Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sát Kim mừng rỡ, lúc này quát lớn:

- La Ma Thập, Khả Hãn đã đến đây, ngươi còn lời gì để nói nữa?

La Ma Thập thấy lá cờ thì toàn thân đổ mồ hôi lạnh, run giọng nói:

- Không thể nào…Điều này sao có thể? Nhất định là có người giả thần giả quỷ!

Trong bụi cát cuồn cuộn, lá cờ lớn kia đã đến ngoài một dặm, tiếng trống trận thình thình vang lên, xa xa vang lên tiếng hát rằng:

- Chúng ta có cỏ xanh mơn mởn, chúng ta có dê bò béo tốt, chúng ta có binh khí có nam nhân, nhưng chúng ta lại không có người anh hùng dẫn đường.

Tiếng ca đột nhiên chuyển cao lên, lại hát tiếp:

- Trời cao thương xót chúng ta, thánh thần trên cao ban phước cho chúng ta. A! Gia tộc Thiết Mộc Chân anh minh thần võ, xin người dẫn dắt chúng ta, cho đến phút cuối cùng của thế gian này.

Thời bấy giờ văn tự của Hãn quốc còn sơ lậu giản đơn, đa phần lễ nghi triều đình chỉ dùng lời ca tiếng hát để biểu đạt. Chuyện các nhân vật quan trọng đi tuần cũng là bình thường. Lư Vân nghe tiếng ca hát, lập tức biết có đại nhân vật của Hãn quốc đến.

Tần Trọng Hải cười ha hả, nói:

- Lư huynh đệ, lời ca đó là trò gì vậy, sao thúi tha khó nghe như thế? Mau thông dịch giúp lão tử một đoạn đi!

Còn trong tình cảnh nguy hiểm, Lư Vân vẫn ôm chặt công chúa. Hắn đang muốn dịch lại lời ca, chợt thấy công chúa khẽ cựa trong lòng mình, sợ nàng bị thương, liền cúi đầu xem xét.

Lại thấy công chúa mỉm cười, nàng thấp giọng nói:

- Ai cũng nói con dân Hãn quốc đơn thuần chất phác, kỳ thật bọn họ rất thích ca công tụng đức. Huynh xem bộ dáng bọn họ, nói không chừng còn cổ hủ hơn Đại Minh chúng ta nữa.

Lư Vân đối diện với khuôn mặt kiều diễm kia. Thấy chỉ mới qua mấy ngày mà nàng đã gầy đi rất nhiều, dù đang cười nhưng trên mặt thoáng hiện gió sương. Hắn thương tiếc trong lòng, thấp giọng nói:

- Công chúa điện hạ, mấy ngày qua người chịu nhiều vất vả rồi.

Công chúa ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn rồi dịu dàng nói:

- Mấy ngày qua, mỗi ngày ta đều cầu khẩn. Ông trời quả thật có mắt, cuối cùng đã để huynh bình an vô sự.

Chỉ thấy đôi mắt nàng chớp động ánh lệ, lời lẽ lại mang theo tình cảm vô bờ bến. Lư Vân cảm động trong lòng, thầm nghĩ dù tan xương nát thịt vì nàng cũng không chối từ.

Tiếng ca vừa ngưng, cát bụi đầy trời cũng lắng xuống, lộ ra một biển người trước mắt. Chỉ thấy đầu người đông nghìn nghịt khắp nơi, ít nhất phải tới hai mươi vạn nhân mã. Đám phản quân thấy đại quân chủ lực của Khả Hãn tới thì vô cùng sợ hãi. Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết nên làm như thế nào. Những kẻ cuồng đồ ngày thường hung ác, lúc này dưới uy vọng lâu năm Khả Hãn lại không dám cử động. Ai nấy đều ủ rũ, nhuệ khí hoàn toàn biến mất.

La Ma Thập biết đại thế đã qua, không khỏi bóp cổ tay, thở dài nói:

- Đã xảy ra chuyện gì? Không phải Khả Hãn đang bị giam sao? Sao có thể đến chỗ này?

Sát Kim cười lạnh nói:

- Giờ mới biết cái gọi là hối hận sao? Muộn, tất cả đã muộn rồi!

Đang khi nói, mấy chục gã cầm cờ chạy lên đầu xếp thành hai hàng. Sau đó có người hầu trải thảm đỏ dưới đất, lại khiêng ra một chiếc ghế lỗng lẫy bằng vàng ròng đặt trên thảm. Một tiếng trống đồng vang lên, người ca hát cao giọng hô:

- Anh hùng của Thiếp Mộc Nhi Hãn quốc, vị hào kiệt vĩ đại dẫn dắt soi lối chúng ta, Mộc Lý Sá Khả Hãn giá lâm!

Sát Kim sớm biết người tới chính là Khả Hãn, lúc này quỳ xuống trước bái lạy:

- Thần Sát Kim, khấu kiến hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế

Giữa một rừng binh tướng, có một nam nhân thấp bé bước tới ngồi xuống ngai vàng, chính là đương kim quốc chủ của Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc, Mộc Lý Sá Khả Hãn.

Lư Vân thấy người này thân hình thấp bé, đối mặt nhiều phản quân nhưng trên mặt vẫn lộ nụ cười tủm tỉm, thoạt nhìn giống chưởng quầy khách điếm hơn là quốc chủ của đại quốc danh chấn Tây Cương, trong lòng hắn kinh ngạc không thôi. Công chúa cũng nhìn Khả Hãn hồi lâu không chớp mắt, trên dưới đánh giá người này. Tần Trọng Hải thì khoanh tay ôm ngực, cười hì hì xem kịch vui.

Tâm tư của La Ma Thập xoay chuyển rất nhanh. Mắt thấy Sát Kim đã quỳ, lão cũng đi tới quỳ dưới chân Khả Hãn, lớn tiếng vấn an:

- Thật may là Khả Hãn bình an vô sự, chúng thần nghe đồn tứ vương tử làm phản, đang muốn về kinh cứu giá, không biết Khả Hãn cát nhân thiên tướng đã thoát khỏi tình thế hiểm nghèo! Thần vô cùng vui sướng, cảm động và biết ân trời xanh đã chiếu cố. Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Nói xong không ngừng dập đầu. Sát Kim nghe đối phương buông lời bậy bạ không đúng sự thật để thoát tội, lập tức tiên phát chế nhân, kêu lên:

- Khả Hãn ở trên, quốc sư La Ma Thập cùng tứ vương tử tạo phản, không chỉ giam giữ bệ hạ, còn đến chặn đánh Khách Lạt Xuy Thân Vương, muốn giết chết đại vương tử. Tội của người này không thể tha thứ, xin bệ hạ nhanh chóng giam hắn lại!

La Ma Thập lớn tiếng nói:

- Sát Kim nói bậy, chính hắn mới làm loạn cùng tứ vương tử. Đạt Bá Nhi Hãn đã tận mắt nhìn thấy điều này! Xin Khả Hãn lập tức xử tử hắn!

Sát Kim nghe đối phương ngậm máu phun người thì tức đến nổ đom đóm mắt. Có điều đúng là lão từng ra sức vì tứ vương tử, trước mắt bao người khó lòng cãi lại, nhất thời không biết đáp lời thế nào.

Lư Vân và công chúa thấy La Ma Thập vô sỉ như thế, đều muốn lên tiếng giải vây cho Sát Kim. Chỉ là chưa biết tính tình của Khả Hãn thế nào, lại không hiểu được tình hình nội bộ Hãn quốc nên đành nhịn xuống. Tần Trọng Hải thì không hiểu một câu, ngẩn người đứng sờ đầu tại chỗ.

Khả Hãn nghe hai người chỉ trích lẫn nhau, khuôn mặt không lộ cảm xúc gì, chỉ nói:

- Các ngươi không cần nóng lòng biện bạch, chút nữa trẫm sẽ thẩm vấn công bình. Người đâu! Đem tứ vương tử đến đây!

Lời lẽ tràn ngập uy nghi cùng sự tinh minh. Vẻ mặt La Ma Thập âm tình bất định, không biết có thể qua mắt được Khả Hãn hay không.

Khả Hãn vừa ra lệnh, trái phái đã có mười tên thị vệ xuất hiện. Tần Trọng Hải thấy huyệt Thái Dương của bọn họ nhô cao, thân hình lại rất cường tráng. Xem ra là các dũng sĩ tứ phương đến góp sức cho Hãn quốc. Một thị vệ đi đến trước mặt Sát Kim, nói:

- Sát Kim tướng quân, xin giao tứ vương tử lại cho.

Sát Kim gật đầu, buông tứ vương tử ra, lại giải huyệt cho hắn. Tứ vương tử đang ngất xỉu, bị nội lực của Sát Kim đánh mạnh vào, lập tức tỉnh lại. Vừa mới mở mắt đã thấy Khả Hãn giá lâm, Tứ vương tử sợ tới mức hồn phi phách tán, vội chạy lùi lại, kêu lên:

- Mọi người mau động thủ! Quyết một trận tử chiến!

Sát Kim để mặc cho hắn bỏ chạy. Lúc này hoàng đế đích thân giá lâm, Tứ vương tử đã không còn uy quyền gì. Quả nhiên dù tứ vương tử kêu khàn cả giọng, lại không có một tướng lĩnh thủ hạ nào để ý đến lời hắn. Cả đám đều quỳ trên mặt đất, im lặng không nói.

Khả Hãn thấy tứ vương tử vẫn kiêu ngạo bất tuân, không khỏi thở dài một tiếng, nói:

- Nuôi con mà không dạy con nên người, chính là lỗi của người cha, hôm nay đứa nhỏ này gây chuyện càn rỡ đến mức như thế, trẫm cũng có lỗi trong đó. Người đâu, bắt nó lại cho trẫm!

Đám thị vệ vâng dạ, đang muốn ra tay, La Ma Thập đã nhanh hơn một bước. Lão nhảy ra, vận “U Minh huyền chỉ” điểm trúng bên hông của tứ vương tử, đánh hắn ngã ra trên đất.

Tứ vương tử thấy lão bán đứng mình, giận dữ nói:

- La Ma Thập, ngươi…sao ngươi vô sỉ như thế?

La Ma Thập sợ hắn nói nhiều thì bất lợi cho bản thân, vận chỉ như bay điểm trúng á huyệt của tứ vương tử.

Sát Kim thấy La Ma Thập lúc lâm nguy lại bán đứng chủ nhân, là hạng vô cùng ti tiện. Lão hừ một tiếng nặng nề, quát:

- La Ma Thập! Ngươi tính lừa dối là có thể thoát tội sao?

La Ma Thập không đáp mà chỉ quỳ ở một bên, vẻ mặt vô cùng kính cẩn. Sát Kim đang muốn nói tiếp, Khả Hãn đã ra tay ngăn lại, nói:

- Các ngươi đừng cãi nữa. Ai trung ai gian, trẫm sẽ cân nhắc quyết định.

La Ma Thập nghe thì mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên trán, không dám động đậy. Khả Hãn sai người đưa tứ vương tử đến quỳ trước mặt. Y cúi đầu nhìn tứ vương tử, nói:

- Mạc Nhi Hãn, ngươi tạo phản làm loạn, giờ còn gì để nói nữa chăng?

Tứ vương tử quỳ trên mặt đất, mở miệng ra nhưng lại không phát ra âm thanh. Khả Hãn nhíu mày, hỏi:

- Sao, nói không ra lời sao?

Sát Kim biết La Ma Thập đã điểm á huyệt của tứ vương tử, lập tức đi lên vỗ nhẹ vào người hắn. Một luồng nội lực truyền qua, phút chốc đã cởi bỏ phong ấn nơi á huyệt của hắn.

Tứ vương tử quỳ trên mặt đất. Mắt thấy phụ vương đã thoát khỏi tình thế hiểm nghèo, giờ phút này lại nắm giữ toàn cục. Trong mắt hắn bốc lên ngọn lửa giận dữ, lắc đầu nói:

- Ta thua, thua hoàn toàn. Lão mau mau giết ta đi!

Khả Hãn thở dài, nói:

- Hài tử, ta không chỉ là Khả Hãn của con, còn là người cha ruột thịt của con nữa. Con khởi binh mưu phản, giam ta lại, chẳng lẽ chỉ có mấy câu này để nói hay sao?

Tứ vương tử cười hắc hắc, nói:

- Cái gì mà phụ tử tình thâm, tất cả đều là nói nhảm. Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, còn gì đáng để nói nữa? Mau xử tử ta đi!

Khả Hãn thấy hắn không hề có ý hối hận, không khỏi lắc đầu nói:

- Trong các nhi tử của trẫm, trước giờ người trẫm yêu thương nhất chính là con. Tại sao con tạo phản? Có biết đã làm trẫm thương tâm biết bao!

Tứ vương tử cười ha hả, nói:

- Đứa con lão thương yêu nhất chính là ta? Vậy sao lại đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ca ca? Đạt Bá Nhi Hãn yếu đuối ngu ngốc, hạng người như thế có thể làm Khả Hãn sao?

Khả Hãn thở dài, nói:

- Hài tử à hài tử, đến giờ con còn chưa hiểu nỗi khổ tâm của trẫm hay sao? Nguyên là vì con lòng đầy dã tâm, chỉ nghĩ cách xâm lược Trung Nguyên. Ta đành lập ra quy củ trưởng tử kế vị. Nếu con có thể khiêm nhường thêm một chút, nhân từ thêm chút nữa, ngôi vị hoàng đế có thể thoát khỏi tay con sao?

Vẻ mặt Tứ vương tử biến đổi nhanh chóng, run giọng nói:

- Thì ra là thế… Chính là bởi năng lực của ta quá mạnh, kiến thức quá cao. Lão sợ thành tựu ngày sau của ta vượt qua lão, nên mới đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Đạt Bá Nhi Hãn…

Khả Hãn thở dài một tiếng, nói:

- Con vẫn khinh thường không coi ai ra gì cả, vẫn còn tưởng mình được như Thành Cát Tư Hãn. Ài…có biết trẫm đã an bài tâm phúc bên cạnh, nắm giữ tất cả các hành động của con trong tay không? Hài tử a hài tử, con tự cho mình mưu lược gan dạ sáng suốt, thiên hạ vô song, kỳ thật còn kém rất xa.

Tứ vương tử lắp bắp sợ hãi nói:

- Lão đã mai phục tâm phúc bên người ta? Là ai?

Khả Hãn lắc lắc đầu, nói:

- Con nhất định muốn biết? Trẫm sợ con chịu không nổi.

Tứ vương tử oán hận nói:

- Không biết ai đã hại ta thất bại thảm bại như vậy, ta chết thật không cam tâm!

Khả Hãn thở dài nói:

- Hài tử, thám tử mà trẫm an bài, chính là tiểu thiếp mà con cưng chiều nhất. Thị thấy trẫm bị con giam giữ, lập tức giúp trẫm liên lạc với hoàng hậu, khó khăn lắm mới cứu được trẫm ra.

Nói rồi cười nhẹ:

- Sở dĩ con có thể quen biết nữ nhân này, tất cả đều do trẫm an bài. Có biết trước sau trẫm hao phí bao nhiêu khí lực, mới bồi dưỡng được tâm phúc như vậy?

Tứ vương tử nghe đến đây thì vô cùng tức giận, kêu lên một tiếng thảm thiết:

- Tiện nhân! Ta ngày thường đối đãi ả không tệ ..Sao ả dám hại ta.. A a a!

Nghĩ đến kẻ đầu ấp tay gối lại bán đứng mình, trong lòng tứ vương tử dâng lên nỗi căm thù, miệng phun máu tươi rồi ngất xỉu.

Lư Vân và công chúa nhìn nhau. Hai người đều thấy được trong mắt người kia sự kinh ngạc sợ hãi, hai lòng cùng một ý tưởng rằng: Trong đấu tranh chính trị, cho dù phụ tử ruột thịt cũng phải ngươi lừa ta gạt, huống chi là những kẻ khác?

Khả Hãn nhìn về phía mọi người, thở dài nói:

- Tứ vương tử ngày thường cuồng vọng tự đại, tuy tài cao mưu lược nhưng lại ích kỉ nóng nảy, trẫm luôn đau đầu vì điều này. Chỉ không ngờ là hắn dám làm ra hành động phản nghịch ác độc thế này.

Y thở một hơi dài, cúi đầu hỏi ý kiến mọi người:

– Tứ vương tử tạo phản, các ngươi nói nói xem, trẫm nên xử trí hắn thế nào?

La Ma Thập thấy tứ vương tử đã ngất xỉu. Hiện giờ không còn nhân chứng, vội quỳ xuống nói:

- Khả Hãn minh xét, sở dĩ tứ vương tử làm phản tác loạn, tất cả đều là do Sát Kim xúi giục. Xin Khả Hãn lăng trì xử tử Sát Kim trước, sau đó bêu đầu tứ vương tử để thị chúng.

Sát Kim thấy La Ma Thập đảo trắng thay đen, không kiềm được cơn giận dữ:

- Tên gian thần! Còn dám nói những lời vô sỉ như thế? Đợi lát nữa Khách Lạt Xuy Thân Vương đến, chúng ta cùng đối chất. Xem là ngươi nối giáo cho giặc hay là ta có mưu đồ tạo phản?

La Ma Thập cười lạnh nói:

- Chính ngươi tự hỏi bản thân mình, có phải ngươi dẫn quân đuổi giết Khách Lạt Xuy Thân Vương hay không? Ngươi thật ti tiện, rõ ràng chính là ngươi xúi giục tạo phản, còn dám giá họa cho ta nữa! Rốt cuộc là ai vô sỉ vậy?

Sát Kim nghe thì giận đến thất khiếu phun khói, nhưng đúng là bản thân lão từng ra sức cho tứ vương tử. Nếu nói bản thân mình bị người uy hiếp nên không thể không làm, La Ma Thập cũng có thể lấy lý do này chối bỏ hết mọi tội lỗi. Nhất thời không biết biện bạch cho bản thân thế nào.

Khả Hãn thấy hai người không ngừng tranh cãi. Tuy chưa biết ai trung ai gian nhưng cả hai đều là nguyên lão ái tướng của y. Bọn họ đã dính vào chuyện này, các đại thần khác cũng không thoát khỏi liên quan. Xem ra lần tạo phản này liên lụy rất sâu. Nếu thật sự phải phạt nặng, chỉ sợ Hãn quốc sẽ đại thương nguyên khí.

Lúc này ba quân không ngừng run rẩy, bất động quỳ trên đất. Nếu Khả Hãn hạ lệnh xử tử tứ vương tử, không buông tha ngay cả con ruột của mình, vậy bản thân bọn họ cũng không trốn được tội chết. Mọi người càng nghĩ càng sợ, trên mặt không còn chút máu.

Ngân Xuyên công chúa thấy Khả Hãn trầm ngâm chưa quyết. Lại thấy sắc mặt của đám phản quân trắng như tờ giấy, nàng thầm nghĩ:

“Xem bộ dạng của Khả Hãn, hẳn không có ý đại sát tứ phương. Hay ta đi lên nói chuyện một hồi, mong sao có thể giữ lại thêm sinh mạng”

Nàng nghĩ vậy, chậm rãi tiến lên thưa rằng:

- Ngân Xuyên phụng mệnh thiên tử triều Minh tới bái kiến Khả Hãn. Khả Hãn chính cung an khang, vạn sự như ý.

Nói rồi mềm mại quỳ xuống. Lư Vân và Tần Trọng Hải thấy vậy cũng đồng loạt quỳ gối.

Khả Hãn ồ một tiếng, hỏi:

- Ngươi chính là Ngân Xuyên công chúa?

Công chúa mỉm cười, thưa:

- Không dám, thần thiếp chính là Ngân Xuyên.

Khả Hãn thấy công chúa da trắng như tuyết, xinh đẹp động lòng người, cử chỉ phong thái lại tự nhiên hào phóng. Trong lòng y vui mừng, liền đi đến nâng nàng dậy, nói:

- Công chúa mau mau đứng dậy.

Công chúa khẽ run eo thon, uyển chuyển đứng dậy. Đáng ra song phương đã gặp hơn mười ngày trước, nào biết Hãn quốc xuất hiện nội loạn, nên mới kéo dài đến ngày hôm nay.

La Ma Thập thấy công chúa bái kiến Khả Hãn thì giật mình. Tâm niệm lưu chuyển nhanh chóng, muốn lập kế xoay chuyển tình thế. Lư Vân thấy vẻ mặt của La Ma Thập quỷ dị, liền trợn mắt nhìn trừng trừng. Chỉ cần thấy lão có hành động khác lạ, sẽ lập tức xông lên.

Khả Hãn thấy công chúa không hề sợ người lạ, ăn nói lại cung kính khiêm nhường dịu dàng dễ nghe, trong lòng mừng rỡ nói:

- Tên nghịch tử của ta làm loạn phạm thượng, đã khiến công chúa sợ hãi. May là ngươi bình an vô sự, bằng không tội nghiệt của hắn càng sâu thêm sâu nặng.

Nói rồi đá cho tứ vương tử một cước thật mạnh. Công chúa thấy Khả Hãn tức giận, vội tiếp lời:

- Xin Khả Hãn đừng tức giận nữa, Tứ vương tử làm loạn tạo phản là không đúng, nhưng không phải bản thân Khả Hãn cũng có lỗi hay sao!

Mọi người nghe những lời này, đều giật mình hoảng sợ, Khả Hãn là vua của một nước, bề ngoài tuy bình thường nhưng kỳ thật là một nhân vật vô cùng lợi hại. Công chúa nói vậy chẳng phải đã phạm thượng rồi sao, nhất định sẽ có chuyện hay xảy ra.

La Ma Thập thấy công chúa vừa mở miệng đã chống đối Khả Hãn. Lúc này nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ:

“May là ả công chúa này không hiểu chuyện, bằng không hôm nay ta khó thoát một kiếp”

Quả nhiên thấy Khả Hãn biến sắc, trầm giọng hỏi:

- Ngươi nói trẫm cũng có lỗi? Lời này có ý gì? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK