Chợp mắt chưa được một canh giờ thì có vài tên quan sai xông vào la to:
- Ngũ gia! Ngũ gia! Có chuyện lớn rồi!
Ngũ Định Viễn đang mơ màng thì bị đám thuộc hạ làm giật mình, cả giận quát lên:
- Có chuyện lớn gì! Cửa phòng cũng không biết đường mà gõ, hôm nay còn án gì mà lớn nữa.
Đám quan sai bị hắn quở mắng sợ hãi im thin thít, một lát sau Ngũ Định Viễn bớt giận liền hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì mà các ngươi cuống cuồng lên thế? Tiểu Kim, ngươi nhanh mồm nhanh miệng nói đi!
Tiểu Kim nói:
- Sáng nay các huynh đệ dậy từ rất sớm, ra đường nghe ngóng án tình mong giúp được chút ít gì cho Ngũ gia, để lão nhân gia có vài ngày thanh thản. Đây cũng là tấm lòng của chúng huynh đệ…
Tiểu Kim lải nhải một hồi, Ngũ Định Viễn bực mình hét lên:
- Bớt nói nhảm cho ta! Rốt cuộc là chuyện gì !
Tiểu Kim cười nói:
- Dạ, dạ, là thuộc hạ lắm lời khiến Ngũ gia bực bội. Chúng thuộc hạ không quản đêm hôm, nhọc nhằn thức dậy từ sáng sớm bởi nghĩ lưới trời tuy thưa mà khó lọt, không chừng may mắn lại gặp được quân cường đạo giết người.
Hắn còn muốn lảm nhảm nữa nhưng thấy sắc mặt Ngũ Định Viễn trầm xuống, vội sửa lời:
- Ai ngờ chúng tôi đang đi đột nhiên thấy Mã lão đầu chuyên gõ mõ cầm canh hấp tấp chạy tới, mặt mũi lão tái nhợt, thở không ra hơi nói: “Các sai gia! Lớn chuyện rồi! Cực kì kinh khủng!”
- Trước giờ Mã lão đầu kia ai cũng biết là kẻ nhát gan, lão Trần liền cười nói “Khuê nữ của Mã lão đầu lại bỏ trốn cùng kẻ nào chăng? Xem ngươi bị dọa thành cái gì rồi”.
Ngũ Định Viễn nghe một hồi liền cả giận nói:
- Lão Trần đáng chết này! Xưa nay ta dặn các ngươi phải biết khách khí với lão bá tánh, các ngươi lại coi như gió thoảng qua tai? Lão Trần đâu? Gọi hắn tới gặp ta!
Đám quan sai thấy tâm tình của quan lớn rất xấu liền ngậm miệng lại. Tiểu Kim sợ hãi nói:
- Lão… Lão Trần đang phá án ở ngoài còn chưa về.
Ngũ Định Viễn vung tay lên, mất kiên nhẫn nói:
- Được rồi! Được rồi! Sau đó thì thế nào.
Tiểu Kim nói:
- Mã lão đầu bị chúng ta trêu chọc nhưng không hề tức giận nói “Khuê nữ nhà ta không có việc gì, các đại gia đừng giễu cợt, các người nhanh tới chỗ lão thợ rèn Đồng Tam đi, không thì muộn mất!”
- Nhìn bộ dáng hổn hển của Mã lão đầu thì biết chuyện này không phải đùa bỡn, chúng thuộc hạ vội vã đến tiệm rèn xem xét một phen! Thực sự vô cùng khủng khiếp, Đồng Tam kia…Đồng Tam.
Ngũ Định Viễn trầm giọng:
- Đừng lề mề, nói nhanh đi.
Tiểu Kim nói:
- Dạ, dạ. Chúng thuộc hạ đến tiệm sát thì thấy đầu Đồng Tam treo trước cửa nhưng xác thì không thấy đâu. Lại thêm vụ án xảy ra hai ngày trước làm chúng ta đều sợ hãi đến ngây dại nên nhanh chóng quay về hồi báo
Ngũ Định Viễn đứng dậy quát:
- Mau chuẩn bị ngựa!
Cũng không kịp thay y phục mà vội vã thúc ngựa chạy về phía cửa tiệm của Đồng Tam.
Đồng Tam chỉ là một lão thợ rèn bình thường chừng năm mươi tuổi, không gia thất mà sống độc thân ở ngoại thành, ngoài việc thích uống đôi ba chén thì trước nay chưa từng tranh giành với ai, tại sao có kẻ lại giết lão? Tám phần là mấy tên tiểu tặc nổi lòng tham tiền mà sát hại người. Nếu không thì cũng chỉ do Đồng Tam mê rượu mà kết thù với người.
Ngũ Định Viễn tới tiệm rèn thì các lão bá tánh đã bu kín ngoài cửa xem náo nhiệt, thấy hắn đến thì cả đảm nhao nhao hô lên:
- Ngũ bộ đầu tới! Ngũ bộ đầu đến rồi! Có Ngũ bộ đầu ở đây án nhất định sẽ được phá!
Mấy năm nay Ngũ Định Viễn nổi danh phá án như thần nên rất được lão bá tánh Tây Lương tin tưởng.
Ngũ Định Viễn mỉm cười, vòng tay chào với lão bá tánh rồi vào bên trong tiệm rèn, nơi này rất sạch sẽ, binh khí lớn nhỏ các thứ đều vẫn còn treo trên tường, không hề dấu vết ở đây đã từng xảy ra một trận đánh nhau, hoàn toàn không giống như hiện trường xảy ra hung án. Ngũ Định Viễn ngẩng đầu nhìn thủ cấp Đồng Tam treo trước cửa nhà, xem ra kẻ này có thâm thù đại hận với Đồng Tam, nhưng lão thợ rèn này chỉ là tiểu nhân vật, không biết lại bị kẻ nào căm hận đến mức này.
Lão Lý nói:
- Khởi bẩm Ngũ gia, các huynh đệ vừa kiểm tra bên trong, tài vật cùng ngân lượng không mất thứ gì.
Ngũ Định Viễn khẽ gật đầu, không mất tiền bạc xem ra nhất định án này là báo thù. Chỉ cần tra xét những người thường ngày kết giao với Đồng Tam là có thể phá.
Hắn sai người lấy thủ cấp Đồng Tam xuống, vài tên quan sai đưa thang tới chậm rãi bò lên, luống cuống chân tay mãi mới tháo được thủ cấp xuống.
Ngũ Định Viễn có điểm tò mò, không rõ cửa cao như vậy mà hung thủ làm cách nào đặt lên, chẳng lẽ lại là cao thủ võ lâm.
Ngũ Định Viễn nhíu mày thầm nghĩ:
- Vụ án Yến Lăng đã đủ phiền toái rồi, nay còn có thêm án mạng do người trong võ lâm gây nên, nếu hai bản án không liên quan tới nhau thì ta biết lấy người đâu mà tra?
Hắn cẩn thận xem xét thủ cấp Đồng Tam thì cảm thấy bất ổn, miệng vết thương có tình trạng tụ máu, hiển nhiên là có người dùng trọng binh chặt xuống, đao pháp cực kì lợi hại không hề tầm thường, sợ rằng là một kẻ chuyên dùng đao.
Ngũ Định Viễn lắc đầu thở dài, quả nhiên là người trong võ lâm đã hạ thủ. Hắn đang đau đầu vì án tình Yến Lăng tiêu cục, trước mắt lại thêm một án mạng như vậy.
Một lát sau Hoàng Tế nghe tin chạy tới, Tây Lương thành xảy ra hai vụ án mạng khiến tình hình gay go, tuy Hoàng Tế đã thoái ẩn nhưng không thể không quan tâm.
Hoàng Tế xem thủ cấp Đồng Tam, sau đó lặng lẽ quay sang thương lượng cùng Ngũ Định Viễn:
- Hoàng lão, lão xem là kẻ nào đã ra tay?
Hoàng Tế cau mày:
- Ngũ bộ đầu, thực không dám giấu diếm, hung thủ kia dùng đao pháp Thiếu Lâm tự.
Tuy Ngũ Định Viễn biết hung thủ là người trong võ lâm nhưng thật không ngờ là người Thiếu Lâm Tự:
- Cái này... Cái gì chứng minh điều này?
Hoàng Tế nói:
- Hung thủ chặt đầu Đồng Tam bằng một đao, trước tiên dùng lực chém sâu vào trong rồi lại dùng lực cắt mạnh, loại pháp môn dụng lực đặc biệt này, theo ta biết trong giang hồ ngoài “Đãng Ma Đao Pháp” của Thiếu Lâm tự thì không còn loại đao pháp thứ hai. Tại Tây Lương, ngoài phụ tử họ Tề của Yến Lăng tiêu cục thì không có ai có thể sử dụng loại võ công này.
Sắc mặt Ngũ Định Viễn tái đi, cho thủ hạ gọi Mã lão đầu chuyên gõ mõ báo canh tới. Mã lão đầu tầm năm sáu mưi, trước nay trung hậu thực thà, hòa thuận với mọi người.
Ngũ Định Viễn thấy lão hoảng sợ thì an ủi vài câu:
- Mã lão trượng, lão phát hiện thủ cấp Đồng Tam vào lúc nào?
Mã lão đầu nói:
- Sáng nay tiểu nhân đi qua thấy thủ cấp Đồng Tam bị người ta treo ở chỗ này, đúng lúc mấy vị sai gia chạy tới nên mời họ xem.
Ngũ Định Viễn gật đầu hỏi:
- Tối qua ngươi gõ mõ báo canh có thấy gì khả nghi không?
Mão lão đầu do dự như muốn nói rồi lại thôi. Ngũ Định Viễn thấy sắc mặt của lão khác thường liền nói với đám quan sai:
- Các ngươi ra trước đi.
Đám quan sai liền lục tục đi ra khỏi tiệm rèn.
Ngũ Định Viễn thấp giọng nói:
- Mã lão trượng, ở đây không còn ai nên an tâm nói đi.
Vẻ mặt Mã lão đầu vẫn bất an, Ngũ Định Viễn nhíu mày:
- Lão có gì khó nói sao? Hay là có cái gì không thể cho người khác biết?
Mã lão đầu kinh hãi nói:
- Ngũ bộ đầu minh xét, tiểu nhân trong sạch, không có gì phải giấu diếm…Chỉ là...Chỉ là…
Ngũ Định Viễn có điểm mất kiên nhẫn:
- Lão trượng nói rõ ràng ra đi, còn chần chừ gì nữa.
Mã lão đầu thở dài, hạ giọng nói:
- Tối qua ta lúc ta đi tuần đêm, từ phía sau nhìn thấy…nhìn thấy Thiếu tiêu đầu của Yến Lăng tiêu cục.
Ngũ Định Viễn có điểm bất ngờ, kinh ngạc vội hỏi:
- Việc lão nói là thật sao?
Mã lão đầu nói:
- Chắc chắn, tuyệt không hề nói ngoa, tối qua Tề thiếu tiêu đầu mang theo ba bốn người đi vào trong hẻm nhỏ, ta thấy bọn họ liền chào hỏi nhưng không ai hồi đáp, lúc ấy tiểu nhân chỉ cảm thấy kì quái. Không rõ Tề thiếu tiêu đầu có đại sự gì mà đi lúc thâm canh bán dạ, ta liền lén theo sau bọn họ, chỉ thấy cả đám đi về phía tiệm rèn của Đồng Tam.
Ngũ Định Viễn nói:
- Mã lão trượng, lão dám chắc là không nhầm chứ?
Mã lão đầu nói:
- Đầu lĩnh lưng hùm vai gấu cầm đại đao là Tề thiếu tiêu đầu, ta có thể lầm người ngoài, chứ Tề thiếu tiêu đầu dáng vẻ uy vũ, làm sao không nhận ra chứ?
Ngũ Định Viễn thấy vậy thì nhức đầu, sai thủ hạ tiễn Mã lão đầu về.
Hắn cùng Hoàng Tế thì thầm, sự tình quan trọng nên hai người không dám lớn tiếng.
Ngũ Định Viễn thấp giọng nói:
- Nếu đúng là Tề Bá Xuyên hạ thủ, tại sao lại giết một lão thợ rèn tầm thường? Chẳng lẽ.. lão thợ rèn này có liên quan tới huyết án Yến Lăng tiêu cục hay sao?
Hoàng Tế lắc đầu:
- Trừ khi lại đến Yến Lăng tiêu cục một chuyến, nếu không sợ rằng sẽ chẳng có đáp án.
Ngũ Định Viễn gật đầu:
- Đúng thế! Hôm nay không thể không đi!
Đêm qua Ngũ Định Viễn bị quái khách ghé thăm đến giờ vẫn buồn bực, nếu là người khác thì đã bị khủng hoảng tinh thần nhưng hắn càng bị áp chế lại càng bùng nổ, không tra ra manh mối án tình thì đừng mong hắn bỏ qua.
Ngũ Định Viễn quát lớn:
- Chúng quan sai nghe lệnh! Chuẩn bị cho tốt để đến Yến Lăng tiêu cục!
Nói xong liền đưa Lệnh bài của Tri phủ cho lão Lý suất lĩnh ba trăm binh sĩ từ cửa sau bao vây Yến Lăng tiêu cục, mọi người chia làm hai đường vây bắt quy mô lớn.
Đám quan sai diễu võ dương oai, trong tâm muốn bắt kẻ hạ thủ hôm qua nên tinh thần vô cùng phấn chấn. Đám người đến tiêu cục thì thấy cửa đóng kín. Ngũ Định Viễn cười lạnh, tuy Yến Lăng tiêu cục uy danh hiển hách nhưng vẫn chịu sự quản thích của Tây Lương phủ, sao dám tùy tiện giết người? Chẳng lẽ đêm qua đưa lễ tới là muốn hối lộ nha môn? Lập tức ra lệnh lão Lý đưa thư cầu kiến, tỏ ý muốn tiên lễ hậu binh.
Lão Lý gõ cửa một lúc lâu vẫn không có phản ứng, Ngũ Định Viễn cười lạnh:
- Rụt đầu lại thì vô sự sao? Người đâu tới phá cửa cho ta!
Chúng quan sai liền dùng một cây gỗ thật lớn, dùng sức đánh vào cửa chính của Yến Lăng tiêu cục. Tiếng ầm ầm vang lên nhưng không một người trong tiêu cục đi ra, xem ra thật sự là quá sợ hãi.
Ngũ Định Viễn bảo mọi người xuống ngựa quát:
- Tất cả cùng vào, hôm tay không bắt được Tề Bá Xuyên thì Ngũ Định Viễn ta mang họ các ngươi!
Mọi người cầm binh khí nghênh ngang bước qua cửa lớn tiêu cục, nỗi nhục hôm qua cũng tan biến.
Ngũ Định Viễn đi vào nội viện liền quát:
- Tề tổng tiêu đầu, con của ông giết người, muốn trốn cũng vô dụng! Đại trượng phu dám làm dám nhận, không nên giấu đầu hở đuôi!
Một lúc lâu vẫn không thấy ai bước ra.
Một gã quan sai cười mắng:
- Chẳng Yến Lăng tiêu cục này biết rõ gặp chuyện không may, đã cho già trẻ lớn bé trốn mất tăm mất tích rồi?
Ngũ Định Viễn sinh nghi, liền nghĩ ngợi nói:
- Tề Nhuận Tường là kẻ từng trải, dù cho nhi tử gây án giết người cũng không thể sợ đến mức vội bỏ trốn. Hẳn là đã phát sinh đại sự rồi!
Ngũ Định Viễn vung tay nói:
- Mọi người chờ ở đây, ta vào tìm kiếm trước.
Lệnh vừa phát ra tức thời mọi người đều dừng lại bên ngoài, không một ai dám tự tiện bước vào.
Hắn bước vào tiền viện tiêu cục, Yến Lăng tiêu cục này xưng hùng xưng bá Tây Lương mấy chục năm, cơ nghiệp to lớn, diện tích phủ đệ rất lớn nên Ngũ Định Viễn đi một hồi vẫn chưa tới nơi.
Đang đi thì bỗng nhiên dưới chân vấp một cái, giống như bị cái gì đó chặn lên mắt cá chân. Ngũ Định Viễn cảm thấy kỳ quái. Hắn vội cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một chân đặt tại trong đường mòn nội viện, thân thể thì lấp trong vườn hoa.
Ngũ Định Viễn rùng mình lùi lại quát:
- Là ai?
Kẻ nọ nằm ở trong vườn hoa nhưng không hề nhúc nhích.
Trong lòng Ngũ Định Viễn cảm thấy khác thường, cúi đầu xuống xem xét, giữ chặt bắp chân người kia kéo ra khỏi bụi hoa, nhất thời tâm tình hắn nhảy dựng. Là con nhà võ cùng với phá án lâu năm nên tâm tính cứng rắn mà lúc này bất giác hắn hét thảm lên.
Là thi thể của một nam nhân chỉ còn một nửa! Nửa trên đã không thấy đâu. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK