Lại nói, công chúa bị cột vào cọc gỗ. Nàng trông về dãy Thiên Sơn phương xa, chốc lát nhớ đến cố hương, chốc lát lại nhớ chuyện cũ. Nhiều nhất là kí ức khi Lư Vân rơi xuống vực sâu. Lúc này dường như đã quên mọi chuyện bên ngoài, thầm nghĩ:
“Sau khi ta chết, phụ vương sẽ thế nào đây? Người sẽ báo thù cho ta? Ai… Chỉ mong người đừng hại thêm sinh mạng… Hy vọng mẫu hậu cũng không quá thương tâm”
Lại nghĩ:
“Từng nghe các cao tăng nói, sau khi chết sẽ luân hồi sang một kiếp mới. Nếu chuyện này có thật, chỉ mong kiếp sau ta có thể làm cánh chim tự do bay lượn trên bầu trời cao, được như vậy thì tốt biết mấy!”
Lúc này ngọn lửa ngày càng bốc cao, sắp thiêu cháy bản thân thành tro bụi. Công chúa nhắm mắt thầm nghĩ:
“Lư tham mưu, ta cũng sắp chết rồi. Chỉ mong nơi U Minh địa phủ không có bần phú quý tiện. Hai ta có thể gặp lại, lúc đó ta không còn là công chúa, huynh cũng không phải là tham mưu gì nữa…”
Nhớ đến hắn thì lòng nàng lại nhói đau, lệ rơi đầy mặt. Bỗng nghe một tiếng kêu to:
- Công chúa điện hạ! Thần đến cứu giá!
Công chúa nghe thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu chỉ thấy một quả cầu quái dị từ phía chân trời bay thẳng về đây, nàng tò mò không biết đó là thứ gì. Nếu thiên sứ đến tiếp giá, cuộn mình thành một quả cầu như vậy, bộ dạng thật là khó coi.
Công chúa còn đang nghi hoặc, từ trong quả cầu kia vươn ra một cánh tay cầm một thanh cương đao. Xoẹt một tiếng, đã cắt đứt dây trói trên người nàng, một cánh tay nữa lại vươn ra, phút chốc ôm chặt lấy nàng.
Công chúa bị người lạ ôm vào lòng. Nào ngờ lại có cảm giác vòng tay ấy đầy quen thuộc. Thân thể mềm mại của nàng run lên, giật mình hỏi:
- Lư tham mưu, là huynh sao?
Người nọ cười ha hả nói:
- Thần đến cứu giá chậm trễ, xin công chúa trách phạt thật nặng.
Công chúa nghe giọng nói này, phút chốc hai mắt đẫm lệ mông lung. Nàng ngẩng đầu, quả thấy chiếc mũi cao trên khuôn mặt chữ điền, không phải Lư tham mưu đã rơi xuống vực sâu thì là ai?
Nàng thấy người đã chết xuất hiện trước mặt, liền khóc lớn:
- Lư Vân!
Thoáng chốc nàng thả người vào lòng hắn rồi ôm chặt lấy, trong lúc quá kích động liền ngất đi. Lư Vân thấy vậy vội bóp huyệt Nhân Trung của nàng vài cái, kêu:
- Điện hạ, mau tỉnh lại!
Công chúa được nội lực kích thích, tỉnh lại thấy rõ ràng đúng là Lư Vân, liền khóc rằng:
- Ta đã chết rồi phải không? Nếu không…Nếu không sao có thể gặp lại huynh?
Lư Vân thấy nàng kích động như vậy. Trong lòng hắn chợt dâng niềm cảm động, bất giác vươn tay vuốt khẽ má nàng, dịu dàng nói:
- Công chúa không cần lo lắng. Thần là hồ ly chín mạng, đánh không nát quăng không chết!
Công chúa nghe còn chưa hết lời, đã thấy lòng dâng lên niềm vui sướng vô hạn, nàng lại ôm chặt Lư Vân mà nức nở:
- Ta…Ta còn tưởng huynh đã chết rồi, ông trời… cuối cùng ông đã mở mắt.
Nước mắt của nàng vì vui sướng quá độ mà trào ra. Lư Vân thấy lửa đã lan đến chân hai người, thấp giọng nói:
- Điện hạ. Thần e đài này sắp sập vì không chịu nổi ngọn lửa. Chúng ta mau xuống thôi.
Lúc này ngọn lửa bốc cháy hừng hực phía dưới, mấy vạn phản quân lại bao vây xung quanh. Không biết phải thoát thân bằng cách nào nhưng công chúa không hề cảm thấy lo lắng hay phiền não. Nàng tựa người vào lòng Lư Vân, dịu dàng nói:
- Cho dù huynh đi đâu, ta cũng sẽ theo đó. Vĩnh viễn không buông tay.
Lúc này phía dưới là núi đao chảo lửa hay hầm băng vạn chông. Chỉ cần ở cùng Lư Vân một chỗ, nàng đều cam tâm chấp nhận.
Lư Vân nào có thời gian suy nghĩ những lời của công chúa. Hắn hét lớn một tiếng, dùng sức nhảy xuống đài.
La Ma Thập thấy Lư Vân từ trên trời giáng xuống, buồn bực lớn tiếng quát:
- Lại là ngươi!
Lão lòng đầy tức giận, vận khởi huyền công lập tức xông lên.
Lư Vân ôm lấy công chúa bay xuống đài. Lúc này vươn chân ra đá mạnh vào chân đài, đài cao bị lửa thiêu lung lay sắp đổ, chịu không nổi liền sập xuống, Lư Vân mượn lực khiến tốc độ rơi xuống chậm lại không ít, giày tuy bị lửa bén vào nhưng không có thời gian chú ý dưới chân.
La Ma Thập xông đến, chẳng ngờ thấy đài cao ngã về phía mình, vội tránh ra. Lư Vân ôm công chúa đáp xuống mặt đất. Phản quân mắt thấy hắn rơi xuống, cả đám liền giơ đao chém tới tấp.
Lư Vân dùng tay trái ôm công chúa, tay phải tiếp chiêu ngăn địch, tình thế trở nên khẩn trương. La Ma Thập lớn tiếng nói:
- Tiểu tặc mau buông tay chịu trói, kẻo lại uổng mạng!
Lão đang muốn xông qua. Chợt nghe một người cười nói:
- Yêu tăng còn dám ở đây thả rắm chó, nói nhiều không sợ khô nước miếng sao?
La Ma Thập giật mình quay đầu, đã thấy Tần Trọng Hải đứng sau lưng không biết từ lúc nào, đang giơ đao chém về phía lão.
La Ma Thập hừ một tiếng, mắng:
- Một đám tiểu quỷ, làm nên cơm cháo gì chứ?
Tần Trọng Hải cười ha hả nói:
- Một lão oa tặc, chuyên thả rắm chó!
Y gầm lên một tiếng như hổ, lập tức xông lên nghênh chiến.
Tần Trọng Hải không biết lão tăng này chính là quốc sư Hãn quốc, có điều thấy võ công của đối phương không hề tầm thường, lập tức xuất sử tuyệt chiêu. Ánh lửa bùng lên, Hỏa Tham Nhất Đao liền ép La Ma Thập lùi lại một bước.
La Ma Thập trầm giọng nói:
- Quả là đao pháp lợi hại, hãy để lão nạp lãnh giáo xem sao!
Thân ảnh lão lóe lên, vận U Minh Huyền Chỉ điểm mạnh lên lưỡi đao của Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải xoay vai rồi nghiêng người chém ra. Đường đao lăng lệ sắc bén, La Ma Thập lắc mình tránh thoát, lại khen:
- Hảo đao pháp!
Phút chốc Tần Trọng Hải chém ra mười đao. Đao sau nhanh hơn đao trước, là công phu tầng thứ ba trong Hỏa Tham Nhất Đao, tên là “Phi Hỏa Thập Nhị Thức”. La Ma Thập vận khởi khinh công, lắc lư bay lên bay xuống trước đao, nhất thời lưỡi đao khó có thể chạm đến da thịt.
Lúc này có thêm mấy gã tướng lĩnh xông đến. Một người giương cung lắp tên. Vù một tiếng, một mũi tên bắn thẳng tới sau lưng Tần Trọng Hải. Lư Vân đang bảo vệ công chúa. Mắt thấy nhưng không thể phân thân đi cứu, hắn vội la to:
- Tân tướng quân mau tránh!
Tần Trọng Hải hừ một tiếng, giơ đao chém mũi tên nọ gãy làm đôi. La Ma Thập thấy thời cơ tốt liền phi thân đến, giương chỉ điểm ngay nơi ngực của Tần Trọng Hải.
Tần Trọng Hải liền giơ đao bảo vệ nơi yếu hại. Xoảng một tiếng, cương đao đã bị luồng nội lực âm độc của “U Minh huyền chỉ” chấn đến gãy thành mười mấy mảnh rơi xuống đất.
La Ma Thập đang muốn bồi thêm một đòn, chợt nghe tiếng vó ngựa vang bên tai. Một thớt ngựa chậm rãi đi tới, khách trên lưng ngựa còn xách theo một người, trông không khác gì diều hâu bắt gà con vậy.
Chỉ nghe người trên lưng ngựa cười ha hả, nói:
- La Ma Thập à La Ma Thập, giờ mà ngươi còn dám tác quái? Không cần tính mạng của Tứ vương tử nữa sao?
Người này mặt đỏ như gấc, râu dài đến ngực, chính là Sát Kim.
La Ma Thập thấy có kẻ xen vào, giận dữ muốn chết. Có điều biết Sát Kim dùng chút sức lực cũng đủ bóp chết Tứ vương tử. Thoáng chốc trong lòng lão hoảng loạn, kêu lên:
- Đều là người một nhà, có chuyện gì thì từ từ nói. Ngươi mau thả tứ vương tử xuống, chúng ta thương lượng sau!
Lão không biết vì sao Sát Kim lại tạo phản, đành làm dịu tình hình rồi tính sau.
Sát Kim vẫn ngồi trên lưng ngựa, cười lạnh nói:
- La Ma Thập. Ngươi thêm vuốt cho hổ, giúp Trụ làm ác, còn dám ở nơi này nhiều lời nữa sao?
La Ma Thập không đáp mà nhắc nhở lại:
- Hẳn ngươi hiểu rõ điều này. Nếu dám xuống tay gia hại tứ vương tử, thân tín của ngài chắc chắn sẽ giết chết Khả Hãn. Oan oan tương báo đến khi nào mới chấm dứt đây, mọi người đều nhường một bước, có phải tốt hơn chăng?
Sát Kim nhìn Tứ vương tử rồi cười lạnh hỏi:
- Yêu tăng này nói đúng không? Nếu ta giết ngươi, thủ hạ của ngươi nhất định sẽ giết Khả Hãn?
Tứ vương tử tức giận đáp:
- Điều đó là đương nhiên, mau thả ta ra! Nếu không ngươi thật có lỗi với Khả Hãn!
Sát Kim ồ một tiếng, nói:
- Ta có lỗi với Khả Hãn? Nói như vậy, tiểu tư ngươi thì làm chuyện tốt cho ngài?
Tứ vương tử lớn tiếng nói:
- Đừng nói lời vô nghĩa nữa, mau thả ta ra!
Sát Kim lắc lắc đầu nói:
- Hôm nay vì Khả Hãn, ta phải giết tên nghịch tử bất hiếu như ngươi mới được.
Lão vươn tay điểm một chỉ vào hông Ttứ vương tử. Một luồng khí mạnh xuyên vào mạch máu, chậm rãi di chuyển trong cơ thể hắn. Đòn tra tấn này quả thật âm độc, khiến nội tạng cùng toàn thân người trúng đòn ngứa ngáy không thôi, kẻ ăn trơn mặc trắng như tứ vương tử sao có thể chịu nổi?
Sát Kim cười lạnh nói:
- Ngươi chịu không nổi đâu, mau sai người thả Khả Hãn!
Tứ vương tử hừ một tiếng khinh miệt, cắn chặt răng hồi lâu nhưng nội tạng vừa đau vừa ngứa, sau đó lại muốn ói cùng chóng mặt sắp ngất. Sát Kim lại điểm một chỉ, tăng thêm lực đạo. Nội lực dọc gân mạch chạy thẳng vào trong nội tạng, sắc mặt Tứ vương tử lập tức tím tái.
Sát Kim lạnh lùng nói:
- Còn muốn chịu thêm vài chỉ nữa?
Toàn thân tứ vương tử đau đớn ngứa ngáy không chịu nổi, đau đến mức hận không thể đâm đầu chết phắt cho rồi. Hắn cắn răng nói:
- Sát…Sát Kim, ngươi có giỏi thì giết ta đi, muốn. Ta thả Khả Hãn ra, nằm mơ!
Sát Kim cười lạnh nói:
- Ta sẽ không giết ngươi, chỉ muốn ngươi bộc lộ bộ mặt hèn hạ yếu nhược là đủ.
Lão có ý khiến cho tứ vương tử xấu mặt trước mặt toàn quân. Qua không bao lâu. cuối cùng Tứ vương tử chống đỡ không nổi, lớn tiếng khóc thét.
Sát Kim lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Xem ngươi còn chống đỡ được nữa chăng?
Tứ vương tử lớn tiếng kêu thảm thiết, xem ra thần trí đã không còn minh mẫn nữa.
Sát Kim nhấc tứ vương tử lên, quay đầu nhìn đám quân sĩ thì quát lớn:
- Các dũng sĩ của Hãn quốc nghe đây. Tứ vương tử nhát gan yếu đuối, lúc lâm trận lại khóc thét xin tha, người như thế sao có thể làm Khả Hãn của các ngươi?
Các võ sĩ Hãn quốc, xưa nay dù chết cũng không bao giờ chịu nhục xin tha. Mọi người thấy tứ vương tử lớn tiếng khóc thét thì kinh ngạc, trong lòng cảm thấy chủ nhân không nên yếu đuối như vậy. La Ma Thập biết qua thêm một lát, sĩ khí của đại quân sẽ tan rã. Lão quát to một tiếng:
- Mọi người đừng sợ, chúng ta người đông thế mạnh, mau xông qua cướp người!
Thân ảnh La Ma Thập chớp động, vận khởi “U Minh huyền chỉ”. Hai tay biến ảo liên hồi, lập tức công tới Sát Kim.
Lúc này tình thế đã vô cùng nguy ngập. Nếu Sát Kim dám xuống tay giết tứ vương tử, thân tín của tứ vương tử nghe tin nhất định sẽ giết Khả Hãn. Hai đại nhân vật này mà chết thì chỉ có lợi cho Đạt Bá Nhi Hãn. Đến lúc đó, La Ma Thập từng giúp người khác soán ngôi, nhất định sẽ bị Đạt Bá Nhi Hãn định tội ngũ mã phanh thây. Trong lòng lão lo lắng điều này. Giá nào cũng không thể để tứ vương tử bị hại, đành đặt dốc hết vốn liếng vào nước cờ này.
Sát Kim cười lạnh, nói:
- La Ma Thập, chủ công của ngươi đã rơi vào tay ta, còn ngu ngốc chống đỡ làm gì? Mau đầu hàng đi!
Mã đao trong tay lóe sáng, biến thành mười hai phi đao tấn công La Ma Thập. Võ công của Sát Kim cao cường. Lâm trận trước nay chưa bao giờ xuống ngựa, chỉ ngồi trên lưng ngựa ra chiêu nhưng đao pháp khiến người run sợ không thôi.
Hai người này đều đại nhân vật có võ công cao cường nhất Thiếp Mộc Nhi Hãn quốc hiện tại. Một người là Ngự Tiền Quốc Sư âm độc hiểm ác, trợ giúp Bột Nhĩ Xuy Thân Vương làm chính biến soán vị. Người còn lại là đại tướng thần dũng, được ban cho cái tên Sát Kim, một lòng trung nghĩa vì chủ. Lúc này hai người đều giở tuyệt học kịch đấu trước mặt vạn quân. Thoáng chốc đã qua mấy chục chiêu, Sát Kim tay phải xách tứ vương tử, tay trái ngăn địch không linh hoạt lắm nhưng nhờ vào binh khí kỳ môn, La Ma Thập chỉ dùng tay không. Hai người đấu đến bất phân thắng bại.
La Ma Thập thấy tình thế ngày càng bất lợi, vừa đánh vừa thét gào với quân sĩ:
- Các ngươi còn chờ gì nữa? Chờ đến lúc Đạt Bá Nhi Hãn tiếp vị, những người các ngươi còn mạng để sống tiếp sao? Mọi người mau xông lên giết địch!
Trong lòng phản quân cũng biết lòng dạ của đại vương tử không được độ lượng, kẻ nào đã trợ giúp tứ vương tử làm phản nhất định sẽ bị xét nhà diệt tộc. Mọi người càng nghĩ càng sợ, đành rút đao xông lên liều mạng tấn công Sát Kim.
Sát Kim quát:
- Các ngươi đừng chấp mê bất ngộ nữa! Tứ vương tử bắt giữ Khả Hãn, ép mọi người làm phản cũng là bất đắc dĩ, đừng nghe La Ma Thập châm ngòi ly gián!
Trong phản quân vốn có không ít người trung thành với Khả Hãn, vừa nghe lời này lập tức dừng tay.
Tần Trọng Hải và Lư Vân thấy quân địch lúc thì động lúc thì dừng. Hai người hai mặt nhìn nhau, không biết nên tiến lên trợ giúp hay không.
Hai đại cao thủ còn đang so đấu, bỗng xa xa nổi lên một tầng cát bụi, dường như lại có quân mã đang tới. Sát Kim và La Ma Thập thấy có biến, đều ngừng tay, ngẩng đầu nhìn về phương xa. Quân sĩ thấy bụi cát mờ mịt cuồn cuộn trước mắt thì giật mình sợ hãi, không biết đại nhân vật nào giá lâm nữa đây.
Lúc này chân trời hiện lên một điểm đen mờ ảo, càng lúc càng tới gần. Xuất hiện trong tầm mắt mọi người là một lá cờ lớn, ở trên viết một chữ “Thiên” màu vàng bằng tiếng Hồi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK