Lại nói một đao của Sát Kim muốn giết chết Tần Trọng Hải ngay tại chỗ. Y nằm sấp trên mặt đất, chờ thật lâu nhưng thanh đao của Sát Kim lại chậm chạp không chém xuống, tựa hồ có ý đùa bỡn. Tần Trọng Hải quay đầu lại, phẫn nộ quát:
- Ngươi muốn thì cứ giết, cần gì phải trêu đùa lão tử!
Chỉ nghe “đương” một tiếng, không ngờ hai tay Sát Kim run rẩy, mã đao trong tay rơi xuống đất. Với võ công của lão, nếu không phải trong lòng chấn động rất mạnh, tuyệt không có hành động hoảng hốt như thế.
Tần Trọng Hải ồ một tiếng, vừa rồi động đất mà đối phương không thèm để ý, sao lúc này lại làm bộ làm tịch, chần chờ không xuống tay? Y ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi sao vậy, trúng gió chăng?
Lại nghe giọng nói run run của Sát Kim vang lên:
- Ngươi… Hình xăm trên lưng ngươi do đâu mà có?
Tần Trọng Hải xoay vai muốn nhìn qua lưng mình, thầm nghĩ:
“Lão đầu tử này kỳ quái, hai nước giao chiến ngươi chết ta sống, sao còn thời gian nhắc đến mấy chuyện nhàm chán này?”
Ánh trăng chiếu xuống, chỉ thấy trên lưng y có xăm một con mãnh hổ có hai cánh rất dài, bộ dáng hung ác đang giương nanh múa vuốt bay lên cao, bên cạnh có đề mấy câu thơ: “Ngày sau như thỏa lòng non nước, Mới biết Hoàng Sào cũng trượng phu”
Hình xăm này từ nhỏ đã có trên lưng Tần Trọng Hải, hơn ba mươi năm trôi qua, dĩ nhiên đã quen thuộc đến phát chán. Y lập tức hừ một tiếng, nói:
- Từ nhỏ ta đã có hình xăm này, nó cản trở ngươi hạ thủ sao?
Sát Kim run rẩy thân hình, run giọng hỏi:
- Từ nhỏ đã có hình xăm này! … Phải chăng ngươi họ Tần?
Tần Trọng Hải nhìn vẻ mặt kì lạ của đối phương, trong lòng buồn bực, thầm nghĩ:
- Năm đó khi ta hạ sơn, sư phụ luôn mãi dặn dò. Bảo ta tuyệt đối không được để người khác thấy hình xăm này. Bộ dạng Sát Kim này thật kỳ quái, xem ra hình xăm của ta có ẩn chứa điều kỳ lạ nào đó!
Y không biết lai lịch của hình xăm, nhất thời lấy làm khó hiểu. Chỉ ừm một tiếng, đáp:
- Xem ra ngươi không phải hạng nông cạn quê mùa, còn biết tôn tính của gia gia. Nói rõ cho ngươi vậy, lão tử đi không cải danh, ngồi không đổi họ, chính là Liêu Đông Du Kích Tần Trọng Hải.
Sát Kim nuốt một ngụm nước miếng, khàn khàn hỏi:
- Cửu Châu Kiếm Vương là gì của ngươi?
Tần Trọng Hải kinh ngạc, không ngờ đối phương lại biết lai lịch bản thân. Tuy sư phụ không thích nhưng có người đã biết, y không tiện phủ nhận, ngang nhiên nói:
- Coi như ngươi mắt tốt. Cửu Châu Kiếm vương không phải người ngoài, chính là sư phụ của ta.
Y nói tiếp:
- Nói cho ngươi biết! Hôm nay ta bại dưới tay ngươi, không phải võ học của sư phụ ta xoàng xĩnh, chỉ là ta học nghệ không tinh, ngươi nhất định phải nhớ kĩ điều này trong lòng!
Sát Kim lại la hoảng một tiếng, giơ tay chỉ vào Tần Trọng Hải, run giọng nói:
- Là ngươi… Thì ra là ngươi!
Tần Trọng Hải thấy bộ dạng quái dị của lão, cười lạnh nói:
- Nói nhảm, ta đương nhiên là ta, chẳng lẽ ta lại là tổ tông của ngươi? Muốn giết thì cứ giết, cần gì nhiều lời vô nghĩa?
Lại thấy Sát Kim quỳ rạp xuống đất, sau đó lớn tiếng khóc bi thương. Tần Trọng Hải lòng đầy ngạc nhiên, thầm nghĩ:
“Ăn no rỗi việc rồi nổi cơn điên sao!”
Y trộm bò dậy muốn chạy trốn, Sát Kim không ngăn cản mà vẫn không ngừng quỳ lạy trước cây đại thụ nọ, nước mắt tuôn rơi như mưa, vẻ mặt vô cùng kích động.
Tần Trọng Hải thầm nghĩ:
“Lão quái vật giết người không chớp mắt này sao lại tha cho ta một mạng, sau đó còn khóc to quỳ lạy vậy? Hay lão tử là phụ thân của hắn, hắn đi vạn dặm tìm người thân, cuối cùng đã tìm được?”
Sát Kim năm nay đã gần sáu mươi, Tần Trọng Hải nhất định không phải cha ruột của lão. Có điều bộ dạng đối phương lúc này rất kỳ quái, Tần Trọng Hải thật sự nghĩ không ra, liền ngừng lại xem xét.
Qua một hồi lâu, Sát Kim ngừng khóc, từ từ đứng dậy rồi thở dài than rằng:
- Ý trời, là ý trời!
Tần Trọng Hải cười hắc hắc:
- Cái gì mà ý trời? Ngươi trúng gió rồi chăng?
Sát Kim nghe y trào phúng nhưng không tức giận, chỉ thở dài nói:
- Ông trời có mắt, không để ta hại ngươi. Nhưng… ngươi rõ ràng là đồ đệ của “Cửu Châu Kiếm Vương” Phương lão sư, sao lại đi làm mệnh quan triều đình? Hại ta suýt nữa giết lầm người.
Tần Trọng Hải thấy lời nói của lão có vẻ châm chọc, nhịn không được hừ một tiếng, nói:
- Sao? Theo ý của ngươi thì, đồ đệ Cửu Châu Kiếm Vương không thể làm quan sao?
Sát Kim gật đầu nói:
- Xem ra sư phụ ngươi còn chưa nói chuyện cũ cho ngươi nghe, ngươi quả thật không biết mình là ai.
Lão lại nhìn cây đại thụ, tiếp tục thở dài:
– Thôi quên đi, sư phụ ngươi không nói là có dụng ý riêng. Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt.
Nói rồi nhặt thanh cương đao rơi dưới đất của Tần Trọng Hải lên đưa cho y. Tần Trọng Hải đưa tay tiếp nhận thì lấy làm kỳ, hỏi:
- Ngươi làm gì vậy? Không sợ lão tử chém ngược tặng ngươi một đao sao?
Hai người đang đánh đấm kịch liệt, không biết tại sao Sát Kim vô duyên vô cớ đem đao trả lại. Tần Trọng Hải thu được lợi nhưng trong lòng càng thêm khó hiểu.
Sát Kim nhìn về phía chân trời, xuất thần nghĩ ngợi như không nghe được câu hỏi của y, Tần Trọng Hải thấy đối phương không phòng bị, mừng thầm nghĩ rằng:
“Bây giờ lão tử cho ngươi một đao, bảo đảm đầu ngươi rụng ngay tại chỗ”
Hắn thầm vận khí, đang muốn xuất đao thì Sát Kim lên tiếng:
- Ta muốn hỏi một chuyện, xin ngươi thành thật trả lời.
Tần Trọng Hải đỏ mặt hạ đao, cười gượng nói:
- Ngươi muốn hỏi cái gì? Vị trí đóng quân cùng an bày sắp xếp của triều đình chúng ta sao?
Y đã hạ quyết tâm, nếu Sát Kim hỏi bí mật quân tình sẽ nói hươu nói vượn đối phó, tuyệt không để đối phương biết.
Sát Kim hít một hơi thật sâu, đột nhiên hỏi:
- Nói cho ta biết, tấm da dê nọ giờ ở đâu?
Tần Trọng Hải giật mình hoảng sợ, hỏi ngược lại:
- Ngươi hỏi để làm gì?
Sát Kim cúi đầu như trong lòng chất chứa sự thống khổ, chỉ nghe lão thấp giọng nói:
- Một năm trước ta có được tấm da dê đó. Sau đó theo lời cố nhân, đem nó giao cho một tiêu cục ở Tây Cương, nhờ bọn họ đưa đến thành Bắc Kinh, không biết nó có bình an đến nơi chăng?
Tần Trọng Hải run giọng nói:
- Thì ra tấm da dê đó là do ngươi… Là ngươi đưa đến Yến Lăng tiêu cục!
Mắt thấy Sát Kim gật đầu, Tần Trọng Hải càng thêm kinh ngạc. Y từng nghe Ngũ Định Viễn kể lại huyết án của Yến Lăng tiêu cục, không ngờ người từng dùng mười vạn lượng bạc trắng nhờ Tề Nhuận Tường bảo tiêu, chính là vị tướng ngoại tộc trước mắt này.
Y ngây người một hồi lâu, nói:
- Lão huynh ngươi cũng thật lạ, việc này thuần túy là chuyện của Đại Minh chúng ta, người ngoại tộc như huynh sao phải “không trâu bắt chó đi cày” xen vào, quan tâm tới mấy chuyện không phải của mình?
Sát Kim buồn bã nói:
- Tất cả đều do một lão bằng hữu… Ài…Nói đến việc này thật xấu hổ, nếu không phải công tử của Lương Tri Nghĩa đại nhân lưu lạc đến Tây Cương, tìm ta rồi giao lại da dê, thì đến giờ ta vẫn chưa thể hoàn thành việc cố nhân giao phó, chỉ mặc da dê kia biến mất trên thế gian.
Nói rồi lão ngẩng đầu nhìn Tần Trọng Hải với ánh mắt hối lỗi, như đã làm điều gì sai với y vậy.
Tần Trọng Hải bị đối phương dùng ánh mắt kỳ quái xem xét, vội trả lời:
- Lão huynh yên tâm đi! Tấm da dê kia đang bình an ở trong tay đồng liêu của ta, không cần lo lắng nhiều.
Sát Kim nhẹ nhàng thở ra như an tâm rất nhiều. Lão thu đao trở về, nói:
- Tiểu bằng hữu, thứ cho ta nhiều lời khuyên ngươi một câu, ngày sau ngàn lần cẩn thận trong triều. Nói chuyện cẩn trọng hơn, tốt nhất đừng để người khác nhìn thấy hình xăm trên lưng ngươi. Biết rồi chứ?
Lời nói chất đầy vẻ hiền hòa, giống như một vị tiền bối che chở cho hậu bối vậy.
Tần Trọng Hải kinh ngạc hỏi:
- Chờ một chút, những lời này của lão nghĩa là sao?
Sát Kim không đáp mà chỉ thở một hơi dài. Thân thể chớp động, thoáng chốc đã bay ra xa mấy trượng.
Tần Trọng Hải thấy cử chỉ lời nói của đối phương quỷ dị, liền đuổi theo kêu lên:
- Con mẹ nó, lão chỉ mới nói có một nửa, cái hiểu cái không đã chạy mất!
Chỉ nghe thanh âm của Sát Kim truyền lại từ xa:
- Tiểu bằng hữu, ngươi tự bảo trọng bản thân cho tốt. Lát nữa gặp lại trên chiến trường.
Khi nói thì thân ảnh chớp động, phút chốc đã biến mất trong bóng tối.
Tần Trọng Hải đề khí đuổi theo. Sát Kim lại như được chắp thêm cánh bay đi, chốc lát đã không thấy bóng dáng. Tần Trọng Hải lòng đầy nghi ngờ, chậm rãi đi về phía trước, thầm nghĩ:
“Rốt cuộc lão tiểu tử kia bị sao vậy? Sao vừa thấy hình xăm thì không xuống tay giết ta? Lão bị điên thật hay là vì sao?”
Lúc này lòng hạ quyết tâm. Sau khi giải quyết mọi chuyện ở đây, y sẽ đi kiếm sư phụ hỏi lai lịch của hình xăm mới được.
Đang miên man nghĩ ngợi, Tần Trọng Hải chạy được vài dặm, nghe từ xa truyền đến mùi máu tanh, lúc này mới nhớ đến Hà đại nhân và đại vương tử ngoại tộc còn bị vây trong Hồ Lô Cốc. Y và Sát Kim đấu lâu như vậy, hy vọng bọn họ chưa bị quân địch bắt giết, lập tức chạy về cốc nọ.
Đến cửa cốc, sắc trời đã sáng rõ. Xa xa truyền đến tiếng hò hét chém giết, đại quân của tứ vương tử liều chết xông vào trong Hồ Lô Cốc. Thanh thế quân địch hung mãnh dị thường, đám quân sĩ bên Đại Minh chỉ rải rác tự ngăn địch. Xem ra không lâu nữa, tầng phòng ngự sẽ bị phá vỡ.
Lại thấy Tiết Nô Nhi ở xa xa quát mắng quân sĩ, vẻ mặt đầy hung dữ nhưng không có ai để ý đến hiệu lệnh do lão phát ra. Tần Trọng Hải thầm lo lắng, quân địch đang ngăn trước mặt, sao có thể vào trong cốc đây? Trong lòng y nóng như lửa đốt nhưng không nghĩ ra cách nào.
Đang lúc hoảng loạn. Cửa cốc xuất hiện một lỗ hổng, quân địch dũng mãnh xông vào, thoáng chốc đã tới mấy nghìn người. Tần Trọng Hải thấy tầng phòng ngự đã bị phá, hai chân mềm nhũn, phút chốc ngã ngồi xuống đất, thầm nghĩ:
“Lần này chết chắc, công chúa và Lư huynh đệ không rõ tung tích, ta lại đánh một trận đại bại, mặt mũi nào trở về gặp Hầu gia đây?”
Đang than thầm, chợt trong cốc truyền đến một tiếng thét dài. Tần Trọng Hải nghe tiếng thét hùng hồn, giật mình thầm nghĩ:
“Nội lực của người này thực không tồi, rốt cuộc là ai?”
Thanh âm nọ thấp trầm hùng hậu, khác xa với tiếng bén nhọn của đám hoạn quan như Tiết Nô Nhi. Tần Trọng Hải còn đang nghi hoặc, đã thấy tên bắn như mưa từ trên núi xuống, đá lớn lăn ầm ầm chớp mắt lấp lại cửa cốc. Mấy ngàn binh sĩ ngoại tộc xông vào thấy mai phục, vội vàng xoay người lao ra nhưng đã muộn. Lúc này quân sĩ Đại Minh ùa lên phong tỏa chặt chẽ cửa cốc, chớp mắt đã chia cắt quân địch làm hai lộ.
Tứ vương tử thấy quân đội bên mình bị người chặt đứt, vội dẫn quân điên cuồng tấn công. Hắn muốn cứu nguy nhưng cửa cốc dễ thủ khó công, đại quân ngoài cốc tấn công vài lần nhưng vẫn không phá vỡ được bức tường phòng ngự. Chỉ một lúc sau, tử thi trước cốc chất cao như núi, tiếng chém giết trong cốc dần dần nhỏ lại, xem ra mấy ngàn quân địch xông vào đều bị giết sạch.
Tần Trọng Hải thấy tình thế đột nhiên biến đổi, trong lòng vui mừng thầm nghĩ:
“Là ai đang chỉ huy đại quân ta vậy? Có thể sử xuất diệu kế đúng lúc này!”
Y liền leo lên một cây cao để quan sát kĩ hơn. Phóng tầm mắt ra xa, quả nhiên quân địch ở trong cốc còn lại không bao nhiêu. Tứ vương tử thấy tình thế nghịch chuyển, muốn dẫn quân lùi lại thì đúng lúc này cửa cốc mở ra. Một tướng lĩnh trẻ tuổi phóng ra đuổi theo đại quân tứ vương tử mà chém giết. Tần Trọng Hải thấy diện mạo của người này thì ha hả cười lớn, đến nỗi ngã từ trên cây xuống mà vẫn tiếp tục cười, khen rằng:
- Khó trách! Thì ra là hắn, thì ra là hắn!
Ngoại hình của tướng lĩnh trẻ tuổi kia nho nhã, khí chất cũng tao nhã không kém, không phải Lư Vân thì là ai?
Chỉ thấy dũng khí của Lư Vân bốc lên tận trời, cưỡi ngựa như bay vào trong quân địch, trường thương sắc bén trên tay cuồng giết loạn chém, những nơi hắn đi qua đều máu chảy thành sông, quân địch đang lùi lập tức rối loạn.
Tứ vương tử thấy hắn thừa cơ đánh lén, không kiềm nén được cơn giận dữ quát:
- Tiểu tặc lớn mật! Dám đánh lén sao?
Liền dẫn quân quay lại chém giết, có điều Lư Vân thấy quân giặc người đông thế mạnh đã chạy về trong cốc. Tứ vương tử tức giận nói:
- Tiểu tặc! Xem ngươi chạy đi nơi nào?
Đại quân ngoại tộc lại quay ngược lập tức đuổi theo.
Tần Trọng Hải quan sát từ xa xa, biết Lư Vân nhất định sẽ có mai phục khác, nhịn không được cười nói:
- Tứ vương tử này muốn ăn đau khổ thêm chăng?
Tứ vương tử dẫn quân vào trong cốc. Chợt nghe một tiếng pháo nổ, hai bên sườn cốc tràn ra hai lộ quân dũng mãnh, chia cắt quân của tứ vương tử. Lư Vân dẫn quân phản công trở lại, toàn lực tấn công thẳng về chỗ tứ vương tử. Tứ vương tử thấy có mai phục thì đại biến sắc mặt, vội quay lại nhưng cửa cốc đã xuất hiện vô vàn binh sĩ ngoại tộc khác, trong tay lăm lăm cầm cung tên, chính là bộ hạ của Đạt Bá Nhi Hãn.
Tứ vương tử thấy trong ngoài cốc khắp nơi đều có mai phục, vừa hoảng sợ vừa lo lắng, tính nhanh chóng quay về doanh trướng phòng thủ. Hắn liên tục la hét, quân tình lại càng rối loạn, đám thuộc hạ cũng không thể thong dong rời đi, chớp mắt đã có mấy nghìn người bị giết.
Tần Trọng Hải đang dựa vào thân cây cười ha hả, chợt nghe những tiếng ầm ầm, thì ra mấy vạn bại quân như thủy triều cuốn chạy về chỗ này. Tần Trọng Hải chấn động nhảy ra, muốn thoát khỏi đây nhưng đã muộn. Lúc này đám phản quân đã cách tàng cây nọ không xa.
Một tên tướng địch thấy Tần Trọng Hải, nhận ra y thì quát lớn:
- Lại là tên này! Chúng ta nhanh giết hắn!
Tần Trọng Hải mắng:
- Con mẹ ngươi, trong miệng toàn là tiếng ngoại tộc, ai hiểu nói cái gì!
Miệng mắng chửi người nhưng cương đao trên tay y không nhàn rỗi, một đao chém tới khiến tên tướng kia té xuống ngựa. Y liền cướp ngựa muốn chạy song phản quân bốn phía quát to đuổi tới. Tần Trọng Hải không còn đường chạy, giơ đao trái phải chém giết một hồi. Có điều phản quân đông như kiến cỏ, chém mỏi tay mà không hết. Lúc này y đã bị nhốt ở trung tâm, khó mà phá vòng vây xông ra ngoài. Tình thế trở nên hung hiểm, mắt thấy Lư Vân dẫn quân đuổi theo, Tần Trọng Hải lập tức cao giọng kêu lên:
- Lư huynh đệ! Ta ở đây, mau dẫn người tiếp ứng!
Lư Vân nghe tiếng kêu cũng phát hiện ra y, lập tức quát to:
- Tần tướng quân đừng hoảng sợ. Lư Vân sẽ đến ngay lập tức!
Hắn mang theo một ngàn dũng sĩ, thúc ngựa chạy như điên đến tiếp ứng.
Mắt thấy Lư Vân dẫn quân đánh tới. Tần Trọng Hải thét một tiếng dài, giục ngựa như điên chạy tới hội hợp, những kẻ xông lên cản trở đều bị y một đao chém thành hai nửa.
Hai người sắp gặp lại, bỗng một thân ảnh chớp qua, từ trong loạn quân nhảy ra cản đường Lư Vân. Người này chỉ dùng hai tay trần nhưng vẫn dễ dàng ứng phó những đòn tấn công bằng trường thương của hắn. Đối phương mặc y phục hòa thượng để đầu trọc, chính là Quốc sư La Ma Thập của Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc.
Từ lúc dẫn Ngân Xuyên công chúa trở về, lão vẫn theo bên bảo vệ tứ vương tử. Lúc này mới xuất hiện ngăn cản Lư Vân.
Chỉ nghe La Ma Thập cười lạnh, nói:
- Giỏi cho con hồ ly chín cái mạng như ngươi, rõ ràng đã chết dưới vực sâu Thiên Sơn vạn trượng, sao còn có thể làm loạn ở đây nữa?
Lư Vân nhớ đến lão tăng này tâm ngoan thủ lạt, tức giận hét lớn:
- Lư mỗ còn chưa giết được yêu tăng như ngươi để hả giận, sao có thể dễ dàng chết được?
Hắn giơ trường thường đâm thẳng tới cổ họng của La Ma Thập. La Ma Thập vươn tay ngăn lại. Hai người nhanh như chớp cuốn lấy nhau, đấu đá không ngừng.
Tần Trọng Hải sắp hội hợp cùng Lư Vân, lại bị La Ma Thập quấy nhiễu. Lúc này thuộc hạ của tứ vương tử điên cuồng vọt tới, Tần Trọng Hải bị bức lùi lại đằng sau, y tả xung hữu đột muốn phá vỡ phòng vây nhưng không cách nào thoát khỏi biển người nọ.
Tứ vương tử thấy Lư Vân bị ngăn lại, lập tức điều ra một vạn cung thủ bố trí ở đầu trận tuyến, sau đó lại cho vạn tên bộ tốt chạy đến, giơ đến những tấm chắn nặng nề xếp thành trận thức. La Ma Thập thấy tứ vương tử điều binh có phép, trong một thoáng đã bình ổn ba quân, lập tức cười ha hả nói:
- Tiểu tử chết dẫm, chút nữa lại đến lĩnh giáo chiêu thức của ngươi!
Nói rồi thúc ngựa quay về doanh trại. Lư Vân không thấy Tần Trọng Hải, biết y đang trong vòng vây quân địch, liền dẫn quân xung phong liều chết nhưng cung tên của đối phương bắn ra như mưa. Quả thật lợi hại, thật sự không thể tới gần.
Tứ vương tử kết trận lập trại đem Tần Trọng Hải vây kín bên trong. Tần Trọng Hải tả xung hữu đột, một lòng mở đường máu nhưng vài lần vọt ra đều bị cung tên cản lại. Lúc này trên vai lưng đã bị trúng tên, quả thật tình thế vô cùng nguy cấp.
Tứ vương tử thấy Tần Trọng Hải như điên cuồng xông pha thú dữ thì giơ roi cười nói:
- Ai có thể bắt giữ người này, bổn vương trọng thưởng một tòa thành trì, phong làm Tam quan đại tướng quân!
Dù Tần Trọng Hải ba lần bốn lượt muốn giết mình nhưng tứ vương tử thấy y có võ nghệ cao cường, lại thành thạo binh pháp. Nếu chết trong loạn quân sẽ rất đáng tiếc. Tứ vương tử tự phụ tài trí mưu lược kiệt xuất, muốn thu phục y làm thuộc hạ.
Chúng tướng nghe những lời hứa hẹn thì mừng rỡ, lớn tiếng đồng ý. Có vài kẻ lỗ mãng lập tức xông tới. Tần Trọng Hải quát to một tiếng, toàn lực ra chiêu. Hỏa Tham Nhất Đao hiển hiện khắp một vùng, đối mặt với nhiều tướng lĩnh ngoại tộc nhưng nhất thời chưa rơi vào thế hạ phong.
Tứ vương tử cười ha hả, sai người bưng ghế bảo đến rồi ngồi xuống. Đứng hai bên là hai đại tướng, trái là La Ma Thập, phải là Sát Kim. Thuộc hạ bưng rượu lên hầu hắn xem trận đấu. Thật sự là thư sướng, ngạo nghễ cười thiên hạ.
Tần Trọng Hải đánh ngã mấy người, tranh thủ địch nhân chưa xông lên, liền cúi đầu thở dốc, thầm nghĩ:
“Con mẹ nó, hổ lạc bình dương bị chó khinh. Lão tử quyết không để bị bắt, cùng lắm thì ta sẽ tự sát!”
Đang tính kế hoạch thoát thân. Bỗng có tiếng gió rít gào sau đầu, là một tên binh sĩ ngoại tộc muốn ám toán, Tần Trọng Hải mắng:
- Muốn chiếm tiện nghi sao?
Tần Trọng Hải vung đao, ánh lửa chớp lóe. Phút chốc đã chém người nọ thành hai đoạn. Y giơ đao quát mắng:
- Có giỏi thì đến đây! Để gia gia dạy các ngươi biết thế nào là lợi hại!
Đám thuộc hạ của tứ vương tử tuy võ dũng nhưng còn chưa lợi hại đến mức một đao chém chết một người như Tần Trọng Hải. Thoáng chốc vẻ mặt cả đám lộ sự e ngại, không ai dám xông lên nữa.
Tứ vương tử thở dài:
- Ai ai cũng khen dũng sĩ của bổn quốc là thiên hạ vô địch, hôm nay thấy bản lĩnh của tướng lĩnh Đại Minh, mới biết người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
Một gã tướng lĩnh nghe tứ vương tử nói khích, nhịn không được hét lớn:
- Những lời đó của đại vương là sao? Hãy xem ta bắt người này cho ngài!
Hắn rút đao ra phóng đến trước mặt Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải cũng gào to một tiếng:
- Đến hay lắm!
Hai người cưỡi ngựa chạy như bay xẹt qua nhau. Ánh đao chớp lên, thân hình vị tướng kia ngã nhào xuống đất, lại có một đầu người lăn lông lốc. Chúng tướng thấy đối phương vô cùng hung mãnh, đồng thời giơ binh khí kêu to. Cả trăm người ngựa cùng lúc phóng đến, dù võ công của Tần Trọng Hải cao đến đâu, cũng khó mà ngăn cản nhiều người như vậy.
Tứ vương tử quát:
- Không được giết hắn! Mọi người bao vây, nhất định phải bắt giữ được người này!
Đám người nghe lệnh đành giận dữ ngừng tay, lại điều binh khiển tướng hợp lại thành một vòng tròn, nhốt Tần Trọng Hải ở chính giữa, dùng cung tên vây kín chặt chẽ. Cho dù võ công Tần Trọng Hải cao đến đâu cũng không thể phá vây thoát ra.
La Ma Thập thấy tình thế đã ổn định, lập tức bước lên thấp giọng nói:
- Khởi bẩm vương tử, giờ tốt đã tới, xin vương tử đăng cơ!
Tứ vương tử nghe thì mừng rỡ, hỏi:
- Đã đến thời khắc đó rồi sao?
La Ma Thập quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
- Đúng vậy. Trời cao chiếu cố tứ vương tử, có ý muốn vương tử kế thừa sự nghiệp thống nhất thiên hạ, xây dựng lại uy danh của Hãn quốc. Xin ngài nhanh chóng đăng cơ, tránh sinh biến cố.
Tứ vương tử vui mừng, chậm rãi đứng dậy nhìn quanh mọi nơi. Chỉ thấy thuộc hạ đều là binh hùng tướng mạnh, ý chí chiến đấu hùng hồn. Hắn ngửa mặt lên trời cười to:
- Chư vị anh hùng, hôm nay bổn vương lên ngôi trở thành đế vương, các ngươi vui mừng hay không?
Mấy vạn phản quân xoay người xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng hô vang:
- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Vạn người cùng hô, khí thế tận trời, chấn động đến tai Tần Trọng Hải ong ong rung động. Đạt Bá Nhi Hãn ở xa xa nghe Tứ vương tử tự xưng là đế vương, nhịn không được cơn tức giận, lập tức dẫn hai vạn thuộc hạ cùng kêu to:
- Phản nghịch! Phản nghịch!
Tứ vương tử thấy hoàng huynh cản trở, liền cười lạnh một tiếng, nói:
- Tên vô dụng, ngay cả thê thiếp của bản thân cũng không bảo vệ được, còn ở đó hô to gọi nhỏ cái gì? Người đâu, mang Ngân Xuyên công chúa ra đây cho ta! Hôm nay ta muốn lột trần nàng. Để mọi người cùng xem rõ ràng, rốt cuộc nàng là dạng hồng nhan họa thủy nào, sao có thể khiến Đạt Bá Nhi Hãn mê muội mất cả ý chí như vậy?
Nói xong cười ha hả, vẻ mặt đầy cuồng vọng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK