Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu nhị nọ lúc trước thấy bọn họ so chiêu đã lo lắng. Lúc này lại thấy bộ dáng bực bội của Tần Trọng Hải thì sợ hãi lui vào một bên. Lư Vân thấy y tức giận vô cớ, không biết bản thân đã nói sai gì thì thất kinh thối lui, sợ đối phương lại tức giận động thủ.

Tần Trọng Hải cả giận nói:

- Con mẹ nó! Ngũ Định Viễn bảo ngươi đi làm Mã cung thủ? Thế có khác gì là để Gia Cát Võ Hầu đi quét đường? Không phải là bắt Trương Tử Phòng đi dọn phân ngựa sao?

Nhất thời phẫn nộ quở trách liên tục, giống như mãnh hổ điên cuồng gào thét.

Võ hầu chính là Gia Cát Khổng Minh thời Tam quốc, Trương Tử Phòng còn lại là Trương Lương, một trong Hán Sơ Tam Kiệt phụ tá Hán Cao Tổ. Lư Vân nghe lời nói của y có ý cất nhắc, thay người bênh vực kẻ yếu. Chỉ là người này hành sự không lộ tâm ý ra ngoài, thật không biết phải ứng phó ra sao. Lư Vân há to miệng, không biết khuyên bảo thế nào.

Chợt thấy Tần Trọng Hải trầm vai khom người. Xoạt một tiếng rút đao ra khỏi vỏ, trên đao lại bùng cháy hồng quang hết sức chói mắt trong đêm tối.

Tần Trọng Hải nói:

- Có Hỏa Tham Nhất Đao ta ở đây, không thể để sự tình hổ lạc bình dương trước mắt! Lư huynh đệ, ngươi ngày sau ra đường, cứ đứng bên cạnh Tần mỗ là xong.

Lư Vân ngây người một hồi, nói:

- Tần tướng quân không cần như thế, dù sao ta phải rời khỏi Bắc Kinh, người ngàn vạn lần đừng vì tiểu nhân mà hao tâm tốn sức.

Tần Trọng Hải hoàn đao vào vỏ, ngạc nhiên nói:

- Ngươi phải rời khỏi kinh thành? Tại sao?

Lư Vân thở dài, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ. Hắn nhặt các mảnh gỗ vụn cùng thu thập bát đũa dưới đất. Chủ điếm vội xông về phía trước dọn dẹp thay hai người.

Tần Trọng Hải thấy Lư Vân bụng đầy tâm sự, nhất thời hỏi không ra liền nói:

- Lư công tử, cho dù ngươi phải đi cũng không nên nóng lòng nhất thời. Ngươi đi theo ta, ta cho ngươi kiến thức một chút mới lạ, đến lúc đó muốn đi cũng không muộn.

Nói rồi xoay người ra cửa, ý bảo Lư Vân đi theo.

Hắn thấy Lư Vân vẫn ngồi đó, bộ dáng chần chờ chậm chạp không cất bước, liền cất cao giọng nói:

- Lư công tử trí dũng song toàn, cần gì sợ hãi? Chẳng lẽ sợ Tần mỗ gia hại ngươi sao?

Lư Vân thấy người này hành sự quái dị, có điều như không có ý bất lợi với bản thân mình. Hắn trầm ngâm chốc lát, thầm nghĩ:

“Xem bộ dáng người này là nhân vật quả cảm, khác với đám ỷ thế khinh người trong phủ tướng quân, kết giao với người như vậy cũng không uổng phí”

Nhớ tới lịch lãm mấy năm qua, thủy chung không có một hảo hữu tri giao thực sự. Mặc dù từng hoạn nạn cùng Ngũ Định Viễn nhưng ngày nay hai người chênh lệch quá lớn, đã không còn cảm giác tương đồng. Xem Tần Trọng Hải trước mắt anh phong hào sảng, tuyệt không phải hạng hẹp hòi vô sỉ. Người ta thân phận thế nào mà phải đi tìm hắn suốt hôm qua, lúc này cần gì phải cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm?

Hắn đứng lên nói: - Được tướng quân xem trọng, tại hạ sao dám khước từ!

Lập tức Lư Vân cùng Tần Trọng Hải ra khỏi cửa. Hai người một trước một sau, chậm rãi mà đi trên đường cái.

Đi chỉ chốc lát có một người thân mặc quân phục chạy tới, khom mình hành lễ với Tần Trọng Hải, sau đó lại dắt qua hai con tuấn mã.

Tần Trọng Hải nói:

- Lư công tử, xin lên ngựa!

Lư Vân không nghi ngờ gì, nhẹ nhàng nhảy lên ngựa mà cưỡi. Tần Trọng Hải giật dây cương cho ngựa phóng như bay phía trước, Lư Vân theo sát phía sau.

Hai thớt ngựa chạy tới cửa thành. Quan quân thủ thành vừa thấy Tần Trọng Hải, lập tức chạy vội lên vui vẻ nói:

- Tần tướng quân tới rồi! Hẳn là muốn tìm tiểu nhân uống rượu?

Tần Trọng Hải cười ha hả, nói:

- Mấy ngày nữa ta sẽ tìm ngươi cùng vui, trước tiên ngươi mở cửa thành!

Hắn lấy ra lệnh bài để quan quân kiểm tra, sau đó hai người phi ngựa ra khỏi thành.

Tần Trọng Hải nhằm hướng ra ngoại thành mà đi. Ánh trăng đêm khuya chiếu trên đường tạo nên cảm giác thê lương. Lư Vân quay đầu nhìn thành Bắc Kinh. Chốc lát nhớ tới Cố tiểu thư, chốc lát lại nghĩ đến Ngũ Định Viễn, trong lòng hỗn tạp ngũ vị trần ai.

Không bao lâu Tần Trọng Hải phi ngựa tới một gò núi hoang. Dưới ánh trăng sáng bàng bạc, thấy đường lên núi dày đặc mây mù, dưới đất vẫn còn tuyết đọng. Trong lòng Lư Vân nghi ngờ, không hiểu Tần Trọng Hải mang hắn tới nơi ít người này làm gì, chẳng lẽ là bất lợi với bản thân?

Nhưng hắn nghĩ lại:

“Người này xem ra khí độ rộng rãi, không câu nệ tiểu tiết. Tuyệt không phải tiểu nhân hèn hạ vô sỉ. Nếu thật muốn bất lợi với ta thì không cần nể mặt trong tửu điếm, cần gì phải mất công dẫn ta tới tới hoang sơn mới động thủ?”

Nghĩ tới điều này thì trong lòng kiên định rất nhiều.

Lên tới đỉnh núi, Tần Trọng Hải xoay người xuống ngựa. Lư Vân ghìm cương rồi cũng nhảy xuống. Nơi này thật hoang vu yên tĩnh, thật sự nhìn không ra chỗ đặc biệt.

Tần Trọng Hải tựa hồ biết tâm tư của Lư Vân, nói:

- Ta thấy nơi này trống trải sự yên lặng, là một chỗ đàm luận không tồi, không có gì dụng ý gì khác. Lư huynh đệ tùy ý ngồi đi!

Nói rồi ngửa mặt lên nhìn trời.

Lư Vân không đáp, tháo yên cho ngựa rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Tần Trọng Hải nói:

- Tối nay ánh trăng sáng ngời, nhìn thành thật Bắc Kinh rõ ràng dưới chân!

Lư Vân từ trên nhìn xuống. Chỉ thấy ánh trăng vằng vặc chiếu rọi khắp thành Bắc Kinh. Thành quách lâu đài, tường sơn ngói lộng rõ ràng trước mắt. Lư Vân nhìn thấy đại trạch Cố gia, nhất thời lại kìm nén không nổi.

Tần Trọng Hải nào biết trong lòng Lư Vân có tâm sự, tưởng rằng hắn muốn tìm nơi ở của hoàng đế lão nhi, cười nói:

- Lư công tử muốn nhìn Tử Cấm thành sao? Ngươi xem, liền ở đàng kia!

Nói xong chỉ về một chỗ. Lư Vân nghển cổ nhìn ra xa, chỉ thấy cung điện lớn nhỏ trùng điệp hùng vĩ, kiến trúc dày đặc quy mô lớn lao. Bất luận là địa phương nào trong thiên hạ cũng không thể so sánh.

Tần Trọng Hải ngửa mặt lên trời cười dài, nói:

- Lư công tử, mặc cho hoàng đế lão tử lớn đến cỡ nào, lúc này vẫn phải ngủ ở dưới chân hai người chúng ta! Ha ha! Ha ha! Ta chửi con bà nó là con gấu!

Lư Vân cả kinh ngây người, dù hắn cá tính cương cường, lại nhiều gặp nghịch cảnh nhưng chưa từng cuồng ngôn đại nghịch như thế, nhất thời ngơ ngác nhìn Tần Trọng Hải.

Tần Trọng Hải ngửa mặt lên trời, ngâm nga:

- “Tự ấu tằng công kinh sử, Trưởng thành diệc hữu quyền mưu. Kháp tự mãnh hổ ngọa hoang khâu, Tiềm phục trảo nha nhẫn thụ”

Lư Vân biết mấy câu từ xuất từ "Tầm Dương Lâu Ký " từng một thời cực thịnh. Chỉ là ba mươi năm trước đã bị triều đình cấm cố, rất ít người còn dám đề cập. Mấy câu từ có ý rằng: "Ta thuở nhỏ dùi mài kinh sử. Lớn lên kiêm cả quyền mưu. Giờ phải cọp dữ ẩn mình nơi gò hoang. Im hơi lặng tiếng mà mài móng vuốt, chờ đợi một ngày bạo phát”

Tần Trọng Hải lại ngâm nga:

- " Bất hạnh thích văn song giáp. Na kham phối tại Giang Châu. Tha niên nhược đắc báo oan cừu. Huyết nhiễm Tầm Dương giang khẩu!"

Ý tứ mấy câu này cũng không khó hiểu, chính là: “Nào biết ta bị biến thành tội nhân, lưu vong đến Giang châu làm tù phạm, trên mặt còn bị khắc chữ. Nếu có một ngày ta rửa sạch oan khuất, nhất định ta phải dùng máu của cừu nhân mà nhuộm đỏ cửa sông Tầm Dương (1)!”

Lư Vân nghe mấy câu này, bản thân mấy năm nay chịu đủ thế nhân cười nhạo xa lánh, một thân văn võ lại phải lang thang giang hồ bán mì duy sinh, bất giác cười dài một tiếng.

Tần Trọng Hải nói:

- Đại trượng phu không quản máu loang ba thước. Huyết chiến nam bắc, tung hoành đương thế, vậy mới không uổng cuộc đời này! Lư công tử, ngươi nói có đúng không?

Lư Vân nghĩ đến mình bị người hãm hại trở thành đào phạm, cả đời không dám xuất đầu thì thở dài.

Tần Trọng Hải đưa tay cầm hai tay Lư Vân, cất cao giọng nói:

- Lư công tử, hai ta chưa từng quen biết. Ngươi có biết vì sao Tần mỗ lại tìm tới?

Lư Vân chưa trả lời, Tần Trọng Hải lại như tự hỏi tự đáp:

- Thứ nhất chỉ vì Tần mỗ không quen nhìn thế gian lạnh nhạt, hận nhất là bậc anh hùng không thành công. Nghe tình cảnh huynh đệ thì có cảm giác tương thông. Thứ hai là ta chinh chiến nhiều năm, thủ hạ tuy có mãnh tướng nhưng không một mưu sĩ bày kế. Hôm qua nghe người đề cập huynh đệ liền suốt đêm tới tìm. Lư huynh đệ, ta ăn ngay nói thật, ngươi có bằng lòng dốc sức dưới trướng của ta hay không!

Dưới ánh trăng chỉ thấy Tần Trọng Hải lời lẽ chân thành, khiến cho Lư Vân cảm động. Tần Trọng Hải quả thực trọng nhân tài. Trong quá khứ cũng từng có người biết tài của bản thân hắn. Lư Vân lại nghĩ đến Binh bộ Thượng thư Cố đại nhân, không phải cũng tha thiết như thế sao? Trong lòng cảm kích một trận, hắn nhìn trời xa xa suy nghĩ:

"Ta một thân cầu công danh, thần xui quỷ khiến lại thành tội nhân. Đến nỗi có nước mà không dám quay đầu, có nhà mà không dám trở về, đã phá hư một thân khát vọng của ta, ta... Ta có thật muốn một đời bán mì sống qua ngày? Nhưng đối với người này... Ta một thân đào phạm thì làm sao để đáp ứng hắn?"

Lư Vân cắn răng một lúc lâu không nói. Tần Trọng Hải thấy hắn lặng yên thì nhịn không được nói:

- Lư huynh đệ vì sao không đáp ứng? Chẳng lẽ xem thường Tần mỗ?

Lư Vân than nhẹ một tiếng, nói:

- Xin lỗi tốt ý của Tần tướng quân, ta không thể đáp ứng.

Tần Trọng Hải hừ một tiếng, lớn tiếng nói:

- Ngươi ý định sống qua một đời như vậy sao? Chỉ đi làm mấy cái việc cỏn con đó?

Thân thể Lư Vân run lên. Đột nhiên bên tai vang lên mấy câu đã từng nói qua tại một khắc lâm nguy trong đại lao Sơn Đông: "Ta muốn vì thiên địa lập tâm, vì bách tính mà quên mình!"

Hắn có thể sống cực khổ, có thể nhẫn nại những điều người khác không thể nhẫn nhịn, chỉ vì hắn mưu cầu chính là một tấm lòng thánh hiền.

Lư Vân xuất thân nghèo hèn, phụ mẫu đều bệnh mà chết. Là con của một tá điền làm công trong miếu, mười mấy năm gian khổ học tập chỉ cầu được ra giúp nước giúp dân. Một người như vậy hôm nay lại là một đào phạm không hề có tương lai.

Hai mắt Lư Vân đẫm lệ mông lung, cúi đầu thở dài nói:

- Tần tướng quân, không dối gạt ngươi, ba năm trước đây Lư Vân không trúng khoa cử, phiêu bạt giang hồ thì ngày nay có án trong người, đã là người có tội.

Hắn lau nước mắt, nhìn kinh thành dưới chân rồi nói tiếp:

- Cũng không phải Lư Vân không thức thời, không biết ý tốt của tướng quân, chỉ là Lư Vân ta một thân tội nghiệt, người sao có thể thu nhận ta?

Liền đem sự tình năm đó bị người vu hãm, bị ép vượt ngục thế nào, bôn ba nam bắc ra sao nhất nhất nói ra. Chỉ bỏ qua một đoạn Cố gia Dương Châu, tránh liên lụy đến Cố Tự Nguyên.

Những ngày nay trong lòng Lư Vân buồn bực. Từ khi ở Dương Châu tới nay, bất luận thân thiết như Cố Tự Nguyên, cùng chung hoạn nạn như Ngũ Định Viễn, hắn đều kiên nhẫn không nói thân thế. Ai ngờ lúc này lại kể với một mệnh quan triều đình mới gặp mặt. Sự tình này ngay cả chính hắn cũng kỳ quái không hiểu.

Tần Trọng Hải nghe xong, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to. Lư Vân chưa bao giờ thổ lộ thân thế cùng người. Lúc này bị người cười nhạo thì không khỏi giận dữ, quát:

- Tần tướng quân! Ta đem ẩn tình bản thân nói riêng cùng ngươi, ngươi lại cười như vậy, ý tứ ra sao?

Tần Trọng Hải thu hồi nụ cười, nghiêm sắc mặt nói:

- Lư huynh đệ bớt giận, ta chỉ là cười da mặt của ngươi quá mỏng. Trong quân ta mười người thì tám kẻ đều là tù đồ, phạm đại tội giết người phóng hỏa Tần mỗ còn thu dụng được, há còn sợ chuyện nhỏ của ngươi!

Lư Vân nghe vậy sửng sốt, ngạc nhiên nói:

- Lại có sự tình bực này? Tần tướng quân thống lĩnh chính là thiên binh cấm quân a!

Tần Trọng Hải cười nói:

- Danh là thiên binh, tự là cấm quân nhưng không phải đều là hạng khổ sai khiêng đao bán mạng sao? Có câu hảo nam tử không gia nhập quân binh. Ngươi nghĩ đi, ai đang có kế sinh nhai tốt lại muốn sung quân ngày đi đêm nghỉ, tánh mạng chỉ còn nửa, phú quý cũng không có mạng mà hưởng? Nếu không phải là phạm giáo điều cũng là gia cảnh khó khăn, nếu không ai lại muốn mạo hiểm sinh tử! Thật sự nói một câu: “Khất thực bên đường còn hơn xa xứ nơi biên cương.”

Lư Vân lắc đầu nói:

- Vất vả nơi biên cương, chết trận nơi sa trường, ta đều không sợ. Chỉ là trên người ta có tội, dù vào quân cũng không thể xuất đầu, đến chết cũng là hạng người vô danh, lại phải cam chịu biết bao cơn giận không đâu. Chi bằng phiêu bạt giang hồ qua ngày, đổi lấy tự do tự tại.

Tần Trọng Hải vươn bàn tay to như cái quạt hương bồ, vỗ mạnh một cái vào vai Lư Vân, lớn tiếng nói:

- Lư huynh đệ cần gì nhụt chí như vậy? Ngày sau chúng ta làm nên đại nghiệp. Bắc diệt Hung nô, Tây phá rợ Khương Nhung. Đến lúc đó chỉ là một cái tội danh nho nhỏ. Cho dù ngươi thật sự giết người vượt ngục, còn sợ hoàng đế lão nhi không tha cho ngươi sao? Đến lúc đó chẳng những trả lại một thân trong sạch cho ngươi, nói không chừng phong hầu tấn tước, khiến ngươi cả đời vinh hoa phú quý!

Lư Vân vốn tâm tàn ý lạnh, lúc này nghe được Tần Trọng Hải thức tỉnh thì trong lòng chấn động, thầm nghĩ:

“Đúng vậy! Sao ta không nghĩ tới điều này? Nếu như ta lập được đại công cho triều đình, được xá tội rửa sạch hàm oan, bản thân lo gì không thể lại phó khảo?”

Lư Vân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mắt Tần Trọng Hải lộ vẻ khích lệ. Hắn cảm kích run giọng nói:

- Quan lộc tước vị ta không màng. Chỉ cần có thể lại thấy thái dương, để cho tại hạ tắm mình trong ánh sáng trong sạch. Quyết không quên ân của người hôm nay.

Hắn kích động đến nước mắt chảy xuống.

Tần Trọng Hải thấy bộ dáng của hắn như thế thì rất vui, cầm chặt hai tay Lư Vân cười to nói:

- Chỉ cần Lư huynh đệ nguyện ý rút đao tương trợ, bằng một thân mưu lược võ công thế này, còn sợ không thành công khanh sao?

Lư Vân rơi lệ đầy đất nhưng lại ngửa mặt lên trời huýt dài, giống như muốn đem đầy bụng oan khuất kia ném thẳng lên ba nghìn trượng trời xanh. Tần Trọng Hải mừng rỡ, cũng cuồng tiếu không thôi. Hai người nội lực thâm hậu, lúc này phát ra tiếng huýt gió rung trời. Đám điểu thú sinh sống trên núi đều bị tiếng huýt của hai người đánh thức, bỏ chạy náo loạn một vùng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK