Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya u tĩnh, mọi âm thanh dường như lắng đọng. Ánh trăng chiếu rọi trên con đường đá, Ngũ Định Viễn một mình trên đường đang lẩm nhẩm theo điệu hát dân gian.

Tối nay là một ngày trọng đại với hắn. Sau sáu năm phấn đấu, rốt cục đã được nhận chức bộ đầu, Tri phủ đại nhân hắn cho về nhà tận hưởng niềm vui. Nhớ tới tình thương yêu của phụ thân, khóe miệng Ngũ Định Viễn nở nụ cười ấm áp. Phụ thân luôn trông mong hắn thành một nam tử hán từ khi còn nhỏ. Cuối cùng hôm nay, hắn đã ngồi vững vàng trên ghế Tây Lương đệ nhất bộ đầu, được cả ngàn lão bá tánh kính ngưỡng. Biết được thành tựu này của hắn, nhất định người sẽ rất vui mừng.

Tay trái Ngũ Định Viễn cầm một bầu rượu Mao Đài, tay phải xách đồ ăn, thầm nghĩ:

“Tối nay phụ tử chúng ta đoàn tụ, nhất định phải uống cho thật say.”

Nghĩ đến đây, nụ cười càng thêm rạng rỡ, cước bộ dần nhanh hơn. Xuyên qua con hẻm nhỏ quen thuộc, hắn dừng trước một căn nhà gỗ tồi tàn, nhìn cánh cửa chính ám đầy khói lại thở dài:

- Phụ thân vẫn như thế, tiền lương mỗi tháng ta gửi về, người đều lấy đi đánh bạc.

Hắn lắc đầu, không muốn mất vui vì việc này, liền đưa tay gõ cửa, đồng thời kêu lên:

- Phụ thân! Định Viễn con trở về thăm người!

Kêu mấy tiếng, trong cửa truyền ra một âm thanh già nua:

- Định Viễn, là con trở về thật sao?

Thanh âm này mang đầy vẻ kích động cùng vui mừng, chính là của phụ thân hắn.

Ngũ Định Viễn mừng rỡ, thưa:

- Vâng! Là hài nhi đã trở về!

Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra. Ngũ Định Viễn nóng lòng gặp cha già, chạy vội vào kêu lên:

- Phụ thân!

Lại chỉ thấy bên trong tối sâu thăm thẳm, u ám không thấy có ai. Ngũ Định Viễn nghi hoặc trong lòng, lúc này kêu lên:

- Phụ thân, người ở đâu?

Hắn gọi vài tiếng, chợt nghe trong nội đường truyền ra âm thanh trầm thấp của phụ thân:


- Định Viễn, ta ở chỗ này... Ta ở chỗ này...

Ngũ Định Viễn hoảng sợ. Âm thanh của phụ thân vốn hào sảng rõ ràng, sao lúc này yếu ớt như thế. Hắn chạy vội vào trong, chỉ thấy một người đang quay lưng ngồi dưới đất, không ngừng thở dốc.

Ngũ Định Viễn cả kinh, ngồi xổm xuống kêu lên:

- Phụ thân, người làm sao vậy? Sao lại bị hen suyễn như thế?

Người nọ thở dốc, lắc đầu nói:

- Không phải hen suyễn... Không phải hen suyễn...

Ngũ Định Viễn gấp rút đưa tay muốn người nọ nâng dậy. Bàn tay hắn vừa chạm vào lưng đối phương. Nam tử kia bỗng quay đầu lại, ngưng mắt nhìn hắn rồi điềm nhiên nói:

- Ngũ bộ đầu, còn nhận ra ta chăng?

Ngũ Định Viễn thấy khuôn mặt người nọ, nhất thời la hoảng một tiếng, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa khuỵu xuống. Trong bóng tối, chỉ thấy thất khiếu người nọ đầy máu, chính là Tề Bá Xuyên đã chết thảm tại Mã Vương Miếu!

Ngũ Định Viễn sợ đến hồn phi phách tán, hét lớn:

- Cứu mạng!

Chỉ một thoáng hắn đã ngã nhào trên đất, hai tay quơ loạn như sợ đến vỡ mật.

Tề Bá Xuyên cả giận nói:

- Không phải ngươi hứa giúp ta báo thù sao? Giờ không còn nhận ra ta? Ngũ Định Viễn, ngươi nói không giữ lời!

Ngũ Định Viễn mắt thấy hồn ma, sao không hoảng loạn cho được? Hai chân hắn như nhũn ra, gượng dậy không nổi. Tay chống trên mặt đất, liên tục bò ra sau, trong miệng lẩm bẩm:

- Vụ án của ngươi, ta đã cố hết sức, ngươi... Ngươi đừng tới hại ta...

Tề Bá Xuyên giận dữ quát:

- Ngươi nói bậy bạ gì đó! Rõ ràng đám tặc tử Côn Luân Sơn còn sống êm đẹp, ngươi còn nói tận lực thay ta? Ngũ Định Viễn, ngươi không sợ làm thất vọng già trẻ cả nhà ta sao?

Trong lúc cuồng nộ, người nọ đứng vút lên, thân hình trở nên cao dài dị thường, vô cùng quỷ dị trong bóng tối. Ngũ Định Viễn tập trung nhìn lại, ai ngờ hai chân của Tề Bá Xuyên không còn, lại biến thành một cái đuôi rắn thật dài, trên người lại mọc đầy vẩy. Không ngờ biến thành một quái vật người mặt thân rắn!

Ngũ Định Viễn thất kinh, toàn thân phát run, đang muốn đào tẩu. Lại thấy thân thể quái vật nọ đột nhiên dài ra, cái đầu đáng sợ duỗi đến trước mặt Ngũ Định Viễn. Song phương đối mặt, quái vật kia lạnh lùng thốt:

- Ngũ Định Viễn, ngươi bán bạn cầu vinh, quên chức trách của mình. Hôm nay ta phải giết ngươi, thay trời hành đạo.

Ngũ Định Viễn sợ đến nói không thành lời, hai tay khua loạn. Quái vật cười kia lành lạnh, thân rắn nhúc nhích tiến lên từng bước, lè lưỡi rắn liếm tới Ngũ Định Viễn.

Ngũ Định Viễn gắng nhỏm dậy, thầm nghĩ:

“Không được sợ, ta còn có Phi Thiên Ngân Thoa!”

Hắn sờ tay vào ngực, muốn lấy Ngân thoa ra ngăn địch nhưng lại không thấy. Toàn thân đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn đang muốn mở lời cầu khẩn, quái vật kia đã rống to một tiếng. Cái miệng máu ngoạm một cái, đã cắn đứt tay phải Ngũ Định Viễn thành hai đoạn.

Ngũ Định Viễn kêu lên một tiếng bi thảm. Vào sát na này, máu tươi trên cánh tay vẩy giữa không trung, nhìn qua đầy vẻ tàn khốc. Ngũ Định Viễn cảm thấy tanh hôi khôn tả, ai ngờ phút chốc máu tươi lại ngưng kết thành mấy chữ bằng máu giữa không trung, thấy là:" Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục, Nhất Đại Chân Long Hải Trung Sinh "

Ngũ Định Viễn mở to hai mắt, cảm thấy mơ hồ quái dị. Đột nhiên máu tươi từ khắp mọi nơi bay tới vấy lên mặt, hắn cảm thấy tanh hôi khó tả, đang muốn đưa tay lau máu, quái vật nọ đã lao tới muốn cắn thêm cái nữa.

Ngũ Định Viễn gắng gượng lăn sang một bên, kêu thảm thiết:

- Không được hại ta!

Bỗng nghe bịch một tiếng, đột nhiên trên người có cảm đau đớn như vừa ngã từ trên cao xuống. Ngũ Định Viễn giật mình tỉnh giấc, ở dưới đất trợn mắt nhìn lại. Chỉ thấy một bên có một cái giường, thì ra bản thân đã ngã từ trên giường nọ xuống.

Ngũ Định Viễn cười khổ, thầm nghĩ:

“Thì ra là một cơn ác mộng, thiếu chút nữa dọa chết ta.”

Hắn quay đầu, thấy mình đang ở trong một cái lều vải. Khắp nơi sáng rõ, đã là ban ngày, Ngũ Định Viễn hồi tưởng lại mộng cảnh, nghĩ đến quái vật đầu người thân rắn liền không rét mà run, hắn vuốt mặt thầm nghĩ:

“Sao ta gặp quái mộng như vậy? Chẳng lẽ án tình của Yến lăng tiêu cục chưa phá, ta luôn cảm thấy có lỗi với Tề thiếu tiêu đầu, mới gặp mộng tưởng đáng sợ như thế?”

Nhớ đến phụ thân, lòng hắn đau xót không thôi. Cha hắn vốn mê rượu thích bạc, đã tạ thế khi hắn mới lên tám. Ngũ Định Viễn làm bộ đầu hay chế sứ, phụ thân hắn đều không được chứng kiến. Hắn thở dài một tiếng, chỉ cảm thấy trước mắt vẫn còn hồng ảnh, những chữ bằng máu trong mộng kia còn đang xoay quanh bay múa.

Lúc này tâm niệm hắn vừa động. Nhớ lại khi ở trong Thần Quỷ Đình. Trong lúc tính mạng nguy cấp, mơ mơ màng màng thấy một khối đá lớn, bên trên có khắc một hình đầu người thân rắn. Trái phải hai bên có khắc hai hàng chữ, chính là "Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục, Nhất Đại Chân Long Hải Trung Sinh"

Ngũ Định nhớ đến đây liền tỉnh ngộ:

- Thì ra là thế, ta đã thấy qua hai câu này cùng hình vẽ nọ, chẳng trách mơ gặp phải quái vật đáng sợ như thế.

Hắn thở ra một hơi, nheo mắt nhìn ánh nắng ngoài lều, thầm nghĩ:

“Bất kể thế nào, giờ ta đã thoát hiểm. Phải mau chóng tìm đám người Dương lang trung rồi nói sau”

Đang muốn đứng dậy, chợt nghe một người cười nói:

- Ngũ chế sứ khá lắm, không ngờ tỉnh lại nhanh như vậy. Thật sự là thân cường thể kiện, người thường khó có thể bằng!

Ngũ Định Viễn ngẩng đầu, đã thấy một người đang cười đi vào lều vải. Người nọ thân hình cao gầy, thần sắc như mang bệnh, chính là Côn Luân Sơn Tiền Lăng Dị!

Ngũ Định Viễn kinh hãi thầm nghĩ:

“Sao kẻ này lại ở đây? Dương lang trung đâu?”

Hắn hoảng sợ, nhảy lên muốn chạy ra ngoài. Dưới chân mới động, liền nghe sau lưng có tiếng thở dài:

- Ngũ bộ đầu, thương thế trên người ngươi chưa lành, cần gì đi vội như vậy?

Ngũ Định Viễn nghe thanh âm quen thuộc, quay đầu thấy có một người ngồi ở một góc lều đang lắc đầu thở dài, lại là chưởng môn Côn Luân, Kiếm Thần Trác Lăng Chiêu.

Ngũ Định Viễn hoảng hốt kêu to:

- Dương lang trung! Vi hộ vệ! Linh Định đại sư! Các người ở nơi nào?

Một người khác nói:

- Đừng gọi nữa, bọn họ không có ở đây.

Ngũ Định Viễn nhìn lại. Thêm một người đi vào trướng, người này bộ dáng lão luyện, niên kỷ chừng sáu chừng mươi. Chính là Kiếm Hàn Kim Lăng Sương đứng thứ hai trên Côn Luân Sơn, bên cạnh có một người là Kiếm Cổ Đồ Lăng Tâm.

Ngũ Định Viễn run giọng hỏi:

- Đám người Dương lang trung đâu? Cũng bị các ngươi bắt hết cả sao?

Kim Lăng Sương lắc đầu nói:

- Không có. Trong đêm trừ tịch, tại thời khắc nguy kịch, chưởng môn chúng ta đã cứu ngươi từ Thần Quỷ Đình. Giờ ngươi đang ở cùng với hảo thủ bổn phái, đừng nên nghĩ đến đám người Dương Túc Quan nữa.

Sắc mặt Ngũ Định Viễn trắng bệch, ngã ngồi trên mặt đất. Lúc này Côn Luân thập tam kiếm tề tụ một chỗ, dù hắn có bản lĩnh thông thiên cũng không cách nào thoát khỏi nơi này. Xem ra thật là bất hạnh.

Trác Lăng Chiêu thấy dáng vẻ đầy sợ hãi của Ngũ Định Viễn, liền mỉm cười đi tới ngồi xuống bên người hắn, trấn an rằng:

- Ngũ chế sứ đừng sợ hãi. Bổn tọa mang ngươi tới đây không phải có ý gia hại, ngươi có thể yên tâm.

Tâm thần Ngũ Định Viễn đang đại loạn, nghe lời này, trong lòng an định lại một chút. Tâm tư linh mẫn của một bộ đầu khi xưa lưu chuyển. Hắn thấy thần thái Trác Lăng Chiêu hòa ái dễ gần, toàn bộ không giống vẻ băng lãnh khi trước, thầm nghĩ:

“Người này muốn làm gì, chẳng lẽ còn chủ ý cướp tấm da dê sao?”

Hắn có ý dò xét, liền hắng giọng một tiếng, nói:

- Trác chưởng môn, thành thật nói cho ngươi, da dê không có trên người ta, bắt ta e là vô dụng.

Trác Lăng Chiêu cười nhạt một tiếng, từ trong lòng lấy ra một vật, giơ đến trước mắt Ngũ Định Viễn, nói:

- Da dê theo lời Ngũ chế sứ, chính là thứ này sao?

Ngũ Định Viễn lấy làm kinh hãi, rung giọng nói:

- Này... da dê này sao lại rơi vào trong tay ngươi ...

Trác Lăng Chiêu nói:

- Hoàng thiên không phụ người có tâm. Ta trước sau mong mỏi bảo vật này, cuối cùng đã cầm trong tay.

Vừa nói vừa rung rung đôi mày, thần sắc thật là khoái trá. Ngũ Định Viễn ngơ ngác nhìn da dê trong tay Trác Lăng Chiêu, bộ dáng chuyển từ kinh ngạc sang bất đắc dĩ. Hắn ngửa mặt lên trời thở dài, xem ra đã không còn hy vọng báo cừu cho cả nhà Yến lăng tiêu cục.

Trác Lăng Chiêu thấy tinh thần hắn sa sút, lúc này cười nói:

- Ngũ chế sứ à Ngũ chế sứ, khi trước do có công vụ trong người, ngươi mới phải đối nghịch với Trác mỗ. Giờ ngươi không còn là bộ đầu, da dê này có bị đốt thành tro tàn cũng không quan đến ngươi. Ngươi cần gì phải chán nản như vậy? Chi bằng chúng ta kết giao bằng hữu đi!

Ngũ Định Viễn nhớ tới Tề Bá Xuyên mới thấy trong mộng, bi thảm nghĩ thầm:

“Những người này bạc tình vô sỉ, trong mắt chỉ có tài phú quyền thế, sao đem nhân mạng để vào mắt? Giết tám mươi ba mạng người đúng là nhẹ như lông hồng”

Ngũ Định Viễn lòng đầy chán ghét, có điều đang bị thương nặng không có sức mắng người, tính mạng lại đang trong tay người. Hắn đành nén giận, thở dài một tiếng rồi lắc đầu nói:

- Trác chưởng môn đừng nói như vậy. Ngũ Định Viễn ta phúc mỏng, không dám với cao tới người bằng hữu như ngươi. Đã có da dê, cần gì giữ ta lại hành hạ? Mau ra tay giết Ngũ mỗ đi.

Trác Lăng Chiêu cười khẽ một tiếng, nói:

- Ngũ huynh đệ à ngũ huynh đệ, ta muốn giết huynh đệ, cần gì phải động thủ? Độc thương trên người ngươi trầm trọng như thế. Ta chỉ khoanh tay đứng nhìn, còn không sợ ngươi đi đời nhà ma sao?

Ngũ Định Viễn rùng mình, nhớ tới bản thân trúng kịch độc của Hồ Mị Nhi, liền hỏi:

- Độc thương cái gì? Ngươi là nói độc do Bách Hoa tiên tử hạ sao?

Trác Lăng Chiêu không đáp mà chỉ mỉm cười, đánh mắt cho đám môn nhân bên cạnh một cái. Tiền Lăng Dị hiểu ý, liền tới cầm tay phải Ngũ Định Viễn rồi kéo tay áo hắn lên, cười lạnh nói:

- Ngươi nhìn tay phải của mình đi!

Ngũ Định Viễn theo lời nhìn lại, thoáng chốc thần sắc đại biến, thân thể phát run. Chỉ thấy tay phải hắn thâm tím, tử khí lan từ cổ tay tới đầu vai. Mấy chỗ da thịt đã hư thối rửa nát, xương trắng lộ cả ra ngoài.

Hắn kinh hãi, khàn khàn lên tiếng hỏi:

- Đây... Đây là có chuyện gì?

Lúc trước hắn trúng độc của Bách Hoa tiên tử, tuy tánh mạng bị đe dọa nhưng tay phải chưa bị thương thế này, chẳng lẽ là độc đã ăn hết cả cánh tay?

Trác Lăng Chiêu nói:

- Độc này không quan hệ đến Bách Hoa tiên tử. Đêm đó trong đình Thần Quỷ, ngươi bị một con quái xà cắn trúng khiến tay phải thành ra thế này. Độc công của Bách Hoa tiên tử dù rất cao, nhưng so với quái xà nọ thì chỉ là trẻ nít gặp sư phụ.

Ngũ Định Viễn hồi tưởng lại tình cảnh đêm đó. Đúng là có một con xà trùng từ tảng đá lao ra cắn vào tay hắn một cái. Nào ngờ xà trùng kia lại kịch độc như thế, đã hủy cánh tay phải thành thế này. Hắn nhìn tay, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, bỗng nhiên một trận đau nhức truyền đến. Mơ hồ có nhiệt khí bốc lên trong kinh mạch tay phải, dường như có ngàn vạn con độc trùng cắn xé khiến người khó có thể chịu đựng. Ngũ Định Viễn đau đớn vạn phần, thoáng chốc lăn lộn xuống đất, há mồm kêu to.

Kim Lăng Sương cả kinh nói:

- Nguy rồi, độc thương trên người hắn lại phát tác!

Trong lúc Ngũ Định Viễn la hét, luồng nhiệt khí kia như tên bay dọc theo kinh mạch tay phải nhằm về phía ngực. Những nơi nó đi qua như bị lửa đốt. Kim Lăng Sương thấy sắc mặt Ngũ Định Viễn đầy thống khổ, liền đưa tay đặt vào lưng hắn rồi thôi động nội lực. Một luồng khí băng hàn truyền vào, nhiệt khí kia bị đẩy lui vào gân mạch trong tay phải.

Đỉnh đầu Kim Lăng Sương bốc đầy bạch khí, toàn lực hành công. Hai luồng khí lưu kích phá lẫn nhau, kịch chiến trong tay phải, khiến toàn thân Ngũ Định Viễn đau đớn, muốn vặn vẹo người nhưng lại không có nửa điểm khí lực.

Trác Lăng Chiêu thấy Kim Lăng Sương không đẩy lui được kịch độc, liền nói:

- Nhị sư đệ tránh ra, để cho ta.

Kim Lăng Sương liền lui qua một bên, Trác Lăng Chiêu tiến đến vỗ vào vai Ngũ Định Viễn. Một đạo chân khí tống xuất, nội lực hùng hồn chảy vào kinh mạch hắn. Nháy mắt liền đè ép độc khí, cường hãn bức lui nó về trong cánh tay phải.

Chúng môn nhân thấy vẻ mặt Trác Lăng Chiêu bình thản như không, tiện tay một chưởng liền có diệu dụng như thế. Công lực cao hơn bản thân không biết bao nhiêu lần, bất giác khen:

- Công lực chưởng môn thật thâm hậu, bội phục! Bội phục!

Lời này là ca tụng chân thành, không phải thuận miệng nịnh nọt. Chỉ là nội lực Trác Lăng Chiêu quá mức bá đạo, dù ép lui kịch độc nhưng hai đạo khí nóng lạnh đã chấn động đến nội tạng Ngũ Định Viễn. Toàn thân hắn mềm nhũn nằm trên đất, trong tâm trống rỗng như đã chết. Đồ Lăng Tâm ở bên thấy Ngũ Định Viễn bất động, lớn tiếng hỏi:

- Thế nào? Có giữ được mạng của hắn?

Trác Lăng Chiêu lắc đầu:

- Độc tính trên người hắn rất mãnh liệt, ta chỉ tạm thời đè ép, không để nó lan vào nội tạng.

Tiền Lăng Dị cau mày nói:

- Độc này sao hung mãnh như thế, bức không ra, đánh không tan. Bình sinh ta còn chưa gặp.

Trác Lăng Chiêu liếc nhìn cánh tay Ngũ Định Viễn, lắc đầu nói:

- Kỳ thật xem như hắn mạng lớn. Nếu lúc trước không trúng kịch độc của Hồ Mị Nhi, vừa lúc tương khắc với xà độc kia thì đã mất mạng ngay tại trận.

Chợt nghe Ngũ Định Viễn rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở hai mắt tỉnh lại.

Tiền Lăng Dị cười nói:

- Tiểu tử này thật lớn mạng, đã tỉnh lại nhanh như thế.

Ngũ Định Viễn váng đầu hoa mắt, cảm giác suy yếu, hai tay chống trên đất rồi lại ngã xuống. Kim Lăng Sương đi tới đỡ hắn về giường. Trác Lăng Chiêu thấy Ngũ Định Viễn thở hổn hển không thôi, liền nói với đám môn nhân:

- Các ngươi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói cùng Ngũ chế sứ.

Chúng môn nhân đoán rằng chưởng môn có chuyện cơ mật muốn thương lượng với Ngũ Định Viễn, khom mình hành lễ rồi đi ra ngoài.

Trong trướng rộng rãi còn lại hai người Trác Ngũ. Trong không gian im lặng, chỉ nghe tiếng gió rả rích xa xa thổi tới.

Ngũ Định Viễn thấy Trác Lăng Chiêu mỉm cười nhìn mình từ trên xuống, hắn thở dài một tiếng, nói:

- Trác chưởng môn, da dê đã tới tay. Ngũ mỗ cũng rơi vào tay ngươi, mau động thủ giết ta đi.

Trác Lăng Chiêu lắc đầu, đưa thân ngồi ở mép giường, thản nhiên nói:

- Hai ta không có huyết hải thâm cừu, ta cần gì phải giết ngươi.

Lúc này y quay lưng về phía Ngũ Định Viễn, cách chỉ chưa đầy nửa thước, khác nào mạng giao cho hắn. Từ lúc Ngũ Định Viễn nhận án tình Yến Lăng tiêu cục tới nay, chưa bao giờ ở gần chủ hung như thế. Hắn thấy hậu tâm Trác Lăng Chiêu lộ ra, không đề phòng thì tim đập thình thịch, thầm nghĩ:

“Nếu lúc này ta ám toán, dù võ công của hắn cao gấp mười lần, cũng khó tránh một chưởng của ta đánh cho trọng thương”

Tâm niệm như thế, liền chậm rãi giơ hữu chưởng, Trác Lăng Chiêu lại như không biết, vẫn nhìn phía trước.

Ngũ Định Viễn thầm mừng rỡ, nếu một chưởng có thể đánh chết Trác Lăng Chiêu, hắn bị người giết ngay tại trận cũng đáng. Đang muốn toàn lực đánh ra một chưởng , ai ngờ cánh tay lại nóng lên, tiếp theo nỗi đau nhức công tâm khiến khí lực toàn thân mất sạch, ngã xuống giường thở dốc.

Trác Lăng Chiêu nghe hắn rên rỉ, không quay đầu lại, nói:

- Ngũ chế sứ, để chút khí lực còn lại dưỡng thương đi, ta còn nhiều đại sự cần ngươi đi làm, đừng vô duyên vô cớ chết ở chỗ này!

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của y, xem ra biết Ngũ Định Viễn bị thương nặng không còn sức ra tay đánh lén mới giả bộ không đề phòng. Ngũ Định Viễn ôm cánh tay thở dốc nói:

- Ngươi... rốt cuộc ngươi muốn thế nào?

Trác Lăng Chiêu vỗ vào vai hắn, nói:

- Ta nói rõ cho ngươi điều này. Chất độc trên người ngươi rất bá đạo, ta dùng nội lực ngăn chặn, tạm thời giữ được mạng của ngươi. Tuy giờ toàn bộ kịch độc tụ trên cánh tay phải nhưng sớm muộn sẽ lan vào nội tạng. Đến lúc đó toàn thân hư thối rửa nát, chết thảm không nói nổi.

Ngũ Định Viễn nghe lời đáng sợ, sắc mặt trở nên bi thảm. Trác Lăng Chiêu thấy thế, liền cười nói:

- Có điều ngươi đừng sợ, độc này không phải là không giải được. Chỉ là, hắc hắc, nếu muốn giải toàn bộ độc tính, phải xem ngươi có nghe lời ta hay không.

Ngũ Định Viễn cố nén thống khổ, run giọng nói:

- Ngươi... Ngươi muốn thế nào...

Mồ hôi lạnh trên trán hắn chảy xuống miệng, thật sự đau đớn vô cùng. Trác Lăng Chiêu mắt nhìn dưới đất, đột nhiên thần sắc trở nên nghiêm túc, nói:

- Ngũ chế sứ, ngươi muốn sống chỉ có đi vào "Thần Cơ Động ", tìm hiểu thiên cơ trong đó. Nếu không, trong thiên hạ đã không người nào có thể cứu ngươi.

Ngũ Định Viễn thống khổ đến nói không nên lời, gắng gượng hỏi:

Thần Cơ... Động?... Đó là... Cái gì?

Trác Lăng Chiêu thấy hắn đau đớn đến cắn môi, lắc đầu nói:

- Đừng hỏi nhiều nữa, những ngày này, ngươi nên chú tâm dưỡng thương. Đợi tới Thiên Sơn tìm được Thần Cơ Động, mọi người chung sức mới có lợi.

Y lại vỗ vào vai Ngũ Định Viễn một cái. Công lực trùm khắp trấn áp độc tính ở cánh tay, tiếp theo nói:

- Ở trước mặt Trác Lăng Chiêu ta, người nào muốn nghĩ trò quỷ, chưa từng có nửa chỗ tốt..

Y cười lạnh, đứng dậy rồi xoay người ra ngoài.

Ngũ Định Viễn được đối phương vỗ một chưởng, chỉ cảm thấy trên người ấm áp dễ chịu, nỗi thống khổ trên cánh tay giảm bớt rất nhiều. Hắn chậm rãi ngồi dậy nhưng không dám dùng lực nơi tay phải nữa. Nghĩ lại lời của Trác Lăng Chiêu thì lòng đầy nghi vấn:

“Thần Cơ Động là chỗ nào? Sao Trác Lăng Chiêu nói ở nơi đó có thể giải độc trên người ta? Côn Luân Sơn ngàn dặm cướp bóc da dê, chính là muốn tiến vào Thần Cơ Động sao?”

Lại nghĩ tiếp :

“Võ công của ta có hạn, kiến thức cũng kém xa đám cuồng đồ này. Bọn họ muốn ta giúp đỡ là có mưu đồ gì?”

Hắn lắc đầu, tự biết còn nhiều chỗ nghi hoặc không lời giải, liền thở dài một tiếng rồi nằm xuống. Đột nhiên trong đầu hiện lên hai câu " Thần Thai Bảo Huyết Phù Thiên Lục, Nhất Đại Chân Long Hải Trung Sinh"

Lúc cửu tử nhất sinh mới nhìn thấy, chắc chắn sẽ có bí mật. Tâm tư Ngũ Định Viễn vốn cẩn trọng, liền đoán rằng:

“Đúng rồi, đích thị là hai câu này! Đám người Côn Luân Sơn bạc bẽo, tuyệt không vô duyên vô cớ cứu ta, không chừng là vì ta biết hai câu đó!”

Tâm niệm lại lưu chuyển:

“Nếu đúng như thế, hai câu này chính là bùa hộ mệnh của ta. Tuyệt không thể để lộ, nếu không sẽ dẫn tới tai họa”

Đang còn nghĩ, Tiền Lăng Dị mang theo hai gã đệ tử vào, lạnh lùng thốt:

- Ngũ Định Viễn, chúng ta phải đi, mau dậy đi!

Ngũ Định Viễn còn chưa đáp, hai đệ tử đã kéo hắn ra ngoài, bộ dáng rất là vô lễ.

Ngũ Định Viễn bị người áp giải, đành ủ rũ đi tới, thấy phía trước có mấy đệ tử đang cúi đầu xem xét. Hắn lấy làm kỳ nhìn lại. Chỉ thấy trên mặt đất có một khe nứt rộng chừng ngón út, bên trong còn bay ra mùi lưu huỳnh gay mũi.

Ngũ Định Viễn ngẩn ra, thầm nghĩ:

“Sao trên mặt đất lại có cái khe này? Chẳng lẽ được tạo ra do động đất mấy ngày trước? Bọn họ đang tìm cái gì?”

Lúc này chúng đệ tử đứng lên, khom mình hành lễ phía sau lưng hắn. Ngũ Định Viễn quay đầu, đã thấy Trác Lăng Chiêu tay cầm da dê đi tới, đang cúi đầu nhìn cái khe dưới đất, bộ dạng đầy vẻ nghĩ ngợi.

Ngũ Định Viễn thầm rùng mình:

“Ồ! Cái khe nọ có liên quan cùng da dê! Rốt cục ta tìm được manh mối!”

Trong lòng đang hưng phấn, bỗng nghĩ đến bản thân mình đang ở trong tay địch nhân. Lúc này dù hiểu được bí mật thì cũng để mạng ở nơi này, chỉ thở dài một tiếng.

Lúc này đám đệ tử Côn Luân đem đến một chiếc xe ngựa. Một gã đệ tử đẩy lưng hắn, quát:

- Leo lên!

Ngũ Định Viễn vô lực nên leo không nổi. Chợt trong xe duỗi ra một cánh tay kéo hắn lên, Ngũ Định Viễn ngẩng đầu, liền thấy một người vẻ mặt hiền hòa, chính là Từ Bi Kim Cương, Linh Âm đại sư. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK