Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngũ Định Viễn nghe được lời này, tuy địch nhân còn trước mặt nhưng trong lòng vui sướng ngọt ngào, mỉm cười với nàng:

- Cô nương yên tâm, Ngũ Định Viễn ta dù kiệt sức cũng phải bảo vệ cô chu đáo.

Đại vương nọ thấy hai người hãy còn cười nói, giận dữ mắng:

- Hai người các ngươi, chết đến nơi rồi mà còn dám nói cười?

Lại quát:

- Các ngươi còn không đầu hàng, ta liền một kiếm giết gã mập này!

Nói rồi bắt đầu đếm, chỉ chờ đến ba liền một kiếm giết chết Trương Chi Việt.

Tâm niệm Ngũ Định Viễn vừa động, liền lăn một vòng đánh vào dưới chân đại vương nọ. Đại vương cả giận quát:

- Ngươi muốn chết sao?

Cương đao trên tay điên cuồng chém xuống, tình thế của Ngũ Định Viễn liền trở nên hung hiểm.

Mắt thấy Ngũ Định Viễn ngộ hiểm, Diễm Đình thét lên chói tai không dứt. Chợt nghe đám lâu la phía sau liên tục kêu thảm. Đại vương nọ cả kinh, liền thu cương đao nhảy về sau. Đã thấy một công tử bộ dáng tiêu sái tay cầm trường kiếm, không xem đám lâu la ra gì đi về phía trước. Vài tên thuộc cấp ngồi dưới đất với cổ tay đầy máu, xem ra đều là bị người này gây thương tích.

Ngũ Định Viễn thấy người thì mừng rỡ trong lòng, vội vàng nhảy trở ra. Diễm Đình tim đập thình thịch, hận không thể xông lên phía trước ôm chặt công tử kia.

Đại vương nọ cả kinh nói:

- Lại có người đến, mau ngăn hắn lại!

Chúng lâu la sử đao chém tới người nọ, có điều đều bị kiếm thuật nhanh như tia chớp của đối phương sát thương. Công tử nọ giống như hổ vào bầy dê, không ai có thể đỡ nổi một chiêu nửa thức.

Đại vương nọ vừa kinh vừa sợ, bất chấp Ngũ Định Viễn mà lao về phía này, quát:

- Ngươi là ai?

Công tử kia mỉm cười, nói:

- Tại hạ Thiếu Lâm Dương Túc Quan.

Một kiếm nhẹ nhàng vẩy ra, đâm thẳng vào yết hầu của đại vương. Đại vương nọ muốn nói chuyện nhưng không ra tiếng. Nháy mắt cổ họng phun máu tươi, thân mình ngã xuống đất, tay chân co rút rồi xong nợ.

Là ai mà giỏi võ nghệ như vậy? Thì ra Dương Túc Quan đã trở về.

Mọi người bên này thấy đại vương nọ tận số thì vui mừng quá đỗi. Chúng lâu la thấy đầu mục bị người giết, sợ tới tè ra quần. Cả đám quỳ đầy đất xin khoan dung, đều nói:

- Tráng sĩ tha mạng! Chúng ta chỉ là nông phu ở quanh đây, đều bị bắt lên núi, mới phải đi làm đạo tặc! Xin đại gia hãy tha mạng!

Một người theo sau đi ra, chính là Vi Tử Tráng. Chỉ nghe hắn cao giọng quát:

- Ta đã đốt sào huyệt của các ngươi, toàn bộ cút xuống núi cho ta!

Chúng lâu la nghe vậy kinh hãi, liếc mắt nhìn đã thấy khói đen bốc xa xa, hiển nhiên lời này không giả. Cả đám kêu một tiếng, đồng loạt lao trối chết xuống núi.

Dương Túc Quan không muốn giết thêm người, đi tới hỏi:

- Mọi người không có sao chứ? Có ai bị thương chăng?

Ngũ Định Viễn cười khổ nói:

- Cũng còn tạm, có điều một gia đinh của Cao đại nhân đã bị giết, đành nhờ Dương đại nhân đi an ủi một phen.

Dương Túc Quan gật đầu nói:

- May là chỉ có một người, nếu là Cao đại nhân bị thương thì sự tình hỏng bét.

Nói rồi đi đến chỗ của Cao Định.

Ngũ Định Viễn thở gấp một lát, quay sang Diễm Đình nói:

- Diễm Đình cô nương, cuối cùng chúng ta đã thoát hiểm.

Diễm Đình lại không nghe thấy hắn nói chuyện, đôi mắt đẹp nhìn theo bóng dáng Dương Túc Quan. Ánh mắt chớp động như chất chứa nhu tình vô hạn. Ngũ Định Viễn bất giác ngạc nhiên, gọi thêm mấy câu thì Diễm Đình chỉ ừm một tiếng, hai mắt còn đang chăm chú nhìn thân ảnh Dương Túc Quan, mắt điếc tai ngơ đối với lời của Ngũ Định Viễn.

Ngũ Định Viễn cả kinh, trong đầu lóe lên linh quang mới tỉnh ngộ:

"Ra là tiểu cô nương này thập phần ái mộ Dương đại nhân!"

Dương Túc Quan lại hồn nhiên không biết điều này. Chàng đỡ lấy Cao Định, mặt mũi của lão bầm dập, đã bị người đánh một chút. Dương Túc Quan nhẹ lời an ủi, đồng thời băng bó thương thế cho lão.

Bên kia, đôi mắt Diễm Đình vẫn không ngừng dõi theo Dương Túc Quan. Chàng đi về Đông thì Diễm Đình liền nhìn về Đông, đi về Tây liền liếc về phía Tây, bộ dạng tỏ ra thất thố. Chợt thấy Dương Túc Quan xoay đầu nhìn về phía nàng, Diễm Đình sợ ánh mắt hai người đụng nhau, đỏ mặt vội cúi đầu. Ai ngờ Dương Túc Quan đi thẳng qua, thì ra tới nói chuyện cùng Trương Chi Việt.

Diễm Đình thấy Dương Túc Quan bận rộn, không có thời gian để ý đến tiểu cô nương nhỏ như nàng, chưa từng liếc mắt nhìn bản thân một cái. Dường như nàng không tồn tại trước mặt người này. Nàng thở dài, trên mặt lộ vẻ buồn bã.

Ngũ Định Viễn ở một bên, đem tình cảnh này thu vào trong mắt. Trong lòng hắn chợt dâng lên cảm giác đau xót, tự biết tình ý của bản thân nhất định phải cho trôi theo dòng nước. Dương Túc Quan bề ngoài anh tuấn, võ công rất cao cường. Bản thân hắn sao có thể so sánh cùng người ta? Hơn nữa niên kỷ của hắn đã lớn, hơn tiểu cô nương này chừng mười tuổi, sao có thể theo đuổi nàng? Nhất thời trong lòng phiền nhiễu, cũng thở dài một hồi.

Ngũ Định Viễn sầu bi, chợt nhớ lại Yến Lăng tiêu cục, nhớ đến năm đó Tề Bá Xuyên chết trong ngực của mình, hắn chấn động toàn thân, thầm nghĩ:

"Ngũ Định Viễn à Ngũ Định Viễn. Đại thù còn chưa báo, Côn Luân Sơn tặc tử vẫn nhơn nhơn ngoài vòng vương pháp, sao ngươi có thể rảnh rỗi nghĩ ngợi lung tung? Ngươi lưu luyến nữ sắc như vậy, còn là hán tử Tây Lương sao? Ngươi còn mặt mũi nào đối mặt già trẻ cả nhà Yến Lăng tiêu cục? Tiểu cô nương Diễm Đình này còn nhỏ tuổi, tựa như một muội muội, sao ngươi muốn nhúng chàm với nàng? Ngươi còn là con người sao?"

Nghĩ đến thì tự trách không thôi, trên mặt hiện vẻ khó chịu.

Quyên Nhi nhanh nhảu đi đến, thấy vẻ mặt Ngũ Định Viễn, hoảng sợ hỏi:

- Ngũ đại gia! Ngài nhăn nhó mặt mày như vậy là sao? Đau bụng sao?

Ngũ Định Viễn cả kinh xua tay:

- Không có gì! Ta không sao.

Quyên Nhi khó hiểu nói:

- Thật sự sao? Nếu bụng đau thì cứ nói. Trong hành lý của ta có thuốc!

Ngũ Định Viễn cười khổ một tiếng, lắc đầu thầm nghĩ: "Nếu Diễm Đình yêu thích Dương đại nhân, ta sẽ tìm cách giúp đỡ nàng. Nghe nói Dương đại nhân chưa kết hôn, có lẽ hôn sự này thành cũng không chừng. . ."

Mắt thấy thân ảnh thon thả Diễm Đình ở trước mắt, hắn lại dùng sức lắc đầu, thầm nghĩ:

"Việc này tạm thời không nên nghĩ nữa! Đợi chúng ta lật đổ gian thần Giang Sung, xong xuôi đại sự rồi mới tính đến tư tình nhi nữ!"

Lúc này Vi Tử Tráng nhanh chóng cởi trói cho mọi người. Trương Chi Việt vô cùng tức giận, hãy còn mắng chửi không dứt. Vi Tử Tráng cười nói:

- Chúng ta đã đốt sào huyệt của chúng, còn gì mà tức giận!

Quyên Nhi nói :

- Sư thúc ta giận vì các người về quá muộn! Ngài nói thực đi, vừa rồi các người đã trốn đi ngủ? Hay là bị đi tháo?

Vi Tử Tráng đang định đáp thì Dương Túc Quan đã tới tiếp lời:

- Cô nương thứ lỗi, vừa rồi chúng ta gặp phải người của CẩmY Vệ, hai bên động thủ mới nên chậm trễ một hồi.

Ngũ Định Viễn tuy phiền não về tư tình nhi nữ, có điều một thân lão luyện, lúc này đã trấn định trở lại. Hắn nghe Dương Túc Quan nhắc đến Cẩm Y Vệ, ngạc nhiên hỏi:

- Cẩm Y Vệ? Bọn hắn đã truy đuổi đến đây sao?

Dương Túc Quan nói :

- Há lại chỉ đuổi theo mà thôi, đám giặc sơn trại này là do bọn chúng mua chuộc đến ám toán chúng ta!

Ngũ Định Viễn gật đầu nói:

- Mới vừa nghe đám cường đạo nói đến Bách Hoa tiên tử gì đó, chẳng lẽ người nọ muốn đối phó chúng ta?

Dương Túc Quan hít một hơi lạnh, có vẻ sợ hãi nói:

- Bách Hoa tiên tử cũng tới sao? Như vậy e là rất khó đối phó!

Quyên Nhi ngạc nhiên:

- Bách Hoa tiên tử? Tên này nghe rất êm tai, nghĩ đến là một nữ nhân mỹ miều, thế thì có gì phải sợ?

Dương Túc Quan thở dài, đang muốn giải thích thì một thanh âm ôn nhu vang lên:

- Tiểu cô nương sai rồi, nữ nhân càng mỹ miều càng đáng sợ, ngươi phải nhớ kỹ điều này.

Mọi người chấn động quay đầu, thấy một nữ nhân vận y phục màu vàng đang cười dài đứng dưới tàng cây. Nữ nhân này niên kỷ chừng ba mươi, dung mạo ôn nhu nhã nhặn, đúng là mỹ nữ. Chỉ không biết là nàng tới khi nào, nơi đây nhiều hảo thủ lại không ai phát hiện ra.

Dương Túc Quan thấy nữ nhân này trước mặt thì cả kinh, thấp giọng nói với đám người:

- Chúng ta phải cẩn trọng, Bách Hoa tiên tử đã đến.

Mọi người nghe bốn chữ "Bách Hoa tiên tử" thì kinh ngạc, nhanh chóng giơ binh khí hộ thân.

Trong lòng Dương Túc Quan cấp tốc tính toán. Bách Hoa tiên tử này tên là Hồ Mị Nhi, chính là tông sư dùng độc thành danh trong chốn võ lâm, độc bộ trung nguyên. Công phu dụng độc thật không thể tưởng tượng, không ai có thể giải nổi. Nữ nhân này có giao hảo cùng Giang Sung, cam làm tay sai, đã thần không biết quỷ không hay hạ độc chết không ít đại thần triều đình, võ lâm cao thủ. So với Trác Lăng Chiêu thẳng mặt ra tay, thị càng khiến người ta đau đầu hơn ba phần. Không ngờ vừa tới Hà Nam liền gặp gỡ nữ ma đầu này.

Quyên Nhi lại không biết sợ hãi, cười nói với mỹ nữ kia:

- Ngươi chính là Bách Hoa tiên tử sao? Quả nhiên là một nữ nhân rất xinh đẹp.

Bách Hoa tiên tử cười cười nói:

- Ngươi cũng rất đẹp!

Quyên Nhi thè lưỡi, nói:

- Có điều ta không lợi hại như ngươi

Bách Hoa tiên tử nũng nịu cười to, eo lưng loạn chuyển, nói:

- Tiểu cô nương thật đáng yêu, miệng lưỡi ngươi nhanh nhảu như thế, chi bằng theo ta trở về núi đi! Chờ ta truyền cho ngươi một thân bản lĩnh, ngươi vừa mỹ miều vừa lợi hại, như vậy không kém ta rồi!

Hai người đối thoại hết sức nhẹ nhàng, lại không đem đám người Trương Chi Việt để vào đâu.

Quả nhiên Trương Chi Việt bất mãn, cười lạnh nói:

- Ngươi muốn mang tiểu liễu đầu này về núi? Vậy phải hỏi qua ta mới được!

Bách Hoa tiên tử cười nói:

- Ngươi là ai? Bộ dạng vừa xấu vừa mập như vậy, cũng dám ở chỗ này nói hươu nói vượn?

Trương Chi Việt xì một tiếng, khinh miệt nói:

- Ta là ai? Ta là sư thúc của tiểu a đầu này. Ngươi có đẹp cỡ mấy thì quá nửa đời vẫn còn là hoàng khuê nữ bị ế, có cái gì mà hay?

Bách Hoa tiên tử nghe lời này đột nhiên sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên rất tức giận. Chỉ thấy thị trầm mặt, lạnh lùng thốt:

- Các ngươi, ai mang da dê trên người? Muốn sống thì nhanh chóng giao ra, khỏi để bổn tiên cô phải đại khai sát giới!

Dương Túc Quan rùng mình. Bách Hoa tiên tử này cũng nghe lệnh Giang Sung đến cướp da dê. Xem ra đám gian đồ không đoạt lại được vật chứng, tuyệt không từ bỏ ý đồ.

Mọi người nhớ tới độc công quỉ dị của Bách Hoa tiên tử đều thầm kiêng kị. Trương Chi Việt lại không sợ chút nào, nghe Bách Hoa tiên tử đe dọa, chỉ cười ha hả nói:

- Người đòi da dê da trâu cái gì, cao da chó thì có mấy viên. Mụ già! Mập ta khuyên ngươi một câu. Thừa dịp còn một hai phần nhan sắc, nhanh chóng tìm một gã nam nhân mà gả đi. Đừng có suốt ngày đánh đánh giết giết nữa, tương lai khỏi phải cô đơn làm ni cô à!

Bách Hoa tiên tử điềm nhiên nói:

- Ngươi có giỏi thì nói thêm câu nữa.

Trương Chi Việt hì hì cười nói:

- Đồ giặc cái, tú bà chết dẫm, cái thứ rác rưởi không ai thèm ngó ngàng. Chính là ngươi muốn ta nói, còn muốn nghe thêm mấy câu chăng? Mập ta tùy thời phụng bồi.

Trương Chi Việt xuất thân nơi chợ búa, mắng người vô cùng khó nghe. Bách Hoa tiên tử tranh cãi với hắn chính là tự làm mất mặt.

Bách Hoa tiên tử xưa nay luôn tự phụ mỹ miều, nghe Trương Chi Việt liên tiếp cay độc châm chọc, sao lại không giận tím mặt?

Đột nhiên ngân quang chợt lóe, một chùm ngân châm bay ra. Trương Chi Việt đang nói đến cao hứng, tránh sao nổi ám khí đột kích? Chỉ nghe hắn ái một tiếng, không ngờ đầu vai đã trúng châm. Do ám khí Bách Hoa tiên tử quá nhỏ, mắt thường khó phát hiện nên khó lòng phòng bị. Mọi người không ngờ thị động thủ bất ngờ nên trở tay không kịp.

Độc châm kia rất bá đạo, Trương Chi Việt trúng châm, chỉ một lát sắc mặt liền đen lại, bám vào một cành cây mà thở. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK