Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, đám người Cửu Hoa Sơn liền tiếp tục lộ trình. Cao Định vội kéo Dương Túc Quan lại nói:

- Dương hiền điệt, hiền điệt nên đi cùng ta, hôm qua chúng ta đã nói rồi!

Dương Túc Quan cười nói:

- Xin Cao thế bá cứ yên tâm, tiểu điệt nói lời sẽ giữ được lời.

Vi Tử Tráng đi lên vài bước, bụm miệng thấp giọng nói với chàng:

- Chúng ta thân mang sự tình trọng đại. Đi cùng những người này, chỉ sợ nhiều người lắm chuyện làm hỏng đại sự.

Dương Túc Quan lắc đầu nói:

- Trên quan trường, chú trọng chính là hai chữ nhân tình. Ta đã hứa với người nên không thể nuốt lời, xin Vi hộ vệ cảm thông cho, trên đường chúng ta sẽ cẩn thận đề phòng hơn nữa.

Vi Tử Tráng chỉ là hộ vệ của Liễu Ngang Thiên, sao có thể ra lệnh cho quan chức triều đình. Hắn khuyên Dương Túc Quan không được thì hắng giọng một tiếng, thản nhiên nói:

- Dương đại nhân yên tâm. Ta sẽ chú ý thêm, chúng ta cùng đi vậy!

Mọi người gấp gáp mà đi, muốn băng qua Hoàng Thổ Cương trước buổi tối. Trương Chi Việt không ngừng thúc giục đám phu khuân vác:

- Các ngươi nhanh lên! Đi qua Hoàng Thổ Cương sẽ được nghỉ ngơi!

Ngũ Định Viễn thấy bộ dáng của hắn đầy khẩn trương, liền hỏi:

- Rốt cuộc trên Hoàng Thổ Cương có gì cổ quái? Phải chăng nơi đó có đạo tặc chặn đường?

Trương Chi Việt gật đầu nói:

- Ngũ gia đoán không sai, trên Hoàng Thổ Cương tụ tập số lượng thổ phỉ đông tới mấy trăm tên, thường xuyên xuống núi ăn cướp. Người bình thường đi đường đều phải cất dấu vàng bạc, kết bạn mà qua. Chúng ta mang theo nhiều gia sản, càng phải cẩn thận đề phòng.

Nói rồi lại quay sang quát đám gia đinh:

- Nhanh lên! Nhanh lên. Trời càng tối thì nơi này càng nhiều tặc tử mai phục, cước bộ cần phải nhanh hơn!

Đám phu khuân vác một đường gánh gồng mệt mỏi, không lâu tới một con dốc cao thì hết sức, bất giác cả đám dừng lại thở dốc. Trương Chi Việt cầm roi đi ra phía trước, dùng sức vụt rồi quát:

- Còn không mau đứng dậy!

Một gã khuân vác đau quá mắng:

- Con bà nó chứ! Lão tử mặc kệ nhà ngươi!

Nói rồi nằm xoài người ra dưới đất. Trương Chi Việt giận dữ, liên tục quật roi trên thân người nọ. Người nọ lại không thèm quan tâm, coi như bản thân mình đã chết.

Diễm Đình thấy đám phu khuân vác rất đáng thương, bất giác chen lời:

- Sư thúc! Con dốc này cao chót vót như vậy, đồ vật hành lý lại nặng. Những người này rất đáng thương, người để bọn họ nghỉ ngơi một chút đi!

Trương Chi Việt cả giận quát:

- Tại sao ngươi nói giúp người ngoài! Những người này không biết điều, nếu để đạo tặc thừa dịp làm bậy, chẳng phải chúng ta sẽ không xong?

Diễm Đình bị hắn quở trách một trận thì xấu hổ cúi mặt, thấp giọng nói:

- Con chỉ thấy đám người bọn họ đáng thương, không phải cố ý làm khó sư thúc.

Ngũ Định Viễn thấy nàng điềm đạm đáng yêu, chen lời:

- Ta thấy những người này thật sự mệt mỏi, dù đánh chết cũng không đi nổi nữa rồi. Hay là chúng ta cứ nghỉ một lát đi!

Trương Chi Việt lắc đầu nói:

- Nơi này tiếng gió rất quái dị, muốn nghỉ thì để qua con dốc này rồi nói sau.

Dương Túc Quan vốn trầm mặc không nói, lúc này bỗng lên tiếng:

- Như vậy đi! Ta cùng Vi hộ vệ đi trước tìm hiểu. Mọi người cứ ở nơi này nghỉ tạm, nếu phía trước có gì cổ quái, chúng ta cũng có phòng bị, như thế được chăng?

Trương Chi Việt chưa từng chứng kiến Dương Túc Quan động thủ nhưng biết chàng là đệ tử Thiếu Lâm, võ công tất nhiên rất cao. Công phu của Vi Tử Tráng kia thì không cần phải nói. Hai người này dù gặp cường đạo cũng có thể an toàn trở về, lập tức vui vẻ nói:

- Như thế rất tốt, vậy làm phiền hai vị đại giá một phen.

Dương Túc Quan đang muốn đi thì nghe Diễm Đình lên tiếng:

- Ta cũng muốn đi!

Dương Túc Quan thoáng chần chờ, nói:

- Chúng ta đi lần này tất có nguy hiểm, cô nương nên ở đây nghỉ tạm thì hơn!

Diễm Đình còn chưa đáp lời, Quyên Nhi đã kêu lên:

- Ta cũng muốn đi! Nơi này cảnh vật đồi núi xấu xí, nhàm chán chết đi được!

Dương Túc Quan nhìn lại về hướng Trương Chi Việt, lắc lắc bàn tay như không biết thế nào cho phải. Trương Chi Việt hung mặt lên quát:

- Hai ngươi đều không đi, ngoan ngoãn ở lại chỗ này cho ta!

Diễm Đình thấp giọng đáp:

- Vâng.

Quyên Nhi lại làm một cái mặt quỷ, sau đó tới dưới một tàng cây mà nghỉ.

Ngũ Định Viễn thấy hai người Dương Vi đi xa, liền tìm một nơi ngồi xuống nghỉ tạm. Ở phía xa xa, Trương Chi Việt hãy còn hô to gọi nhỏ, sai sử mọi người đẩy xe, sắp xếp các gánh đồ gọn gàng. Ngũ Định Viễn thấy thì bật cười. Hắn từng là bộ đầu Tây Lương, nguy cơ gì mà chưa thấy qua? Chỉ cảm thấy Trương Chi Việt đang đem chuyện bé xé ra to. Cũng do tối hôm qua ngủ muộn, Ngũ Định Viễn liền ngáp dài liên tục. Thời điểm này vào mùa đông chưa lâu, thời tiết hôm nay đột nhiên ấm áp. Hắn cảm thấy buồn ngủ, hai mắt díp lại.

Chợt nghe xa xa truyền đến thanh âm của Quyên Nhi:

- Sư tỷ, người xem! Nơi này có một vùng hoa thơm rất đẹp! Còn có trái cây nữa!

Diễm Đình cười nói:

- Ừm! Nhưng dường như không phải nơi Trung thổ chúng ta! Ở tiết trời đông này còn có thể nở hoa!

Theo nghe chúng gia đinh đều hô vang:

- Lại có sự tình này sao? Ở nơi nào? Mau dẫn ta đi xem với!

Tiếng bước chân của đám gia đinh vang lên sôi nổi. Trương Chi Việt gầm lên liên tục:

- Đừng chạy đi lung tung! Mau mau trở lại cho ta!

Hắn gầm rú một trận rồi liền chạy theo sau.

Ngũ Định Viễn biết vị sư muội nọ lại đang kiếm chuyện giỡn chơi, hai mắt vẫn nhắm nhưng khóe miệng mỉm cười không thôi.

Sau một hồi, rốt cuộc nghe không tiếng động. Ngũ Định Viễn xuất thân bộ đầu tâm tư cẩn trọng, kinh ngạc thầm nghĩ:

- Sao không còn một tiếng động nào? Chẳng lẽ là kẻ xấu mai phục, bọn họ đã trúng ám toán của người ta chăng?

Ngũ Định Viễn sợ mọi người xảy ra sự tình bất trắc, vội nhỏm dậy cầm Phi Thiên Ngân Thoa đi theo hướng phát ra thanh âm khi trước. Hắn rất cẩn thận, cúi thấp thân mình di chuyển trong các bụi cây, quan sát kỹ tình hình.

Đi đến gần một cánh rừng, chợt nghe trong có tiếng người truyền ra. Hắn kinh hãi vận khí hộ thân, thân thể khom xuống chậm rãi nhoài lên phía trước.

Vào rừng, ngưng mắt nhìn lại là một vùng hoa cỏ rộng lớn. Tuy đã vào đông nhưng trăm hoa vẫn đang đua nở khoa sắc, chỉ thấy hồng tím lục vàng sáng láng đẹp không sao tả xiết. Đám gia đinh có kẻ hái quả mà ăn, có kẻ cúi đầu ngắm hoa, trên tay còn cầm một đóa hoa tươi, thỉnh thoảng còn ngửi ngửi. Vẻ mặt mỗi người đều say mê, không một ai lớn tiếng nói chuyện.

Lại thấy khuôn mặt Trương Chi Việt xanh mét. Một chân đạp ở trong rừng, một chân dẫm ngoài bìa rừng, còn không ngừng quay đầu nhìn đám hành lý gia sản như sợ có người tiến đến đánh cắp, một bộ đầy vẻ đề phòng.

Ngũ Định Viễn đi tới phía trước cười nói:

- Thì ra các người đều chơi đùa ở đây, Cao đại nhân đâu?

Trương Chi Việt nói:

- Cao đại nhân nghỉ trong kiệu, lúc này dường như đang ngủ. Chờ Dương đại nhân trở về, chúng ta hãy nhanh chóng đi tiếp!

Ngũ Định Viễn thấy bộ dáng khẩn trương của hắn, đánh giá địa thế chung quanh rồi nói:

- Trương đại hiệp đừng quá lo lắng. Trước mặt là một triền núi, nếu tặc tử muốn ám toán chúng ta thì nhất định phải mai phục tại chỗ ấy. Ta tới canh giữ ở trên, nơi đây sẽ không còn sơ hở!

Trương Chi Việt ừm một tiếng, từ chối cho ý kiến mà tùy tiện nói:

- Như vậy đã làm phiền.

Ngũ Định Viễn thấy thần sắc của Trương Chi Việt vẫn đầy vẻ lo lắng, biết đối phương không tin lời mình, nhịn không được nói:

- Trương đại hiệp à! Có nguy cơ lớn nào mà ta chưa thấy qua? Ngài đừng quá đề phòng như vậy, cẩn thận lại chính mình hù dọa mình!

Trương Chi Việt không biết hắn xuất thân bộ đầu, nghe thì không thèm để ý, chỉ ậm ừ một tiếng.

Liền vào lúc này, Quyên Nhi ngắt một bông hoa chạy về phía Trương Chi Việt, cười nói:

- Sư thúc, bông hoa này cho người!

Trương Chi Việt đưa tay tiếp nhận, mắng:

- Tiểu liễu đầu! Ngươi còn muốn giỡn. Không nghĩ đến nhiệm vụ sao?

Nói rồi ném bông hoa xuống, liền muốn một cước giẫm nát nhưng lại thấy Quyên Nhi cúi đầu, trong mắt nàng ngấn lệ thấp giọng:

- Người ta chỉ là muốn hái hoa cài cho người. . .

Nói rồi khóc nức nở không thôi.

Trương Chi Việt mềm nhũn trong lòng, mắng một tiếng rồi nhặt hoa lên. Quyên Nhi nín khóc mỉm cười, lập tức giúp hắn cài hoa lên đầu. Lúc này bộ dáng của Trương Chi Việt đầy xấu hổ, thân dài vai rộng lại như một thiếu nữ cài hoa.

Ngũ Định Viễn nín không được bật cười. Lại nghe Quyên Nhi nói:

- Ngũ đại gia, ta cũng giúp ngài cài một đóa!

Ngũ Định Viễn xua tay, vội hỏi:

- Không cần!

Hắn sợ bị đeo hoa thì không khỏi mất mặt, vội đi ra ngoài rừng.

Trở ra rừng cây, Ngũ Định Viễn thấy mọi người vẫn còn đùa giỡn. Trương Chi Việt còn đang bảo vệ hành lý, xem ra đối phương không cần sự hỗ trợ của hắn. Thật đúng là dùng khuôn mặt nóng bỏng của mình mà dán vào chiếc mông lạnh ngắt của người. Hắn ngáp một cái rồi nghỉ dưới tàng cây, lúc này hai mắt nhắm nghiền, rất nhanh liền ngủ say.

Trong khi ngủ, hắn mơ thấy bản thân trở về Tây Lương, cùng đám nha sai phong lưu khoái hoạt một hồi. Ai ngờ lại nghe tiếng bước chân vang lên, Tri Phủ Lục Thanh Chính tiến vào quát:

- Ngũ Định Viễn! Ngươi thật to gan, không ngờ còn dám trở về!

Ngũ Định Viễn chấn động giật mình tỉnh lại, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn vuốt mặt thầm nghĩ:

- Ta rời Tây Lương đã gần một năm, không biết đám thuộc hạ còn khỏe không?

Nghĩ đến ngày xưa bọn họ vô tình ở Mã Vương Miếu, trong lòng lại cảm thấy ảm đạm. Hắn đang miên man suy nghĩ, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân. Một người nói:

- Con mẹ nó, đã nhiều ngày làm ăn không tốt, đều là Thái Hồ Song Long Trại giở trò quỷ.

Trong đám gia đinh khuân vác không ai có khẩu âm thế này. Ngũ Định Viễn nghe thanh âm lạ tai này thì kinh hãi, thần trí hoàn toàn thanh tỉnh trở lại. Hắn nhanh chóng đứng dậy, nhìn phía xa, thấy có mấy chục người đang từ trên triền núi đi xuống, trên tay còn cầm đao kiếm sáng choang. Ngũ Định Viễn cả kinh, vội lăn vào ẩn thân trong một bụi cỏ.

Hắn ẩn dấu thân hình, quan sát thấy có vài tên lâu la vây quanh một gã đại vương, nghênh ngang đi tới chiếc kiệu của Cao Định.

Ngũ Định Viễn kinh hãi thầm nghĩ:

- Trương Chi Việt đâu? Sao còn không qua đây bảo vệ Cao đại nhân?

Mắt thấy tình thế không ổn, hắn vội chạy vào rừng cây để gọi Trương Chi Việt. Có điều đi không mấy bước đã thấy một đám lâu la kết bè kết đội đi tới, trên tay còn mang theo đám người Trương Chi Việt, Quyên Nhi, Diễm Đình. Những người này hai mắt nhắm nghiền giống như đang ngủ say.

Ngũ Định Viễn cả kinh nghĩ thầm:

- Xem ra bọn họ đã trúng một loại Mê Hồn Hương nào đó. Có điều địa thế nơi này trống trải, tặc tử có thể nào một lần đánh mê nhiều người như vậy?

Đang sinh nghi, bỗng nghe xa xa vang lên tiếng của đại vương nọ:

- Lời của Bách Hoa tiên tử quả nhiên không sai, hoa độc này chỉ cần ngửi một chút, dù có là Đại La Kim Tiên hạ phàm chuyển thế cũng phải hôn mê một giờ nửa khắc. Sau này chúng ta còn phải dựa vào chúng để phát tài! Ha ha! Ha ha!

Chúng lâu la cũng cười ha hả phấn khởi.

Ngũ Định Viễn hoảng sợ thầm nghĩ:

“Thì ra trong đám hoa kia có độc, đáng thương cho Trương Chi Việt, ngàn vạn đề phòng mà vẫn thua bởi thủ đoạn cổ quái! Lại không biết Bách Hoa tiên tử là người ra sao? Người này thủ đoạn quái dị như thế, sau này có gặp, phải cẩn thận đề phòng”

Lúc này Diễm Đình, Quyên Nhi bị ném xuống cạnh chiếc kiệu, vài tên hung đồ híp mắt nhìn ngó hai người đầy ý xấu. Ngũ Định Viễn thầm nghĩ: “Phải mau chóng nghĩ biện pháp cứu bọn họ, quyết không thể để mấy thiếu nữ xinh như hoa này rơi vào trong tay tặc tử, nếu không hậu quả thật khó lường”

Xưa nay hắn hành sự lão luyện, tâm niệm vừa chuyển thì nảy ra một kế. Liền ở trong bụi cỏ lấy ra đá đánh lửa, theo sau châm lửa vào một cành củi rồi ném vào trong rừng cây. Lúc này tiết trời đang vào đông, đầy rẫy những cành lá khô nên lửa bén rất nhanh. Không bao lâu, ngọn lửa lan tràn cùng khói đặc bốc lên. Xem ra đã lan tới đám hoa độc cỏ độc.

Ngũ Định Viễn biết đám cường đạo muốn phát tài, toàn bộ phải nhờ những hoa độc kia, nhất định sẽ tới cứu hỏa. Quả nhiên thấy lửa cháy to, đám phỉ đồ kinh hãi kêu lên, tất cả đều vọt vào rừng cây, không một người lưu thủ ngoài bìa rừng.

Ngũ Định Viễn rời bụi cỏ, chạy vội về phía mọi người. Cao Định đã bị đánh bất tỉnh trên mặt đất, những người khác thì bị trói chặt tay chân. Hắn vỗ vỗ vào người Trương Chi Việt nhưng đối phương vẫn hôn mê bất tỉnh.

Đang lúc khẩn trương, lại nghe cường đạo kêu lên:

- Nhất định là có người phóng hỏa! Chúng ta mau trở về!

Ngũ Định Viễn thấy tình huống gấp gáp. Cường đạo đông đúc, hảo hán khó địch. Chỉ còn đường trốn một trận, hắn thầm nghĩ:

- Hai thiếu nữ này yếu đuối, không để rơi vào trong tay phỉ nhân, cứu các nàng trước rồi nói sau.

Liền ôm lấy hai người, vận khởi khinh công chạy lên triền núi. Thân hình Ngũ Định Viễn mới động, phía sau liền người lớn tiếng kêu la:

- Các ngươi chú ý! Có người chạy lên núi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK