Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói Tiết Nô Nhi bị đám người Giang Sung bắt lại, mấy ngày này giam trong nhà lao. Tần Trọng Hải bẩm báo với Liễu Ngang Thiên, lão chỉ lắc đầu thở dài:

- Ta xem cú này Đông Xưởng ngã không nhẹ, không cần đợi bộ Hình, Lưu Kính sẽ bị giáng cấp.

Dương Túc Quan vốn định nhắc chuyện hợp tác cùng Giang Sung, có điều thấy mọi người rầu rĩ không vui, còn mắng gian thần nọ. Chàng tự biết không nên nhiều lời nữa.

Liễu Ngang Thiên thấy tình thế gần đây trở nên ác liệt, liền dặn dò Tần Trọng Hải:

- Những ngày này trong cung hỗn loạn tới mức:“nghe tiếng hạc kêu ngỡ tiếng quân địch la hét, thấy cỏ cây lay động tưởng có mai phục”. Ngươi ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để cho người ta tóm được nhược điểm, đến lúc đó chỉ sợ chịu thiệt thòi lớn.

Tần Trọng Hải vâng dạ một tiếng rồi hồi cung.

Từ khi Tiết Nô Nhi bị giam cầm, trong cung trở nên bấn loạn. Cung nữ thái giám tản mạn bất kham. Tần Trọng Hải tuần tra mọi nơi, chỉ thấy đám này công nhiên chơi bài mở yến, quả thực bại hoại không ra gì. Nghĩ đến Tiết Nô Nhi tính tình thô bạo nhưng cũng là tay đệ nhất sắp xếp việc vặt trong cung. Tần Trọng Hải dù không hòa thuận cùng lão nhưng thiếu người tranh cãi, cũng thấy có lúc nhàm chán.

Ngày hôm đó y đang tuần tra nơi Ngự hoa viên, chợt thấy xa xa có người nâng cáng tới. Trước mặt là một gã thái giám thân chín thước, chính là Đại Bảo. Tần Trọng Hải thấy sắc mặt đám thái giám ảm đạm có vẻ bi thương, liền đi tới thấp giọng hỏi:

- Các ngươi đang khiêng cái gì? Sao mặt mày nhăn nhó như vậy?

Đại Bảo nhìn chiếc cáng một cái, khóe mắt như muốn khóc. Tần Trọng Hải nhìn theo, thấy có một tấm khăn trắng đắp lên, phía dưới loang lổ vết máu, hiển nhiên là có người nằm.

Tần Trọng Hải rùng mình hỏi:

- Trong cáng là ai?

Đại Bảo thở dài:

- Đừng nói nữa, để cho chúng ta đi!

Tần Trọng Hải thấy vẻ mặt hắn đau thương, đoán người nằm trong cáng chính là Tiết Nô Nhi không thể nghi ngờ. Nhìn tình cảnh này, ắt hẳn Tiết Nô Nhi chịu không được khổ sở mà chết trong ngục.

Tần Trọng Hải chợt thấy rầu rĩ, thở dài:

- Nghĩa phụ của ngươi đã …đã...

Đại Bảo khóc ròng nói:

- Đừng hỏi nữa, chúng ta phải đi!

Tần Trọng Hải thở dài, nhớ đến khi cùng Tiết Nô Nhi đi hộ giá nghị hòa cầu, nói:

- Ngươi để ta nhìn mặt lão một chút.

Nói xong duỗi tay cầm tấm vải trắng muốn nhấc lên. Đại Bảo vội vàng ngăn lại, the thé giọng hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

Tần Trọng Hải khẽ lắc đầu thở dài:

- Đừng thấy ta ngày thường đấu khí cùng nghĩa phụ ngươi, kỳ thật giữa chúng ta có chút giao tình. Để ta nhìn mặt lão lần cuối đi!

Đại Bảo vốn chán ghét y, liền quát:

- Ngươi là kẻ bất hảo, tránh ra cho ta!

Tần Trọng Hải cũng động khí, mắng:

- Lão tử chỉ muốn xem mặt nghĩa phụ ngươi, sao không nhận tấm lòng của người tốt? Đúng là không được dạy dỗ chút nào!

Nói xong duỗi tay đẩy Đại Bảo.

Đại Bảo cuồng nộ vung quyền đánh trả. Tần Trọng Hải cười lạnh một tiếng, nói:

- Thèm ăn đòn sao? Hôm nay ta thay cha ngươi, dạy cho ngươi chút lý lẽ.

Y cho một bạt tai, còn bồi thêm một cước. Hai má Đại Bảo sưng lên, thân hình bay lên tận trời, rơi vào vườn hoa xa xa.

Tần Trọng Hải nhìn chiếc cáng máu đầm đìa, than thở:

- Tiết phó tổng quản, ngươi kiêu ngạo một đời, sao lại có ngày hôm nay!

Nhấc tấm vải bố trắng, thoáng chốc lộ ra một cái mông máu me đầm đìa. Tần Trọng Hải lắp bắp kinh hãi, cả kinh kêu lớn:

- Đây là một cái mông!

Một gã thái giám nâng cáng nhìn y một cái, thở dài:

- Tướng quân nói đúng, đây chính là cái mông.

Tần Trọng Hải thấy trên mông kia lằn đầy vết trượng, không khỏi thở dài:

- Mông này là của ai, sao đầy máu như thế?

Thái giám nọ rưng rưng mắt, cảm khái nói:

- Nếu trời có tình, trời hẳn cũng già mà thôi. Mông này từng ngồi bảo tọa, dùng qua chậu vàng triều đình, hôm nay lại máu chảy đầm đìa nằm ở chỗ này, ai... Nhân sinh thương hải tang điền, liền từ một cái mông cũng nhìn ra được điều này.

Tần Trọng Hải nghe hồ ngôn loạn ngữ nhất thời giận dữ, duỗi tay gõ vào đầu đối phương, quát:

- Ngươi lắm lời vô nghĩa cái gì? Ta hỏi ngươi đang nói đến ai?

Thái giám nọ hét thảm một tiếng, nhất thời cúi đầu không dám nhiều lời.

Chỉ nghe vài tên thái giám còn lại khóc ròng:

- Tiết phó tổng quản thật đáng thương! Để người ta đánh một trăm trượng, mới thành bộ dáng này.

Tần Trọng Hải thở dài:

- Tiết Nô Nhi ăn trượng mà chết, thật sự rất thảm!

Nói xong liền muốn đậy tấm vải bố trắng lại.

Liền vào lúc này, bỗng nghe phốc một tiếng, tiếp theo mùi hôi bốc lên tận trời, không ngờ cái mông kia thả một cái rắm. Tần Trọng Hải kinh hãi nói:

- Người chết đánh rắm!

Chỉ nghe thanh âm hung tợn của Tiết Nô Nhi vang lên:

- Họ Tần vương bát đản, ngươi đừng vui sướng khi người gặp họa. Chờ thương thế của ta liền lại, nhất định phải chặt cái đầu ngươi xuống mới hả giận!

Tiết Nô Nhi nằm úp mặt xuống dưới, thanh âm nghe mơ hồ hàm hồn không rõ.

Tần Trọng Hải thấy lão chưa chết, lòng thầm cao hứng nhưng ngoài miệng vẫn không lưu tình. Chỉ nghe y cười hì hì, hai tay chắp chữ thập nói:

- Tiết phó tổng quản, ngài chết thì đã chết, đừng đi ra quấy phá nữa!

Tiết Nô Nhi cả giận quát:

- Ngươi cút mau cho ta!

Tần Trọng Hải nhìn vào cái mông của Tiết Nô Nhi, cười nói:

- Không thể tưởng được Tiết phó tổng quản ngày thường uy nghiêm, trên mông lại có rất nhiều nốt ruồi đen... Ngày mai ta cần tìm thầy tướng tham tường một phen, viết rắm kinh gì đó cũng tốt...

Nói xong xoay người rời đi, còn bồi thêm:

- Bên trái mông có ba nốt ruồi lớn, bên phải mông có cái lông đen dài...

Lời chưa dứt, đã thấy Tiết Nô Nhi từ cáng phi thân đi ra, quát:

- Ngươi thật lớn gan! Dám nhìn lén mông ta! Ngươi. . . Ngươi thật đáng chết!

Chỉ là lão đang bị thương nặng, nhất thời ngã lăn trên đất rên la hừ hừ, đau đớn không thôi.

Tần Trọng Hải ôm Tiết Nô Nhi đặt lại trên cáng, vỗ vỗ hai má lão rồi cười nói:

- Được rồi được rồi, nhìn ngài sợ quá. Phó tổng quản dưỡng thương cho tốt đi! Nốt ruồi là bí mật trên mông, ta sẽ không nhắc tới cùng người ta.

Tiết Nô Nhi cả giận nói:

- Ngươi lại đây cho ta, ta sẽ chặt nát ngươi!

Tần Trọng Hải lại không để ý, chỉ cười ha hả rồi nghênh ngang rời đi.

Về sau Tần Trọng Hải sai người hỏi thăm, mới biết Lưu Kính đã vận dụng những mối quan hệ trọng đại, dựa vào thái hậu cùng chúng phi biện hộ cho, mới cứu được một mạng của Tiết Nô Nhi. Tuy Giang Sung cực lực xuất ngôn nói Tiết Nô Nhi cố ý phạm thượng, tội không thể tha nhưng thực tế không có chứng cứ rõ ràng. Hơn nữa tình huống lúc ấy hiểm ác dị thường. Nếu nói Thiên Ngoại Kim Luân của Tiết Nô Nhi gây nguy hiểm cho thánh giá, thì chuyện Giang Sung nổ súng hoặc Tần Trọng Hải giương cung bắn tên đều có thể bị gánh tội danh trên. Dù sao cuối cùng hoàng đế không bị thương, chúng tân phi trong cung lại xin khoan dung, chuyện này mới cho trôi qua.


Tiết Nô Nhi được miễn tội chết nhưng tội sống khó tha. Theo ý của Giang Sung, trên mông Tiết Nô Nhi đã ăn đủ một trăm trượng. Nếu không nhờ nội công sâu xa, trượng hình lần này sớm đã lấy tính mạng của lão. Sự tình qua một thời gian nhưng Tần Trọng Hải nhớ tới Tiết Nô Nhi sử xuất "Thiên Ngoại Kim Luân" ngày ấy, trong lòng vẫn còn mối nghi kỵ khó giải. Với võ công của Tiết Nô Nhi, tuyệt không có khả năng ra chiêu thức lỗ mãng cỡ đó, không biết cuối cùng mang dụng tâm gì.



Lại qua một tháng, hôm đó trực đêm khuya, Tần Trọng Hải suất lĩnh thủ hạ trấn thủ hộ vệ cửa Càn Thanh, lại cùng đám nhân mã Kim Ngô Vệ chơi bạc. Đêm này vận may không tốt, một lát đã thua tới trăm lượng bạc, Tần Trọng Hải thấy bực bội đến cực điểm, liền theo cửa sau ra đi giải cho hả giận.

Đang trong lúc thoải mái, chợt thấy một phi tần thướt tha đi tới, Tần Trọng Hải cả kinh, vội vàng kéo quần trốn vào bụi cỏ bên cạnh.

Phía bắc cửa Càn Thanh chính là hậu cung. Cung Càn Thanh, điện Giao Thái, cung Khôn Ninh hợp xưng "Tam cung", trừ phi Hoàng đế có chỉ triệu nhập, còn không bất luận kẻ nào cũng không được tự ý tiến vào. Trong đó cung Khôn Ninh là chính cung của hoàng hậu, cung Càn Thanh lại là tẩm cung của Hoàng đế, triệu tần phi đến ngủ. Vì phòng uế loạn trong này, đại nội thị vệ tuần tra cảnh giới các cửa, phòng ngự cửa Nam do ngự tiền thị vệ chủ trì, cửa bắc thì do hậu đình nội thị vệ. Để tránh hậu cung không an tĩnh, Giang Sung, Lưu Kính đều tiến cử một nửa nhân tuyển giám thị trông giữ lẫn nhau. Tần Trọng Hải tuy rằng to gan lớn mật nhưng biết mình đi tiểu chỗ này. Nếu để phi tần nọ nhìn thấy, chắc chắn gặp họa sát thân, liền ẩn thân thật kỹ.

Tần Trọng Hải thấy phi tần kia rời cửa Càn Thanh, trên tay còn cầm một cái giỏ trúc, bên cạnh không có thái giám cung nữ theo hầu. Lấy làm kỳ nhìn lại từ ánh trăng, chỉ thấy kia nữ nhân mặt mày thanh lệ chừng bốn mươi, bất ngờ là người trộm tình ngày nọ. Y hắc hắc cười lạnh, thầm nghĩ: “Dâm phụ khá lắm, nhìn bộ dáng này, tám phần muốn đưa cơm đưa canh cho tình lang, đợi lão đi theo truy cứu một phen."

Tránh ở phía sau, quanh co khúc khuỷu theo sát, quả thấy nữ nhân lại hướng tới Nhân Trí Điện. Tần Trọng Hải thấy cước bộ của đối phương mau lẹ, cười thầm: “Nữ nhân này thèm khát gian tình nên rất nóng vội!”

Chỉ một lúc sau, phi tần lén lút tránh ở điện tiền, nhìn xung quanh rồi mới tiến vào trong.

Tần Trọng Hải nhẹ nhàng theo sau, dọc theo xà nhà quan sát nhất cử nhất động của đối phương. Hai người vừa vào trong điện, đã thấy một gã thái giám chờ bên trong này. Tần Trọng Hải kinh hãi vội dừng bước, chỉ sợ phát ra tiếng động khiến người phát hiện.

Y cúi nhìn diện mạo thái giám kia, không nhận ra nhưng hẳn cũng là nhân mã của Đông Xưởng. Phi tần kia không thấy Tiết Nô Nhi, liền nhíu mày hỏi:

- Tiết phó tổng quản đâu?

Thái giám nọ khom người thưa:

- Khởi bẩm Quỳnh quý phi, thương thế của Tiết phó tổng quản chưa lành, hôm nay do ta thủ vệ.

Tần Trọng Hải nghe ba chữ "Quỳnh quý phi”, không nhịn được hít một hơi khí lạnh, nhớ tới Quỳnh Vũ Xuyên, y liền nghĩ: “Thì ra cô này chính là Quỳnh quý phi! Giỏi! Thì ra là chị dâu của Hoàng đế trộm tình!”

Quỳnh quý phi là ái nữ của Quỳnh Vũ Xuyên, xuất thân danh môn khuê các, ai ngờ làm ra chuyện xấu cỡ này. Tần Trọng Hải cũng phải thầm khen: "Cô này đích thị là ỷ vào phụ thân, nếu bị bắt gian còn có Thiết Quyển Đan Thư đổi mạng, thật sự là sắc đảm bao thiên."

Nghĩ lại dùng sắc đảm bao thiên hình dung về nữ nhân, trong lòng y cũng thấy hoang đường.

Lúc này Quỳnh quý phi mở cửa tiến vào mật đạo. Thái giám lại dòm vào bên trong tựa hồ rất tò mò. Quỳnh quý phi thấy vậy cả giận quát:

- Cái tên đầu hoẵng mắt chuột, thò đầu muốn nhìn cái gì?

Thái giám nọ cả kinh quỳ xuống:

- Nương nương bớt giận, nô tài... Chỉ tò mò một chút...

Quỳnh quý phi hừ một tiếng, nói:

- Bên trong là nơi ta cất đồ riêng tư, không có gì cả, ngươi đừng nghĩ bậy.

Thái giám liên thanh xin tha:

- Dạ, dạ, nô hiểu.

Tiếp theo khấu đầu liên tục. Quỳnh quý phi không để ý nữa mà đi vào mật đạo. Thái giám thấy thế liền dán lỗ tai lên tường, dường như muốn tra bên trong có cái gì.

Tần Trọng Hải ngồi trên xà nhà nghĩ thầm: "Khó trách ngày ấy khi Giang Sung nhắc tới đến Quỳnh quý phi, Hoàng thượng lập tức cho bắt Tiết Nô Nhi, hẳn là chuyện Quỳnh quý phi trộm tình đã truyền ra phong thanh." Lại nghĩ: " Hoàng thượng thật sự là ngu ngốc, vừa thấy nữ nhân kia không phải của mình, liền mở một mắt nhắm một mắt tha mạng cho Tiết Nô Nhi, Tiên hoàng Võ Anh Đế dưới đất có biết, nhất định sẽ giận đến nổi trận lôi đình."

Một lúc sau thì cửa mật đạo lại mở, Quỳnh quý phi đi ra. Hẳn là không có Tiết Nô Nhi ở đây, nữ nhân này cũng không dám làm càn quá mức.

Thái giám nọ thấy quý phi đi ra, vội vàng tiến lên muốn dìu. Quỳnh quý phi co rụt thân mình, phất phất tay kêu lên:

- Chỗ này không còn chuyện của ngươi, mau trở về bẩm báo cho Tiết phó tổng quản đi!

Thái giám hoảng sợ, không ngừng khom người rồi mới rời đi:

- Dạ, nô tài đi.

Tần Trọng Hải thấy thái giám không tập trung tinh thần, tựa hồ bị kỳ sự trước mắt dọa cho sợ hãi, y thầm cười lạnh: "Tiết Nô Nhi thật sự là phế vật, tìm người trông giữ mà đúng loại vô dụng này, thật không hiểu nuôi nhiều thủ hạ làm gì?"

Tần Trọng Hải nhảy xuống xà nhà. Mắt thấy Quỳnh quý phi trở về, y liền đi theo thái giám nọ, muốn tìm hiểu lai lịch đối phương.

Chỉ thấy thái giám nọ rẽ trái quẹo phải, ai ngờ lại nhắm thẳng phía tường thành cung đình mà đi. Tần Trọng Hải theo sau ở xa xa. Y thấy cước bộ thái giám nọ trầm ổn, xem ra cũng là tay lão luyện, nếu không Tiết Nô Nhi đã không mời tới trông giữ.

Sau chốc lát, thái giám nọ tới cạnh tường rồi dừng lại, tiếp theo huýt gió một tiếng, thoáng chốc bên ngoài truyền vào một tiếng cười trầm, dcó người tiếp ứng ngoài tường. Tần Trọng Hải cả kinh thầm nghĩ: "Người này thật không bình thường!"

Thái giám nọ thấy có người thủ ở bên ngoài, lập tức cắn ngón tay viết vài chữ vào chiếc khăn tay, tiếp theo gói nó vào hòn đá ném ra. Lúc này Tần Trọng Hải đã rõ người này là gian tế, xem ra việc mờ ám của Quỳnh Quý Phi tại Nhân Trí Điện đã bị lộ.

Nhớ tới Lưu Kính ngày thường quản thúc cấp dưới nghiêm khắc cỡ nào, nào biết Tiết Nô Nhi hành sự sơ thất, giờ thủ hạ biến thành gian tế, sợ là tai mắt của Giang Sung. Tần Trọng Hải thầm thở dài, không biết có nên đem việc này nói lại cho Lưu Kính hay không.

Đang còn suy đoán, thái giám nọ đã xoay người hồi cung, phương hướng hành tẩu là chỗ của Tiết Nô Nhi. Tần Trọng Hải đợi đối phương rời xa mới đi theo, trong cung rất nhiều phòng ốc, nơi nơi đều là vườn hoa cây cối. Một đường theo sau, y không khó để che dấu hành tung, thái giám nọ không hề hay biết.

Thái giám vào trong hiên nhà, xem ra đầy bụng tâm sự, đang cúi đầu đi nhanh thì một tiểu thái giám chạy tới kêu lên:

- Cha nuôi! Không phải người nói muốn về nhà ăn cơm sao? Con đi tìm người khắp nơi!

Tần Trọng Hải nhìn lại. Tiểu thái giám này không phải ai khác, chính là đứa nhỏ dẫn y vào cung. Gã thái giám kia đầu tiên sửng sốt, tiếp theo mỉm cười hòa nhã nói:

- Cha còn chút việc, lát nữa mới về nhà. Tiểu Lục con đi về trước đi.

Hắn vuốt đầu tiểu thái giám, trên mặt lộ vẻ từ ái.

Tần Trọng Hải thầm nghĩ: "Tiết Nô Nhi nhận Đại Bảo làm con, thái giám này cũng nuôi một tên. Kỳ thật đám thái giám lẻ loi một mình tại kinh thành, trong lòng thật là tịch mịch"

Lúc này Tiểu Lục cười nói:

- Vâng! Con thay phụ thân pha trà ngon, để chút nữa người trở về uống.

Thái giám nọ thấy nghĩa tử không muốn xa rời mình, nhất thời cười ha hả. Hắn cúi đầu, vẹo má Tiểu Lục một cái rồi mới rời đi.

Tần Trọng Hải thấy tình phụ tử của người ta, bỗng nhớ tới sư phụ, bất giác than nhẹ một tiếng. Có điều nghĩ đến đám lão hữu như Liễu Ngang Thiên, Lư Vân, Vi Tử Tráng, Ngũ Định Viễn, khóe miệng vừa động liền hiện nụ cười, sự tịch mịch trong lòng nhất thời biến mất vô tung.

Chỉ một lúc sau, thái giám nọ tới trước phòng Tiết Nô Nhi, gõ cửa nói:

- Phó tổng quản, ta là Tiểu Trung.

Lời vừa dứt, trong phòng truyền ra một thanh âm bén nhọn:

- Thì ra là Hồ Trung! Sao về trễ như vậy? Mau vào cho ta!

Thái giám nọ vâng dạ một tiếng rồi bước vào phòng.

Tần Trọng Hải thầm nghĩ: "Thì ra này thái giám là Đông lục cung Hồ Trung. Hắc hắc, ma trảo Giang Sung duỗi thật dài, mua chuộc được cả người này, thử hỏi khắp thiên hạ, còn có ai là không thể mua!"

Y biết võ công của Tiết Nô Nhi rất cao, không dám đến quá gần, liền tránh ở ngoài hoa viên, chuyên tâm nghe hai người nói chuyện.

Chỉ nghe Tiết Nô Nhi hỏi:

- Thế nào? Hết thảy trong Nhân Trí Điện đều ổn thỏa? Có gặp gì bất thường chăng?

Hồ Trung ho khan một tiếng, đáp lời:

- Nhờ phúc của công công, hôm nay hết thảy trôi chảy.

Tần Trọng Hải nghe thanh âm Hồ Trung vững vàng không lộ nửa điểm sơ hở, cũng thầm khen: "Gia hỏa họ Hồ thật là ghê gớm, vừa mới làm việc khuất tất, sau lưng lại như không có việc gì, quả nhiên là kẻ trộm nhiều lần."

Hai người đối đáp xong. Lặng im một hồi, Hồ Trung nói:

- Phó tổng quản, nếu không còn chuyện khác, tiểu nhân xin cáo lui.

Xem ra trong lòng hắn có quỷ không dám ở lâu. Tần Trọng Hải nấp trong bụi cỏ, chỉ thấy từ cửa sổ chiếu ra bóng dáng Hồ Trung đang quay người mở cửa muốn rời đi.

Chợt nghe Tiết Nô Nhi lạnh lùng thốt:

- Đừng vội. Khi ngươi rời Nhân Trí Điện, có từng gặp Tiểu Lục?

Hồ Trung nghe câu hỏi, cái bóng in trên cửa sổ đột nhiên run rẩy. Hẳn là trong lòng kinh ngạc, không biết Tiết Nô Nhi muốn hỏi thế nào.

Tần Trọng Hải xưa nay khôn khéo, lúc này cũng thấy rùng mình: "Tiết Nô Nhi đang muốn thăm dò." Xem ra chỉ cần Hồ Trung ứng đối không ổn, liền nguy đến tính mạng.

Bóng của Hồ Trung chập chùng trong ánh nến. Hắn ho một tiếng, nói:

- Hồi bẩm công công, tôi không gặp.

Tiết Nô Nhi à một tiếng, nói:

- Thế sao? Được rồi, ngươi trở về đi.

Hồ Trung nghe lời này tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, quay ngược thân mở cửa nhưng nhìn cái bóng vẫn run rẩy, có lẽ trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Đột nhiên, Tần Trọng Hải thấy cái bóng của Tiết Nô Nhi vừa động, tiếp theo hiện ra một bóng đen hình tròn. Biết đây là binh khí độc môn "Thiên Ngoại Kim Luân" của Tiết Nô Nhi, y cả kinh thầm nghĩ: "Giỏi cho Tiết Nô Nhi! Vậy là muốn giết người!"

Tần Trọng Hải biết uy lực của "Thiên Ngoại Kim Luân" rất lớn. Ngay cả quốc sư Hãn quốc là La Ma Thập cũng tiếp không được một chiêu, giờ muốn ám toán Hồ Trung thực rất dễ dàng. Đột nhiên trong lòng y vừa động, nghĩ tới Tiểu Lục: " Hài tử đáng thương , nó sẽ không còn được gặp lại nghĩa phụ."

Dù không chút giao tình cùng Hồ Trung, y vẫn rầu rĩ vì thế.

Ý niệm mới chợt lóe, bỗng nghe xoạt một tiếng, không ngờ Hồ Trung đánh vỡ cửa sổ nhảy ra. Tần Trọng Hải nhíu mày thầm khen: "Giỏi cho Hồ Trung, không ngờ cơ trí như vậy!"

Khi Tiết Nô Nhi lấy ra kim luân, Hồ Trung bất động thanh sắc, kỳ thật sớm đã phát hiện. Chỉ là giả vờ không biết mà thôi, quả nhiên tìm được cơ hội trốn thoát.

Mắt thấy Hồ Trung bỏ chạy, thoáng chốc kim quang chợt lóe. "Thiên Ngoại Kim Luân" từ cửa sổ bay ra. Nghe một tiếng vang nhỏ, kim luân chém tới lưng Hồ Trung nhưng không đánh trúng yếu hại. Tần Trọng Hải liền nghĩ: "Tiết Nô Nhi thân chịu trọng thương nên công lực không tinh. Nếu không dù Hồ Trung có mười cái mạng, sợ cũng không đủ cho lão chém."

Toàn thân Hồ Trung đẫm máu, nửa bò nửa lăn mà vẫn cắn răng chạy như bay. Tần Trọng Hải thấy hắn muốn chạy khỏi hiện trường. Đột nhiên hơn mười nhân ảnh xuyên qua, chưởng phong ập tới, lại có người mãnh lực xuống tay với Hồ Trung. Tần Trọng Hải chấn động, biết gần đây có cao thủ mai phục. Trộm nhìn lại, thấy Hồ Trung chỉ một chiêu đã không địch lại, thoáng chốc thân hình bay lên trời, xoay mình nằm sấp trên đất. Tần Trọng Hải biết tinh anh Đông Xưởng ở gần bên trái liền nín thở ngưng thần, không dám động đậy.

Đang lúc lo lắng, một người chậm rãi đi tới ngồi bên người Hồ Trung, mỉm cười hỏi:

- Tiểu Trung, sao bỏ chạy như vậy? Phải chăng đã làm điều gì hổ thẹn? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK