Mọi người lo liệu chôn cất Trương Chi Việt. Chỉ trong một ngày, Cao Định thấy giang hồ chém chém giết giết không ngừng thì sợ tới phát run, không biết nên nói gì cho phải. Mọi người bận rộn đến đêm, liền ăn ngủ nghỉ tạm ở khe núi nọ. Chỉ là tâm tình ai ai cũng lo lắng, lại nghe hai thiếu nữ khóc nỉ non thì không thể an giấc.
Sáng hôm sau, Ngũ Định Viễn liền thương nghị cùng mọi người, nói:
- Hai tiểu cô nương nọ rất đáng thương, trên đường không còn ai chiếu cố. Chi bằng chúng ta dẫn các nàng cùng đi Tây Lương, khi về sẽ đưa bọn họ về Cửu Hoa Sơn, như thế được chăng?
Vi Tử Tráng cũng có ý này, liền đồng ý:
- Ngũ huynh nói rất đúng. Chúng ta đều là người trong võ lâm, há có thể không chiếu cố lẫn nhau?
Dương Túc Quan tính toán một trận. Lúc này gian đảng đã hiện thân, hành trình sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều, lập tức lắc đầu nói:
- Không được. Trước mắt, không biết Giang Sung còn mai phục bao nhiêu lộ nhân mã nữa, chúng ta tự lo còn chưa xong, sao có thể đảm bảo cho hai tiểu cô nương này bình an?
Vi Tử Tráng nhướng mày. Lúc trước Dương Túc Quan vì giao tình trên quan trường mà nhận lời hộ tống Cao Định về quê, giờ để hai tiểu cô nương bơ vơ như vậy, như thế thật không sảng khoái. Hắn cười hắc một tiếng, vỗ ngực nói:
- Dương đại nhân cứ yên tâm. Trên đường nếu có gì bất trắc, dù có bỏ mạng này, ta cũng bảo vệ cho hai nha đầu bình an.
Ngũ Định Viễn cũng nói:
- Dương lang trung không cần quá lo lắng. Nơi này cách Tung Sơn Thiếu Lâm Tự chỉ mười ngày lộ trình. Nếu trên đường có chuyện không may, chúng ta ở gần viện binh, có gì mà phải sợ?
Dương Túc Quan nghe hai người khăng khăng theo ý nên không tiện phản đối nữa, đành nói:
- Nếu hai vị có ý như vậy, chúng ta liền lên đường thôi!
Hai thiếu nữ nghe mọi người muốn rời đi, chỉ ngồi trước mộ phần sư thúc khóc rống lên.
Mấy người vừa dụ dỗ vừa gạt, nói:
- Nếu hai cô không trở về núi. Sư phụ các cô nhất định sẽ lo lắng, đến lúc đó há lại không làm hắn thương tâm?
Đám người ôn tồn khuyên bảo một hồi, khó khăn lắm các nàng mới chịu rời đi.
Một đường đi Tung Sơn, hai thiếu nữ cứ mãi thương tâm, không ngừng khóc lóc. Vi Tử Tráng cùng Ngũ Định Viễn thay nhau khuyên giải, mỗi ngày đều trêu đùa an ủi để các nàng vui vẻ hơn. Dương Túc Quan thì lòng đầy lo lắng, sợ gặp phục kích. Cũng may trên đường bình an không có gì bất ổn.
Mấy ngày sau, tới một thị trấn, Dương Túc Quan thấy mang theo hai thiếu nữ, Trương Chi Việt đã chết, thật sự không rảnh lo cho Cao Định. Chàng liền lấy ra lệnh bài Binh bộ, lệnh cho quan địa phương phái người hộ tống lão hồi hương.
Ngày hôm đó, cuối cùng đã tới dưới chân Tung Sơn. Mọi người nhẹ nhàng thở ra. Dương Túc Quan nói:
- Cuối cùng đã tới chân núi Thiếu Thất, mọi người không cần trốn trốn tránh tránh nữa, có thể an tâm nghỉ một phen.
Lập tức dẫn mọi người lên núi.
Ngũ Định Viễn đi được vài bước. Thấy Vi Tử Tráng cùng Quyên Nhi Diễm Đình đều dừng chân tại chỗ, ngạc nhiên hỏi:
- Ba người sao không đi?
Vi Tử Tráng khó xử cười cười, lắc đầu nói:
- Không cần. Chúng ta còn có một số việc muốn làm, ngài theo Dương lang trung đi!
Nói xong liền mang hai người Diễm Đình, Quyên Nhi đi tới trấn nhỏ dưới chân núi.
Ngũ Định Viễn cảm thấy kỳ lạ, vội hỏi Dương Túc Quan:
- Có chuyện gì thế? Sao Vi hộ vệ không cùng lên núi?
Dương Túc Quan không hề ngạc nhiên, chỉ thản nhiên nói:
- Vi hộ vệ là chân truyền đệ tử của Huyền Vũ Quán Võ Đang Sơn. Từ đời tổ sư Trương Tam Phong, đệ tử Võ Đang đều không được phép vào Thiếu Lâm. Đây là quy định trong tự, không thể sửa đổi.
Ngũ Định Viễn ồ một tiếng ngạc nhiên:
- Thì ra là thế, ta không biết quy củ này.
Dương Túc Quan gật gật đầu, lại nói:
- Ngoài ra Thiếu Lâm còn một quy củ khác. Ngàn năm qua không tiếp đón nữ khách, hai cô nương nọ cũng không tiện đi vào.
Ngũ Định Viễn thật không ngờ, từng nghe qua môn quy Thiếu Lâm uy nghiêm nhưng nào biết lại khắc nghiệt đến như vậy.
Hai người đi tới sườn núi, gặp một cái chòi nghỉ mát, có mấy tăng nhân đang đứng bên trong. Dương Túc Quan đi tới tự báo danh tính. Mấy tăng nhân nọ nghe ba chữ "Dương Túc Quan" thì nhanh chóng phục xuống bái lạy, không ngừng gọi sư thúc tổ rồi vào chùa thông báo.
Ngũ Định Viễn lấy làm kỳ lạ. Dương Túc Quan niên kỷ chỉ hai lăm hai sáu, còn nhỏ hơn hắn vài tuổi, sao có vai vế cao như thế? Trong lòng hắn càng thêm kính sợ vị Dương lang trung này.
Hai người vừa lên núi, đã thấy tầm mười tăng nhân bước nhanh ra. Dẫn đầu là hai hòa thượng một nhỏ gầy một to lớn. Dương Túc Quan chắp tay thi lễ:
- Túc Quan bái kiến Linh Định, Linh Chân hai vị sư huynh.
Ngũ Định Viễn rùng mình, biết Thiếu Lâm Tứ Đại Kim Cương tới liền chắp tay chào.
Người thân hình cao lớn kia chính là "Hổ trảo Kim Cương" Linh Chân, khi nói chuyện thì âm thanh như tiếng chuông đồng. Chỉ nghe lão cười to nói:
- Dương sư đệ tới đúng lúc lắm! Không biết mấy tên tiểu tử Côn Luân Sơn kia có tìm sư đệ gây phiền toái không? Nếu vẫn còn như âm hồn bất tán, xem lão tử lột da tróc thịt bọn hắn thế nào!
Mấy tháng trước Linh Chân từng giao thủ cùng Trác Lăng Chiêu, luôn nhớ mãi không quên việc này. Lão tuy là người xuất gia, có điều động tới ân oán của hai phái Côn Luân Thiếu Lâm, ngôn từ liền thô tục không hề giống cao tăng chút nào.
Dương Túc Quan cười nói:
- Có sư huynh xuất thủ tương trợ, ai dám nhổ răng trong miệng hổ? Sư huynh quá lo lắng rồi.
Linh Định mỉm cười nói :
- Dương sư đệ, chúng ta tới trước La Hán Đường ngồi một chút. Phương trượng sư huynh đang có khách tới chơi, lát nữa mới rảnh rỗi.
Dương Túc Quan nghe vậy ngẩn ra, thấp giọng hỏi:
- Trong chùa có chuyện gì sao?
Linh Định điềm nhiên nói:
- Thiếu Lâm Tự không tranh với đời. Người tới đều là bằng hữu, sư đệ không cần quá lo.
Mọi người tới La Hán Đường, Ngũ Định Viễn thấy đông đảo tăng nhân đang tập luyện võ công. Người cầm thương người cầm gậy, hoặc đứng hoặc ngồi. Hắn biết đây là chỗ riêng tư bí mật của Thiếu Lâm Tự, không tiện xem nhiều mà cúi đầu đi nhanh qua. La Hán Đường xưa nay là nơi truyền thụ võ nghệ của Thiếu Lâm Tự, già trẻ trong chùa đều là từ đó mà ra. Linh Định thủ tọa La Hán Đường, là đại cao thủ nhất nhì trong Thiếu Lâm Tự. Dương Túc Quan khi còn nhỏ từng được lão chỉ qua võ nghệ, hai người đương nhiên rất quen thuộc.
Đám người ngồi xuống, Dương Túc Quan liền nói:
- Chuyến sang Tây của đệ lần này, có đại sự quan hệ đến vận mệnh triều đình, cần phải trở về chùa chuyển cáo phương trượng.
Nói xong chàng liền thuật qua lại chuyện Liễu Ngang Thiên căn dặn.
Linh Định nghe xong, nói:
- Dương sư đệ, chuyến đi này hung hiểm dị thường. Giang Sung tuyệt không để sư đệ dễ dàng đi như vậy. Nhất định sẽ phái vô số cao thủ đuổi giết, sư đệ tính đối phó thế nào?
Dương Túc Quan nói :
- Đây cũng là nguyên do đệ trở về chùa, còn mong sư huynh nể tình đồng môn, có thể viện thủ cho Túc Quan một lần.
Linh Định thở dài, nói:
- Mấy năm nay danh tiếng của Thiếu Lâm suy tàn, để cho người ta bắt nạt. Như Linh Âm sư đệ tu luyện mấy chục năm, giờ còn bị nhốt ở Côn Luân Sơn. Lão nạp quyết không để đệ tử Thiếu Lâm tiếp tục chịu nhục nữa. Chỉ cần phương trượng cho phép, lần này ta sẽ đi cùng sư đệ.
Dương Túc Quan nghe thì vui vẻ trong lòng. Linh Định võ công cao tuyệt, trên giang hồ hiếm có địch thủ. Chỉ cần lão cùng đi Tây Lương, chuyện lớn có thể hóa nhỏ, chuyện dữ có thể hóa lành.
Hai người đang nói chuyện, ngoài hành lang truyền đến một tiếng Phật hiệu. Hai mắt mọi người tỏa sáng, chỉ thấy một hòa thượng trung niên thanh nhã từ ngoài đi vào. Ngũ Định Viễn lần đầu đến Thiếu Lâm nhưng thấy vị đại sư này cử chỉ phi phàm, bảo tướng trang nghiêm, liền đoán đây chính là Linh Trí đại sư đứng đầu trong Tứ Đại Kim Cương, đồng thời cũng là phương trượng Thiếu Lâm, hắn lập tức đứng lên.
Dương Túc Quan thấy tăng nhân nọ đến thì cũng đứng lên thi lễ:
- Đệ tử Dương Túc Quan, bái kiến phương trượng.
Linh Trí gật đầu mỉm cười:
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Chúng tăng sôi nổi đứng dậy vái chào. Nhìn phương trượng Linh Trí niên kỷ chỉ tầm năm mươi, còn kém Linh Định, Linh Âm chừng mười tuổi, chỉ là lời lẽ khí độ uy nghi khiến người phải kính trọng ba phần.
Thiếu Lâm Tứ Đại Kim Cương hợp xưng là "Trí Định Âm Chân ". Linh Trí nhập tự trễ nhất nhưng có thiên tư cao nhất, thành tựu còn hơn cả các sư huynh, hơn bốn mươi đã lên làm phương trượng. Linh Trí tinh thông điển tịch, đức từ bi càng cao vời. Lão nhậm chức tới nay đã được hơn mười năm, luôn cố gắng sửa đổi tác phong cường hãn của Thiếu Lâm, cực lực ngăn chặn môn hạ đệ tử can dự vào phân tranh trong giang hồ. Bản thân lão không thích tranh đấu cùng người, do đó võ công mặc dù cao hơn nhưng danh khí không bằng Linh Định.
Linh Trí mỉm cười nhìn tNgũ Định Viễn, không ngờ chăm chú nhìn hắn thật lâu. Dương Túc Quan vội giới thiệu:
- Vị này chính là bằng hữu của đệ tử, hiện là quan tướng dưới trướng của Liễu đại nhân.
Linh Trí gật đầu, đột nhiên đưa tay đặt lên đỉnh đầu của Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn không hiểu phương trượng Thiếu Lâm phương muốn làm gì, định né tránh nhưng sợ thất lễ nên đành phải cúi đầu nhẫn nại. Đám người Dương Túc Quan, Linh Định cũng cảm thấy kỳ quái. Có điều phương trượng thân phận tôn quý, hành sự chắc chắn có đạo lý riêng, liền không nói mà lẳng lặng chờ đợi.
Sau một lúc, Linh Trí phương trượng vỗ vai Ngũ Định Viễn, ý bảo hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
- Đã làm thí chủ sợ hãi. Không phải lão nạp cố ý vô lễ, chỉ là thấy thí chủ tướng mạo kỳ lạ, hữu duyên cùng cửa Phật nên đã mạo muội một chút.
Ngũ Định Viễn ngạc nhiên nói:
- Ta có duyên với nhà Phật? Sao đại sư lại nói lời này?
Linh Trí nói:
- Lão nạp mới vừa xem qua. Xương trán thí chủ gồ lên như hình chữ nhật, trên đỉnh đầu có cái ba xoáy, không phải tướng đại phú cũng là đại quý, là người trong cửa Phật, thật đáng mừng.
Ngũ Định Viễn mừng rỡ trong lòng. Hắn không phải là người trong cửa Phật hay đại phú đại quý gì, không biết tương lại ngày sau sẽ ra sao. Có điều phương trượng đã ca tụng như vậy tất có thâm ý, vội vàng thi lễ cảm ơn.
Linh Trí mỉm cười, nói:
- Thí chủ phúc duyên thâm hậu, ắt tiến xa hơn xa người thường, không biết trước nay từng gặp qua chuyện gì kỳ lạ?
Ngũ Định Viễn hồi tưởng lại, trước nay không thể nói tầm thường nhưng đều lăn lộn trên mũi đao mà gian khổ sống qua ngày, liền lắc đầu nói:
- Tại hạ sống uổng đến nay đã ngoài ba mươi, vẫn rất tầm thường.
Linh Trí chầm chậm nói:
- Có lẽ phúc duyên chưa đến, thí chủ không cần nóng vội.
Ngũ Định Viễn gật đầu. Lại nghe Dương Túc Quan hắng giọng, nói với phương trượng Linh Trí:
- Đệ tử có sự tình quan trọng, muốn cầu phương trượng tương trợ.
Linh Trí khẽ cau mày, nói:
- Mới vừa rồi ta tới ngoài cửa đã nghe qua. Có phải vì tranh đấu trong triều?
Dương Túc Quan gật đầu nói:
- Phương trượng đoán không sai, lần này sang Tây là vì diệt trừ gian thần Giang Sung, mong các sư huynh thành toàn cho.
Linh Trí thở dài một tiếng, lắc đầu nói:
- Đương kim hoàng đế hiếu chiến sính cường, đừng nói loại trừ đi một Giang Sung, cho dù đổi hết các vị Nội các đại học sĩ, chỉ sợ triều chính vẫn khó mà khởi sắc được.
Phụ thân Dương Túc Quan chính là một trong năm vị đại học sĩ đương triều. Chàng nghe Linh Trí phê bình như vậy, đương nhiên phụ thân cũng dính dáng đến. Trong lòng Dương Túc Quan không vui, liền quay đầu sang Linh Định:
- Vừa rồi Linh Định sư huynh đã đồng ý cùng đi Tây Lương giúp đệ tử, không biết ý của phương trượng ra sao?
Dương Túc Quan tùy sắc mặt mà chọn lời. Chàng thấy phương trượng tựa hồ không muốn tham dự vào tranh đấu trong triều. Có điều Linh Định đã gật dầu. Trở về chùa lần này, chỉ cần cao thủ như lão cùng đi, đã là một thành công lớn.
Linh Chân ở một bên, thật ra là người lỗ mãng. Lão đứng cuối trong Tứ Đại Kim Cương, tính tình nóng nảy. Vừa nghe phương trượng có ý không muốn quản chuyện này, lập tức lớn giọng quát:
- Con mẹ nó! Mấy năm gần đây đám Côn Luân Sơn ngày càng không ra gì, dám sát hại cả nhà Yến Lăng tiêu cục, đã khinh thị đệ tử tục gia của bổn tự như heo chó, còn dám bắt nhốt cả Linh Âm sư huynh. Thực xem Thiếu Lâm chúng ta chỉ như hạng bù nhìn. Điều này cần gì phải nói thêm nữa? Chỉ cần phương trượng ra lệnh một tiếng, ta chính là người đầu tiên đánh tới Côn Luân Sơn, một mồi lửa đốt rụi sào huyệt chó đó!
Linh Định là người trầm tính cẩn thận, vội nói:
- Sư đệ không được lỗ mãng! Trước mặt phương trượng, không thể nói những lời vô lễ!
Linh Chân hắc hắc cười lạnh, nói:
- Linh Âm sư huynh bị người bắt nhốt đã hơn tháng, đến nay chúng ta còn không phái người đi cứu, đây không phải làm rùa đen rút đầu thì là gì?
Linh Trí nghe những lời này, sao lại không hiểu dụng ý của Linh Chân? Rõ ràng là vị sư đệ này đang trào phúng bản thân lão yếu đuối nhún nhường, không dám va chạm cùng địch nhân. Lão chầm chậm nói:
- Chúng ta theo lời Phật dạy, thứ nhất là phổ độ chúng sinh, thứ hai chính là tu thành chính quả. Không phải vạn bất đắc dĩ, quyết không được phạm sát giới. Thế lực Côn Luân Sơn ngày càng lớn, vài lần phái người khiêu khích, thậm chí bắt người bổn phái. Không phải ta không biết những điều này, chỉ là oan oan tương báo khi nào mới hết? Ta đã viết thơ cho Trác chưởng môn, ai ngờ hắn còn chưa xử lý.
Linh Chân lớn tiếng nói
- Trác Lăng Chiêu tự xưng là Kiếm Thần, Sợ là hắn đã tưởng tượng bản thân thành thần vậy! Phương trượng cứ mãi nín nhịn cầu toàn, hắn há lại để ý lời của ngài?
Linh Chân sớm bất mãn từ lâu, lúc này thừa dịp Dương Túc Quan đến liền phát tác.
Linh Trí khe khẽ thở dài, nói:
- Những ngày gần đây, ta quan sát thiên tượng, thiên hạ tất có đại biến. E rằng không tới mấy năm nữa, triều đình sẽ xuất hiện một đại gian thần mới, chỉ sợ còn hung ác hơn cả Giang Sung, tàn bạo hơn cả Đông Xưởng. Cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tân gian hùng mới vừa xuất hiện, cựu kiêu hùng tất sẽ bị diệt. Hơn nữa, ta thấy đám phản nghịch Nộ Thương Sơn năm xưa đang muốn rục rịch trở lại, chỉ sợ lại làm loạn cả lên. Đến lúc đó, hai bên tranh chấp khiến sinh linh lầm than, đáng thương cho ngàn ngàn vạn vạn bách tính liền rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK