Mục lục
[Dịch] Anh Hùng Chí - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi thêm một số ngày, gió mạnh dần lên, đồng thời khí hậu chuyển sang giá rét. Đám cung nữ thái giám đều mặc áo da cừu, áo giáp của quân sĩ lại ngưng kết thêm một tầng sương lạnh mỏng, hành trình càng thêm vất vả.

Từ khi có chuyện, Tần Trọng Hải trở nên cẩn thận gấp bội. Theo đề nghị của Lư Vân, y phái ra năm trăm binh sĩ chia làm một trăm đội nhỏ, mỗi đội năm người rải rác khắp nửa dặm, phân tán quanh trung quân, vạn nhất có việc thì đốt lửa làm hiệu. Dùng phương pháp này, quả nhiên nắm được tình hình lớn nhỏ trong quân, trên đường không xảy ra chuyện gì lớn.

Ngày hôm đó tới một địa phương, chợt thấy nơi xa xa có một ngọn núi hùng vĩ, mây mù lượn lờ xung quanh, cảm giác thật là cô độc. Tần Trọng Hải ngồi trên ngựa, chỉ roi về phía đó, hỏi:

- Đây là núi gì, sao cao vút hiểm trở như vậy?

Tiết Nô Nhi ở bên được dịp cười lạnh:

- Ngay cả núi này mà cũng không biết, thật hổ cái danh Du Kích tướng quân triều đình.

Tần Trọng Hải ha hả cười nói:

- Tiết phó tổng quản biết thì xin sảng khoái chỉ bảo, trước nay ta không biết thì nói không biết, chưa từng dấu dốt.

Tiết Nô ngoài miệng chiếm tiện nghi, trong tâm thật là sảng khoái, cười nói:

- Ngươi đã thừa nhận bản thân ngu xuẩn, ta cũng nói cho ngươi biết. Núi này chính là Nộ Thương Sơn đỉnh đỉnh đại danh!

Tần Trọng Hải nghe ba chữ Nộ Thương Sơn thì kinh ngạc hỏi:

- Nộ Thương Sơn, năm đó tụ tập hơn ba vạn người đại chiến một phen cùng triều đình sao?

Tiết Nô Nhi cười hắc hắc, nói:

- Còn là giả sao? Năm đó tham gia diệt giặc cướp, ta đã lập được công lao hãn mã. Giờ núi này có hóa thành tro bụi, ta cũng nhận ra.

Tần Trọng Hải ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên núi còn thấp thoáng phòng ốc, bất giác cả kinh nói:

- Chẳng lẽ trên núi vẫn còn cường đạo tụ tập? Nếu bọn chúng phục kích, chẳng phải chúng ta sẽ gay go sao?

Tiết Nô Nhi cười nói:

- Nộ Thương Sơn đã bị triều đình tiêu diệt từ lâu, người còn lại không chết thì cũng bỏ đi, đã là một đống hoang tàn hai mươi năm trước, còn gì phải sợ?

Mọi người đang nói chuyện, chợt thấy xa xa bốc lên khói hiệu báo động. Lư Vân nhắc nhở:

- Trước mặt có chuyện, chúng ta đi qua xem chút!

Tần Trọng Hải khẽ gật đầu:

- Ta cũng qua xem.

Y liền mời Hà đại nhân trấn thủ trung quân bảo vệ công chúa, sau đó ra roi thúc ngựa tiến lên trước xem xét.

Hai người phi ngựa một lát, liền thấy vài tên binh tốt thập thò ngoài một khe núi, không dám vào trong thăm dò. Lư Vân cùng Tần Trọng Hải xoay người xuống ngựa. Một gã tiểu binh cuống quít chạy tới, thấp giọng nói:

- Có một đám giang hồ nhân sĩ bộ dáng kỳ quái, đang tụ tập trước một cái miếu hoang đổ nát phía trước, không biết muốn làm gì. Chúng tiểu nhân sợ những người này có mưu đồ bất chính, liền sai người đốt lửa hồi báo tướng quân.

Tần Trọng Hải khẽ gật đầu, nhìn lại thăm dò. Thấy xa xa có một ngôi miếu đổ nát, xem ra nhiều năm không tu sửa. Có bốn nam nữ đi tới đi lui quanh cửa miếu, không biết là muốn làm gì.

Tần Trọng Hải nói :

- Ta tới xem một chút, Lư huynh đệ ở đây tiếp ứng.

Lư Vân vâng lời, Tần Trọng Hải liền phi thân tới. Y thấp người di chuyển tới trước chừng trăm thước rồi núp sau một vách đá. Lư Vân thấy thân pháp của y cực nhanh, thầm nghĩ:

“Tần tướng quân võ công thâm sâu khôn lường, được xưng tụng là Hỏa Tham Nhất Đao, có điều chưa từng nghe qua lai lịch sư thừa, không biết xuất thân từ môn phái nào?”

Tần Trọng Hải che giấu hành tung rồi thò đầu ra, thấy nữ nhân duy nhất kia niên kỷ chừng ba mươi, dung mạo thật là kiều diễm. Lúc này bộ dáng của nàng đầy lo lắng, không biết trong lòng có chuyện gì thương tâm mà bi thương như vậy.

Tần Trọng Hải tiếp tục quan sát, thấy ba người còn lại có diện mạo thật kỳ dị. Một kẻ toàn thân trắng tinh, vốn là một mỹ nam tử, ai ngờ hai cái răng cửa lại chìa ra ngoài giống như răng thỏ. Một kẻ dáng người béo lùn, cổ ngắn quá mức, thân hình khổng lồ giống như một con rùa. Cuối cùng một người dáng cao lớn dị thường, mặt dài đen thui khiến người sợ hãi, đôi mắt nhỏ chếch lên, lỗ mũi cũng hếch lên trời, diện mạo không khác gì loài trâu hoang dã.

Tần Trọng Hải thầm nghĩ:

“Những người này bề ngoài quỷ dị, không biết lai lịch như thế nào? Nộ Thương Sơn này năm xưa từng chứa đạo tặc. Lúc này đám người giang hồ tụ tập ở đây, e rằng đại sự không ổn”

Chợt nghe nữ nhân nọ lên tiếng:

- Hạng lão! Nếu ông không ra cửa miếu, mấy người chúng ta biết làm sao cho phải? Cứ trơ mắt như vậy nhìn sơn trại hoang vu bao năm thế sao? Ông mau ra đây chủ trì đại cục!

Nam tử có diện mạo giống như con thỏ ở một bên cũng kêu lên:

- Đúng vậy! Ông nhẫn tâm nhìn chúng ta tự sinh tự diệt sao? Mau ra đây đi!

Trong lòng Tần Trọng Hải khẽ động, thầm nghĩ: “Thì ra mấy người này có liên quan đến Nộ Thương Sơn. Nghe Tiết Nô Nhi nói thì sơn trại này hoang phế đã hai mươi năm, sao còn có tàn đảng? Thật là kỳ lạ”

Y lập tức chuyên tâm quan sát nghe ngóng. Có điều trong miếu không có tiếng người trả lời, một hồi lâu sau vẫn yên tĩnh không tiếng động.

Tần Trọng Hải nghĩ thầm:

“Nếu trong miếu có người, sao không trả lời? Hay là những người này cố làm ra vẻ huyền bí?”

Lại đến lượt nam tử trông giống như con rùa lớn tiếng nói:

- Nếu lão không ra, ta sẽ xông vào!

Nói xong hắn liền xông tới cửa miếu. Chỉ là thân hình vừa tới, không hiểu sao mà cả người đột nhiên bị ném mạnh về sau, lăn mấy vòng trên đất.

Tần Trọng Hải ở một bên chấn động. Tuy sự tình diễn ra chỉ trong nháy mắt nhưng y đã thấy rõ ràng. Thì ra trong miếu bay ra một hòn đá nhỏ, mạnh mẽ bắn tới nam tử giống con rùa kia, liền đánh bay hắn ra ngoài, nội kình thật là mạnh mẽ.

Nữ nhân nọ cả giận nói:

- Lão không chui ra cũng được, sao lại đánh Đào lão tứ như vậy? Không còn để ý đến nghĩa khí huynh đệ nữa sao?

Nam tử răng thỏ cũng hết kiên nhẫn, quát to một tiếng rồi nhảy lên thẳng nóc miếu, khinh công không kém. Chỉ là trong miếu lại bay ra một cục đá, hắn vươn tay chặn nhưng vừa chạm vào hòn đá thì toàn thân như bị điện giật, giữa không trung té xuống ngã trên đất.

Nam tử giống con rùa quát:

- Tiểu Thố Nhi, chúng ta cùng lên!

Nam tử răng thỏ gượng dậy rồi quát to một tiếng. Hai người đồng loạt tiến lên. Trong miếu lại bay ra hai cục đá ném trúng chân bọn họ. Hai người kêu lên một tiếng rồi quỵ xuống, miệng lảm nhảm nửa ngày nhưng không đứng dậy được.

Tần Trọng Hải thầm nghĩ:

“Võ công của người trong miếu thật cao cường, e là hơn hai người kia gấp trăm lần. Nếu muốn giết người, liền lập tức lấy tánh mạng của bọn họ”

Mắt thấy đồng bạn thật lâu không đứng dậy nổi. Hán tử giống như con trâu hoang kia phát ra tiếng kêu ong ong tựa hồ rất phẫn nộ. Chỉ thấy hắn sải bước thẳng về phía trước, bộ dáng dũng mãnh không biết sợ. Tần Trọng Hải thấy cước bộ của hắn trầm ổn, hạ bàn vững chắc, thầm nghĩ:

“Người này luyện được ngoại môn công phu rất mạnh, hai người kia không thể sánh bằng, không biết người trong miếu ứng phó thế nào?”

Chỉ thấy hán tử giống thiết ngưu đưa tay đẩy cửa miếu định xông vào, một khối đá nhỏ lại bay tới đánh vào thân người. Hắn kêu to một tiếng, lồng ngực nở ra không khoan nhượng tiếp hòn đá. Chỉ nghe bình một cái như gõ vào trống lớn. Gã thiết ngưu thở gấp một lát rồi duỗi tay đẩy cửa, đích thị đã luyện ngoại môn ngạnh công đỉnh cấp như "Kim Chung Tráo", "Thiết Bố Sam. Bằng không sao có thể đỡ được nội kình hùng hồn trên hòn đá kia?

Két một tiếng, cửa miếu đã bị đẩy ra một khe. Tần Trọng Hải tò mò, muốn xem qua người trong miếu một chút. Đúng lúc này, thêm một hòn đá to hơn bay đến, lần này lực đạo lớn hơn rất nhiều. Tần Trọng Hải thầm than:

“Lần này không xong, nếu gã Thiết Ngưu kia cố gắng ngăn cản, chỉ sợ sẽ tận số đương trường”

Hòn đá nọ bay rất nhanh, Thiết Ngưu không hề có ý tránh né mà vẫn ưỡn ngực đem mạng đánh cược. Lúc này tiếng gió rít vô cùng mãnh liệt, hiển nhiên trên hòn đá nọ súc tích nội lực vượt xa mấy hòn trước. Chỉ cần bị ném trúng ngực, Thiết Ngưu chắc chắn sẽ bị phanh bụng.

Đang lúc nguy cấp, bỗng thân hình Thiết Ngưu ngã sang một bên. Tần Trọng Hải chăm chú nhìn lại, ra là nữ nhân nọ xuất thủ cứu giúp. Nàng dụng lực đẩy mạnh lên thân Thiết Ngưu, khiến hắn văng ra vài thước. Hòn đá kia vút qua không khí, lao thẳng ra bắn mạnh lên vách đá bên cạnh Tần Trọng Hải. Chỉ nghe một tiếng vang chát chúa, thoáng chốc những mảnh đá vụn bắn ra tứ tán, văng cả đến mặt Tần Trọng Hải, gây ra cảm giác đau đớn.

Tần Trọng Hải rùng mình thầm nghĩ:

“Thật là lợi hại! Thủ kình rất đặc dị, đủ sánh ngang cùng ngạnh công của Thiếu Lâm Tự.”

Tần Trọng Hải đang tán thán, chợt nghe nữ nhân dậm chân khóc lớn:

- Mạng của ta sao khổ như vậy? Hai mươi năm trước, trượng phu sống chết không rõ, các thân huynh đệ tử chiến tại sa trường. Thêm hai mươi năm đầu sắp bạc, thủy chung không thể báo đại thù, cố nhân lão hữu thì đối đãi lạnh lẽo như vậy, ta phải như thế nào đây?

Nàng càng khóc càng thương tâm, Thiết Ngưu một bên lo lắng, trong miệng phát ra thanh âm ông ông, muốn khuyên giải nhưng nói không ra lời. Tần Trọng Hải giờ mới biết Thiết Ngưu kia là người câm.

Lại thấy nữ nhân nọ xoay mình quát to một tiếng, không ngờ trên tay có thêm một thanh trủy thủ, sầu thảm nói:

- Vốn nhờ lão hữu năm xưa mới còn tia hi vọng báo thù rửa hận, nào ngờ hắn lại vô tình vô nghĩa như vậy, muốn giết ngay cả huynh đệ của mình... Hu hu.. Ta sống không bằng chết, không bằng hôm nay kết thúc mọi chuyện đi!

Nói xong tự đâm vào ngực mình, thủ pháp mau tuyệt. Thiết Ngưu ở bên nhưng không kịp ngăn cản. Nam tử giống con rùa giật mình la hoảng:

- Đại tỷ! Đừng làm vậy.

Đám người muốn ngăn cản nhưng đã trễ.

Chợt nghe người trong miếu thở dài một tiếng. Một hòn đá bắn ra đánh trúng trủy thủ khiến cổ tay nữ nhân nọ tê rần. Thanh trủy thủ rơi xuống mặt đất, nàng trợn mắt phượng cả giận nói:

- Lão không tương trợ cũng không cho ta chết, rốt cuộc muốn gì?

Trong miếu truyền ra thanh âm khàn khàn:

- Hai mươi năm, ai... Hàng năm mấy người các ngươi đều đến làm phiền ta, rốt cuộc muốn gì?

Hai nam tử rùa thỏ lớn tiếng hoan hô, cười nói:

- Đã mở miệng! Cuối cùng Hạng lão cũng mở miệng!

Nữ nhân nọ lại không cười, lạnh lùng tiếp tục nói:

- Ông nói hai mươi năm nay chúng ta gây khó khăn, vậy ông thì sao? Hai mươi năm nằm trong ngôi miếu đổ nát này như rùa đen rút đầu, muốn làm cái gì?

Người trong miếu thở dài, thấp giọng nói:

- Ta thân bất do kỷ, chớ có trách ta.

Nữ nhân nọ lớn tiếng:

- Chỉ riêng ông thân bất do kỷ? Vậy trong thiên hạ có bao nhiêu người được tự do hành sự theo ý mình? Nếu còn không ra, mỗi ngày ta đều đến gõ cửa miếu!

Người nọ vẫn thấp giọng, lời lẽ có vẻ thương tâm cùng khó nói.

- Đừng phiền nhiễu ta nữa, bất lợi với người mà với cả mình.

Nữ nhân kia kêu lên:

- Ta hiểu rồi, có phải ông bị người ta cầm tù trong này chăng? Để ta giúp ông đánh vỡ cửa miếu, đòi lại công đạo!

Nàng dường như đã quên mất người trong miếu võ công rất cao. Nếu còn có kẻ cầm tù được người này, như vậy võ công kẻ đó tất nhiên xuất thần nhập hóa. Mấy người bọn nàng võ nghệ có hạn, há có thể là đối thủ của người ta?

Người nọ thở dài:

- Đừng nói nữa, mau mau đi đi! Ta mở miệng nói chuyện lần này là phạm vào húy kị, các ngươi đi nhanh đi!

Nữ nhân nọ kêu lên:

- Úy kỵ cái gì? Bằng võ công của ông mà còn sợ cái gì?

Chợt nghe một tiếng cười vang lên, rồi nói:

- Đã là úy kị thì không thể không làm cho người ta sợ, nếu không sao gọi là như vậy!

Thanh âm kia the thé nghe không ra nam hay nữ. Mọi người đều quay đầu quát:

- Người nào đó?

Chỉ thấy một người chân không dính đất, thân ảnh bay như loài quỷ mỵ lưới tới. Người này trên mặt trát đầy phấn trắng, môi lại bôi son hồng đậm, bộ dáng thật là yêu dị.

Tần Trọng Hải thấy thì kinh ngạc thầm nghĩ:

“Tại sao Hoa Yêu cũng đến nơi đây? Chẳng lẽ nhận ra những người kia sao?”

Đường nhiên người tới là Phó tổng quản Đông xưởng Tiết Nô Nhi, được gọi là "Hoa Yêu". Chỉ nghe lão hắc hắc cười lạnh, đứng đối diện cửa miếu, nói:

- Hạng Thiên Thọ, không ngờ ngươi thật sự giữ lời. Hai mươi năm ở tại ngôi miếu nhỏ này, không hổ là Đường chủ Đại Dũng Đường năm xưa.

Nghe lời của lão như là nhận ra người trong miếu. Tần Trọng Hải thầm nói:

“Thì ra người nọ tên là Hạng Thiên Thọ, sao quen biết Tiết Nô Nhi? Trước kia hai người có quan hệ gì?”

Người trong miếu chỉ hừ một tiếng rồi lâm vào trầm mặc. Tiết Nô Nhi thấy đối phương không đáp thì cười ha hả, chỉ tay vào đám nam nữ, the thé giọng hỏi:

- Các ngươi có lai lịch gì? Vì sao khóc lóc ở đây?

Nữ nhân kia lớn tiếng:

- Ngươi là ai? Bằng vào ngươi mà dám ở chỗ này quát hỏi?

Tiết Nô Nhi phì một tiếng, cười lạnh nói:

- Trước mặt ta, có gì mà không dám?

Nữ nhân nọ thấy lão ngạo mạn cuồng vọng thì cả giận:

- To gan! Ngươi có biết đây là chỗ nào không?

Tiết Nô Nhi càng nghe càng cười to, âm thanh trở nên sắc nhọn:

- Đây là nơi nào? Không phải tổng đà Nộ Thương Sơn sao? Cuối cùng chỉ là một đống hoang tàn, ngươi còn ồn ào cái gì? Dù tổng đàn Bạch Sa Bang hay Ngũ Độc Môn cũng còn hơn xa địa phương quỷ quái này.

Bạch Sa Bang cùng Ngũ Độc môn đều là tiểu môn phái đệ tam lưu trên giang hồ. Lời của Tiết Nô Nhi ngụ ý khinh thị Nộ Thương Sơn. Gã Tiểu Thố Nhi ở một bên nghe thì đỏ bừng mặt, lớn tiếng quát:

- Ngươi... Ngươi... Không được làm nhục Nộ Thương Sơn chúng ta!

Tiết Nô Nhi nheo mày ồ một tiếng:

- Các ngươi? Nộ Thương Sơn?

Lão nghiêng đầu đánh giá gã Tiểu Thố Nhi vài lần, hỏi:

- Nghe ngươi nói như vậy, các người có quan hệ cùng Nộ Thương Sơn?

Tiểu Thố Nhi cất cao giọng nói:

- Đúng vậy! Kẻ xếp yến thiết tiệc tại Nộ Thương Sơn ngày xưa chính là ta! Danh xưng Tiểu Thố Nhi một lòng nhất dạ!

Tiết Nô Nhi nghe thì cười đến suýt ngã ngửa, nói:

- Nghe ngươi nói nghiêm túc như vậy, ta còn tưởng thần thánh phương nào. Hóa ra chỉ là một gã đầu bếp. Có gì giỏi giang mà khoe mẽ?

Tiểu Thố Nhi giận đến cực điểm:

- Ngươi có thể coi khinh ta nhưng quyết không thể khinh nhục Nộ Thương Sơn!

Tiết Nô Nhi cười hắc hắc:

- Ngươi luôn mồm nói Nộ Thương Sơn chúng ta, thì ra các ngươi đều là nhân mã Nộ Thương Sơn sao?

Tiểu Thố Nhi lớn tiếng nói:

- Đúng vậy!

Thần thái hắn rất kiêu ngạo, tựa hồ luôn tự hào với xuất thân của mình, còn muốn nói nữa nhưng người trong miếu kia đã lên tiếng:

- Cáp huynh đệ, không cần nhiều lời cùng hắn nữa, các ngươi mau đi đi.

Tiết Nô Nhi hừ một tiếng, cười lạnh nói:

- Hạng Thiên Thọ à Hạng Thiên Thọ. Năm đó ngươi có gan tạo phản, sao giờ nhát gan sợ phiền như vậy? Ta xem tất cả Nộ Thương Sơn đều là phế vật!

Nam tử giống con rùa nhảy dựng lên, phẫn nộ quát:

- Ngươi nói chuyện thật là cuồng vọng! Hôm nay ta nói cho tên bất nam bất nữ ngươi biết, cha ngươi chính là “Kim Mao Quy” Đào Thanh chuyên chưng cất hảo tửu cho Nộ Thương Sơn! Ngươi hãy nhớ cho kĩ!

Tiết Nô Nhi ồ một tiếng, cười nói:

- Xem ra bản lĩnh uống rượu múa quyền của ngươi rất cao cường. Vậy kẻ gống như loài man ngưu kia là ai?

Kim Mao Quy ngang nhiên nói:

- Nói ngươi đừng sợ chết khiếp. Đại ca của ta là người chế tạo vũ khí quân giáp giỏi nhất Nộ Thương Sơn, chính là “Thiết Ngưu Nhi” Âu Dương Dũng Âu Dương đại ca!

Thiết Ngưu nghe thì rống to một tiếng, hư chấn thanh thế.

Tiết Nô Nhi buồn cười đến nổi không thành tiếng, nói:

- Một gã đầu bếp, một tên nấu rượu, một tên thợ rèn. Nộ Thương Sơn chỉ còn lại mấy phế vật các ngươi sao?

Lại nghe nữ nhân kia lạnh lùng thốt:

- Không quản vì sao ngươi đến đây, Nộ Thương Sơn sẽ không để người khác khi nhục! Nếu không, đừng trách chúng ta không nể tình.

Trên mặt Tiết Nô Nhi chợt lóe thanh khí, nhe răng khinh miệt nói:

- Khẩu khí của nữ nhân này thật lớn, là hạng người gì? Là ả hầu rượu hay múa hát làm vui trong sơn trại?

Tiểu Thố Nhi tiến lên lớn tiếng:

- Ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ! Cho ngươi biết, đại tỷ chúng ta không phải ai khác, chính là Hồng Phấn Kỳ Lân Ngôn Nhị Nương trấn thủ Ngũ Quan năm đó! Tốt nhất ngươi nên tôn trọng một chút.

Tiết Nô Nhi nhíu mi, khẽ ồ lên một tiếng. Nộ Thương Sơn năm đó trong có tam đường ngoài có ngũ quan. Tướng lãnh trấn thủ ngũ quan thường gọi là Trấn Quan Tiểu Mãnh Tướng. Xem ra Hồng Phấn Kỳ Lân này có lai lịch hơn hẳn mấy người kia.

Tiết Nô Nhi khẽ gật đầu:

- Ra là một trong các tiểu tướng trấn quan, mấy huynh đệ khác của ngươi đâu? Sao vậy, sao không thấy thêm nhân ảnh nào hết vậy?

Ngôn Nhị nương nghe lời này, không đáp mà mi mắt chợt đỏ lên. Tiết Nô Nhi ha hả cười nói:

- Cả đám đều chết trận chứ gì? Chỉ để lại mấy tên cô hồn dã quỷ vô tích sự các ngươi, ở chỗ này không biết mất mặt xấu hổ còn khoe mẽ!

Mấy câu này rất khó nghe, có điều Ngôn Nhị nương không nổi giận mà chỉ cúi đầu, nước mắt rớt xuống như đã chạm đến tâm sự trong lòng. Mấy người còn lại cũng đỏ ngầu hai mắt.

Tần Trọng Hải từ xa nhìn lại, thấy nữ nhân kia đầy vẻ thương tâm, nhớ tới trượng phu của nàng không rõ sống chết, huynh trưởng lại chết trận sa trường, xem ra hai mươi năm bôn ba đầy vất vả. Trong lòng y vừa động, chợt dâng lên cảm giác thương hại.

Mắt thấy đám huynh đệ bi ai. Ngôn Nhị Nương nhanh chóng lau nước mắt, khôi phục bộ dáng nữ trung hào kiệt, lớn tiếng nói:

- Ngươi chớ có càn rỡ, nếu có Ngũ hổ thượng tướng ở đây, chắc chắn sẽ chém ngươi thành hai đoạn, cho ngươi biết mùi lợi hại.

Tiết Nô Nhi cười nhạo:

- Nói suông thì có ích gì, chúng ta mau so chiêu đi. Hay là ngươi định chiêu hồn đám người kia từ âm phủ nhập vào thi thể bọn họ rồi đánh trận? Ha ha! Ha ha! Chúng ta lại có thể tiếp tục sảng khoái giết các ngươi!

Ngôn Nhị Nương giận dữ thét lên chói tai:

- Nói cho ngươi biết! Ngôn Nhị Nương ta đơn thương độc mã cũng sẽ báo thù rửa nhục cho các huynh đệ! Đời này kiếp này, không giết hết đám tiểu nhân đê tiện triều đình, ta chết không nhắm mắt!

Tiết Nô Nhi ồ một tiếng:

- Muốn giết sạch tiểu nhân đê tiện trong triều đình? Nghe ngươi nói như vậy, mấy năm nay, đám tàn binh bại tướng các ngươi còn giữ tính xấu như xưa, vẫn muốn tạo phản sao?

Tiểu Thố Nhi hừ một tiếng, nói:

- Đúng vậy. Chỉ cần nhìn thấy tham quan, chúng ta nhất định xuống tay diệt trừ. Nếu gặp nhân vật trọng yếu của triều đình vi hành, tuyệt không buông tha!

Tần Trọng Hải nghe đến đây thì tỉnh ngộ:

“Ồ! Thì ra đây là đám thích khách ám sát công chúa. Xem ra ba nam một nữ động thủ khi đó, chính là mấy người trước mắt”

Dường như Tiết Nô Nhi cũng phát hiện ra sự khác thường này. Đôi mày của lão nhíu lại, điềm nhiên hỏi:

- Thì ra ám sát công chúa ngày đó là chuyện tốt của mấy tên cô hồn dã quỷ các ngươi? Phải thế chăng?

Tiểu Thố Nhi thấy diện mục âm trầm của lão, nhất thời không dám mở miệng, chỉ quay đầu nhìn Ngôn Nhị Nương. Lại nghe Hồng Phấn Kỳ Lân lớn tiếng đáp:

- Đúng vậy, chính là chúng ta đã ra tay. Toàn bộ hoàng tộc đều là hạng vô sỉ giả nhân giả nghĩa, phải giết hết! Chỉ hận ta học nghệ chưa tinh, không thể giết chết ả công chúa lừa đời lấy tiếng nọ!

Nàng thẳng thắng thừa nhận chuyện hành thích công chúa, dường như không còn quan tâm đến mạng sống. Người trong miếu thở dài thật sâu, muốn khuyên can nhưng rồi lại thôi.

Tần Trọng Hải thầm nghĩ:

“Mấy người kia xuống tay ám sát công chúa, không biết có thâm thù gì cùng triều đình?”

Chỉ thấy Tiết Nô Nhi lắc đầu liên tục, nói:

- Đám tặc tử các ngươi, không những đại nghịch bất đạo mà còn không biết lý lẽ. Các ngươi muốn giết nhân vật quan trọng trong triều, sao không đi giết gian thần Giang Sung? Đó mới là kẻ bại hoại chết muôn lần không chuộc hết tội, sao lại tìm một công chúa nhỏ bé mà khai đao? Thật sự là quá kém hiểu biết!

Lời này hợp lý hợp tình, Tần Trọng Hải thầm gật đầu. Chỉ là Tiết Nô Nhi lại quên bản thân mình cũng xuất thân tà ác, xú danh của Đông Xưởng chưa chắc đã kém Giang Sung, chính là hai nơi tụ tập tội ác trong triều đình. Có điều thế nhân ai thích tự nhận tội ác tày trời? Có ai không tự nhận đứng về phía đạo lý chính nghĩa? Sẽ không thấy trên người mình tội nghiệt cuồn cuộn. Đại ma đầu Tiết Nô Nhi này cũng không ngoại lệ.

Chỉ nghe Ngôn Nhị Nương hừ một tiếng, nói:

- Giết trước giết sau đều là giết. Giang Sung cũng tốt mà công chúa cũng được. Dù sao ta sẽ không bỏ qua một ai!

Mấy câu này đầy oán độc khiến người sởn tóc gáy.

Tiết Nô Nhi thoáng động sát khí. Đám nam nữ này từng xuống tay ám sát công chúa, để tránh hậu hoạn, quyết không thể để bọn họ sống sót. Lão cười lạnh nói:

- Giết, giết! Bà nương, mạng ngươi sắp hỏng mà còn có tâm tư khoe mẽ ở chỗ này? Mấy người các ngươi cùng lên đi. Ta giết một đám luôn cho tiện.

Ngôn Nhị Nương cả giận nói:

- Cuồng vọng!

Trên tay nàng nhoáng lên bạch quang, một cây phi tiêu bắn thẳng tới. Tiết Nô Nhi cười ha hả:

- Chỉ có thứ này thôi sao? Nộ Thương Sơn thật không có nhân tài.

Chỉ thấy thanh quang lóe lên. Thiên Ngoại Kim Luân khí phách tuyệt luân lập tức bay ra. Hai kiện ám khí đụng nhau giữa không trung, phi tiêu của Ngôn Nhị Nương lập tức gãy thành hai đoạn rơi xuống đất. Kim Luân không chậm mà vẫn bay thẳng đến mặt nàng. Mắt thấy Kim Luân sắc cạnh sắp để lại vết cắt trên gương mặt xinh đẹp kia, trong miếu kia chợt bay ra một hòn đá nhỏ trúng Kim Luân, khiến nó bị chấn ngược trở về.

Tiết Nô Nhi đưa tay tiếp lấy. Chợt một luồng nội kình mạnh mẽ truyền đến khiến nơi ngực nóng lên, lão đành phải thối lui một bước. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK