Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới kinh sư đã là mùa đông. Bắc Kinh tuy phồn hoa mới mẻ nhưng Ngũ Định Viễn thân mang chuyện quan trọng, nào có tâm tình du lãm, liền tìm một khách điếm trọ lại.

Ngũ Định Viễn thu xếp hành lý xong xuôi, liền tìm tiểu nhị, hỏi:

- Trong kinh có vị Vương Ninh đại nhân, ngươi có biết phủ đệ của vị đại quan này nằm ở nơi nào chăng?

Tiểu nhị kia cười nói:

- Trong kinh có nhiều nơi danh lam thắng cảnh như Thiên kiều Trường thành, ngài không tới mà lại đi Ngõ Vương phủ làm gì?

Ngũ Định Viễn mỉm cười, lấy ra một thỏi bạc dúi vào trong tay tiểu nhị kia.

Tiểu nhị gấp rút bồi cười, nói:

- Thì ra khách quan là người trong triều đình, tiểu nhân đã mạo phạm.

Liền cẩn thận chỉ đường tới Ngõ Vương phủ.

Để phòng ngừa hành tích bị lộ, Ngũ Định Viễn quyết định thừa dịp đêm tối sẽ tới bái phỏng Vương Ninh đại nhân. Lúc này sắc trời còn sáng, lại đang rãnh rỗi nên hắn liền lên lầu hai khách điếm, kêu rượu và đồ ăn nhâm nhi cho khuây khỏa.

Hắn đang nhìn đám bình dân qua lại trong kinh thành tao nhã, chợt nghe thấy tiếng chiêng trống lớn trên đường cái như có đại quan đi tuần. Ngũ Định Viễn ở miền tây xa xôi, chưa bao giờ thấy qua uy thế kinh quan du lãm, vội đứng dậy ngẩng đầu nhìn ra xa.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một nhóm quan binh áp mười mấy cỗ xe tù, chậm rãi đi trong phố đông đúc. Thì ra không phải quan viên đi tuần mà là đưa tử tù dạo phố thị chúng. Ngũ Định Viễn thấy trường diện lớn, thầm nghĩ: "Không biết là tù đồ phương nào, hung ác ra sao mà có nhiều người bị giam trảm như vậy?".

Ở tại Tây Lương, trừ phi gặp án giết người quan trọng, nếu không thì không có chuyện thị chúng thế này. Hắn cảm thấy tò mò, muốn xem diện mạo của đám tặc đồ liền cẩn thận quan sát.

Mười mấy cỗ xe xe tù đi tới, dẫn đầu chính là một gã thái giám. Trước kia Ngũ Định Viễn chưa bao giờ thấy qua hạng người này. Thấy một gã mặt trắng không râu ngồi trên lưng ngựa, tay cầm một cây phất trần tựa như đang diễn tuồng. Đi trước thái giám có một gã võ quan dắt ngựa cho hắn, thần thái có vẻ kính cẩn.

Ngũ Định Viễn thầm nghĩ: "Xem ra đám con hát diễn không sai, thái giám đúng là có dáng vẻ như thế này".

Cúi đầu lại nhìn, thấy cỗ xe tù đi đầu có treo tấm thẻ bài viết rằng:

"Tả đô ngự sử Đô Sát Viện, Trương Ôn thông đồng với địch bán nước, cả nhà bị lăng trì xử tử".

Trong xe có một lão nhân đang quỳ nhưng mở trừng hai mắt, vẻ mặt phẫn nộ bất bình. Phía sau xe tù áp mười mấy nam nữ lão ấu, không ngừng kêu khóc nỉ non.

Ngũ Định Viễn cả kinh, thầm nghĩ: "Thì ra đám tử tù này là đại thần trong triều!"

Hắn không biết Trương Ôn kia là người thế nào, lại càng không rõ tại sao thông đồng với địch làm Hán gian, không nói một lời nhíu mày quan sát.

Đoàn xe tù chậm rãi mà đi. Đường phố vốn náo nhiệt ồn ào lúc này lại yên tĩnh như vào lúc đêm khuya. Dân chúng xa mọi nơi tránh xa xe tù trốn vào các góc phố, không ai dám thở mạnh. Ngũ Định Viễn thấy khí thế kia cũng rùng mình, vội lui đến sau cửa sổ, chỉ sợ rước họa vào thân.

Trên đường cái an tĩnh không tiếng động, không khí thật là xơ xác tiêu điều. Chợt nghe mấy tiếng cục ta cục tác, bỗng có một đám gà bay loạn vào giữa đường. Ngũ Định Viễn ngạc nhiên nhìn lại. Chỉ thấy một gã buôn gà thần sắc bối rối đang vội bắt gà, một bên có hai hài tử.

Ngũ Định Viễn vừa thấy liền rõ ràng, xem ra hai hài tử nọ không biết sự lợi hại của quan binh, không ngờ trong lúc nô đùa lại đánh đổ lồng gà, nhất định sẽ gây họa.

Đám gà qué bay khắp tán loạn đầy đường, lại còn tới trước cả xe tù. Chúng khiến con ngựa do hoạn quan đang cưỡi cả kinh hí một tiếng rồi chồm lên. hoạn quan chợt hẫng người rời khỏi yên ngựa, thì ra hắn đã chủ động nhảy lên, chỉ thấy thân hình vừa chuyển một vòng trên không trung đã vững vàng rơi xuống mặt đất, hiển nhiên thân có võ công.

Chỉ là mười mấy con ngựa phía sau không kịp dừng lại mà đụng vào nhau. Chỉ một thoáng trên đường cái vang vọng tiếng ngựa hí gà gáy, loạn thành một đống.

Gã buôn gà bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, phát run che quỳ trên mặt đất trước hai hài tử. Sắc mặt võ quan dẫn ngựa xanh mét, một cước đá nặng nề vào đầu hắn, cả giận nói:

- Muốn chết sao! Trông con gà cũng không nổi?

Gã buôn gà bị đau cũng không dám phản ứng, chỉ cúi đầu dưới đất thở dốc nói:

- Quân gia trách phạt tiểu nhân rất đúng.

Võ quan kia hừ một tiếng, lại đá hắn một cước, lớn tiếng nói:

- Lần sau mở to mắt cho ta! Nếu không toàn gia ngươi đừng mong sống

Nói rồi xoay người lại, nói với đám quan quân phía sau:

- Không có việc gì, chúng ta đi thôi, đừng chậm trễ thời gian giam trảm.

Chợt nghe một tiếng thét chói tai, tiếp theo bộp một tiếng vang lớn. Ngũ Định Viễn xa xa nhìn lại. Chỉ thấy võ quan té trên mặt đất, là do ăn một cái tát của hoạn quan nọ.

Hoạn quan giở giọng the thé nói:

- Tên dân đen chết tiệt kia dám làm bổn tọa xuống ngựa, ngươi đá hắn hai cước coi như xong sao?

Vừa vừa nói quát:

- Người đâu! Đánh mạnh cho ta!

Quân sĩ một bên nghe vậy liền gầm gậy loạn đả gã buôn gà một trận. Gã buôn gà chảy máu đầy đầu nhưng vân cố gắng mà quỳ, hai hài tử khóc ròng nói:

- Đừng đánh cha ta!

Liền chạy vội tới ôm lấy chân quân sĩ.

Hoạn quan kia cả giận nói:

- Phản! Phản rồi! Lớn không nghe lời, nhỏ cũng tác quái, đều đánh cả cho ta!

Các quân sĩ quát lên một tiếng, giữ hai hài tử kia tiếp theo mãnh liệt bạt tai. Hai đứa nhỏ bị đau oa oa khóc lớn, khóe miệng đều bị đánh cho rỉ máu tươi.

Ngũ Định Viễn cảm thấy không cam lòng, thầm nghĩ: "Hoạn quan thật ngang ngược! Cần gì lăng nhục lão bá tánh như vậy?"

Hắn không đành lòng, muốn chạy xuống phố ngăn cản nhưng đột nhiên nhớ tới bản thân đang mang sự tình quan trọng, không thể hiện thân nên đành quay đầu đi, không nỡ lòng lại nhìn.

Bỗng nghe một trận cười ha hả, xa xa có mười mấy thớt ngựa chạy tới. Là một đám người y phục hoa gấm, đều là trang phục võ quan. Một gã nam tử rất mập cười lạnh nói:

- Tiết phó tổng quản, chỉ là áp giải người mà thôi, ngay cả tiểu sự như thế mà cũng làm không xong sao? Đừng hồ nháo, Giang đại nhân đang chờ giam trảm!

Thái giám họ Tiết cả giận nói:

- Giang Sung là chủ tử các ngươi, Đông Xưởng chúng ta không thuộc quyền quản lý của hắn!

Ngoài miệng lải nhải nhưng người cũng đã lên ngựa. Hắn thấy gã buôn gà vẫn quỳ rạp xuống đất, mắng:

- Đều là đồ bần tiện ngươi làm lỡ đại sự của chúng ta!

Gã buôn gà bị đánh cho mặt mũi bầm dập, chỉ liều mạng dập đầu dưới đất. Liền vào lúc này thái giám kia vung tay lên, không biết dùng thủ pháp gì mà đã cắt thủ cấp của gã buôn gà xuống. Thoáng chốc máu tươi phun ra nhuộm đỏ đầy đường. Ngũ Định Viễn vô cùng hoảng sợ, không thể ngờ hoạn quan ra tay giết người bá đạo như vậy, nhất thời cả kinh ngây người.

Thủ cấp của gã buôn gà văng lăn lóc dưới đất, hai ấu tử của hắn vô cùng đau đớn, cùng vọt tới khóc ròng:

- Phụ thân a!

Một đứa ôm đầu lấy cha, một đứa ôm lấy thân thể. Toàn thân cả hai dính đầy máu tươi của cha, đau đớn khóc lạc cả giọng.

Lúc này những con gà đang chạy tứ tán lại giống như tò mò, xông tới nghiêng đầu nhìn hai hài tử đáng thương. Người đi đường thấy thảm họa này đều phát run từng chặp, không ai dám động một bước.

Hoạn quan nọ cười lạnh nói:

- Một nhà ba người các ngươi không phải thứ tốt! Tất cả đều đáng chết!

- Tay phải chậm rãi giơ lên, liền như muốn xuống tay với hai hài đồng, thần thái vô cùng tàn bạo.

Ngũ Định Viễn sợ hai hài tử lại gặp độc thủ, vội lấy Phi Thiên Ngân Thoa từ trong lòng ra định xuất thủ cứu người. Có điều ở bên này, vài tên võ quan mặc hoa phục mắng:

- Đừng hồ đồ ! Mau đi thôi! Vừa nói quay ngựa tự rời đi.

Hoạn quan kia thấy đại đội nhân mã rời đi liền hừ một tiếng, buông tay nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn hai hài tử một cái, tiếp theo thúc ngựa rời đi.

Mười mấy cỗ xe tù lại chậm rãi chuyển bánh. Mấy kẻ láng giềng ở gần thấy hai hài tử giữ được tánh mạng, vội chạy tới kéo chúng vào góc, chỉ sợ có thêm tai họa. Tiếng khóc xa xa trong xe tù truyền đến không dứt, hòa cùng với tiếng khóc hai hài tử thay nhau nổi lên, làm cho người người cảm thấy cay mũi.

Ngũ Định Viễn thấy thảm sự cỡ này, chỉ cảm thấy lửa giận ngút trời, trong lòng thẳng mắng:

- Thái giám chết bầm! Cẩu hoạn quan!

Hắn hận không thể xông lên phía trước, một đao chém chết hoạn quan kia. Đang lúc phẫn nộ chợt nghe một người ngồi ở cái bàn gần đó oán hận nói:

- Thái giám hại quốc đáng hận, sát hại trung lương! Gian thần nắm giữ triều chính, thị phi bất phân!

Ngũ Định Viễn nghe thanh âm đầy ý bi phẫn, vội quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một nho sinh vẻ mặt tức giận đang há miệng mắng to.

Ngũ Định Viễn đang muốn tiến lên bắt chuyện, đột nhiên tâm niệm vừa động, thầm nghĩ: "Kinh thành cao thủ như mây, khắp nơi đều có tai mắt của triều đình, ta nên cẩn thận thì hơn. Liền tự nhịn xuống, chỉ cúi đầu uống rượu".

Đã thấy một khách uống rượu từ cái bàn khác đi tới, hướng sang nho sinh nói:

- Lão huynh a, nghe ngươi mắng thật lợi hại, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Xem cách ăn mặc của khách uống rượu nọ thì là thương nhân. Ngũ Định Viễn thấy có người hỏi cũng vội dỏng tay lắng nghe.

Nho sinh kia phẫn nộ nói:

- Thế đạo không còn như xưa, ngày nay chính đạo không hiện mà gian nịnh thế đại. Giang Sung, Lưu Kính hai đại tặc tử này cầm đầu Bát Hổ vi phạm vương pháp. Triều đình còn giúp tặc nhân, hỏi thiên hạ sao lại không loạn?

Thương nhân kia ồ một tiếng, nói:

- Chúng ta ở tỉnh ngoài không biết chuyện trong kinh. Giang Sung, Lưu Kính là hạng người nào?

Nho sinh kia cười lạnh nói:

- Giang Sung, Lưu Kính tụ tập tội ác trong triều, hai người bọn chúng một tên cầm quyền bính, một tên chưởng quản Đông xưởng, đã hại chết bao không biết nhiêu người. Trương Ôn đại nhân vừa rồi chỉ là một trong số đó mà thôi.

Ngũ Định Viễn rùng mình trong lòng. Giang Sung này có liên quan đến tấm da dê. Trên đường hắn chưa có dịp thăm dò lai lịch đối phương, không ngờ vừa vào kinh thành liền nghe được ác sự về người này. Xem ra không phải là người lương thiện.

Thương nhân kia hỏi:

- Nghe lão huynh nói như vậy, chẳng lẽ Trương Ôn đại nhân bị người vu hãm? Chuyện này là như thế nào?

Nho sinh kia thở dài nói:

- Những năm nay số đại thần bị Giang Sung mưu hại còn ít sao? Một đám đều bị mất chức đuổi về quê. Chỉ là Trương Ôn đại nhân phản kháng quá mức, trước kết thù với Đông xưởng Lưu Kính, sau lại kết oán cùng Án sát Giang Sung, hai phái cùng hãm hại nên đành rơi xuống kết cục diệt tộc.

Thương nhân kia ngạc nhiên nói:

- Sao, Giang Sung cùng Đông Xưởng không phải một bọn sao?

Nho sinh kia lắc đầu nói:

- Hai phe phái này chó cắn chó, một miệng đầy lông đều không phải thứ tốt.

Thương nhân kia "Ồ" một tiếng, ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại nói như thế?

Nho sinh kia nói:

- Thế lực của Giang Sung rất lớn, chỉ huy Cẩm Y Vệ lại quản việc quân cơ. Hiện nay kể ra thì hắn là kẻ có quyền bính kinh người nhất, nếu nói triều đình có ai có thể tranh phong với hắn, đó chính là một gian thần khác, Lưu Kính. Người này chưởng quản Đông xưởng, cũng là một ác đồ tàn nhẫn. Nhân mã hai bên đều tự lôi kéo đại thần, không từ bất cứ việc xấu nào, gặp phải người trung nghĩa thì hai phái liền cùng nhau hãm hại. Trong khi cùng lúc thì vẫn đấu đá không ngớt, không ngày nào ngưng nghỉ.

Thương nhân kia nghe trợn mắt há mồm, cả kinh nói:

- Chẳng lẽ trong triều đã không người nào chủ trì chính nghĩa sao?

Nho sinh kia thở dài nói:

- Đầu năm nay kẻ đọc sách đều không được, đã mất hết cốt khí. Ngược lại cũng có mấy quân nhân. Tỷ như Chinh Bắc đại tướng quân Liễu Ngang Thiên Liễu đại nhân...

Nho sinh kia nói mới được nửa câu, đột nhiên bị người kéo dậy. Ngũ Định Viễn vội nhìn lại. Chỉ thấy kẻ tóm nho sinh mặc áo bào đỏ, lưng đeo cương đao, thần thái dữ tợn. Ngũ Định Viễn rùng mình, thầm nghĩ:

- Là người của Cẩm Y Vệ! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK