Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chợt nghe Tần Trọng Hải nói:

- Cô đã tỉnh thì lại đây ăn một chút, khí lực đó nên dành để nghỉ ngơi.

Thân mình y nhoáng lên tránh ra, ánh lửa soi rõ bóng phi tiêu. Ngôn Nhị Nương thấy đối phương đã nhận ra quỷ kế của mình, chỉ hừ một tiếng không nói gì.

Tần Trọng Hải đứng dậy, tay cầm miếng thịt thỏ đã nướng chín tới chỗ Ngôn Nhị Nương, nói:

- Thịt đang còn nóng, hương vị rất ngon.

Ngôn Nhị Nương đang rất đói, hơn nữa thúc thủ vô sách với Tần Trọng Hải, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn y rồi cầm lấy thịt thỏ, ăn một miếng lại liếc mắt một cái, như hận không thể chém y ngàn đao.

Tần Trọng Hải ngồi xổm ở bên, đợi nàng ăn hết thịt nướng mới nói:

- Nhìn cô ăn ngon như vậy, chắc hẳn sẽ sớm phục hồi.

Y thấy tuyết rơi ngoài điện đã giảm, liền đứng dậy nói:

- Đến lúc ta phải đi, công chúa điện hạ còn chờ ta về hộ giá.

Tần Trọng Hải đuổi bắt Ngôn Nhị Nương là muốn đưa nàng về doanh trại, có điều thấy tính khí của nàng cương liệt, lúc này thân thể lại đang rất yếu, nếu bắt ép chẳng khác nào bức nàng vào tử lộ. Vì thế có ý thả người.

Ngôn Nhị Nương hừ một tiếng, oán hận nói:

- Hạng ưng trảo triều đình, đê tiện vô sỉ!

Tần Trọng Hải không để tâm lời này, lại đưa ra thêm mấy miếng thỏ bắt được khi trước, nói:

- Trên người cô đầy thương tích, không thể động đậy. Chỗ thịt thỏ này đủ dùng thêm mấy ngày.

Tới giờ này y rời quân doanh đã nửa ngày, trong lòng lo lắng muốn trở về sớm một chút.

Tần Trọng Hải bước ra cửa điện, Ngôn Nhị Nương nhìn bóng dáng y, trong lòng nàng chợt dấy lên nỗi phiền muộn khó tả, nhớ tới huynh đệ bị bắt, vội kêu lên:

- Tần Trọng Hải!

Lúc này Tần Trọng Hải đã ra ngoài, nghe tiếng gọi, không trở lại mà chỉ đứng ở ngoài cửa hỏi:

- Nương tử có gì căn dặn?

Ngôn Nhị Nương quát:

- Ngươi mau thả huynh đệ của ta ra! Bằng không ta sẽ không tha cho ngươi!

Tần Trọng Hải biết đám người này cừu hận triều đình. Nếu không hàng phục bọn họ, ngày sau tất có hậu hoạn, Ngôn Nhị Nương mang thương tích trên người, không thể di động nên đành thả, còn mấy người khác khó khăn lắm mới bắt được, sao có thể tùy tiện thả đi? Y lắc đầu nói:

- Thứ cho tại hạ khó mà tuân mệnh.

Ngôn Nhị Nương vô kế khả thi, lúc này cử động nửa bước cũng khó chứ đừng nói xuất thủ cứu người. Nàng muốn mở miệng cầu khẩn, chợt trong lòng dâng lên ý niệm quật cường, lạnh lùng nói:

- Họ Tần kia, trong mắt ngươi chỉ có thăng quan phát tài thôi sao? Dâng mạng huynh đệ của ta cho quan phủ mới vừa lòng đẹp ý sao? Đồ tiểu nhân đê tiện vô sỉ!

Tần Trọng Hải nghe một hồi, biết nàng lo cho đám huynh đệ, đành thở dài rồi quay lại.

Ngôn Nhị Nương thấy đối phương trở về, sắc mặt thoáng chốc vui vẻ, lại thấy y ngồi xuống bên người nàng, nói:

- Ban ngày ta khuyên cô quy thuận triều đình là thành tâm thành ý, cô cần gì cự tuyệt người ngoài ngàn dặm như thế?

Ngôn Nhị Nương hừ một tiếng khinh miệt, nhổ một bãi nước miếng tới. Tần Trọng Hải nghiêng người tránh đi, nhẹ giọng than:

- Rốt cuộc các người có cừu hận thâm sâu cỡ nào mà chống lại triều đình? Nếu chịu quy thuận, sau này ta sẽ thuật lại với Liễu hầu gia, các người sẽ được trọng dụng. Đến lúc đó mọi người cùng ra sức vì quốc gia, chẳng phải là khoái hoạt hay sao? Cần gì phải long đong trên giang hồ, sống những ngày tháng không thấy ánh dương?

Ngôn Nhị Nương quay đầu lại, dưới ánh lửa thấy Tần Trọng Hải đang thành thật nhìn mình. Trong lòng khẽ động, nàng đưa tay che mặt khóc thút thít. Tần Trọng Hải thấy nàng lúc giận lúc khóc, thầm nghĩ:

“Năm nay sao xuất hiện nhiều bà điên như thế, lão tử nên cẩn thận hơn”

Y hắng giọng một tiếng, không biết khuyên giải như thế nào nên đành mặc cho nàng khóc.

Ngôn Nhị Nương khóc không ra tiếng, nói:

- Muộn rồi... Hết thảy đều muộn rồi…

Tần Trọng Hải ngạc nhiên nói:

- Muộn? Muộn cái gì? Ăn cái gì muộn? Cô nói rõ ràng đi!

Ngôn Nhị Nương lắc lắc đầu, buồn bã nói:

- Ngươi nói những lời này, tất cả đều đã muộn... Ca ca của ta bị quan phủ hại chết, trượng phu của ta bị người đánh một chưởng rất mạnh vào đầu, hai mươi năm không rõ tung tích. Ngươi nói... Ta... Ta phải gia nhập triều đình thế nào? Nếu vô sỉ đầu hàng, sau này chết đi, còn mặt mũi nào gặp bọn họ?

Tần Trọng Hải cả kinh, hỏi:

- Hai vị thân nhân của cô cũng là người Nộ Thương Sơn?

Ngôn Nhị Nương gạt nước mắt, ngang nhiên nói:

- Đúng vậy! Trượng phu của ta không phải ai khác, chính là Tây Lương Tiểu Lữ Bố năm xưa.

Tần Trọng Hải vừa biết người nọ là một trong Ngũ hổ thượng tướng Mã quân. Y ngưng mắt nhìn lại, thấy Ngôn Nhị Nương đang thất thần tưởng nhớ trượng phu. Trong lòng đột nhiên có cảm giác khác thường, y vội hắng giọng một tiếng, hỏi:

- Phải chăng hắn chính là Chỉ huy sứ Ứng châu, đại danh là Hàn Nghị?

Ngôn Nhị Nương vui vẻ nói:

- Ngươi cũng biết hắn?

Tần Trọng Hải ừm một tiếng, nói:

- Lúc trước trong điện, ta có thấy qua tên của hắn.

Ngôn Nhị Nương nhẹ nhàng nói:

- Phu quân của ta uy phong anh tuấn, võ công rất cao, có lẽ còn lợi hại hơn cả ngươi. Khi chúng ta mới mười lăm tuổi đã cùng lên núi...

Nàng đang định thao thao nói tiếp, Tần Trọng Hải vội cắt đứt câu chuyện, hỏi:

- Mới rồi còn nhắc tới đại ca của cô, đó là ai?

Ngôn Nhị Nương nghe thế muốn ngồi dậy, chỉ là xương sườn đã gẫy nên khó mà nhúc nhích. Tần Trọng Hải tính tình rộng rãi hào phóng, không câu nệ ngoan cố như Lư Vân, không quá xem trọng lễ tiết nam nữ, lúc này liền đưa tay qua ôm eo, nhẹ nhàng nâng nàng dậy.

Ngôn Nhị Nương bị người khác ôm vào ngực, không phản kháng được, khuôn mặt đỏ ửng nói:

- Đại ca của ta là Ngôn Chấn Vũ, ngoại hiệu Xích Huyết Kỳ Lân, đứng đầu trong Ngũ hổ mãnh tướng. Hai huynh muội chúng ta một thủ Vân Long Quan, một thủ Ý Đức Quan. Lời đồn trên giang hồ uy phong bao nhiêu thì uy phong từng đó!

Nàng nhớ lại chuyện xưa, nước mắt lại trào ra.

Tần Trọng Hải nói:

- Vậy triều đình hại chết huynh trưởng cô ra sao? Đả thương trượng phu của cô thế nào?

Ngôn Nhị Nương lại khóc lên bi ai. Tần Trọng Hải cười khổ thầm nghĩ:

“Lão tử giờ chịu giá rét trên núi nghe một bà điên khóc, những ngày tới vạn lần không nên đánh bạc, nếu không chắc chắn thua sạch túi”

Tần Trọng Hải nào biết đâu rằng, mười mấy năm qua Ngôn Nhị Nương ít giao thiệp bên ngoài, mỗi ngày đều phải thể hiện bộ mặt đại tỷ lạnh như băng, chưa từng lộ tâm sự trước mặt người ngoài, dù mấy huynh đệ Tiểu Thố Nhi cũng không biết, như vậy lấy ai hiểu được đêm khuya nàng lã chã rơi lệ, úp mặt vào gối khóc một mình? Lúc này Tần Trọng Hải chân tình thành ý hỏi nàng, lộ ra thảm sự hai mươi năm trước, bảo nàng sao có thể không khóc?

Ngôn Nhị Nương càng khóc càng bi thương, động đến vết thương trên ngực đau đến kêu thành tiếng. Tần Trọng Hải lắc đầu nói:

- Cô đừng khóc, khóc nữa sợ là gãy xương thịt đứt!

Ngôn Nhị Nương mắng:

- Xưa nay khóc chỉ mù mắt, chưa từng nghe ai khóc mà gãy xương.

Tần Trọng Hải cười ha hả, nói :

- Chỉ sợ nương tử là người đầu tiên.

Ngôn Nhị Nương mắng:

- Nói nhảm!

Nhất thời tức giận lại quên đi nỗi bi thương. Tần Trọng Hải nhìn khuôn mặt kiều diễm kia, thầm nghĩ:

“Mỹ nhân như vậy nên khóc ít thì tốt, nếu thành người quái dị, chẳng phải sẽ lãng phí sao?”

Trong lòng nghĩ vu vơ, khóe miệng liền nộ nụ cười.

Ngôn Nhị Nương thấy y cười dài, biết không phải chuyện tốt, liền cả giận hỏi:

- Ngươi cười cái gì?

Tần Trọng Hải cười nói:

- Ta cười cô mỹ miều, võ công cũng không kém, ai ngờ mắc phải tật hay khóc như trẻ nhỏ.

Ngôn Nhị Nương nghe y khen nàng mỹ miều thì xấu hổ, vội vàng cúi đầu. Qua một lúc, nghĩ đến bị người xem thường như trẻ nít, trong mắt lại chớp động lệ quang như muốn khóc.

Tần Trọng Hải nhìn đôi mắt ấy, trong lòng liền nghĩ:

“Nữ nhân này ngoài cứng trong mềm, thật sự không thể làm lão đại, hai mươi năm qua nhất định vô cùng khổ sở, giờ đây cùng đường mới sinh lòng tự sát”

Qua thật lâu sau, Ngôn Nhị Nương sâu kín thở dài nói:

- Tần tướng quân, ngươi là người triều đình, đương nhiên khinh thường nghịch tặc chúng ta. Nhưng nếu trong lòng chúng ta không có nỗi khổ bất đắc dĩ, cần gì phải lưu vong giang hồ, phiêu bạt tứ hải như vậy?

Tần Trọng Hải nghe mấy câu này, nhận ra tâm tình cô tịch của nàng, liền an ủi:

- Sơn trại đã hủy, huynh đệ thì tiêu tán. Sao cô còn nhớ mãi không quên nơi này? Không bằng cùng ta về triều đình, thuận theo thiên địa như thế, chẳng phải tốt hơn chăng?

Ngôn Nhị Nương nhìn những bông tuyết đang lùa vào từ ngoài cửa, run giọng nói:

- Tần tướng quân, ngươi có biết. Mỗi khi nửa đêm canh ba, ta đều mơ thấy huynh trưởng đã chết hiện trước mặt hay không?

Tần Trọng Hải thở dài:

- Ta hiểu rồi, thực là khổ cho cô.

Ngôn Nhị Nương lẩm bẩm:

- Vốn yên bình như vậy, mọi người mỗi ngày cướp của đám nhà giàu chia cho bá tánh khốn cùng, làm thiện trừ ác rất thoải mái. Nếu không có chuyện đó... Nếu không có chuyện đó, đại ca cùng phu quân của ta giờ vẫn sống khỏe, sơn trại cũng không bị hủy, hu hu...

Nói xong lại khóc rống lên.

Tần Trọng Hải thầm nghĩ:

“Không biết khi đó xảy ra chuyện gì, sơn trại lớn như thế lại có thể bị hủy đi? Nộ Thương Sơn thành danh không phải ngày một ngày hai, chắc chắn nhân tài không thiếu, sao lại không thể chống nổi?”

Tần Trọng Hải thấy bộ dáng của Ngôn Nhị Nương đầy thảng thốt, biết tâm tình nàng bi thống, tuy tò mò nhưng cũng không hỏi thêm nhiều.

Hai người yên lặng một lúc, chợt nghe từ sườn núi truyền đến tiếng gọi:

- Tần tướng quân... Tần tướng quân... Ngài ở đâu?

Tần Trọng Hải rùng mình, biết Lư Vân phái người đi tìm kiếm mình, sợ hai bên gặp mặt, vội nói:

- Có người tới tìm, ta phải đi, cô hãy dưỡng sức cho tốt!

Nói rồi lập tức đứng dậy đi ra cửa điện.

Ngôn Nhị Nương run giọng nói:

- Ngươi... Ngươi phải đi sao?

Tần Trọng Hải gật đầu:

- Nữ hiệp hãy gắng bảo trọng, sau này gặp lại!

Y thấy Ngôn Nhị Nương chăm chú nhìn mình, tưởng nàng vẫn không yên lòng về mấy người huynh đệ kia, đành nói:

- Nương tử yên tâm, dù mấy huynh đệ kia không muốn quy phục, ta cũng không để mặc cho thượng quan gia hại bọn họ.

Lại nghe đỉnh núi có tiếng thét dài, người này đang tới thật nhanh, hẳn là Lư Vân. Tần Trọng Hải quay đầu nói:

- Cáo từ.

Ngôn Nhị Nương cúi đầu nhìn đống lửa, khuôn mặt đầy vẻ cô đơn. Tần Trọng Hải không còn thời gian, liền lao ra ngoài điện. Nhoáng cái tuyết lớn đập vào mặt, y nheo mắt gọi lớn:

- Lư huynh đệ, ta ở đây!

Quả nhiên nghe thấy thanh âm của Lư Vân:

- Thật tốt quá, đúng là ngài đang trên này.

Sau đó Lư Vân đi tới nắm lấy tay Tần Trọng Hải.

Tần Trọng Hải thấy hắn không màng gió tuyết đi tìm mình, cảm động thầm nghĩ:

- Lư huynh đệ nghĩa khí sâu nặng, ta được hắn tương trợ thật là may mắn.

Bèn nói:

- Nơi này gió tuyết rất lớn, chúng ta xuống núi rồi nói sau!

Lư Vân hỏi:

- Nữ nhân kia đâu? Tướng quân tìm được chưa?

Tần Trọng Hải lắc đầu nói:

- Tạm thời bỏ qua cho cô ta, chúng ta rời đi thôi!

Nói xong, cả hai cùng leo xuống núi.

Lư Vân triệu hồi binh sĩ trên đường, nói với Tần Trọng Hải:

- Ta thấy tướng quân tới giờ không hồi doanh, sợ có biến nên điều một số binh lính lên núi tìm kiếm. Sự tình khẩn cấp, chưa được tướng quân cho phép, xin hãy trách phạt.

Tần Trọng Hải cười to:

- Nói vậy làm gì! Ta nhỏ mọn như vậy sao? Huynh đệ còn nhớ đi tìm, ta đã cảm kích vạn phần, sao có thể trách cứ?

Hai người trở lại quân doanh, có mấy tên binh sĩ dâng rượu lên để hai người uống hâm nóng thân mình.

Lư Vân nói :

- Những người bị tướng quân bắt đã được giam lại, ngày mai công chúa muốn đích thân thẩm vấn.

Tần Trọng Hải gật đầu nói:

- Lát nữa ta đi gặp ba người kia nhắc nhở một chút, nếu ngày mai bọn chúng nói chuyện mạo phạm công chúa, e rằng Tiết Nô Nhi lại ở một bên châm dầu vào lửa, mấy người kia tất chết không nghi ngờ.

Chợt nghe ngoài trướng có một âm giọng the thé:

- Ta ở một bên châm dầu vào lửa? Họ Tần kia, ngươi đừng ở phía sau phỉ báng thanh danh của ta!

Một người cố làm ra vẻ oai phong đi đến, chính là Tiết Nô Nhi.

Tần Trọng Hải cười hắc hắc, nói:

- Công công còn cao hứng như vậy sao, đêm khuya vẫn chưa ngủ?

Tiết Nô Nhi cười lạnh nói:

- Đại tướng quân ngươi còn không trở về, an nguy của công chúa không ai bảo hộ, ta sao có thể ngủ được?

Lão lại chuyển chủ đề, hỏi:

- Sao, ngươi lên núi hồi lâu mà không bắt được kẻ chủ mưu đó? Rốt cuộc ở trên làm cái gì?

Tần Trọng Hải nói :

- Tuyết trên sơn đỉnh quá lớn, ta đành tránh trong một sơn động, không phát hiện ra nữ nhân kia.

Tiết Nô Nhi hì hì cười, nói:

- Kể cũng đáng tiếc, quả phụ kia xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn khiến người rung động, niên kỷ tuy lớn một chút nhưng vẫn có thể hầu hạ được.

Tần Trọng Hải cả giận nói:

- Đánh rắm! Miệng chó của lão thật dơ bẩn.

Tiết Nô Nhi cười nói:

- Tần tướng quân đã qua ba mươi mà chưa thành gia lập thất, giờ khó được giai nhân yêu thương nhung nhớ, ngài cần gì phải xấu hổ đây?

Tần Trọng Hải hừ một tiếng khinh miệt, trầm giọng nói :

- Đừng buông lời lung tung, danh tiết người ta sao có thể để mấy lời của lão hủy hoại chứ?

Lư Vân thấy Tiết Nô Nhi nói chuyện nham hiểm, cũng xen vào:

- Tiết công công nửa đêm tới, chỉ để nói mấy câu nhàm chán này sao?

Trên mặt Tiết Nô Nhi chợt lóe thanh khí, cất giọng the thé:

- Hừ! Rỗi rãi thì chuyện phiếm vào câu, xem bộ dạng đứng đắn của các ngươi thật không ra gì.

Lão hắng giọng nói:

- Ta cùng Hà đại nhân đã thương lượng kỹ, ngày mai chúng ta chuyển hướng hành quân, không đi đường trong quan nội mà xuất quan thẳng tới Thiên Sơn.

Tần Trọng Hải lắp bắp kinh hãi, lớn tiếng nói:

- Không được! Không được! Quan ngoại khắp nơi đều là địch, sao có thể dễ dàng xuất quan?

Tiết Nô Nhi hừ một tiếng, nói:

- Tần Trọng Hải, ngày hôm nay đã là bao nhiêu?

Tần Trọng Hải nói:

- Mười lăm tháng mười một.

Tiết Nô Nhi cười lạnh nói:

- Chúng ta hẹn người vào mười lăm tháng chạp hội họp dưới chân Thiên Sơn. Cứ đi thế này sao có thể đúng hẹn? Quan nội lộ trình quanh co vòng vèo, sao so được với quan ngoại trống trải bát ngát, hành quân nhanh chóng?

Tần Trọng Hải lắc đầu nói:

- Ta không đồng ý. Quan ngoại hung hiểm, nếu bị người tổ chức phục kích, ta sao có thể bồi tội với công chúa.

Chợt nghe thanh âm của Hà đại nhân vang lên:

- Cũng bởi có Trọng Hải ở đây, lão phu mới dám đi nước cờ hiểm này!

Mọi người ngẩng đầu, đã thấy Ngự Sử Hà đại nhân tới. Tần Trọng Hải đứng dậy vấn an:

- Hà đại nhân.

Hà đại nhân không khách sáo ngồi xuống, nói:

- Đã nhiều ngày nay trong triều truyền ra tin tức, nói rằng bên Thiếp Mộc Nhi Khả Hãn có biến. Triều đình đang rất khẩn trương, muốn chúng ta nhanh chóng đến Thiên Sơn, nhân mã hai phe nhanh chóng hội họp, tránh để đối phương sinh tâm tư khác.

Tần Trọng Hải ngạc nhiên nói:

- Hai nước thông hôn là việc vui đại sự, sao thay đổi bất thường như thế? Khả Hãn này hành sự thật kỳ dị.

Hà đại nhân nói:

- Mấy ngày trước, Khả Hãn phái một số phiên tăng tới diện kiến thiên tử, ai ngờ trên đường bị một đám người giang hồ bắt nạt làm nhục, chịu thương tích ngoài da. Tin tức truyền về Hãn Quốc, Khả Hãn phẫn nộ vô cùng, cho rằng chúng ta xem thường bọn họ.

Tần Trọng Hải ừm một tiếng, nói:

- Không biết nhân vật giang hồ nào không hiểu sự, đả thương sứ thần phiên bang, đây không phải là việc nhỏ!

Tần Trọng Hải làm sao biết được mấy gã phiên tăng bị thương dưới tay đám người Vi Tử Tráng. Ngày ấy vì cướp đoạt phòng trọ, đám phiên tăng tranh chấp với người Cửu Hoa Sơn khiến hai bên xuất thủ. Thứ nhất do phiên tăng hành xử ngạo mạn, thứ hai là tính khí Trương Chi Việt nóng nảy nên đánh bị thương sứ thần. Tuy Dương Túc Quan đã ra mặt hòa giải nhưng không cách nào làm sự việc dịu đi hoàn toàn. Hai bên có mâu thuẫn khiến việc kết thân gần như thất bại.

Hà đại nhân nói :

- Dù sao đã xảy ra chuyện, chúng ta đành hết sức bù đắp, hi vọng Khả Hãn không quá tính toán nữa. Giờ chúng ta chỉ có mạo hiểm xuất quan.

Tần Trọng Hải thở dài chưa quyết, bỗng thấy Lư Vân ghé tai thấp giọng nói:

- Lộ trình quan ngoại tuy gần hơn nhưng nguy hiểm gấp bội. Đạo tặc địch nhân đông đảo, xuất quân chắc chắn có tổn hại. Chi bằng chúng ta xin thêm viện binh. Nếu không, tướng quân không nên đồng ý.

Tần Trọng Hải gật đầu tỉnh ngộ, nói với Hà đại nhân:

- Mạt tướng có một thỉnh cầu. Được đại nhân đồng ý, Trọng Hải mới dám tuân theo ý kiến của ngài.

Hà đại nhân gật đầu, nói:

- Hiền điệt cứ nói, chỉ cần lão phu có thể làm được, tất không để ngươi thất vọng.

Tần Trọng Hải nói :

- Thỉnh Hà đại nhân hạ lệnh cho quan quân coi giữ Ngọc Môn Quan đẩy binh ra ngoài ba trăm dặm, nếu không mạt tướng thật không dám xuất quan.

Tần Trọng Hải tính rằng. Chỉ cần quan binh Ngọc Môn quan có thể chiếm cứ mấy cứ điểm quan trọng ngoài quan ngoại, khi đó dù có bị địch nhân phục kích cũng có thể an toàn quay về.

Hà đại nhân nghe yêu cầu này thì hắng giọng một tiếng, nói:

- Này... Việc này có chỗ khó khăn.

Ngọc Môn Quan do nhân mã Giang Sung nắm giữ. Ngoài đại gian thần này, trước nay trong triều không ai có thể chỉ huy được.

Hà đại nhân quay đầu nhìn Tiết Nô Nhi, hỏi:

- Việc này rất khó, không biết phó tổng quản có biện pháp gì chăng?

Tiết Nô Nhi thấy mọi người nhìn về mình, đắc ý cười thầm: “ Các ngươi bình thường tự cao tự đại, lúc này muốn được việc, chẳng phải cần nhờ công công ta sao?”

Tần Trọng Hải biết mời tướng không bằng khích tướng, lập tức lắc đầu nói:

- Hà đại nhân không nên làm khó người khác. Thế lực của Giang Sung rất lớn, chỉ sợ dù người có thân phận cao như Tiết tổng quản cũng không có cách nào. Chúng ta nên nghĩ biện pháp khác.

Tiết Nô Nhi nổi nóng:

- Ngươi nói bậy gì đó! Chỉ cần Tiết Nô Nhi ta đích thân xuất mã, mấy tên tiểu tử chết dẫm kia còn dám trái lệnh?

Tiết Nô Nhi là Phó tổng quản Đông xưởng, quyền vị chỉ dưới Lưu Kính, ngay cả đám người Côn Luân Sơn cũng không dám đắc tội. Nếu lão xuất mã, thủ hạ của Giang Sung đương nhiên không dám càn rỡ bất tuân.

Hà đại nhân vui vẻ nói:

- Vậy đa tạ công công. Ngày sau hồi kinh, nhất định ta sẽ đáp tạ hậu hĩnh.

Tiết Nô Nhi cũng vui mừng trong lòng. Tính tình của lão cổ quái khiến hầu hết triều thần chán ghét. Lần này hộ tống công chúa, là cơ hội tốt để kết giao với một đại thần như Hà đại nhân. Lão liên tiếp cười nói:

- Đây vốn là công vụ, không có gì, không có gì.

Với tính tình ngạo mạn quái gở của lão, nói vài câu khiêm tốn này thật không dễ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK