Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm đó, Dương Túc Quan mời đám người Liễu môn và anh kiệt cùng trang lứa tới nhà làm khách. Phụ thân chàng chính là một trong Ngũ phụ đại thần đương triều, địa vị cực cao, thanh thế còn trên cả lục bộ thượng thư, trong đó Trung phụ đại học sĩ được gọi là "Hiệp quỹ(1)". Dương Túc Quan mời mọi người đến phủ đãi tiệc rượu, chư tướng Liễu môn đương nhiên rất nể thể diện của chàng.

Ngày hôm đó, Tần Trọng Hải cùng Lư Vân bận rộn quân vụ nên hẹn chiều tối mới đến, liền nhờ hai người Ngũ Định Viễn Vi Tử Tráng đi trước một bước.

Vi Tử Tráng cùng Ngũ Định Viễn bộ hành mà tới. Dương đại học sĩ là quan cực phẩm, phủ đệ hùng vĩ ở cạnh cửa trái Trường An. Hai người liền theo đường phố như bàn cờ mà đi.

Thẳng một đường, chỉ thấy nhân sĩ kinh thành dìu dặt lui tới, mọi người cử chỉ tao nhã, không ai mà không quần áo ngăn nắp. Xe như nước ngựa như rồng, đúng là một bức tranh phồn thịnh thái bình.

Ngũ Định Viễn xem trong mắt, hồi tưởng kiếp sống vong mạng đã qua, thở dài nói:

- Ài, đều nói ‘ Nhân sinh tụ hợp tại Dương Châu cổ’. Ta xem ở dưới chân thiên tử, sợ là còn đông đảo hơn cả Giang Nam.

Vi Tử Tráng mỉm cười, nói:

- Lời này cũng không sai. Năm nay mưa thuận gió hòa, quốc phú dân an. Ngoài mấy tên gian nịnh quấy phá trong triều, hết thảy không có trở ngại.

Ngũ Định Viễn nhớ tới đám người nham hiểm Giang Sung, lại thở dài một tiếng, nói:

- Tiểu nhân đắc chí, anh hùng khí đoản. Còn đám tặc tử ngồi kiệu quan trên, hào kiệt khó mà xuất đầu.

Vi Tử Tráng biết hắn nhắc đến Lư Vân, lập tức lắc đầu nói:

- Có một số việc gấp cũng không được, chúng ta chỉ cần đi theo Liễu hầu gia cho tốt, cuối cùng sẽ có một ngày dương danh.

Ngũ Định Viễn nhìn đường lớn, thở dài nói:

- Lúc ta còn làm bộ đầu, cho rằng võ công luyện cho giỏi, chuyện gì cũng có thể xử trí. Nào biết võ công luyện đến đệ nhất thiên hạ, vừa thấy gian nịnh tiểu nhân cũng phải chạy trối chết! Ai... Hai nắm đấm sắt cũng không bằng miệng lưỡi không xương. Gặp đám giặc này, còn có thể làm gì nổi đây?

Vi Tử Tráng ở kinh thành hơn mười năm, đã có thê nhi nên không dám mắng mỏ tùy tiện, nghe nhắc tới Ninh Bất Phàm, lập tức chuyển đề tài, hỏi:

- Trở về từ Hoa Sơn, có kẻ nào tìm đến Ngũ chế sứ gây phiền toái?

Ngày đó Ninh Bất Phàm trứ danh anh hùng thiên hạ, bỗng nhiên động thủ với Ngũ Định Viễn. Sau đó Giang Sung, Lưu Kính lại luân phiên tới kiếm chuyện với hắn. Vi Tử Tráng không rõ nội tình nhưng đoán rằng Ngũ Định Viễn có điều cơ mật quấn thân, mới gặp phải đám hung thần ác sát trên. Hắn sợ khi về kinh, Ngũ Định Viễn vẫn có khách không mời tới nhà, lúc này liền mở lời phân ưu.

Ngũ Định Viễn nhớ tới lời dặn của Liễu Ngang Thiên, tự biết không nên nhiều lời, liền lắc đầu nói:

- Vi hộ vệ đa tâm rồi. Ta hồi kinh tới nay, thủy chung an phận thủ thường, hành sự khiêm tốn. Dù bị người tới phiền, ta cũng tránh xa tuyệt không trêu chọc.

Vi Tử Tráng ồ một tiếng, quay sang nhìn Ngũ Định Viễn. Chỉ nghe hắn thổ nạp thật dài, đi đường đã lâu mà bộ pháp vẫn khó dò cho nổi. Rõ ràng dưới chân lướt nhẹ, cát bụi không bốc lên nhưng mỗi cái nhấc chân lại như có lực đạo vạn quân, đủ thấy hạ bàn của Ngũ Định Viễn ổn trọng như núi, khinh công cao vời như loài chim lớn, một thân hội đủ hai đại sở trường là nhẹ nhàng cùng cương mãnh.

Vi Tử Tráng biết võ công của Ngũ Định Viễn tiến nhanh, tuyệt không phải là Ngô Hạ A Mông của ngày xưa nữa, lúc này chứng kiến dị trạng hành tẩu của hắn thì có cảm giác kinh hãi. Ngày ấy hai người La Ma Thập, Kim Lăng Sương liên thủ mà còn không làm gì được Ngũ Định Viễn. Giờ thấy hắn tự tập nội ngoại võ học, trình độ tiến triển cực nhanh. Xem ra dù có cao thủ tuyệt thế tới quấy rầy, hắn cũng có thể thong dong ứng phó.

Tâm niệm như thế, Vi Tử Tráng yên lòng gật đầu:

- Như vậy là tốt. Ta chỉ sợ Trác Lăng Chiêu lại tới gây phiền toái.

Ngũ Định Viễn nghe ba chữ "Trác Lăng Chiêu", bất giác trên mặt hiện vẻ tức giận, lớn tiếng nói:

- Tên giặc Trác Lăng Chiêu không đến trêu chọc ta, ta còn muốn đi tìm hắn đây! Đám Côn Luân Sơn đáng hận thảm bại tại Hoa Sơn thì bỗng mai danh ẩn tích, nếu không... Hắc hắc, xem ta đối phó bọn chúng thế nào!

Vi Tử Tráng biết hắn rất chán ghét đám người Trác Lăng Chiêu, liền khuyên nhủ:

- Ngũ chế sứ chớ để tâm, Trác Lăng Chiêu đích thị lòng đầy âm mưu. Đến thời điểm thích hợp, đám người kia chịu không nổi nhàm chán, tất đi ra gây sóng gió, đến lúc đó còn sợ không gặp sao?

Ngũ Định Viễn cắn răng nói:

- Ngày xưa ta không phải đối thủ của bọn chúng thì không nhắc. Giờ hôm nay lúc này, ta chỉ mong sớm tìm được đám tặc nhân, đưa chúng ra công lý, rửa sạch cừu hận cho cả nhà Yến Lăng tiêu cục.

Vi Tử Tráng gật đầu nhưng thầm nghĩ: “Hiện nay Giang Sung thế đại, đến vật chứng cỡ như da dê nọ còn vô dụng. Chúng ta muốn đấu Giang Sung, chỉ sợ còn kém một chút”

Thực lực Côn Luân Sơn mạnh mẽ, muốn một lần tiêu diệt sạch chỉ còn nước xuất động quân mã triều đình. Có điều Trác Lăng Chiêu cùng Giang Sung gắn bó như môi với răng. Muốn điều động quân mã phải được gian thần nọ gật đầu, sự tình này e còn khó hơn lên trời.

Hai người thuận miệng nói chuyện. Mắt thấy sắc trời đã tối, sợ trễ giờ liền tăng cước bộ. Chạy tới ngoài cửa Đại Minh, cơ nghiệp Dương gia đã ở không xa, Vi Tử Tráng chỉ tay cười nói:

- Nhìn xem, nơi ấy chính là Dương phủ.

Ngũ Định Viễn ngẩng đầu nhìn lại. Nổi rõ trong bóng hoàng hôn ảm đạm là tòa biệt việt to lớn nguy nga. Nhìn từ xa, đèn lồng treo dầy đặc như biển, kiệu quan lui tới đầy vẻ phú quý.

Ngũ Định Viễn nhìn một hồi, thầm tán thán: "Dương đại nhân võ công cao cường, học thức uyên thâm, gia thế lại phi phàm, thật là rồng là phượng trong loài người!"

Thoáng chốc hắn lại nghĩ tới Diễm Đình: "Vội vã từ biệt nơi Hoa Sơn, giờ đã hai tháng không gặp, không biết những này nàng có tốt không?"

Hai người tới cửa lớn. Vài gã gia đinh đứng đợi, đám này thấy đại tướng Liễu môn vội vàng vái chào, đón tiếp hai người vào trong.

Trên đường vào đại sảnh, đều có hạ nhân tỳ nữ hầu hạ. Quả thực lộng lẫy, khí phái hàng vạn hàng nghìn, không hổ là phủ của Đại học sĩ đương triều.

Vi Tử Tráng nói:

- Dương gia liên tiếp xuất ra hai vị tiến sĩ, có thể nói là truyền thống gia học nối dài. Năm nay người đệ đệ của Dương lang trung cũng muốn dự thi. Chỉ cần trúng cử, đây chính là tam tiến sĩ xuất cùng một cửa.

Ngũ Định Viễn lấy làm lạ hỏi:

- Ồ! Dương đại nhân còn có đệ đệ?

Vi Tử Tráng gật đầu nói:

- Người nọ vừa mới hai mươi, cùng thân mẫu với Dương lang trung, tình cảm thường ngày của hai huynh đệ bọn họ rất tốt.

Ngũ Định Viễn ồ một tiếng, đang muốn hỏi thì thấy một người cử chỉ ấm áp, dáng vẻ thanh nhã chậm rãi đi tới, chính là Dương Túc Quan đích thân ra đón khách. Chỉ nghe chàng cười nói:

- Khó có dịp hai vị đại nhân chiếu cố, xin mời ngồi.

Tới sảnh trên. Ngũ Định Viễn đưa mắt nhìn lại, thấy có một số người trẻ tuổi đang ngồi, lại không thấy người nhà Dương gia. Như vậy Dương phủ thiết tiệc chỉ mời vài bằng hữu phiếm chuyện, không kinh động đến Đại học sĩ Dương Viễn.

Ngũ Định Viễn ho nhẹ một tiếng, nói:

- Khó dịp gặp được nhiều bằng hữu, không biết Dương đại nhân có thể dẫn tiến cho ta một phen chăng?

Dương Túc Quan sở trường về đạo làm quan, hiểu ý liền cười nói:

- Điều này là đương nhiên.

Chàng giới thiệu Ngũ Định Viễn với mọi người trong sảnh, Ngũ Định Viễn thấy đám người này lai lịch phi phàm, nếu không phải bên bộ Binh cùng Dương Túc Quan thì cũng là đồng môn ở Thái Học Viện của chàng, tính ra đều là tuấn kiệt đương triều. Hắn không dám thất lễ, nhất nhất tiến lên bái kiến.

Ngũ Định Viễn gặp qua mấy người, chợt thấy một mỹ nhân ngồi ở một góc sảnh. Cô này mắt mày tuyệt mỹ, thần sắc tự nhiên hào phóng không lẫn cùng chúng quan, hẳn là tiểu thư quan gia xuất thân cao quý.

Dương Túc Quan thấy hắn nhìn về mỹ nhân nọ, liền cười nói:

- Ngũ chế sứ, ta giới thiệu cho ngài một vị tài nữ hiếm có.

Ngũ Định Viễn ở lâu tại công môn, biết rõ đạo lí đối nhân xử thế, liền mỉm cười đi tới bên người mỹ nhân kia, chắp tay nói:

- Vị cô nương này khí chất cao nhã, dáng vẻ phi phàm, hẳn là tài nữ mà Dương lang trung vừa nhắc đến!

Dương Túc Quan cười ha hả, còn chưa lên tiếng thì mỹ nhân nọ đã mỉm cười:

- Đại nhân nói chơi rồi.

Vừa nói nàng vừa đứng lên, nhẹ nhàng vén áo với thi lễ Ngũ Định Viễn:

- Tiểu nữ tham kiến đại nhân.

Ngũ Định Viễn thấy nàng đa lễ, vội xua tay:

- Ta chỉ là một Chế sứ nho nhỏ, ở đâu ra mà được gọi là đại nhân, xin tiểu thư đừng đa lễ.

Dương Túc Quan cười nói:

- Vị tiểu thư này chính là ái nữ của thượng cấp trực tiếp lãnh đạo ta. Chính là Cố đại tiểu thư, về phương danh, tất nhiên ta không tiện nói.

Dương Túc Quan tuy là ái tướng của Liễu Ngang Thiên nhưng vẫn thuộc sự quản lý của Binh bộ thượng thư. Có điều thượng thư các đời biết chàng quan hệ sâu xa cùng Liễu môn, xưa nay đều mở một mắt nhắm một mắt không can thiệp, để cho chàng tự do tự tại, không phải đi làm tạp vụ nhỏ nhặt.

Ngũ Định Viễn nghe thì rùng mình. Thì ra cô này chính là con gái yêu của Binh bộ thượng thư. Đại thọ của Cố Tự Nguyên năm đó, hắn từng tới phủ chúc thọ. Chỉ là lúc ấy nhiều người ồn ào, chức quan của hắn lại thấp, không cơ hội cùng gặp mặt kết giao cùng người ta. Nhớ tới phụ thân cô này là đại quan đương triều, Ngũ Định Viễn khom lưng chắp tay nói:

- Hạ quan Tây Lương Ngũ Định Viễn, bái kiến thanh nhan của Cố tiểu thư.

Dương Túc Quan quay đầu nhìn mỹ nhân kia, cười nói:

- Ngũ chế sứ từng là bộ đầu Tây Lương, hiện là môn hạ dưới trướng Liễu hầu gia, võ công cao cường, từng giao thủ mười mấy hiệp cùng Hoa Sơn đệ nhất cao thủ thiên hạ, thật sự không phải chuyện đùa.

Mỹ nhân kia mỉm cười đáp lễ:

- Ngũ chế sứ mạnh mẽ hùng tráng, quả nhiên anh hùng khí khái, người thường nào có thể sánh nổi.

Dương Túc Quan cười ha hả, vỗ vai Ngũ Định Viễn nói:

- Định Viễn mau ngồi đi, chúng ta lập tức khai tiệc.

Xưa nay Dương Túc Quan đều rất nghiêm trang, rất ít khi thoải mái cười to, giờ phút này thần sắc lại đầy vẻ sung sướng, hẳn là chàng rất coi trọng buổi tiệc rượu tối nay.

Mọi người ngồi giữa sảnh tán chuyện, Ngũ Định Viễn thấy Cố gia tiểu thư nọ oanh oanh yến yến, lời ăn tiếng nói không hề tục khí, thật là một mỹ nhân tài mạo song toàn, liền lấy làm khen thầm.

Vi Tử Tráng biết Dương Túc Quan có ý với nữ nhân này, lập tức ghé đầu qua nói khẽ với Ngũ Định Viễn:

- Cố tiểu thư tài mạo phi phàm, ngày sau nếu có thể làm Dương phu nhân, sẽ rất có ích đối với mọi người chúng ta.

Ngũ Định Viễn gật đầu. Hắn thấy Dương Túc Quan thỉnh thoảng thấp giọng nói cùng Cố gia tiểu thư, đoán rằng cô này đúng là ý trung nhân của chàng, trong lòng bỗng vui sướng thầm nghĩ: "Nhìn hai người thân mật như vậy, hơn nữa lại môn đăng hộ đối, tám phần là đã có hôn ước."

Nghĩ đến nỗi tương tư của Diễm Đình với Dương Túc Quan cuối cùng thành không, Ngũ Định Viễn bất giác lộ niềm vui nơi đuôi mày: "Dương lang trung tuy là đệ tử của Thiên Tuyệt Tăng nhưng quan cao quyền trọng, không tính là người trong giang hồ, Diễm Đình xuất thân dân gian, hỏi hai bên làm sao mà xứng đôi?"

Trong tâm hắn đang vui vẻ, đột nhiên ý niệm vừa chuyển, thầm nghĩ: "Ngũ Định Viễn à Ngũ Định Viễn, ngươi đường đường một thiết hán, sao giờ trở nên vô sỉ như vậy? Diễm Đình người ta tương tư không thành, ngươi lấy đó làm vui thì còn là người sao?"

Hắn lắc đầu, tự trách không thôi.

Dương Túc Quan thấy tinh thần Ngũ Định Viễn phân tán. Lại thấy sắc trời đã tối, chàng liền nói:

- Xem ra mọi người đã đói bụng, sao Tần tướng quân còn chưa tới, chẳng lẽ có chuyện gì chậm trễ sao?

Vi Tử Tráng đang muốn đáp lời, lại nghe Cố gia tiểu thư nọ hỏi:

- Tần tướng quân? Tôi thường nghe nói ‘ Liễu môn nhị tướng, văn Dương võ Tần ’, Tần tướng quân chính là vị ‘ võ Tần ’ kia sao?

Vi Tử Tráng cười nói:
- Tiểu thư quả nhiên uyên bác, Tần tướng quân cũng là ái tướng của Liễu hầu gia chúng ta, tháng sau được điều vào đại nội làm tổng quản Hổ Lâm Quân.

Cố gia tiểu thư gật đầu nói:

- Nghe nói Tần tướng quân là anh hùng hào kiệt, không biết so cùng Dương lang trung thì thế nào?

Vừa nói, nàng vừa nhìn phía Dương Túc Quan với vẻ tò mò. Dương Túc Quan cười nói:

- Trọng Hải võ nghệ cao siêu, kiến thức trác tuyệt, lại lớn hơn ta tám tuổi. Tại hạ sao dám cùng sóng vai?

Cố gia tiểu thư nọ ồ một tiếng, đôi mắt sáng mở to, tựa hồ có vẻ hứng thú về phong thái của võ tướng này.

Ngũ Định Viễn nghe lời này lại cười thầm: "Vị tiểu thư này còn chưa biết Tần tướng quân chúng ta thô lỗ thế nào. Đợi lát nữa gặp, e là sợ đến hoa dung thất sắc."

Dương Túc Quan mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi:

- Hôm nay Lư huynh không đến sao?

Ngũ Định Viễn ngẩn ra, không biết lời này ra sao, liền đáp:

- Đương nhiên là có! Hắn là huynh đệ sinh tử của chúng ta, ăn thịt uống rượu sảng khoái thế này, có thể nào lại thiếu phần hắn?

Dương Túc Quan nghe Lư Vân tới thì khẽ nhướng mày, có điều vẫn gật đầu nói:

- Đây là tự nhiên.

Ngũ Định Viễn thấy thần sắc Dương Túc Quan có vẻ lo lắng, biết chàng sợ Lư Vân tính tình cương trực. Sợ là nếu người huynh đệ phát tác ở đây, lại trêu chọc mọi người không hài lòng, hắn liền nói ngay:

- Dương đại nhân yên tâm, Lư huynh đệ chúng ta nhanh mồm nhanh miệng nhưng là người thông minh, tuyệt không thất thố tại chỗ này.

Dương Túc Quan cười ha hả nói:

- Ngũ chế sứ nói gì vậy? Lư huynh tới đây, ta cao hứng còn không kịp, sao dám tỏ ý không vui đây?

Hai người đang nói chuyện, Cố gia tiểu thư nọ chợt xen vào:

- Lư huynh đệ? Hắn vậy là người nào?

Mọi người nghe giọng nói của nàng dường như phát run, thần sắc lộ vẻ khác thường, nhất thời không rõ thế nào.

Dương Túc Quan nói:

- Lư huynh là liêu thuộc bên Tần tướng quân, được Tần tướng quân rất nể trọng.

Ngũ Định Viễn cũng tiếp lời:

- Lư huynh đệ là người nghĩa khí. Năm đó ta gặp sinh tử đại hiểm, nếu không phải được người huynh đệ này liều mình cứu giúp, hỏi sao còn Ngũ Định Viễn của ngày hôm nay?

Cố gia tiểu thư nọ gật đầu không đáp, chỉ cúi đầu như đang suy tư. Mọi người thấy thần sắc của nàng thì đều lấy làm kỳ quái.

Dương Túc Quan thấy lúc này mà hai người Tần Lư còn chưa đến, đành nói:

- Mọi người ngồi vào vị trí cho! Chúng ta cho để phần hai người vậy.

Lập tức dựa theo tuổi tác lớn nhỏ, nam nữ tôn ti, liền xin Vi Tử Tráng lớn tuổi nhất ngồi ghế đầu, chàng thì ngồi bên bồi tiếp Cố gia tiểu thư.

Ngũ Định Viễn nhìn sang Vi Tử Tráng, tuy rõ ràng Dương Túc Quan quan tâm đến Cố gia tiểu thư nhưng không biết quan hệ giữa hai người tiến triển đến mức nào.

Gia đinh dâng đồ ăn lên, mọi người sôi nổi mời rượu, rượu làm nóng tai đỏ môi, Dương Túc Quan hăng hái mời rượu liên tục. Ngũ Định Viễn, Vi Tử Tráng cũng tận tình uống mạnh. Chỉ một lúc sau, bỗng nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng rống to:

- Lão tử mắng con bà nó! Đồ ranh con các ngươi ăn trước uống trước, thực là không biết suy nghĩ!

Mọi người quay đầu, chỉ thấy một người mũi cao mắt ưng, thần sắc hào phóng đang cười ha hả tiến đến đây, chính là Tần Trọng Hải. Tân khách đầy bàn đều là danh sĩ văn nhã, nghe lời lẽ của người nọ thấp kém, bất giác nghị luận sôi nổi. Dương Túc Quan cả kinh, nhanh chóng liếc nhìn Cố gia tiểu thư, quả nhiên thấy đôi mi thanh tú nọ khẽ nhíu, dường như trong lòng không ưu thích cho lắm.

Dương Túc Quan sợ tiệc rượu vui vầy bị gã lưu manh này phá hỏng, lúc này cười bồi nói:

- Chỉ vì tướng quân tới chậm, chúng ta đành uống trước, không phải có ý bất kính.

Tần Trọng Hải tự lôi ghế ngồi bên cạnh Ngũ Định Viễn, tiếp theo tiện tay tóm một cái đùi gà. Y gặm đến miệng bóng đầy mỡ, xem ra thật sự đói bụng muốn chết.

Ngũ Định Viễn cười hỏi:

- Sao, Lư huynh đệ không tới?

Tần Trọng Hải không để ý mà giương giọng bật hơi, quay đầu về phía sau kêu lên:

- Lư huynh đệ, mau vào đi! Còn không vào, đồ ăn sẽ bị người chén sạch rồi!

Một người đáp:

- Tuân mệnh.

Trước mắt mọi người sáng ngời, chỉ thấy một người hiện nơi cửa lớn. Người này mi rồng mắt phượng, khí vũ hiên ngang, chính là Lư Vân. Hôm nay hắn mặc một bộ thanh sam, trên lưng còn cắm một cái lệnh tiễn quen dùng trong quân, đang chậm rãi tiến vào sảnh.

Chúng tân khách thấy diện mạo tuấn mỹ của hắn, trong lòng thầm nghĩ: "Người này dáng vẻ phi phàm, có thể cùng Dương đại nhân xưng Du xưng Lượng”

Mọi người đang nhìn, ai ngờ Cố gia tiểu thư run tay để chén rượu rớt xuống đất, khiến nó vỡ tan tành. Dương Túc Quan cuống quít hỏi:

- Sao vậy?

Lại chỉ thấy Cố gia tiểu thư si ngốc nhìn Lư Vân, dường như nhận ra hắn.

Dương Túc Quan sinh nghi, nhanh chóng nhìn về Lư Vân. Nào ngờ hắn cũng run rẩy toàn thân, vẻ mặt hết sức kích động. Mọi người thấy thần sắc một nam một nữ đặc dị thì đều lưu tâm.

Tần Trọng Hải nào thèm để ý chuyện nam nữ này nọ, miệng cắn đùi gà tay kéo Lư Vân xuống, tiếp theo rót rượu cho hắn, cuối cùng nói:

- Ngây ngốc ở đó làm gì, mau tới uống rượu!

Lư Vân run rẩy toàn thân, tiếp nhận chén rượu rồi cạn sạch.

Tần Trọng Hải đáp lễ một chén, cười nói:

- Hay lắm, tiếp nào!

Ngũ Định Viễn mỉm cười, châm rượu cho hai người, hỏi:

- Rốt cuộc có chuyện gì, sao chậm trễ hồi lâu như vậy?

Tần Trọng Hải gắp một miếng thịt bò, cười nói:

- Ngoài luyện binh thì lão tử còn có chuyện gì, không lẽ lại tới kỹ viện chơi sao? Hôm nay chúng ta khổ luyện Kim Tỏa đại trận. Chỉ cần thuần thục, ngày sau gặp kỵ binh của đám Ngoã Lạt cũng không hề sợ hãi! Lư huynh đệ, ngươi nói phải không?

Vừa nói vừa đưa tay vỗ Lư Vân một cái. Lư Vân ừm một tiếng, cúi đầu không đáp.

Ít ngày nữa Tần Trọng Hải sẽ vào cung nhưng dũng tính hiếu chiến không giảm, mấy ngày nay vẫn cùng Lư Vân nghiên cứu tập trận, luyện binh không ngớt. Y thấy mọi người nhìn mình không chuyển mắt, bất giác cười nói:

- Mọi người đừng nhìn nữa! Ăn nào! Ăn nào!

Một gã tân khách hai tay cầm chén, đứng dậy nói:

- Tại hạ Lý Như Phong, kính Tần tướng quân một chung.

Tần Trọng Hải thấy người này dung mạo văn nhã, đoán là bằng hữu của Dương Túc Quan, liền cười nói:

- Lý đại nhân hẳn là quan anh bên bộ Lễ thì phải! Hôm nào rỗi rãi nhờ chỉ dạy lão Tần ta một chút lễ nghi tục lệ, đừng để ta đây thô tục mãi thế này! Ha ha! Ha ha! Con mẹ nó!

Lý Như Phong nghe lời lẽ đầy thô tục, đành bồi cười nói:

- Đâu dám, đâu dám.

Hai người đối ẩm một chén. Mọi người sôi nổi mời rượu Tần Trọng Hải, chúc mừng y được thăng nhiệm làm Ngự tiền thị vệ.

Mọi người cụng chén nâng bát đầy náo nhiệt, Lư Vân lại ngây ngốc ngồi đó, không những không nói câu nào mà còn không ngừng nhìn lén Cố gia tiểu thư nọ. Chúng tân khách xem trong mắt thì lấy làm bực mình, cảm thấy người nọ thật sự quá mức vô lễ. Khiến cho Cố gia tiểu thư cúi đầu không nói, Dương Túc Quan thì biết bao khó xử, tất cả đều do ánh mắt vô lễ nọ quấy nhiễu.

Lý Như Phong là bạn học cũ của Dương Túc Quan, thấy thế thì bất mãn, rót rượu thay Lư Vân rồi cười nhạt hỏi:

- Vị bằng hữu này phải chăng họ Lư? Gọi là phi lễ chớ nhìn, bằng hữu từng nghe qua chăng?

Lư Vân nghe lời mà vẫn hồn nhiên không hiểu. Ngũ Định Viễn cúi thân qua thấp giọng nhắc:

- Lư huynh đệ, đây chính là Lý đại nhân ở bên bộ Lễ. Ngài muốn mời rượu, đệ mau nâng chén lên.

Vừa nói khẽ đẩy cánh tay Lư Vân, tiếp nhận rượu thay hắn.

Lư Vân bị người lay động mới tỉnh, nhận chén từ Ngũ Định Viễn, miễn cưỡng tươi cười, thuận miệng đáp:

- Tại hạ Lư Vân, hạnh ngộ hạnh ngộ.

Nói rồi một hơi uống cạn sạch. Hắn uống xong lại không một câu xã giao, vẫn là bộ dáng tâm sự nặng nề. Lý Như Phong thấy vậy trong lòng không vui, hừ một tiếng.

Ngũ Định Viễn thấy sắc mặt mọi người bất thiện, tựa hồ không ưa nổi sự vô lễ của Lư Vân. Hắn biết người huynh đệ của mình cao ngạo, năm xưa từng đắc tội với không ít võ quan, liền nghĩ: "Lư huynh đệ tính tình khác biệt, mong là đừng đắc tội với mấy vị đại nhân này, ta hãy đi hòa giải một phen”

Hắn thấy Lư Vân nhìn chằm chằm Cố gia tiểu thư không chuyển mắt, nghĩ đến người huynh đệ này trời sinh lỗ mãng nên không biết Dương Túc Quan có ý đối với nữ nhân này, lập tức vỗ vỗ vai Lư Vân, cười nói:

- Lư huynh đệ, khó dịp khách quý tụ tập ở đây, để ca ca giới thiệu cho ngươi mấy vị bằng hữu.

Vừa nói vừa thúc Lư Vân đứng dậy, muốn đi mời rượu từng vị tân khách.

Lư Vân chậm rãi đứng lên với bộ dáng mất hồn, bất luận là tiếp ai, đều rượu đến liền cạn, không một câu đối đáp. Mọi người thấy hắn vô lễ cuồng ngạo như thế, trong tâm sinh ra oán giận. Ngũ Định Viễn thấy vậy càng kêu khổ thấu trời, muốn mở lời làm dịu trường diện nhưng lại sợ Lư Vân gây thêm phần vô lễ. Hắn liều mạng nháy mắt với Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải lại không chút quan tâm, vẫn cúi đầu ăn uống tì tì.

Giới thiệu đến Cố gia tiểu thư, Ngũ Định Viễn mới quen nhưng Dương Túc Quan có ý với nữ nhân này, không biết sao mở miệng sao cho thỏa đáng.

Dương Túc Quan thấy hắn dơ dự, liền đứng dậy mỉm cười nói:

- Ngũ chế sứ không vội, để ta tới đi.

Vừa nói chàng đưa mắt nhìn Lư Vân, mỉm cười nói:

- Vị tiểu thư này họ Cố, chính là ái nữ duy nhất của đương kim Binh bộ Thượng thư Cố Tự Nguyên Cố đại nhân, được gọi là Cố đại tiểu thư. Năm trước mới từ Dương Châu tới Bắc Kinh.

Lư Vân cắn môi xuôi tay không đáp. Chỉ thấy Dương Túc Quan khom lưng cúi người áp vào Cố tiểu thư bên tai, nói nhỏ rằng:

- Vị này chính là Lư huynh đệ vừa nhắc, tên một chữ Vân, hiện là tùy quân tham mưu bên cạnh Tần tướng quân...

Dương Túc Quan thấp giọng nói chuyện, Cố gia tiểu thư nọ lại ngóng nhìn Lư Vân, thần sắc buồn bã như muốn nói lại thôi. Lư Vân thấy cử chỉ của hai người đầy thân mật thì lòng đầy đau khổ, hai hàng nước mắt chỉ chực trào ra.

Ngũ Định Viễn thấy chén không, liền châm rượu thay Lư Vân, ghé vào tai hắn nhắc nhở:

- Lư huynh đệ, mời Cố tiểu thư người ta một chén, đừng nên thất lễ.

Sắc mặt Lư Vân trắng bệch, chậm rãi giơ hai tay nâng chén rượu, mắt nhìn mà thân thể lại run lên nhè nhẹ.

Dương Túc Quan giơ chén cười nói với Lư Vân:

- Cố thượng thư đã căn dặn ta, thiên kim của ngài không uống được rượu, chén này để ta uống đi!

Nói rồi ngẩng cổ một hơi cạn sạch.

Bộ dáng Lư Vân thê thảm, hai tay run rẩy chậm rãi dốc chén, đột nhiên thấy tức ngực khó nhịn, sặc sụa ho ra rượu phun ướt cả áo. Ngũ Định Viễn cả kinh, vội lấy khăn lau cho hắn.

Lý Như Phong sớm đã bất mãn đối với Lư Vân, lúc này thấy hắn bị bêu xấu, tất nhiên càng thêm chê cười, liền nói:

- Vị Lư công tử này kiểu cách thật lớn! Không ngờ để cho đường đường quan chế sứ đổ nước tiểu thay, cũng không biết Lư công tử từng đỗ Trạng nguyên hay tiến sĩ khoa nào?

Lý Như Phong biết Lư Vân là tham mưu trong quân, không phải xuất thân khoa khảo, lúc này liền xuất ngôn trào phúng. Lư Vân nghe lời chê cười thì toàn thân phát run, cúi đầu không nói. Ngũ Định Viễn cũng ngừng tay, đầy mặt xấu hổ.

Mọi người đang thấy khó xử, chợt nghe Tần Trọng Hải lạnh lùng thốt:

- Cũng không biết cha của Lý đại nhân chơi gái ở đâu, năm nào sinh ra tạp chủng như ngài?

Lý Như Phong nghe Tần Trọng Hải nói chuyện vô lễ, một lời vũ nhục song thân, hắn không khỏi cuồng nộ, lớn tiếng quát:

- Ngươi... Ngươi nói cái gì? Có gan nói lại lần nữa!

Tần Trọng Hải nhổ một ngụm nước miếng, cười lạnh nói:

- Cái thứ chó con lòng thối! Xem ngươi giỏi lắm chỉ là quan thất phẩm, cũng dám trêu chọc tới nhân mã của ông Tần nhà ngươi? Lão tử hiện nay là tứ phẩm đái đao, ngày mai lửa giận bốc lên, ông một lần làm cỏ sạch già trẻ cả nhà ngươi! Có tin hay không?

Vừa nói tay ấn chuôi đao muốn đứng dậy. Y cùng Lư Vân cảm tình thân mật, lúc này nghe Lý Như Phong cười nhạo hắn trước mặt mọi người, hỏi sao nhẫn nại cho nổi? Lập tức nổi nóng xuất đầu.

Lý Như Phong giận dữ nhưng không dám trở mặt, nhất thời không biết sao cho phải.

Dương Túc Quan thấy tình thế không ổn, đứng vội dậy hòa giải:

- Xin mọi người nể mặt Túc Quan, cùng nhường một bước.

Vi Tử Tráng biết tính tình của Tần Trọng Hải nóng nảy, nhanh chóng đứng lên khuyên can, lại trấn an toàn trường:

- Không có việc gì, không có việc gì, xin mọi người tiếp tục uống rượu cho.

Tần Trọng Hải cười lạnh một tiếng, liền muốn xem xét Lư Vân. Chợt nghe phụt một tiếng. Đã thấy Lư Vân ôm ngực, há miệng phun máu tươi bắn tung tóe lên thân mình. Chúng tân khách thất kinh, ào ào đứng dạt cả ra.

Ngũ Định Viễn lại càng hoảng sợ, hỏi:

- Lư huynh đệ làm sao vậy? Đã bị nội thương chăng?

Cố gia tiểu thư nọ thấy thần sắc thống khổ của Lư Vân, cũng nén không được mà để nước mắt rơi xuống, nức nở thành tiếng.

Lư Vân thấy vậy thoáng chốc lệ nóng lưng tròng. Hắn cắn răng quay đầu chạy ra cửa trước. Tần Trọng Hải không rõ chuyện gì, cả kinh gọi với theo:

- Lư huynh đệ! Ngươi muốn đi đâu?

Lư Vân không đáp cũng không quay đầu, đẩy mấy tên gia đinh ra rồi chạy đi.
Dương Túc Quan chứng kiến cảnh tượng này thì kinh ngạc. Chàng lắc đầu, cúi đầu nhìn tiểu thư Cố gia. Chỉ thấy nàng si ngốc nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt đầy đau khổ.

Dương Túc Quan an ủi:

- Thiến Hề, không ngờ hôm nay sinh ra chuyện như vậy, đã làm cho nàng sợ hãi. Thật là không phải.

Cố gia tiểu thư chậm rãi lau nước mắt, nhẹ giọng nói:

- Không có việc gì. Trời đã tối, tôi phải về đây.

Dương Túc Quan thấy nàng bụng đầy tâm sự, trong tâm nghi hoặc nhưng không dám hỏi lại, đành phải gật đầu.

Lại nói Lư Vân thẳng lao ra cửa, đúng là khó nhịn nước mắt. Hắn thấy Dương Túc Quan đối đãi với Cố Thiến Hề thân mật, cảm giác bản thân như đã chết, nội tâm tan thành nhiều mảnh nhỏ, nhớ tới giờ này mình vẫn là tội nhân cần nhờ Liễu Ngang Thiên Dương Túc Quan xuất lực rửa oan. Hắn há to miệng muốn kêu gào nhưng yết hầu vừa đau vừa tắc, nói không thành lời.

Lư Vân chạy như điên, giờ phút này nội công tích tụ, tâm thần kích động. Thần công phát động, toàn thân như đằng vân giá vũ, nháy mắt liền chạy ra ngoài thành.

Chợt nghe chân trời truyền đến một tiếng sấm xuân, mưa to lập tức đổ ào xuống, trút vào trên người.

- Lại là thế này... Năm đó ở Dương Châu cũng là thế này... Ta một người cô độc đến rồi cô độc đi. . . Ông trời! sao phải để ta gặp lại nàng? Nàng đã là nữ nhân của người khác, vì sao ông bắt ta gặp lại nàng? Tại sao?

Lư Vân há mồm khóc lớn, nhất thời không rõ phương hướng, xông bừa đến một con đường núi, thầm muốn hành hạ bản thân. Hắn không quản sẽ đến nơi nào, lúc này ra sức xông lên sườn núi. Không bao lâu một mình đứng ở một chỗ sơn cương. Nào ngờ lại là Thố Nhi Sơn năm đó Tần Trọng Hải mời hắn nhập bọn.

Bầu trời lóe lên tia chớp, Lư Vân ngửa mặt lên cuồng khiếu, lớn tiếng nói:

- Tất cả đều là hư vô! Tất cả đều là hư vô!

Hắn khó nhịn niềm bi thống, một chưởng gạt ra. Chưởng phong hỗn loạn trong mưa đánh vào một cây đại thụ. Chỉ nghe oành một tiếng, một tia chớp nơi chân trời giáng xuống, đánh thẳng vào bên cạnh. Cây đại thụ nọ bị chưởng lực chấn đến lá rụng đầy trời, toàn bộ quất vào trên người Lư Vân.

Lư Vân hồn nhiên bất giác mặc cho mưa to, đám lá cây lại quất thân hắn như không chịu sự khống chế của quyền cước, như cười nhạo hắn đã thua bởi vận mệnh gian khổ.

Lòng đầy bi phẫn, thoáng chốc nội lực không thông, hắn liền té ngã trên đất. Chợt nghe một tiếng thở dài:

- Lư huynh đệ. Nếu còn đánh, đến lúc cây đổ, mạng ngươi cũng hỏng.

Lư Vân quỳ trên đất, ôm đầu kêu to:

- Tránh ra! Đừng phiền ta!

Người nọ thở dài một tiếng, chậm rãi đi tới đặt tay trên vai Lư Vân. Lư Vân quát lên lớn một tiếng, đánh trả một chưởng. Người nọ tránh đi rồi lại ôm cổ hắn, thở dài nói:

- Đừng đánh nữa, ngươi nghỉ ngơi một chút đi!

Người này dáng vẻ hào hùng thế nhưng lúc này đầy mặt thương xót, chính là Tần Trọng Hải.

Lư Vân khó nhịn đau đớn trong lòng, nhất thời ôm chặt lấy Tần Trọng Hải khóc rống thất thanh.

Tần Trọng Hải khẽ vuốt sống lưng hắn, nói:

- Chúng ta tìm nơi tránh mưa đã!

Y lấy từ trong lòng ra một bình rượu, đặt vào trong tay Lư Vân, nói:

- Trước tiên hãy uống vài hớp, cuồng nộ công tâm chính là loại độc dược mạnh nhất thế gian.

Lư Vân mở nắp bình, ngửa đầu uống điên cuồng. Tần Trọng Hải yên lặng dẫn đường, cảnh vật chung quanh đen thẫm hòa trong tiếng mưa to rào rào.

Hai người tới một chỗ chòi nghỉ liền vào trú chân. Tần Trọng Hải lặng lẽ vận thần công, Hỏa Tham Nhất Đao mạnh mẽ phát ra, lập tức đánh tan hơi nước trên người. Riêng Lư Vân vẫn mặc cho nước mưa ướt sũng người.

Tần Trọng Hải ngồi xuống, hỏi:

- Lư huynh đệ, ngươi quen biết Cố tiểu thư sao?

Lư Vân cười thảm, nhìn bóng đêm bốn phía thấp giọng nói:

- Đâu có gì. Chỉ là chuyện chê cười mà thôi.

Tần Trọng Hải cúi đầu nghĩ ngợi, nhớ tới Cố tiểu thư xuất thân Dương Châu, Lư Vân lại không gặp thời bôn ba nơi Giang Nam. Tâm niệm vừa chuyển, lúc này đoán được ba bốn phần câu chuyện, hẳn là Lư Vân từng đặt chân tới Dương Châu nên quen biết Cố tiểu thư. Hắn tài văn hơn người, chiếm được tâm hồn thiếu nữ. Chỉ không biết vì sao hai người lại chia lìa thế này.

Tần Trọng Hải thấy tinh thần Lư Vân sa sút, liền hắng giọng một tiếng, hỏi:

- Ngươi hận Dương lang trung sao?

Thần sắc Lư Vân thản nhiên như không, thấp giọng nói:

- Hận, muốn nói đến chữ hận, chỉ hận chính ta không có tiền đồ.

Vừa nói vừa mở bầu rượu nốc một hơi. Tần Trọng Hải khuyên nhủ:

- Cố tiểu thư tài mạo song toàn, đám công tử kinh thành theo đuổi nàng như cá diếc qua sông. Dương lang trung chẳng qua chỉ là một trong số đó, ngươi đừng lo lắng.

Lư Vân cúi đầu uống rượu không đáp. Tần Trọng Hải thấy mưa rơi đã ngớt, lúc này đứng dậy nói:

- Chúng ta về thôi!

Lư Vân buông bình rượu cười khổ:

- Về đâu? Ta đã đắc tội bọn họ, còn có thể trở về sao?

Tần Trọng Hải hừ một tiếng, lắc đầu nói:

- Ngươi đừng nói vậy, Định Viễn cùng ngươi trải qua sinh tử, như thế còn chưa đủ sao? Mọi người thực lòng lo lắng cho ngươi, mau theo ta trở về.

Vừa nói y lôi tay Lư Vân, muốn kéo hắn trở về bằng được.

Lư Vân thấy Tần Trọng Hải tình chân ý thiết quan tâm bản thân, bất giác trong lòng cảm động. Hắn đi ra phía trước, cầm hai tay Tần Trọng Hải nức nở nói:

- Tần tướng quân... Những ngày qua được lão huynh săn sóc đỡ đầu, Lư Vân ta sau này không biết hồi báo sao đây.

Tần Trọng Hải thở dài nói:

- Mọi người đều là huynh đệ, nói vậy không thấy khách khí sao?

Mi mắt Lư Vân đỏ lên, lắc đầu nói:

- Giờ ta phải đi thôi.

Tần Trọng Hải nghe vậy sửng sốt, cả kinh hỏi:

- Ngươi... Ngươi muốn đi đâu?

Lư Vân thở dài một tiếng, nói:

- Ta muốn trở về quê cũ. Ta còn chút lộ phí, trở về Sơn Đông mở một chỗ tư thục, dạy bọn nhỏ đọc sách viết chữ, hy vọng có thể sống qua ngày.

Tần Trọng Hải vội la lên:

- Ngươi nhụt chí cái gì? Không còn mộng vương tướng nữa sao?

Lư Vân nhìn tòa cấm thành dưới chân, thản nhiên nói:

- Đây không phải chỗ ta nên tới, mơ mộng như thế đủ rồi, đã đến lúc trở về.

Lời lẽ chua xót cùng cảm khái vô hạn.

Tần Trọng Hải nhìn Lư Vân, chỉ thấy khuôn mặt hắn lộ đầy vẻ bất đắc dĩ, thần sắc tiêu điều lẻ loi. Sao không biết Lư Vân tự ti về thân thế, không muốn làm bạn cùng đám người Dương Túc Quan?

Tần Trọng Hải nắm hai tay lại, thoáng chốc nhiệt huyết sôi trào trong lòng. Y điên cuồng hét lên một tiếng, quát:

- Thúi lắm! Mới mộng liền tỉnh cái gì? Còn chưa đến lúc!

Y xông lên phía trước, dùng sức vỗ vai Lư Vân một cái, lớn tiếng nói:

- Con mẹ nó! Thừa dịp lão tử còn binh quyền, chúng ta thống thống khoái khoái đánh một trận đi!

Lư Vân sửng sốt hỏi:

- Đánh? Đánh cái gì?

Tần Trọng Hải cười hắc hắc nói:

- Hỏi nhiều làm gì, lần này chúng ta không chiến vì người khác, mà vì chính vận mệnh của mình! Theo ta đánh xong trận này, lão tử liền thả ngươi đi! Thế nào?

Lư Vân thấy trong mắt y tràn đầy vẻ khích lệ. Nhớ tới từ khi hai người gặp mặt tới nay, lời lẽ hợp ý cùng đồng cam cộng khổ huyết chiến tây cương. Có mối duyên gặp gỡ khó được như vậy, ngày sau hồi tưởng cũng đủ để khuây khoả bình sinh. Càng nghĩ, nhiệt huyết của hắn cũng dâng lên, lòng đầy kích động. Bất luận Tần Trọng Hải muốn đại náo kinh thành hay nhảy núi tự tận, hắn đều đi theo bất cứ giá nào.

Lư Vân uống cạn rượu rồi dùng sức ném chiếc bình đi, lớn tiếng nói:

- Được! Ta liều mình bồi quân tử! Lão... Lão tử liền cùng huynh đánh trận cuối cùng!

Bình sinh hắn không nói lời thô tục, lần đầu tự xưng "Lão tử" có vẻ không được tự nhiên.

Tần Trọng Hải nghe lời đáp ứng sảng khoái, nhất thời cười ha hả, lôi kéo Lư Vân đi liền.

Hai người không hồi kinh mà trở về quân doanh nơi ngoại ô ngay trong đêm. Tần Trọng Hải cho tìm Lý phó quan đến, lệnh cho thuộc hạ nhổ trại đêm khuya. Lý phó quan kinh hãi nhưng biết Tần Trọng Hải hành sự khác người, nghĩ rằng quân vụ ẩn mật nên không dám hỏi nhiều.

Lư Vân thấy đại quân khởi binh theo hướng đông, không biết đánh đến nơi nào. Chỉ là nghĩ tới đây chính là trận đánh cuối cùng trong đời, hắn liền lẳng lặng đi theo.

---o0o---


Chú: (1) Quỹ là cái chức của quan tể tướng, vì thế đời sau mới gọi quan tể tướng là thủ quỹ , hay hiệp quỹ vậy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK