Nghe mắng một buổi sáng, Tần Trọng Hải mới lĩnh đến lệnh bài cùng y phục. Tiểu thái giám nọ đã trở lại dẫn y đến doanh trại Hổ Lâm Quân. Địa vị của Hổ Lâm Quân không thấp, chính thức gọi là Hổ Bí tả vệ, cùng Kim Ngô tiền vệ, Vũ Lâm hữu vệ, Phủ Quân hậu vệ cùng trấn thủ hoàng thành, trên danh nghĩa chịu sự quản lý của Đô Chỉ Huy Sứ kinh vệ nhưng kỳ thật đám này tự ý hành sự, chưa từng để Chỉ huy sứ vào mắt.
Hổ Lâm Quân ngày thường đóng tại một ngôi lầu phía tây, tiểu thái giám dẫn Tần Trọng Hải gần đó thì ngừng lại. Tần Trọng Hải lấy làm lạ, hỏi:
- Sao rồi? Lạc đường chăng?
Tiểu thái giám nọ kinh hồn táng đảm, lắc đầu nói:
- Ngự tiền thị vệ. . . Thật đáng sợ, tôi... Tôi không dám đi qua, tướng quân tự đi thôi...
Tần Trọng Hải cũng biết trong Ngự tiền thị vệ có lắm kẻ sài lang hổ báo, xưa nay chuyên làm chuyện ác. Có điều y là thủ lĩnh đám người lăn lộn nơi mũi đao, sao còn sợ tiểu nhân ngang ngược? Lập tức cười nói:
- Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?
Nói rồi liên thanh thúc giục, tiểu thái giám nọ do dự nhưng thấy Tần Trọng Hải có vẻ mất kiên nhẫn, đành nén sợ gắng gượng đi vào.
Hai người đi một lát, đến lầu tây nhưng không thấy có vệ sĩ. Tần Trọng Hải buồn bực hỏi:
- Chúng ta đi sai chỗ chăng? Sao chưa thấy mống nào?
Tiểu thái giám cũng khó hiểu, mờ mịt lắc đầu nói:
- Tôi không biết, bình thường bọn họ đều ở chỗ này.
Tần Trọng Hải thấy trái phải không có người nào, liền đề khí kêu lớn:
- Có người ở đây không?
Gọi một hồi mà không thấy có người đi ra. Tần Trọng Hải thấy dưới lầu có cánh cửa nhỏ, lúc này giơ chân đá vào, tiểu thái giám cả kinh nói:
- Tướng quân đừng làm bậy!
Lời chưa tắt, cánh cửa nọ đã bị một cước ầm ầm đổ ra. Chỉ thấy bên trong lao ra một người, quát hỏi:
- Cái đồ láo xược, là ai gây sự ở chỗ này?
Người nọ mặt đầy râu, bộ dạng hung ác. Hắn nhìn thấy tiểu thái giám, liền quát:
- Không phải ông ngươi đã nói rồi sao! Còn tới nơi này sẽ bị chúng ta đánh cho lằn hai cái mông! Sao dám trở lại, còn đá hỏng cửa ông nhà ngươi? Con mẹ nó! Ngươi không muốn sống nữa sao?
Tiểu thái giám sợ hãi, hai tay che kín mông, run giọng phân bua:
- Không phải tôi... Không phải tôi đạp cửa..
Người nọ vọt tới, hung tợn nói:
- Còn dám cãi sao?
Lại nghe một người cười nói:
- Ngươi đừng ăn hiếp con trẻ, cánh cửa kia do ta đá đổ.
Người mặt đầy râu nọ quay đầu, thấy Tần Trọng Hải thì lập tức quát:
- Ngươi là ai?
Tần Trọng Hải cười nói:
- Mau gọi các huynh đệ ra, thượng ty của các ngươi đã tới rồi.
Người nọ ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì thượng ty thượng cấp? Sao ta không thấy?
Tần Trọng Hải tự chỉ vào mình, cười nói:
- Mở to mắt một chút, sau này lão đại của các ngươi chính là ta!
Người nọ chợt cười nghiêng cười ngã, nói:
- Thì ra là một tên trẻ ranh miệng còn hôi sữa, có từng đi đổ nước tiểu chưa?
Tần Trọng Hải mỉm cười không đáp, liền đi vào cửa. Người nọ nhấc tay ngăn cản, quát:
- Ngươi muốn làm gì? Hang ổ Hổ Lâm Quân là nơi để ngươi tùy tiện xông vào sao?
Tần Trọng Hải tuy tiện uốn tay một cái, sử xuất chiêu thức Cầm Nã thủ bắt được cánh tay người nọ, tiếp theo lôi ra rồi đè mạnh. Người nọ hét thảm một tiếng, cầu xin:
- Hảo hán tha mạng! Đừng bẻ tay gãy của ta!
Tần Trọng Hải cười nói:
- Ta chỉ đổ nước tiểu thay ngươi mà thôi, kêu gào cái gì.
Y đẩy tay, áp giải người nọ đi vào trong.
Tiểu thái giám kinh hãi kêu lên:
- Tần tướng quân! Ngài cẩn thận một chút, bọn họ quả thực rất hung ác!
Tần Trọng Hải chỉ cười một tiếng rồi vào bên trong. Chỉ nghe hô quát liên tục, một người kêu lên:
- Con mẹ nó! Tiểu tử thúi không biết sống chết, hôm nay coi như ngươi đã chết rồi!
Tiếp theo có người nâng cánh cửa kia lên đóng lại, ngăn Tần Trọng Hải ở trong phòng. Tiếng hung bạo gào không dứt bên tai:
- Chúng ta giết súc sinh này thế nào? Đem hấp hay kho tàu?
Tiểu thái giám biết đám Ngự Tiền thị vệ tàn bạo nổi tiếng, tai nghe khẩu khí bất thiện, nghĩ đến Tần Trọng Hải lẻ loi một mình bên trong, tất nhiên không ổn. Lúc này cửa phòng đã bị che kín, tiểu thái giám nóng ruột nhưng không rõ tình cảnh bên trong thế nào.
Chợt nghe hừ hà vài tiếng, tiếp theo truyền ra một trận chấn động, bụi mù trên lầu rơi xuống. Tiểu thái giám nọ kinh hãi thót tim, nghe ngóng hồi lâu không có tiếng người mới bình tâm trở lại, chỉ là không biết Tần Trọng Hải gặp độc thủ hay chưa. Nó liền lò dò tới cửa, bỗng bên trong lại truyền ra một trận nổ vang, cánh cửa chấn động rồi nứt ra một khe hở. Tiểu thái giám càng hoảng sợ, vội vàng thối lui.
Qua một lát nghe không còn tiếng động. Tiểu thái giám vừa kinh vừa sợ, cả gan gõ cửa hỏi:
- Tần tướng quân, ngài có khỏe không?
Lời chưa tắt, bỗng nhiên thiên lay địa chấn một trận, ngôi lầu giống như bị dỡ xuống, vụn gỗ bay tán loạn. Tiểu thái giám sợ đến sắc mặt phát xanh, rúc vào một góc.
Qua một lúc lâu, thủy chung không còn tiếng người, ngôi lầu cũng ngừng chấn động, tiểu thái giám kêu lớn:
- Tần tướng quân! Ngài ở bên trong sao?
Đợi một lúc không tiếng đáp, tiểu thái giám không biết thế nào. Nó đang còn lo lắng, chợt nghe tiếng của Tần Trọng Hải truyền ra, hét thảm một tiếng:
- A! Đau! Đừng hạ thủ nặng như vậy!
Tiểu thái giám cả kinh thầm nghĩ: “Thảm rồi! Tần tướng quân bị bọn họ bắt lại! Ta phải trở về bẩm báo với Tiết phó tổng quản”
Tại nghe Tần Trọng Hải kêu thảm liên tục như chịu nghiêm hình tra tấn. Tiểu thái giám không dám chậm trễ, vội vàng trở về.
Tiết Nô Nhi đang ngủ trưa, tiểu thái giám hổn hển báo lại. Nghe xong căn do, lão lại mừng rỡ muốn điên: “Đáng đời gã họ Tần, dám đến địa bàn của ta giương oai, vừa lúc để bọn chúng giáo huấn hắn một phen”
Lão duỗi lưng một cái, chậm rãi xỏ giày cùng đánh phấn, tiểu thái giám vội la lên:
- Công công! Nếu còn chậm trễ, chắc chắn Tần tướng quân sẽ bị bọn họ giết chết!
Tiết Nô Nhi cười nói:
- Giết thì giết, ngươi gấp gáp cái gì?
Lão cười tủm tỉm, đoạn rời cửa đi về ngôi lầu phía Tây.
Đến nơi, Tiết Nô Nhi híp mắt nói:
- Ngươi tới gõ cửa, bảo bọn chúng ra nghênh đón bổn công công.
Tiết Nô Nhi trời sinh tự đại, ưu thích phô trương, muốn lão đích thân gõ cửa bái phỏng thì còn khó hơn việc đưa đầu cho người ta chặt. Tiểu thái giám nghe lệnh, đành phải kiên trì đến cùng, kinh hồn táng đảm đi tới. Nó gõ vài cái, thấp giọng hỏi:
- Xin. . . Xin hỏi có người không?
Đang sợ hãi, cánh cửa đột nhiên mở ra. Một người lấp ló đi ra, cười nói:
- Có có có, đương nhiên là có người, công công ngài tìm ai?
Tiểu thái giám không biết người này vì sao khách khí như thế. Nó nuốt nước miếng, run giọng nói:
- Tôi. . . Tôi tới tìm Tần tướng quân . . .
Người nọ nhìn ra ngoài cửa, thấy Tiết Nô Nhi thì vội vàng vái chào, cười nói:
- Thì ra là hai vị khách quý đến. Mời mời mời, xin mời vào bên trong.
Đám Ngự tiền thị vệ hành động hung bạo, lúc nào từng hành sự thiện cảm như vậy? Tiểu thái giám càng hoảng sợ, thầm nghĩ: "Nguy rồi, Tần tướng quân đã bị giết chăng?”
Nó quay đầu nhìn về phía Tiết Nô Nhi như chờ đợi chỉ thị.
Tiết Nô Nhi cười lạnh một tiếng, Hổ Lâm Quân ngày thường hung ác vô lại nhưng lão quyền cao chức trọng, ỷ thêm võ nghệ cao cường, Ngự tiền thị vệ có âm mưu gì cũng không sợ, lập tức cất bước đi vào. Tiểu thái giám thấy thượng cấp vào cửa, vừa lo lắng đề phòng vừa chậm rãi theo sau.
Vào phòng, chỉ thấy đen nhánh một mảng, không phát hiện tung tích Tần Trọng Hải. Tiểu thái giám sợ hãi, thấp giọng gọi:
- Tần tướng quân... Ngài ở nơi nào ?
Chỉ nghe bên trong phòng truyền tới âm thanh yếu ớt:
- Ta ở chỗ này...
Thanh âm vô lực nhưng đúng là của Tần Trọng Hải không thể nghi ngờ. Bỗng nghe y lại kêu thảm một tiếng:
- Đau! Đừng bóp mạnh như vậy!
Tiểu thái giám vừa mừng vừa sợ. Mừng là Tần Trọng Hải còn sống, sợ là hơi thở y yếu ớt, đích thị đang chịu đủ thứ tra tấn.
Tiết Nô Nhi cười lạnh một tiếng, nói với vẻ trào phúng:
- Tần Trọng Hải, ngươi là tướng trên chiến trường, giờ muốn chúng ta tới cứu, sau này biết giấu bản mặt đi đâu?
Tần Trọng Hải lại chỉ la đau, hoàn toàn không quan tâm tới lời của Tiết Nô Nhi.
Tiết Nô Nhi nghe tiếng rên thê thảm mà trong lòng sung sướng. Lão đang muốn bồi thêm vài câu, chợt thấy một gã đại hán đi tới trước mặt, trầm giọng nói:
- Hai vị đã tới chỗ này, sao không thư giãn một chút?
Khi nói hai tay bóp vào, khiến cho đốt xương kêu răng rắc rung động.
Tiểu thái giám nghe Tần Trọng Hải khóc thét không ngừng, sớm đã nhũn toàn thân, lúc này thấy bộ dạng hung bạo của thị vệ nọ, nó sợ đến hai tay thõng xuống, run giọng từ chối:
- Không cần... Không cần...
Đại hán kia hừ một tiếng, nói:
- Ngươi xem thường tay nghề của ta?
Tiểu thái giám la thảm, vội vàng trốn sau lưng Tiết Nô Nhi. Tiết Nô Nhi mang thân phận cỡ nào? Mắt thấy có người dám động thủ trên đầu thái tuế, lão giận dữ không thôi, ngay tại trận đánh ra một bạt tai, quát:
- Trước mặt bổn công công còn dám khoe mẽ? Đốt đèn lên cho ta!
Đại hán kia bị đánh bảy tám cái tát, cả giận nói:
- Không cần, muốn đấm chỗ nào?
Tiết Nô Nhi lấy Thiên Ngoại Kim Luân ra, the thé nói:
- Bớt nói nhảm đi! Mau đốt đèn cho ta! Nếu không toàn bộ các ngươi sẽ phải đền mạng!
Đại hán kia không dám cãi, vội vàng đốt đèn. Thoáng chốc trong phòng sáng lên, một đại hán đại nằm duỗi dài trên ghế, chính là Tần Trọng Hải. Hai chân y đều gác trên lưng một gã thị vệ. Có người đấm chân, sau lưng còn có người dùng sức bóp vai. Chỉ nghe y quái thanh quái khí kêu lên:
- Ai nha! Đau đau! Mạnh hơn chút nào! Ồ! Thích quá!
Thị vệ đầy phòng vây quanh Tần Trọng Hải, mỗi người mi sầu mặt khổ, mặt mày bầm dập, hiển nhiên đã bị người hung hăng đánh qua. Một người chạy về phía này, cười bồi nói:
- Hai vị Phật gia là bằng hữu của Tần tướng quân, khó dịp đến Hổ Lâm Quân chúng ta chơi, chi bằng uống hớp trà thơm, ngâm cái chân, đợi lát nữa xoa bóp thoải mái một chút, như thế được chăng?
Người này mặt đầy râu là râu, chính là gã ác bá lúc trước đe dọa tiểu thái giám. Tiểu thái giám thấy giờ hắn ăn nói khép nép như thế, nhất thời cả kinh đến ngây người.
Tiết Nô Nhi trợn mắt nhìn lại tiểu thái giám nọ, the thé giọng hỏi:
- Tần Trọng Hải bị người ta bắt là sao? Mắt ngươi để đi đâu đó?
Vừa nói vừa nhấc tay vả một cái.
Tiểu thái giám càng hoảng sợ, chỉ là nó sắp bị đánh thì một người nhảy lại đỡ tay Tiết Nô Nhi, chính là Tần Trọng Hải.
Tần Trọng Hải ngăn trở Tiết Nô Nhi, cười nói:
- Công công mang thân phận cao vời cỡ nào, cần gì làm khó một đứa trẻ?
Tiết Nô Nhi rút tay trở về, hừ một tiếng, mắng:
- Ngươi xấc láo hành sự không đàng hoàng, cẩn thận một chút cho ta!
Tần Trọng Hải cười nói:
- Ai nói chúng ta hành sự không đàng hoàng? Ta đang khổ luyện Ưng Trảo Công cho đám thủ hạ ở đây! Bóp đến chính xác tuyệt diệu, công công ngài bận muôn vàn chính sự, chăm chỉ hết mực, thân thể tất nhiên uể oải, có muốn nếm thử cảm giác nọ hay không?
Mắt thấy vẻ mặt Tần Trọng Hải thành khẩn, Tiết Nô Nhi nhớ tới bệnh phong thấp của mình, bất giác cười nói:
- Ừm. Mấy ngày nay, bả vai ta đau nhức...
Đột nhiên lão bừng tỉnh, quát:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó! Mau đi làm chuyện đứng đắn cho ta!
Tần Trọng Hải cười nói:
- Công công muốn ta làm chuyện đứng đắn sao?
Y đột nhiên cao giọng, quát:
- Huynh đệ Hổ Lâm Quân nghe lệnh!
Chỉ nghe thị vệ đầy phòng cùng kêu to:
- Có chúng thuộc hạ!
Âm thanh giống như sét đánh làm gã tiểu thái giám giật nảy người.
Tần Trọng Hải chỉnh sửa đám thuộc hạ trở nên nhu thuận, ngay tại trận cười to nói:
- Được rồi, chính là tinh thần thế này.
Y liếc sang Tiết Nô Nhi, cười nói:
- Khí thế quân ta như cầu vồng, công công nghĩ sao?
Tiết Nô Nhi cười lạnh nói:
- Thế này có gì hay mà lấy làm khoe mẽ!
Miệng nói vậy kỳ thật trong tâm lão vừa sợ lại bội phục, đám Hổ Lâm Quân này vô lại hung bạo, mấy gã đầu lĩnh khi trước đều bị bọn chúng đánh tới chết đi sống lại, không một ai đảm đương nổi chức trách. Giờ không biết Tần Trọng Hải dùng thủ đoạn gì mà chỉ một lát liền hàng phục đám thị vệ này, nhất thời lấy làm tò mò không thôi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK