũ Định Viễn nghe Trác Lăng Chiêu nói rõ lai lịch võ công của mình, ngơ ngác nhìn đối phương không nói nên lời.
Giang Sung ở một bên dường như đầy phiền não. Y thấy Ngũ Định Viễn không bị thương gì, không để ý xung quanh mà vuốt mặt thở dài:
- Này… Trong động không có bóng người, cũng không thấy hài cốt. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Trác Lăng Chiêu bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói:
- Đã bị đạn pháo bắn nát, dù là bí mật to bằng trời cũng tan thành mây khói. Giang đại nhân cần gì sầu lo nữa đây?
Giang Sung lắc đầu:
- Nói thì nói thế. Ai… Tóm lại không tận mắt thấy được thi thể, ưu phiền trong lòng ta một ngày không thể tan đi.
Trác Lăng Chiêu khuyên tiếp:
- Cát nhân tự có thiên tướng, Giang đại nhân không cần lo lắng ép buộc bản thân như vậy. Nào, chúng ta uống một chén đi!
Giang Sung cầm lấy chén rượu, đột nhiên thở dài một tiếng:
- Số mệnh Giang Sung ta sao lại vất vả như vậy. Một đám hỗn trướng trong triều đình cả ngày chỉ biết tìm cách trừ bỏ ta. Năm đó hết phản nghịch nổi loạn. Cho đến ngày nay, Lưu Kính, Liễu Ngang Thiên, có người nào không lấy việc công mà nuôi ý riêng? Nếu không công khai chống đối thì cũng là âm thầm ám sát, hoàn toàn không biết khổ tâm yêu dân yêu nước của ta. Ai! Ta vì sao lại xấu số như vậy!
Nói rồi một hơi uống cạn chén rượu. Trác Lăng Chiêu liền bồi tiếp thêm một ly.
Ngũ Định Viễn mắng thầm:
“Cẩu quan này còn lương tâm sao? Hắn đã hại không biết bao nhiêu người, lại còn dám ngồi đây oán trời trách đất nữa”
Giang Sung buông chén rượu, thấy sắc mặt Ngũ Định Viễn đầy khó chịu, đang nhìn mình chằm chằm, liền nói:
- Xem sắc mặt của Ngũ chế sứ, cũng muốn uống một chung phải không? Người đâu, mau mau châm rượu.
An Đạo Kinh một bên đứng dậy rót rượu. Giang Sung nâng chén rượu, cười nói với Ngũ Định Viễn:
- Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ. Lúc trước ta thành tâm muốn mời ngươi cộng tác, hôm nay mượn chén rượu nhạt hóa giải địch ý, cùng hết sức mình đền nợ nước. Ngươi nói được chăng?
Ngũ Định Viễn thấy đối phương cười dài như loài hồ ly, nhớ đến những chuyện bất bình liền tức giận không thôi, đổ rượu xuống mặt đất rồi lớn tiếng:
- Ai muốn hóa giải địch ý? Ngươi vì vinh hoa phú quý mà giết bao nhiêu người? Ngươi xem thế gian này đã bị ngươi làm cho thành bộ dạng gì? Quan không ra quan, dân không ra dân. Mỗi người chỉ nghĩ kiếm lợi cho bản thân, hại người hại mình, không một ai giữ được bản tính thiện lương! Ngươi còn dám ở đây dõng dạc nói mình vì nước vì dân, có biết xấu hổ hay không vậy!
Nghe lời lẽ nghiêm nghị sắc bén của Ngũ Định Viễn. Cả đám người đều giận dữ rút binh khí, chỉ chờ một tiếng ra lệnh lập tức tiến lên động thủ. Diễm Đình ở một bên thấy Ngũ Định Viễn chống đối Giang Sung ra mặt, cũng sợ tới hoa dung thất sắc.
Ai ngờ Giang Sung không giận mà mừng, vỗ tay cười nói:
- Giỏi cho Ngũ chế sứ! Những lời đầy chính nghĩa này, là Liễu Ngang Thiên dạy ngươi sao?
Ngũ Định Viễn vươn tay chỉ, nói:
- Hảo hán trong thiên hạ, ai chẳng biết chỗ của ngươi chính là nơi tụ tập mọi tội ác, nếu ngươi biết thẹn thì mau thoái ẩn đi! Đừng ở đó mà hại dân hại nước nữa!
Giang Sung mỉm cười đáp:
- Nơi tụ tập của mọi tội ác sao? Điều này thực quá đề cao ta rồi! Ngũ chế sứ, thị phi trắng đen trong triều, không phải dễ dàng phân biệt như ngươi tưởng. Nói đến những thứ thật sự thối nát, không người nào trong triều được cho là người tốt cả. Nói thật cho ngươi, trong các đại thần thì ta vẫn được xem là người tốt, từ từ rồi ngươi sẽ hiểu điều này.
Ngũ Định Viễn hừ một tiếng, không quan tâm tới nữa.
Giang Sung lắc đầu nói:
- Nhìn bộ dạng của người, tám phần còn hiểu lầm người tốt. Cũng may thời gian còn dài, ta sẽ chậm rãi khuyên ngươi sau.
Ngũ Định Viễn nghe đối phương có ý áp giải mình đi. Hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, thầm nghĩ trong đầu:
“Lát nữa nhất định phải tìm biện pháp mang Diễm Đình cô nương chạy trốn. Rơi vào tay đám tặc nhân này, phải nối giáo cho giặc thì sống không bằng chết!”
Giang Sung than thở một tiếng, nâng chén rượu lên chậm rãi uống cạn. Y lại thở dài, nói:
- Chúng ta ở đây đã lâu, cũng đến lúc trả tiền rồi. Chưởng quầy, lại đây mau!
Chưởng quầy kia vội chạy tới, bồi cười nói:
- Đại gia phải đi rồi sao! Ăn uống đã thỏa thích chưa?
Giang Sung cười nói:
- Ăn đã thỏa, nói cũng tận hứng. Khách điếm này của ngươi không kém, sau này ta có thể đến ủng hộ.
Nói xong lấy ra một đĩnh vàng lớn ném cho chưởng quầy kia. Đĩnh vàng nặng tới mức khiến hai tay chưởng quầy trĩu xuống. Hắn mừng rỡ nói:
- Đa tạ Giang đại nhân.
Sắc mặt Giang Sung đột nhiên biến đổi, trầm giọng nói:
- Ngươi vừa gọi ta là gì?
Chưởng quầy không biết mình đã nói gì mà khiến người trước mặt tức giận, hoảng hốt trả lời:
- Giang đại nhân bớt giận, ta… Ta nghe mọi người gọi ngài như vậy nên cũng gọi theo, tuyệt không có ý gì khác..
Giang Sung thở dài:
- Ngươi nên biết, ba chữ Giang đại nhân này không thể tùy tiện gọi!
Chưởng quầy kia hoảng sợ nói:
- Điều này…Tiểu nhân không biết.
Giang Sung thở dài:
- Gọi ba tiếng Giang đại nhân, cũng là kêu quỷ chiêu hồn đến.
Thoáng chốc trong điếm truyền ra những tiếng kêu thảm thiết. Mấy gã tiểu nhị đã bị cắt đầu, không ngờ bị đám thủ hạ của Giang Sung giết ngay tại chỗ. Diễm Đình giật mình sợ hãi kêu không thành tiếng. An Đạo Kinh sợ Ngũ Định Viễn ra tay can thiệp, vội nâng đao đặt ngang cổ nàng, ý bảo Ngũ Định Viễn không được vọng động.
Chưởng quầy sợ tới mức hồn phi phách tán, quỳ rạp xuống đất chắp tay:
- Chư vị đại gia, xin các ngài giơ cao đánh khẽ. Ta không biết gì hết, van cầu các ngài tha cho ta một con đường sống.
Mấy hảo thủ ngẩng đầu nhìn Giang Sung chờ lệnh. Giang Sung lắc đầu nói:
- Lần này ta cải trang rời cung, nhất định không thể để người ngoài biết. Nếu không, để Lưu Kính kia đâm một đao sau lưng ta thì không ổn chút nào. Chưởng quầy này đã biết thân phận của ta, tuyệt đối không thể lưu lại.
Một gã cao thủ vung đao lên. Chưởng quầy kia kêu lên một tiếng thảm thiết, nằm xuống giữa vũng máu.
Ngũ Định Viễn không thể nhịn được nữa, lớn tiếng quát:
- Các ngươi thực tàn nhẫn. Những người này không hề có võ công, các ngươi lại có thể xuống tay cho được!
An Đạo Kinh lớn tiếng nói:
- Lời của Giang đại nhân chính là thánh chỉ. Ngươi bớt la lối đi, không mở miệng cũng không ai bảo ngươi câm.
Lúc này trong khách điếm chỉ còn lại gã khách thương trên đầu quấn vải trắng. Ánh mắt Hồ Mị Nhi hướng về người nọ. Ngân châm trong tay bắn ra muốn hạ sát đối phương ngay tại chỗ.
Ngân quang lóe qua, cả trăm mũi ngân châm bay tới. Đúng lúc này, kim quang cũng chợt lóe rồi một vật bay vọt ra. Vô số tiếng đinh đinh đang đang vang lên, thoáng chốc đám ngân châm rơi hết xuống đất.
Kim quang phá tan thế trận ngân châm của Bách Hoa tiên tử nhưng lực bay không giảm, đánh thẳng tới người Hồ Mị Nhi. Hồ Mị Nhi vội lăn một vòng xuống đất mới tránh thoát, An Đạo Kinh ở một bên kinh ngạc kêu lên:
- Đây là Thiên Ngoại Kim Luân!
Mọi người nghe vậy, đều lấy làm kinh ngạc hoảng sợ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK