Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Hoa tiên tử lạnh lùng thốt:

- Đây kết quả của kẻ dám nhục mạ ta.

Mọi người thấy sắc mặt Trương Chi Việt nhanh chóng đen lại, kéo dài không được bao lâu. Diễm Đình lo lắng cho sư thúc, lập tức rút trường kiếm công tới Bách Hoa tiên tử, miệng quát:

- Mau giao giải dược!

Nàng sợ mọi người ra tay chậm trễ, liền giành trước ra chiêu.

Vi Tử Tráng cũng xông về phía trước, vận khởi "Bát Quái Du Thân Chưởng" bổ tới Bách Hoa tiên tử. Bách Hoa tiên tử hừ một tiếng, thân hình lóe lên luồn qua thế công giữa hai người. Vi Tử Tráng e dè kịch độc trên người thị nên không dám bức người quá mức, chỉ có thể quấn quanh bên cạnh. Diễm Đình võ công có hạn, lại liên tục ngộ hiểm.

Ngũ Định Viễn thấy tình thế không ổn, hét lớn một tiếng rồi rút Phi Thiên Ngân Thoa. Hắn đang muốn gia nhập chiến đoàn, đã nghe Trương Chi Việt a một tiếng té ngã trên đất, sắc mặt đen như mực. Mọi người thấy độc tính phát tác nhanh như vậy thì hoảng sợ, vội vàng ngừng tay.

Dương Túc Quan thủy chung không nói một lời, mắt thấy bên mình khó có thể thủ thắng, chàng đi ra hòa nhã nói:

- Thỉnh cô nương mau ban thưởng giải dược! Da dê ở trên người ta, cô cần thì cứ tìm ta là được, cần gì hại người vô tội?

Bách Hoa tiên tử nhìn chàng một cái, chưa đáp lời đã nghe một người quát mắng:

- Đồ giặc cái! Thứ rác rưởi không ai thèm ngó! Ngươi ra tay ám toán lão tử thật là đê tiện vô sỉ. Lát nữa phải chém ngươi thành hai đoạn, xem ngươi còn càn rỡ được chăng!

Ra là Trương Chi Việt mắng, hắn trúng kịch độc nhưng còn mắng không dứt miệng, đúng là không sợ chết.

Bách Hoa tiên tử nghe lời này, trên mặt lộ vẻ tức giận, có điều vẫn điềm nhiên nói:

- Tên mập này lời lẽ bẩn thỉu như thế, đó là tự tìm đường chết! Nói cho các ngươi biết, tên mập này buông lời khi nhục ta. Hiện giờ dù các ngươi lấy da dê đổi giải dược, bổn cô nương cũng không tuyệt tha cho hắn!

Mọi người nghe lời của thị đều cả kinh, xem ra đối phương tính tình cổ quái, tự cho mình siêu phàm, thủ hạ khác của Giang Sung không thể so bì. Lần này Trương Chi Việt đúng là họa từ miệng mà ra.

Dương Túc Quan nhíu mày. Lời lẽ của Trương Chi Việt tuy có quá đáng nhưng chỉ là vài câu nói, có thể nào phải trả giá bằng tính mạng? Tình thế nguy cấp, Dương Túc Quan vốn là người co được dãn được. Mắt nhìn đối phương tự cho mình cao sang, chàng liền thuận lời mà nói:

- Bằng hữu của ta nói chuyện khó nghe, đắc tội tiên cô nhưng quả thực không cố ý. Tiên cô đại nhân đại lượng, thỉnh ban cho giải dược.

Nói theo liên tục thở dài, bộ dáng khiêm cung.

Dương Túc Quan thân phận tôn quý, trên triều là Binh bộ tư lang trung ngũ phẩm đại quan, trên giang hồ là thân truyền đệ tử của Thiên Tuyệt Tăng, vai vế ngang hàng cùng tứ đại kim cương, được cả võ lâm kính trọng. Lúc này nói thế đã cấp đủ thể diện cho Bách Hoa tiên tử.

Đôi mắt đẹp Bách Hoa tiên tử lưu chuyển, trên dưới đánh giá Dương Túc Quan vài lần. Thấy bộ dáng của chàng không khác gì Phan An tái thế, lại nghe ngữ khí khiêm cung, thị rất có hảo cảm, liền hỏi:

- Ngươi là ai?

Dương Túc Quan chắp tay nói:

- Tại hạ Thiếu Lâm Dương Túc Quan, thỉnh tiên cô rộng lòng giúp đỡ, buông tha cho bằng hữu của ta một mạng.

Bách Hoa tiên tử gật gật đầu, nói :

- Thì ra ngươi chính là Tư lang trung phong lưu. Ừm, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, phong độ tao nhã.

Nói rồi đưa mắt nhìn về phía Trương Chi Việt, cười lạnh nói:

- Nếu mỗi người đều phong độ như ngươi, chắc chắn kẻ giang hồ sẽ chết ít hơn phân nửa.

Dương Túc Quan lo lắng Trương Chi Việt chết không minh bạch nơi này, liên tục thở dài khẩn cầu:

- Hôm nay nếu tiên cô ban cho tại hạ một phần nhân tình, ngày khác Túc Quan nhất định đăng sơn bái phỏng, cảm tạ ân đức của tiên cô.

Thứ nhất Bách Hoa tiên tử không có ân oán cùng mọi người, thứ hai đối phương tự cho là thanh cao, dường như không cố ý cướp đoạt da dê cho bằng được. Dương Túc Quan liền mượn lời giao tình, muốn làm cho nữ ma đầu này thay đổi thái độ.

Hai thiếu nữ tưởng rằng Dương Túc Quan xuất thân danh môn thì tâm cao khí ngạo, nào biết chàng lại có thể nhún nhường với người bên ngoài như vậy. Thấy chàng vì sư thúc cúi đầu xin người khác, vừa bội phục lại vừa cảm kích.

Bách Hoa tiên tử nghe chàng trước một câu tiên cô sau một câu tiên cô. Xem bản thân thị như thế ngoại cao nhân thì khí giận đã tiêu vài phần, ngóng qua khuôn mặt tuấn tú của Dương Túc Quan, trong tâm ưa thích, thị khẽ cười nói:

- Cũng được, hết thảy đều nể thể diện của huynh đệ, ta sẽ bỏ qua cho tên mập chết bầm này.

Dương Túc Quan mừng rỡ, đang muốn đa tạ, đã thấy Bách Hoa tiên tử ngoái đầu cười với chàng, đúng là muôn màu quyến rũ, sức hút vô tận. Thị nói:

- Lần này ta bỏ qua cho mấy lời tục tĩu khi trước của gã mập, có điều sẽ không buông tha Dương lang trung ngươi. Ngươi nhớ kỹ đó.

Mấy lời yêu kiều nhu mì này lại khiến người ta nóng ruột lo lắng. Không biết thị nói như thế, rốt cuộc muốn cướp đoạt da dê hay có ý định khác!

Bách Hoa tiên tử đi đến trước mặt Trương Chi Việt, cười lạnh nói:

- Gã mập, ngươi xuất ngôn nhục mạ ta, giờ mau mở miệng xin tha. Bổn cô nương liền thả cho ngươi một con đường sống.

Nói rồi hai tay chống nạnh đứng trước mặt Trương Chi Việt, chờ hắn năn nỉ.

Nào biết tính cách Trương Chi Việt ngoan cố cứng đầu. Hắn đã từng vì một chỗ ngồi mà động thủ cùng Côn Luân Sơn Tiền Lăng Dị, lần trước cũng vì chỗ trọ mà sống mái với một hồi cùng đám phiên tăng. Lúc này trước bao nhiêu ánh mắt, lại muốn hắn cúi đầu là sao? Dù bị đe dọa, Trương Chi Việt vẫn mắng:

- Đồ đê tiện! Ngươi có thể giết ta, còn muốn bổn đại gia cúi đầu trước tiện nhân ngươi. Hừ! Rõ nằm mộng!

Diễm Đình xông tới kêu lên:

- Sư thúc, ngươi liền cúi đầu nhận sai đi! Tánh mạng quan trọng hơn!

Nói rồi liền muốn đỡ lấy hắn.

Bách Hoa tiên tử lạnh lùng thốt:

- Trên người hắn có độc, nếu chạm vào thì ngươi đi chết cùng đi.

Dương Túc Quan cũng khuyên nhủ:

- Trương đại hiệp, từ xưa anh hùng có thể nhẫn nhục, ngài cần gì cố chấp mấy câu nói đây?

Mọi người ở một bên gật đầu, nhao nhao khuyên bảo. Nào biết Trương Chi Việt thật sự cố chấp, chỉ cười hắc hắc nói:

- Dương đại nhân không cần giáo huấn mập ta. Người sống trên đời, cầu chỉ là một lời thẳng thắn thoải mái, một thân cốt khí oai hùng. Ta thành thật nói cho ngài, lão Trương này không có bản lĩnh làm một con rùa đen!

Trong lúc nói thì hơi thở trở nên mỏng manh, sắc mặt lại đen kịt như giội nước mực lên, khiến người sợ hãi.

Diễm Đình thấy Trương Chi Việt vẫn không cúi đầu, sợ hắn có mệnh hệ, đành quỳ xuống cầu xin Bách Hoa tiên tử:

- Tiên cô! Cầu xin người rộng lòng tha thứ, bỏ qua cho sư thúc ta!

Bách Hoa tiên tử lại chỉ lãnh đạm:

- Ngươi cầu xin cũng vô dụng, phải chính hắn cầu ta mới được.

Nói rồi hất cằm lên, bộ dáng thật là cao ngạo.

Quyên Nhi ngày thường nhạy bén nhưng lúc này cũng sợ tới vô kế khả thi, vội chạy đến cầu khẩn:

- Tiên cô, ta van cầu người, xưa nay sư thúc ta bị người ta ghét nhất là tính tình bướng bỉnh, xin người bỏ qua cho hắn đi! Nếu người mất hứng, ta cùng người về núi là được.

Nhị nữ quỳ trên mặt đất phục lạy cầu xin không dứt. Bách Hoa tiên tử lại ngẩng đầu nhìn trời không thèm để ý, vẻ mặt ngạo mạn. Dương Túc Quan muốn khuyên can nhưng thấy Trương Chi Việt cứng rắn không sợ chết, quả thật không biết mở miệng sao cho phải.

Đột nhiên một đạo ám khí lóe lên, mãnh liệt bắn tới Bách Hoa tiên tử, là Ngũ Định Viễn dùng Phi Thiên Ngân Thoa ám toán.

Bách Hoa tiên tử mắng:

- Múa rìu qua mắt thợ! Không biết tự lượng sức mình!

Thị không thèm quan tâm, chỉ hơi nghiêng người tránh đi, theo sau trên tay chợt lóe ngân quang. Hơn mười mũi độc châm liền bắn tới mặt Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn lăn vội xuống đất mới tránh được ám khí kịch độc.

Vi Tử Tráng thấy Ngũ Định Viễn ngộ hiểm, sợ hắn lại gặp ám toán, lập tức bổ một chưởng tới Bách Hoa tiên tử. Eo lưng Bách Hoa tiên tử khẽ động, thân hình thoáng chốc bay lên một cành cây, cười lạnh nói:

- Các ngươi có dũng khí thì cứ động thủ lần nữa, để xem còn ai có thể cứu gã mập này?

Xem ra chỉ cần có người trêu chọc lần nữa, thị sẽ thong dong rời đi. Khinh công của thị khá cao, liệu rằng không có ai ở đây truy theo kịp.

Dương Túc Quan thấy tính mạng Trương Chi Việt ngày càng nguy nan, vội bước tới cầu khẩn nói:

- Tiên cô, hôm nay xem như Dương mỗ cầu người, mau giao giải dược đi!

Bách Hoa tiên tử cười lạnh nói:

- Dương đại nhân, ngươi yêu cầu ta thì chi bằng đi cầu tên mập chết tiệt kia. Lời của Hồ Mị Nhi ta đã nói ra, chưa từng thu hồi nửa câu.

Dương Túc Quan biết nhân vật võ lâm giữ thể diện như giữ vàng, Trương Chi Việt cố chấp như vậy cũng là hiếm thấy, nhất thời nghĩ không ra phương pháp tháo giỡ cục diện bế tắc.

Hai thiếu nữ thấy sư thúc quật cường thì khóc lóc trên đất. Vi Tử Tráng cũng tới khuyên nhủ:

- Trương huynh! Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi muốn chết một cách hồ đồ như vậy, để hai tiểu nha đầu này cho ai chiếu cố?

Trương Chi Việt nhìn sư tỷ muội hai người, nhớ tới sự phó thác của chưởng môn. Hắn cắn răng quay đầu nhìn Bách Hoa tiên tử, trong tâm xáo động không chừng.

Bách Hoa tiên tử cười lạnh nói:

- Muốn sống hãy mau mở miệng cầu xin tha thứ, sững sờ tại chỗ làm cái gì?

Trương Chi Việt nghe tiếng khóc của nhị nữ, cân nhắc lợi hại, biết không thể cố chấp nữa, lập tức hít một hơi thật sâu, nhẫn nại nói:

- Ta. . . vừa mới nói chuyện không. . . Không. . . đúng mức, ngươi. . . Ngươi. . .tha. . . tha. . .

Hắn muốn nói lời xin tha nhưng không biết làm sao mở miệng, chỉ ấp úng một hồi.

Bách Hoa tiên tử nhảy xuống nhánh cây, mắng:

- Chỉ vài câu cũng nói không nổi, thật sự là một đầu heo chính cống! Mau nói rõ cho bổn cô nương, đừng muốn qua mặt ta!

Trương Chi Việt nghe thì cuồng nộ, thầm nghĩ:

- Ta đã cúi đầu mà tiện nhân này vẫn còn sỉ nhục ta, ả thật ác độc!

Trong cơn giận dữ, hắn miễn cưỡng động thân đi tới Bách Hoa tiên tử. Chỉ là lúc này thân thể dần dần cứng ngắc, tay chân đã không còn linh hoạt, gượng không nổi quỳ xuống thở hồng hộc, xem ra táng mạng còn không bao lâu nữa.

Bách Hoa tiên tử lấy ra một viên thuốc màu vàng nhạt từ trong lòng, ngồi xổm bên người Trương Chi Việt, cười lạnh nói:

- Tên mập chết dẫm. Hai ta không oán không cừu, bổn cô nương cũng không muốn giết ngươi. Ngươi thức thời thì lập tức mở miệng xin tha, ta liền đem giải dược cho ngươi.

Nói rồi đem viên giải dược tung lên trước mặt Trương Chi Việt, nói:

- Ngươi còn chần chờ cái gì? Nếu sợ chết thì mau mở miệng nói chuyện!

Bộ dáng của thị hết sức đùa cợt. Mọi người ở ngoài nhìn Trương Chi Việt chịu nhục, trong tâm đều tức giận, chỉ là Bách Hoa tiên tử đã hứa thả cho hắn một con đường sống. Tránh để sự tình sinh phức tạp nên không dám bước ra can thiệp.

Hai thiếu nữ biết sư thúc tính tình cổ quái, vội khóc ròng nói:

- Sư thúc, người mau mau mở miệng a!

Ngũ Định Viễn cũng xen lời:

- Trương huynh, con sâu cái kiến còn ham sống, huynh đừng cố chấp nữa!

Trương Chi Việt ngẩng đầu nhìn lại, thấy trên mặt Bách Hoa tiên tử lộ nụ cười khinh miệt, dường như khinh thị bản thân tới cực điểm. Trong lòng lại đại hận, há to miệng nhưng chậm chạp không ra thanh âm. Mọi người thấy thân thể Trương Chi Việt cứng ngắc, mí mắt khó cử động thì vô cùng lo lắng. Chỉ thêm một lát nữa, dù có giải dược có vào miệng cũng không thể cứu nổi.

Bách Hoa tiên tử cười lạnh nói:

- Mập mạp, cô nương không có thời gian chơi cùng ngươi, rốt cuộc muốn chết muốn sống, mau nói đi!

Nhị nữ khóc lớn:

- Sư thúc, đừng quật cường nữa! Mau cầu nàng đi!

Chỉ thấy khóe miệng Trương Chi Việt bỗng nhúc nhích như muốn nói điều gì, chỉ là thanh âm yếu ớt nghe không rõ. Bách Hoa tiên tử cười ha hả, thị biết khí lực của Trương Chi Việt không còn bao nhiêu, liền cúi xuống cười nói:

- Mau xin tha đi! Bổn cô nương ở chỗ này nghe.

Bách Hoa tiên tử xoay người, tai gần sát miệng môi Trương Chi Việt, muốn nghe hắn năn nỉ, chợt một tiếng quát rống như sấm nổ vang lên:

- Con bà nó, tiện nhân nhà ngươi! Cút tổ tông mười tám đời ngươi đi!

Thanh âm này giống như sấm động mùa xuân, khiến Bách Hoa tiên tử la hoảng, che tai nhảy lên, cơ hồ bị chấn đến điếc tai.

Mọi người ai ai cũng kinh ngạc, không ngờ Trương Chi Việt xoay người nhảy lên, bạo rống:

- Ngươi chết đi!

Vút một tiếng, bên hông trường kiếm nhanh mãnh khỏi vỏ, hắn sử xuất Phi Liêm kiếm pháp, đâm thẳng tới yết hầu Bách Hoa tiên tử.

Bách Hoa tiên tử sợ tới hoa dung thất sắc, ngàn vạn không ngờ được Trương Chi Việt đang trọng thương mà còn có thể ra chiêu đả thương người. Thị hoảng sợ nghiêng người né tránh, chỉ là kiếm thế thật sự quá nhanh, vẽ ra trên cổ một vết máu nhàn nhạt.

Mắt thấy bộ dáng Bách Hoa tiên tử đầy hoảng sợ, Trương Chi Việt nhất thời cười ha hả, mắng:

- Con mụ rác rưởi thấp hèn, lần này lão tử không giết được ngươi, coi như vận chó của ngươi còn tốt!

Bách Hoa tiên tử cuống quít lui về sau, cả giận nói:

- Họ Trương, đây là bản thân ngươi muốn chết! Chớ trách người bên ngoài!

Thoáng chốc thân ảnh lóe lên bay vào trong rừng cây, bộ dáng vô cùng chật vật.

Trương Chi Việt thấy cường địch bị mình đẩy lùi, đương trường ngửa mặt lên trời cười to. Hắn chống trường kiếm dưới đất, đang đắc ý thì bỗng thân mình run lên, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.

Mọi người chấn động vội xúm lại, thấy sắc mặt Trương Chi Việt tối đen, thân mình cứng ngắc. Xem ra mới vừa rồi hắn tùy tiện vận kình, độc tính sớm công vào tâm mạch. Thương thế quá trầm trọng, đã không còn thuốc nào cứu nổi.

Thân nhân sắp chết, nhị nữ quỳ bên chân sư thúc thất thanh khóc rống. Tất cả mọi người đều lắc đầu không thôi.

Một kiếm vừa rồi của Trương Chi Việt, dù phá tan sự kiêu ngạo của địch nhân nhưng phải trả giá bằng tánh mạng của mình. Nói đến cùng chính là hành động tự sát.

Trương Chi Việt tuy sắp mất mạng nhưng vẫn mỉm cười. Hắn nhìn hai thiếu nữ, gượng cười nói:

- Xin lỗi, sư thúc tính tình quá xấu, không có cách nào khác làm rùa đen, các con. . . Các con cũng đừng oán sư thúc. . .

Nơi ngực hắn đau đớn, trong miệng bắn ra máu tươi nhuộm đỏ cả nửa trang phục.

Nhị nữ thấy tình cảnh bi thảm, đau đớn khóc lóc không thôi. Trương Chi Việt biết rõ bản thân sắp chết, gắng mắt nhìn Vi Tử Tráng, nói:

- Vi đại nhân, hôm nay mạng ta sắp hỏng, đã mất năng lực bảo hộ Cao đại nhân hồi hương, xin ngài nhớ nghĩa khí đồng đạo võ lâm mà viện thủ cho ta.

Dù hắn không đề cập tới hai thiếu nữ nhưng mọi người hiểu đã có uỷ thác trong lời này.

Vi Tử Tráng nắm chặt hai tay thành quyền, xúc động nói:

- Trương đại hiệp yên tâm, đệ tử Võ Đang lấy nghĩa khí làm đầu, ngài không cần lo lắng.

Trương Chi Việt lộ vẻ vui mừng, ngưng mắt nhìn mọi người, nói:

- Chư vị bằng hữu. Trương Chi Việt học nghệ không tinh, hôm nay gặp độc thủ của kẻ gian, cũng may trước khi chết vẫn là hán tử quang minh lỗi lạc, chưa từng làm nhục Cửu Hoa Sơn.

Mắt thấy hơi thở của hắn dần dần tắt đi, Quyên Nhi hét lên một tiếng, thoáng chốc đập tay liên hồi vào người hắn, khóc ròng nói:

- Không thể chết! Sư thúc! Người không thể chết!

Mọi người kinh hãi liền đỡ nàng ra, sợ nàng cũng bị lây độc khí.

Trương Chi Việt nhìn Quyên Nhi thanh tú trước mặt, trong lòng đau xót nghĩ tới, ngày sau tiểu cô nương này trưởng thành, lại không được chứng kiến nàng xuất giá. Chỉ vì khoái ý ân cừu nhất thời, hắn đã để mặc cho những nữ hài này lưu lạc giang hồ, bị người khi dễ.

Thoáng chốc Trương Chi Việt cảm thấy hối hận, bất giác hai hàng lệ chảy xuống. Trời sinh hắn tính tình cứng rắn, bình sinh chưa bao giờ rơi lệ. Lúc này bộ dáng bi thương, hai thiếu nữ thấy lại lớn tiếng khóc.

Hai mắt đẫm lệ mờ ảo, Trương Chi Việt thấp giọng nói:

- Hai tỷ muội con nghe ta, hai người các con từ rất nhỏ đã mồ côi không phụ mẫu. Ngày sau trên giang hồ gian khổ, hai con nhất định phải quan tâm lo lắng cho nhau, đồng thời tự bảo trọng, đã biết chưa. . .

Quyên Nhi niên kỷ còn nhỏ, ngày thường nghịch ngợm. Trong lúc sinh li tử biệt chỉ biết tại chỗ khóc rống, một câu cũng không nói nên lời.

Diễm Đình rơi lệ đầy mặt, nức nở nói:

- Sư thúc yên tâm, đệ tử kiệt tâm kiệt sức, cho dù mất đi tánh mạng cũng sẽ bảo vệ sư muội bình an.

Đang lúc hoàng hôn, ánh nắng chiều chiếu rọi đẹp đẽ lạ thường. Trương Chi Việt biết rõ sắp chết, liền lau nước mắt rồi run rẩy ngồi lên, mặt hướng về Cửu Hoa Sơn phía Tây, thần thái trang nghiêm. Mọi người biết hắn sắp độc phát thân vong đều cảm thấy sầu não, nhị nữ lại bi thương khóc lớn.

Trương Chi Việt nhìn về đường chân trời xa xăm, nhẹ giọng nói:

- Nhân sinh trên đời, khổ thì nhiều mà vui sướng thì ít. Nếu có khác loài cầm thú, phải chăng chỉ ở. . . Khí tiết mà thôi.

Dứt lời quay đầu mỉm cười mà thác, thân mình vẫn thẳng không đổ. Vị hảo thủ này lấy khoái kiếm nổi danh, lại vì hai chữ "Khí tiết" quật cường mà chết.

Trong ánh tịch dương, bóng dáng Trương Chi Việt vẽ thành một đường dưới đất nhưng chủ nhân của nó đã rời xa thế gian. Nhị nữ thấy sư thúc qua đời, đương trường khóc rống. Mọi người ai ai cũng thấy mắt mũi cay cay.

Trong tiếng khóc dài, chỉ nghe Dương Túc Quan khe khẽ thở dài thầm thì:

- Có cái chết nặng tựa Thái Sơn, cũng có cái chết nhẹ như lông hồng. Trương đại hiệp, ngài thật sự rất ngốc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK