Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị màn khổ nhục kế qua mắt, xem Hoàng Phán đáng thương như thế, mọi người bốn bề vừa xúc động vừa phẫn nộ, đều muốn liều mạng với Lư Vân.

Lư Vân than thầm rằng: “Khéo thật! Lư Vân ta tinh thông binh pháp, hôm nay lại bị một tên vô lại tam lưu đùa bỡn, sau này bảo ta còn xử án kiểu gì? Làm quan thế nào ?”

Nghĩ tới thì đầy tức giận, hắn không muốn đánh người nhưng cũng không thể để cho người vô duyên vô cớ đánh một trận, lập tức thủ thế ngăn địch.

Đúng vào lúc này, bên cạnh truyền tới một thanh âm nhẹ nhàng:

- Mọi người đừng vội động thủ, xảy ra thương vong là điều không hay. Để ta tới hỏi cho rõ ràng, lát nữa đi báo quan là tốt nhất.

Lư Vân nghe như tiếng của Cố Thiến Hề thì vui mừng quay đầu, quả đúng là nàng. Hắn đang muốn giải thích, đã thấy Cố Thiến Hề nháy mắt, ý bảo không cần nhận ra nàng. Người trong lòng có ý giải vây, hắn liền im lặng theo dõi kỳ biến.

Mọi người thấy Cố Thiến Hề xinh đẹp như hoa, lại có khí phái tiểu thư nhà quan, xem ra cũng là người có kiến thức, nhất thời lặng yên trở lại.

Cố Thiến Hề mỉm cười hỏi Hoàng Phán:

- Vị đại thúc này tên họ là gì? Bị người ta cướp bao nhiêu ngân lượng? Cần đi báo quan hay không?

Hoàng Phán thấy Cố Thiến Hề mỹ miều, liền cười nụ cười dâm đãng đáp:

- Tiểu nhân họ Hoàng, là người bán hàng rong nơi bản xứ.

Cố Thiến Hề gật đầu đáp:

- Thì ra là Hoàng đại thúc.

Nói rồi chỉ tay vào Lư Vân, hỏi:

- Hoàng đại thúc bị tên ác bá này đoạt mất bao nhiêu ngân lượng?

Khi trước Hoàng Phán tiện tay bắt ngân phiếu bay toán loạn, làm sao mà nhớ rõ được, bèn đáp bừa:

- Ta nhớ không rõ, cũng cỡ vài trăm lượng.

Mọi người đứng bên nghe lời này, liền bình luận sôi nổi như khó mà tin nổi. Cố Thiến Hề nhíu mày hỏi:

- Bao nhiêu ngân lượng cũng không nhớ rõ, lát nữa làm sao báo quan đây?

Hoàng Phán thất kinh, vội nói:

- Dù sao đều là ngân phiếu một trăm lượng, đại khái khoảng hai ba tờ!

Cố Thiến Hề che miệng cười nói:

- Trí nhớ của ông thật tốt, mang theo có mấy tờ ngân phiếu mà cũng không nhớ.

Hoàng Phán thấy khả nghi, sợ nàng là người cùng hội với Lư Vân, vội quát:

- Lão tử bị lưu manh cướp của, bà nương ngươi còn đến cười này hỏi nọ, như vậy còn ra thể thống gì nữa?

Lư Vân nghe lời vô lễ, nhất thời giận dữ. Cố Thiến Hề vội nháy mắt bảo hắn an tâm chớ nóng.

Chỉ nghe nàng trấn an:

- Đại thúc đừng tức giận, tiểu nữ chỉ muốn hỏi thăm qua, không có ác ý.

Nàng lại cười cười hỏi tiếp:

- Không biết đại thúc làm nghề gì? Ban đêm mang ngân phiếu mấy trăm lượng xuất môn, không phải rất nguy hiểm sao?

Lư Vân mỉm cười, biết Cố Thiến Hề nói đến chỗ quan trọng. Hắn thân trong chỗ bị hiềm nghi, nói cũng không ai tin, đành phải trông chờ vào bản lĩnh của ý trung nhân vậy.

Hoàng Phán bị Cố Thiến Hề chất vấn một hồi, trả lời không được, hừ lạnh nói:

- Lão tử làm nghề nào thì liên quan gì đến bà nương ngươi?

Đột nhiên một người xen vào:

- Hoàng Phán là người bán hoa quả trong thành!

Cố Thiến Hề ngạc nhiên hỏi:

- Bán hoa quả mà cầm ngân phiếu mấy trăm lượng xuất môn? Xin hỏi vị đại thúc này đi mua cả vườn trái cây sao?

Mọi người nghe thấy Cố Thiến Hề nói có lý, đều hỏi lại:

- Đúng vậy! Hoàng Phán ngươi có nhiều tiền từ khi nào thế?

Hoàng Phán sợ bại lộ chuyện xấu, cả giận nói:

- Gia gia đã nói, dạo này gia mẫu không được khỏe nên ta muốn đi bốc thuốc cho người, có lẽ nào không mang theo nhiều ngân lượng một chút?

Cố Thiến Hề cười nói:

- Trời đã tối như vậy, ngân phiếu không đổi được, ông không sợ không có tiền lẻ sao?

Hoàng Phán quát:

- Ngươi hỏi nhiều làm gì? Ta cao hứng mua nhân sâm núi về tẩm bổ, ngươi quản được sao?

Cố Thiến Hề chỉ hỏi vài câu, đã lộ ra hàng loạt chỗ không hợp lý, mọi người liền chuyển từ đồng tình sang nghi ngờ Hoàng Phán. Cố Thiến Hề mỉm cười, đang muốn vạch trần trò lừa gạt của đối phương, chợt nghe một lão phụ cao giọng nói:

- Con à! Muộn như vậy không về nhà, sao còn cự cãi với người qua đường ở đây?

Thanh âm này hùng hồn hữu lực, làm rung cả màng nhĩ mọi người. Hoàng Phán quay đầu, đã thấy một phụ nhân thân hình mạnh khỏe, chính là mẹ của hắn. Hắn liền nháy mắt với mẹ già, thiếu chút còn há mồm kêu to. Chỉ là lão phụ kia không hiểu, ngạc nhiên hỏi:

- Con nháy mắt làm gì? Chuyện buôn bán hôm nay bị hỏng?

Cố Thiến Hề cười nói:

- Đây chính là Hoàng thái phu nhân sao? Xem bà khí huyết hồng nhuận, thân thể thật là khỏe mạnh!

Hoàng Phán hừ một tiếng, đang muốn mở miệng cãi thì lão phụ nhân liếc sang Cố Thiến Hề, đột nhiên giáng cho Hoàng Phán một bạt tai, quát:

- Tiểu tử này, có phải lại sờ loạn cô nương xinh đẹp này chăng? Lần trước đã đánh mi rồi, giờ này lại ngứa tay nữa?

Hoàng Phán bị đánh đau quá, lớn tiếng nói:

- Mẹ! Trên người có bệnh, sao không ở nhà tĩnh dưỡng!

Lão phụ thở hổn hển nói:

- Ta có bệnh gì? Mi lại dám nguyền rủa mẹ già? Ta đánh nát cái miệng thối của mi!

Nói xong lại tát tiếp mấy cái. Mắt thấy Hoàng Phán bị mẹ đánh ngã ra đất, mọi người biết hắn là hạng lừa bịp, nhịn không được buồn cười. Đang lúc này, Hồng bộ đầu nghe tin chạy tới. Thấy mọi người vây quanh Lư Vân, gã sợ đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chạy đến quỳ xuống đất, cao giọng nói:

- Tri châu đại nhân tại thượng, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin đại nhân trách phạt!

Hồng bộ đầu uy phong cỡ nào, lão bá tánh có ai là không biết? Mắt thấy đường đường bộ đầu lão gia quỳ xuống, gọi bạch diện thư sinh nọ là tri châu đại nhân. Thoáng chốc, đám người sợ tới hồn bay phách lạc. Vài lão nhân thích chửi bậy khi nãy, lúc này mặt cắt không ra máu, chân tay run rẩy, sợ bị áp giải đến nha môn chịu đòn.

Thấy Lư Vân không nói gì, Hồng bộ đầu mặt đầy hỏa khí, đứng dậy trợn mắt nhìn mọi người, lớn tiếng quát:

- Mấy người các ngươi có mắt không tròng sao? Đây chính là tri châu tân nhiệm Lư đại nhân, Trường Châu chúng ta may mắn cỡ nào, mới được Thánh thượng cử khâm điểm Trạng nguyên tới đây làm quan, các ngươi lại dám phạm thượng? Còn không mau quỳ xuống cầu xin?

Dân chúng nghe vậy vội vàng quỳ xuống khấu đầu, khóc ròng nói:

- Tiểu dân không biết đại nhân giá lâm, xin thứ tội cho!

Lư Vân là người đọc sách, thấy bá tánh quỳ thì sao dám phát tác? Vả lại thấy bọn họ hăng hái việc nghĩa, cũng là tấm lòng lương thiện, vội nói:

- Chư vị hương thân đừng như vậy, người không biết không có tội, mời chư vị đứng lên cho!

Nói xong đích thân tới nâng mọi người dậy.

Đám hương dân thấy cử chỉ của hắn lễ nghĩa, không giống đám quan viên cao ngạo bình thường, nhịn không được tấm tắc khen lạ.

Hồng bộ đầu bắt Hoàng Phán quỳ xuống, lớn tiếng nói:

- Khởi bẩm tri châu, người này trộm cắp tiền tài, miệng đầy cuồng ngôn, tội ác tày trời! Xin đại nhân trách phạt!

Mẹ già của Hoàng Phán đứng một bên quỳ xuống khóc lớn:

- Đứa con dại của tôi thấy tiền, nhất thời nổi máu tham, xin tri châu đại nhân tha mạng!

Lúc này Hoàng lão mẫu sợ tới mức run cả người, Lư Vân không nói mà cúi đầu nhìn, chỉ thấy y phục của hai mẹ con nhà này vá chằng vá đụp, da dẻ ngăm đen, nghĩ đến xưa nay cũngvất vả, thấy hơi tiền nổi máu tham là thường tình.

Lư Vân thương hại nghĩ thầm: “Bản tính của người này chưa hẳn là xấu, nếu ta phạt nặng, có khi lại hủy đi cả đời hắn”

Bản thân Lư Vân từng ngồi qua đại lao, hiểu được hắc ám bên trong đó, giờ xử án tất cẩn thận vạn phần. Hắn trầm ngâm nửa ngày mới nói:

- Hoàng Phán phạm tội không lớn, chỉ do quá tham tiền, bản quan phạt hắn dọn dẹp đường lớn Trường Châu nửa năm, sớm tối đều quét một lần. Ngày sau Hồng bộ đầu đi trên đường, nếu thấy nửa miếng vỏ quả, liền tìm Hoàng Phán mà hỏi tội.

Hồng bộ đầu nghe hình phạt quá nhẹ, không nhịn được ồ một tiếng. Lư Vân bị Hoàng Phán cướp tiền vu họa, thiếu chút bị đánh hội đồng, tưởng rằng giờ sẽ trả mối hận trong lòng, nào biết hắn lại cho qua dễ dàng như thế. Hồng bộ đầu là người lõi đời, biết vị tri châu đại nhân này ngoài lạnh trong nóng, là người thiện lương. Lập tức khom người đáp:

- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ chắc chắn sẽ làm theo.

Hoàng lão thái thấy con chỉ chịu hình phạt nhẹ, liên tục khấu đầu cảm tạ ân đức. Lư Vân kéo Hoàng Phán lại, căn dặn:

- Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, ngày sau ngươi còn trộm tiền, ta bắt được chắc chắn phạt nặng không tha. Nhớ chưa?

Hoàng Phán cảm động đến rơi nước mắt, vội nói:

- Không dám! Sau này quét dọn phố, nếu tiểu nhân nhặt được ngân lượng, cũng sẽ đưa đến nha môn báo quan.

Lư Vân mỉm cười nói:

- Được lắm, ngươi hãy nhớ rõ lời vừa nói. Mẹ con hai người đi đi!

Mắt thấy Hoàng Phán bị mẫu thân xách tai lôi đi, chắc rằng về nhà thể nào cũng ăn thêm vài trận đòn, Lư Vân và Cố Thiến Hề nhìn nhau mà cười, chút tức giận nho nhỏ lúc trước cũng đem quẳng đến chín tầng mây.

Lư Vân lắc đầu cười khổ:

- Uổng cho ta đọc đủ thứ thư thi, tự xưng tinh thông binh pháp, lại không trị được một tên ngoan dân xảo quyệt. Hà, thật đáng chê cười.

Cố Thiến Hề cầm tay hắn, ôn nhu nói:

- Đừng nghĩ như vậy. Sách vở và hiện thực là hai chuyện khác nhau, giống như danh tướng trên sa trường chưa chắc hiểu được tâm tình của lão bá tánh. Chàng thông minh như vậy, ngày sau lịch lãm nhiều hơn, sẽ xử lí ổn ỏa mấy việc vặt vãnh này.

Lư Vân gật đầu, đang muốn đáp lời, bỗng nghe xung quanh vang lên tiếng cười của mọi người. Một người nói nhỏ:

- Vị tiểu thư này thật lợi hại, không thua gì đấng tu mi nam tử.

Lại nghe một người nói:

- Xem nàng xinh đẹp như vậy, sau này nhất định là tri châu phu nhân của chúng ta…

Lư Vân sửng sốt nhìn quanh, chỉ thấy mười mấy gã hương dân đứng quanh cười dài nhìn mình, giống như đang xem kịch. Xem ra bọn họ tò mò về tân tri châu đại nhân, thấy hắn tốt tính nên cả gan tới coi, quả nhiên nghe lời bên này mà đối đáp tuyệt diệu.

Lư Vân cùng Cố Thiến Hề nhìn nhau, thần sắc lộ đầy xấu hổ.

Hồng bộ đầu ở bên cạnh quát lớn:

- Mấy người làm gì thế? Muốn mất đầu chăng? Toàn bộ biến đi cho ta!

Đám người sợ bộ đầu hơn xa tri châu, nghe tiếng hét thì ào ào giải tán.

Mắt thấy mọi người tản đi, Hồng bộ đầu cũng khom người rời khỏi, Lư Vân nhất thời cười ha hả. Hắn khom mình hành lễ với Cố Thiến Hề, chắp tay nói:

- Đa tạ tri châu phu nhân cứu mạng, tiểu dân Lư Vân cúi đầu cảm tạ.

Cố Thiến Hề đỏ ửng mắt mày, nói:

- Sao chàng lại không đứng đắn như vậy, đừng hồ đồ nữa.

Lư Vân cười nói:

- Đại nhân chưa cho phép bình thân, tiểu nhân sao dám vọng động.

Cố Thiến Hề đang muốn lên tiếng, chợt nghe từ xa xa truyền đến thanh âm buồn bực không rõ của một thiếu nữ:

- Đây không phải là Lư ca ca sao, sao lại khom mình cúi người ở đây, nợ tiền người ta chăng?

Lư Vân không ngờ còn có người nhìn lén nữa, đỏ mặt vội đứng thẳng người. Nhìn lại chỉ thấy một thiếu nữ tú lệ, trên mặt còn nở nụ cười bí hiểm, chính là Quyên Nhi đang tiến đến đây.

Lư Vân thấy cố nhân, nhất thời đại hỉ cười nói:

- Không phải là Quyên Nhi cô nương sao? Sao lại từ Giang Nam đến đây?

Quyên Nhi cười dài nói:

- Ta theo sư phụ tới du ngoạn.

Lư Vân nói:

- Thì ra tôn sư cũng tới rồi, thật là khách quý.

Quyên Nhi cười nói:

- Không nói điều này nữa. Lư tham mưu võ công cao cường, không đi Tây Vực đại chiến phiên tăng, sao cũng chạy tới nơi Giang Nam này?

Lư Vân nghe nàng nhắc tới chuyện cũ, khôi khỏi lấy làm kỳ quái. Rất ít người rõ ràng chuyện hắn ở Tây Vực, không biết là Quyên Nhi biết được từ đâu. Hắn mỉm cười hỏi:

- Chuyện này nói ra dài lắm, sao cô biết chuyện ta tòng quân, là ai nói vậy?

Quyên Nhi cười hì hì nói:

- Là Tần tướng quân! Khi chúng ta cùng lên Hoa Sơn, y nói đủ mọi chuyện trên đường. Nghe nói tại Tây cương, Lư ca ca dũng mãnh tuyệt luân, liên tục vào sinh ra tử, đánh cho phiên tăng hoa rơi nước chảy, thật sự là lợi hại!

Lư Vân nghe nàng khen mình, trong lòng sung sướng, mặt cười tủm tỉm, khóe mắt nhìn sang Cố Thiến Hề, muốn xem vẻ mặt của nàng. Quả nhiên Cố Thiến Hề cũng mỉm cười, chuyên tâm lắng nghe. Ý trung nhân bên cạnh, Lư Vân muốn kể sự tích anh hùng năm đó, lập tức cười nói:

- Cô nương quá khen, da ngựa bọc thây trên chiến trường, là bổn phận mà thôi. Không biết Tần tướng quân còn nói gì về ta?

Quyên Nhi cười nói:

- Tần tướng quân nói nhiều lắm, ngài muốn nghe tất cả chăng?

Lư Vân cười ha hả nói:

- Tất nhiên rồi, cô cứ nói.

Quyên Nhi suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu lên, nghiêng mặt nói:

- Ừm, còn nhớ rõ Tần tướng quân nói ngài trở mặt như lật sách, mỗi ngày lật một lần, chuyên lừa gạt nữ nhân, còn còn xấu xa hơn Dương Túc Quan Thiếu Lâm kia cả chục lần, bảo ta cẩn thận đề phòng, đừng để bị ngài lừa.

Sắc mặt Lư Vân trắng bệch, cả kinh nói:

- Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?

Quyên Nhi không để ý đến hắn, lại nói:

- Tần tướng quân còn nói, công chúa ở với ngài mấy ngày, liền bị lừa gạt đến khổ, khiến nàng ngày ngày đêm đêm đều nhớ đến ngài? Chuyện này có thật chăng?

Lư Vân càng nghe sắc mặt càng thêm khó coi. Quyên Nhi còn nhíu mày nói thêm:

- Ta nói sai rồi sao? Những điều này đều là do Tần tướng quân nói cả!

Lúc này Tần Trọng Hải đang ở kinh thành xa tít, mà vẫn di hại đến tận Trường châu, Lư Vân lộ vẻ sầu thảm, đang muốn xin Quyên Nhi đừng nói nữa, chợt cảm giác có luồng ánh mắt sắc bén lạnh băng chiếu tới. Lư Vân giật mình quay đầu, đã thấy một thiếu nữ mỹ miều cười mà như không cười nhìn mình, chính là Cố Thiến Hề.

Quyên Nhi thấy mỹ nữ tới, không nhịn được dò xét vài lần, sau đó cười hì hì kéo tay áo Lư Vân, thấp giọng hỏi:

- Lư ca ca, vị tỷ tỷ này thật xinh đẹp, nàng là công chúa điện hạ sao?

Sắc mặt Lư Vân lại càng thảm hơn, nhìn trộm thấy Cố Thiến Hề cười dài như không hề tức giận. Có điều hắn biết tính khí của nàng thất thường, không biết trong lòng cô này đang nghĩ gì, nhất thời hãi hùng khiếp vía.

Quyên Nhi trời sinh cơ trí, sao lại không hiểu nhân tình thế sự? Muốn trêu cợt, thấy Lư Vân sắc mặt thê thảm, còn tính bỏ đá xuống giếng, chợt nghe một nữ nhân nói:

- Sư muội thật là nghịch ngợm, ngày càng vượt cả A Ngốc.

Mọi người quay đầu, chỉ thấy một mỹ nữ tỏa ra diễm quang tứ phía, uyển chuyển đi tới, là sư tỷ Diễm Đình. Sau lưng nàng có hai nam nhân. Một người cưỡi ngựa đeo mặt nạ da người, chính là Thanh Y Tú Sĩ. Người còn lại cưỡi ngựa trắng, cao hơn Thanh Y Tú Sĩ nửa cái đầu, thân thể khôi ngô nhưng khuôn mặt lộ vẻ ngây ngốc.

Diễm Đình đi tới hỏi Quyên Nhi:

- Sao rồi? Tìm được khách điếm nghỉ chân chưa?

Quyên Nhi đang bận đùa nghịch, đã đi tìm khách điếm nào đâu. Nàng cười hì hì chỉ vào Lư Vân :

- Chưa tìm được khách điếm, nhưng lại tìm được bằng hữu, không lo không có chỗ ở.

Diễm Đình ồ một tiếng, đang muốn hỏi thì Thanh Y Tú Sĩ đã thúc ngựa đến. Võ lâm tiền bối tới, Lư Vân sao dám thất lễ, vội khom người chắp tay:

- Vãn sinh Lư Vân, có lễ với Thanh Y chưởng môn.

Thanh Y Tú Sĩ cũng khẽ đáp lễ rồi nói:

- Mấy tháng trước còn ở Hoa Sơn, không ngờ nửa năm không gặp, Lư công tử đã trở thành Trạng nguyên, thật sự đáng mừng.

Lư Vân lấy làm kỳ quái.Thanh Y Tú Sĩ là nhân sĩ giang hồ, sao lại rõ việc trong triều đình như thế, hắn khiêm tốn đáp:

- Không dám, tại hạ may mắn đỗ tiến sĩ, không có gì đáng kể.

Quyên Nhi nghe Lư Vân là Trạng nguyên thì trở nên kinh hãi. Diễm Đình cũng lắp bắp kinh ngạc, nàng bước tới chắp tay thi lễ:

- Thì ra công tử văn tài xuất chúng, tiểu nữ quả thật không biết, ngày sau xin chỉ giáo nhiều cho.

Trước đây Diễm Đình chỉ gặp Lư Vân một lần, khi đó trên Hoa Sơn nhiều người nhiều miệng nên song phương chưa từng nói chuyện qua, lại không biết bạch diện thư sinh này văn tài cái thế, lúc này thực sự tán thưởng xen lẫn kính phục.

Quyên Nhi cười hì hì, liếc mắt nhìn Diễm Đình, cười hỏi:

- Sư tỷ là một cô nương, chỉ giáo thì có ích lợi gì? Không phải cũng muốn thi đỗ Trạng Nguyên sao?

Diễm Đình mỉm cười nói:

- Nữ nhân chúng ta không thể tham gia khoa cử, có điều ngày thường xem qua thi thư cũng không phải chuyện xấu.

Nàng thi lễ với Lư Vân, ôn nhu nói:

- Tiểu nữ thật sự ngu dốt, chỉ sợ ngày sau sẽ làm phiền Lư Trạng nguyên chỉ bảo.

Sau khi Trương Chi Việt qua đời, Thanh Y Tú Sĩ càng dụng tâm dạy bảo nữ đệ tử này. Có ý ngày sau sẽ giao lại môn hộ Cửu Hoa Sơn cho Diễm Đình. Lư Vân thấy cử chỉ của nàng đầy hào phóng, hoàn toàn khác vẻ e thẹn trên Hoa Sơn ngày ấy, bất giác ngây ngốc chăm chú nhìn.

Diễm Đình thấy hắn nhìn mình, cười hỏi:

- Lư Trạng nguyên nhìn như vậy, là muốn ra đề mục thử tư chất của tiểu muội sao?

Lư Vân thấy dung mạo của Diễm Đình kiều mỵ, dáng người cao dong dỏng như mỹ nữ phương bắc, không biết trả lời thế nào cho thỏa, chỉ ho khan vài tiếng, nói:

- ... Đây cũng không phải...

Cố Thiến Hề mỉm cười đứng bên, thấy mỹ nữ trước mặt phóng khoáng tự nhiên, lại vạn phần khách khí thân cận cùng Lư Vân. Đôi mi thanh tú giương lên, chân nhỏ duỗi ra, nàng đã tiến tới, cười cười hỏi Lư Vân:

- Hai vị cô nương này thật xinh đẹp đáng yêu, không biết là tiểu thư nhà ai? Có nên giới thiệu cho thiếp một lần?

Nói xong thi lễ với hai thiếu nữ, bày tỏ sự thân mật.

Diễm Đình đã để ý Cố Thiến Hề, không đợi Lư Vân mở lời, liền cúi thấp người trả lời:

- Tiểu nữ Diễm Đình, xin được hỏi đại danh của tiểu thư.

Lư Vân đang muốn giới thiệu, Cố Thiến Hề đã trả lời:

- Thì ra là Diễm Đình cô nương, tiểu nữ họ Cố, hân hạnh được làm quen.

Hai thiếu nữ trên dưới đôi mươi, đều đến tuổi xuất giá. Chỉ thấy Cố Thiến Hề có vẻ đẹp ôn nhu thanh tú của con gái Giang Nam; Diễm Đình lại mang vẻ đẹp diễm lệ sáng lạn của hiệp nữ phương bắc. Má đỏ môi hồng mỗi người một vẻ, dáng người lả lướt lung linh, khiến cho đầu gỗ Lư Vân không thể không nhìn đến choáng váng.

Lư Vân thấy hai nàng thân thiện, trong tâm vui mừng, bỗng nghe một người nói lớn chen vào:

- Mọi người đã quên hỏi bổn cô nương ta!

Mọi người quay sang, chỉ thấy Quyên Nhi dẩu đôi môi đỏ mọng, Diễm Đình mỉm cười nói:

- Đây là sư muội của ta, tên là Quyên Nhi, ngày thường hay bướng bỉnh sinh sự.

Quyên Nhi ừm một tiếng, nói:

- Mỗi lần giới thiệu về bổn cô nương, chưa bao giờ thiếu bốn chữ bướng bỉnh sinh sự, xem ra ta nên nhìn lại mình.

Mọi người thấy Quyên Nhi ngây thơ như thế, bất giác mỉm cười.

Bốn người trẻ tuổi nói cười, không khỏi thờ ơ với Thanh Y Tú Sĩ. Đây là chưởng môn võ lâm tiền bối, Lư Vân liền giới thiệu với Cố Thiến Hề. Do nàng trốn nhà đi, hắn không thể quang minh chính đại nói ra thân phận, chỉ nói sơ là biểu muội. Dù vậy, Cố Thiến Hề nghe mà lòng ngọt ngào, nghĩ thầm: “Xem ra gã lừa ngốc này có tiến bộ”

Lúc này mỹ nữ bên cạnh, nếu Lư Vân rủ bỏ quan hệ giữa hai người, chắc chắn nàng sẽ trở mặt bỏ đi.

Diễm Đình nghe thân phận biểu muội, ồ một tiếng nói:

- Thì ra Cố tiểu thư cùng Lư công tử là anh em họ! Hai vị cùng tới Trường châu, chẳng lẽ đi thăm người thân?

Lư Vân đang muốn lên tiếng, Cố Thiến Hề đã đáp :

- Không phải, lần này ta nam hạ, là theo Lư biểu huynh tới Trường châu nhậm chức tri châu, hôm nay mới vào thành.

Diễm Đình tuy thông tuệ nhưng không sao đoán được Lư Vân đã là quan chức địa phương, nàng che miệng sợ hãi than:

- Thì ra Lư công đã là tri châu đại nhân, tiểu nữ thật sự thất lễ.

Nói xong liền cúi thấp người, Lư Vân cuống quít xua tay:

- Không thể nào, đừng đa…

Chữ “lễ” còn chưa nói ra, đã nghe Cố Thiến Hề cười nói:

- Không dám, Lư tri châu của chúng ta vừa mới nhậm chức, ngày sau còn phải nhờ cậy chư vị bằng hữu chiếu cố, chỉ giáo nhiều cho.

Diễm Đình mỉm cười nhìn Lư Vân nói:

- Tiểu thư quá lời rồi, Lư tri châu của chúng ta là tiến sĩ, với bản lĩnh của Trạng nguyên, còn cần đám bá tánh như chúng ta chiếu cố gì đây?

Lư Vân nghe lời ca tụng, chỉ ngây ngô cười vài tiếng, không biết đối đáp ra sao. Cố Thiến Hề lại thản nhiên nói:

- Xưa nay quan trường hiểm ác, chỉ có kẻ vô tri không biết trời cao đất rộng mới tự cao tự đại không coi ai ra gì, phải nhờ bằng hữu chỉ điểm mới mong bình an lâu dài.

Diễm Đình ồ một tiếng, che miệng cười nói:

- Thật sao? Lư tri châu khiêm tốn như vậy, sao lại không coi ai ra gì đây? Tiểu muội thật không tin lời này.

Cố Thiến Hề chỉ mỉm cười không nói gì thêm.

Lư Vân thấy hai thiếu nữ mỉm cười chăm chú nhìn nhau. Diễm Đình uyển chuyển, Cố Thiến Hề duyên dáng. Trong lòng khẽ động, hắn nghĩ thầm: “Tình cảnh hôm nay thật là cổ quái, tốt nhất đừng nên trêu chọc các nàng ”

Mắt thấy hai bên có vẻ sắp đại khai sát giới, Quyên Nhi không nhịn được thầm cười trộm: “Hiếm khi sư tỷ gặp được người xinh đẹp có thể so sánh với mình, lại đấu với Cố tiểu thư này hăng hăng hái hái! Hì hì, họ Lư đáng thương nán lại chịu khổ làm gì?”

Quả nhiên Lư Vân lòng đầy sợ hãi , vội vàng bắt chuyện với Thanh Y Tú Sĩ:

- Vội vã từ biệt nơi Hoa Sơn, còn chưa lên núi vấn an. Hôm nay khó có dịp chưởng môn đến Trường vhâu, xin để tại hạ tận tình gia chủ, mời đến hàn xá nghỉ ngơi.

Thanh Y Tú Sĩ chưa nói gì, Quyên Nhi đã nở nụ cười:

- Thật tốt quá, chúng ta có chỗ ở rồi!

Diễm Đình thấy Lư Vân né ra xa xa, sao lại nguyện ý buông tha? Nàng liền bước tới mỉm cười nói:

- Đa tạ Lư tri châu, tối nay chúng ta chưa tìm được khách điếm, đang lo lắng thì may gặp ngài ở chỗ này. Bằng không, thật không biết phải làm sao!

Lư Vân có cảm giác sợ hãi mỹ nữ này, cười gượng vài tiếng cụp mắt xuống, không dám đáp lời. Cố Thiến Hề bước lên sóng vai đứng cạnh hắn, cười hỏi:

- Không biết chư vị đột nhiên tới Trường châu làm gì? Đến mừng thọ Âu Dương lão gia sao? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK