Qua thêm hai ngày, cuối cùng đã đến mười lăm tháng chạp, là ngày vương tử Hãn quốc đến đón tân nương. Mọi người đã hợp thành một đoàn nhưng vẫn không thấy Tiết Nô Nhi tới. Theo lý, lão từ Ngọc Môn Quan phải tới đây sớm hơn mấy ngày mới đúng. Ai ngờ ở thời khắc mấu chốt vẫn không thấy bóng dáng vị phó tổng quản này.
Tần Trọng Hải và Lư Vân bàn tới bàn lui cũng không đoán được Tiết Nô Nhi đang ở nơi nào. Tần Trọng Hải mắng:
- Lão thái giám này rất ít khi xuất cung, không có mấy cơ hội để oai phong, đích thị đã trốn ở nơi nào đùa giỡn chúng ta!
Thiếu mất Tiết Nô Nhi, việc chuẩn bị không thuận lợi lắm nhưng bớt được kẻ ở chỗ này ồn ào. Mọi người bận trong bận ngoài, cung nữ thay đồ trang điểm cho công chúa, thái giám thì kiểm tra quà tặng bảo vật, đúng là tối tăm mặt mũi. Tần Trọng Hải dẫn quân tuần tra khắp nơi. Cũng may mấy ngày nay, thời tiết đột nhiên đẹp lên, ánh mặt trời chiếu sáng khắp vùng, nơi nơi đều trong cảnh vui mừng. Đám thái giám phủ vải đỏ lên kiệu, càng tô thêm sắc màu tươi thắm cho cuộc rước dâu.
Lư Vân nhìn mọi người bận rộn đi lại, thầm nghĩ:
“Hôm nay công chúa gả đi phương xa, lại không có thân nhân ở bên cạnh. Xem ra thân là nữ nhân hoàng gia, cũng có nỗi đau mà người ngoài không ai biết”
Tần Trọng Hải thấy hắn có vẻ đăm chiêu, liền đến bên cạnh cười nói:
- Hoàng tộc gả nữ nhi là cảnh tượng bình thường khó thấy. Lư huynh đệ may mắn chứng kiến, cũng coi như khai mở nhãn giới.
Lư Vân nhìn chiếc kiệu của công chúa, thở dài nói:
- Công chúa gả cho ngoại tộc, cả đời không thể trở lại Trung Thổ, không biết tâm trạng của nàng giờ đây thế nào?
Tần Trọng Hải lắc đầu nói:
- Đây không phải việc chúng ta nên biết. Từ xưa đến nay, với nữ nhi, chuyện đau khổ nhất chính là gả đi phiên bang. Chiêu Quân xuất Tái, Văn Thành nhập Thổ, ai ai mà không có nỗi đau khổ xa xứ? Vui buồn biệt ly trong lòng các nàng, thiết nghĩ ngoài họ, sẽ chẳng ai hiểu thấu.
Hà đại nhân đã đến bên cạnh, nghe đoạn đối thoại trên liền ho mạnh một tiếng, nói:
- Hôm nay là ngày đại hỉ của công chúa, sao mọi người lại nói đến những chuyện không vui này?
Tần Trọng Hải cười hắc hắc, nói:
- Ta chỉ nói thực tế mà thôi, không phải sao? Hà đại nhân ở trong triều, trải qua bao nhiêu sóng gió, sao không hiểu đạo lý này?
Hà đại nhân lắc lắc đầu, thở dài:
- Hiền điệt nói cũng đúng, tình cảnh của công chúa quả thực đáng thương. Có điều đám thần tử chúng ta biết giúp được gì? Nếu cứ lời ra tiếng vào, để công chúa nghe được, không biết nàng lại thương tâm thêm thế nào nữa!
Tần Trọng Hải cười hắc hắc, nói:
- Hà đại nhân, lần này ngài đi sứ phiên bang hẳn rất rõ nội tình, công chúa chúng ta gả sang bên đó, không biết tình cảnh sau này sẽ ra sao?
Hà đại nhân nghe đến đây thì biến sắc, kéo hai người Tần Lư qua một bên, thấp giọng nói:
- Nói đến việc này, lão phu cũng đang đau đầu.
Tần Trọng Hải hiếu kỳ hỏi:
- Sau khi công chúa bị gả sang ngoại tộc, tình huống tồi tệ nhất chính là bị các phiên vương lãnh đạm không để ý, nhưng đây là chuyện khuê phòng bình thường, đại nhân có gì phiền não chứ?
Hà đại nhân thở dài:
- Lãnh đạm chỉ là việc nhỏ. Ngân Xuyên công chúa không phải hạng nữ nhi tầm thường. Nàng thông thư hiểu lễ, sắc đẹp lại hơn người, là đệ nhất mỹ nữ của hoàng gia chúng ta, đương nhiên luôn tự thị về bản thân. Ài! Nào ngờ lần này nàng gả cho một kẻ thô lỗ lưu manh. Lão phu chỉ nghĩ đến việc này đã phiền lòng rồi.
Tần Lư hai người đều ồ một tiếng tò mò. Hà đại nhân lại nói:
- Nam tử cưới công chúa tên là Đạt Bá Nhi Hãn, là trưởng tử của đương kim Khả Hãn, được phong làm Khách Lạt Xuy Thân Vương. Người này tuy là vương tử cao quý nhưng không biết tu dưỡng tâm tính, háo sắc vô lễ, không phải hạng lương thiện gì.
Tần Lư hai người nhìn nhau, cảm thấy tình cảnh ngày sau của công chúa thật là bất ổn. Hà đại nhân nói tiếp:
- Các ngươi ngẫm lại coi, một mỹ nữ tôn quý thanh xuân như vậy lại gả cho một kẻ ngoại quốc cao thấp mập ốm cũng không biết, lại phải sống cùng người này cả đời, nhất định trong lòng nàng sẽ có sự phản kháng. Lão phu chỉ sợ tân nương vừa gặp mặt tân lang đã không vừa mắt, hỉ sự này cũng tiêu tan. Đến lúc đó, e là hoàng thượng nhìn đầu của ta không vừa mắt rồi!
Hai người Tần Lư nghe xong đều kêu “A” một tiếng. Hà đại nhân thở dài:
- Mấy anh tài trẻ tuổi các ngươi phải mau chóng nghĩ biện pháp, đừng để hỉ sự này bị hỏng. Công chúa chưa bao giờ rời hoàng cung, lão phu sợ nàng không thích ứng được khí hậu nơi này, khó quen với phong tục địa phương. Các ngươi đã đi cùng công chúa nhiều ngày, hãy khuyên nàng đừng quá thương nhớ cố hương.
Tần Trọng Hải gật đầu nói:
- Đương nhiên. Công chúa thân mang sứ mệnh quan trọng, quân lực của chúng ta hiện giờ quá suy yếu, không bằng thời Hán Đường. An nguy của Tây Cương sớm chiều đều nhờ cả vào nàng. Lần hòa thân này, tuy hủy hạnh phúc của nàng nhưng cứu được tính mạng của ngàn vạn tướng sĩ. Nói cho cùng vẫn là chuyện có lợi.
Hà đại nhân lại thở dài:
- Đúng vậy! Hai triều tuy chưa cam kết gì nhưng chỉ cần công chúa gả qua bên đó, Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc có sẽ niệm tình thông gia mà không kết minh với đám Ngõa Lạt.
Tần Trọng Hải nhiều năm đóng ở Bắc cương, biết sự lợi hại của bộ tộc Ngõa Lạt, lúc này lớn tiếng nói:
- Đúng vậy. Nếu để ngoại tộc hai phương Tây Bắc kết minh thì chỉ sợ đại họa lâm đầu, đến lúc đó dây dưa qua lại, không biết phải đánh thêm bao nhiêu trận nữa!
Đang lúc nói chuyện, ba người bỗng nghe từ xa truyền đến tiếng vó ngựa ầm ầm như tiếng sét đánh. Tần Lư hai người đã nghe quen tiếng vó ngựa sa trường, biết đó là tiếng của đại quân, ắt hẳn đội quân Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc đến đón công chúa. Lính gác ngoài trại vội vào bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, phía trước có chừng mười vạn đại quân, đang di chuyển rất nhanh về hướng chúng ta!
Tần Trọng Hải gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phương xa. Quả nhiên ở ngoài mười dặm, ngựa người đông nghìn nghịt như thủy triều ập vào bờ. Xem ra phải tới mười vạn người, khí thế dũng mãnh, ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ trên vô vàn cây đao thương, tỏa ra hào quang rực rỡ chói mắt. Tần Trọng Hải nhíu mày nói:
- Đi rước tân nương mà thôi, cần thiết phải mang theo nhiều binh sĩ vậy không? Chẳng lẽ muốn dọa nạt chúng ta?
Chỉ thấy có một gã dẫn đầu đám ngoại tộc, người này có khuôn mặt dữ tợn đầy râu, trong miệng lại không ngừng quát tháo. Ắt hẳn là nhi tử Đạt Bá Nhi Hãn của Khả Hãn được phong là Khách Lạt Xuy Thân Vương. Tần Trọng Hải thấy kẻ này vô lễ như vậy, lập tức cười hắc hắc rồi vung tay quát:
- Ba quân lập tức tập trung, sắp thành đại trận trường xà!
Năm ngàn binh mã quát lớn một tiếng, chỉ thấy quân sĩ huơ đao phất cờ ngồi ngay ngắn trên ngựa, chớp mắt bày ra một trận thức rất lớn trên đồi núi.
Hà đại nhân cuống quýt nói:
- Bọn họ đến để đón tân nương! Ngươi bày trận làm gì?
Tần Trọng Hải lắc đầu nói:
- Chỉ cần người đến mang đao thương, ta đều có trách nhiệm hộ giá, tất nhiên lấy đao thương đáp trả.
Hà đại nhân xoa đầu nói:
- Cũng đúng… Cũng đúng…
Lão chỉ mong hai bên kiềm chế đừng gây ra chuyện, cuống quýt nói:
– Ai đi đưa thiệp của lão phu sang bên kia? Mời vương tử bọn họ bình tĩnh đừng nóng nảy.
Lão lặp lại vài lần nhưng đám thái giám đã bị quân sĩ Hãn quốc hùng dũng dọa sợ đến mềm chân muốn ngã quỵ, sao còn dám đi đưa thiếp qua?
Thấy không có ai lên tiếng trả lời. Lư Vân chắp tay tiến lên nói với Hà đại nhân:
- Lư Vân nguyện đi một chuyến vì đại nhân!
Từ khi rời khỏi kinh thành đến nay, trong vòng hai tháng, Lư Vân không ngừng học tập ngôn ngữ văn tự của Hãn quốc, ngôn ngữ này thuộc hệ tộc Hồi nên không khó học. Hắn chăm chỉ cần cù, lại được Nhạc Vũ Sinh của Thái Thường Tự dạy bảo đúng cách, giờ đã có thể nói rành mạch tiếng Hồi.
Hà đại nhân biết Lư Vân túc trí đa mưu, lại thông hiểu tiếng Hồi, lập tức mừng rỡ gật đầu:
- Làm phiền Lư tham mưu!
Lư Vân mặc thêm áo giáp giắt đao vào thắt lưng. Hắn chân kẹp ngựa quý, tay cầm Yển Nguyệt đại đao, hét lớn một tiếng rồi thúc ngựa chạy như bay về phía trước. Mọi người thấy bộ dạng như vậy, thầm khen:
- Chỉ người gan dạ như vậy, mới xứng với quốc uy của Thiên triều ta.
Lư Vân thúc ngựa chạy nhanh về phía trước, mười vạn đại quân ầm ầm tiến đến khiến bụi đất bay lên phủ cả một vùng trời. Trong tiếng vó ngựa như sấm rền còn lẫn tiếng la cuồng dã hỗn loạn của đám người ngoại tộc, khiến người người bị cướp hồn đoạt khí chèn ép. Chỉ là trong đời, Lư Vân đã gặp không biết bao nhiêu gian nan khốn khó, trước bộ dạng hung hăng kiêu ngạo của đại quân Hãn quốc lại chỉ mỉm cười. Hắn cầm cương ghìm ngựa, ngạo nghễ nhìn mười vạn người ngoại tộc trước mắt.
Chợt nghe tiếng của một tướng quân ngoại tộc đe dọa, gầm rú truyền đến từ xa xa:
- Mọi rợ Hoa Hạ kia, mau mau cút đi! Bằng không đại quân sẽ giẫm ngươi thành đống thịt nát, có hối cũng không kịp!
Lư Vân thấy vô vàn quân mã vọt tới trước mặt, không tránh thì sẽ bị giẫm nát. Nhưng nếu tránh, chắc chắn sẽ vô cùng chật vật, lại để cho đám ngoại tộc chê cười. Hắn cười lạnh một tiếng, lập tức dồn khí vào đan điền, quát to như sấm:
- Thiên triều Ngân Xuyên công chúa giá lâm!
Trong giây lát, tiếng thét bằng tiếng Hồi vang xa ngàn dặm, át đi vô vàn tiếng vó ngựa, hơn nữa ầm ầm giống tiếng sét đánh xuống mặt đất. Phút chốc người ngựa hoảng sợ, có hơn mười tướng quân té xuống ngựa, lớp quân đầu tiên dừng lại, lớp sau va chạm mạnh vào khiến tiếng hô cha gọi mẹ không ngừng vang vọng quanh tai, không ngờ mười vạn binh mã loạn thành một đống.
Tần Trọng Hải đứng trên sườn núi, nhìn mọi người xung quanh rồi giơ roi cười nói:
- Hay cho một Lư Vân! Khí thế dời núi lấp sông thế này, chỉ sợ không kém Trương Dực Đức tại cầu Trường Bản khi xưa!
Công chúa nghe tiếng thét rung chuyển trời đất của Lư Vân, nàng vén màn nhìn lại, hỏi:
- Người kia là ai?
Cung nữ bên cạnh trả lời:
- Người đó là tham mưu bên cạnh Tần tướng quân, tên là Lư Vân.
Công chúa từng thấy qua Lư Vân, cứ nghĩ người này chỉ là một thư sinh văn nhược trói gà không chặt, không ngờ lại có khí khái cỡ này, âm thanh duyên dáng của nàng nhẹ vang lên:
- Người này văn võ song toàn, thật sự khó thấy!
Lúc này gã vương tử ngoại tộc bị chấn động đến bộ dáng chật vật, dù chưa té ngựa nhưng vẫn đau đầu ù tai, gã nói:
- Mọi rợ Trung Quốc kia, sao phải thét to như vậy chứ! Con bà nó!
Lư Vân học tiếng Hồi chưa lâu nhưng vẫn hiểu được lời thô tục này, thầm nghĩ:
“Tại sao một vương tử lại không hề có chút giáo dưỡng vậy, công chúa xinh đẹp như người cõi tiên, ngày sau có thể nào chấp nhận được người này?”
Tuy vậy đối phương là hoàng tộc Hãn quốc nên không thể đắc tội. Trên mặt không lộ chút bất mãn, Lư Vân xoay người xuống ngựa, quỳ dưới đất nói:
- Hạ quan phụng mệnh của Hà Ngự Sử đại nhân, đặc biệt đến đây đưa thiếp dâng lên vương tử.
Nói xong hai tay nâng lên quá đầu, thiếp được đặt trong lòng bàn tay.
Vương tử ngoại tộc kia không xuống ngựa mà chỉ cười ha hả. Tay cầm roi ngựa vụt tới, muốn cuốn lấy danh thiếp trên tay Lư Vân, vẻ mặt lại vô cùng vô lễ. Sứ giả xưa nay đại biểu cho thiên triều, dù Kha Hãn đích thân tới cũng phải xuống ngựa, huống chi đây chỉ là một vương tử ngoại tộc.
Xem ra kẻ này không để thiên quốc vào mắt. Lư Vân vô cùng giận dữ, thầm nghĩ: “Ta phụng mệnh Hà đại nhân đưa thiếp, đại biểu cho triều đình quốc gia, sao có thể mặc cho kẻ khác vũ nhục?”
Hắn vận dụng “Vô Tuyệt tâm pháp”, lòng bàn tay sinh ra hấp lực khiến danh thiếp gắn chặt vào đó. Vương tử ngoại tộc kia cậy vào kỹ thuật dùng roi tinh thông, dùng sức quất vài đường muốn cướp mà thiệp nọ vẫn trơ trơ không hề động đậy trong lòng bàn tay Lư Vân. Gã quát to một tiếng:
- Cổ quái!
Nếu một tấm thiệp cũng không lấy được, e rằng mọi người cười chê, sắc mặt gã u ám xấu hổ, lập tức xoay người xuống ngựa đi về phía Lư Vân, muốn động thủ lấy lại mặt mũi.
Chỉ thấy vương tử nọ vươn tay phải dùng sức giật lấy tấm thiệp, ai ngờ nó vẫn gắn chặt trong lòng bàn tay đối phương. Gã liền mắng:
- Con mẹ nó! Lẽ nào lại như vậy?
Gã dùng sức toàn thân, lúc này hai tay nắm bái thiếp muốn đoạt về. Lư Vân cũng thêm lực trên tay, vương tử ngoại tộc kia chỉ cậy mạnh sao có thể di chuyển được bái thiếp kia? Gã thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng, miệng không ngừng quát mắng.
Đám người ngoại tộc thấy vương tử hô to gọi nhỏ không biết la lối cái gì, lại không người nào biết Lư Vân giở trò, trong chớp mắt nơi nơi đều nổi lên nghị luận.
Lư Vân thấy vương tử ngoại tộc đã thẹn quá thành giận, lập tức thu hồi nội lực trên tay. Gã vương tử đang dùng hết sức kéo về phía sau, mất đà liền ngã lăn xuống đất. Chúng tướng quá sợ hãi, cuống quýt giục ngựa đến cứu.
Vương tử ngoại tộc đứng dậy, trên tay nắm chặt bái thiếp, giận dữ quát:
- Ngươi dùng tà pháp gì vậy?
Lư Vân cúi đầu bất động, nói:
- Hạ quan là sứ giả Thiên triều, sao có thể sử dụng tà thuật làm hại đại vương?
Vương tử ngoại tộc huơ huơ danh thiếp, tức giận nói:
- Vậy sao một tấm thiệp nho nhỏ lại nặng đến như vậy?
Lư Vân nói:
- Đó là lão thiên có ý muốn thử sức đại vương. Lần này thành thân, nếu quá mức thuận lợi, sao có thể biểu lộ phong thái anh hùng của đại vương cơ chứ?
Vương tử ngoại tộc kia mừng rỡ nói:
- Nói rất đúng, không có đấu vật té ngã, sao có thể trở nên chói sáng được chứ! Ngươi nói đúng lắm!
Gã xoay người lên ngựa muốn dẫn quân lên tiếp. Lư Vân liền ngăn trước mặt nói:
- Công chúa điện hạ trời sinh thích yên tĩnh, mời mười vạn đại quân của đại vương lùi lại, bằng không quấy nhiễu công chúa, hạ quan gánh không nổi tội này.
Vương tử ngoại tộc cười nói:
- Không để công chúa mọi rợ kia thấy đại quân hùng mạnh của ta, sau này nàng sao có thể ngoan ngoãn nghe lời ta chứ?
Nói xong bắt đầu cười dâm đãng. Lư Vân lắc đầu nói:
- Công chúa tính tình cương trực, nếu đại vương hù dọa nàng, nàng nhất quyết không theo.
Gã vương tử lại cười nói:
- Công chúa này thật khó nuốt, rất tốt, rất tốt! Bổn vương yêu nhất trái ớt nhỏ, lúc ăn mới có thể hăng hái, ha ha! Ha ha!
Lư Vân nghe lời lẽ thô tục của gã, thầm nghĩ thật không giống hoàng tử của cường quốc mạnh nhất Tây Vực, hắn nhíu mày nói:
- Không biết đại vương dám một mình theo tiểu nhân đi đón tân nương chăng?
Đạt Bá Nhi Hãn vốn thô tục háo sắc, không hề biết chừng mực, lập tức cười dâm đãng nói:
- Mỹ nhân ở đằng trước, sao phải sợ cái gì?
Gã liền quay đầu quát:
– Các ngươi nghe rõ đây, tất cả ở đây chờ ta trở về!
Sau đó muốn đi theo Lư Vân. Đột nhiên một người lên tiếng:
- Chậm đã!
Lư Vân quay đầu, thấy một nam tử trung niên khoảng bốn mươi, làn da ngăm đen mạnh khỏe, khuôn mặt sắc bén oai vệ giục ngựa tiến đến. Người nọ nói:
- Vương tử triều ta tôn quý, sao có thể đơn độc một mình đi trước đón người? Nếu có sự tình nguy hiểm, chúng ta biết hồi bẩm thế nào với Khả Hãn?
Người này nói chuyện khôn khéo ổn trọng, hẳn là nhân vật quan trọng của Hãn Quốc. Lư Vân lập tức bày ra uy nghi của Thiên triều, trầm giọng nói:
- Tập tục của Trung thổ là thế, ngài đến đón dâu, tự nhiên phải tuân theo quy củ của chúng ta.
Đại thần kia thấy Lư Vân có vài phần kiêu ngạo bệ vệ, cố ý muốn dọa hắn liền chớp chớp mắt, một đại hán ở bên nhảy ra quát:
- Theo tập tục của quốc gia ta, sứ thần phải chịu được một trận đòn mới có thể nói chuyện!
Lư Vân sao lại không biết đối phương đang cố ý ức hiếp mình, hắn mỉm cười nói:
- Thật là kỳ quái, không ngờ thế gian lại có phong tục như vậy. Có điều tại hạ nhập gia tùy tục, đương nhiên tuân theo. Mời!
Nói rồi ưỡn ngực hóp bụng, vẻ mặt đầy cười chê. Đại hán kia thấy hắn ngạo mạn như vậy, thầm nghĩ:
“Cái hạng bạch diện thư sinh như ngươi thì bằng cái rắm gì? Chờ một lát ta đánh cho ngươi kêu ông ngoại gọi bà nội, lúc đó xem ngươi còn dám kiêu ngạo nữa chăng!”
Hắn điên cuồng hét một tiếng, dùng sức đánh thẳng một quyền vào bụng Lư Vân. Lư Vân không đổi sắc mặt, lặng lẽ vận nội lực phát động Vô Tuyệt tâm pháp hóa giải quyền nọ trong chớp mắt, sau đó bụng co rụt hút chặt nắm đấm của người nọ. Người nọ muốn rút tay lại nhưng không thể động đậy. Lư Vân lại truyền nội lực qua thân đối phương khiến người nọ ngứa ngáy không chịu nổi, muốn mở miệng xin tha nhưng lại không từ bỏ được sỉ diện, muốn nhẫn nại chống đỡ nhưng lại càng khó chịu hơn.
Chỉ thấy sắc mặt đại hán nọ đỏ bừng, bộ dạng chật vật. Lư Vân cười nhẹ nói:
- Thả người ra đây!
Người nọ đang dùng hết sức kéo ra, đột nhiên thấy được buông lỏng, khiến cho hắn ngã lăn xuống đất, lăn mười mấy vòng mới dừng lại. Lư Vân chắp tay, nói:
- Tập tục của quý quốc là ẩu đả sứ thần, tại hạ nhập gia tùy tục nên không dám làm sai, đã để cho quý tướng lĩnh đánh một trận. Có điều có đi phải có lại, như vậy chủ khách mới cùng hài lòng, tập tục của bổn quốc là tân lang một mình đến đón tân nương, mời các vị tôn trọng lễ pháp của bổn quốc, để vương tử một mình theo hạ quan đến gặp công chúa, ta thực vô cùng cảm kích.
Đại thần kia thấy gã thuộc hạ không làm gì được Lư Vân, đành cười ha hả nói:
- Ta là Tả thừa tướng của Thiếp Mộc Nhi Hãn quốc, A Bất Kỳ Hãn. Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ? Phẩm quan là gì?
Lư Vân khom người nói:
- Hạ quan là tùy quân tham mưu của Chinh bắc Du kích tướng quân Tần Trọng Hải, Lư Vân xin tham kiến thừa tướng Hãn Quốc.
A Bất Kỳ Hãn còn tưởng đối phương phải là quan lục phẩm, không ngờ chỉ là một tham mưu tùy quân nho nhỏ, ngẩn ra một lát mới gật đầu nói:
- Ai cũng nói nhân tài của thiên triều tầng tầng lớp lớp, quả thật không sai, không ngờ một tham mưu nho nhỏ lại có võ công cùng ứng trí như vậy, hiếm thấy, hiếm thấy!
Lư Vân nói:
- Đa tạ thừa tướng tán thưởng.
A Bất Kỳ Hãn nói:
- Như thế này được chăng! Hai bên chúng ta không ai lấn ai, các ngươi có năm ngàn binh mã, chúng ta cũng không dùng nhiều hơn. Năm ngàn binh mã đi theo Khách Lạt Xuy Thân Vương đón tân nương. Đại quân còn lại lùi về sau, ngươi thấy thế nào?
Lư Vân giật mình thầm nghĩ: “Thừa tướng này thật lợi hại, hắn đã rõ chúng ta có năm ngàn binh mã, xem ra không dễ đối phó”
A Bất Kỳ Hãn ra con số năm ngàn quân mã là tỏ rõ bên hắn không cố tình cậy mạnh, đối đãi ngang hàng. Lư Vân đưa tay mời khách:
- Thừa tướng đã nói như vậy, xin mời!
Lúc này Tần Trọng Hải nhìn ra phương xa, mười vạn đại quân ngoại tộc đã dừng lại, sau đó một đội nhỏ chậm rãi tách ra đi theo ngựa của Lư Vân. Y thầm nghĩ:
“Lư huynh đệ quả thật không đơn giản, có thể nói năng khiến đại quân dừng lại, thật sự khiến người khâm phục”
Y lại giương giọng quát:
- Thu hồi đại trận trường xà!
Chúng tướng sĩ nghe lệnh, lập tức quay về vị trí ban đầu.
Năm ngàn binh mã ngoại tộc rất nhanh tới sườn núi. Lư Vân thấy Hà đại nhân mang theo một gã Nhạc Vũ Sinh phiên dịch đứng bên đường chào đón. Hắn liền giục ngựa đi qua một bên, để thủ lĩnh song phương nói chuyện với nhau.
Hà đại nhân thấy vương tử ngoại tộc đến, liền cười bồi nói:
- Vương tử giá lâm, quả thật vinh hạnh cho chúng ta..
Ai ngờ còn chưa nói xong câu, vương tử ngoại tộc kia liền phát ra những lời hô to gọi nhỏ kỳ quái, lại cầm cương giục ngựa đi thẳng bỏ mặc lão ở một bên. Hà đại nhân xoay người đuổi theo, giật mình nói:
- Vương tử chờ đã! Ta còn chưa nói xong
Chỉ nghe vương tử ngoại tộc kia cười to, nói:
- Tân nương của ta ở đâu? Phu quân đến xem nàng đây!
Gã chạy quanh đoàn xe, mỗi khi gặp cung nữ thì vươn tay sờ mặt sờ ngực, cười dâm đãng nói:
- Ngươi có phải tân nương của ta không?
Những lời của gã, đương nhiên không ai hiểu được, đám cung nữ hoảng sợ chạy tán loạn bốn phía. Mắt thấy vương tử ngoại tộc sắp xông thẳng vào doanh trướng của công chúa, vài gã thái giám vội vọt lên ngăn lại. Chỉ là vương tử ngoại tộc kia liền cho mỗi người một cước khiến bọn họ lăn ra ngoài. Gã sải bước về doanh trướng, cười dâm đãng đi tìm Ngân Xuyên công chúa. Tần Trọng Hải tức giận thầm mắng:
- Nếu Tiết Nô Nhi ở đây, không biết sẽ có bao nhiêu trò vui? Gã vương tử hoàng tộc này chắc chắn bị lão đánh đến đầu rơi máu chảy! Ài, lão yêu quái này giờ chạy đâu mà không thấy?
Y thở dài, đang muốn thúc ngựa đến ngăn cản, đã nghe một tiếng quát to:
- Vô lễ!
Thân hình to béo của gã vương tử ngoại tộc bay lên, thì ra là bị người ta quăng ra xa. Tần Trọng Hải giật mình nhìn lại, thấy người nọ mày kiếm mắt sao, thân hình cao lớn, chính là Lư Vân. Y thầm kêu khổ:
“Lư huynh đệ lần này ra tay quá nặng, thế nào cũng có chuyện”
Quả nhiên năm ngàn binh mã của Hãn Quốc đồng thời rống to, người người rút đao ra khỏi vỏ muốn ra tay. Tần Trọng Hải thấy đối phương hung bạo, lập tức gầm lên một như hổ, quát:
- Chúng tướng sĩ giương tên! Kẻ nào dám động, giết không tha!
Năm ngàn binh sĩ lập tức giơ cung tên, chỉ thẳng vào đại quân Khả Hãn. Hai bên thoáng chốc giương cung bạt kiếm. Mắt thấy tình thế hung hiểm, thừa tướng A Bất Kỳ Hãn là người thông minh, thấy nhân mã hai bên không ai nhường ai, tiến lên thấp giọng nói:
- Người một nhà! Người một nhà! Mọi người không cần làm bậy!
Quan phiên dịch kế bên vội dịch lời này, Hà đại nhân cũng cười nói:
- Đúng! Đúng! Đều là người một nhà!
Lão liền ra lệnh cho Tần Trọng Hải thu hồi đội cung tiễn. Tần Trọng Hải tức giận đành quát:
- Thu trận!
Chúng quân binh vâng dạ một tiếng thu hồi cung tên, âm thanh đội ngũ chỉnh tề truyền ra. A Bất Kỳ Hãn nhìn chăm chú Tần Trọng Hải, thầm nghĩ: “Người này thực biết dùng binh, ngày sau sẽ là một kình địch lợi hại.”
Lúc này gã vương tử ngoại tộc đã đứng dậy, mắng rằng:
- Con mẹ nó! Là ai dám quấy rối ở đây? Lão tử muốn xem tân nương, sao lại không để lão tử xem?
Sau đó lại chỉ vào Hà đại nhân mắng
– Lão quan già ngoại tộc kia! Nếu không để ta gặp công chúa, hôn sự này ta không cần nữa! Lão tử về nhà ôm tiểu thiếp còn hơn, nữ nhân nhà ta còn thiếu sao?
Hà đại nhân thấy gã nổi giận đùng đùng, không hiểu vì sao, vội bảo gã Vũ Nhạc Sinh phiên dịch. Nghe vương tử ngoại tộc muốn từ hôn thì sợ tới mức hồn bay về phương xa, Hà đại nhân hoảng sợ nói:
- Vương tử ngàn lần không cần làm vậy, muốn gặp công chúa thì đợi tối nay động phòng hoa chúc, ngài cần gì gấp gáp!
Lời này có phần thô tục, gã Vũ Nhạc Sinh xấu hổ, không biết nên phiên dịch như thế nào cho phải. Lư Vân hắng giọng trả lời:
- Hà đại nhân nói rằng, chỉ cần công chúa và vương tử thành thân, lúc đó hai bên nhất định thấy mặt, vương tử không cần nóng lòng.
Vương tử ngoại tộc kia hừ một tiếng, mắng:
- Nhà ta có ngàn vạn nữ nhân, nếu không gả đến một mỹ nữ, lão tử không thèm!
Hà đại nhân không biết làm thế nào cho phải, ngước nhìn Tần Lư hai người như muốn hỏi bọn họ có cách nào giải quyết việc này hay chăng. Chợt nghe một giọng nói dịu dàng vang lên:
- Hắn muốn gặp bản cung thì có gì khó?
Chỉ thấy màn lều trại của công chúa được nhấc lên, một nữ nhân xinh đẹp thướt tha đi ra, mọi người thấy diện mạo của nàng, bất giác “A” một tiếng khen thầm:
“Quả là một mỹ nhân!”
Dưới nắng ấm ngày đông, chỉ thấy Ngân Xuyên công chúa dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần, mắt sáng như ánh sao, trong vẻ xinh đẹp lại có phần đoan trang, đôi môi đỏ nho nhỏ run run khiến người ta muôn vàn thương tiếc, lại không dám có ý niệm xằng bậy trong lòng. Lư Vân đi chung một thời gian, vẫn không tránh khỏi sững sờ với vẻ cao quý xinh đẹp của nàng, thầm nghĩ:
“Người ta phong nàng là đệ nhất mỹ nhân hoàng tộc, quả nhiên danh bất hư truyền”
Tần Trọng Hải thì hắc hắc cười lạnh, thầm nghĩ:
“Một mỹ nữ quyến rũ như vậy lại bị đưa vào chuồng ở với heo, thật là cho bò ăn ngó sen, hoa nhài cắm bãi phân trâu”
Vương tử ngoại tộc kia thấy nàng môi hồng răng trắng, bộ dáng đào tiếu lý nhan (1) động lòng người thì há to miệng “A” một tiếng. Gã trợn tròn mắt há mồm, ngây ngốc nói:
- Đẹp quá! Đẹp quá! Công chúa mọi rợ, nàng là nữ nhân đẹp nhất bình sinh ta từng gặp!
Gã háo sắc quát to một tiếng, xông lên muốn ôm nàng vào trong lòng thân mật một phen.
Lư Vân thấy vương tử nhào về phía công chúa. Nghĩ đến hai người sau này là phu thê, không biết nên ngăn cản hay không, liền quay sang nhìn Tần Trọng Hải, Tần Trọng Hải cũng đang khoanh tay trước ngực. Hai người đang do dự, chợt nghe công chúa dịu dàng nói:
- Các ngươi phiên dịch với bên đó, nói tối nay ta sẽ người của hắn, đến lúc đó hắn muốn thế nào, ta sẽ chiều theo.
Vũ Nhạc Sinh phiên dịch lại, Đạt Bá Nhi Hãn cười hì hì không ngừng, liên tục xoa tay cười dâm đãng:
- Chúng ta lập tức động phòng hoa chúc bây giờ, không cần chờ đến trời tối.
Công chúa thấy vẻ mặt của gã, không đoán cũng biết trong đầu đối phương đang có ý nghĩ dơ bẩn gì. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên nghiêm trang, giọng nói đột nhiên trầm lạnh như băng:
- Mời chư vị chuyển cáo cho điện hạ, nếu hắn không để ý đến lễ pháp giáo dưỡng, muốn khi nhục bản cung lúc này. Ngân Xuyên thề chết chứ không chịu nhục, chỉ có thể tự sát, lấy cái chết để báo tạ hoàng ân.
---o0o---
Chú: (1) Người Trung Quốc gọi mận là lý. Lý với đào đi đôi với nhau thành "đào lý", thường được ví với những gì tốt đẹp, chẳng hạn như cảnh đẹp thì có "xuân phong đào lý"; người đẹp "tươi như đào lý". Người chân thành, trung thực có sức thu hút cũng được ví với đào lý, chẳng hạn như: "Đào lý không nói mà người dưới vẫn tự đến thành lối mòn". Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK