Quan quân nọ túm lấy nho sinh kia, mắng:
- Con mẹ nó, ngươi ở đây sủa loạn cái gì? Tên của Giang đại nhân là để cho ngươi gọi sao?
Nho sinh kia cả giận nói:
- Hắn không phải Hoàng thượng, ta cần gì cấm kỵ danh tự của hắn?
Quan quân giận dữ, quát:
- Ngươi còn dám nói!
Tay phải giơ lên cao thì ánh đao chớp động, liền chém xuống một đao. Ngũ Định Viễn lấy làm kinh hãi, vội móc Ngân thoa tương trợ nhưng đã chậm một bước. Chỉ nghe cộp một tiếng, cái đầu của nho sinh kia lăn trên mặt đất. Thoáng chốc máu tươi vẩy đầy sàn, khách nhân nơi tửu lâu thấy thảm họa lập tức la hoảng.
Quan quân thấy đám người kinh hoảng, lập tức quát:
- Kẻ này nghị sự triều chính đã phạm tử tội, ta xử tử tại chỗ là trừ hại cho dân! Các ngươi sợ cái gì?
Đám người thấy hắn đầy mặt tức giận nhìn khắp thì vội vàng cúi đầu, không ai dám lên tiếng.
Ngũ Định Viễn tức giận đến toàn thân phát run, nhưng người đã chết thì hắn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể theo đám người cúi đầu, âm thầm nhẫn nại.
Thấy quan quân kia bước lên một bước, nắm chặt thương nhân kia quát:
- Ngươi cùng hắn nghị sự triều chính, cũng không phải thứ tốt, nên bêu đầu thị chúng!
Thương nhân kia bị dọa phát run, quỳ xuống đất:
- Đại nhân tha mạng a!
Quân sĩ kia thấy hắn mặc hoa phục, bộ dáng là kẻ có tiền, liền cười lạnh nói:
- Con mẹ nó, lão tử tha cho ngươi cũng không khó, năm trăm lượng bạc trắng, thiếu một phân cũng không được.
Thương nhân kia rung giọng nói:
- Tiền. . .được được.
Vừa nói đem toàn bộ ngân phiếu trên người, hai tay run rẩy đưa lên.
Quân sĩ thấy thương nhân kia đã dâng tiền lên, quát:
- Lần này tha cho ngươi một mạng!
Hắn một cước đá thương nhân ngã xuống đất, tiếp theo với lấy thủ cấp nho sinh nghênh ngang mà đi, để lại thương nhân kia đang phát run trên mặt đất, cùng một thi thể không đầu trong khách điếm.
Trong một ngày, Ngũ Định Viễn mắt thấy hai chuyện đại bất bình mà bản thân lại bất lực, trong lòng kinh hãi phẫn nộ, thầm nghĩ:
- Xem ra này Giang Sung là đại ác đảng, nếu là có thể lật đổ người này, ta đây khổ cực bôn ba cũng đáng.
Ngũ Định Viễn thấy kinh thành rất loạn liền trở lại trong phòng ngồi xuống dưỡng thần, đợi đến tối mới đi bái phỏng Vương Ninh đại nhân.
Chờ đến giờ Dậu, Ngũ Định Viễn đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy mặt trời đã lặn về tây. Trên đường phố đã bắt đầu thắp đèn lồng. Hắn hít một hơi thật sâu, cải trang sửa sang lại dung mạo, tiếp theo thay một bộ hoa phục, đem da dê dấu ở trong ngực, giả làm một gã phú thương giàu có, liền nhằm hướng phủ đệ Vương Ninh đại nhân mà đi.
Ngũ Định Viễn theo lời của điếm tiểu nhị chỉ điểm, chậm rãi đi tới một con đường. Từ xa xa nhìn lại là những cửa đỏ hào hoa xa xỉ có treo đèn đuốc sáng choang. Chung quanh đều là biệt viện của đại quan triều đình, xem ra nơi này chính là Ngõ Vương phủ đỉnh đỉnh đại danh. Ngũ Định Viễn biết nơi đây tụ tập đám phú hộ có thế lực, sợ lộ hành tích nên càng cẩn thận gấp bội. Hắn đi vừa đi vừa dừng, chỉ cần thấy nguy cấp thì lập tức quay đầu bỏ chạy.
Đi tới cửa ngõ thấy có nam tử gánh hàng rong, Ngũ Định Viễn chậm rãi đi qua, đang muốn vào ngõ thì thấy xa xa có vài tên thị vệ đi tới. Ngũ Định Viễn lấy làm kinh hãi, vội xoay người sang chỗ khác. Gã bán hàng rong thấy hắn nhìn về phía này liền hô:
- Vị này khách quan, có muốn ăn một tô mì chăng?
Ngũ Định Viễn ngẩng đầu vừa nhìn, Thấy người nọ trẻ tuổi chừng hai mươi bảy hai mươi tám, thân dài như ngọc, mày kiếm mắt sao là có dáng nhân tài, sao lại bán mì ở đây?
Chẳng qua lúc này thân ở hiểm địa, Ngũ Định Viễn nào còn tâm tình để ý tới việc ngoài thân, liền lắc đầu. Hắn hé mắt nhìn lại, thấy vài tên thị vệ đã đi ra khỏi ngõ, lúc này mới lắc mình đi vào trong.
Đi vài bước đã thấy một phủ trạch quy mô hùng vĩ. Dưới ánh trăng nhìn lại, thấy tấm biển trên cửa viết mấy chữ to sơn son thiếp vàng "Tả Ngự Sử phủ", xem ra nơi này là phủ đệ của Vương Ninh đại nhân.
Ngũ Định Viễn nghĩ đến cuộc gặp với Vương Ninh thì trong lòng không yên, tự biết bản thân chỉ là một bộ đầu Tây Lương nho nhỏ, bằng vào tấm da dê đang dấu trong lòng, không biết có thể làm cho Ngự Sử đại nhân tin hay không? Có điều sự tình quan hệ đến sự trong sạch của bản thân cùng mấy chục nhân mạng vô tội, há có thể không thử một lần?
Ngũ Định Viễn khẩn trương trong lòng, đi về phía trước vài bước. Lại gần chợt thấy đèn lồng treo nơi cửa chưa được thắp lên, cửa chính đã bị khóa kỹ, nhìn vào trong chỉ là một vùng tối đen. Ngũ Định Viễn bỗng cả kinh, dựa vào trực giác phá án khi xưa liền có cảm giác không ổn. Hắn hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn quanh nhưng không thấy một bóng người nào ngoài trừ bản thân.
Hắn an tâm hơn một chút, thầm nghĩ: "Ta đừng chậm trễ nữa, lát nữa cũng không nên để kẻ không phận sự hiểu rõ thân phận của ta mới được".
Ngũ Định Viễn lấy lại bình tĩnh chậm rãi đi tới, đang định gõ cửa thì thấy trên cửa có một tờ thông cáo. Hắn rùng mình, vội ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy tờ giấy kia là một tờ niêm phong, có viết:
"Vương Ninh tham ô lạm quyền, lấy việc công xử việc tư, cách chức điều tra, tài vật cả nhà nhất nhất sung công, bản thân xử tử".
Ngũ Định Viễn vô cùng hoảng sợ, thối lui từng bước. Chỉ cảm thấy trong đầu vang lên những tiếng ông ông, ngây ngốc nói không nên lời.
Tâm niệm của hắn quay cuồng: "Làm sao bây giờ? Bản thân Vương Ninh đại nhân đã bị người mưu hại còn khó bảo toàn. Ta bôn ba ngàn dặm tới đây, phải làm gì bây giờ? Ta phải đi đâu để ẩn thân?"
Đúng lúc này, chợt nghe sau lưng có một tiếng cười dài, một người lạnh lùng thốt:
- Ngũ bộ đầu, thiên đàng có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới!
Ngũ Định Viễn rùng mình như trúng một cơn gió lạnh. Quay đầu nhìn lại thấy một người lạnh lùng nhìn hắn. Chính là "Kiếm Ảnh" Tiền Lăng Dị ngàn dặm đuổi giết theo.
Ngũ Định Viễn vừa kinh vừa sợ, bối rối muốn quay đầu bỏ chạy nhưng đã thấy có một người đứng chắn ở đó, đang cao ngạo nhìn hắn. Ngũ Định Viễn chăm chú nhìn lại. Người này mặt có vết đao, tướng mạo xấu xí, chính là "Kiếm cổ" Đồ Lăng Tâm hung ác tàn bạo kia.
Hai chân Ngũ Định Viễn mềm nhũn, chỉ nghe tiếng cười ha hả ở nơi nơi không ngừng vang bên tai. Hắn liếc mắt nhìn lại. Không ngờ đứng ở bốn phía là "Kiếm hàn" Kim Lăng Sương, "Kiếm Lãng" Lưu Lăng Xuyên, "Kiếm Báo" Mạc Lăng Sơn. Xem ra toàn bộ hảo thủ Côn Luân đều tề tụ nơi này.
Ngũ Định Viễn chán nản ngã ngồi xuống đất, bên tai bỗng vang lên lời của Tri phủ Lục Thanh Chính nói với hắn ngày ấy:
- Thiên hạ tuy lớn nhưng không có chỗ cho ngươi đi! Đừng nói là mất chức tổng bộ đầu Thiểm Cam, ngay cả tính mạng ngươi còn không bảo toàn nổi! Thân nhân bằng hữu của ngươi cũng đại họa lâm đầu!
Ngũ Định Viễn ngửa mặt lên trời thở dài, biết mấy tháng bôn ba trốn chạy đều là uổng phí. Hắn tự biết giờ chết đã đến, trong lòng không hề e ngại, chỉ là có cảm giác không cam lòng.
Tiền Lăng Dị đi tới bên cạnh Ngũ Định Viễn, cười lạnh nói:
- Họ Ngũ, đừng nghĩ chuyện trốn nữa! Ngược lại nên ngoan ngoãn theo chúng ta!
Ngũ Định Viễn tùy tiện gật đầu, chậm rãi đứng dậy đi ra ngõ. Đám người Côn Luân sơn dự liệu hắn có chạy đằng trời, chỉ theo phía sau.
Ngũ Định Viễn ngẩng đầu nhìn trời. Thấy trăng sáng treo cao, ánh trăng lạnh lùng chiếu vào trên người hắn thê lương tịch liêu nói không nên lời. Hắn chợt nhớ tới đêm trăng ở cố hương Tây Lương, không biết lúc này đám thuộc hạ ra sao?
Đang cảm khái thì Ngũ Định Viễn lại nhìn thấy gã bán mì rong, chợt có cảm giác đói bụng, hắn quay đầu lại nhìn phía đám người Côn Luân, thấy một người vóc người thấp bé chính là "Kiếm báo" Mạc Lăng Sơn. Người này rất có hiệp danh, chỉ là thân bất do kỷ.
Ngũ Định Viễn liền nhìn Mạc Lăng Sơn, thản nhiên nói:
- Mạc đại hiệp, để ta ăn bát mì đã chứ.
Mạc Lăng Sơn kính hắn là hán tử bôn ba ngàn dặm, chỉ là không tiện đi ngược nghiêm lệnh của chưởng môn, thở dài nói:
- Ngũ bộ đầu cứ tùy tiện!
Đám người Tiền Lăng Dị nghe vậy có vẻ bất mãn, Mạc Lăng Sơn lắc đầu nói:
- Làm người đừng quá tận tuyệt, đây là bữa ăn cuối cùng của hắn!
Ngũ Định Viễn đi tới gánh hàng rong, thấp giọng nói:
- Chủ quán, cho ta bát mì.
Nam tử bán mì thuần thục chuyển qua một cái ghế, cười nói:
- Tốt quá! Vị đại gia này muốn ăn sao, mì khẩu vị chính gốc mà giá rẻ, đảm bảo người sẽ hài lòng.
Ngũ Định Viễn thở dài ngồi xuống. nam tử bán mì lại hướng về đám người Côn Luân kêu lên:
- Các vị đại gia, cũng tới ăn bát mì đi!
Đám người Côn Luân không thêm để ý, Tiền Lăng Dị hừ một tiếng, nói:
- Ngươi nấu nhanh lên một chút, ở chỗ đó ít nói nhảm đi!
Nam tử kia cười nói:
- Cũng được, không ăn thì không ăn!
Liền lo nấu mì, không bao lâu thì bưng một tô mì lớn đến trước mặt Ngũ Định Viễn.
Ngũ Định Viễn nhìn tô mì nóng hổi mà trong lòng đau xót suýt nữa rơi lệ. Nghĩ tới bản thân cả đời chính trực mà hôm nay lại phải chết oan ở chỗ này. Đây là bữa ăn cuối cùng của hắn.
Nam tử bán mì nói:
- Vị đại gia này nhanh ăn đi! Mì không nóng ăn không ngon.
Ngũ Định Viễn cười khổ giơ đũa gắp mì, sợi mì vào trong miệng mà nước mắt lại nhỏ giọt vào trong tô. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK