Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói về Ngũ Định Viễn lệ đang rơi đầy mặt, bát mì này đúng là khó nuốt. Tiền Lăng Dị ở bên cạnh lạnh lùng nói:

- Ngũ bộ đầu, người trong giang hồ nên nhanh nhẹn một chút, chậm chạp quá đó.

Ngũ Định Viễn thở dài một hơi rồi đặt đũa xuống:

- Nói cũng phải, vậy bây giờ đi thôi!

Nói xong ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, đẩy chén mì ra rồi chậm rãi đứng dậy.

Thấy khách nhân có ý muốn đi, người bán mì liền chạy qua thu dọn bát đũa. Thấy bát mì vẫn còn nguyên thì hắn nhịn không được, nhướng mày hỏi:

- Khách quan, có phải mì làm không hợp khẩu vị nên ngài không động đũa?

Nói xong liền tiến tới, nhìn Ngũ Định Viễn với vẻ mặt quan tâm.

Ngũ Định Viễn thấy vẻ mặt quan tâm của tên bán mì, nhớ tới mệnh mình sắp hết. Con người ta chết rồi thì có giữ tiền lại cũng vô dụng, lập tức vét hết ngân lượng trên người nhét vào tay tên bán mì, muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn lại không nên lời.

Tiền Lăng Dị thấy Ngũ Định Viễn còn dây dưa liền đi tới lôi hắn đi. Tên bán mì ngơ ngác nhìn số ngân lượng trong tay, không hiểu sao Ngũ Định Viễn lại cho hắn nhiều bạc như vậy.

Đám người Côn Luân Sơn áp giải Ngũ Định Viễn đi ra cửa ngõ, đột nhiên một bóng người nhoáng lên một cái đã tới chắn trước ngõ. Người này thân pháp phi thường, dường như tinh thông võ công.

Đám người Côn Luân không khỏi giật mình. Lưu Lăng Xuyên và Tiền Lăng Dị nhìn nhau, đồng loạt xuất kiếm đề phòng. Lưu Lăng Xuyên lên tiếng quát:

- Người đến là cao thủ phương nào! Mau xưng danh tánh!

Nói xong thì thấy y phục của đối phương nghèo hèn, có điều gương mặt lại đang tươi cười:

- Các vị đại gia đưa nhiều bạc quá, ta chỉ lấy chút tiền lẻ là được rồi.

Mọi người nhất thời thở nhẹ ra. Người này có phải cao thủ gì đâu, chẳng phải là tên bán mì kia sao?

Tiền Lăng Dị cười bảo:

- Tiểu tử, trước nay chỉ thấy kẻ khác chê được ít tiền, sao ngươi lại chê nhiều? Vị đại gia này đã thưởng cho thì cứ cầm đi, lắm lời thế?

Tên bán mì liền lắc đầu:

- Một bát mì năm đồng, ta không thể nhận nhiều hơn.

Tiền Lăng Dị kinh ngạc, không ngờ trên đời này còn có việc cổ quái như vậy, lớn tiếng quát:

- Đừng nhiều lời, cút!

Liền rút cây trường tiên tùy thân quất thẳng về phía tên bán mì. Gã bán mì có phần kinh hãi vội nghiêng người né ra. Một roi kia quất thẳng vào tảng đá xanh bên đường tạo ra một tiếng vang thanh thúy.

Tiền Lăng Dị nhìn thấy người kia tránh được một roi liền thay đổi thủ pháp. Vung đầu roi quấn lấy chân của tên bán mì, dùng sức kéo một cái, người kia không kịp đề phòng liền ngã xuống.

Kim Lăng Sương biết rõ không nên gây chuyện thị phi ở Ngõ Vương phủ này, liền thấp giọng:

- Mọi người mau lên đường! Đừng phí thời gian ở đây nữa.

Đám người đáp ứng một tiếng rồi nhao nhao tra kiếm vào vỏ. Tiền Lăng Dị hừ một tiếng:

- Đất kinh thành đúng là không thiếu chuyện lạ, chỉ một tên bán mì cũng quỉ dị như vậy. Con bà nó, đúng là quá tà môn.

Mọi người đang muốn rời đi lại thấy tên bán mì bò dậy, dường như hắn không sợ đau đớn, chặn trước mặt đám cao thủ Côn Luân :

- Các vị đại gia, tiểu nhân có tật xấu là không nhận tiền thưởng, xin ngài thu lại ngân lượng.

Đồ Lăng Tâm giận dữ nhìn tên điên trước mặt, quát lớn:

- Con mẹ nó, ngươi chán sống rồi sao?

Đang định vung kiếm đánh giết thì Tiền Lăng Dị lại cười lớn:

- Ha ha, đâu dễ gì gặp được người điên như hắn, Tam sư huynh cứ giao cho đệ!

Nháy mắt lại giơ roi quất tới, nghe tiếng xé gió kinh người hiển nhiên đã dụng tới bảy thành chân lực, đúng là muốn đánh tên bán mì kia đầu rơi máu chảy.

Trường tiên vừa vụt xuống, tên bán mì vẫn ngồi yên dưới đất. Nửa thân trên khẽ động liền tránh được một roi. Kim Lăng Sương nhìn ra thân pháp kẻ này không tầm thường thì rùng mình. Đã nhận ra tên bán mì này thân mang võ nghệ, có điều Tiền Lăng Dị vốn là kẻ nóng nảy nên không để tâm nhiều, cười lạnh nói:

- Tiểu tử thúi, gia gia đây thật muốn đánh chết ngươi!

Tay vừa quất xuống. Thế tới của trường tiên ác liệt nhắm thẳng đầu tên bán mì, e là hắn lành ít dữ nhiều.

Đầu roi xoắn tới, chỉ thấy tên bán mì nhẹ nhàng cử động thì trường tiên lướt ngang qua chân, tiếp theo đạp một cước liền giẫm lên trường tiên. Tiền Lăng Dị kinh ngạc, vận kình lực muốn thu hồi nhưng trường tiên như bị tảng đá nghìn cân đè xuống, hắn kéo đến mặt mũi đỏ bừng mà nó không hề nhúc nhích tí nào.

Lúc này đám người Côn Luân kinh hãi nói không nên lời, cả bọn mới hay nam tử bán mì này có công phu cao cường.

Kẻ lão luyện như Kim Lăng Sương sớm đã nhìn ra đối phương không phải hạng tầm thường, chỉ là nhất thời không đoán được lai lịch. Y thầm quan sát một hồi, thầm nhủ:

- Công lực thâm hậu như thế, nếu muốn tới cướp bảo vật thì không thể không đề phòng.

Lập tức trầm giọng hỏi:

- Xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ? Sao lại cản trở Côn Luân bọn ta hành sự?

Người nọ liền lắc đầu:

- Các vị đại gia, ta chỉ là muốn trả lại bạc cho các vị mà thôi, đừng trách ta đắc tội.

Nói xong liền lấy ra số ngân lượng Ngũ Định Viễn mà vừa thưởng cho hắn, muốn đem trả lại.

Kim Lăng Sương thấy đối phương không lộ ý đồ, liền nháy mắt với Mạc Lăng Sơn. Mạc Lăng Sơn hiểu ý, bước tới trước đưa tay nhận lại ngân lượng, khẽ khom người nói:

- Chúng ta xin nhận lại ngân lượng. Côn Luân Sơn mới đến kinh thành, còn chưa hiểu hết tập tục ở đây, đã đắc tội nhiều. Các hạ, xin nhường đường!

Nói xong ôm quyền chắp tay, hành lễ chu đáo.

Tên bán mì thấy người này hiểu lễ nghĩa, đứng nép vào một bên cười cười:

- Đại gia khách khí. Thật sự tiểu nhân chỉ muốn trả lại ngân lượng, tuyệt không có ý khác, mong các vị đừng để tâm.

Đám người Côn Luân thấy hắn lùi lại như đã biết sợ, liền đi ngang qua. Cũng là Tiền Lăng Dị thích gây sự, nhìn thấy người này dung mạo còn trẻ. Chỉ là một tên bán mì nho nhỏ lại ngang nhiên dám cản đường người của Côn Luân, đúng là gan to bằng trời. Lại nhớ tới trường tiên của mình bị đối phương giẫm dưới chân thì lửa giận càng cao. Hắn lặng lẽ đến bên sau tên bán mì, vô thanh vô tức đâm một kiếm muốn giết đối phương tại chỗ.

Tên bán mì đang quay lưng đi về quán, bỗng cảm thấy có một trận kình phong tập hậu, rõ ràng có kẻ ám toán. Trong lúc cấp bách liền nhảy vọt lên trên một bức tường, thân pháp vừa nhanh vừa chuẩn.

Tiền Lăng Dị thấy kẻ này tránh được ám chiêu âm độc "Đại Mạc Phi Yên" của mình, trong lòng có điểm hoảng sợ nhưng vẫn mạnh miệng quát:

- Tiểu tử thúi, hôm nay ta cho ngươi một bài học, về sau bớt hồ nháo trước mặt lão gia!

Tên bán mì đứng trên bờ tường, nhớ lại tình cảnh hung hiểm vừa rồi liền cảm thấy tức giận, lớn tiếng nói:

- Mấy người các ngươi thật ngang ngược, ta không thù oán gì với các ngươi, cớ gì lại muốn giết ta? Nếu không phải ta phản ứng nhanh nhẹn, giờ đã là còn cái xác không hồn. Các ngươi ra tay ác độc như vậy, có còn coi vương pháp ra gì chăng?”

Nói xong chỉ tay mắng to, không để tâm tới những thanh trường kiếm dày đặc trong tay đám người.

Tiền Lăng Dị nghe hắn dài dòng đạo lý, nhịn không được xì một tiếng khinh miệt:

- Vương pháp? Ta chính là vương pháp!

Nói xong liền vung kiếm lên muốn chém tới.

Kim Lăng Sương nhướng mày, đưa tay ngăn lại thấp giọng nói:

- Đại sự làm trọng, đừng gây chuyện nữa.

Tiền Lăng Dị bị sư huynh ngăn lại, không tiện tiếp tục sinh sự nên đành mắng lại:

- Tiểu tử thối! Hôm nay coi như ngươi may mắn, giữ lại được cái mạng chó của mình!

Nói xong liền lui về chỗ mọi người định rời đi.

Ngũ Định Viễn dù bị người lôi đi nhưng ánh mắt luôn quan sát hành động của tên bán mì. Thấy người này quyền cước không bài bản như đám danh môn đệ tử nhưng kình lực phi phàm, nội công thâm hậu, ắt hẳn cũng là cao thủ. Lúc này còn không cầu cứu đối phương thì đợi đến khi nào? Nhìn thấy sắp bị lôi ra phố, vội mở miệng kêu to:

- Đại hiệp! Xin người cứu tại hạ!

Lưu Lăng Xuyên vừa nghe liền điểm á huyệt của Ngũ Định Viễn nhưng đã muộn, tiếng kêu cứu của hắn đã truyền khắp con ngõ vắng vẻ.

Tên bán mì nghe Ngũ Định Viễn cầu cứu không khỏi ngỡ ngàng, lập tức nhảy xuống hỏi: “Rốt cuộc các ngươi là ai? Tại sao lại bắt vị huynh đài này?”

Kim Lăng Sương thấy cục diện ngày càng phức tạp, không muốn dây dưa quá lâu cùng người này, liền kéo Tiền Lăng Dị lại rồi ôm quyền nói:

- Vị tiểu ca này, sư đệ của ta trước nay lỗ mãng, hành sự không chừng mực đã đắc tội, xin huynh đừng để bụng.

Tên bán mì không quan tâm, chỉ thẳng vào Ngũ Định Viễn:

- Tại sao vị huynh đài này lại kêu cứu?

Kim Lăng Sương thản nhiên trả lời:

- Vị bằng hữu này của ta có bệnh, thần trí không được bình thường, hay nói những chuyện hồ nháo. Vừa rồi cũng vậy, huynh không nên tin là thật.

Tên bán mì nửa tin nửa ngờ nói:

- Vị huynh đài này có bệnh sao? Tiểu nhân cũng biết chút ý thuật, để ta bắt mạch cho hắn thử xem.

Sắc mặt Kim Lăng Sương thoáng chốc trầm xuống, trên giang hồ y có thân phận khá cao. Vừa nhún nhường như vậy đã mất mặt lắm rồi, không ngờ tên bán mì này chẳng biết nặng nhẹ, đúng là tự tìm đường chết.

Kim Lăng Sương không để ý tới hắn, nói với đám người:

- Chúng ta đi. Không cần để ý tới kẻ này

Nhìn thấy đám người muốn rời đi. Tên bán mì dang hai tay ra ngăn trước mặt, lắc đầu nói:

- Các vị đại gia vội gì chứ, vị huynh đài này khẩu vị không tốt, sắc mặt khó coi, xem ra có bệnh trong người. Tiểu nhân cũng biết chút ít y thuật cùng châm cứu, sao không để ta thử một lần?

Nghe ý của hắn là không muốn để đám người rời đi.

Trong mắt Kim Lăng Sương lóe lên sát cơ, nháy mắt sang Tiền Lăng Dị và Lưu Lăng Xuyên, trầm giọng nói:

- Làm gọn gang một chút

Tiền Lăng Dị cùng Lưu Lăng Xuyên đồng loạt ra tay, một bảo kiếm vô hình, một kiếm pháp như sóng dữ, trái phải hai đường công thẳng tới tên bán mì.

Hai người này là cao thủ nhất lưu trên giang hồ, đều là kẻ có thân phận, bình thường sao lại có chuyện liên thủ tấn công một tên vô danh tiểu tốt?

Chỉ là lần này bọn hắn từ Tây Lương đến kinh thành, chịu nhiều vất vả mới bắt được Ngũ Định Viễn, hôm nay xui xẻo bị một tên điên không hiểu chuyện cản đường. Đám người sợ dây dưa lâu sẽ xảy ra rắc rối, muốn trong vài ba chiêu kết thúc mọi chuyện.

Tiền Lăng Dị vốn tư cao tự đại, mới nãy bị thua trên tay tên bán mì này, giờ càng nóng lòng gỡ lại sĩ diện. Chiêu thức đánh ra càng ngoan độc.

Tên bán mì kia cả kinh, mắt thấy kiếm chiêu của Tiền Lăng Dị biến ảo dị thường, không biết thực hư để né tránh, một bên là trường kiếm thấp thoáng kim quang sáng rực của Lưu Lăng Xuyên. Tay chân luống cuống, vội nhún người một cái đã bay ra sau hai trượng. Đám người Côn Luân cả kinh:

- Khinh công cao cường như người này, sao chưa từng nghe danh trên giang hồ?

Tiền Lưu hai người thấy thân pháp của y quá nhanh, tự biết không thể truy đuổi nên dừng bước.

Tiền Lăng Dị không cam lòng, chỉ tay mắng:

- Tiểu tử chết dẫm! Có gan thì đứng lại đấu với gia gia của ngươi vài chiêu, chạy trốn như rùa rụt cổ còn ra thể thống gì?

Đám người chửi loạn một hồi nhưng tên bán mì vẫn trốn ở nơi kín nào đó, chắc là không dám tiếp tục chui ra gây sự.

Mạc Lăng Sơn ở một bên khuyên nhủ:

- Nhị vị sư huynh, hắn đã không dám ra thì không cần chấp nhất làm gì, chúng ta đi thôi!

Trong lòng Kim Lăng Sương không yên. Kinh thành cao thủ như mây chỉ sợ lại có người tới làm phiền, vội nói:

- Lục sư đệ nói đúng, chúng ta nhanh đi thôi

Tiền Lăng Dị mắng thêm vài câu rồi cũng đi theo đám người, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng kình phong đánh tới. Có ám khí ném đến, Tiền Lăng Dị vội xoay người giơ kiếm ngăn chặn. Chỉ cảm thấy hổ khẩu chấn động khiến cánh tay bủn rủn, một tiếng vỡ nát vang lên, đã thấy dưới đất xuất hiện nhiều mảnh vỡ. Đám người Côn Luân lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng rút kiếm. Vô số mảnh vỡ của cái bát dưới mặt đất không phải là do tên bán mì kia ném thì còn ai đây?

Đồ Lăng Tâm thấy một tên bán mì tầm thường lại không an phận, cứ dây dưa làm phiền, không nén nổi cơn giận lập tức quát lên:

- Mọi người lùi lại, để cho ta!

Hắn hét một tiếng, phát động công lực toàn thân, xuất ra tuyệt chiêu “Kiếm Cổ” nhắm thẳng tên bán mì, muốn cho đối phương nếm mùi đau khổ.

Đồ Lăng Tâm đứng hàng thứ ba trong Côn Luân, tính tình âm hiểm, trước nay rất ít xuất đầu. Lúc này mấy sư đệ thúc thủ vô sách trước một tên bán mì khiến hắn giận đến tím mặt, muốn ra tay giết chết tên tiểu tử không biết tốt xấu kia.

Lúc này dù không thể lên tiếng nhưng Ngũ Định Viễn thừa biết võ công của Đồ Lăng Tâm cao minh, có thể đối đầu cùng Linh Âm đại sư của Thiếu Lâm đương nhiên vượt xa Tiền Lăng Dị Lưu Lăng Xuyên. Nếu hắn ra tay chỉ sợ tên bán mì kia lập tức bỏ mạng dưới kiếm. Trong tình thế cấp bách, Ngũ Định Viễn gắng sức dùng đầu húc vào người Đồ Lăng Tâm. Đồ Lăng Tâm đưa tay túm lấy vạt áo ngực của hắn, đẩy nhẹ một cái liền khiến hắn ngã xuống đất.

Đồ Lăng Tâm cười lạnh nói:

- Bản thân còn không tự lo được, lại muốn xen vào chuyện của người khác!

Nhưng lời này chưa dứt, bỗng thấy tên bán mì phất ống tay áo một cái, kình lực phát ra cuốn lấy những mãnh vỡ dưới đất bay lên, bắn thẳng về phía đám người Côn Luân.

Lúc này Đồ Lăng Tâm đứng mũi chịu sào, tình thế hung hiểm. Những mảnh vỡ này mang theo nội lực hùng hậu, nếu trúng chỗ hiểm thì hậu quả thật không dám tưởng tượng, Đồ Lăng Tâm rút kiếm nhanh như chớp, cổ tay khẽ động thì thân kiếm lập tức phát ra một vòng hàn quang, mũi kiếm biến ảo bao trùm một vùng. Phần lớn những mãnh vỡ lao tới lập tức bị chém vỡ vụn nhưng một số mảnh thực quá nhỏ, Đồ Lăng Tâm thật sự khó tránh. Trên mặt bị cứa rách tận mười mấy vết xước máu tươi đầm đìa.

Mấy tên đệ tử bình thường đứng gần Đồ Lăng Tâm còn chưa kịp hiểu vì sao sư bá bị thương, đã thấy rất nhiều mảnh vỡ bay tới trước mặt. Cả bọn cuống quýt tránh né đồng thời nhao nhao kêu to:

- Má ơi!

- Tặc tử phóng ám khí!

Tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết vang lên không ít, lại có nhiều kẻ bị thương tại chỗ.

Cao thủ như Kim Lăng Sương và Tiền Lăng Dị thấy tình thế không ổn, đều ra sức nhảy về sau né tránh hoặc phất tay áo, hoặc dùng kiếm bổ loạn, lúc này mới ngăn lại được trận mãnh vụn như màn mưa sao bắn tới.

Đám hảo thủ vốn lịch duyệt phong phú trên giang hồ, không ngờ tên bán mì kia lại ra những chiêu thức như vậy, bản thân không bị thương nhưng không khỏi chật vật. Lúc này Đồ Lăng Tâm nộ hỏa công tâm, không màng lau máu trên hai mí mắt, hai mắt nhắm hờ sử kiếm đâm loạn. Nói là đâm loạn nhưng kiếm chiêu tuyệt không hề loạn, một kiếm xuất ra tựa như sấm sét đâm thẳng tới phía trước, vô thanh vô tức nhưng kiếm chiêu mãnh liệt hiểm ác. Chính là tuyệt chiêu “Kiếm Cổ” thành danh đã lâu, tên bán mì kia mà trúng chiêu thì chết không toàn thây.

“Kiếm Cổ” đâm tới, dù cao thủ nhất lưu trên giang hồ cũng phải nhường đường. Đồ Lăng Tâm muốn đại khai sát giới, nào biết lại đâm không trúng, y vội vàng lau đi máu trên mặt, tên bán mì đã biến mất. Đồ Lăng Tâm đang muốn chửi ầm lên thì nghe Tiền Lăng Dị hô to:

- Con mẹ nó, sao lại không thấy tiểu tử họ Ngũ? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK