Hách Chấn Tương ỷ vào võ công cao cường, không thèm để ý tới Hồ Mị Nhi mà khoanh tay đứng ngạo nghễ, ngửa mặt lên trời.
Trường diện trở nên căng thẳng. An Đạo Kinh sợ có biến, vội tiến lại hừ một tiếng, mắng:
- Hách giáo đầu! Tiên cô có ý mến tài, sao ngươi lại cự tuyệt người ngoài ngàn dặm? Mau mau bồi tội với Tiên cô!
Nói xong lay lay cánh tay Hách Chấn Tương, muốn hắn tạ tội.
Hách Chấn Tương hừ một tiếng, thầm nghĩ: “Thôi cũng được. Nể thể diện của thống lĩnh, ta đành nhường nữ nhân vô sỉ này một lần”
Hắn miễn cưỡng khom người, lạnh lùng thốt:
- Tiên cô ở trên cao, nếu hạ quan có chỗ thất lễ, xin rộng lượng thứ cho.
Lúc nói thì khóe mắt lại nhìn đi nơi khác, xem ra không hề có thành ý.
An Đạo Kinh đang định mắng tiếp, Hách Chấn Tương đã tránh ra chỗ khác, để mặc cho mình Hồ Mị Nhi ở lại. An Đạo Kinh xấu hổ, vội khom người chắp tay nói:
- Xin lỗi, Hách giáo đầu xuất thân bộ Hình, tính tình thô lỗ hay đắc tội với người. Xin Tiên cô đừng chấp nhặt hắn.
An Đạo Kinh nghĩ đến quan hệ giữa Hồ Mị Nhi cùng Giang Sung, bất giác lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tâm thần không yên.
Qua một hồi lâu, Hồ Mị Nhi lắc đầu nói:
- Bỏ đi. Ta có thân phận thế nào, sao phải tức giận vì hắn.
An Đạo Kinh nghe thì mừng rỡ, thở ra một hơi dài:
- Tiên cô thật là khoan dung độ lượng, hạ quan vạn phần bội phục.
Hồ Mị Nhi cười cười như không hề tính toán, nhìn về Hách Chấn Tương nói:
- An Thống lĩnh, ngài vừa nói Hách giáo đầu xuất thân từ bộ Hình, trước kia hắn là bộ khoái sao?
An Đạo Kinh nghe đối phương dò hỏi về Hách Chấn Tương, trong lòng kiêng kị liền hắng giọng một tiếng, nói:
- Không phải. Trước kia hắn là giáo đầu của bộ Hình, từng là tổng giáo tập của ba ngàn bộ đầu Trung Nguyên.
An Đạo Kinh không muốn hai người lại xung đột, chỉ nói qua loa cho có lệ. Nào ngờ Hồ Mị Nhi vừa nghe thì đưa tay che miệng, làm bộ sợ hãi:
- A! Thì ra Hách giáo đầu có lai lịch lớn đến như vậy!
An Đạo Kinh rùng mình cười khổ:
- Tiên cô nói giỡn rồi.
Chỉ thấy Hồ Mị Nhi lộ vẻ nghi hoặc, đôi mắt đẹp dừng ở An Đạo Kinh, cau mày nói:
- An Thống lĩnh, ta muốn hỏi ngài một chuyện.
An Đạo Kinh húng hắng một tiếng:
- Tiên cô có chuyện xin cứ nói.
Hồ Mị Nhi nhìn sang Hách Chấn Tương cười nói:
- An Thống lĩnh, không biết võ công của Hách giáo đầu như thế nào, còn cao hơn ngài chăng?
Lời này vừa ra, mọi người lộ vẻ ngượng ngùng. Ngay cả Hách Chấn Tương cũng xoay đầu lại. Dương Túc Quan quan sát ở bên, thầm nghĩ: “Thủ đoạn của Hồ Mị Nhi thật cay độc, muốn gây thị phi chia rẽ”
Mắt thấy Hồ Mị Nhi cười dài đang nhìn mình. An Đạo Kinh cũng là cao thủ đâm bị thóc chọc bị gạo, sao không biết đối phương có ý ly gián? Hắn cười khổ vài tiếng, nói:
- Ta chưa từng giao đấu với Hách giáo đầu, nhưng có lẽ là ngang ngửa!
Hồ Mị Nhi làm như rất kinh ngạc, nói:
- Ai da! An Thống lĩnh thật là tài năng! Hách giáo đầu danh chấn Lưỡng Hồ, có ai mà không biết, ai mà không nghe. Không ngờ thống lĩnh có thể ngang tay với hắn, thật sự làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi!
Thị có ý kéo thật dài hai chữ "Ngang tay", dụng tâm khiến người khó mà chịu nổi. An Đạo Kinh nghe thì tức giận, thầm nghĩ: “Mụ giặc cái này, nói chuyện thật là độc địa”
Hồ Mị Nhi vén một sợi tóc trên mặt, thấy sắc mặt hắn khó coi, cười nói:
- An Thống lĩnh ! Kỳ thật ngài cần gì phải thẹn đây? Dù đánh không lại người ta cũng là bình thường! Ngài xem Hách giáo đầu khí lực mạnh mẽ. Người bên ngoài không biết, còn tưởng rằng hắn mới chính là thống lĩnh của Cẩm Y Vệ. Ta xem trong đám thủ hạ của ngài có người như thế, ngày sau càng làm càng thành công vang dội à. An Thống lĩnh cũng từng bước thăng quan tấn tước theo. Ha ha! Ha ha!
Nói xong cười ha hả. Trong tiếng cười như chuông bạc của Hồ Mị Nhi, chỉ thấy bộ mặt An Đạo Kinh trở nên âm tình bất định, Hách Chấn Tương cũng lộ vẻ khó xử. Đám người còn lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều lắc đầu không thôi.
Dương Túc Quan ở một bên thầm nghĩ: “Mấy câu này đúng là giết người không dao, có độc dược nào trên thế gian có thể sánh bằng? Quả nhiên Bách Hoa tiên tử là cao thủ nhất đẳng về dùng độc”
Chàng biết An Đạo Kinh khí độ nhỏ nhen, trước nay đã hại không biết bao nhiêu thuộc hạ, khiến cho Cẩm Y Vệ không còn cao thủ. Mấy câu này đánh trúng chỗ yếu hại của hắn. Xem ra tiền đồ của Hách giáo đầu kia thật là đen tối.
Quả nhiên mấy câu nói đó như đâm sâu vào tim An Đạo Kinh, bình sinh hắn không được độ lượng khoan hồng, đang buồn rầu vì bản thân ngày càng mập ra, lúc này thầm tính toán:
“Võ công của Hách Chấn Tương quả thật cao cường, ta thật sự kém hắn. Lão cẩu tử Giang Sung kia là hạng có mới nới cũ. Nếu dùng họ Hách này lâu, nhất định lão cẩu tử kia sẽ yêu thích võ dũng của hắn, ta không thể không đề phòng điểm này.”
Lại xoay chuyển ý nghĩ:
“Có điều khó khăn lắm Cẩm Y Vệ mới có một cao thủ như thế, ta không thể để mụ giặc cái nọ châm ngòi ly gián mà dễ dàng bỏ đi. Như vậy, không biết tới năm nào tháng nào mới tìm một người như Hách Chấn Tương này.”
Hắn nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn có âm ảnh không tan, quả thực khó mà quyết đoán.
Thần sắc An Đạo Kinh biến đổi không ngớt. Hách Chấn Tương ở một bên quan sát, biết bản thân sắp gặp họa. Hắn sải bước lại, quỳ xuống chắp tay nói:
- Thống lĩnh đại nhân minh giám! Đại nhân có ân cứu mạng thuộc hạ. Hách Chấn Tương còn sống một ngày thề không dám quên, càng không dám động thủ cùng thống lĩnh. Lời của ngoại nhân như gió thoảng, đại nhân đừng để ở trong lòng.
Nói xong trợn mắt nhìn Hồ Mị Nhi, như muốn một đao chém đối phương thành hai mảnh mới tiêu tan lửa giận trong lòng.
An Đạo Kinh nghe thì an tâm một chút, đang muốn đáp lời thì Hồ Mị Nhi cười nói:
- Vậy sao? Hách giáo đầu của chúng ta thực biết đạo làm người, rõ ràng võ công cao hơn người ta, lại biết kính lễ với trưởng quan. Giỏi lắm, giỏi lắm, như vậy về sau nhất định Giang đại nhân càng ưa thích.
An Đạo Kinh nghe thì trong lòng chấn động, ý tưởng giữ Hách Chấn Tương ở lại tan nhanh.
Sắc mặt Hách Chấn Tương cũng đại biến, thấy tình thế bất ổn, hắn vội cúi đầu:
- Thống lĩnh chớ nghe người ngoài ăn nói lung tung. Võ công của ngài cao tuyệt, đao pháp có một không hai trong kinh thành, thuộc hạ dù lớn gan gấp mười cũng không dám tranh công cùng ngài.
Mọi người thấy vị giáo đầu này cung kính mười phần, đều thầm khen hắn rất hiểu biết đạo lý quan trường.
An Đạo Kinh thấy hắn cúi đầu quỳ gối, trước mặt mọi người tôn sùng bản thân mình như thế, lúc này yên lòng trở lại, thầm nghĩ:
“Người này trung thành với ta như thế, xem ra không cần đề phòng hắn”
Hắn cười ha hả, kéo Hách Chấn Tương dậy, nhìn thoáng qua Hồ Mị Nhi cười to, đề tỉnh đối phương không cần châm ngòi ly gián nữa:
- Ta với Hách giáo đầu thân thiết như vậy. Lời lẽ của ngoại nhân thật nhàm chán, hai ta không nên để trong lòng!
Hồ Mị Nhi chỉ cười cười như không, vẻ mặt bình thản nhưng mọi người càng thêm lo lắng, không biết thị lại có âm mưu gì.
Bộ dáng Hách Chấn Tương đầy khó chịu, hai mắt như phún lửa nhìn Hồ Mị Nhi. Hồ Mị Nhi không để ý mà chỉ ngẩng đầu nhìn trời. Mắt thấy còn lâu mới tới canh ba, thị mỉm cười nói:
- Không biết đám hòa thượng trốn nơi nào, sợ là bọn hắn chịu không nổi đã bỏ chạy sạch, như vậy cuộc hẹn tới nay xem như bị hủy.
Vân Tam Lang không có cơ hội thể hiện sớm đã bực mình, lúc này bồi cười lấy lòng mỹ nữ:
- Tiên cô nói đúng! Đám hòa thượng Thiếu Lâm Tự đích thị là rất sợ Tiên cô, lúc này đã chạy trốn không thể nghi ngờ.
Hồ Mị Nhi liếc sang hắn một cái, cười nói:
- Tam Lang nói phải! Chỉ cần Tam Lang của chúng ta đầu nhập Thiếu Lâm Tự, bỏ quên bằng hữu, thất tín vong nghĩa là không thể nghi ngờ.
Vân Tam Lang nghe lời châm chọc, không giận mà chỉ cười hì hì. Người này thật sự háo sắc, ánh mắt gian tà chỉ chăm chăm nhìn các bộ phận nhạy cảm trên thân Hồ Mị Nhi, vẻ mặt mê loạn, không ngừng gật đầu như không biết người ta đang châm chọc bản thân.
An Đạo Kinh thấy thuộc cấp như vậy thì than thở:
“Con mẹ nó, trong Cẩm Y Vệ lại có hạng giá áo túi cơm như vậy, khó trách Đông Xưởng Lưu Kính ngày càng coi thường lão tử. Giang đại nhân đối với ta ngày càng kém.”
Hắn quay đầu đã thấy Hách Chấn Tương đầy mặt sát khí, tựa hồ chỉ muốn ra tay giáo huấn Hồ Mị Nhi, thoáng chốc lại thở dài buồn rầu:
“Hạng phế vật không ra gì thì nhu thuận nghe lời, cao thủ được việc lại cao ngạo khó thuần, thật không có một thủ hạ nào tốt. Ai... Ngày nay làm thống lĩnh thật khó khăn.”
Mắt thấy Vân Tam Lang liên tục xoa tay, nước miếng chảy xuống. Hồ Mị Nhi thấy bộ dáng hạ cấp này thì cười thầm không thôi. Tâm niệm vừa động liền nghĩ ra mưu kế chọc ghẹo, thị vuốt tóc mỉm cười nói:
- Tam Lang, ngươi lại đây.
Vân Tam Lang vừa mừng vừa sợ, nghe đối phương gọi mình tới thì hồn phi phách tán, thất khiếu ngất ngây. Hắn run rẩy đi tới. nhẹ giọng yếu đuối như toàn thân không còn nửa điểm sức lực:
- Tiên... Tiên cô có gì đại sự chỉ giáo?
Hồ Mị Nhi lấy ra một cái túi vải nhỏ, thản nhiên cười nói:
- Lúc trước mắng ngươi thật không phải, ngươi nhận lấy túi vải xem như ta bồi tội đi.
Vân Tam Lang thấy Bách Hoa tiên tử tươi cười với mình, sao nén nổi hưng phấn? Vội vàng đưa tay chộp túi vải về, tiếp theo hung hăng bóp cánh tay Hồ Mị Nhi một cái. Cảm giác cổ tay trắng mịn mềm mại, đúng tuyệt sắc thiên hương. Hắn tê dại một hồi mới cười nói:
- Tiên cô, vật ngươi cho ta có lai lịch gì? Là đồ quan trọng bên người sao, muốn ta giữ lại để làm tin?
Nói xong cười dâm lên.
An Đạo Kinh thấy vô sỉ hắn như thế giận đến sôi máu, hận không thể xông tới đánh cho mấy cái tát.
Hồ Mị Nhi lại lơ đãng, liếc mắt nhìn Vân Tam Lang nói:
- Ngươi đang nghĩ đi đâu vậy? Túi vải này có chứa giải dược mà đám hòa thượng Thiếu Lâm đang thèm khát mỏi mòn con mắt. Lát nữa có xung đột, ta sợ có điều sơ xuất nên muốn ngươi bảo quản một lát. Võ công của Tam Lang ngươi cao cường, tất nhiên thừa sức bảo vệ nó.
Sóng mắt của thị lưu chuyển, kiều mỵ động lòng người. Vân Tam Lang chìm đắm bên trong, nhất thời quên cả danh tính của mình.
Vân Tam Lang háo sắc nhưng An Đạo Kinh là hạng cáo già, Hách Chấn Tương lại là thiết hán tỉnh táo hơn người. Hai người nhìn nhau, đều thấy trong việc này có điều dối trá.
Hách Chấn Tương sinh nghi, thấp giọng nói:
- Nữ nhân này sở trường về độc công, nên cất kỹ giải dược, sao dễ dàng nhờ ngoại nhân giữ hộ? Việc này thực có vấn đề.
An Đạo Kinh cũng gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta xem nữ nhân này lại có âm mưu nào đó. Hách giáo đầu qua hỏi một chút, đừng để huynh đệ chúng ta bị hại.
Hắn không thể đắc tội Hồ Mị Nhi trước mặt, liền muốn Hách Chấn Tương thăm dò. Nếu hai người có bất hòa sẽ ra mặt giải vây.
Hách Chấn Tương gật đầu, đến trước mặt Hồ Mị Nhi rồi trầm giọng nghiêm khắc hỏi:
- Giang hồ đồn rằng Bách Hoa tiên tử võ công phi phàm, tuyệt học độc môn có một không hai trên võ lâm. Tiên cô cao cường võ công, giải dược quan trọng như thế sao không tự giữ lấy? Lát nữa nếu chúng ta gì sơ xuất, sẽ biết trả lời thế nào? Không lẽ Tiên cô có ý đồ khác sao?
Hồ Mị Nhi còn chưa đáp lời, Vân Tam Lang đã chỉ vào Hách Chấn Tương, giận dữ quát:
- Họ Hách kia. Ngươi thấy người ta tốt với ta liền đỏ mắt sao? Da mặt ngươi thật dày!
Nói xong xông lên phía trước, liền muốn kéo áo Hách Chấn Tương.
Hách Chấn Tương vẫy nhẹ tả chưởng, kình lực kéo tới chấn lui Vân Tam Lang vài bước, lắc đầu nói:
- Tiên cô võ nghệ phi phàm, Cẩm Y Vệ chúng ta không dám múa rìu qua mắt thợ, xin hãy thu túi gấm về cho!
Hồ Mị Nhi bị hắn ép hỏi một trận, chỉ hừ một tiếng nói:
- Ngươi thật là kỳ quái, ta chỉ nhờ giữ vật chứ nào có mưu đồ gì? Xem các ngươi sợ bóng sợ gió như vậy, không có nửa điểm khí phách của nam tử hán, thật là xấu hổ!
Hách Chấn Tương nghe thị trào phúng, hắn trầm mặt xuống, không hề nhường nhịn mà lạnh lùng thốt:
- Tiên cô không cần dùng lời lẽ đả kích, nam nhân chúng ta hành tẩu giang hồ dựa vào mạng đổi mạng. Tiên cô tuổi còn trẻ mà biết mỹ sắc dụ người như vậy. Giải dược này quan trọng như thế, hãy tự bảo quản cho tốt đi!
Hồ Mị Nhi nghe thì cả giận nói:
- Chờ một chút! Cái gì mỹ sắc dụ người? Rốt cuộc ngươi nói gì?
Hách Chấn Tương thản nhiên nói:
- Tiên cô không cần tức giận, đã làm thì không sợ người khác nói. Hách mỗ nói ngươi mỹ sắc dụ người là có ý khen tặng, cần gì cho là ta chế diễu?
Hồ Mị Nhi thấy hắn ngạo mạn thì giận dữ muốn điên, lắp bắp quát:
- Ngươi... Ngươi nói những lời này là có ý gì? Ngươi... Ngươi là nói ta luồn cúi bồi tiếp người khác, mới có thể hành tẩu trên giang hồ sao?
Hách Chấn Tương khinh thường, ngẩng đầu nhìn trời không đáp, xem Hồ Mị Nhi như một nữ nhân thấp hèn.
Hồ Mị Nhi tức giận đến toàn thân phát run. Bản tính của thị vốn phong lưu, nếu người khác dùng điều này châm chọc vài câu thì cũng không tức giận đến mức như thế. Chỉ là thị luôn luôn tự phụ về võ công tài trí của mình. Hách Chấn Tương buông lời khinh thị bản lãnh, đã phạm vào đại kị của thị .
Trong cơn giận dữ, Hồ Mị Nhi the thé cất giọng:
- Họ Hách kia! Ta chỉ nhờ người giữ vật, ngươi lại nói lời tổn hại ta như vậy!... bổn cô nương nhớ kỹ điều này! Hôm nay ngươi dám làm nhục ta, một ngày nào đó, ta... nhất định ta phải khiến ngươi quỳ xuống bồi tội!
Hách Chấn Tương liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng thốt:
- Bằng vào võ nghệ của cô nương, sợ còn phải luyện thêm mấy chục năm nữa.
Hồ Mị Nhi thấy hắn một bộ coi thường, sắc mặt xanh mét. Không ngờ nước mắt tràn mi, cắn răng không thành tiếng:
- Ngươi... Ngươi thật đáng giận!
An Đạo Kinh thấy Hách Chấn Tương dùng lời lẽ kích bác nữ ma đầu khóc lóc trước mọi người. Hắn thầm sung sướng, có điều sợ có chuyện nên đành bước lên nói:
- Chư vị, đại địch đang trước mặt, còn phân tranh làm gì? Tam Lang cẩn thận cất kỹ vật nọ là được, đừng phụ sự phó thác của Tiên cô.
Lúc này hắn đã không quản Hồ Mị Nhi có âm mưu gì, đành để Vân Tam Lang nhận lấy túi gấm, nếu xảy ra chuyện thì sẽ ứng phó sau.
Vân Tam Lang nhét túi giải dược vào lòng, hung hăng trừng mắt mắng Hách Chấn Tương một câu:
- Đồ thối tha!
Hách Chấn Tương chỉ nhắm mắt dưỡng thần, không lên tiếng.
Hồ Mị Nhi cúi đầu bất động một hồi tựa hồ rất bi phẫn. Mọi người vừa kinh vừa sợ, không biết thị có tức giận đến mức ra tay đả thương người hay không.
An Đạo Kinh lo lắng, liếc mắt ra hiệu cho Hách Chấn Tương, hi vọng hắn tới xin lỗi Bách Hoa tiên tử nhưng Hách Chấn Tương vẫn ngẩng đầu nhìn trời, không hề có ý nhận sai.
Thấy như vậy, An Đạo Kinh thầm kêu khổ không thôi. Hồ Mị Nhi có quan hệ không nhỏ cùng Giang Sung, nếu thị ôm hận, Hách Chấn Tương chắc chắn nếm mùi đau khổ. Bản thân hắn cũng khó tránh khỏi liên luỵ. Chỉ là đang lúc cần người, dù bị trách cứ cũng phải bảo trụ mũ miện cho Hách Chấn Tương.
Lại qua thời gian một tuần hương, Hồ Mị Nhi lau nước mắt ngẩng đầu, đã thấy thần sắc trấn định như thường.
An Đạo Kinh thở ra một hơi thầm nghĩ:
“Nguy hiểm thật! Hách giáo đầu nhiều lần đắc tội nữ nhân này, ngày sau không nên để bọn họ giáp mặt”
Hồ Mị Nhi đi tới trước Vân Tam Lang, vén áo thi lễ nói:
- Vân Tam ca khí khái anh hùng, khẳng định sẽ bảo quản tốt giải dược cho tiểu nữ.
Vân Tam Lang ngửa mặt lên trời cười to, nói:
- Tiên cô yên tâm! Ta không phải hạng người phá hư như loài heo chó, chắc chắn sẽ làm tốt việc nàng giao phó.
Nói xong lại cười dâm một tiếng:
- Có điều đừng quên sự tình quan trọng nhất, Tiên cô nên thưởng ta thứ gì?
Lại đưa tay muốn ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Hồ Mị Nhi.
Hồ Mị Nhi lắc mình tránh đi, cười nói:
- Đã xong việc đâu mà ngươi nghĩ hay quá nhỉ!
Mọi người thấy nữ nhân này khôi phục vẻ thiên kiều bá mị, khó mà tưởng tượng thị mới vừa cúi đầu khóc nức nở.
Vân Tam Lang cười ha hả, đi đến một chỗ cây cối trong khe núi. Đơn Quốc Dịch kêu lên:
- Ngươi muốn đi đâu?
Vân Tam Lang tức giận đáp trả:
- Lão tử muốn đi tiểu, ngươi muốn đi theo sao?
An Đạo Kinh thấy lời lẽ đầy thô tục của thuộc cấp, mắng:
- Còn Tiên cô ở đây, sao ngươi tùy tiện như vậy?
Vân Tam Lang cười dâm nói:
- Cũng bởi nàng ở bên, đũng quần của ta đây đã căng chật không chịu nổi!
Lời này rất là hạ lưu, chọc giận An Đạo Kinh tức đến thở không ra hơi. Khuôn mặt Hồ Mị Nhi cũng trắng bệch, mọi người ở bên lại hi hi cười thầm.
Dương Túc Quan nấp trên sườn núi, thấy Vân Tam Lang đi về hướng mình thì mừng rỡ:
- Thật là trời giúp ta!
Trong ngôi đình tuy có nhiều cao thủ nhưng chàng ỷ vào võ công cao cường. Thừa dịp đám người không đề phòng, liền xuất kỳ bất ý phi thân xuống. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK