Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người nghe tiếng quát, quay đầu chỉ thấy Linh Chân trợn tròn mắt hổ, lớn tiếng nói:

- Dương sư đệ, ngươi đang làm gì vậy? Việc trọng đại như thế, sao có thể giao cho một tiểu nha đầu!

Dương Túc Quan cau mày nói:

- Chúng ta nhiều người như vậy nhưng không ai nguyện lưu lại nơi này, chỉ có Quyên Nhi cô nương biết trách nhiệm quan trọng.

Quyên Nhi bày ra bộ mặt bất đắc dĩ, thở dài:

- Đúng vậy. Chỉ vì Dương sư đệ của đại sư phụ cầu khẩn, nữ hiệp ta mới không thể chối từ, đành phải nghĩa bạc vân thiên một phen, ai. . . Đại sư phụ ngài còn nói này nói nọ, thói đời thật lắm nhiêu khê à!

Mọi người nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, giả bộ đại nhân thì đều cười thầm trong lòng.

Vi Tử Tráng cũng cau mày nói:

- Quyên Nhi nói đúng. Người trụ lại ở đây vô cùng quan trọng, ta tuy muốn làm nhưng công phu lại kém, ai. . . Còn không bằng Quyên Nhi thủ cước lanh lẹ.

Linh Chân đỏ bừng mặt quát:

- Tiểu nha đầu này….Các ngươi, không được, các ngươi để ta làm đi!

Dương Túc Quan vờ kinh ngạc hỏi:

- Sư huynh, không phải huynh nói là muốn ra ngoài sao? Sao giờ lại muốn lưu lại chỗ này, như thế chẳng phải rất miễn cưỡng sao?

Linh Chân lớn tiếng nói:

- Không cần nhiều lời, đây không phải chuyện nhỏ. Ngoài Linh Chân ta có Đại Lực Kim Cương Chỉ, không ai có thể đảm đương trọng trách này, các ngươi yên tâm đi đi!

Dương Túc Quan giả bộ miễn cưỡng, thở dài:

- Được rồi! Nếu đã nhận thì phải làm cho ổn thỏa, tạm thời không thể rời khỏi đây một bước. Nếu không, khi chúng ta gặp nạn, không có viện binh thì biết làm thế nào cho phải?

Linh Chân nổi trận lôi đình, quát:

- Ngươi đừng vội khinh thường ta, nếu có ngày lão tử rời khỏi cửa lớn này nửa bước, thì ta chính là một con rùa đen!

Dương Túc Quan vui vẻ nói:

- Lời này của sư huynh là thật?

Linh Chân cả giận nói:

- Ngươi còn hoài nghi gì? Lão tử nói lời thì sẽ giữ lời!

Nói xong liên tục vỗ ngực, chỉ sợ người khác không tin.

Quyên Nhi thấy Linh Chân rơi vào bẫy liền hì hì cười, liền bỏ đá xuống giếng:

- Chính là lão hứa rồi đó, dù là ra phố mua cái bánh ngọt cũng không được!

Bình sinh Linh Chân thích nhất đồ ngọt, nghe lời này trong lòng kinh hãi, run giọng nói:

- Ra ngoài mua bánh ngọt cũng không được sao?

Quyên Nhi hừ một tiếng, như đinh đóng cột nói:

- Không thể nào!

Linh Chân nhớ tới cuộc sống khổ cực ngày sau, sắc mặt xanh mét, thầm nghĩ: “Nguy rồi, ta đây có tật xấu đói là làm càn, cái này phải làm sao bây giờ?”

Bộ dáng lão đầy vẻ khó xử, muốn đổi ý nhưng thấy thần sắc mọi người tỏ vẻ khinh miệt, chỉ có thể gắng gượng mà nhịn.

Quyên Nhi thấy lão sợ hãi như thế, lúc này cười lạnh nói:

- Ngài đường đường là một trong Tứ Đại Kim Cương, nói lời phải giữ lời, tuyệt đối không được lén lút xuất môn. Ngày sau nếu muốn có bánh ngọt ăn, chỉ còn cách cầu xin bổn cô nương mà thôi.

Linh Chân mừng rỡ, lập tức quay sang Quyên Nhi gọi lão phật gia tiểu phật gia không ngớt, chỉ sợ ngày sau không có bánh ngọt để ăn.

Mọi người thấy bộ dạng này của lão đều cười to không dứt, Linh Định vô cùng mất mặt, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng.

Mọi người đã định kế, liền chia ra hành sự. Ban ngày Dương Túc Quan cùng Ngũ Định Viễn ẩn náu, ban đêm mới vào thành dò la tin tức.

Tới canh ba, hai người thay đổi dạ hành y. Dương Túc Quan hỏi:

- Muốn tìm bí mật của tấm da dê, ngũ huynh có chủ ý gì không?

Ngũ Định Viễn nói :

- Da dê này được Tri phủ Lương Tri Nghĩa tìm ra, biết đâu trong phủ người xưa còn lưu lại manh mối gì, chúng ta không ngại thì đi tìm hiểu một chuyến.

Dương Túc Quan vui vẻ nói:

- Định Viễn huynh xuất thân bộ đầu, kiến thức quả nhiên bất phàm.

Hai người liền nhảy lên nóc nhà, Ngũ Định Viễn dẫn đường phía trước, nhằm hướng phủ đệ của Lương Trí Nghĩa khi xưa mà đi.

Hai người cước bộ nhẹ nhàng, phi thân trên nóc nhà dân. Không bao lâu đã tới một một khu nhà rộng lớn. Dương Túc Quan cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy tòa nhà này u ám âm trầm, dường như đã lâu không có người ở. Ngũ Định Viễn nói:

- Từ sau khi Lương tri phủ chết bất đắc kỳ tử, phu nhân cùng công tử liền rời nơi đây, nhà này không ai ở ba năm rồi.

Hai người điểm chân một cái nhảy xuống. Đảo qua một vòng bên ngoài, chắc chắn không có người mới lắc mình vào nhà.

Vào trong phòng, thấy bám đầy bụi bặm nhưng đồ dùng trong nhà vẫn còn nguyên, lưu lại không ít gia sản. Ngũ Định Viễn thấp giọng nói:

- Không ngờ Lương công tử đi vội như vậy, chưa kịp thu thập cả gia sản.

Dương Túc Quan gật đầu nói:

- Xem tình cảnh này, đúng là như thế.

Hai người cẩn thận lật xem mọi nơi, tìm kiếm dấu vết khả nghi. Đang khẩn trương lục lọi, chợt nghe ngoài cửa có tiếng người:

- Nơi này là phủ đệ cũ của Lương tri phủ.

Có người đi theo nói:

- Được! Chúng ta vào xem.

Dương Ngũ hai người chấn động. Không ngờ đêm khuya còn có người tới đây, vội trốn vào trong thư phòng.

Tiếng bước chân vang lên, có người đi vào. Hai người Ngũ Dương theo khe cửa nhìn trộm ra. Chỉ thấy một người mặt đỏ như táo chín, chính là thống lĩnh Cẩm Y Vệ An Đạo Kinh. Ngũ Định Viễn hít một hơi lạnh, thầm nghĩ: “Người này cũng tới sao!”

Dương Túc Quan nhướng mày, hiển nhiên cũng bất ngờ.

Theo sau An Đạo Kinh còn ba người. Ngũ Định Viễn ngưng mắt nhận ra, một người cao lớn tên là Thiên Lôi Oanh Đơn Quốc Dịch. Một người da mặt trắng nõn, gọi là Cửu vĩ Giao Long Vân Tam Lang. Người còn lại tướng mạo bất phàm, vai nở hông rộng, đôi mày rậm rất có uy thế, chính là Xà Hạc Song Hành Hách Chấn Tương.

Ngũ Định Viễn thầm nghĩ: “Ngay cả Hách Chấn Tương cũng tới, xem ra An Đạo Kinh muốn đoạt lại da dê bằng được”

Bốn người đi vào nhà. Chưa xem xét gì, Đơn Quốc Dịch cùng Vân Tam Lang đã kéo ghế ngồi xuống. An Đạo Kinh trừng mắt nhìn bọn hắn, trầm giọng nói:

- Các ngươi sao lười như vậy? Còn chưa tìm được đồ lại ngồi xuống nghỉ, thế là thế nào?

Hai người nghe vậy thì ngáp một cái, bộ dạng uể oải, đứng lên ngó qua căn phòng, đông một thoáng tây một thoáng, tất cả chỉ làm cho có lệ.

An Đạo Kinh cả giận quát:

- Các ngươi làm cái gì vậy? Tìm thật kỹ cho ta!

Vân Tam Lang cười nói:

- Thống lĩnh đừng nổi giận như vậy. Tiểu nhân sẽ tìm, nhất định sẽ tìm ra đồ chơi của hài nhi kia.

An Đạo Kinh mắng:

- Mau đi tìm khắp chung quanh, chớ ở trong này nói nhảm!

Hắn đang quở trách, chợt nghe Hách Chấn Tương nói:

- Thống lĩnh đại nhân. Chỉ là mấy chữ trên bản chép tay của Lương đại nhân, muốn tìm ra nó rất khó.

An Đạo Kinh thở dài:

- Không còn cách nào khác, Giang đại nhân đích thân hạ lệnh, nói bản ghi nọ rất quan trọng, ngàn vạn lần không thể để rơi vào tay người khác. Bất kể như thế nào, phải hết sức mà tìm.

Hách Chấn Tương gật đầu. An Đạo Kinh đi đến cạnh giá sách nói:

- Nghe nói Lương tri phủ ưa thích đọc sách, không chừng đem thứ kia kẹp ở trong một cuốn thư điển nào đó.

Hách Chấn Tương nghe vậy liền đi tới, cẩn thận tìm tòi trong phòng chứa sách.

Ngũ Dương hai người nghe lời thì tâm niệm khẽ động. Hai người đang ở thư phòng, mắt thấy bốn người bên ngoài chưa lục soát đến đây, liền cũng bắt đầu lần tìm các bộ sách, muốn tìm ra bản viết tay kia trước một bước.

Thân thể hai người khẽ động, tiếng vang tuy nhỏ nhưng đã bị Hách Chấn Tương nghe được. Hắn hừ một tiếng, nói:

- Trong phòng kia có cái gì?

An Đạo Kinh cũng vội vận khởi nội lực lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng vang nho nhỏ. Hắn đưa mắt cho Hách Chấn Tương rồi thấp giọng:

- Đi qua xem một lần.

Hách Chấn Tương lập tức im lặng, hai chân khẽ điểm một cái liền bay tới thư phòng. Dương Túc Quan biến sắc, không ngờ có người nội lực thâm hậu như thế, trong khoảnh khắc liền phát hiện ra hai người. Chàng lấy ra một cái khăn che mặt, ý bảo Ngũ Định Viễn cũng che tướng mạo theo.

Ngũ Định Viễn mới vừa che mặt, liền nghe tiếng Hách Chấn Tương chạy đến gần, Dương Túc Quan giơ chưởng đẩy về giá sách. Chỉ nghe oành một tiếng, giá sách đổ chắn ngay trước cửa phòng.

Hách Chấn Tương xông tới cửa, thấy cửa phòng đã bị giá sách ngăn trở. Trong phòng đứng hai gã mông diện quái khách, hắn cười lạnh nói:

- Tặc tử ở chỗ nào? Nửa đêm lại dám tới đây tác quái?

Hắn ngưng lực ở ngực, song chưởng đẩy ra. Chỉ nghe ầm ầm mấy tiếng, giá sách to như vậy đã bị đánh bay vào tường, chấn động cả nóc nhà khiến cát bụi rơi xuống, vô số trang sách bay tứ tán trên không trung.

Dương Túc Quan thấy võ công đối phương cao cường như thế, vội vàng thủ kiếm nơi tay. Vút một tiếng, trường kiếm đã nhắm nơi cổ Hách Chấn Tương đâm tới. Hách Chấn Tương cười lạnh nói:

- Giỏi cho tặc tử, kiếm pháp không kém.

Một cước quét qua, hắn đá một quyển sách mãnh liệt nhắm thẳng mặt Dương Túc Quan. Dương Túc Quan nghe tiếng gió gào thét, biết trên sách mang theo nội lực không nhỏ, nếu bị trúng chắc chắn sẽ nội thương. Chàng không dám coi thường, liền lách người sang bên tránh đi. Quyển sách kia rắc một tiếng, đánh vỡ một chấn song cửa sổ rồi bay ra ngoài viện.

Hách Chấn Tương thấy thân pháp của Dương Túc Quan linh động, thoáng chốc liên tục múa may song chưởng, tạo nên kình phong khắp nơi. Vô số cuốn sách theo dòng khí bay lượn. Chưởng phong vừa tống ra, cả đám liền theo đó bắn tới Dương Ngũ hai người.

Ngũ Định Viễn thấy tình cảnh không ổn, vội lăn một vòng dưới mặt đất né tránh. Dương Túc Quan không muốn thu chiêu, hừ một tiếng vung trường kiếm lên, hóa thành một quang cầu to lớn, trong khoảnh khắc đã bổ những quyển thành hai đoạn. Hách Chấn Tương thấy kiếm pháp của chàng tinh kỳ, liền tăng lực đạo trên tay. Chỉ nghe tiếng vù vù không ngừng bên tai, toàn bộ sách vở trong thư phòng đã thành ám khí, nhất nhất bắn về Dương Túc Quan.

Lúc này An Đạo Kinh đã tới, mắt thấy Hách Chấn Tương đại chiếm thượng phong nên không vội xông vào, chỉ ở ngoài cửa lược trận. Lại thấy kiếm quang của Dương Túc Quan soàn soạt, một kiếm vung xuống, một quyển sách bị chém làm hai đoạn. Quyển sách kia vừa tán ra trên không trung, trong đó nhẹ nhàng bay ra một thứ, rõ ràng là một trang giấy.

An Đạo Kinh tinh mắt, lúc này kêu lên:

- Mau lên! Chính là thứ này! Mau thu lấy trang giấy kia!

Hách Chấn Tương vươn tay phải, đã tóm được nửa dưới trang giấy.

Dương Túc Quan cũng mừng rỡ thầm nghĩ: “Đi mòn giày sắt chẳng thấy, đến khi đạt được không phí chút công phu”

Chàng biết trang giấy kia rất quan trọng, vận khởi thân pháp bổ nhào về phía trước. Thân mình như chim Yến xẹt qua không trung, trường kiếm trong tay đâm ra, chém trúng nửa trên trang giấy giữa không trung.

Hách Chấn quát lên:

- Buông tay!

Song chưởng của hắn vẽ ra nửa vòng tròn, đánh tới Dương Túc Quan. Dương Túc Quan đề khí, thân mình giữa không trung ngoặt một cái, tránh được song chưởng uy mãnh của Hách Chấn Tương, đồng thời thu kiếm về trước ngực, dụng một trảo đã đem nửa trang giấy nhét vào trong lòng.

An Đạo Kinh kìm không được, cử đao vọt tới la lên:

- Hách giáo đầu! Ngàn vạn lần không thể để hai người này rời đi!

Dương Túc Quan thấy vật đã tới tay, không muốn tiếp tục tranh đấu. Chàng hít mạnh một hơi, kiếm quang chợt lóe, hóa ra bảy đóa hàn tinh, điểm đến trước người An Đạo Kinh. An Đạo Kinh mắt thấy không ổn, vội vọt sang một bên mà tránh. Dương Túc Quan thấy thời cơ đã đến, liền lui về sau muốn bỏ chạy.

Hách Chấn Tương thấy chàng sắp thoát, hai tay múa may, tay phải chụm lại như hình mỏ chim hạc, tả chưởng lại uốn như rắn vồ mồi, chính là tuyệt chiêu "Xà Hạc Song Hành", chưởng lực mãnh liệt vừa ra, cấp kình bổ tới trước ngực Dương Túc Quan. Dương Túc Quan thấy chiêu số của đối phương tinh diệu, sợ rằng trường kiếm của mình còn chưa đâm tới đối phương, bản thân chàng đã trúng thương nặng. Chỉ có còn cách giơ chưởng trước ngực, ngạnh cường chặn lấy một chưởng long trời lở đất này.

Chỉ nghe bành một tiếng lớn, chưởng lực hai người chạm nhau. Thân hình Dương Túc Quan bay xéo ra ngoài, không ngờ làm vỡ một bức tường đất. Lúc này đất đá bay tứ tung, bụi mù tràn ngập. Hách Chấn Tương cùng An Đạo Kinh không rõ tình thế trước mắt, không dám tùy tiện tiến lên, đành lui ra phía sau một bước, vận khí đề phòng.

An Đạo Kinh sợ địch nhân lợi dụng cơ hội đào thoát, vội đề khí kêu to:

- Người đâu! Nhanh đến chặn đường bên ngoài!

Vân Tam Lang cùng Đơn Quốc Dịch sớm nghe tiếng động kỳ lạ trong phòng, lúc này vâng dạ một tiếng, liền vòng qua cửa lớn.

Ngũ Định Viễn thấy Dương Túc Quan chịu thiệt, thừa dịp hỗn loạn nhảy ra từ cửa sổ. Hắn thấy Dương Túc Quan ngã xuống đất thì lắp bắp kinh hãi, vội tiến đến đỡ chàng, thấp giọng hỏi:

- Thế nào? Có bị nội thương?

Dương Túc Quan mở hai mắt, mỉm cười nói:

- Không có gì đáng ngại.

Nói xong liền đứng lên, tra kiếm vào vỏ.

Liền vào lúc này, phía sau có người kêu lên:

- Ở chỗ này!

Đã thấy Vân Tam Lang cầm binh khí chạy tới, Ngũ Định Viễn muốn ra ngăn địch, Dương Túc Quan lại lắc đầu nói:

- Vật đã tới tay, chúng ta không cần đánh nữa.

Chàng đề khí ngưng lực, cắp lấy Ngũ Định Viễn vào bên hông, hai chân đề khí thì thân hình hai người bay vút lên nóc nhà.

Đám người An Đạo Kinh đuổi tới muộn một bước, nhất thời thở dài không thôi.

Hách Chấn Tương nhìn bầu trời đêm, trầm giọng thở dài:

- Người vừa rồi tuổi còn trẻ mà võ công rất cao, không biết lai lịch ra sao.

An Đạo Kinh cau mày nói:

- Bất kể là ai, chúng ta phải tìm được hắn, bằng không phiền toái không nhỏ.

Lại quay sang Hách Chấn Tương:

- Đưa nửa trang giấy cho ta.

Hách Chấn Tương theo lời giao lại nửa trang giấy. An Đạo Kinh nói :

- Văn tự trên giấy này, ngươi đã đọc được chưa?

Hách Chấn Tương cả kinh, vội nói:

- Thuộc hạ vội vàng truy địch, nào có thời gian xem qua.

An Đạo Kinh thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn xem nửa trang giấy một lát thì sắc mặt trắng bệch, nói:

- Đúng vậy, chính là thứ này.

Hắn nhắm chặt hai mắt như sợ đã xem nhiều, liền há miệng nuốt nửa trang giấy kia vào trong bụng.

Mọi người thấy hành vi của thống lĩnh quái dị như thế, bất giác kinh ngạc thành tiếng.

Lại nói hai người Dương Túc Quan cùng Ngũ Định Viễn đề khí, thẳng một đường chạy về nơi ở. Lúc này kinh động đến đám người Linh Định. Mọi người đi ra, đã thấy sắc mặt Dương Túc Quan tái nhợt, đang khoanh chân ngồi trên giường vận khí chữa thương.

Linh Định tới phía trước, đưa tay áp vào ngực Dương Túc Quan, đem nội lực hùng hậu truyền qua. Sau một lát, sắc mặt Dương Túc Quan chuyển sang hồng hào, cảm giác khó chịu trong thân liền giảm đi.

Công lực của Linh Định quả thật thâm hậu. Không đến một tuần nhang đã áp chế nội thương của Dương Túc Quan, thương thế không còn đáng ngại. Đám người Vi Tử Tráng, Ngũ Định Viễn ở một bên quan sát, đều thấy vô cùng bội phục.

Linh Định hỏi:

- Là ai có công lực cỡ này, lại có thể đả thương sư đệ như vậy?

Dương Túc Quan nói :

- Là một gã Cẩm Y Vệ, chỉ là không biết lai lịch ra sao.

Ngũ Định Viễn nói:

- Người nọ là giáo đầu trong Cẩm Y Vệ. Họ Hách, tên hai chữ Chấn Tương. Trước đây là tổng giáo đầu của Hình bộ.

Mọi người nghe nói người nọ là giáo đầu của Cẩm Y Vệ đều rùng mình. Xem ra lần này An Đạo Kinh đã rơi vào đường cùng, xuất động đến cả cao thủ bực này.

Dương Túc Quan cười nói:

- Bất luận như thế nào, ta chịu một chưởng này không uổng phí.

Nói xong chàng lấy ra nửa trang giấy từ trong lòng, đưa đến trước mặt mọi người.

Vi Tử Tráng ngạc nhiên hỏi:

- Đây là vật gì?

Dương Túc Quan nói :

- Nửa mảnh giấy này đoạt được trong phủ của Lương tri phủ, nghe nói là cáo trạng chính tay ông ta viết khi còn sống. Như vậy sẽ rất quan trọng.

Tất cả mọi người hưng phấn dị thường, vội nói:

- Nhanh đọc nghe một chút.

Dương Túc Quan gật gật đầu, liền đưa lên ánh nến khẽ đọc:

- Đạo của người quân tử, một lòng theo đức của trời, trên thi hành chính sách nhân nghĩa, dưới giữ vững cương thường (1). . .

Xem ra trên giấy ghi lại những lời bình ngày thường của Lương Trí Nghĩa. Lương tri phủ văn tài rất cao, múa may viết một bài bình rất lớn nhưng mọi người quả thật không có tâm tư tìm hiểu, nghe thì vô cùng bực mình. Ngũ Định Viễn thở dài:

- Xem ra giấy này hoàn toàn vô dụng.

Dương Túc Quan vẫn không để ý mọi người, từ từ đọc tiếp. Vừa đọc vừa nhớ, đột nhiên thấy một hàng chữ rất nhỏ ghi bên mép. Dương Túc Quan chấn động, biết hàng chữ này tất có lai lịch, vội phất tay ý bảo mọi người chuyên tâm nghe, chàng cất cao giọng đọc:

- Ta điều tra một lão quân binh tại Ngọc Môn quan thì biết được. Trong vòng mười lăm năm, trước sau Giang Sung đã hai lần đi Thiên Sơn, kỳ lạ là không rõ nguyên nhân. Tháng ba năm Cảnh Thái thứ năm, hắn tự xuất năm vạn quân, chia làm hai đường tiến vào Thiên Sơn, khi về chỉ có hai vạn, còn lại đều mất tích. Tháng sáu năm Cảnh Thái thứ mười, hắn tiếp tục dẫn ba vạn quân đi vào Thiên Sơn, lại chỉ còn ba nghìn người trở về.

Ngũ Định Viễn nghe thì quá mức kinh ngạc, liền hỏi:

- Giang Sung hai lần xuất binh đi Thiên Sơn để làm gì? Chẳng lẽ đi hội họp cùng Khả Hãn Dã Tiên sao?

Dương Túc Quan lắc đầu, cúi đầu nhìn trang giấy, đọc tiếp:

- Theo lão quân binh kể lại, Giang Sung nhiều năm tìm kiếm một vị kỳ nhân nhưng không có kết quả, cam mạo hiểm sinh tử vào quan ải khó khăn chứng tỏ thân phận vị kỳ nhân kia không nhỏ, liên quan đến số mệnh thiên hạ. Nếu một ngày người này còn chưa chết, đám gian tặc khó có thể an ngon ngủ yên. Ta hỏi lai lịch của kỳ nhân kia, lão quân binh nghe vậy cười to. Nói rằng người này đã qua đời nhiều năm, sao có thể còn tại nhân thế? Hơn nữa, nếu vị kỳ nhân này còn ở nhân gian, thiên địa cương thường chẳng phải loạn hết rồi sao? Cả triều quần thần sẽ phải tự xử thế nào? Sự tình nọ tuyệt không thể ngờ được, không nên loạn truyền ra ngoài. . .

Linh Định trầm ngâm nói:

- Kỳ nhân nọ là ai, sao có thể khiến đám gian thần lo lắng như vậy?

Ngũ Định Viễn nóng lòng thúc giục:

- Người này rốt cuộc là ai, mau đọc tiếp đi!

Dương Túc Quan giơ nửa mảnh giấy lên, lắc đầu nói:

- Giấy đến đã bị đứt lìa, không rõ lời lẽ phía sau.

Mọi người than một tiếng thất vọng.

Ngũ Định Viễn cau mày than thở:

- Rốt cuộc lời của Lương đại nhân có ý gì? Làm cho người ta nghĩ không ra.

Dương Túc Quan nói :

- Chiếu theo những gì ghi lại trên này. Tại Thiên Sơn, nhất định có nhân vật quan trọng, đủ khiến cho Giang Sung ngày đêm lo sợ trong lòng.

Vi Tử Tráng hỏi:

- Vậy người này có quan hệ đến tấm da dê?

Dương Túc Quan lắc lắc đầu, nói :

- Cũng không rõ điều này. Dù sao giấy này do chính tay Lương đại nhân viết, ắt hẳn là có lai lịch. Về sau chúng ta nên lưu ý sự tình này.

Mọi người lại thương nghị một trận, qua nửa canh giờ mà đoán không ra. Mắt thấy trời gần sáng liền về phòng nghỉ ngơi.



---o0o---

Chú: (1) Cương thường:

Phụ nữ ngày xưa thường phải sống theo khuôn Tam Tòng và Tứ Đức, còn nam nhân thì có Tam Cương và Ngũ Thường.

Tam Tòng: Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.

Tứ Đức: Công Dung Ngôn Hạnh như trong câu thơ: “Công dung ngôn hạnh là tiên phàn trần"

Tam Cương là "quân thần cương", "phụ tử cương" và "phu thê cương"

Ngũ Thường: Quân Thần, Phụ Tử, Huynh Đệ, Phu Phụ, Bằng Hữu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK