Công chúa nghe y nói tục tĩu như vậy, nhịn không được lên tiếng:
- Tần tướng quân, nói chuyện trước mặt bổn cung, nên biết giữ chừng mực.
Tần Trọng Hải cười nói:
- Vâng, hạ thần xin tự kiểm điểm.
Công chúa lại thở dài, lắc đầu nói:
- Những thứ này đều là thiên ngoại thần cơ, người trần mặt thịt như chúng ta không thể hiểu nổi. Thứ mà ta quan tâm, không phải những huyền thuật này, chính là cuộc sống của lão bá tánh khó khăn ra sao.
Lư Vân nghe công chúa nói vậy, trong lòng khen ngợi, hắn gật đầu nói:
- Công chúa nói rất phải, thực hợp ý của ty chức. Những thứ thuật số huyền học chỉ có thể tham hiểu, không thể dùng cứu thế giúp dân. Muốn trị thiên hạ cần căn cứ vào học thuật Nho gia, tu thân trị quốc mới có hiệu quả.
Công chúa thở dài, hồi lâu không lên tiếng. Nàng ngồi sau tấm màn nên không ai thấy được thần sắc. Qua một lúc mới quay sang hỏi đám người Tiểu Thố Nhi:
- Xin hỏi ba vị tráng sĩ, vì sao muốn ám sát bổn cung? Phải chăng ta có chỗ không hợp lòng dân, khiến các ngươi vì dân trừ hại?
Tiểu Thố Nhi bị mùi lưu huỳnh dọa cho lúc này vẫn còn sợ hãi, không nói được câu nào. Thiết Ngưu Âu Dương Dũng là một người câm điếc, chỉ có Kim Mao Quy Đào Thanh còn có thể đáp lời. Hắn cúi đầu nghĩ một hồi, đáp:
- Ngân Xuyên công chúa không hề hại dân hại nước, rất được lòng dân.
Lại nghe thái giám bên cạnh quát lên:
- Quỳ xuống mà nói!
Đào Thành hừ một tiếng không thèm để ý, đám thái giám xông tới muốn đè hắn quỳ xuống, công chúa liền lên tiếng:
- Không sao, các ngươi cứ để hắn đứng mà nói.
Đám thái giám không dám bất tuân, đều lùi lại. Công chúa dịu dàng hỏi:
- Nếu bổn cung không làm bá tánh thất vọng, vậy sao các ngươi phải ám sát ta?
Đào Thanh nhìn trái nhìn phải rồi nhắm mắt lại. Công chúa hiểu ý, liền ra lệnh cho các cung nữ thái giám:
- Các ngươi lui ra đi.
Mấy người muốn khuyên can nhưng thấy sắc mặt Ngân Xuyên công chúa trầm lại, những cung nữ thái giám hầu hạ lâu ngày nên hiểu rõ tính tình của nàng, vội vàng lui xuống.
Chờ đám người rời đi, công chúa mở miệng:
- Nơi này không còn người ngoài, ngươi cứ nói.
Đào Thanh gật đầu nói:
- Không phải chúng ta muốn giết cô, là phụ thân cô muốn giết cô.
Công chúa lắp bắp kinh hãi, run giọng hỏi:
- Ngươi…… Ngươi không được nói bậy, phụ hoàng…… Phụ hoàng sao lại muốn giết ta chứ?
Tần Lư hai người nghe cũng hoảng sợ, đồng loạt đứng lên.
Đào Thanh cười hắc hắc, nói:
- Phụ thân của cô dung túng cho Bát Hổ làm xằng làm bậy, khiến dân chúng lầm than. Mỗi ngày hắn lại trốn trong phòng Báo tử chơi đùa, là nhi nữ của hắn, cô cũng thấy rõ những điều đó rồi chứ. Nói vậy, tên đó giống hoàng đế ở chỗ nào? Hiệp khách nghĩa sĩ bốn phương, có ai lại không muốn lấy đầu của hắn? Có điều hắn luôn trốn trong Tử Cấm Thành, chúng ta có bản lĩnh làm gì được?
Đào Thanh càng nói càng lộ vẻ oán giận:
- Chúng ta không giết được hắn, cơn giận không chỗ phát tiết, đành tìm nhi nữ của hắn vậy. Ta nói phụ thân cô muốn giết cô, không phải do hắn kêu chúng ta cầm đao đến giết, mà là do sự ti tiện vô sỉ của hắn làm hại cô, hiểu rồi chứ?
Không ngờ công chúa nghe thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, vuốt ngực nói:
- Thì ra là thế…… Thì ra là thế!
Nói xong lại nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống, trong lòng như có vô vàn bi thương.
Mọi người thấy bộ dạng của nàng, đều kinh ngạc sợ hãi. Xem ra quan hệ giữa Hoàng Thượng và Ngân Xuyên công chúa có chỗ không ổn. Chỉ là việc nơi chốn thâm cung, dẫu có mười cái đầu cũng dám hỏi sao?
Tần Trọng Hải cùng Lư Vân nhìn nhau, hai người cúi đầu im lặng. Ngân Xuyên công chúa thở dài:
- Phụ hoàng một lòng kiến công lập nghiệp, tuy nói vì bá tánh nhưng người lại mượn sức của đám man di giống như thái tổ, chỉ khổ dân chúng các ngươi.
Tần Lư hai người nghe công chúa trực tiếp phê phán hoàng đế. Cả hai liếc nhìn nhau, đều thấy thần sắc đối phương lộ vẻ xấu hổ.
Đào Thanh đột nhiên nói:
- Ngân Xuyên công chúa hiền hòa nhân hậu, không kẻ nào trong hoàng tộc có thể sánh bằng. Kỳ thật cô rất tốt. Nếu cô làm hoàng đế, chúng ta sẽ không tạo phản.
Công chúa quay sang thấp giọng nói:
- Những lời đại nghịch bất đạo này, từ rày về sau đừng nhắc lại nữa.
Đào Thanh cười ha hả nói:
- Nhắc lại thì sao, cùng lắm là chết mà thôi. Kim Mao Quy ta chỉ là một kẻ vô dụng, chết không có gì đáng tiếc.
Công chúa nghe những lời này, yên lặng hồi lâu rồi nói:
- Tần tướng quân, bổn cung có việc cần nhờ.
Tần Trọng Hải khom người:
- Cẩn tuân chỉ dụ của công chúa.
Công chúa chỉ vào đám người Kim Mao Quy, nói:
- Bổn cung muốn thỉnh ngài thả bọn họ, được chăng?
Tần Trọng Hải kinh ngạc, nhíu mày nói:
- Điều này thực khó khăn, những người này không tuân thủ phép nước, nếu không giữ lại, ngày sau sẽ có họa lớn.
Công chúa lắc đầu nói:
- Loạn thần tặc tử không bỗng nhiên sinh ra, nếu không phải triều đình thẹn với dân, những người này cũng không đi con đường đó. Giờ bắt được một người, ngày sau lại sinh ra trăm ngàn người, chẳng phải vĩnh viễn không bắt hết được sao? Nếu không thể cứu chữa từ đầu, diệt mầm mống từ ngay gốc rễ, dù có giết bao nhiêu người cũng vô dụng.
Lư Vân đọc đủ kinh thư, nghiên cứu thuật trị quốc, nghe những lời này trong lòng kinh ngạc, thầm khen ngợi:
“Nữ nhân này không phải người thường. Tầm nhìn xa như vậy, đương triều mấy ai có thể so sánh?”
Tần Trọng Hải thì mắng thầm: “Con mẹ nó, a đầu thúi hồ ngôn loạn ngữ, sao không đem cửa nhà lao khắp thiên hạ mở ra, để bọn tặc tử thoải mái về nhà đi”
Lại nghe công chúa thở dài sau bức màn, nàng từ tốn đứng dậy nói:
- Tần tướng quân, ngài thả bọn họ đi!
Tần Trọng Hải muốn thu phục mấy người này làm thủ hạ, có điều ngoài miệng không thể bất tuân, đành khom người nói:
- Mạt tướng lĩnh chỉ.
Y hậm hực nhìn đám người Đào Thanh, không cam lòng nói:
- Ba vị bằng hữu, công chúa đã có lệnh thả, các ngươi đi theo ta!
Đào Thanh nhìn bóng hình phiêu linh của công chúa sau màn, nghĩ đến nàng sắp bị gả cho đám phiên bang, trong tâm chợt xúc động, nói:
- Công chúa điện hạ vài ngày nữa sẽ xuất giá?
Công chúa ừm một tiếng, nói:
- Bổn cung vâng mệnh nghị hòa, mấy ngày nữa sẽ thành thân cùng vương tử Hãn Quốc. Không biết tráng sĩ có điều chi muốn chỉ giáo?
Đào Thanh thấp giọng nói:
- Người cũng biết, mấy ngày nữa là vĩnh viễn không thể trở lại trung thổ?
Thân hình công chúa run lên nhưng lập tức bình tĩnh lại, chỉ nghe nàng thản nhiên nói:
- Sinh tử sướng khổ của mình ta thì có gì đáng nói? Chỉ cần lão bá tánh có cuộc sống an khang, cho dù ta chết ở Tây Vực cũng đáng.
Đào Thanh nghe vậy, cảm khái thầm nghĩ: “Công chúa này thật lương thiện.” Hắn khom người hướng về màn che, nói:
- Thảo dân một đời quang minh lỗi lạc. Trong đời chỉ làm sai một việc, đó là đi hành thích công chúa.
Mọi người trong lều đều nghe ra vẻ chân thành trong lời này, tất cả rơi vào cảm động, thầm khen: “Chỉ có Ngân Xuyên công chúa nhân đức như vậy, mới có thể cảm hóa được đám ác đồ này”
Đào Thanh lại lên tiếng:
- Lần này tới Hãn quốc cách trở ngàn núi vạn sông, xin công chúa bảo trọng hơn nữa, lương tâm không cần quá tốt, hậu cung vốn là nơi tranh quyền đoạt lợi!
Lời lẽ đầy vẻ cầu khẩn. Công chúa ở sau màn che tựa hồ sầu não, khẽ thở dài:
- Ta không có tâm nguyện nào cả. Chỉ mong sau này, lúc các ngươi tạo phản giết người, có thể nhớ đến ta là tốt rồi.
Đào Thanh nghe thì yên lặng không nói, như đang suy nghĩ sâu xa gì đó. Công chúa cũng không nói thêm, xoay người vào sâu trong trướng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK