Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đạt Bá Nhi Hãn nghe thì tím mặt, cắn răng nói:

- Tên tặc tử này, một lòng muốn làm ta mất mặt đây, thật đáng hận!

Thì ra tứ vương tử đã tính kế. Lần này hắn khởi binh tạo phản, lấy lý do là vì phản đối việc cầu thân nghị hòa cùng Đại Minh, như vậy phải tìm một lý do để làm nhục công chúa, tra tấn ý chí chiến đấu của Đạt Bá Nhi Hãn, phong tỏa nhuệ khí của Đại Minh, thể hiện khí thế của mình khi đăng cơ thành đế vương.

Hà đại nhân và các đại thần nghe công chúa bị người mang ra, đều giật mình hoảng sợ. Có thể nói là toàn bộ uy vọng thiên triều đều đặt trên người nàng. Nếu công chúa bị đám người ngoại tộc làm nhục, triều đình sẽ mất hết mặt mũi. Các đại thần hộ giá sẽ không tránh khỏi tội chết.

Hà đại nhân khẩn trương, hướng về Lư Vân và các võ tướng kêu lên:

- Mấy người võ công cao cường, mau nghĩ biện pháp cứu người!

Lư Vân không đợi lão ra lệnh, đã sớm điều binh khiển tướng xông về phía trước. Chỉ là quân địch đã bố trí trận tuyến, sao có thể xung phong qua nổi làn mưa tên kia? Mọi người như đứng dưới đống lửa ngồi trên đống than, lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.

Lúc này tứ vương tử cười lạnh, chờ công chúa được mang ra khi nhục khiến Đạt Bá Nhi Hãn hết mặt mũi. Hắn đang hài lòng, bỗng nhiên đám phản quân im lặng một cách kỳ lạ, lại lui sang hai bên nhường đường. Tứ vương tử thấy khí thế như vậy, ngạc nhiên thầm nghĩ:

“Là kẻ nào đến? Sao mọi người sợ như vậy? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ phụ hoàng đã trốn được ra?”

Nhớ đến thủ đoạn của Khả Hãn. mồ hôi lạnh chảy ròng ròng toàn thân, hắn hoảng hốt vội đứng dậy.

Vạn quân nín thở, một người chậm rãi bước đến. Không phải Khả Hãn mà là một thiếu nữ xinh đẹp cao nhã. Tứ vương tử ngưng mắt nhìn sang, thấy bộ dáng nàng đầy vẻ khoan thai. Đôi mắt sáng lấp lánh nghiêng nghiêng, từ trên người tỏa ra sự đoan chính, khiến không ai dám có bất kì ý niệm xấu xa nào.

Tướng sĩ phản quân tuy hung ác tàn bạo nhưng vừa thấy, đã bị chấn động bởi cử chỉ cao quý của nàng, tất cả đều cung kính nhường đường.

Tứ vương tử thấy vẻ xinh đẹp khả ái của thiếu nữ, cổ họng không kìm được rung lên, khàn khàn hỏi:

- Cô này chính là Ngân Xuyên công chúa?

La Ma Thập đứng bên cạnh đáp:

- Đúng vậy. Nàng chính là Ngân Xuyên, trưởng nữ của thiên tử Đại Minh.

Tứ vương tử ngẩn ngơ nhìn công chúa. Ban đầu tính làm nhục nàng một phen, chẳng ngờ thấy được dung mạo tuyệt thế kia trong lòng nảy sinh ý luyến tiếc, có phần không nỡ xuống tay.

Công chúa bước vào giữa, vén áo thi lễ với tứ vương tử:

- Ngân Xuyên tham kiến Bột Nhĩ Xuy Thân Vương.

Mấy vạn kẻ ngoại tộc nghe âm giọng của nàng trong trẻo, lại nói tiếng Hồi lưu loát. Trong lòng ai ai cũng ngạc nhiên.

Tứ vương tử thấy nàng xinh đẹp cao quý, thân ở trong tay kẻ địch nhưng lời lẽ vẫn đầy tự nhiên, hoàn toàn không hề khóc lóc cầu xin. Hắn hít vào một hơi, gật gật đầu nói:

- Hay lắm, nữ nhân này thật không phải người thường.

La Ma Thập thấy hắn trợn mắt há mồm, lập tức nói ngay:

- Nàng được xưng là đệ nhất mỹ nhân của hoàng tộc Đại Minh, trời sinh tính tình nhân từ, dung mạo tuyệt mỹ. Nếu Khả Hãn ngài muốn sủng ái nàng, đương nhiên có thể.

Bình sinh tứ vương tử gặp qua vô số mỹ nữ, lại chưa bao giờ gặp qua một ai gan dạ như Ngân Xuyên công chúa. Hắn thấy vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của nàng, trong lòng bỗng nảy sinh cảm tình. Thầm nghĩ:

“Lời đồn Ngân Xuyên này nghiêng nước nghiêng thành, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, thật không ngờ còn gan dạ hiểu lễ cỡ này. Khí chất trời sinh như vậy, rất thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ, hoàng hậu của Hãn quốc ta. Hắc hắc, bây giờ làm nhục nàng chính là đạp hư một vật quý. Từ xưa mỹ nhân phối anh hùng, không bằng ta thuận thế cướp lấy nàng, chút nữa lập tức động phòng!”

Hắn nghĩ đến đây thì đắc ý, nhất thời cười ha hả.

Lúc này Lư Vân đứng ở nơi xa, thấy công chúa đi ra thì vui buồn lẫn lộn. Vui vì công chúa vẫn bình an không bị thương, buồn là vì nàng đã rơi vào tay kẻ địch, chỉ sợ sắp gặp phải chuyện chẳng lành. Hắn quan sát hồi lâu, thấy sắc mặt công chúa trắng xanh, giờ lại càng thêm tiều tụy, trong lòng chợt dâng lên niềm thương xót.

Hà đại nhân nắm lấy cánh tay Tiết Nô Nhi, kêu lên:

- Tiết công công, ngài mau nghĩ biện pháp đi!

Nét mặt già nua của Tiết Nô Nhi trắng bệch, tuy võ công của lão cao cường nhưng trong tình huống địch nhân phòng bị nghiêm ngặt thế này, á khẩu không nói được nửa lời.

Tứ vương tử nhìn công chúa rồi vẫy tay cười nói:

- Ngân Xuyên đến đây, để trẫm nhìn ngươi một lần.

Lời lẽ này vô cùng khinh bạc. Công chúa nghe nhưng không hề có ý dời bước. Tứ vương tử có vẻ giận, trầm giọng nói:

- Trẫm gọi ngươi đến, sao dám không tuân lệnh?

Công chúa khẽ cúi người, thản nhiên nói:

- Ngân Xuyên phụng mệnh thiên tử, gả cho lệnh huynh làm thê. Nói đi nói lại xem như là tẩu huynh của ngài. Nếu vương tử biết lễ giáo, đã rõ ta như là tỷ tỷ, ngàn vạn lần không thể đùa giỡn.

Tứ vương tử nghe thì sửng sốt. La Ma Thập bước lên một bước, nói:

- Ngân Xuyên công chúa, người có biết tứ vương tử đã kế vị trở thành đế vương chưa?

Công chúa lắc lắc đầu đáp:

- Ngân Xuyên không biết.

La Ma Thập cất cao giọng nói:

- Phụng thiên thừa vận, Tứ vương tử Mạc Nhi Hãn Hãn quốc ta đã kế thừa sự nghiệp thống nhất thiên hạ, trở thành Khả Hãn đời thứ tám của bổn quốc. Sứ thần quân dân và những người khác thấy thiên nhan, theo phép trời thì phải quỳ xuống bái lạy.

Sau đó dẫn đầu quỳ xuống dập đầu bái lạy tứ vương tử. Các tướng sĩ lại xuống ngựa, quỳ xuống đất hô to:

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Tiếng hô giống như tiếng sét truyền ra ngoài ngàn dặm.

Đạt Bá Nhi Hãn ở bên kia nghe thì giận dữ, ra sức quất roi xuống đất, quát:

- Loạn thần tặc tử! Không còn vương pháp nữa sao?

Thừa tướng ở bên cạnh, biết Khả Hãn đang trong tay Tứ vương tử. Đối phương lại nắm giữ quân chính đại quyền của Hãn quốc, thật sự không thể kháng cự, chỉ lắc đầu thở dài.

Tất cả phản quân đều quỳ xuống. Trong vạn người đang hô gọi hoàng thượng, chỉ có hai người im lặng đứng thẳng không quỳ. Một kẻ trong tay cầm cương đao, vẻ mặt hung dữ, chính là Tần Trọng Hải. Người còn lại dung mạo kiều diễm, lại là Ngân Xuyên công chúa. Chỉ thấy gió cát thổi qua khiến y phục trên người nàng phấp phới, càng tăng thêm dáng vẻ phiêu diêu xuất trần.

La Ma Thập thấy công chúa không hề có ý quỳ lạy, lập tức tiến đến khuyên nhủ:

- Công chúa điện hạ, hoàng đế Đại Minh lệnh cho người đến Tây Vực cầu thân, mục đích chính là bãi bỏ chiến tranh giữa hai nước. Bây giờ Tứ vương tử tay nắm binh quyền, tiếp nhận ngôi vị Khả Hãn, vì sao người còn không làm lễ? Hay là muốn khơi mào chiến tranh giữa hai nước?

Công chúa lắc đầu nói:

- Lần này Ngân Xuyên đến Tây Vực, chính là phụng mệnh phụ hoàng gả cho Khách Lạt Xuy Thân Vương, không hề có ý tham gia vào phân tranh nội bộ của quý quốc. Ngoài quốc chủ quý quốc là Mộc Lý Sá Khả Hãn, bổn cung không quỳ trước một ai khác.

Lời vừa ra lập tức khiến tứ vương tử cuồng nộ, hắn lớn tiếng quát:

- Ngươi thật lớn mật! Trẫm giờ tay cầm đại binh của Hãn quốc, chính là thiên tử một nước. Trong mắt ngươi không có trẫm, không sợ bị giết sao?

Công chúa thản nhiên nói:

- Hai nước binh giao không giết sứ thần, huống chi lại là tới cầu thân? Ngân Xuyên dù chưa qua cửa nhưng vẫn được xem là trưởng bối của tứ vương tử. Nếu vương tử thật sự có ý muốn giết, bổn cung cũng không thể nói gì hơn.

Chúng quân binh nghe nàng chậm rãi đối đáp, dưới cơn thịnh nộ của tứ vương tử mà không hề có cử chỉ sợ hãi nào. Tất cả đều cảm thấy bội phục vạn phần. Tần Trọng Hải tuy không hiểu đối thoại nhưng thấy thái độ của nàng cũng khen hay, thầm nghĩ:

“Ngân Xuyên công chúa không hổ là trưởng nữ của hoàng thượng, quả nhiên là người biết giữ vững đại cục”

Tứ vương tử nghe lời công chúa thì trở nên do dự. Thân phận của nàng rất quan trọng. Nếu nàng chết dễ dàng, sẽ không tránh khỏi sớm khai chiến cùng Đại Minh. Lúc này ngôi vị hoàng đế của hắn còn chưa vững vàng. Biên cương phía đông sẽ trở thành mảnh đất chết chóc, không tránh khỏi việc các đại thần trong triều nghị luận, đối với hắn chỉ trăm hại chứ không một lợi gì.

Huống chi trong lòng đã có ý thu nàng làm sủng phi, Tứ vương tử hừ một tiếng, trầm ngâm hồi lâu mới nói:

- Bỏ đi, nữ nhân ngoại tộc này không biết cân nhắc, trẫm khoan hồng độ lượng không so đo với nàng. Mau đưa nàng vào trong màn gấm, chốc lát nữa trẫm lại đến xem sau!

La Ma Thập gật đầu, đang muốn lên tiếng, bên kia truyền đến một tiếng kêu to, chính là thanh âm của Đạt Bá Nhi Hãn, chỉ nghe hắn kêu lên:

- Mạc Nhi Hãn, ngươi nghe rõ cho ta! Nếu có gan đụng đến một sợi tóc tân nương tử ta. Ta nhất định chém ngươi thành thịt nát báo thù cho nàng! Có nghe hay không!

Đạt Bá Nhi Hãn thấy tân nương rơi vào tay đệ đệ đã sớm lo lắng, lúc này thấy Mạc Nhi Hãn híp mắt dâm đãng, hắn càng không kiềm chế được, lập tức cao giọng thét to.

Tứ vương tử nghe lời đe dọa của đại vương tử, sắc mặt trở nên khó coi. La Ma Thập hoảng sợ, vội đưa mắt liếc nhìn công chúa một cái, nói:

- Người đâu, mau đưa công chúa vào trong.

Tùy tùng hai bên vội bước lên, muốn đưa công chúa vào trong giam lại. Đạt Bá Nhi Hãn thấy tứ vương tử không dám giết nàng thì đắc ý hả hê, nghĩ rằng đối phương sợ mình, lại hét lớn:

- Biết sợ rồi sao? Lão tứ! Ta khuyên ngươi mau thả đại tẩu ngươi ra, nếu không nhất định chết không chỗ chôn!

Đạt Bá Nhi Hãn đang còn lải nhải. A ngờ chợt thấy hai mắt tứ vương tử đỏ rực như một con sói, hung ác nhìn về phía Ngân Xuyên công chúa. Sau đó hắn vỗ một cái thật mạnh vào đùi, ánh mắt tràn ngập sát khí.

Trên mặt La Ma Thập lộ vẻ sầu thảm, thầm nghĩ:

“Xong rồi, lần này Ngân Xuyên công chúa chết chắc”

Lúc này chỉ có riêng Đạt Bá Nhi Hãn uy phong lẫm lẫm, Tần Trọng Hải đang bị vây cùng Lư Vân dẫn quân ở bên ngoài, ai ai cũng trở nên hoảng sợ. Hà đại nhân thì càng dậm chân bực tức, thất thanh khóc rống. Đạt Bá Nhi Hãn khó hiểu hỏi:

- Các ngươi làm gì vậy, ta đang cứu người!

Thừa tướng A Bất Kỳ Hãn che mặt thở dài, thầm nghĩ:

“Tên ngu ngốc này. Việc hoàn thành thì không có, chuyện thất bại thì đầy ra, công chúa chết chắc rồi!”

Tiết Nô Nhi lại cuồng nộ đến cực điểm, xông lên phía trước tát cho Đạt Bá Nhi Hãn một bạt tai. Tùy tùng hai bên đồng loạt rút đao xông ra chỉ vào Tiết Nô Nhi. Đạt Bá Nhi Hãn sờ hai má, cả giận nói:

- Kẻ điên này muốn làm gì?

A Bất Kỳ Hãn nhìn hắn một cái rồi lắc đầu thở dài:

- Điện hạ a điện hạ, người còn không biết tính tình đệ đệ của ngài sao? Ngài nói ra những lời như thế, đã khiến hắn không còn đường lui.

Đạt Bá Nhi Hãn vừa sợ vừa giận, đang muốn mở miệng hỏi, bỗng nghe tứ vương tử lớn tiếng cười ha hả, nói:

- Giỏi cho Đạt Bá Nhi Hãn! Muốn chém trẫm thành thịt nát, báo thù cho tân nương của ngươi? Nói rõ cho ngươi biết! Hôm nay nếu không giết nữ nhân này, người ngoài còn tưởng rằng trẫm sợ ngươi!

Nói rồi cao giọng quát:

- Người đâu! Trói Ngân Xuyên lại!

Đạt Bá Nhi Hãn lắp bắp kinh hãi, ngã ngồi xuống đất. Lúc này mới rõ lời mọi người là sự thật.

Song phương địch ta đương nhiên rõ ràng. Tân vương kế vị tuyệt không thể để người ngoài vũ nhục, dù chỉ một lời. Đạt Bá Nhi Hãn dám đe dọa tứ vương tử, bảo hắn nhịn sao nổi cơn giận này? Nếu nhượng bộ, chẳng phải tỏ ra là sợ Đạt Bá Nhi Hãn trả thù sao?

Ngoài thiêu chết Ngân Xuyên công chúa ra, tứ vương tử không còn cách nào lấy lại thể diện được nữa. Lòng tốt của Đạt Bá Nhi Hãn ngược lại đã hại chết nàng.

Tứ vương tử rời ghế đứng dậy, chăm chú nhìn công chúa rồi điềm nhiên nói:

- Ngân Xuyên! Không phải trẫm muốn giết ngươi, chính trượng phu của ngươi đã hại chết ngươi.

Công chúa không hề lên tiếng, cũng không cầu xin tha thứ. Tứ vương tử vung tay lên quát:

- Làm giá gỗ! Hôm nay nếu trẫm không thiêu chết nữ nhân này, sao có thể khiến loạn thần tặc tử biết lợi hại!

Mấy tên thân binh bên cạnh nghe lệnh, lập tức bắt tay vào dựng giá thiêu.

Đạt Bá Nhi Hãn kêu một tiếng thảm thiết, khóc rống lên:

- Đừng giết nàng!

Tiết Nô Nhi tức giận nói:

- Ngu ngốc! Tất cả đều là do ngươi làm bộ làm tịch ra oai, giờ còn khóc cái gì!

Lão đầy một bụng tức giận, lập tức cướp ngựa muốn đơn thương độc mã xông sang doanh trại quân địch. Tướng lĩnh phản quân thấy lão liều mạng như thế, vội sai người bắn tên.

Phút chốc vạn tên cùng bắn nhắm thẳng vào người Tiết Nô Nhi. Lư Vân giật mình hoảng sợ, vội vàng phi đến kéo lão xuống ngựa. Chỉ nghe tiếng xoàn xoạt không ngừng bên tai, con ngựa Tiết Nô Nhi vừa cưỡi đã bị bắn thành một con nhím, chết thảm tại chỗ.

Mắt thấy Tiết Nô Nhi quát mắng liên tục, vẫn hằm hè muốn xông về phía quân địch. Lư Vân vội cản lão lại, khuyên:

- Tiết phó tổng quản đừng lỗ mãng đi nạp mạng vô ích.

Tiết Nô Nhi tức giận nói:

- Ngươi còn dám nói! Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn công chúa bị thiêu chết?

Hai người đang khắc khẩu, mấy tên phiên tăng đã cột công chúa lên giá gỗ trên đài cao. Chỉ chờ được ra lệnh một tiếng, lập tức thiêu công chúa xinh đẹp tuyệt trần thành tro tàn.

Lư Vân phóng tầm mắt nhìn sang. Chỉ thấy công chúa dõi mắt trông về chân trời phương xa, khuôn mặt xinh đẹp lộ nét u sầu rồi trở nên thản nhiên, dường như không mấy bận tâm về cái chết sắp đến.

Hà đại nhân khóc lóc kêu lên:

- Hết rồi, hoàn toàn hết rồi. Điện hạ của ta!

Lần này đi Tây Vực thành thân nghị hòa không thành. Đừng nói là Hà đại nhân mà đám người Tiết Nô Nhi cũng khó giữ chức quan, ngay cả Tần Trọng Hải cùng Lư Vân cũng bị liên lụy. Binh lính Đại Minh ở nơi này, ít nhất sẽ có một nửa bị nhốt vào đại lao.

Vẻ mặt mọi người đầy lo lắng, đều chuyên tâm nghĩ cách cứu người.

Tần Trọng Hải và Lư Vân, tuy ở cách nhau xa nhưng trong lòng hai người đều chung một ý nghĩ:

“Làm sao bây giờ?”

Hai người ngẩng đầu nhìn công chúa, lại cùng đồng thanh thở dài. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK