Kiếm quang chớp động, Trác Lăng Chiêu đang muốn chặt hai tay của Ninh Bất Phàm. Chợt nghe một người cười lên ha hả, như thiên tướng hạ phàm bay xuống che trước mặt kẻ yếu thế.
Người nọ chậm rãi bước lên, liếc nhìn Giang Sung một cái, nói:
- Giang đại nhân, đã lâu không gặp!
Giang Sung hoảng sợ, run giọng thốt:
- Là… Là lão…Lão cũng rời kinh đến chỗ này?
Trác Lăng Chiêu thấy người tới cười dài như có thể lượm lấy được tiếng cười đó, niên kỷ chừng hơn bảy mươi. Đột nhiên trong lòng y cảm thấy lạnh lẽo, biết lão nhân trước mặt có chỗ khác thường, lập tức dừng tay rồi lùi lại vài bước. Mọi người trong sảnh thấy dung mạo của lão nhân bình thường cùng trang phục mộc mạc, lại không biết là thần thánh phương nào.
Lão nhân nọ thấy mọi người nhìn mình không chớp mắt, chỉ mỉm cười vỗ tay nói:
- Đều xuống đây hết đi!
Mọi người ngạc nhiên thầm hỏi: “Bên trên còn người nữa sao?”
Chỉ thấy bóng người chớp lên, một nam một nữ bay xuống. Nam có khuôn mặt chữ điền, thân hình cao lớn, chính là danh bộ vùng Tây Lương năm xưa, Ngũ bộ đầu Ngũ Định Viễn. Nữ thì có dáng người thon thả lả lướt giống như đóa hoa mới né, là đệ tử Cửu Hoa Sơn, Diễm Đình.
Ba người vừa xuất hiện, đám người Lư Vân, Dương Túc Quan lập tức chạy đến chỗ Ngũ Định Viễn, vây quanh hỏi này hỏi nọ, khiến hắn bận tối mày tối mũi. Diễm Đình thì tiến tới quỳ xuống thỉnh an sư phụ. Sắc mặt Quyên nhi đầy vẻ kích động, vừa ôm sư tỷ vừa khóc lóc hỏi hai. Sư môn ba người gặp lại, đúng là vui buồn lẫn lộn.
Ngũ Định Viễn, Diễm Đình bận chào hỏi người quen. Lão nhân nọ cũng không hề nhàn rỗi, tự đến chiếc ghế lớn thứ ba rồi ngồi xuống. Lão nhìn Quỳnh Võ Xuyên, mỉm cười gật gật đầu chào hỏi:
- Quỳnh quốc trượng, đã lâu không gặp.
Quỳnh Võ Xuyên ha hả cười nói:
- Sao ngài cũng lên núi vậy? Chẳng lẽ được Hoàng thượng phê chuẩn cho rời kinh sao?
Lão nhân nọ cười nói:
- Dĩ nhiên là thế, nếu không được thánh thượng ân chuẩn, chẳng lẽ ta dám chuồn ra ngoài chơi sao?
Lão quay đầu nhìn về phía Giang Sung, cười nói:
– Giang đại nhân của chúng ta sao không an ổn ở bên hầu hạ Hoàng thượng, lại chạy đến Hoa Sơn hò hét đi múa hát lại, chăm chăm chỉ muốn chặt bỏ hai tay của người ta, nếu Hoàng thượng biết chuyện này, chẳng phải sẽ thấy hoang đường cực độ sao?
Giang Sung nghe lời trào phúng nhưng không dám mở miệng đáp trả, sắc mặt trở nên khó coi. Trác Lăng Chiêu chau mày nhìn lão nhân nọ, hỏi:
- Tôn giá là ai?
Lão nhân nọ mỉm cười, nói:
- Ta họ Lưu, tên có một chữ là Kính.
Hai chữ “Lưu Kính” vừa ra khỏi miệng lão, những người bên cạnh chấn động đến độ đứng ngây người như phỗng. Người ngoài thấy vậy vội vàng hỏi thăm lai lịch lão nhân, thoáng chốc một truyền mười mười truyền trăm. Đại sảnh đang ồn ào thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
Lão nhân nọ thấy tân khách trong sảnh hoảng sợ, lập tức cười ha hả nói:
- Sao vậy? Ta chẳng qua là một lão thái giám, các vị làm gì sợ hãi giống như ta là quái vật vậy? Thật khiến cho người ta bối rối.
Mọi người ngươi nhìn ta ta lại nhìn ngươi, tất cả đều trở nên á khẩu. Trước mặt không phải ai khác, chính là nhân vật danh chấn thiên hạ, có thể cùng Giang Sung, Liễu Ngang Thiên tạo thành thế chân vạc. Đông Hán đại thái giám Lưu Kính!
Đám Dương Túc Quan thấy người đứng đầu mười hai ban thái giám trong kinh thành, cũng là thái giám cầm bút tùy hầu hạ bên cạnh đương kim thiên tử, trong lòng cũng lấy làm ngạc nhiên. Tần Trọng Hải ho một tiếng, thấp giọng nói:
- Quái lạ, lão thái giám này bình thường không rời cung nửa bước, hôm nay chạy đến đây làm gì?
Dương Túc Quan cũng thấy buồn bực, gật đầu nói:
- Dù thế nào, e là người tới có âm mưu, chúng ta nên cẩn thận thì hơn.
Lư Vân thấy Ngũ Định Viễn cúi đầu không nói, liền hỏi:
- Sao Ngũ huynh lại trốn cùng lão sau tấm biển vậy? Các người cùng lên núi sao?
Ngũ Định Viễn thấy ba người chằm chằm mình, vội xua tay nói:
- Mọi người đừng hiểu lầm, ta vô tình gặp người này trên đường lên núi, không hề biết đây chính là Lưu tổng quản.
Mọi người ồ một tiếng nửa tin nửa ngờ.
Dương Túc Quan càng nghĩ càng thêm nghi hoặc. Chàng đang muốn hỏi rõ, chợt nghe Lưu Kính nói:
- Chư vị bằng hữu, ta hôm nay lên Hoa Sơn là muốn xem dáng vẻ oai phong của các vị anh hùng khắp nơi, cũng muốn xem ai mới là đương kim võ lâm minh chủ, bây giờ đã đề cử được người đó chưa vậy?
Dương Túc Quan nghe nhắc chuyện này, cơn đau lại bốc lên dữ dội trong đầu. Trác Lăng Chiêu đánh bại Linh Định, Ninh Bất Phàm thì sợ hãi không dám phân thắng bại cùng y, như vậy “Kiếm thần” nghiễm nhiên trở thành võ lâm minh chủ. Nghĩ đến thanh danh của Thiếu Lâm bị hủy trong tay mình, sắc mặt chàng trở nên trắng bệch.
Giang Sung đi tới cười nói:
- Lưu tổng quản hỏi rất hay, được mọi người tôn là đương kim võ lâm minh chủ, chính là chưởng môn Côn Luân Trác Lăng Chiêu Trác lão sư của chúng ta, mai này chư vị bằng hữu hãy nghe Trác lão sư hiệu lệnh đi!
Lưu Kính cười nói:
- Ồ! Thì ra võ lâm minh chủ chính là Trác chưởng môn sao? Sao ta lại chưa rõ. Không biết Ninh Bất Phàm Ninh đại hiệp của chúng ta được tôn là thiên hạ đệ nhất, từng bại dưới tay Trác chưởng môn thế nào? Là thua ở quyền cước không theo kịp, hay thua ở kiếm thuật không bằng?
Nói xong, liền đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Trác Lăng Chiêu.
Lưu Kính hỏi như vậy e là còn lợi hại hơn cả đe dọa bằng bạo lực. Quả nhiên Trác Lăng Chiêu khẽ biến sắc, lắc đầu nói:
- Trác mỗ chưa từng đấu với Ninh chưởng môn, chưa biết ai mạnh ai yếu.
Lưu Kính cười nói:
- Thì ra các ngươi còn chưa tỷ thí, sao Trác tiên sinh có thể vỗ ngực tự xưng là võ lâm minh chủ? Chẳng lẽ Trác tiên sinh liệu sự như thần, có thể biết trước tương lai hay sao?
Trác Lăng Chiêu nghe lời trào phúng, sắc mặt hết xanh lại đỏ. Cùng một câu như nhau, Quỳnh quốc trượng nói ra thì táo bạo giận dữ, Lưu Kính mở miệng lại trở thành châm chọc xảo diệu, khiến cho người ta không thể đáp trả.
Giang Sung cười lạnh nói:
- Chuyện này không liên quan đến Trác lão sư. Là Ninh đại hiệp của chúng ta tự biết lấy mình, không dám một trận phân thắng bại, điều này không thể trách được Trác chưởng môn.
Y quay đầu nhìn về Ninh Bất Phàm, cười gằn hỏi:
– Thế nào? Lời này của ta có chỗ nào không đúng?
Ninh Bất Phàm ho nhẹ một tiếng, nói:
- Lời của Giang đại nhân không chỗ nào không đúng, tại hạ không phải là đối thủ của Trác tiên sinh, không cần đấu cũng rõ điều này.
Quỳnh Võ Xuyên thấy bộ dáng yếu đuối của y thì vừa vội vừa tức, lớn tiếng kêu lên:
- Ngươi đến đây cho ta! Rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì?
Lưu Kính ở bên lại vươn tay vào vỗ vai Quỳnh Võ Xuyên, cười nói:
- Quốc trượng có điều không biết, hắn sợ Giang đại nhân của chúng ta, không phải sợ Trác tiên sinh.
Quỳnh Võ Xuyên biết tài ăn nói lợi hại của Lưu Kính. Lão thái giám này đã nói vậy tất có dụng ý, lão giả ý tiếp lời, ngạc nhiên hỏi:
- Những lời này của tổng quản thật là kỳ quái, Ninh đại hiệp chúng ta rõ ràng muốn đánh một trận với Trác chưởng môn, xem ai mạnh ai yếu. Sao lại phải sợ Giang đại nhân? Hay là Giang đại nhân còn luyện được võ công lợi hại hơn nữa?
Lưu Kính ha hả cười nói:
- Chính xác! Quỳnh quốc trượng nói không sai chút nào. Đúng là Giang đại nhân của chúng ta luyện hai bộ thần công, một bộ là “Thiết khẩu tùy tâm công”, một bộ là “Ngự tiền giảo nhĩ công”. Hai bộ thần công này cùng sử dụng, dù Ninh đại hiệp với võ công đệ nhất thiên hạ cũng phải cam bá hạ phong.
Quỳnh Võ Xuyên sao không rõ Lưu Kính đang cố ý châm biếm, lại giả cách chưa từng nghe đến, hỏi:
- Cái gì gọi là “Thiết khẩu tùy tâm công”? Đây là loại võ công thần kỳ gì vậy?
Lưu Kính cười nói:
- “Thiết khẩu tùy tâm công” thần diệu như tên gọi, chính là một cái miệng nói ra những lời thần thông quảng đại, uy lực cực lớn. Chỉ cần miệng sắt phát uy, ngồi ở chốn công đường bộ Hình thét to vài tiếng. Hắc hắc, dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, người ta chỉ cần phát ra mấy ngàn tấm công văn hỏa tốc, phái mấy vạn quan sai đi bắt, dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể, cũng phải trở về nạp mạng mà thôi.
Quỳnh Võ Xuyên làm bộ kinh ngạc, hoảng sợ nói:
- Lợi hại như vậy sao? E là còn gấp mười lần công phu Cách Sơn Đả Ngưu!
Hai người một hỏi một đáp, châm chọc cách đối nhân xử thế thường ngày của Giang Sung. Đám tân khách thầm lấy làm buồn cười.
Lưu Kính thở dài nói:
- Cái đó thì tính gì, so với “Ngự tiền giảo nhĩ công”, “Thiết khẩu tùy tâm công” chỉ được xem là võ nghệ thô thiển mà thôi!
Quỳnh Võ Xuyên ngạc nhiên hỏi tiếp:
- Ngự tiền giảo nhĩ công, lại là võ học lợi hại nào nữa?
Lưu Kính nói:
- “Thiết khẩu tùy tâm công” chẳng qua chỉ dùng đối phó với số ít. “Ngự tiền giảo nhĩ công” lại không hề nhỏ chút nào, chỉ cần Giang đại nhân ở trên Kim Loan Điện cắn mấy cái, cho dù mấy trăm người hay là một đại môn phái mấy ngàn người, trong một đêm lập tức trở thành công địch của vạn dân thiên hạ. Giang đại nhân cắn ra ngươi là giống cái, ngươi không thể cãi mình là giống đực. Giang đại nhân cắn ra ngươi là đực, ngươi lại không thể biện minh mình là cái. Trắng đen đúng sai đều do miệng Giang đại nhân cắn ra cả, đỏ vàng xanh trắng mặc hắn cắn bao nhiêu thì cắn. Chỉ cần cắn mấy cái, cho dù ngươi tận trung đền nợ nước hay là máu đỏ lòng son thế nào, đều bị đưa ra pháp trưởng xử hình. Quốc trượng thấy pháp lực của Giang đại nhân chúng ta vô biên chưa, lại muốn chúng sinh ngăn chặn thế nào!
Quỳnh Võ Xuyên lộ vẻ tán thưởng, gật đầu nói:
- Thì ra là thế, chẳng trách Ninh Bất Phàm sợ hắn muốn chết, như vậy danh hiệu thiên hạ đệ nhất phải trao cho Giang đại nhân của chúng ta mới đúng.
Giang Sung mặt đỏ bừng bừng, cười hắc hắc đáp lễ:
- Hai vị đại nhân nói này nói nọ nhiều rồi. Cái gọi là chuyện giang hồ để tự giang hồ quản, chúng ta đều là người của triều đình, ít nói vài câu thì tốt hơn.
Lưu Kính cười nói:
- Ta cùng Quỳnh quốc trượng chuyện phiếm hóng gió, tán dóc vài câu, lại khiến Giang đại nhân không vui sao? Được rồi! Đại nhân muốn chúng ta câm miệng, chúng ta đành yên yên lặng lặng xem là được. Chư vị có chuyện mời nói, có rắm mời đánh.
Mọi người biết hai người này có ý đối phó Giang Sung, Nếu tùy tiện nói chen vào, sẽ không tránh khỏi tham gia trận so đấu của các đại quyền thần, ai nấy đều miệng câm như hến.
Quỳnh Võ Xuyên phất tay áo cười nói:
- Mọi người có chuyện gì thì cứ nói, sao im lặng như vậy?
Tiền Lăng Dị thường ngày thích nhất là làm náo động, mắt thấy không ai dám trả lời, lập tức cười lạnh nói:
- Lão đầu thối nhà ngươi bớt đánh rắm đi, không ai bảo ngươi bị câm đâu.
Mọi người nghe Tiền Lăng Dị nói chuyện lớn mật như vậy, đều trở nên hoảng sợ. Quả nhiên nghe Lưu Kính ồ một tiếng, hỏi:
- Ngươi là ai? Sao dám nói chuyện vô lễ với Quỳnh lão gia như vậy?
Tiền Lăng Dị lạnh lùng trả lời:
- Tại hạ Côn Luân Sơn Tiền Lăng Dị, ngoại hiệu “Kiếm Ảnh”.
Lưu Kính thở dài:
- Thì ra là Tiền tứ hiệp, ai… Ta còn tưởng cao thủ Côn Luân Sơn kiến thức bất phàm, ai ngờ lại dốt đặc cán mai như vậy, đáng tiếc hỡi ơi đáng tiếc.
Tiền Lăng Dị ỷ có Giang Sung làm chỗ dựa, không hề sợ hãi mà còn giận dữ quát:
- Ngươi nói cái gì?
Lưu Kính mỉm cười nói:
- Tiền tứ hiệp, ngươi thật sự nghĩ rằng lão tiên sinh này chỉ là một lão đầu thối hay sao?
Tiền Lăng Dị đột nhiên thấy run sợ, lúc này mới nhớ ra thân phận của Quỳnh Võ Xuyên không hề tầm thường. Hắn nhìn thoáng qua thì thấy đám người Kim Lăng Sương đứng thẳng khoanh tay, cúi đầu im lặng không dám nhúc nhích.
Lúc này biết mình đã lâm đại họa. Tiền Lăng Dị ho hắng một tiếng, lúng túng nói:
- Ta…Ta chỉ…
Lưu Kính thở dài, nói:
- Ngươi cho rằng vị này là ai? Là người tùy tiện để cho người khác thích là mở mồm trêu chọc sao?
Tiền Lăng Dị bồi cười nói:
- Không phải… Tại hạ không có ý này…
Sắc mặt Lưu Kính chợt trở nên lạnh lùng, quát:
- Điêu dân lớn mật! Đã biết trong nhà vị này có Thiết Quyển Đan Thư do Thái tổ ngự ban chưa? Ngay cả Hoàng đế trên Kim Loan Điện cũng không dám mắng như vậy. Đại nhân vật cỡ này, là để cho tên điêu dân nho nhỏ như ngươi chửi đổng sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ mất đầu?
Tiền Lăng Dị sợ tới mức hồn phi phách tán, run giọng phân bua:
- Ta… Ta không cố ý…
Lưu Kính lạnh lùng nói:
- Cây roi vàng đầu rồng hai bốn khúc trong nhà vị này, cho dù Hoàng thượng cũng có thể bị nó đánh. Ngươi lại dám nói chủ nhân của nó là một lão đầu thối, chẳng lẽ ngươi tự cho rằng mình còn cao quý hơn cả thánh thượng? Ngươi muốn tạo phản phải không?
Tiền Lăng Dị sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói:
- Xin tổng quản tha mạng, cái miệng chó của ta nói sai rồi! Ta đáng bị đòn! Ta đáng ăn đòn!
Nói xong lập tức vả vào miệng mình chan chát.
Mọi người thấy Lưu Kính vừa xuất hiện, chỉ nói vài đã khiến Tiền Lăng Dị dập đầu quỳ xuống, ai ai cũng thầm bội phục. Ngũ Định Viễn thầm nghĩ: “Giang Sung, Lưu Kính, hai đại gian thần này quả thật lợi hại. Người nào cũng có bản lĩnh cao bằng trời, so tài trí so cách ăn nói cùng bọn họ, ta còn kém xa đến cả vạn dặm.”
Dương Túc Quan, Tần Trọng Hải cũng lấy làm bội phục, thầm nghiền ngẫm muốn học theo thủ đoạn hành sự của lão thái giám trước mắt.
Trác Lăng Chiêu thấy người môn nhân bị người ta răn dạy cho thảm hại, liền ho một tiếng, nói xen vào:
- Là tại hạ quản giáo không nghiêm, để cho môn hạ nói năng vô lễ, xin hai vị đại nhân tha thứ một lần.
Trác Lăng Chiêu nói như vậy, cũng là nể thể diện của Lưu Kính, nào biết Lưu Kính còn không buông tha, chỉ cười nói:
- Trác chưởng môn yên tâm, Quỳnh quốc trượng của chúng ta rất độ lượng, tuyệt không đi so đo với Tiền tứ hiệp. Nhưng nữ nhi bảo bối của người ta lại là chị dâu của Hoàng thượng, không biết Hoàng thượng có khoan hồng độ lượng, để yên cho một điêu dân nho nhỏ mắng mỏ thân thích của người thế này hay không? Ai, đây là tội lớn tru cửu tộc đó!
Tiền Lăng Dị nghe lời này, sợ tới dập đầu như điên như dại. Giang Sung biết miệng của Lưu Kính rất lợi hại, nếu y xen ngang vào cầu tình, không tránh khỏi sẽ bị bắt thóp, liền im lặng không nói nổi một lời.
Trác Lăng Chiêu thấy Lưu Kính không hề nể mặt, thoáng chốc quát một tiếng, tay cầm chặt chuôi kiếm, trầm giọng nói:
- Lưu tổng quản cùng Quốc quỳnh trượng một tung một hứng, thực ra là muốn thế nào? Nếu muốn che chở Ninh Bất Phàm, chúng ta lập tức xuống núi, không cần xem hắn giả mù sa mưa thoái ẩn, xem như tất cả mọi chuyện đều là rắm chó hết!
Trác Lăng Chiêu mặt đầy sát khí. Ngày trước vì tuyệt thế võ công trên Thiên Sơn, Kiếm Thần không ngại trở mặt cùng Giang Sung. Giờ nếu Lưu Kính bức bách quá đáng, xem ra chuyện gì y cũng dám làm.
Lưu Kính mỉm cười nói:
- Cơn giận của Trác chưởng môn đúng là không nhỏ!
Lão phất phất tay về Tiền Lăng Dị, nói:
- Được rồi! Nhìn Tiền tứ hiệp dập cũng sắp hỏng cái đầu, đã ăn năn lắm rồi, vậy đứng lên đi!
Tiền Lăng Dị như được hoàng ân đại xá, nức nở nói:
- Tiểu dân đa tạ tổng quản, nhất định cả đời không quên đại ân của tổng quản.
Lưu Kính cười nói:
- Ngươi không quên đại ân của ta? Vậy Giang đại nhân thì sao đây? Hay là ngươi muốn đầu nhập vào làm thái giám bên ta?
Tiền Lăng Dị quay lại nhìn trộm, thấy sắc mặt của Giang Sung bất thiện thì hoảng sợ, vội vàng trốn sau lưng Trác Lăng Chiêu.
Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, không thèm để ý đến Lưu Kính nữa, trợn mắt nhìn về phía Ninh Bất Phàm, lớn tiếng hỏi:
- Rốt cuộc các hạ muốn thoái ẩn hay là muốn làm gì, mau mau buông một câu cho xong! Chúng ta không rảnh ở đây dây dưa cùng ngươi mãi như thế!
Lúc trước Giang Sung độc bá toàn trường, Ninh Bất Phàm hoàn toàn bị động không thể chống đỡ. Giờ phút này Lưu Kính hiện thân khống chế lại cục diện, theo lý Ninh Bất Phàm nên vui mừng mới đúng, Có điều vừa thấy Lưu Kính, vẻ mặt của y chẳng những không thoải mái, ngược lại còn thêm nỗi ưu phiền. Các vị khách trong sảnh nhìn ra điều này thì càng thêm buồn bực.
Chỉ nghe Ninh Bất Phàm thở dài, nói:
- Hôm nay tại hạ thoái ẩn, chính là muốn rời xa phân tranh, mai này trong triều ác đấu cũng được, giang hồ chết người cũng được, không liên quan tới Ninh Bất Phàm này. Xin chư vị đại nhân thành toàn cho, đừng gây khó dễ cho ta nữa.
Lời nói quả thật có ý thoái ẩn, không hẳn chỉ do bị Giang Sung ép bức. Y vươn tay đặt vào chậu thứ ba, lấy đoạn vải trắng nọ đưa cho Lưu Kính, nói:
- Xin đại nhân chuyển thứ này cho Quỳnh quý phi, nhờ nói lại là đã đến lúc Ninh Bất Phàm thoái ẩn giang hồ, cũng may từ đầu đến cuối không làm người thất vọng.
Mọi người thấy đoạn vải trắng rách nát cũ kỹ, nào ngờ lại có liên quan đến cả Quý phi đương triều, trong lòng cả đám lấy làm tò mò. Sắc mặt Giang Sung đại biến, ngay cả Quỳnh Võ Xuyên cũng hít một hơi sâu.
Lưu Kính thấy mọi người suy đoán này nọ, lập tức mở đoạn vải trắng ra. Chỉ thấy trên đó đầy vết máu, còn viết một dòng chữ. Quỳnh quốc trượng cao giọng đọc:
- “Có công với quốc gia, Chu Viêm đề bút”
Ngũ Định Viễn nhíu mày hỏi:
- Chu Viêm là ai?
Dương Túc Quan thấp giọng nói:
- Danh xưng này không thể gọi tùy tiện, chính là của Tiên hoàng Võ Anh Đế.
Ngũ Định Viễn ồ một tiếng, nói:
- Thì ra… Thì ra Ninh Bất Phàm từng quen biết tiên hoàng…
Trong đầu hắn trở nên hỗn loạn, cảm thấy có chỗ rất kỳ quái nhưng phút chốc không nghĩ ra, chỉ có thể nhíu mày suy tư.
Giang Sung ở một bên lại mặt xanh như tàu lá, cơ thể run rẩy không ngừng nhưng đang vô cùng khẩn trương. Chỉ thấy yết hầu y giật giật, lẩm bẩm:
- Ông trời … Chẳng lẽ chuyện đó còn chưa chấm dứt sao… Không thể… Vạn vạn lần không thể…. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK