Viết ra rồi, Giang Sung hạ giọng nhắc khẽ:
- Trác chưởng môn, đọc mấy lời theo hai đường chéo xem!
Mấy câu này nhỏ như muỗi kêu, nếu không phải nội lực của Trác Lăng Chiêu thâm hậu, sao có thể nghe được? Trác Lăng Chiêu thấp giọng đọc mấy lần, bỗng thần sắc đại biến, kìm không được thối lui vài bước.
Mọi người thấy vậy cũng giật mình hoảng sợ. Cho dù sét đánh bên tai, Kiếm Thần cũng chưa từng thất thố một lần, thật không tưởng tượng nổi trong động là thần thánh phương nào!
Trác Lăng Chiêu run giọng hỏi:
- Giang đại nhân, ngài … đang nói đùa sao?
Giang Sung thở dài:
- Hai mươi năm qua, ta đã đến Thần Cơ động ba lần, thậm chí từng bị đám man di bắt làm tù binh. Ta hao tâm tổn lực, cam chịu mạo hiểm nhưng thủy chung không thể tìm ra người nọ. Ngươi còn nghĩ là ta đang giỡn sao?
Trác Lăng Chiêu khẽ gật đầu:
- Nếu lời của Giang đại nhân là thật, Trác mỗ tất sẽ tạ tội với ngài.
Nghe khẩu khí của y, dường như đã tin lời Giang Sung. Ngũ Định Viễn chấn động thầm nghĩ:
“Đến như Trác Lăng Chiêu còn bị dọa như thế, hẳn là người trong động có lai lịch rất lớn, nhưng không biết sao lại trốn ở nơi này?”
Lại nghe Giang Sung cười nói:
- Trác chưởng môn vào động, muốn lấy tuyệt thế võ công hãy cứ tự nhiên, ta tuyệt đối không ngăn cản. Hai ta cứ hành sự theo mục đích riêng, không cần thiết phải xung đột làm gì. Trác chưởng môn, lời này của ta rất thật tâm!
Trác Lăng Chiêu gật đầu nói:
- Tấm lòng của Giang đại nhân quả thật rộng rãi, ngay cả bí mật như thế cũng cho ta biết. Trác mỗ sẽ theo ý ngài.
Nói rồi song phương đưa tay phát thệ. Giang Sung cười ha hả:
- Trác chưởng môn quả thật sáng suốt! Ngươi cứ làm vô địch thiên hạ của ngươi, ta an hưởng bình an phú quý của ta. Hai ta nước sông không phạm nước giếng. Ngày sau ta còn giúp ngươi làm quan to, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?
Trác Lăng Chiêu cười nói:
- Thì ra Giang đại nhân đã sắp xếp ổn thỏa đâu vào đấy.
Hai người đồng loạt ngửa mặt lên trời cười to. Ngũ Định Viễn cùng Linh Âm nhìn nhau. Mắt thấy Trác Lăng Chiêu cấu kết cùng Giang Sung, dù chưa biết song phương có âm mưu gì nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt. Cả hai còn đang thở dài, lại nghe Giang Sung lên tiếng nhắc nhở:
- Được rồi! Chúng ta mau vào động thôi.
Y đến trước mặt Ngũ Định Viễn, nói:
- Ngũ chế sứ đã thấy qua bí mật trong Thần Quỷ Đình. Khi vào động, mọi chuyện đều phải dựa vào ngươi.
Ngũ Định Viễn nhìn Diễm Đình ở bên cạnh, nhắc nhở:
- Mời đại nhân tuân thủ lời hứa, thả bằng hữu của ta rời khỏi đây. Bằng không, tại hạ dù chết cũng không tuân mệnh.
Giang Sung lại chỉ sang Trác Lăng Chiêu. Ngũ Định Viễn ho nhẹ một tiếng, hỏi:
- Trác chưởng môn. Chúng ta đã vỗ tay lập lời thề, không biết ngài có thể thả người?
Trác Lăng Chiêu không đáp, trầm ngâm như có suy tính. Ngũ Định Viễn thấy đối phương không muốn thả người, lớn tiếng nói:
- Trác chưởng môn. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Ngươi đừng có nuốt lời!
Trác Lăng Chiêu húng hắng một tiếng, đưa tay chỉ vào Diễm Đình:
- Những người khác có thể đi, riêng cô nương này phải ở lại.
Ngũ Định Viễn đỏ bừng mặt, cả giận nói:
- Ngươi. . . vừa thề rằng sẽ thả bằng hữu của ta. Thân là chưởng môn một phái, sao có thể lừa gạt người khác?
Hắn không ngờ, Trác Lăng Chiêu thân là tôn sư một phái mà lại ngang nhiên trở mặt như vậy, hận không thể xông tới tát đối phương mấy cái cho hả giận.
Thì ra những ngày qua, Trác Lăng Chiêu ở một bên quan sát, cũng biết Ngũ Định Viễn có tình ý đối với Diễm Đình. Giờ chỉ cần giữ nàng ở lại, Ngũ Định Viễn tất phải thực lòng nghe lệnh. Hơn nữa võ nghệ của Diễm Đình kém xa đám người Linh Âm, Lý Thiết Sam. Muốn khống chế nàng quả thật rất dễ dàng.
Ngũ Định Viễn còn đang mắng thầm, đã nghe Tiễn Lăng Dị cười chế nhạo:
- Xú tiểu tử, lúc trước chưởng môn chỉ hứa sẽ thả bằng hữu của ngươi, có bảo thả nhân tình nhân ngãi của ngươi khi nào? Nói năng phải cẩn thận!
Hắn vừa bị nội lực của chưởng môn đả thương, trải qua một hồi điều tức đã ổn định, mới tiến lại đây chế giễu.
Ngũ Định Viễn giận dữ tới điên tiết. Liền chỉ vào Tiền Lăng Dị rồi nhìn Trác Lăng Chiêu, lớn tiếng nói:
- Hẳn là ngươi đã nghe thấy lời người này? Phải chăng ý ngươi cũng hệt như thế?
Trác Lăng Chiêu thản nhiên nói:
- Sau khi đại sự thành công, ta đảm bảo sẽ thả cô nương này đi. Xin Ngũ huynh đệ yên tâm.
Ngũ Định Viễn vẫn lớn tiếng quát:
- Ngươi đã nuốt lời lừa gạt một lần, còn muốn ta tiếp tục tin ngươi sao? Trác Lăng Chiêu ngươi thật không biết xấu hổ!
Giang Sung ở một bên hiểu ý của Trác Lăng Chiêu, là rằng sợ Ngũ Định Viễn vào động sẽ chỉ bừa, hại mọi người cùng mất mạng, nên mới giữ lấy Diễm Đình để uy hiếp hắn. Y đi tới nói:
- Trác chưởng môn, không phải ta muốn giáo huấn ngươi. Có điều nghi người thì không dùng, dùng thì không nghi ngờ. Cần Ngũ chế sứ dẫn đường thì phải tin tưởng hắn, không nên dùng con tin uy hiếp.
Trác Lăng Chiêu vốn tâm cao khí ngạo. Lời khuyên của Giang Sung rơi vào tai khác nào như lời vũ nhục. Trên mặt y chợt lóe hàn khí, vươn tay lôi Diễm Đình qua nói:
- Chúng ta đi vào, không cần nói nhiều nữa!
Y liền dẫn đầu đi vào trong. Diễm Đình kinh hoảng kêu to:
- Ngũ gia! Ngũ gia!
Ngũ Định Viễn tức giận đến toàn thân phát run nhưng đành cam chịu. Giang Sung thì biết Trác Lăng Chiêu có ý làm khó khiến bản thân không xuống đài được. Y lắc đầu rồi liếc mắt qua La Ma Thập. Hai người liền sóng vai đi vào. An Đạo Kinh vội nói:
- Mọi người cùng tới bảo vệ Giang đại nhân!
Lập tức đám Hỏa Xạ Thủ, Vân Đô úy lũ lượt theo vào trong động. Mắt thấy chưởng môn vào động. Tiễn Lăng Dị lớn tiếng kêu lên với đám môn đồ Côn Luân Sơn:
- Chúng ta còn chờ cái gì? Mau mau đi!
Hắn sợ bí kíp võ công bị người lấy hết, vội vàng lao vào bên trong.
Kim Lăng Sương đưa mắt nhìn đám Cẩm Y Vệ, thấy đối phương để không ít hảo thủ ở lại ngoài động. Y đa mưu túc trí, sợ rằng những người này sẽ giở trò, liền để Kiếm Báo Mạc Lăng sơn, Kiếm Lãng Lưu Lăng Xuyên cùng mấy đệ tử ở lại. Nếu bên ngoài có gió thổi cỏ lay gì, còn kịp vào động thông báo, tránh bị người ám toán. Lưu Lăng Xuyên kia đã gãy tay phải nhưng tay trái vẫn có thể cầm kiếm, dư sức đối phó với hạng nhân vật giang hồ bình thường.
Đồ Lăng Tâm đi tới chỗ Ngũ Định Viễn, lớn tiếng nói:
- Ngũ chế sứ, mau vào đi!
Nói rồi giơ kiếm vung vẩy đầy vẻ vô lễ. Ngũ Định Viễn tức giận, có điều Diễm Đình đã vào trong, liền chắp tay cáo biệt đám người Linh Âm, nói:
- Tại hạ vào trong động, nếu bất hạnh tử nạn, xin Linh Âm đại sư chuyển lời tới Dương lang trung, nói rằng Định Viễn đã dốc hết sức, không dám nhục mệnh.
Nói rồi xoay người đi vào cánh cửa khổng lồ kia. Linh Âm gắng sức đứng dậy, kêu lên:
- Ngũ bộ đầu chờ một chút!
Lão muốn đuổi theo, đã nghe Lưu Lăng Xuyên hung hăng quát:
- Chưởng môn nhân có lệnh, không cho phép ngoại nhân vào động. Các ngươi mau mau cút xuống núi. Đừng bức chúng ta đại khai sát giới!
Lý Thiết Sam cả giận quát:
- Ngươi nói chuyện khách khí một chút!
Nếu lão không bị thương, chắc chắn đã ra tay giáo huấn Lưu Lăng Xuyên. Giờ lớn tiếng nên nội thương phát tác, ho khan không ngớt.
Mạc Lăng Sơn ở bên cạnh vốn có tấm lòng hiệp nghĩa. Hơn một năm qua, nhờ có hắn nên Linh Âm cùng Lý Thiết Sam mới bảo toàn được tính mạng. Hắn đi ra phía trước, thấp giọng nói với Lý Thiết Sam:
- Tính mạng của các vị là do Ngũ chế sứ đổi lại, nên mau chóng rời khỏi đây. Giờ tranh chấp chỉ khiến mọi người đều bất lợi.
Đám người Lý Thiết Sam biết Trác Lăng Chiêu giảo hoạt vô sỉ, lật lọng như nhấc tay, cùng thở dài một tiếng. Trước mắt, bọn họ chỉ còn đường rời khỏi núi này. Sinh tử của Diễm Đình và Ngũ Định Viễn đành nghe theo mệnh trời vậy! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK