Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám quan sai chưa rõ là ai động thủ nên giật mình, quay đầu lại thì thấy người xuất đao chính là thủ lĩnh đỉnh đỉnh đại danh Tây Lương Ngũ bổ đầu, hắn đang đứng hoành đao trước ngực, lạnh lùng nhìn A Tam.

Lão Lý vừa đỡ A Tam dậy vừa hỏi:

- Có bị thương ở đâu không?

A Tam vẫn còn kinh hãi run rẩy nói:

- Ta…Ta không sao…

Ngũ Định Viễn trừng mắt nhìn, trầm giọng nói:

- Ngươi nhớ cho kĩ đây là “La Hán Đao” của Thiếu Lâm Tự, ta chỉ học được một chút bề ngoài nhưng cũng đủ làm thịt tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng như ngươi. Tề Nhuận Tường kia võ công cao cường cỡ nào, nếu ngươi chọc giận Yến Lăng tiêu cục thì bọn họ tuyệt không hù dọa đơn giản như thế này.

Hắn đi tới, vỗ nhẹ hai má A Tam trầm giọng:

- Hôm nay coi như bài học nho nhỏ, cho ngươi hiểu cái đạo lý người giỏi còn có người giỏi hơn, sau này còn nói lời cuồng vọng, không biết ý tứ lại chết mà không hiểu vì sao.

A Tam sợ đến tè cả ra quần, không thốt nên lời.

Ngũ Định Viễn tra đao vào vỏ:

- Bây giờ chúng ta chỉ còn trông chờ vào kết quả nghiệm thi của Hoàng lão, với năng lực của lão nhất định sẽ tìm ra hung thủ. Chỉ cần tìm ra manh mối, chúng ta sẽ dễ dàng phá án đồng thời cho Yến Lăng tiêu cục một công đạo hợp lý.

Đám quan sai nhao nhao đồng tình.

Còn đang nói chuyện thì tiếng vó ngựa của Hoàng lão truyền tới. Hoàng lão này tên chỉ có một chữ Tế, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tuy đã ngoài bảy mươi nhưng đôi mắt vẫn sáng rực tinh quang. Năm xưa có một vị quan ở Hình bộ trong triều vì đại án mà đặc biệt mời Hoàng Tế vào kinh để nghiệm thi, cũng không dám thất lễ chút nào. Được xưng là Tây Cương đệ nhất ngỗ tác. Ngũ Định Viễn, thấy Hoàng Tế đến thì an tâm hơn rất nhiều.

Mọi người cùng nghênh đón, đang định mở lời thì Hoàng Tế khoát tay tỏ ý đừng lên tiếng. Lúc này ánh trời chiều nhuộm đỏ cả đại mạc Tây Cương, hình bóng đám người như kéo dài trên mặt đất. Một đám quan sai đứng quanh những tử thi, trong lòng đều cảm thấy nặng nề.

Hoàng Tế lấy ra pháp đao, trong miệng trầm mặc niệm chú siêu sinh, lúc này mới xem xét tử trạng. Ngũ Định Viễn nói:

- Những thi thể này đều không có ngoại thương, có lẽ do trúng độc mà chết.

Hoàng Tế gật đầu không đáp, lấy ra một chiếc ngân châm, liên tục thăm dò yết hầu, ngực, bụng của mười tám thi thể.

Ngũ Định Viễn biết lão dùng ngân châm để nghiệm độc, liền bước tới hỏi:

- Rốt cuộc những người này trúng loại độc gì? Độc này sao bá đạo tới mức có thể một lần giết chết mười tám người chứ?

Hoàng Tế kiểm tra ngân châm đột nhiên lắc đầu nói:

- Không hề trúng độc, mười tám người này không ai chết vì độc cả.

Ngũ Định Viễn lắp bắp kinh hãi:

- Không trúng độc? Vậy những người này cớ sao lại chết? Trong khi bọn họ đều là võ lâm cao thủ!

Hoàng Tế không đáp, nghiệm thi thêm một lúc mới nói:

- Ngũ gia mau qua đây xem!

Ngũ Định Viễn vội tới gần, Hoàng Tế chỉ một kẻ đã chết nói:

- Ngươi xem cổ tay kẻ này.

Ngũ Định Viễn nhìn kĩ chỉ thấy trên cổ tay người này có một vết tụ máu nhỏ, không rõ dụng ý của Hoàng Tế nên ngạc nhiên hỏi:

- Sao thế? Chẳng lẽ vết tụ máu này có gì lạ sao?

Hoàng Tế nói:

- Ngũ gia, hãy xem qua những tử thi khác.

Ngũ Định Viễn làm theo liền kinh ngạc phát hiện trên cổ tay mỗi tử thi đều có một vết nho nhỏ.

Hắn vội hỏi:

- Vết máu tụ này hẳn là nguyên nhân cái chết?

Hoàng Tế lắc đầu:

- Ta cũng không rõ, Ngũ gia đợi một chút sẽ rõ chân tướng.

Nói xong liền dùng đoản đao cắt lấy vết tụ máu trên cổ tay một tử thi.

Hoàng Tế nhẹ nhàng xẹt qua một đao mà khiến mọi người nín thở tập trung quan sát, chỉ thấy máu huyết đậm đặc không ngừng tuôn ra.

Ngũ Định Viễn kinh ngạc nói:

- Chỉ là một vết máu tụ nho nhỏ, sao có thể nhiều máu như vậy?

Hoàng Tế không đáp mà tiếp tục mổ dọc theo cánh tay, bỗng toàn thân chấn động giọng nói trở nên run rẩy:

- Ngũ bổ đầu, ngươi xem vết thương này! Đây là cái gì?

Mọi người vội vàng tiến tới bỗng sắc mặt trở nên tái nhợt chỉ biết sững sờ nhìn nhau, Ngũ Định Viễn cũng hít một hơi lạnh không thể thốt nên lời.

Một lỗ sâu chừng ngón út hiện ra bên trong cổ tay tử thi, miệng vết thương ẩn kín bên dưới da thịt. Lật lớp da ra mới thấy lỗ máu dài này rất quỉ dị đáng sợ, nếu không phải Hoàng Tế đã dùng đao rạch ra, chỉ quan sát bên ngoài chắc chắn sẽ không phát hiện.

Hoàng Tế rạch dọc theo lỗ máu rỗng kia, chỉ thấy từ lỗ máu nhỏ như ngón út xuyên qua cánh tay đến bả vai, cuối cùng tạo nên vết thương lớn dần hướng về phía trái tim. Giống như con rết chui vào trong cánh tay người, dùng răng nhọn cắn xé bên trong tạo thành một cái động máu đầm đìa.

Ngũ Định Viễn hoảng sợ, cùng Hoàng lão liếc nhau thì đều nhận thấy sự kinh hoàng trong mắt đối phương.

Hoàng Tế run rẩy nói:

- Nguyên nhân khiến những người này chết vô cùng kì quái, cả đời ta chưa từng thấy qua.

Ngũ Định Viễn bình tĩnh nói:

- Ngoài thành Tây Lương khoảng trăm dặm chỉ có Hắc Phong trại, Sử lão đại trên đó cũng là cao thủ, chẳng lẽ là hắn ra tay?

Khuôn mặt Hoàng lão tái nhợt, khẽ lắc đầu:

- Sử lão đại sở trường về ngoại công, tuy cương mãnh nhưng không thể phá vỡ tâm tạng người ta như vậy. Huống chi với công phu của hắn, một lần không thể giết chết mười tám tiêu sư cao thủ.

Ngũ Định Viển ngẩn người:

- Không phải Sử lão đại thì là ai?

Vẻ mặt Hoàng lão nặng nề, cúi đầu không nói gì.

Lão Lý run run nói:

- Đừng nói là độc trùng có thể từ từ cắn phá trong cơ thể chứ!

Mọi người nghe xong đều cảm thấy buồn nôn.

Ngũ Định Viễn lo lắng quan sát xung quanh, cũng chỉ nhìn thấy cát bay đầy trời trên vùng hoang mạc bằng phẳng, nơi đây không có khe gò gì để người ẩn núp. Rõ ràng mười tám cao thủ này không phải bị mai phục, mà là bị kẻ khác đường đường chính chính đánh giết. Bất kể kẻ đó là người hay quỷ quái yêu ma, nhất định những người đã chết này đã nhìn thấy chân diện hung đồ đáng sợ.

Hắn nắm chặt chuôi đao, một cảm thấy bất an mà hơn mười năm vào nghề đến nay chưa từng có:

- Chẳng lẽ không còn manh mối nào? Không tin, ta nhất quyết không tin!

Hắn lắc đầu thật mạnh, xoay người lên ngựa rồi quát:

- Mọi người nhanh chóng thu dọn sạch sẽ hiện trường rồi trở lại nha môn!

Một trận cuồng phong thổi cát bụi bay đầy trời, Ngũ Định Viễn nheo mắt nhìn cảnh tượng tràn ngập tà khí, những võ lâm cao thủ chết mà không hề có dấu vết gì, vô cùng quỉ dị. Áp lực đè lên vai khiến Ngũ Định Viễn cảm thấy khó thở.

Hắn sai thuộc hạ đưa những tử thi về nha môn, bản thân thì chậm rãi vừa đi vừa suy nghĩ về tình tiết vụ án.

Hai năm qua hắn qua lập công nên được thăng chức sớm, năm trước gần như bán mạng cuối cùng phá được án “Phỉ đồ Hồng Thông Lĩnh” đã bỏ ngỏ nhiều năm. Cuối cùng được tổng đốc Cam Thiểm (1) mở lời, năm sau sẽ điều động hắn đến phủ Hà Đông, trước hết cho hắn làm Tổng tuần bộ. Không ngờ lúc quan trọng lại xảy ra đại án khó khăn trước mắt. Nếu không phá xong, đừng nói là điều động thăng chức mà sợ rằng cái vị trí đầu mục hiện giờ cũng khó mà giữ được.

Ngũ Định Viễn lắc đầu thở dài, biết rõ rằng mình đã đối mặt với thử thách lớn nhất trong đời, dù đại án này gian nan đến đâu cũng phải vượt qua được cửa ải này.

Đột nhiên thấy lão Lý hoảng hốt chạy đến, Ngũ Định Viễn ghìm ngựa trầm giọng:

- Lại xảy ra chuyện gì?

Lão Lý vội vã nói:

- Ngũ gia, ngài mau nghĩ cách, các huynh đệ bị người của Yến Lăng tiêu cục chặn lại!

Ngũ Định Viễn lắp bắp kinh hãi, không ngờ mới đó mà Yến Lăng tiêu cục đã nhận được tin, vội nói:

- Không cần hoảng sợ, ta đi Yến Lăng tiêu cục một chuyến.

Lão Lý vội la lên:

- Ngũ gia, có điều đám người Yến Lăng tiêu cục hành sự càn rỡ, mà chúng ta lại tự tiện làm tổn thương những thi thể…Ta thấy tốt nhất ngài nên về nha môn mang theo các huynh đệ rồi nói sau!

Ngũ Định Viễn hừ một tiếng, đường đường là bổ đầu Tây Lương, với vài câu đe dọa mà chùn bước thì làm sao phục chúng? Hắn khoát tay nói:

- Không sao đâu, ngươi về nha môn trước đi. Ta sẽ đến tìm Tề Nhuận Tường nói cho ra nhẽ.

Lão Lý định nói thêm thì hắn đã thúc ngựa chạy vào thành.

Bên trong tiêu cục sớm đã loạn hết cả lên, không có ai ra nghênh đón, mấy chục tiêu sư đang ngồi nghiến răng nghiến lợi ở đại sảnh, bên trong đầy tiếng kêu khóc tang tóc. Mấy kẻ phụ trách vận chuyển tử thi bên nha môn cũng đang ngồi ở đại sảnh nhưng vẻ mặt lại không cam lòng.

Vừa thấy Ngũ Định Viễn tiến vào liền nói:

- Chúng ta vừa về thành liền bị người của Yến Lăng tiêu cục ngăn cản, hai bên xảy ra chút tranh chấp…Cuối cùng bị họ mang đến đây.

Ngũ Định Viễn thấy đám thuộc hạ mặt mày bầm tím, rõ ràng mới bị đánh một trận xong. Hắn gật gật đầu bảo bọn họ không cần sợ hãi, trong lòng cực kỳ tức giận với hành vi bá đạo của Yến Lăng tiêu cục.

Hắn thấy không có ai để ý liền tự bước tới dâng hương tế bái trước linh vị, đột nhiên một tráng hán bước ra ngăn cản hắn, tay trái nắm vạt áo hắn hung tợn nói:

- Họ Ngũ kia, xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngươi không thèm thông báo với chúng ta một tiếng! Ngươi nhìn xem đã chà đạp thi thể huynh đệ tiêu cục chúng ta thành dạng gì rồi? Ngươi nghĩ rằng Yến Lăng tiêu cục dễ ăn hiếp lắm sao?

Ngũ Định Viễn nhận ra kẻ hung hăng này chính là Tề Bá Xuyên, là nhi tử duy nhất của Tề Nhuận Tường. Có lẽ hắn đã quen vênh váo nên dám vô lễ với cả bộ đầu nha môn. Ngũ Định Viễn mấy năm nay đánh khắp Tây Lương cũng chưa gặp kẻ thứ hai như vậy. Khẽ vung tay đẩy tráng hán kia ra, trầm giọng nói:

- Có chuyện gì từ từ nói, đừng động thủ động cước ở đây.

Tề Bá Xuyên bị hắn đẩy ra nhưng chân chưa hề lùi nửa bước, xem ra công phu hạ bàn khá vững chắc, cũng là kẻ cứng tay như lời đồn. Chỉ nghe hắn lạnh lùng thốt lên:

- Họ Ngũ nhà ngươi, chỉ bằng mấy thế võ mèo quào thì e rằng không thể giáo huấn bổn thiếu gia đâu!

Nói xong liền ngoắc ngón tay cười lạnh nói:

- Chúng ta đấu một trận, dám hay không?

Ngũ Định Viễn tức tối nhưng vẫn áp chế cơn giận:

- Tề thiếu gia, ngươi nên biết rằng ta tới đây tra án chứ không phải để gây khó dễ, ngươi việc gì phải nổi xung như vậy?

Từ trước đến giờ, các tiêu cục gặp chuyện không may đều không muốn quan phủ nhúng tay, Ngũ Định Viễn tuy biết điều này nhưng án tình này quá lớn, hắn nào dám nhắm mắt làm ngơ.

Tề Bá Xuyên không thèm đếm xỉa chỉ cười lạnh rồi xuống thế trung bình tấn, như muốn đánh về phía Ngũ Định Viễn.

Đột nhiên một âm thanh già nua vang lên:

- Bá Xuyên! Không được vô lễ!

---------------

Chú thích : (1) Hai tỉnh Cam Túc và Thiểm Tây Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK