Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm Cảnh Thái thứ ba mươi hai, tại Ông Kim Thành nước Thát Đát, mùng ba tháng chín, trời u tối.

Sợ hãi là gì? Sợ hãi là mẹ sinh ra khiếp đảm nao núng, là hàng xóm của tiếng kêu gào khóc than...

Sợ hãi, là cảm tính vô ích của thế gian. Tựa như bi thương, sợ hãi là thói vô dụng làm con người trở nên hèn mọn quỳ gối. Thành công không có, thắng lợi vô ích, chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi...

Đệ nhất cao thủ nước Thát Đát, Triết Nhĩ Đan luôn chỉ dạy đệ tử những lời như vậy.

Sáu tuổi để tang mẹ, tới nay đã năm mươi bảy tuổi, Triết Nhĩ Đan chưa từng rơi thêm một giọt lệ nào, cũng chưa từng cảm thấy một chút bối rối cùng sợ hãi. Y chính là võ tướng mà Khả Hãn mà dựa vào, được đám đệ tử kính trọng như người cha hiền trong lòng. Thân cao chín thước, mình đồng da sắt, thái dương nhô cao chót vót.

- Kẻ không biết sợ, chính là người vô địch!

Thời khắc Triết Nhĩ Đan rống ra lời hữu lực này với A Nhĩ Thái, thân ảnh của y phảng phất là hóa thân của chiến thần.

Đó là Triết Nhĩ Đan, dũng sĩ vô địch nơi sa trường Bắc cảnh.


Khách, khách khách, khách khách khách...

Tiếng cười kỳ quái biết bao biến hoá kỳ lạ vang lên, tựa như có thú dữ đang nhai nát xương người. Trong sát khí tràn ngập bốn phía, tiếng nhấm nuốt từ xa mà gần, lan từ u tối vào nơi rõ ràng. Nương theo tiếng khóc của quân sĩ xa xa, trong bóng tối, phảng phất Quỷ La Sát đã hàng lâm Ông Kim Thành.

Quỷ La Sát, hung thần phật quốc phương tây, ác quỷ chuyên ăn thịt người, chẳng may nó bước vào cung thành nào, nơi đó liền trở thành địa ngục nhân gian. Tiếng gào khóc trong trận thảm sát đầy máu tanh, sẽ khiến cho lão bá tánh còn sống sót vĩnh viễn khó quên.

Quỷ La Sát đã đến, ở cửa cung không xa. Ma vương hàng lâm, trời đất có thể ngăn cản?

“Ta có thể ngăn. Tên của ta là Triết Nhĩ Đan”

Trong bóng tối, Triết Nhĩ Đan đứng sừng sững tại cửa chính, ánh mắt lấp lánh như ngọn đèn soi rọi Ông Kim Thành trong cơn kinh hãi.

Trước cửa cung tối đen, tử thần vượt qua đống thi thể cùng binh khí chất đầy đất, từng bước hướng tới Triết Nhĩ Đan.

Cả ngàn quân sĩ cùng mấy trăm thị vệ, lại không thể nào ngăn cản ác quỷ lẻn vào cung thành. Lá chắn duy nhất còn lại là đôi thiết quyền của mình. Triết Nhĩ Đan rõ ràng sứ mạng của bản thân, là bức phòng tuyến cuối cùng. Thiên uy của Khả Hãn, trinh tiết của đám phi tử, nhất định phải được thủ vệ bởi đôi thiết quyền này.

Bóng tối vô tận, tiếng khóc khắp nơi, lẻ loi một mình đối mặt yêu ma, tình cảnh như vậy làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Có lẽ người thường sẽ nao núng, nhưng đứng ở chỗ này là Triết Nhĩ Đan, kẻ mang rất nhiều danh hiệu. Mạc Bắc đệ nhất nhân, Mông Cổ đệ nhất cao thủ, người có năng lực đánh đuổi đám Hung nô vùng Bắc Cảnh. Dù kẻ tới thực sự yêu ma, y cũng không có lý do lui bước.

Tại Mông Cổ, y tuyệt đối là vô địch!

Người tới ngoài ba trượng, rốt cục dừng bước, mở to đôi mắt dã thú như chuông đồng, thẳng tắp nhìn lại. Người nọ cao to, vai rộng như trâu, tướng mạo không hề giống người.

Mắt hổ của Triết Nhĩ Đan sinh uy, trừng trừng quan sát ác quỷ trước mắt. Đối phương thân cao chín thước, bộ mặt còn xấu hơn quỷ, vừa thấy đã khiến người ta liên tưởng đến Ma vương.

Sợ hãi sao? Không phải rồi, bản thân Triết Nhĩ Đan cũng cao chín thước, không kém ma vương ngay cả một tấc. Khác biệt chính là, Triết Nhĩ Đan không phải trâu, mà là một con hùng sư cực mạnh của vùng sa mạc Tháp Khắc Lạp Mã Can.

- Dừng bước!

Tiếng hô hùng hồn thoát ra từ cổ họng Triết Nhĩ Đan. Ngắn gọn đanh thép, đủ để tất cả địch nhân run sợ.

Ma vương đã dừng, như đáp lại tiếng hô của Triết Nhĩ Đan, nơi cổ họng của hắn cũng phát ra tiếng hí vang.

Trong bóng tối, đôi mắt chuông đồng nọ lóe lên tia sáng khác lạ, hàm răng trắng nhởn lộ ra dưới đôi môi dầy, ở trên còn dính thịt vụn càng không giống người. Cũng không giống trâu, chỉ giống quái vật.

Triết Nhĩ Đan nhìn quái vật, hỏi:

- Muốn sống?

Tay y chỉ ra phương xa, lạnh lùng thốt:

- Biến.

Ngắn gọn, trực tiếp, không hề nhượng bộ, đây là lối nói chuyện của Triết Nhĩ Đan.

Trong bóng đêm tối, đối phương ngoác miệng cười, lộ ra hàm lợi màu đỏ khiến người nhìn muốn ói.

Đối phương cười miệt thị không có ý thoái nhượng, là muốn khiêu khích. Tiếng gầm của Triết Nhĩ Đan vang lên xé rách bầu trời đêm quỷ dị:

- Ngươi muốn chiến, liền tác chiến!

Mông Cổ đệ nhất cao thủ, lấy thế lôi đình vạn quân, tung hô danh ngôn của Thành Cát Tư Hãn. Chỉ một thoáng, chân khí bài sơn đảo hải từ trong cơ thể cuồng dũng mà ra. Lực đạo bộc phát, Triết Nhĩ Đan đạp mạnh về phía trước, chưởng lực cương mãnh vô bì công tới. Khí thế đủ để ngạo thị mấy chục nước vùng Bắc cảnh.

Oành! Cự lực cùng chạm. Cát bụi bay lên, thân thể đối thủ nhoáng một cái, Triết Nhĩ Đan cũng nhoáng một cái.

Đối thủ không ngã xuống, như vậy còn mình?

Triết Nhĩ Đan nhìn dưới chân, trên mặt đất hiện một vết sâu cả tấc trên sàn đá. Chỉ có tuyệt thế cao thủ mới có thể tạo ra dấu vết như thế. Có điều, cũng chỉ người như thế thối lui mới để lại dấu vết này.

Triết Nhĩ Đan tức giận quát lên một tiếng, đánh ra chưởng thứ hai.

Song chưởng đối đầu. Trong tiếng nổ, có luồng quái lực vọt tới phía trước, đánh bạt hữu chưởng của Triết Nhĩ Đan, làm cho mắt cá chân y cảm thấy đau đớn. Luồng sức mạnh mơ hồ còn kéo tới. Trong phút chốc, nơi ngực bụng của đệ nhất cao thủ Thát Đát khó chịu, trì trệ không thông, phải thở ra trọc khí.

Muốn điều hoà hô hấp nhưng đối thủ không buông lỏng, chủ động phát chiêu đánh lại một chưởng.

Lần thứ ba đối chưởng. Chỉ nghe ầm ầm, lần này Triết Nhĩ Đan phải tụ lực giữ vững hai chân, nếu không đã ngã xuống. Đối thêm một chưởng, y thở phì phò, lại một chưởng nữa, y khom lưng cúi người. Rốt cục, lần thứ năm đối chưởng, Triết Nhĩ Đan đưa tay bưng ngực.

“Tại sao như vậy?” Dũng sĩ vô địch cắn răng tự hỏi bản thân.

Ban đêm tối tăm, ngoài tiếng thở dốc của mình, Triết Nhĩ Đan không nghe được âm thanh gì khác. Ma vương khì khì cười lạnh đi về phía này. Mười thước, năm thước, ba thước. Rốt cục song phương có thể chạm tay vào nhau. Cảnh tượng trước mắt Triết Nhĩ Đan chậm rãi mơ hồ. Năm mươi bảy tuổi võ công thể lực cùng đạt đỉnh phong, nếu y không ngăn cản yêu ma trước mắt, thiên hạ ai có thể ngăn cản?

Sắc mặt Triết Nhĩ Đan xanh mét, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Trống ngực dần dần nhanh hơn... Khóe miệng run nhè nhẹ...

Đây là cảm giác gì? Chín tuổi, lần đầu theo cha đi săn, thấy gấu chó trên đường núi, có phải là cảm giác này? Muốn sống thì không còn cách nào, lại một chưởng tới, đây là chưởng thứ sáu...

Triết Nhĩ Đan nghe có tiếng vang kỳ quái, chính là tiếng bản thân mình thổ máu tươi.

Chuyện gì đang xảy ra? Tình cảnh thiên đường địa ngục hiện trong đầu? Chuyện gì đang xảy ra? Nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt?

Đây là cảm giác gì? Là khuất nhục? Hay là xấu hổ? Không! Không! Cảm giác quen thuộc này là...Là sợ hãi?

Là sợ hãi!

Bốn mươi tuổi, y từng ngửa mặt lên trời phát thề, cho dù Thiên Sơn sụp đổ trước mắt cũng không sợ hãi. Năm mươi tuổi, đạp chân lên thân mình của gã quốc thủ Cao Ly cực mạnh, y bất ngờ phát giác, trong thiên hạ không còn gì làm bản thân sợ hãi.

Tại đây, trước khi chết, không ngờ lại sợ?

Nhìn yêu ma súc tích thần lực khôn cùng kia, lần đầu Triết Nhĩ Đan nhận thấy mình là kẻ nhỏ bé. Bất đắc dĩ, sợ hãi, bi thương, cầu xin thương xót... Đủ loại cảm tình bao trùm bản thân. Dường như có một dòng chảy, đang không ngừng hút y vào biển khổ khôn cùng...

Thoáng chốc, Triết Nhĩ Đan ngửa mặt lên trời thét điên cuồng. Y xé rách áo, phát ra tiếng gào thật lớn, song chưởng hợp lực đẩy về phía trước.

Kẻ không biết sợ, chính là người vô địch!

Muốn áp đảo nỗi sợ hãi trong lòng, chỉ có hết lòng theo tín niệm đã biết. Nội lực khổ luyện bài sơn đảo hải rời đan điền, y đã không còn nghĩ tới sinh tử bản thân.

Vinh dự, chức trách, chí hướng của người luyện võ, đều ở trong song chưởng này.

Là vị thần phòng vệ cho nữ nhân trẻ nhỏ yếu đuối, là bức Vạn Lý Trường Thành của một lãnh thổ Bắc cảnh. Giờ phút này Triết Nhĩ Đan phải gánh vác bảo vệ ngự giá hành cung, y có lý do để không thể bại.

Mùng ba tháng chín... Một đêm này, Ông Kim Thành Thát Đát như rơi vào một trường...

Một chiến dịch thảm thiết mơ hồ...

***

Năm Cảnh Thái thứ ba mươi hai, Cư Dung Quan (1) Trung Hoa, ngày hai mươi hai tháng chín, trời mưa phùn.

Luyện kiếm, rất ít người không biết đến Trác Lăng Chiêu. Luyện quyền, không người nào không rõ Thiếu Lâm Linh Định. Tựa như viết thư pháp, nhất định nghe qua Vương Hi Chi, niệm kinh Phật dĩ nhiên nhận ra Đạt Ma sư tổ. Trăm ngàn năm trôi qua, mỗi nghề mỗi nghiệp sẽ có đại nhân vật nổi danh. Liền ngay cả đám thợ cạo, đám mặt rô, phân nửa cũng xuất ra một vài kẻ danh chấn xa gần. Đây cũng là ý tứ: "Nghề nào cũng có trạng nguyên".

Trong các trạng nguyên võ học, mỗi người một tuyệt nghệ riêng nhưng cùng mang chí lớn.

Ninh Bất Phàm tập võ, cầu chính là võ học đạo pháp hoàn bị, võ công bản thân tới cực cảnh đỉnh phong.

Trác Lăng Chiêu luyện kiếm, cầu chính là đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, tiếu ngạo võ lâm, bễ nghễ quần hùng.

Thiên địa tùy ta độc hành, tuyệt nhiên không gì có thể ngăn cản, chính là cảnh giới của Phương Tử Kính. Độ mình độ người, tạo hóa vạn vật, lại là chí nguyện to lớn của hòa thượng Thiếu Lâm. Nói ngắn lại, hiệp tâm cùng võ học phối hợp tuyệt diệu, thiếu một thứ cũng không được.

Thiếu đi tín niệm, sẽ thành bạo hán, thành yêu ma quỷ quái giết người không chớp mắt. Vì thế, trong võ lâm, các sư phụ đều tỉ mỉ mở đường cho đồ đệ, nhập môn trước khảo sát nhân phẩm, khi xuống núi còn ân cần dặn dò, người luyện võ đều phải lo liệu hiệp tâm.

Thiếu đi cái tâm hiệp võ, sẽ biến thành bộ dáng gì?

Nghe qua hai chữ "Tát Ma" chưa?

Liền có một người như thế, luyện võ chỉ vì giết người, chỉ vì gian dâm cướp của, làm ác không ai dám ngăn. Tín niệm dẫn dắt người này, ngoài hứng chí ẩu đả đấm đá, còn là lãnh hội vui thú giết người, cùng với khoái cảm gian dâm cường bạo.

Phải biết rằng chuyện của hắn, chỉ cần lướt qua Cư Dung Quan, tìm một người vừa hỏi cái tên này. Chắc chắn người bị hỏi sẽ nhảy dựng lên, quát:

- Ngươi là ai? Hỏi Tát Ma làm gì?

Phàm người luyện võ luyện kiếm xuất thân Mông Cổ, nghe hai chữ này thì lông mày nhướng lên, hít hơi lạnh rồi người đầy sát ý, rất là cảnh giác.

Tát Ma này, bình thường khó mà bắt gặp. Dù chỉ liếc thấy từ thật xa, liền xem như đổi lại vận. Đâu biết hôm nay khéo mà không khéo, An Đạo Kinh của chúng ta đúng là tam sinh hữu hạnh, ông trời cho hắn gặp gỡ vị lão huynh này, còn cùng hành tẩu trên một đoạn đường quỷ quái, suốt mười ngày nửa tháng qua.

- Con mẹ nó! Quái vật kia chính là "Tát Ma" sao? Sao lại để lão tử không hẹn mà gặp?

An Đạo Kinh ngồi ở trên ngựa, khuôn mặt béo tròn lộ vẻ lo ngại, khóe mắt liếc về chiếc xe tù sau lưng.

Gió thu mưa phùn, sắc trời mù mịt, rất nhiều hảo thủ Cẩm Y Vệ từ quan đạo đi tới. Ngoài tiếng vó ngựa vang đều, không nghe mảy may có tiếng nói chuyện. Ngay cả An Đạo Kinh cũng thu lại vẻ uể oải, bàn tay không rời chuôi đao.

Người tới tổng cộng sáu mươi ba, chia làm ba vòng canh giữ một cỗ xe tù. Bên ngoài gồm ba mươi người ngồi trên ngựa, đề cương đeo đao từ từ đi tới. Hảo thủ giới bị vòng thứ hai thì chậm rãi đi bộ, tản quanh bốn phía xe tù. Toàn bộ bọn họ để tay không, bên hông đeo dây kéo, thần sắc từng người lộ vẻ ngưng trọng.

Vòng trong cùng chỉ có ba người mặc quan bào, cũng ngồi trên lưng ngựa kề sát bên xe tù. Người đi trước mặt đỏ như gấc, chân kẹp tuấn mã, chính là An Đạo Kinh.

Sáu mươi ba hảo thủ áp giải một người, ngay cả thống lĩnh Cẩm Y Vệ cũng đến, đủ thấy tù phạm trong xe quan trọng đến thế nào.

Nóc cũi tù có một cái lỗ cho đầu phạm nhân nhô ra, khuôn mặt bị bịt bằng vải đen nhưng không che nổi cái đầu to như cái đấu, đích thị là một người khổng lồ. Những sợi xích sắt quấn quanh trói chặt thân hình vĩ đại, chỉ trừ mỗi cái đầu nọ.

Chấn song thép cũi tù to bằng cái chén, xích sắt cũng bằng ngón cái. Nếu không phải như thế, sợ là không giam được loài hổ báo sài lang này.

Không phòng bị nghiêm ngặt, vạn nhất ma vương giãy xích, bẻ song phá cũi mà ra, sẽ phiền toái vô cùng. Cũng là vì thế, bên cạnh xe còn có phòng hộ. Chỉ cần quái vật kia vọng động, hai đại cao thủ tùy thời chuẩn bị cho hắn một đao, không chút lưu tình.

Hai bên xe ngựa đều có người, bốn luồng ánh mắt lạnh tựa hàn băng. Trái là "Hà Bắc khoái đao" Trần Toàn Trần chế sứ, người này xuất thân Không Động, được xưng là " Trừu đao đoạn thủy, nhất tước phá không ", chính là đại tướng dưới tay của Trực Lệ Đô chỉ huy sứ, được Giang Sung đích thân ra mặt mượn tới. Bên phải cũng có một tráng hán, chính là "Ngọ môn đoạn cảnh gia" Lưu Đức, gã đao phủ xuống tay cực độc của bộ Hình. Người này cao lớn như trâu, nghe đồn có thể chổng ngược thân hình xuất đao, nhắm mắt chặt đầu, vô luận tình thế khó khăn cỡ nào cũng có thể ra đao trong chốc lát, chính là hảo hán do Triệu thượng thư bên bộ Hình cho mượn, đao phủ tầm thường tuyệt không thể nào so sánh.

Trái là tay đao nhanh tuyệt, phải là kẻ chặt cổ nơi Ngọ môn. Nếu có sảo động, hai thanh đao tựa như hai gọng kìm thép, tuyệt không nương tay!

Chỉ là phòng vệ càng nghiêm ngặt, càng lộ ra đoàn người sắc lệ âm trầm. Rốt cuộc hung đồ nọ là ai, sao có khí thế đáng sợ như vậy, khiến cho sáu mươi ba người âu lo thấp thỏm?

Tát Ma, hung đồ tội ác đầy đầu, chính là tù phạm cần áp giải chuyến này.

Cuồng đồ giết người không chớp mắt này thân cao chín thước, gánh lực ngàn cân. Nghe nói vào đêm đầu tháng chín nọ, người này ỷ vào một thân thần công, ngụy trang thành cấm quân thị vệ, lén lút đến Ông Kim Thành Thát Đát hành hung, không chỉ giết chết vô số cao thủ cấm quân, còn đánh trọng thương Triết Nhĩ Đan đại danh đỉnh đỉnh, về sau tàn phá hành cung bừa bãi, đốt giết gian dâm, làm cho Khả Hãn hoảng hốt chạy ra.

Có thâm cừu đại hận gì, mà khiêu chiến thiên uy Khả Hãn như thế?

Theo Triết Nhĩ Đan thuật lại sau đó, Tát Ma không có lý do gì. Chỉ là mới luyện một bộ thần công nên muốn giết người thử sức, lão bá tánh không tầm thường phải đối thủ, người này đành vào trong đại nội khiêu chiến.

Đây không chỉ vô vương pháp mà thôi, quả thực là một kẻ điên!

Trong cơn cuồng nộ, Khả Hãn ra mặt mời mấy ngàn tay Hỏa thương thủ, mấy vạn binh mã. Hảo hán các nơi tam sơn ngũ nhạc, ngũ hồ tứ hải cũng theo đóm ăn tàn ra tay. Dưới trọng thưởng tất có dũng phu, ngay cả vài cao thủ Trung Nguyên cũng nhận lời lên Bắc, tới Mông Cổ đuổi giết Tát Ma.

Có điều Tát Ma tính tình giảo hoạt, dù bị cao thủ đuổi bắt mà vẫn thong dong chạy trốn, hắn chuyển hướng chui vào dân tộc Nữ Chân vùng biển tây, về sau đi qua Đa Luân, ven đường sát hại quân dân phụ nữ, thủ pháp tàn bạo, cố tình làm bậy. Cuối cùng tới cửa ải trọng yếu nơi biên cảnh phía Bắc Trung Hoa, Cư Dung Quan. Một khi người này nhập quan, sinh linh Trung Nguyên nhất định đồ thán. Đám thủ quân Cư Dung Quan nghe tiếng phong thanh, vội vàng cầu viện triều đình, mấy ngàn binh mã lập trận địa sẵn sàng nghênh địch.

Không biết là may mắn hay bất hạnh, ác đồ đối mặt quân giữ ải Trung Hoa, không ngờ là không chống cự, liền bị bắt sống sờ sờ.

Không duyên cớ nhặt chỗ tốt tốt, quân giữ ải Trung Hoa tất nhiên vui mừng khôn xiết. Tin tức truyền tới quan ngoại, Khả Hãn lập tức viết một phong thơ, mong muốn Trung Hoa niệm tình giao bang hai nước mà áp giải người này lên Bắc. Khả Hãn muốn tự tay chém hắn cho hả giận, an ủi ái phi vô tội đã chết thảm.

Mắt thấy Khả Hãn thống hận người này như thế, hung đồ bỗng trở nên có giá. Thái tử Thái sư Giang Sung đa mưu túc trí, có thể không duyên cớ giao hung đồ? Trong lúc tính kế đầu cơ kiếm lợi, Giang Sung giải người này vào thiên lao kinh thành, chuẩn bị làm một vụ buôn bán lớn.

Chính là vì thế, An Đạo Kinh mới phụng mệnh áp giải hung đồ về Bắc Kinh.

- Khởi bẩm thống lĩnh, tên kia mười ngày không ăn, chúng ta có cần cho hắn ăn qua một chút?

Sắc trời đã tối, đám người Cẩm Y Vệ ngồi quây quần bên đống lửa sưởi ấm. Tai nghe một gã thuộc hạ bẩm báo, An Đạo Kinh không ngẩng đầu lên, tức giận mắng:

- Thúi lắm! Cho hắn ăn thịt hươu, khó tránh tăng thêm khí lực, đến lúc chạy khỏi cũi giam, ngươi tới ngăn cản sao?

Hắn mắng vài tiếng, cúi đầu nhấm nuốt thịt hươu thơm ngào ngạt, lại cười lạnh bồi thêm một câu:

- Hung đồ đang sống sờ sờ mà bị bỏ chết đói, coi như thay trời hành đạo, lão bá tánh sẽ cảm kích chúng ta.

Thuộc hạ nọ nghe lời, chỉ lắc đầu một hồi, nhắc:

- Thống lĩnh à, không phải trước khi đi, Giang đại nhân đã cẩn thận dặn dò, nói phải đưa tù phạm an lành trở lại kinh thành sao? Chúng ta có thể đánh đập nhưng không thể để tiểu tử này chết đói.

Nghe đến hai chữ "Giang đại nhân", An Đạo Kinh lịch duyệt vô số vẫn nhịn không được rét run thân thể, trong đầu bất giác hiện ra khuôn mặt có hàm ria ngắn nọ. Khuôn mặt kia xưa nay luôn cười biết bao thoải mái. Ngay cả lúc ra lệnh câu: "Đồ vô dụng, kéo ra ngoài chém ", chung quy trên mặt vẫn lộ vẻ cười phúc hậu. Mặt cười quỷ dị khó dò như thế, như cười rớt bảy hồn sáu phách của người ta, vừa nghĩ liền thêm phiền lòng.

An Đạo Kinh quay đầu nhìn xe tù, miếng vải đen bịt mặt vẫn bay cô độc ngoài xe, "Hà Bắc Thiểm Đao" một tay cầm thịt hươu cắn ăn, một tay dẫn theo bảo đao phòng bị, không dám lơ là. An Đạo Kinh hừ vài tiếng, đành nói:

- Được rồi! Ngươi đem vài miếng thịt qua cho hắn ăn đi!

Mắt thấy thuộc hạ lui đi, An Đạo Kinh mắng vài tiếng, lại chuyên chú cúi đầu ăn, thoáng nghe tiếng bước chân vang, một người đi tới sau lưng kêu:

- An thống lĩnh.

An Đạo Kinh xoay người, thấy một tráng hán đứng trước mắt, chính là Ngọ môn đoạn cảnh gia Lưu Đức. "Ông chặt cổ" dáng vóc như hổ mà lúc này lộ vẻ mệt mỏi, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình.

An Đạo Kinh biết Lưu Đức xuất thân bên bộ Hình, thuộc hạ của mình tuyệt không thể so sánh. Không dám thất lễ, hắn đứng dậy gật đầu nói:

- Sao? Lưu huynh có việc chỉ dạy?

Lưu Đức lắc đầu nói:

- An Thống lĩnh, mỗi đêm có ba phiên gác, thay nhau trông coi tù phạm, sao Trần chế sứ mới qua, nói tối nay ngài chuyện quan trọng, lại không thể luân thủ là sao?

Trong sáu mươi ba người đi chuyến này, vòng trong cùng do ba đại cao thủ liên thủ trông coi, trong đó An Đạo Kinh có võ công cao nhất, địa vị đứng đầu. Chỉ là hắn cực lười, ban ngày thì không nói, nếu muốn hắn thức trắng đêm không ngủ để trông coi xe tù, vậy là muốn lấy cái mạng già rồi.

An Đạo Kinh nghe Lưu Đức nói thì ồ một tiếng, nheo mắt một bộ xa cách.

Lưu Đức hắng giọng một tiếng, còn muốn nói nữa, An Đạo Kinh kéo tay áo ngáp một cái, ngượng ngùng nói:

- Người huynh đệ nghe này, không phải bổn quan không muốn hỗ trợ, chỉ vì ta thân mang nhiệm vụ, mỗi đêm đều phải phê duyệt công văn. Thật sự không rảnh trông coi, đành làm phiền hai vị đảm đương.

Lưu Đức mở to đôi mắt đầy tơ máu. Lời này hắn đã nghe từ mười ngày trước, chỉ vì lúc ấy không tiện phản bác, mà giờ hàng đêm đều không được ngủ. Nhớ tới đêm nay lại phải lấy kim châm cứu chân tay, đêm lạnh chịu khổ. Hắn càng nghĩ càng giận, không thể kiềm được, hét lớn ngay tại trận:

- Họ An! Ngươi thôi cái trò đó đi! Lưu Đức ta thuộc quản lý của Hình bộ, không phải là thuộc hạ của Cẩm Y Vệ ngươi! Ngươi luôn tìm cớ thoái thác như vậy, lúc sau hồi kinh, đừng trách ta tìm Triệu thượng thư làm cho ra nhẽ!

Vừa nói vừa trợn mắt nhìn An Đạo Kinh, đúng là muốn trở mặt.

Lưu Đức vừa phát tác, Hà Nam Khoái Đao ở xa xa cũng lập tức cảm ứng, Trần Toàn ăn xong thịt hươu, tiện tay lau mỡ trên người, đứng dậy hung tợn nhìn về An Đạo Kinh. Hai gã cùng vai vế đã không nhịn nổi, An Đạo Kinh biết, nếu mình muốn làm lấy lệ thì phải tìm thủ đoạn, lập tức cười khan vài tiếng không đáp.

Lưu Đức cả giận nói:

- Thế nào? Ba người luân phiên canh giữ, rốt cuộc ngươi có làm hay không?

An Đạo Kinh ho nhẹ vài tiếng, xua xua hai tay, đang muốn miễn cưỡng đồng ý, chợt thấy gã thuộc hạ vừa rồi qua bên cạnh, trên tay cầm thịt hươu nướng, là muốn tới chỗ Tát Ma.

An Đạo Kinh nhìn thịt hươu thì trong tâm nổi kế, lập tức kéo gã thuộc hạ lại, đoạn nói:

- Chậm đã!

Thuộc hạ nghe vậy dừng bước, còn chưa hỏi thì An Đạo Kinh đã đoạt lấy đồ ăn, tiếp theo lấy từ trong lòng ra một bao thuốc bột, rắc toàn bộ vào trên thịt. Bột phấn màu vàng sẫm, tỏa ra mùi thơm ngát, không biết lai lịch thế nào.

Gã thuộc hạ nọ lấy làm kinh hãi, hỏi:

- Sao? Đại nhân rắc cho hắn thêm gia vị?

An Đạo Kinh mắng:

- Rắc cái con bà ngươi là con gấu, ngươi nghĩ thế nào vậy? Đây là thuốc mê, bảo đảm Tát Ma ăn vào rồi ngủ ngon đến sáng.

Hắn nghiêng mắt nhìn Lưu Đức, cười khan nói:

- Được rồi, đêm nay tính cho mình ta hành sự cực nhọc, đảm bảo hai vị lão huynh an tâm mà ngủ, thế nào?

Lưu Đức chứng kiến cảnh này, không khỏi vừa hận lại vừa ao ước, xem ra An Đạo Kinh thông minh cỡ nào, sớm dấu mê dược, chờ lúc phải trông coi liền chuốc cho yêu quái nọ hôn mê, như thế đến quỷ lười cũng có thể vô tư vô lự. Lưu Đức lộ vẻ hậm hực, thầm mắng mình không có kiến thức. Hắn chắp tay nói:

- Như vậy xin đa tạ.

Trong lòng hạ quyết tâm, tới trấn tiếp theo sẽ đi hắc điếm mua mấy bao thuốc mê, tuyệt không để An Đạo Kinh giành riêng trò hay.

An Đạo Kinh dương dương đắc ý, liền cùng thuộc hạ đi qua, muốn tận mắt thấy quái vật ăn thuốc mê. Hai người tới bên xe tù, gã thuộc hạ cầm thịt hươu trong tay, cao giọng kêu lên:

- Bằng hữu, chúng ta muốn cho ngươi ăn thịt. Ngươi mau há miệng.

Hắn hô vài tiếng, cái đầu nọ lại không chút động tĩnh, miếng vải đen che ngũ quan không thấy diện mục, trông lại càng thêm quỷ dị.

Gã thuộc hạ lắc đầu, giơ tay chậm rãi xốc miếng vải, liền muốn đưa thịt hươu qua.

Liền vào lúc này, một tiếng hét thảm hoa phá trường không, tay phải của gã thuộc hạ bị cắn ép, đau đến rống lớn la thảm. Hắn muốn thu tay nhưng yêu ma nọ cắn rất nhanh, thoáng chốc máu tươi vẩy ra, nhiễm đỏ xe tù.

---o0o---

Chú: (1) Một đèo nằm ở quận Xương Bình ở ngoại ô Bắc Kinh, cách 50 km từ trung tâm thủ đô. Đây là một trong ba cửa ải chính yếu của Vạn Lý Trường Thành. Hai cửa ải còn lại là Gia Dục quan và Sơn Hải quan. Cư Dung quan có hai 'tiểu quan,' một ở phía nam thung lũng và một ở phía bắc. Cửa ải phía nam gọi là "Nam quan" và cửa ải phía bắc là "Bát Đạt Lĩnh".s Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK