Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người này đầu trọc vận tăng y, bảo tướng trang nghiêm, chính là một trong Thiếu Lâm tứ đại kim cương, Linh Âm đại sư.

Trác Lăng Chiêu thấy lão hạ tràng, nhất thời cười nói:

- Đại sư cũng muốn thử song chỉ của ta sao?

Linh Âm hừ một tiếng, nói:

- Trác chưởng môn tâm cơ cao như thế, lão nạp há có thể bỏ lỡ?

Ngụ ý tựa như Trác Lăng Chiêu có chuyện ám muội.

Ngũ Định Viễn nghe xong lời này thì thầm lưu tâm, liền lui về đám người.

Trác Lăng Chiêu nghe ra Linh Âm châm chọc, liền cười ha hả, nói:

Đại sư là nói ta dối trá sao?

Linh Âm lạnh lùng thốt:

- Lão nạp chỉ nghe nói Côn Luân kiếm pháp rất cao, chưa nghe công phu tay áo cũng lợi hại như vậy.

Trác Lăng Chiêu biết đã lão nhìn thấu ám chiêu của hắn, nhất thời ngửa mặt lên trời cười to. Thì ra Linh Âm lạnh nhạt quan sát, đã nhận ra rõ ràng từng tình thế trong trận.

Lúc trước lão thấy Lý Thiết Sam vận dụng toàn lực, nội lực hộ thể nơi ngực bụng không còn, nếu như có biến chỉ sợ không ổn. Quả nhiên mới vừa rồi khi Lý Thiết Sam xuất kiếm, Linh Âm liền nhìn thấy trái tay áo Trác Lăng Chiêu khẽ động, đúng là tụ kình lực vào tay áo, đánh lén nơi ngực bụng Lý Thiết Sam.

Nếu lúc bình thường, Lý Thiết Sam có thần công hộ thể, dù ám kình kia mạnh hơn trăm lần thì có gì ngại? Chỉ là lão vừa mới toàn tâm đả thương địch thủ, không lo phòng ngự trên người, ngực bụng rất yếu ớt sao có thể chịu nổi? Nhất thời liền để Trác Lăng Chiêu đắc thủ.

Chân khí không tinh, kình lực bị ngăn trở, dù cho Thiết kiếm cương mãnh gấp trăm lần thì có nghĩa lý gì? Liền để cho người nhẹ nhàng đoạt được kiếm.

Trận này Trác Lăng Chiêu chiến thắng, kỳ thật toàn bộ ỷ vào tâm cơ xảo diệu, rõ ràng mở đầu dùng phép khích tướng, nói là lấy hai ngón tay phá "Thiết Kiêm Cửu Thức", khiến cho Lý Thiết Sam một lòng đả thương địch thủ, lại thừa lúc đối thủ sơ sẩy mà lấy dùng kình lực nơi tay áo ám toán. Thiết kiếm vừa chậm, chân khí không tinh, hắn lại lấy chỉ lực tiếp được một kích nhìn như kinh thiên động địa này.

Thủ pháp của Trác Lăng Chiêu rất xảo diệu nên không ai nhìn ra, về phần hắn lấy chỉ lực bẻ gẫy Thiết kiếm Lý Thiết Sam chính là xảo kình "Tứ lạng bạt thiên cân", nếu không phải Lý Thiết Sam vận kình thu hồi Thiết kiếm, Trác Lăng Chiêu cũng không thể tá lực đả lực mà bẻ gẫy nó .

Linh Âm thấy thần sắc Lý Thiết Sam bi thương, liền đi tới bên cạnh lão, nhẹ giọng nói:

- Lý trang chủ không nên thất vọng, chưởng môn Côn Luân này chỉ dùng xảo thủ, không phải thực có chỉ lực cỡ đó. Người này thủ pháp hèn hạ, đợi lão nạp đến phá kế của hắn, hả cơn giận cho thí chủ!

Lý Thiết Sam sao không biết Trác Lăng Chiêu xảo trá, chỉ là hắn tay không cùng lão giao đấu, há có thể lại mở miệng nói đối phương dối trá? Đành phải là cười khổ nói:

- Đại sư ngàn vạn lần cẩn thận để ý.

Lý Thiết Sam bại một lần, ngoài đại sư Thiếu Lâm Tự Linh Âm thì không còn ai có thể ngăn cản Trác Lăng Chiêu. Trước mắt chỉ đánh bại Trác Lăng Chiêu, mới có thể bảo trụ tánh mạng Ngũ Định Viễn cùng vô số môn nhân.

Linh Âm không nói gì, chỉ chậm rãi đi tới ngạo nghễ nhìn Trác Lăng Chiêu.

Trác Lăng Chiêu có thể lấy lực tay áo đả thương người, xảo kình đoạn kiếm, võ công đã là đệ nhất nhân đương thời. Có điều hắn lại khoe khoang, lấy tâm cơ mà đùa bỡn không phải chính nhân quân tử. Linh Âm quyết tâm phải bóc trần hoa chiêu của hắn, khiến hắn phải bêu xấu, mới thở ra một ngụm ác khí.

Trác Lăng Chiêu lại hai tay giấu trong tay áo, ánh mắt nửa mở nửa khép, tựa như không thấy Linh Âm.

Linh Âm thấy dáng vẻ của hắn như thế, lúc này trầm giọng nói:

- Thí chủ so chiêu cùng lão nạp, cũng là chỉ dùng song chỉ sao?

Hai mắt Trác Lăng Chiêu sáng ngời, cười nói:

- Có gì mà không được?

Linh Âm tức giận, thầm nghĩ thân phận lão thế nào mà lại có người dám xem thường như vậy. Một trận này nếu lại bại, đánh mất mạng già thì không nói, nhưng chẳng phải đã phá hủy uy danh ngàn năm Tung Sơn Thiếu Lâm Tự sao? Tâm niệm như thế, thần sắc càng trở nên nghiêm túc.

Trác Lăng Chiêu mỉm cười nói:

- Đại sư dùng binh khí gì?

Linh Âm lại không đáp lời, thần công toàn thân lưu chuyển, pháp tướng trang nghiêm, chính là một trong tuyệt kỹ Thiếu Lâm Tự, "Đại Bi Hàng Ma Xử" nội lực chính tông.

Chỉ thấy nội lực của lão chuyển lên ống tay áo, khiến nó dù ở trong cuồng phong sa mạc nhưng không hề lay động. Mọi người cùng thầm khen:

- Thiếu Lâm tứ đại kim cương, quả thật là danh bất hư truyền.

Linh Âm biết rõ Trác Lăng Chiêu có thể lấy kình lực tay áo đả thương người, đã biết thì phá cũng không khó khăn. Chỉ cần buộc hắn sử xuất song chỉ ngăn địch, bắt hắn phải hạ đài coi như thắng một trận.

Linh Âm ngưng lực tại chỗ yếu hại nơi ngực bụng, thầm nghĩ:

- Ta chưởng chỉ phát sáu thành công lực, còn lại bốn thành bảo vệ cho yếu hại ngực bụng, chỉ cần hắn dùng kình lực tay áo, nhất định có thể buộc hắn luống cuống tay chân!

Lão đã hạ quyết tâm tự tin tất thắng, lập tức giương giọng bật hơi, dạng chân mở trung bình tấn, chậm rãi đẩy ra một chưởng.

Linh Âm thân phận bực nào, giơ tay nhấc chân cũng có uy lực lớn lao, ai ngờ lão lại xuống mã bộ, có thể thấy được uy lực chưởng này. Một người là võ lâm Thiếu Lâm thánh tăng hàng đầu, một người là Côn Luân chưởng môn xưng hùng Tây Vực, lần ác đấu này thật sự không phải chuyện đùa.

Linh Âm vận khởi chưởng lực, sáu thành công địch, bốn thành tự thủ. Chỉ chờ Trác Lăng Chiêu diễn chiêu cũ, lại lấy kình ám tay áo toán bản thân, liền lấy bốn thành nội lực hộ thể liều mạng chịu ám toán, cũng muốn đánh trận quyền cước, làm đối phương loạn đầu trận tuyến.

Đơn chưởng của Linh Âm đẩy ra, chưởng lực chưa rời thân mà chưởng phong đã làm cát vàng dưới đất bay loạn. Mọi người đứng quan sát thấy chưởng lực cương mãnh như thế, trong lòng đều kinh hãi vạn phần. Ngũ Định Viễn vui vẻ, thầm nghĩ:

- Thật tốt quá, võ công Linh Âm đại sư cao minh, tất có thể phá chiêu của Trác Lăng Chiêu. Để chúng ta thở ra được ngụm khí giận này.

Liền vào lúc này Trác Lăng Chiêu cũng đánh ra một chưởng, hai ngón tay đâm thẳng tới bàn tay Linh Âm.

Thiếu Lâm Tự Kim Cương Chỉ độc bộ thiên hạ, Linh Chân đại sư là sư đệ của Linh Âm, đó là hảo thủ về Kim Cương chỉ lực, Linh Âm vừa thấy chỉ pháp của Trác Lăng Chiêu, liền biết hắn không học ngoại môn chỉ lực, Trong lòng không khỏi thầm cười lạnh, thầm nghĩ:

- Lấy chỉ lực của ngươi chống lại chưởng lực của ta, xương ngón tay không bị gẫy mới lạ, bi thảm không nói nổi!

Mắt thấy chưởng chỉ của hai đại cao thủ muốn tiếp xúc, chợt thấy ống tay áo của Trác Lăng Chiêu khẽ động, Linh Âm rùng mình, biết hắn có âm mưu vội vàng nhìn lại, chỉ thấy hai ngón tay của Trác Lăng Chiêu vốn đang thẳng lúc này đã gập lại, hóa chưởng thành quyền, xem ra có ý dùng quyền tiếp chưởng lực hùng hậu của lão. Nhưng bàn tay hắn giấu ở trong tay áo, mọi người đứng quan sát nhìn không ra xảo diệu trong đó.

Linh Âm thấy Trác Lăng Chiêu lại dối trá, trong lòng chợt dâng lên cảm giác không ổn, đang muốn thối lui thì đột nhiên thân ảnh Trác Lăng Chiêu vừa động, đã bay tới trước mặt, Linh Âm không thể né tránh, đơn chưởng vội vàng đánh ra. Chỉ nghe bụp một tiếng vang nhỏ. Nội lực hai người đụng vào nhau, một luồng nội lực vô cùng bá đạo chợt phá hộ thể Lâm Linh mà vào.

Trác Lăng Chiêu tụ nội lực cả đời khổ luyện đột kích, ngay cả hộ thể nội lực của bản thân cũng triệt hạ, có thể nói vô cùng hung mãnh bá đạo.

Mắt thấy Trác Lăng Chiêu không thèm hộ thủ ngay cả những bộ vị yếu hại toàn thân, Linh Âm nghĩ dùng sáu thành nội lực ngăn địch có vẻ không đủ, một cao một thấp chênh lệch lập tức cách xa, chân lực hai người kích động lẫn nhau, Linh Âm vội vận thần công Thiếu Lâm, thu kình bảo vệ yếu hại ngực nhưng đã muộn, nội lực Trác Lăng Chiêu đã theo kinh mạch trong cơ thể truyền vào, hộ thể thần công Linh Âm mặc dù hùng hậu nhưng huyền quan đã bị phá, sao có thể chịu được? Thoáng chốc hơi thở bị kiềm hãm, máu tươi đại miệng phun ra, chịu nội thương đương trường.

Trác Lăng Chiêu hai tay ôm quyền, cười ha hả, nói:

- Đa tạ, đại sư nội lực thâm hậu, Tứ Đại Kim Cương quả thật là danh bất hư truyền.

Linh Âm nội thương trầm trọng, ho khan không ngừng, thật không cam lòng thầm nghĩ:

- Người này thật hèn hạ, không thể ngờ lại trá ngụy như thế.

Thì ra Trác Lăng Chiêu thắng lần này vẫn lại là dùng xảo thủ. Linh Âm thấy Lý Thiết Sam bị hắn ám toán nên đã có chuẩn bị. liền tính lấy sáu thành nội lực công địch, bốn thành để tự thủ. Nào biết Trác Lăng Chiêu tâm cao kế ngụy, mắt thấy Linh Âm dùng toàn lực, đơn giản liền sửa tập kích thành chủ công, tụ công lực toàn thân cùng quyết đấu Linh Âm.

Linh Âm lo lắng Trác Lăng Chiêu ám toán, lúc này đối phương lại lấy toàn lực giao đấu, muốn thu chiêu nhưng đã chậm một bước. công lực Trác Lăng Chiêu trên Linh Âm một chút, mười thành đối sáu thành càng đại chiếm thượng phong, một chiêu liền phân thắng bại.

Kỳ thật nếu luận công phu quyền cước đích thực mà nói, hai người Trác Lăng Chiêu cùng Linh Âm không tới ngoài trăm chiêu khó phân thắng bại, chỉ là Trác Lăng Chiêu nghĩ muốn hủy danh tiếng Thiếu Lâm Tự nên mạo hiểm thủ thắng, có thể nói lòng dạ sâu khôn lường, dụng tâm càng ác độc không thôi.

Lúc này hai đại cao thủ đều bại trận, Linh Âm đã bị nội thương, Lý Thiết Sam một cột không chống vững nhà.

Quả nhiên "Kiếm Cổ" Đồ Lăng Tâm sải bước đi tới Ngũ Định Viễn, Lý Thiết Sam cầm thanh kiếm gãy che ở trước người Ngũ Định Viễn, quát:

- Muốn mang Ngũ bộ đầu đi, hỏi hỏi ta có đáp ứng hay không!

Sắc mặt Đồ Lăng Tâm trầm xuống, bộ mặt mặt xấu kinh người lạnh lùng thốt:

- Lão đầu! Ngươi muốn ăn một nhát ‘ Kiếm Cổ ’ của ta sao?

Lý Thiết Sam cười lạnh nói:

- Không ngại thử một lần! Liền giơ kiếm gãy bảo vệ Ngũ Định Viễn.

Lại thấy Trác Lăng Chiêu chậm rãi đi lên, hai hàng lông mày của hắn dựng thẳng, không còn vẻ tươi cười khả ái như trước, trầm giọng nói:

- Thần kiếm của bổn tọa còn chưa ra khỏi vỏ, các ngươi đã bại hạ trận, chẳng lẽ muốn bổn tọa đại khai sát giới, các ngươi mới biết lợi hại?

Vừa nói tay sờ vào chuôi kiếm, nhìn chằm chằm mọi người.

Hắn mang danh là "Kiếm Thần ", kiếm pháp cao đến đâu thì không người nào rõ ràng, chỉ là vừa tay không đánh bại hai đại cao thủ, tuy nói gian trá nhưng nội lực quyền cước tinh vi nhất nhất lộ ra, giờ phút này nếu "Thần kiếm" ra khỏi vỏ, sợ rằng đương trường không người nào có thể kháng cự, thật ứng nghiệm với câu "Côn Luân kiếm xuất máu chảy thành sông"

Mọi người bị khí thế của Trác Lăng Chiêu chấn nhiếp, nhất thời không ai trả lời.

Sau một lúc Lý Thiết Sam cười ha hả, nói:

- Trác chưởng môn thật là uy phong, thật là lợi hại!

Trác Lăng Chiêu cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Lý Thiết Sam.

Lý Thiết Sam nói:

- Muốn ta đầu hàng cũng không khó, chỉ là. . . Chỉ là. . .

Tiền Lăng Dị quát: - Chỉ là cái gì?

Lý Thiết Sam cuồng tiếu nói:

- Chỉ là muốn mượn cái đầu của ngươi dùng một lát!

Lời chưa dứt, chợt thấy lão nhấc tay lấy nắm Ngũ Định Viễn dùng sức ném một cái, đưa hắn bay về hướng trại ngựa.

Sắc mặt Trác Lăng Chiêu đại biến, phi thân bay lên muốn ngăn cản Ngũ Định Viễn, Lý Thiết Sam quát:

- Tránh ra cho ta !

Lão dụng toàn lực sử nửa đoạn kiếm, thế công mãnh liệt chém thẳng vào lưng Trác Lăng Chiêu.

Trác Lăng Chiêu giơ trường kiếm còn chưa ra khỏi vỏ điểm một cái vào kiếm gãy, một thanh âm muộn hưởng vang lên. Nhất thời kiếm gãy lại bị chấn thành bảy tám mảnh, mọi người thấy nội lực của hắn cao thâm như thế, ai ai cũng đều biến sắc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK