Nó giơ kiếm gỗ trong tay đâm rách hồng tâm. Mọi người thấy đứa trẻ ngốc ngốc đến cỡ này, nhịn không được cười lên ha hả.
Đệ tử kia giận dữ, liền cho nó một bạt tai rồi mắng:
- Ngu ngốc! Ai bảo mi đi vòng qua chứ! Mi đứng ở chỗ này, giơ kiếm xuyên qua mấy cái vòng, có nghe hay không?
Đứa trẻ ngây ngốc bị một bạt tai đến nỗi sưng vù má. Đệ tử kia lại chỉ vào vòng đồng, lớn tiếng nhắc:
- Giơ kiếm lên! Xuyên qua mấy cái vòng! Rõ chưa?
Mắt thấy nó ngơ ngác nói không ra lời, gã đệ tử đánh đưa tay kéo nó về đúng chỗ, quát lên:
- Đứng, đâm qua cho ta!
Đứa trẻ ngốc kia với vẻ mặt khó hiểu, cầm kiếm chậm rãi đâm ra. Chỉ có điều kiếm này xiên xẹo hoàn toàn không có khí lực. Lại nghe cạch một tiếng, đã đâm trúng cái vòng đồng đầu tiên. Mọi người toàn trường thấy kiếm này thật sự “phi thường”, nhất thời lại cười lên ha hả.
Đệ tử nọ tức giận trong lòng, “thất hoàn quan tạp” này không phải là cửa ải khó khăn gì. Một người bình thường không hiểu kiếm pháp, đâm bừa cũng qua được hai cái vòng. Hắn lên Hoa Sơn học nghệ đã mười năm, còn chưa từng thấy qua sự tình quái lạ bực này, lập tức mắng:
- Láo xược! Đến ngay cả vòng thứ nhất cũng đâm không qua! Mi nghe không hiểu tiếng người sao?
Vừa nói vừa tặng thêm một bạt tai. Chưởng lực này không nhẹ, đánh cho Tiểu Cẩu Tử ngã lăn ra, khóe miệng rỉ máu tươi.
Đệ tử kia tiếp tục quát:
- Đứng lên! Đâm lại cho ta! Ít nhất phải đâm qua vòng thứ hai cho ta! Nếu không ngày mai sẽ đưa mi xuống núi!
Đứa trẻ ngốc kia vuốt mặt, hai mắt rưng rưng. Nó ngơ ngác ngồi dưới đất, trong miệng lẩm nhẩm:
- Nhảy múa... Cùng nhau nhảy múa...
Bộ dáng ngu ngốc này thật khiến người đau lòng. Mọi người thấy thế, không khỏi lắc đầu thở dài. Phì Xứng Quái đi tới đứng trước mặt nó, thấp giọng nói:
- Hài tử, nếu không qua được hai cái vòng, ngày mai liền phải để mi xuống núi. Vị sư thúc nọ mặc dù hung dữ, nhưng thật ra là đang giúp mi, có biết không?
Đứa trẻ nghe lời chậm rãi đứng dậy, mắt nhìn mấy vòng đồng thì lại im lặng.
Phì Xứng Quái vỗ vào vai nó, hòa nhã nói:
- Ngoan nghe lời đi. Còn muốn ở ở Hoa Sơn học nghệ, liền xuất kiếm cho tốt đi.
Đứa trẻ ngốc nghiêng nghiêng người, trong miệng mấp máy không biết có hiểu lời hay không. Nó chạy tới bên cạnh vòng đồng, hai tay mở ra rồi hợp lại. Chỉ nghe đương một tiếng vang lớn, thân kiếm lại đụng vào vòng đồng, không thể vượt qua mà còn khiến vòng đồng lay động kịch liệt. Quả chuông rung động phát ra tiếng kêu đinh đinh đang đang.
Đệ tử chuyên quản phạt kia thấy sự tình ngày càng hoang đường, chán nản đến nói không ra lời. Đứa trẻ ngốc không biết mình gây họa còn khua tay múa chân, không ngờ lại bắt đầu nhảy múa. Chúng trưởng lão chưa từng thấy có ai ngu ngốc đến bực này, thầm nghĩ:
- Đứa nhỏ này quá đần độn, luyện võ sẽ không thành.
Vẻ mặt Phì Xứng Quái thì như đưa đám, lắc đầu lui sang một bên.
Đứa trẻ kia nhảy một hồi, thấy không ai để ý liền quay đầu lại nhìn đám người. Chỉ thấy bọn họ hoặc che mặt thở dài, hoặc lộ vẻ giễu cợt. Tuyệt không một người nào đi ra nhảy múa cùng nó. Nó ngơ ngác nhìn, bỗng nhiên mi mắt đỏ lên, hét một tiếng rồi huơ tay múa chân, trường kiếm trong tay không ngừng đâm vào cái vòng đồng, giống như cố ý làm loạn.
Gã đệ tử nọ cuồng nộ, đoạt lấy cây roi trong tay đồng môn, vừa ra sức vụt lên lưng nó vừa quát:
- Mi đang làm gì? Muốn chống đối môn quy sao!
Tay trái đánh nhưng tay phải hắn vẫn kéo lấy cánh tay đứa bé kia, kiên nhẫn chỉ cách đâm xuyên qua vòng đồng.
Trong hỗn loạn, đứa bé vẫn múa may không nghỉ. Nó cắn chặt răng nước mắt đầm đìa, trên mông trên lưng bị đánh bôm bốp mà vẫn cố gắng cầm cây kiếm gỗ đâm vào chiếc vòng đồng còn đang đong đưa, chậm chạp nhưng không qua xuyên nổi vòng thứ nhất.
Một đám môn nhân thấy hài đồng này tư chất ngu dốt nhưng tính tình quật cường, trong lòng lại thấy không nỡ.
Đệ tử kia nộ hỏa xung thiên. Bất chấp là ngu ngốc hay không, vung cây roi lên đánh khắp người nó. Tiếng bốp bốp vang lên, trong lúc vừa vội vừa tức liền mắng:
- Cái thứ đầu óc chết tiệt, ta đây đang muốn giúp mi!
Hai người giằng co đến huyên náo một vùng. Đệ tử kia vận hết khí lực vẫn không thể ép đứa trẻ ngốc sử kiếm đâm xuyên qua vòng đồng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đỏ lên, liều mạng kháng cự.
- Két…!
Đang giằng co không ngớt, chợt nghe một tiếng động vang lên. Cửa lớn sơn son từ từ lộ ra một khe hở, xem ra chưởng môn nhân đã xuất quan.
Đệ tử kia đang đánh người, thấy vậy lại gấp gáp đến độ làm rơi cây roi, xoay người khom lưng không dám động đậy. Mọi người cũng buông thõng tay, đồng thời xoay người cùng kêu lên:
- Đệ tử cung nghênh chưởng môn nhân xuất quan!
Tròn khi toàn thể môn nhân tham kiến tổ sư, đứa trẻ kia vẫn hồn nhiên không biết. Chỉ thấy nó nước mắt ngắn nước mắt dài trên mặt, trong tay cầm chặt kiếm gỗ, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi cái vòng đồng.
Giờ đang là giữa trưa. Giữa ánh nắng chói chang, trong cửa chậm rãi đi ra một lão đạo chừng trăm tuổi râu tóc đều bạc trắng, giống như người trên cõi tiên. Cả trăm người trong sân thấy chưởng môn tổ sư xuất quan, yên lặng không một tiếng động.
Mọi âm thanh đều im bặt. Nào ngờ nghe trong sân vang lên một tiếng chát chúa, tựa như có người cầm vật gỗ đánh vào kim loại, nghe thật chói tai ở nơi yên tĩnh này.
Mọi người đều nhíu mày. Không biết người nào lại lỗ mãng như vậy? Đám người quay đầu lại, thì ra đứa trẻ kia vẫn đang nhảy múa, tay cầm kiếm gỗ ra sức đâm loạn vào chiếc vòng đồng đối diện, trong miệng còn không ngừng kêu khóc oa oa.
Thấy nó vô lễ như thế, đám người từ chỗ đồng tình chuyển sang không vui.
Triệu lão ngũ thấy đôi mày của chưởng môn tổ sư nhíu chặt, thần sắc bất thiện. Hắn sợ rằng có chuyện thì vội chạy lên trước, lớn tiếng quát:
- Chưởng môn nhân ở phía trước, sao còn càn quấy! Mau ngăn đứa nhỏ này lại.
Chúng đệ tử vâng dạ chạy tới. Đứa bé thấy có người tới bắt thì thét lên một tiếng chói tai, lui về sau một bước, hai tay giữ chặt cây kiếm gỗ.
Chúng đệ tử quát lên:
- Đưa mộc kiếm đây!
Đứa trẻ lại ngửa đầu nhìn bầu trời, hai tay cầm kiếm đột nhiên giơ cao khỏi đầu rồi múa may. Một gã đệ tử đưa tay ra tóm lấy nó, ai ngờ đứa trẻ kia bước về phía trước ba bước, bên trái hai bước, cuối cùng tránh thoát được.
Thoát rồi nó lại giơ kiếm chỉ trời, hét lớn:
- Nhảy múa! Cùng nhau nhảy múa!
Chúng đệ tử thấy nó bị thương khắp người, khóe miệng tóe máu mà vẫn còn đòi la hét múa may, nhất thời nhìn đến ngây ngốc.
Triệu lão ngũ thấy đứa bé vẫn nhảy múa không ngừng, giận đến muốn ngất đi, hét lớn:
- Các ngươi còn sững sờ cái gì? Mau ngăn nó lại!
Chúng đệ tử tỉnh ngộ, quát lên một tiếng lớn, mười mấy cánh tay giơ lên cùng bắt tới. Nào biết sắp bắt được đứa bé kia, bỗng nhiên sau lưng cả đám đau nhói giống như có một luồng lực đạo quái dị đánh tới, chúng đệ tử liền té nhào xuống đất. Đám môn nhân còn lại thất kinh. Chợt thấy một lão nhân mi trắng râu dài đi tới, chính là tổ sư gia. Lão đứng trước đứa trẻ ngốc cách ba thước, hai mắt nhìn thẳng, không biết hỉ nộ thế nào.
Triệu lão ngũ biết tính tình tổ sư gia nghiêm khắc, chỉ sợ trong cơn tức giận liền đánh chết đứa nhỏ này tại chỗ. Hắn liền nháy mắt với Phì Xứng Quái. Hai người liền muốn đi ra khuyên can.
Bỗng nhiên, chỉ thấy tổ sư gia giơ hai tay cao khỏi đầu, xoay một vòng rồi cũng cùng nhảy múa. Trong lúc mọi người kinh hãi không biết vì sao, tổ sư gia đi về phía trước ba bước, qua trái hai bước, tiến lui không ngừng, bước nhảy dưới chân giống hệt đứa trẻ ngốc kia!
Đứa trẻ ngốc thấy có người nhảy múa theo mình, vui sướng đến lệ rơi đầy mặt, cất tiếng kêu to:
- Nhảy múa! Cùng nhau nhảy múa!
Trên cao trời xanh mây trắng, dưới đất lại có một già một trẻ mặt đối mặt nhảy múa, phảng phất như đã cùng tập luyện trước đó nhiều lần. Cước bộ của hai người hoàn toàn giống nhau. Phì Xứng Quái cả kinh nói:
- Thế là thế nào? Chưởng môn chúng ta bị quỷ nhập sao?
Triệu lão ngũ cũng đầy khó hiểu, nhìn quanh chỉ thấy chư đại trưởng lão đang há to miệng, tất cả đều nhìn đến choáng váng.
Triệu lão ngũ hắng giọng một tiếng, đang muốn ra khuyên thì một trưởng lão bước tới cản lại, quát lên:
- Đừng quấy nhiễu bọn họ! Hai người đang tri triển chính là 'Hạc Vũ Thất Tinh Bộ'!
- Hạc Vũ Thất Tinh Bộ!
Các trưởng lão nghe lời ấy, nhất thời ồ lên một tiếng. Mọi người vội vàng chạy vào giữa sân, mở lớn ánh mắt nhìn bước chân của đứa trẻ ngốc kia. Triệu lão ngũ nghe năm chữ trên thì cùng liếc Phì Xứng Quái, cả hai đồng thời hít vào một hơi lạnh.
Tương truyền võ học tuyệt đỉnh Hoa Sơn ẩn tàng bên trong "Tam Đạt Kiếm ". Chính là "Trí Kiếm Bình Bát Phương", "Nhân Kiếm Chấn Âm Dương", "Dũng Kiếm Trảm Thiên Cương", tam đại bí truyền thất truyền đã lâu. Trong đó "Hạc Vũ Thất Tinh Bộ" là mấu chốt quan trọng để luyện thành "Tam đạt kiếm ". Hơn trăm năm qua, các chưởng môn Hoa Sơn bế quan khổ tu dốc lòng suy nghĩ về bộ cước pháp này, chẳng qua nó quá mức kỳ lạ thâm ảo. Võ công của các chưởng môn tuy cao nhưng vẫn không tìm ra ảo diệu trong đó. Đi bước đầu tiên lại nghĩ không ra bước thứ hai, miễn cưỡng tìm được bước thứ hai nhưng lại không thể một hơi liền mạch với bước ban đầu, thủy chung nghĩ không ra một bộ cước pháp hoàn toàn tự nhiên. Vậy mà hôm nay, xảo mà không xảo, trớ trêu thay "Hạc Vũ Thất Tinh Bộ " lại được tái hiện bởi một đứa trẻ. Nếu không phải chưởng môn nhân ngày đêm nghiên cứu bộ pháp này, sợ rằng hảo thủ Hoa Sơn tuy nhiều nhưng không có ai nhìn ra, nào biết cước bộ của đứa trẻ ngốc kia lại là bộ pháp bí truyền.
Dưới sự kích động, chúng trưởng lão đồng loạt nhìn về đứa bé. Chỉ thấy nó nhắm hai mắt, đôi tay đong đưa lên xuống tựa như loài hạc trắng giương cánh, cước bộ dưới chân vô cùng kỳ lạ. Thoáng chốc tiến tới, bỗng nhiên lại lùi về sau. Tựa như theo đạo lý thần kỳ nào đó trong chốc lát nhưng không hiểu rõ ràng.
Chừng mười trưởng lão dụi dụi mắt, muốn nhảy theo tiểu đồng nhưng cước bộ dưới chân đứa trẻ ngốc này thay đổi liên tục. Bọn họ theo không kịp, chỉ càng thêm luống cuống tay chân. Không ít lão nhân còn ngã trên mặt đất, bộ dáng thật là buồn cười.
Lúc này, trưởng lão toàn núi Hoa Sơn lại nhảy múa theo một đứa trẻ. Nếu có người không hiểu để lan truyền ra ngoài, sợ là sẽ thành chuyện đáng chê cười nhất của Hoa Sơn từ khi khai phái tới nay. Tiểu An Tử cùng mấy đứa trẻ không biết chuyện xưa, hết nhìn nhau rồi lại sờ đầu không hiểu ra sao. Ngay cả đến nhị đại đệ tử cũng nhìn không ra ảo diệu bên trong, chỉ cảm thấy chuyện này vô cùng hoang đường.
Mây trắng nhẹ trôi, không gian yên tĩnh. Một già một trẻ nhìn nhau đánh giá đối phương. Bộ dáng lão đạo nọ kích động, hỏi đám môn nhân:
- Đứa nhỏ này tên là gì?
Triệu lão ngũ vội lật danh sách, nói:
- Đứa nhỏ này tên là Ninh Vượng Tài, do một đôi phu phụ già đưa tới nhờ nuôi.
Lão đạo gật đầu, ngồi xuống vuốt đầu đứa trẻ, ưu ái lên tiếng:
- Trẻ ngoan, con nhảy rất tốt, ta rất thích.
Đứa trẻ nghe lời khen thì lau nước mắt, nín khóc mỉm cười, nói:
- Lão nhảy cũng rất khá.
Đệ tử hai bên nghe lời vô lễ thì rối rít giận dữ, đang muốn quát mắng thì lão đạo kia chỉ lơ đễnh phất tay, ý bảo bọn họ lui ra. Lão kéo đứa trẻ vào lòng, hòa nhã nói:
- Giỏi lắm, cách nhảy múa này là ai dạy con?
Đứa trẻ kia lau nước mũi, cười nói:
- Là lão dạy con!
Lão đạo sửng sốt, nói:
- Là ta dạy sao?
Đứa trẻ kia dùng sức gật đầu, liền mở cái miệng nhỏ nhắn, hắng giọng đọc:
- Hoa Sơn kiếm đạo tàng ẩn thiên cơ, trước tam sau ngũ chuyển hai bên, trong càn khôn định thái cực, công nhất công tam chiếm tả phương, kiếm chuyển nhẹ nhàng tùy ý đi, kiếm lạc bốn phương chân khí đãng...
Đây chính là bài ca trưởng môn truyền cho chúng hài đồng lúc nhập môn. Lão đạo bừng tỉnh đại ngộ, thoáng chốc kêu to một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất.
Triệu lão ngũ thất kinh, vội vàng tiến lên:
- Tổ sư gia, người làm sao vậy?
Lão đạo si ngốc nhìn đứa trẻ, không ngờ hai hàng lệ già ứa ra. Lão đau khổ nghiên cứu Hạc Vũ Thất Tinh Bộ hơn ba mươi năm, thủy chung không thể hiểu nổi. Mãi cho đến hôm nay, tại nơi này, mới biết bí truyền của bổn môn ẩn dấu trong bài ca dao nhập môn kia.
Dù đạo là tự nhiên, không gò bó, không cưỡng cầu, nhưng đứa trẻ ngốc này dựa vào một lòng kiên định, ngộ tính lại vượt trăm ngàn lần người thường, có thể từ bên trong một bài vè dễ hiểu, giải khai được vấn đề khó khăn không người nào hiểu suốt một trăm bốn mươi năm nay.
Tâm thần lão đạo kích động, chợt ngẩng đầu cất lên tiếng hú thật dài. Mọi người trong sơn môn nghe thanh âm hùng tráng bi ca thì càng kinh hãi, không dám nhúc nhích.
Qua một lúc lâu, lão đạo kia mới dừng lại. Lão lau giọt lệ già rồi nhìn chư đại trưởng lão, thở ra nói:
- Hoa Sơn đợi một trăm bốn mươi năm, rốt cục hôm nay cũng gặp được truyền nhân chân chính.
Tiếp đó lão gọi đứa trẻ kia lại, đưa tay sờ lên đỉnh đầu của nó, nhẹ giọng nói:
- Nghĩ đến con bất phàm như thế, ta đặc biệt nhờ danh của Thiên Ẩn tổ sư, ban pháp danh cho con.
Dưới ánh mặt trời chói chang, không một người nào trong chúng đệ tử dám cử động, toàn bộ yên lặng nghe chưởng môn nhân ban danh hiệu cho đứa nhỏ.
- Kể từ hôm nay, con được kêu là Bất Phàm. Bất Phàm, Ninh Bất Phàm. “Ninh tử dã bất phàm”. Thà chết cũng không làm kẻ phàm.
Chư đại trưởng lão biết võ công môn phái sắp tiến nhanh, thời điểm Hoa Sơn xưng hùng thiên hạ đã gần. Mọi người kích động đến toàn thân run rẩy, khóc không thành tiếng.
Vào tết Đoan Ngọ năm Cảnh Thái thứ hai, Ninh Bất Phàm mới mười hai tuổi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK