Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng qua La Ma Thập đã chậm một bước, Lư Vân dùng sức nhảy xa tới năm sáu trượng rồi lướt qua tầng băng. Truy binh nào biết ảo diệu trong này? Cả đám liên tục quát tháo, chân vừa đạp xuống, tầng băng mỏng manh kia sao chịu nổi sức nặng của nhiều người, lập tức vỡ vụn, lộ ra phía dưới là vực sâu vạn trượng. Đám phiên tăng kinh ngạc sợ hãi, mới biết đây là một trong những cạm bẫy của đối phương. Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, các phiên tăng lập tức rơi xuống từ độ cao ngàn thước.

La Ma Thập cũng có mặt trong đám này nhưng do võ công tinh chuẩn cao cường, thấy một tên đệ tử ở ngay dưới, liền dùng sức giẫm lên đầu người nọ, mượn lực nhảy lên vài thước. Tên đệ tử kia kêu lên thảm thiết:

- Sư phụ! Cứu đệ tử!

La Ma Thập cười lạnh một tiếng, nói:

- Ta cứu ngươi? Vậy ai đến cứu ta?

Chớp mắt đệ tử kia rơi xuống, miệng vẫn không ngừng kêu to.

La Ma Thập mượn lực nhảy trên, thấy thêm một tên đệ tử đang rơi ngay bên cạnh, mừng rỡ thầm nghĩ:

“Thật là trời giúp ta!”

Hai chân lão dẫm mạnh vào ngực người nọ, thân mình liền như pháo bắn thẳng lên thêm mấy trượng. Tới gần vách núi, lão vươn tay một trảo tóm được một nhánh cây bụi. Vù một tiếng lại mượn điểm tựa bay lên đỉnh núi, thoáng chốc đứng vững trên mặt đất.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, La Ma Thập vừa sợ vừa giận, ngẩng đầu lại thấy Lư Vân đang đứng trên đài cao, không biết đối phương còn bao nhiêu cạm bẫy, liền quát mắng:

- Tiểu tặc! Có gan thì mau xuống quyết một trận sinh tử, đừng dùng những trò vô sỉ đê tiện đó!

Lão tuy mắng chửi hung ác nhưng lại kiêng kị thủ đoạn lợi hại của Lư Vân, không dám tùy tiện nhảy lên đài.

Lư Vân thấy La Ma Thập không những võ công cao cường mà hành sự đầy tàn nhẫn, dám lấy đệ tử của mình lót đường để bảo toàn mạng sống. Hắn khinh thường nhân cách của lão yêu tăng này, cũng kích động mắng lại:

- Vô sỉ chính là lão, dùng tính mạng của đồ đệ mình để mong toàn mạng, có giỏi thì lên đây quyết chiến một trận! Cần gì ở dưới dông dài!

Hai người mắng qua mắng lại một trận nhưng không ai dám tùy tiện hành động. La Ma Thập cân nhắc, đoán nơi nơi trên đài cao đều có cạm bẫy, không thể cậy mạnh tấn công thẳng lên, phải trèo lên từ một sườn núi khác. Lão liền ra lệnh cho các đệ tử còn sống:

- Các ngươi mau chuẩn bị cung tiễn ám khí cho tốt, đợi lệnh của bổn tọa thì bắn thẳng lên đài cao, những người còn lại theo ta!

Lư Vân từ xa quan sát, thấy đám người La Ma Thập chia thành hai nhóm. Một nhóm giơ cung lắp tên chuẩn bị, một nhóm lại vòng qua sau tấn công, biết rằng chắc chắn bọn họ có âm mưu lợi hại. Giờ phút này, nếu không thể đẩy lùi địch nhân, hắn và công chúa sẽ khó tránh khỏi cái chết.

Lư Vân phiền lòng lo lắng, đang cúi đầu quan sát, chợt cảm giác được một thân mình mềm mại dựa vào cánh tay mình, hắn hoảng sợ quay đầu. Dưới ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹp của Ngân Xuyên công chúa càng lộ ra nét dịu dàng động lòng người, lúc này nàng lại đang ngẩn ngơ nhìn vào hắn.

Giờ phút này, hai người gần nhau đến mức có thể nghe được nhịp hô hấp của đối phương, da thịt dường như đã đụng chạm. Lư Vân thầm nghĩ:

“Công chúa và ta gần nhau đến vậy, tốt nhất là đừng để truyền ra ngoài, bằng không ta có mười cái đầu cũng không đủ để chém”

Muốn khẽ đẩy công chúa ra, lại nghĩ đến giờ nàng trong hoàn cảnh hiểm nguy nên mới sợ hãi rúc vào người mình. Hắn ho nhẹ một tiếng, đứng bất động, tránh cho công chúa khỏi xấu hổ.

Công chúa hồn nhiên không biết ý tưởng trong lòng Lư Vân, hàng mi cong vút của nàng nhẹ nhàng rũ xuống, nhẹ giọng hỏi:

- Chúng ta phải chết ở đây sao?

Lư Vân nghe nàng hỏi thẳng thắng như vậy, không biết trả lời thế nào, thở một hơi dài nói:

- Đều do thần hộ giá bất lực, không thể bảo vệ công chúa, thần thật sự không còn mặt mũi gặp lại Liễu đại nhân…

Lời còn chưa dứt, bàn tay trắng nõn thon thả của công chúa đã đặt lên che miệng hắn. Nàng lắc đầu nói:

- Đừng nói những lời này nữa. Ngươi đã gắng hết sức mình rồi, hôm nay nếu chúng ta phải chết ở đây, ta tuyệt không trách ngươi.

Lư Vân thấy sắc mặt của nàng mười phần bình tĩnh. Hắn cười khổ một tiếng, nói:

- Lát nữa dù thần có bị bầm thây vạn đoạn, cũng phải đại sát đám phiên tăng kia một hồi, trút giận cho công chúa điện hạ.

Công chúa như không muốn nói về chủ đề này. Nàng chỉ vào vầng trăng nơi chân trời, cảm khái tán thưởng:

- Ngươi xem ánh trăng kìa, đẹp quá!

Lư Vân ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy vầng trăng tròn vành vạnh treo cao phía chân trời, ánh sáng bàng bạc trải khắp những dãy núi non trùng trùng điệp điệp. Từ xa vọng lại, khung cảnh thật bao la hùng vĩ. Hắn chấn động, phút chốc quên mất sự sống chết, ngâm rằng:

- Vầng trăng ra núi Thiên Sơn, Mênh mang nước bể mây ngàn sáng soi (1). Quả là một bức tranh hùng vĩ bao la!

Công chúa nhìn về phương xa, ánh trăng chiếu rọi lên dãy Thiên Sơn những tia sáng lấp lánh, phía chân trời mọc vô vàn những vì tinh tú, càng tăng thêm cảnh đẹp núi rừng như trong mơ, nàng than thở:

- Thiên địa bao la, ở bất cứ nơi nào đều có thể thấy ánh trăng. Trước kia ta ở trong Tử Cấm Thành, chưa bao giờ ngắm trăng tận tường như bây giờ. Lúc này trong cảnh chỉ mành treo chuông.. Ài, lại mới biết được trăng kia đẹp đến cỡ nào…

Nói rồi ôm lấy cánh tay Lư Vân, đem má gối lên đầu vai hắn, bộ dáng dường như ngây ngốc.

Lư Vân nghe lời nàng chất chứa nỗi niềm, phút chốc trong lòng cũng dâng lên tâm sự. Hắn nhìn ánh trăng nơi cuối chân trời, cảm khái nói:

- Đúng vậy! Năm đó, ta từ Sơn Đông nam hạ Dương Châu rồi lưu lạc tới nơi Kinh thành, mấy ngàn dặm đường cô liêu. Trong khắp thiên địa, chỉ có ánh trăng sáng làm bạn cùng ta mà thôi.

Công chúa tựa vào ngực hắn, thấp giọng nói:

- Lư tham mưu… Ngày ấy ta hỏi lai lịch của ngươi, ngươi nhất định không nói. Bây giờ chúng ta không rõ sinh tử, có thể nói cho ta biết được chăng?

Lư Vân cười khổ đáp:

- Thân phận của thần thấp hèn, thật sự không có gì đáng nhắc.

Công chúa lắc lắc đầu:

- Lư tham mưu, ta biết ngươi là một người có chí khí, đừng tự xem nhẹ bản thân nữa. Được chăng?

Nói rồi ngẩng đầu nhìn thẳng Lư Vân. Đôi mắt to trong suốt chớp động như chất chứa thâm tình vô hạn.

Lư Vân gần kề với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt luân. Trước đôi mắt như làn thu thủy kia, dù bản thân hắn kiên cường đến thế nào, cũng bị vẻ đẹp đệ nhất kinh thành làm cho chấn động, thoáng chốc thầm nghĩ:

“Cô công chúa này thật đẹp!”

Có điều nhớ đến bản thân đang trong hiểm cảnh, hắn vội thu liễm tinh thần, quay đầu sang một bên không dám nhìn thêm.

Công chúa tựa đầu vào ngực Lư Vân, nhẹ nhàng ôm cánh tay hắn, thấp giọng hỏi:

- Ta nghe Tần tướng quân nói ngươi là người Sơn Đông, còn là một thư sinh nữa! Phải thế chăng?

Lư Vân nghe nàng nhắc đến lai lịch bản thân, trong lòng chợt dâng lên niềm sầu não. Hắn nhìn ánh sao trên không trung, thầm nghĩ:

“Thôi rồi, Tây Vực này chính là nấm mồ chôn ta, cần gì phải giấu diếm nữa?”

Nhớ đến Cố Thiến Hề, trong lòng càng thêm chua xót. Hắn thở một hơi thật dài, gật đầu nói:

- Những lời của công chúa không sai, thần từng là một thư sinh khốn cùng. Khoa khảo không đỗ nên lưu lạc tha hương, sau này mới vào trong quân binh, ai... Thật sự không phải chuyện vinh quang gì đáng nhắc.

Nói rồi lại lắc đầu vài cái như tự giễu. Công chúa khẽ gật đầu:

- Khó trách ngươi một thân đều là mùi đèn sách, thì ra là một thư sinh.

Lư Vân cười khổ vài tiếng, nói:

- Thời loạn văn chương không đáng một hào, có lẽ địa vị của những tú tài thi không đậu là thấp nhất trong thiên hạ.

Hắn ngửa đầu trông lên bầu trời đầy sao, sâu kín nói:

- Năm ấy ta khoa khảo không đậu, qua nhiều trắc trở lưu lạc đến Giang Nam làm thư đồng cho người ta, không ngờ … Không bao giờ ngờ ta lại phải lòng một tiểu thư quyền quý, ai… Thật sự không biết nói từ đâu…

Công chúa ồ một tiếng, nói:

- Ngươi phải lòng một thiên kim tiểu thư? Nàng là ai vậy?

Lư Vân cúi đầu, buồn bã nói:

- Nàng họ Cố, là thiên kim của đương kim Binh bộ thượng thư.

Công chúa thấy vẻ mặt si ngốc của hắn, xem ra đúng là nhớ mãi không quên Cố tiểu thư kia. Trong lòng chợt dâng lên niềm đau xót lẫn chút khó chịu, nàng vội lắc lắc đầu, lại hỏi:

- Ngươi một mảnh tình thâm với Cố tiểu thư đó như vậy, lại vì chuyện gì mà tới kinh thành, sau đó còn ở dưới trướng Tần tướng quân?

Lư Vân cười thảm nói:

- Không dám dấu công chúa. Khi còn ở Sơn Đông, ta đã bị một huyện quan hãm hại, bây giờ thân phận vẫn còn là một trọng phạm chạy trốn. Ta không thể ở lại Cố gia, đành phiêu bạt nơi giang hồ rộng lớn. Nếu không được Tần tướng quân trọng dụng, ta cũng chỉ đành tiếp tục bán mì duy sinh.

Giờ phút này Lư Vân không hề cố kị, liền nói ra những chuyện của bản thân. Cũng không nghĩ đến nếu để truyền ra ngoài, Tần Trọng Hải biết phải trả lời thế nào với triều đình?

Công chúa nghe thì than thở, lắc đầu nói:

- Tham quan hại dân, tùy tiện một cái nhấc tay, lại khiến danh dự một đời của ngươi bị hủy hết như vậy.

Nàng dừng một chút, lại hỏi:

- Vậy còn vị Cố tiểu thư kia thì sao? Các ngươi còn gặp lại nhau?

Nói đến ba chữ Cố tiểu thư, thanh âm của nàng có phần run rẩy.

Lúc này, lời lẽ của Lư Vân cũng trở nên nghẹn ngào:

- Cố tiểu thư đối xử với ta rất tốt, chỉ là ta…Ta xuất thân nghèo hèn không xứng với nàng, ai…Nếu ta không phải là một tù phạm chạy trốn thì đã không quen nàng, lại càng không nên nhớ nhung như vậy.

Công chúa lộ nghe ma lòng thương xót, vươn tay cầm thật chặt bàn tay của hắn. Lư Vân dường như không biết, ngơ ngẩn tiếp tục nói:

- Ngày đó gặp lại trong kinh, nàng càng xinh đẹp động lòng người, Lư Vân ta vẫn chỉ là một kẻ không làm nên chuyện, sao còn mặt mũi xuất hiện trước mặt nàng? Ta… ta thực hận không thể lập tức chết đi cho rồi…

Công chúa nắm chặt bàn tay Lư Vân, nhẹ giọng nói:

- Lư tham mưu, đừng xem nhẹ bản thân mình nữa. Có được tài học nhân phẩm như ngươi, không có nữ nhân nào trên đời này mà không ngươi không xứng.

Lư Vân nghe thì sửng sốt, qua một hồi mới tỉnh táo lại. Hắn nhận thấy công chúa đang nắm tay mình, liền vội rút ra, sau đó quỳ một gối xuống đất, sợ hãi nói:

- Công chúa điện hạ, vừa rồi là thần thất thố, xin người đừng trách.

Công chúa ngưng mắt trên người hắn, nhẹ giọng nói:

- Lư tham mưu, sống ở trên đời, không cần quá phân biệt về lợi hại đúng sai. Có lẽ mối lương duyên ngày sau giữa ngươi cùng Cố tiểu thư vẫn còn, chuyện này khó mà nói trước!

Lư Vân nghe nàng cầu chúc cho mình, tuy tiền đồ ngày sau mờ mịt nhưng trong lòng cảm động. Hắn cúi đầu thở dài:

- Đa tạ kim khẩu của công chúa, chỉ là thần không dám si tâm vọng tưởng thêm, giờ bảo vệ được công chúa bình an là thần đã thấy mãn nguyện.

Phút chốc không có gì để nói, hai người chìm vào trong yên lặng. Công chúa nhìn ánh trăng, đột nhiên cương quyết nói:

- Lư tham mưu. Kiếp này, ta nhất định không quên ánh trăng đêm nay!

Lư Vân rùng mình, trầm giọng nói:

- Công chúa đối đãi với thần như thế, thần không cần tính mạng, nhất định bảo vệ người bình an.

Chợt nghe tiếng gió vun vút vang lên, có tên bắn tới. Lư Vân biết địch nhân bắt đầu đột kích. Giữa song phương có một vách đá cao ngăn lại, đám phiên tăng đành phải bắn vòng từ trên cao xuống, tuy xác suất bắn trúng kém đi nhưng cả trăm mũi tên bắn vào cùng một chỗ, không thể xem thường. Hắn liền khẽ đẩy công chúa nằm xuống, vung đao lên ngăn cản.

Xa xa nghe tiếng của La Ma Thập vang lên:

- Các ngươi mau đầu hàng đi, thần tiễn của chúng ta đầy uy lực, muốn toàn mạng trở về thì mau lên tiếng.

Lư Vân cất cao giọng nói:

- Yêu tăng đừng vội đắc ý. Chúng ta dù chết ở nơi này, quyết không hàng!

La Ma Thập quát:

- Còn phản kháng, ta sẽ đích thân lên đấy. Đến lúc đó, đừng trách ta đánh các ngươi ngã xuống vực sâu vạn trượng.

Lư Vân cười to mấy tiếng, nói:

- Yêu tăng có gan lên đây quyết chiến, đừng có ở đó giả anh hùng khoe mẽ!

Hắn tự tin còn cạm bẫy chưa dùng nên không sợ La Ma Thập.

La Ma Thập quát:

- Giỏi! Đừng trách ta hạ thủ bất lưu tình. Bắn tên!

Trong phút chốc vạn tên bắn tới, khắp trời là màn tên màu bạc bay vút qua. Thật sự không còn chỗ trốn, Lư Vân liên tục múa đao ngăn cản nhưng cánh tay cùng đầu vai đã trúng tên, phút chốc máu tươi đầm đìa. Công chúa sợ hãi kêu rên:

- Ngươi… Ngươi đã bị thương!

Lư Vân thấy đám phiên tăng vừa bắn bắn tên vừa chậm rãi tiến lên. Chỉ lát nữa nhất định sẽ xông tới. La Ma Thập thì không ngừng đi qua đi lại, vẻ mặt hiểm độc như muốn ra đòn cuối cùng kết liễu hắn. Lư Vân thầm nghĩ:

“Lát nữa địch nhân sẽ chia binh hai đường, trước sau giáp công, nơi này đã không thủ được nữa”.

Hắn vươn tay kéo công chúa lại, chỉ vào vùng cao nguyên đằng sau đài cao, nói:

- Công chúa điện hạ, chỉ cần chúng ta nhảy qua đó, nhất định sẽ thoát được một kiếp.

Công chúa thấy nơi đó cách quá xa, sợ hãi nói:

- Hai bên cách nhau đến mấy chục trượng, làm sao có thể nhảy qua bên kia?

Lư Vân nói:

- Thần đã có biện pháp, lát nữa nếu tính mạng nguy cấp, công chúa không cần lo lắng gì, cứ an tâm nhảy qua, thần đảm bảo tính mạng của người sẽ không gặp nguy hiểm.

Công chúa nhìn hắn một cái, thấp giọng nói:

- Chỉ cần chúng ta có thể cùng thoát thân, dù nguy hiểm cỡ nào, ta cũng không sợ.

Mắt thấy La Ma Thập hét lớn một tiếng, suất lĩnh hơn mười tên đệ tử mạnh mẽ xông lên, cùng lúc đó ở một bên vang lên tiếng hò hét, hơn mười phiên tăng bên dưới cũng bắt đầu vọt lên. Xem ra đã rơi vào cục diện hai mặt giáp công. Lư Vân chăm chú nhìn công chúa, nói:

- Từ nơi này đến bờ vực còn bảy bước. Công chúa từ chỗ này tiến về sau, mỗi một bước người đếm một lần. Đếm đến bảy thì phải dùng hết sức mà nhảy, những thứ khác không cần quan tâm lo lắng, người đã rõ?

Công chúa nhìn lại, chỉ thấy hai bên bờ vực cách nhau thật sự quá xa, nàng dùng hết sức cũng nhảy không được nửa trượng, sao có thể bay vọt qua bình nguyên kia chứ? Chỉ là Lư Vân đã nói thế, nàng không nhiều lời nữa, cắn răng nói:

- Được! Chỉ cần đếm đến bảy, ta sẽ dùng hết sức nhảy qua!

Lư Vân lộ vẻ vui mừng, gật đầu nói:

- Chính là như vậy.

Lúc này tiếng la hét ngày càng to hơn, đám nhân mã bên dưới đã xông lên. Có mấy tên khinh công không kém, chỉ cách hai người vài thước. Lư Vân hừ một tiếng, dùng sức khởi động cơ quan, trong thoáng chốc đá ào ào lăn xuống. Hắn lớn tiếng hét:

- Công chúa chạy mau! Vạn lần không được quay đầu!

Công chúa sợ hãi kêu lên:

- Còn ngươi? Ngươi không đi sao?

Lư Vân quát:

- Người chỉ cần toàn tâm chạy đi, thần lập tức theo sau!

Công chúa nghe lời chạy đi, phía sau có người kêu lên:

- Công chúa muốn chạy, mau ngăn nàng lại!

Công chúa hoảng sợ, đang muốn quay đầu, lại nghe Lư Vân lớn tiếng nói:

- Điện hạ chạy mau! Nhất định không được quay đầu!

Công chúa nghe vậy phải cắn chặt răng, chạy được một đoạn lại nghe Lư Vân quát:

- Đám yêu tăng các ngươi, đừng mong tiến lên!

Lại nghe La Ma Thập quát lớn:

- Tránh ra!

Sau đó là hai tiếng “bình bình” vang lên, giống như lão đã giao thủ cùng Lư Vân. Công chúa chấn động, nhịn không được quay đầu lại. Chỉ thấy Lư Vân đã bị La Ma Thập đá mạnh một cước khiến miệng hắn phun máu tươi. Công chúa khẩn trương đến nước mắt chảy dài. Lư Vân quay đầu lại kêu lên:

- Chạy nhanh! Chạy nhanh lên!

Công chúa cắn chặt răng, dùng hết sức chạy về phía trước. Trong lòng đang đếm, phía sau không ngừng truyền đến những tiếng hò hét cùng tiếng binh khí va chạm. Không ngờ một bụm máu tươi từ không trung bắn thẳng tới, vương khắp người nàng. Công chúa nhìn máu tươi đầy tay, giật mình lo lắng về sinh tử của Lư Vân, nàng khóc kêu lên:

- Lư tham mưu! Lư tham mưu!

Hai mắt đẫm lệ mông lung, bỗng chốc nghe tiếng của Lư Vân:

- Nhớ kỹ! Đến bước thứ bảy, nhảy!

Công chúa vừa đau vừa loạn trong tâm, sớm không còn nhớ chạy được bao nhiêu bước. Trong lúc cuống quýt lại phát hiện mặt đất dưới chân biến mất, cơ thể lập tức rơi xuống vực sâu. Nàng múa hai tay trong không trung, kêu lớn:

- Lư tham mưu! Lư tham mưu!

Nghĩ đến bản thân đơn độc ngã xuống vực sâu vạn trượng, bất giác nước mắt tràn mi.

Đúng lúc này, bên tai nàng vang lên một thanh âm trầm thấp:

- Điện hạ đừng sợ, thần đến hộ giá.

Công chúa quay đầu nhìn sang. Không hiểu thế nào, không ngờ là Lư Vân đang rơi xuống ngay bên cạnh. Nàng “a” một tiếng, vươn tay ôm chặt lấy hắn. Thân hình hai người liền rơi xuống một cách nhanh chóng.

Thì ra lúc nãy Lư Vân đã có dự tính, liều mạng ngăn địch để công chúa thoát thân, sau đó theo sau kịp lúc nhảy xuống vực sâu cùng nàng. Tính toán đúng lúc chứ không phải là hành động lỗ mãng.

Công chúa ôm chặt Lư Vân, khóc nói:

- Lư tham mưu! Chúng ta chết cùng một chỗ!

Lư Vân lắc đầu nói:

- Thần từng hứa với Liễu đại nhân, sao có thể để công chúa chết ở Tây Vực xa xôi này?

Hắn nắm hai tay công chúa, kêu to một tiếng rồi xoay hông vận lực toàn thân, thoáng chốc ngưng tụ công lực một đời, mạnh mẽ ném công chúa bay ra xa. Thì ra mấy ngày trước Lư Vân đã quyết tâm. Đến lúc tính mạng nguy cấp, lập tức dùng bản thân mình làm vật lót đường để nàng chạy trốn.

Công chúa chỉ cảm thấy một luồng lực đạo cực lớn truyền đến, khiến thân thể không tự chủ bay lên, lại như diều gặp gió bị thổi tới bờ vực bên kia. Lư Vân tung công chúa lên, thân mình hắn càng rơi nhanh hơn, phút chốc đã xuống vực sâu.

Ngân Xuyên công chúa thân trên không trung, cúi đầu nhìn thấy Lư Vân đang rơi nhanh, muốn vươn tay kéo lại nhưng khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Lúc này nàng thét to:

- Không được! Ngươi không được chết!

Lư Vân ngẩng đầu nhìn công chúa. Thấy nàng sắp thoát khỏi hiểm cảnh, trong lòng hắn dâng lên cảm giác an ủi, khóe miệng nở nụ cười. Hắn bỏ đi tính mạng nhưng có thể đổi lại sự trong sạch tôn quý của công chúa, trả giá như vậy cũng đáng. Hắn nhìn khuôn mặt mềm mại kia ngày càng cách xa, thầm nghĩ:

“Công chúa điện hạ, kiếp sau chúng ta gặp lại”

Chỉ chốc lát, thân thể rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng, rốt cuộc không còn tung tích.

Công chúa kêu lên sợ hãi, mắt thấy thân hình Lư Vân trở thành một chấm đen nho nhỏ. Đúng lúc này, sự đau đớn lan ra khắp châu thân. Thì ra nàng đã bay qua vực sâu, rơi xuống cao nguyên bên kia.

Công chúa cuống quýt bò dậy, quỳ ở bên bờ vực thét to:

- Lư tham mưu! Lư tham mưu!

Chỉ nghe tiếng gió rả rích phía dưới, khắp núi non vọng lại tiếng của nàng. Nơi vực sâu thăm nào nào có bóng dáng Lư Vân, nhất định đã ngã chết dưới đó.

Công chúa trở nên lạnh lẽo toàn thân, biết kiếp này không còn gặp lại hắn nữa. Trước mắt nàng chợt tối sầm lại, trái tim như bị phá tan thành nhiều mảnh nhỏ. Muốn khóc nhưng nước mắt như đông lại thành đá vậy.

Chợt bờ vực đối diện có người la lớn. Nàng ngẩng đầu, thấy mấy chục phiên tăng đang nổi trận lôi đình. Không còn lòng dạ nào để ý, nàng ngơ ngác đứng dậy. Phút chốc không biết bản thân mình phải làm cái gì, nàng nhìn ánh trăng nơi cuối chân trời, lúc này tâm tư như đã chết, hoàn toàn không còn cảm giác gì, lững thững đi xuống cao nguyên.

Bỗng phía chân trời Thiên Sơn chớp lóe. Nơi phương xa bắn ra ánh lửa kịch liệt, sau đó mặt đất chân động, khiến cho thân hình nhỏ nhắn của Ngân Xuyên công chúa đứng không vững rồi ngã xuống.

Có điều, lúc này, nàng đã hoàn toàn không quan tâm đối với sự biến đổi của thiên địa. Trời đất nổi sóng, lòng nàng còn dâng lên vô số cơn sóng dữ. Trong đầu chỉ còn cảnh tượng sinh tử tương giao cùng Lư Vân. Lại nhớ đến cái nhìn chăm chú của hắn trước khi chết, thoáng chốc cổ họng như bị thứ gì đó ngăn lại, muốn khóc mà không thành tiếng, ngực lại nhói đau từng cơn. Từng cơn, từng cơn vô cùng đau đớn!

La Ma Thập thấy kỳ chiêu của Lư Vân trước khi chết thì giận dữ, có điều công chúa đã chạy thoát, lão sao có bản lĩnh mọc cánh mà ngăn cản? Thật sự không cam lòng, lão hô to gọi nhỏ với đám đệ tử:

- Các ngươi cũng nhảy qua đó xem sao, không chừng có thể nhảy được!

Đám đệ tử thấy sắc mặt bất thiện của lão. Sợ bị ném qua, tất cả vội lùi lại phía sau.

Trong miệng La Ma Thập phát ra lời lẽ gì đó. Đột nhiên những tiếng nổ ầm ầm vang lên, dưới vực sâu phun lên một dòng khí nóng, mặt đất không ngừng rung chuyển. La Ma Thập nhìn về phía chân trời, chỉ thấy vô vàn tia sáng đỏ tản ra, bao phủ cả đỉnh núi.

Đám đệ tử lòng đày sợ hãi, chỉ về phía chân trời la hoảng:

- Đó……. Đó là gì vậy? Là ngày tận thế sao?

La Ma Thập cười hắc hắc, nói:

- Không phải tận thế, chỉ là thay triều đổi đại mà thôi.

Lão nhìn bầu trời đêm rồi lắc đầu, liễn dẫn người xuống núi.


-----

Chú: (1) Trích trong bài Quan San Nguyệt của Lý Bạch. Bản dịch của Tản Đà:

TRĂNG QUAN SAN

Vừng trăng ra núi Thiên San,
Mênh mang nước bể mây ngàn sáng soi.
Gió đâu muôn dặm chạy dài,
Thổi đưa trăng sáng ra ngoài Ngọc Môn.
Bạch Đăng quân Hán đóng đồn,
Vụng* kia Thanh Hải dòm luôn mắt Hồ.
Từ xưa bao kẻ chinh phu,
Đã ra đất chiến, về ru mấy người ?
Buồn trông cảnh sắc bên trời,
Giục lòng khách thú nhớ nơi quê nhà.
Lầu cao, đêm vắng, ai mà,
Đêm nay than thở ắt là chưa nguôi.


*: Có sách ghi là Vùng Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK