Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngũ Định Viễn nhìn lại, thấy một hán tử trung niên đi đến, người này mặt tròn vành vạnh, thân hình mập mạp, trên tay còn cầm đồ nhắm và rượu, ra là Tử Vi Tráng Võ Đang Sơn. Ngũ Định Viễn giật mình buông bút lông xuống.

Vi Tử Tráng nhìn qua nhìn lại, thoáng chốc ồ một tiếng, cười nói:

- Giỏi cho Định Viễn, dám chạy đến đây xem tướng số.

Ngũ Định Viễn cười gượng vài tiếng, nói:

- Trong khách điếm quả thật buồn tẻ. Tần tướng quân, Lư huynh đệ lại trốn không còn ai, ta mới ra ngoài đi dạo một vòng.

Vi Tử Tráng nhìn thoáng qua tờ giấy trước mặt Ngũ Định Viễn, cười nói:

- Huynh đệ đến xem nhân duyên sao?

Khuôn mặt Ngũ Định Viễn đỏ lên, ho khan một tiếng không đáp.

Ngô An Chính thấy tướng mạo của Vi Tử Tráng bình thường, vừa nhìn đã biết mạng đầy tục khí. Y ngáp một cái, nói:

- Vị huynh đài này, ta đang giúp người đoán chữ giải vận, huynh đài đừng quầy rầy nữa được chăng?.

Vi Tử Tráng cười một tiếng, vỗ vỗ vai Ngũ Định Viễn rồi nói:

- Được rồi, huynh đệ cứ từ từ xem đi. Linh Định đại sư đang một mình trong điếm, không thể không có người chăm sóc. Ta về trước.

Khó khăn lắm Vi Tử Tráng mới rời đi, Ngũ Định Viễn nuốt một ngụm nước miếng, vuốt vuốt ngực nhưng chậm chạp không dám viết tên. Ngô An Chính biết da mặt người này rất mỏng, liền cười nói:

- Các hạ từ từ mà viết, ta đi nấu nước pha trà.

Nói xong đi vào trong phòng nổi lửa.

Ngũ Định Viễn thấy không còn người quầy rầy, nhẹ nhàng thở ra rồi bắt đầu cầm bút lên, muốn viết tên người trong lòng.

Mới vài nét, đã thấy một thư sinh đứng trước cửa điếm. Người này cũng vuốt vuốt ngực, không ngừng thở hổn hển, than thở:

- Thói đời lụn bại, lòng người xuống dốc! Những cô nương trong trấn thấy người liền ôm, thật không biết xấu hổ, còn thiên lý vương pháp nữa sao?

Thư sinh kia thì thào, đứng trước cửa thở dốc hồi lâu, khóe mắt liếc qua trong điếm, đã thấy Ngũ Định Viễn ngồi bên trong, lập tức kêu lên:

- Định Viễn! Huynh làm gì ở đây?

Nói xong ba bước rút làm hai bước, vội vàng bước vào.

Ngũ Định Viễn lộ nụ cười sầu, buông bút xuống bàn, lấy tay che tờ giấy lại. Trong lòng kêu khổ thấu trời, ngoài mặt hắn lại phải cười nói:

- Lư huynh đệ không cùng Tần tướng quân ra ngoài sao? Sao cũng tới nơi này vậy?

Lư Vân lắc đầu thở dài nói:

- Lòng người không còn thuần chất, thói đời xuống dốc… Nơi đệ mới tới quả là không thể tưởng tượng, Lư Vân ta đọc đủ thứ sách thánh hiền, hành vi vô sỉ này, sao có thể làm ra cho được..

Thư sinh này đúng là Lư Vân, cũng do Tần Trọng Hải nhiều chuyện, thấy hắn than thở cả ngày, liền áp giải đến tửu lâu kỹ viện giải xui. Có điều Lư Vân trời sinh cương trực, sao có thể xem được loại chuyện phong trần như thế? Mắt thấy một đám nữ nhân như sói như hổ vồ tới, hắn vội bịa muốn đi vệ sinh mới thoát được. Nhìn trên mặt toàn dấu son môi, xem ra đã qua một hồi khổ chiến.

Ngô An Chính đang nấu nước trong phòng, nghe bên ngoài có tiếng nói liền ra xem xét, vừa thấy Lư Vân ở xa xa lẩm bẩm, lập tức y mừng như điên, giật mình kêu lên:

- Đồ nhi! Vẫn chưa quên sư phụ chứ? Rốt cuộc chịu trở về bái sư rồi!

Thanh âm vô cùng kích động, giống như gặp được vật chí bảo, lập tức chạy lại.

Lư Vân bị người ôm chặt, nhớ đến tình huống bi thảm ở thanh lâu, thoáng chốc giật mình hoảng sợ kêu lên:

- Người trong trấn này sao lại quái như vậy, chẳng phân biệt nam nữ đều nhào vào ôm chặt người khác là sao? Lòng người không thuần chất! Thói đời lụn bại à!

Lư Vân đang muốn lật tay đẩy người ôm mình ra, đã thấy Ngô An Chính cầm chặt cổ tay trái hắn, sau đó ngưng thần vận công lực, dùng sức bắt đầu xem xét.

Ngón tay chạm cổ tay, trong đầu Ngô An Chính chợt tỏa điện quang rực rỡ. Thoáng chốc ngửi được mùi đàn hương, y cúi đầu nhìn lại. Chỉ thấy bản thân mình đang trên đại dương xanh thẳm, dưới chân sóng vỗ dập dờn, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bầu trời rộng lớn mây gió biến hóa, sao Thái Bạch lấp lánh xa xa, phía chân trời có vô vàn đóa hoa đang rải xuống, cảnh tượng giống như thần phật giáng xuống trần thế.

Ngô An Chính lã chã lệ rơi, khóc nức nở:

- Văn Khúc Tinh hạ phàm, Ngô An Chính ta gặp được truyền nhân như thế này, cuộc đời này sống thật không uổng.

Nói xong càng ôm chặt Lư Vân, đánh chết cũng không buông.

Lư Vân bị ôm đến giãy không ra, vội nháy mắt Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn cũng giật mình không hiểu, lập tức bước lên khuyên can.

Ba người đang kéo đẩy nhau, bỗng nghe ngoài cửa có một người nói:
- Sao các ngươi lại chạy hết đến đây vậy? Để cho Linh Định sư huynh không người chăm sóc là thế nào?

Ba người trong điếm nghe giọng điệu réo rắt, quay đầu lại nhìn. Đã thấy một quý công tử đứng trước cửa, trên tay cầm một thang thuốc, đang nhìn vào trong điếm với ánh mắt nghi hoặc.

Ngô An Chính lúc trước gặp qua người này, đang còn tiếc không thể xem mệnh, lúc này lòng tràn đầy vui sướng, vội buông Lư Vân ra cười nói:

- Ái đồ đợi chút, vi sư đi trước xem chuyện này.

Phút chốc y vọt qua, vươn tay chụp lấy cổ tay trái của quý công tử kia.

Quý công tử nhíu mày, phất tay cản Ngô An Chính lại, hỏi:

- Vị tiên sinh này có việc gì?

Ngô An Chính bị cản trở nhưng một lòng xem mệnh, cười hì hì vươn tay muốn chộp lấy mạch môn của quý công tử kia, muốn cảm thụ một chút hồn khí của đối phương.

Quý công tử cử chỉ tao nhã, tướng mạo tuấn mỹ như vậy, tất nhiên là Dương Túc Quan. Chàng thân mang võ công, sao có thể để người khác tùy tiện muốn cầm mạch môn là cầm? Mắt thấy cử chỉ quái dị của Ngô An Chính, chàng lập tức xoay thân một vòng, nhảy qua bên cạnh vài tấc, trầm giọng nói:

- Các hạ có gì chỉ giáo? Muốn động thủ sao?

Ngũ Định Viễn bước lên khuyên nhủ:

- Dương lang trung đừng đa tâm. Người này là thầy tướng số, không có ác ý gì.

Dương Túc Quan ồ một tiếng, nhìn thoáng qua tên điếm, nói:

- Thì ra là thế. Mặc dù ta không tin số mệnh, tuy nhiên khó có dịp hữu duyên, không ngại xem qua một lần vậy.

Liền quay đầu nhìn Ngô An Chính, mỉm cười nói:

– Vị đại ca này, không biết số mệnh của tại hạ thế nào? Có thể miệng thép nói lời thẳng thắn thay ta một lần?

Ngô An Chính cười hì hì, vươn tay sờ sờ cổ tay của Dương Túc Quan, trong đầu lập tức sinh ra dị tượng. Chỉ thấy bản thân đang trên cung trăng, khắp nơi lấp lánh ánh sáng bạc, đẹp không sao tả xiết, xa xa có Hằng Nga đang nhảy múa ca hát cùng Thỏ ngọc tung tăng qua lại, quả là cảnh đẹp thần tiên trong tranh.
Ngô An Chính mỉm cười:

- Đây là mệnh “đề tên bảng vàng”, người này phong lưu tiêu sái, là anh tài trị quốc.

Đang muốn mở mắt, bỗng ngay lúc này toàn thân lành lạnh, quay đầu đã thấy lúc này cung trăng tràn đầy băng sương, Thỏ Ngọc Hằng Nga đã bị đông thành khối băng hết cả.

Ngô An Chính giật mình hoảng sợ, vội vàng mở hai mắt, thầm nghĩ: “Ta xem mệnh ba mươi năm, chưa từng gặp qua chuyện lạ cỡ này. Người này bề ngoài tuấn mỹ, rõ ràng là tướng đề tên bảng vàng, vậy sao rét lạnh một phương giống như thân đang ở Băng cung? Người này thực ra có lai lịch thế nào?”

Dương Túc Quan thấy sắc mặt của y thay đổi, không khỏi nhíu mày hỏi:

- Vị bán tiên này, mệnh tướng của ta thế nào? Có thể nói rõ cho?

Ngô An Chính lắc lắc tay, cười gượng nói:

- Các hạ đừng hỏi ta, ta không biết.

Thanh âm dường như run run. Ngũ Lư hai người thấy khớp hàm Ngô An Chính run rẩy như mới từ hầm băng chui ra vậy, bất giác lấy làm kỳ quái. Dương Túc Quan cũng không hiểu tại sao, chỉ nhìn Ngô An Chính chằm chằm.

Ngô An Chính thở dài một tiếng, tự biết đạo hạnh bản thân có hạn, khó mà đoán được mệnh cách của quý công tử này. Y lắc lắc đầu, lại nhào về phía Lư Vân, kêu lên:

- Đồ nhi ! Chúng ta bỏ qua tạp vụ, mau mau đến làm lễ bái sư đi!

Lư Vân sợ nhất người này nhào tới dây dưa, vội nói:

- Ông đừng tới đây, ta bây giờ còn có chuyện, không rảnh quan tâm.

Ngô An Chính lại không quan tâm hắn có chuyện hay không có chuyện, chỉ liều chết quấn lấy, liều mạng kéo lại.

Đang ồn ào ầm ĩ, chợt nghe một đại hán cười lên ha hả:

- Lư huynh đệ! Cô nương tốt đã chuẩn bị cho huynh đệ rồi, còn muốn chạy đi đâu!

Người này giương nanh múa vuốt nhào tới Lư Vân, chính là Tần Trọng Hải.

Lư Vân đang bị Ngô An Chính lôi kéo, đã buồn bực không thấu, giờ thấy thêm Tần Trọng Hải chạy đến, hắn sợ tới mức hồn bay ngàn dặm, hoảng sợ nói:

- Huynh đừng đến đây!

Tần Trọng Hải cười nói:

- Chỉ mới đứng trước cửa thanh lâu mà huynh đệ đã sợ đến mức này sao?

Tay trái y vung lên đẩy Ngô An Chính ra, sau đó giữ chặt Lư Vân, cười nói:

– Đi thôi! Nhanh đi phong lưu một phen thôi!

Lư Vân kêu thảm thiết:

- Ta không đi, tướng quân đừng kéo nữa!

Trong tình huống cấp bách, vội vàng sử xuất “ Vô Song Liên Quyền” muốn đánh tới, Tần Trọng Hải cười nói:

- Sao? Muốn trở mặt cùng ta?

Hai tay triển khai quyền muốn tiếp chiêu.

Dương Túc Quan và Ngũ Định Viễn nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ: “Trọng Hải thật là càn quấy. Tốt nhất đừng đánh là được.”

Hai người đang muốn bước lên ngăn cản. Chợt nghe ầm một tiếng lớn như có vật nặng ngã ra. Mọi người ngạc nhiên, đồng loạt quay đầu lại nhìn, ra là Ngô An Chính ngã xuống đất, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.

Tần Trọng Hải quay đầu lại nhìn, ồ một tiếng áy náy:

- Cáo lỗi, là tại hạ ra tay quá nặng.

Nói xong muốn bước tới nâng Ngô An Chính dậy, nào biết Ngô An Chính vừa thấy thế lập tức hét lớn một tiếng, cơ thể co rút, vội trốn xuống gầm bàn.

Tần Trọng Hải và mọi người nhìn nhau, không biết Ngô An Chính sợ hãi cái gì. Lư Vân nhíu mày nói:

- Vị bán tiên này sao vậy? Chẳng lẽ ngã đến đầu bị chấn thương?

Đang muốn cúi người xuống xem xét, thân thể bỗng cứng ngắc, không ngờ đã bị Tần Trọng Hải ôm chặt, xem ra hắn đã sơ suất, con đường sáng tới thanh lâu nọ không thể không đi.

Tần Trọng Hải cười nói:

- Mặc kệ hắn là bán tiên hay toàn tiên, chúng ta mau đi khoái hoạt giống như thần tiên thôi!

Nói xong kéo Lư Vân. Trong tiếng cười phóng đãng, hai người lao ra khỏi cửa.

Dương Túc Quan thấy Tần Trọng Hải càn quấy lợi hại, không khỏi cười khổ nói:

- Ngũ chế sứ, ta về trước sắc thuốc, chút nữa không việc thì huynh nên sớm quay về.

Nói xong xoay người rời đi.

Ngũ Định Viễn cười khổ vài tiếng, lần này xem tướng mệnh rất tốt, không ngờ lại ra kết cục như vậy. Hắn cúi người xuống, chắp tay với Ngô An Chính dưới gầm bàn, nói:

- Đạ tạ đại ca miệng vàng phê lời lên trang giấy, nhưng tại hạ có việc trên người, mai này sẽ tới sau.

Ngô An Chính không đáp lời, chỉ nằm tên đất, sắc mặt trắng bệch giống như bị điên. Ngũ Định Viễn khẽ lắc đầu rời đi.

Trong điếm không người không tiếng, Ngô An Chính nằm trên mặt đất, thì thào tự nói:

- Địa ngục nghiệp hỏa, đốt ta thành tro…Ông trời hỡi… Thiên hạ sắp đại loạn rồi…

Y đưa mắt nhìn ngoài cửa, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm như đang cầu khẩn ơn cao gì đó. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang