Lại nói Tần Trọng Hải không địch lại Sát Kim, ba quân tan vỡ tháo lui về Ngọc Môn Quan.
Bị tứ vương tử dẫn quân đuổi giết. Đám người cắm đầu chạy trối chết, chỉ mong nhanh nhanh tới Ngọc Môn Quan. Nhớ tới Tiết Nô Nhi đang đợi tại đấy, lại càng cố sức ra roi thúc ngựa nhanh hơn.
Toàn quân bị truy đuổi mấy ngày liên tiếp, ban đêm không dám hạ trại nghỉ ngơi, chỉ ngồi trên ngựa nhắm mắt nghỉ tạm một chút. Thương cho đàn chiến mã bôn ba, nhiều con không chịu nổi lao lực, đã gục trên dọc đường.
Sắc mặt quân sĩ thì xám xịt, tinh thần bạc nhược, lo lắng chưa đến Ngọc Môn Quan đã bị Tứ vương tử đuổi kịp.
Xế chiều ba mươi tháng chạp, Tần Trọng Hải đang dẫn đầu quân mã, chợt thấy đằng trước có một người một ngựa đang cuống cuồng chạy lại đây. Y sửng sốt, không biết là ai, liền hô quân mã dừng lại. Người kia tới gần mới nhìn rõ sắc mặt trắng bệch, tóc tai bù xù.
Chính là Phó tổng quản Đông Xưởng Tiết Nô Nhi!
Tần Trọng Hải kinh hãi. Chẳng phải Tiết Nô Nhi đang ở Ngọc Môn Quan đôn đốc binh mã thuộc hạ Giang Sung sao, thế nào lại hốt hoảng tới đây như chạy giặc?
Tần Trọng Hải vội kêu lên:
- Tiết công công! Sao lại thế này?
Khoái mã vừa tới, Tiết Nô Nhi đã kêu to:
- Mọi người chạy mau! Giang Sung trở mặt rồi. Đám nhân mã của hắn đang đuổi sát đằng sau, chỉ sợ là muốn giết người!
Tần Trọng Hải cùng đám thuộc hạ quay mặt nhìn nhau, nói chẳng lên lời.
Ngay lát sau, liền thấy phía trước bụi mù. Một đội nhân mã đang phi nước đại mà đến, thanh thế không dưới vạn quân.
Tần Trọng Hải nhíu chặt đôi mày rậm. Không ngờ đúng thời khắc nguy cấp này, Giang Sung lại quay dao đâm lén, không biết ý đồ của người này là gì nhưng giờ đã không thể lui về Ngọc Môn Quan được nữa.
Tiết Nô Nhi thấy Tần Trọng Hải chậm chạp bất động bèn bực tức mắng:
- Kêu ngươi dẫn người trốn đi! Ngươi còn ngẩn ra đấy làm gì?
Tần Trọng Hải chỉ phía sau, cười khổ nói:
- Tứ vương tử Hãn quốc đang đuổi giết phía sau, công công bảo chúng ta chạy đến nơi nào?
Tiết Nô Nhi cũng cả kinh:
- Rốt cuộc có chuyện gì mà đồng loạt tạo phản thế này? Thật là hết sức hoang đường!
Hà đại nhân ở một bên thấy đại quân dừng lại, lão vội vượt lên, sợ hãi hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Không phải chúng ta đang nhanh chóng lui về Ngọc Môn Quan sao? Sao bỗng nhiên dừng lại?
Tiết Nô Nhi la lớn:
- Không còn thời gian để nhiều lời. Nếu cẩu tặc Giang Sung đến đây, mọi người sẽ hết sức nguy hiểm! Mau chuyển hướng mà chạy!
Lão vừa nói xong, đã nghe tiếng vó ngựa rầm rộ, vạn mã đang phi nhanh tới. Tần Trọng Hải cùng thuộc hạ tuy mỏi mệt nhưng vẫn giơ binh khí bảo vệ đám đại quan cùng vương tộc.
Đại quân kia đến gần rồi dừng lại. Cả đám mặc giáp bạc sáng loáng, tay cầm đao thương sắc lạnh, đều là tinh binh kỷ luật nghiêm minh. Chính là tay chân thân tín của Giang Sung, cũng là quân phòng thủ Ngọc Môn Quan.
Hà đại nhân biết tính tình của Tiết Nô Nhi rất nóng nảy, đoán rằng lão đã đắc tội với nhân mã của Giang Sung nên mới bị đuổi giết. Lúc này tính mạng bản thân nguy cấp. Nghĩ rằng đó chỉ là ân oán giữa Đông Xưởng và Giang Sung, lão lập tức thúc ngựa lao ra trước, hô to trước đám binh mã của Giang Sung:
- Ta là Ngự Sử Hà đại nhân, phụng mệnh bảo hộ công chúa đi thành thân nghị hòa, mau tránh đường để chúng ta qua!
Chỉ thấy một gã tướng lĩnh đi ra, cười lạnh nói:
- Ta chẳng quản là Hà đại nhân hay Hà tiểu nhân gì hết. Giang đại nhân đã có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện nhập quan, trái lệnh giết không tha!
Nói xong giương cung lắp tên. Vù một tiếng, một mũi tên bay tới bắn rụng mũ quan của Hà đại nhân. Hà đại nhân sợ vãi ra quần, cuống quít giục ngựa chạy về trốn sau đám quân lính.
Tần Trọng Hải nổi cơn thịnh nộ, bước lên giơ đao mắng to:
- Ngươi thật oai phong quá đấy, dám không cho chúng ta nhập quan? Mau mau xưng tên ra, ngày sau mọi người đối chất trước Kim Loan Điện!
Chỉ thấy tên tướng kia cười lạnh không đáp, Tiết Nô Nhi mắng:
- Tên Cao Nhan chết dẫm nhà ngươi! Chỉ là một con chó theo đuôi Giang Sung mà cũng dám trêu chọc đến Đông Xưởng chúng ta. Sau này về kinh, công công ta không giết sạch già trẻ gái trai cả nhà ngươi, ta liền đổi sang họ Cao!
Cao Nhan nghe vậy biến sắc, đắc tội Đông Xưởng thực không phải việc nhỏ. Hắn đang do dự, một gã phó tướng từ đằng sau đi lên, ghé vào tai chủ tướng thì thầm điều gì đó. Cao Nhan nghe xong, tựa hồ tâm thần ổn định lại, lúc này quát:
- Lão yêu quái. Ngươi nói khoác ít thôi, trước tiên giữ được tính mạng, rồi hãy đến trước mặt gia gia ngươi mà đánh rắm!
Tiết Nô Nhi giận đến sắc mặt trắng bệch, thét to:
- Muốn chết!
Thân ảnh lão lóe lên, xông về phía trước. Cao Nhan biết võ công Tiết Nô Nhi cao cường, vội hô quân lính giương cung bắn tên. Vạn tiễn bay tới làm cho Tiết Nô Nhi né đông tránh tây, vô cùng chật vật, đành phải rút trở về.
Cao Nhan cười ha hả, nói:
- Còn ai dám tới đây nữa?
Hắn hạ lệnh bày trận lập trại, án binh giữa đường không cho đám người Tần Trọng Hải vượt qua.
Tần Trọng Hải thấy tình thế hung hiểm. Đằng trước có Cao Nhan đóng quân bịt đường, phía sau lại là phiên binh đuổi giết, nhịn không được thở dài:
- Trước không đường chạy, sau lại có truy binh, phải làm sao đây?
Tiết Nô Nhi rít lên:
- Ngươi thân là tướng quân, phải suy nghĩ biện pháp! Sao lại hỏi ta?
Tâm niệm Tần Trọng Hải khẽ động. Nhớ lại Liễu Ngang Thiên từng kể qua, danh tướng Võ Đức Hầu từng kịch chiến cùng Khả Hãn Dã Tiên ngoài Ngọc Môn Quan. Khi đó Võ Đức Hầu cũng bị người hãm hại, không vào được quan ải, liền mai phục tử chiến tại Hồ Lô Cốc. Giờ nếu quân binh của y tới được đó, nhất định có thể lấy địa thế hiểm yếu mà thủ.
Nghĩ đến đây, Tần Trọng Hải vội hỏi mấy lão binh:
- Các ngươi trấn thủ Tây Cương trong thời gian dài, từng nghe qua về Hồ Lô Cốc chưa?
Một lão binh đáp:
- Đương nhiên là có. Hồ Lô Cốc này cách chúng ta hơn mười dặm về hướng đông.
Tần Trọng Hải mừng rỡ, vội lệnh cho lão binh nọ đi trước dẫn đường. Tiền đội chuyển hướng tiến về phía đông, hậu đội đề phòng Cao Nhan đánh lén. Mới chạy được vài dặm, đã thấy quân mã Tứ vương tử đang đuổi theo đằng xa. Cao Nhan kia lại xem như không thấy, mặc cho đại quân ngoại tộc đi qua. Tần Trọng Hải vô cùng giận dữ, Cao Nhan là mệnh quan triều đình gánh vác an nguy cả vùng Tây Cương, lúc này lại để cho quân địch tùy ý chạy băng băng trên biên giới? Chẳng lẽ nhân mã song phương đã có hiệp nghị nào đó?
Y quay sang hỏi:
- Tiết công công, đã xảy ra chuyện gì mà những người này lại cùng truy đuổi tới?
Tiết Nô Nhi the thé thóa mạ:
- Ngày ấy ta tới Ngọc Môn Quan, thấy tên súc sinh họ Cao kia, ta liền yêu cầu hắn khai mở quan ải, xuất binh đi yểm hộ đoàn xe hộ tống công chúa. Có trời mới biết con mẹ giặc cái nào sinh ra tên tặc tử này, ban ngày hắn dùng rượu thơm thịt ngon chiêu đãi, ai ngờ đêm đến phái binh đến vây giết ta. Hừ! Cái đám không biết lượng sức, đã bị ta giết chết hơn trăm tên. Chẳng qua là ta thế cô lực mỏng, song quyền nan địch tứ thủ, đành tạm thời lui đi, ai ngờ tên cẩu tặc Cao Nhan này còn không buông tha, dẫn quân đuổi giết tới tận đây!
Tần Trọng Hải nghe thì hết sức nghi hoặc. Giang Sung muốn giết Tiết Nô Nhi thì sẽ cho cao thủ ra tay, sao lại điều động quân mã bình thường? Chẳng lẽ là đối phương có can dự vào chính biến của Hãn quốc lần này? Trong này có âm mưu trọng đại nào chăng? Thật làm người ta khó hiểu.
Tần Trọng Hải tuy tinh minh nhưng không biết rằng Giang Sung đã đích thân đến Tây Cương, lại càng không biết Trác Lăng Chiêu đã mai phục tại Thần Quỷ đình, lúc này đang đại chiến cùng đám người Dương Túc Quan. Cao Nhan khai quan xuất binh, chỉ là một nước cờ trong một đại âm mưu mà thôi.
Tần Trọng Hải dẫn đại quân một đường đào tẩu ra vài dặm, chợt nghe sau lưng nổi lên tiếng đuổi giết. Lúc này quân mã của tứ vương tử đã tới. Nhân mã song phương lao vào chém giết một hồi, cả hai bên đều thiệt hại về người. Đạt Bá Nhi Hãn thấy tứ vương tử đuổi tới thì mặt cắt không còn hạt máu, lại càng quất ngựa chạy nhanh hơn, điên cuồng phi ngựa như bay muốn thoát khỏi.
Tần Trọng Hải hiểu rõ, nếu không có người cảm tử đoạn hậu, toàn bộ nhân mã bên này nhất định sẽ chết hết. Đằng trước còn đại vương tử Hãn quốc cùng Ngự Sử đại nhân, tuyệt không thể để cho bọn họ rơi vào tay quân địch.
Tâm niệm đã quyết, Tần Trọng Hải lập tức nói với Tiết Nô Nhi:
- Tiết công công, phiền ông theo sát bảo hộ Hà đại nhân. Ta muốn lưu lại đoạn hậu.
Tiết Nô Nhi sửng sốt, qua một lát lại lắc đầu cười lạnh:
-Tần Trọng Hải à Tần Trọng Hải, giờ là lúc nào mà ngươi còn muốn làm anh hùng hảo hán? Bằng vào từng này nhân mã của ngươi, làm sao để địch lại hai lộ quân mã kia? Ngươi làm vậy khác nào đi chịu chết!
Tần Trọng Hải nhìn thẳng về phương xa, nói:
- Chết cũng tốt mà sống cũng được, ta không thể để mặc mọi người chết cả. Nhất định phải liều mạng một phen!
Tiết Nô Nhi cười hắc hắc, lấy Thiên Ngoại Kim Luân ra rồi cười lạnh nói:
- Bằng vào võ công của ngươi mà cũng muốn đoạn hậu? Ta xem ngươi nên tiết kiệm sức lực một chút, hãy để Thiên Ngoại Kim Luân của bổn tọa hiển thị uy lực, có lẽ còn một đường sống.
Kỳ thật Tiết Nô Nhi có ý sóng vai ngăn địch cùng Tần Trọng Hải, chỉ là hai người luôn luôn bất hòa nên lời lẽ ngoài miệng của lão vẫn rất khó nghe.
Tần Trọng Hải cười lớn nói:
- Hảo ý của công công, tại hạ xin tâm lĩnh. Có điều cầm quân đánh giặc không giống luận võ so chiêu, công công không bằng được ta đâu. Hãy mau đi hộ vệ Hà đại nhân thì hơn!
Tiết Nô Nhi nghe lời lẽ có ý khinh thị, nhịn không được hừ một tiếng:
- Chính ngươi tự đi chịu chết. Lúc vong mạng đừng oán trời trách người, nói công công ta không giúp ngươi.
Tần Trọng Hải mỉm cười coi như không, lại chọn ra mấy trăm dũng sĩ cảm tử. Mỗi người mang theo đao búa, cùng ở lại mai phục đánh lén tứ vương tử. Chỉ cần ngăn địch được vài canh giờ, đại quân bên này sẽ đủ thời gian đến Hồ Lô Cốc.
Tần Trọng Hải đâu phải là hạng người lỗ mãng, y lưu lại đoạn hậu, không phải tự sát cứu người mà trong lòng sớm tính kế thoát thân, liền sai người lựa ra trăm con tuấn mã giấu ở đây cách vài dặm, chờ lệnh tới đón đội quân đao phủ đào tẩu.
Tần Trọng Hải dẫn người mai phục tại một cồn cát. Một lúc sau, nghe tiếng vó ngựa rầm rập đuổi tới. Đại quân tứ vương tử không hề phòng bị nhanh chóng đi qua. Đúng thời cơ, y vung tay hét to:
- Các huynh đệ! Cùng ta xông lên giết địch!
Y lăn tròn trên đất lao lên đầu tiên. Toàn đội đao phủ cũng lăn theo, chúng nhân đồng thanh gào thét, sử đao búa nhằm chân ngựa địch nhân mà chặt chém. Tần Trọng Hải vô cùng hung hãn, ánh đao bay múa quay tròn trên đất giống như một cái chong chóng cực lớn, mạnh mẽ chém tới vó ngựa địch nhân.
Đám phiên binh thấy y lợi hại như vậy, vội giật cương kìm ngựa. Chỉ là đã không kịp. Trong nháy mắt tiếng ngựa hí nổi lên bốn phía, đám người Tần Trọng Hải đã chặt đến cả trăm chân ngựa. Đàn ngựa thảm thiết ngã vật xuống đất. Toán nhân mã đi trước định quay đầu, toán đằng sau đã lao tới. Chúng nhân thất kinh, cùng kêu to:
- Tránh ra! Mau mau tránh ra!
Mấy vạn vó ngựa lao đến, dẫm đạp lên đội quân phía trước. Nhất thời tiếng người kêu ngựa hí, phiên binh bị giẫm chết vô số kể, đội hình đại loạn.
Tần Trọng Hải nhìn thấy cờ hiệu của tứ vương tử cách mình không xa, mừng rỡ thầm nghĩ:
“Bắt giặc phải bắt tướng! Nếu có thể bắt đượct vương tử, nhất định có thể xoay chuyển Càn khôn!”
Tâm niệm vừa động, y lập tức lăn về phía tứ vương tử. Tứ vương tử thấy thì hoảng sợ, giơ roi kêu lên:
- Mau! Mau! Mau giết hắn!
Đám vệ binh cầm trường mâu đâm loạn nhưng thân hình Tần Trọng Hải vô cùng linh hoạt. Y lăn trái lộn phải, có khi chui qua cả dưới bụng ngựa khiến phiên quân không sao đâm trúng được. Tần Trọng Hải lăn mấy cái đã đến sát ngựa của tứ vương tử. Y rống một tiếng dũng mãnh, vung đao nhảy lên chém liền một nhát!
Tứ vương tử kinh hoàng che mặt, hét lớn:
- Người đâu! Mau mau hộ giá!
Mắt thấy tứ vương tử nguy cấp, hai bên quân sĩ mạnh mẽ xông vào, cắn răng giơ thuẫn bài lên đỡ thay vương tử một kích lôi đình này.
Ánh đao rực lửa áp xuống. Ầm một tiếng, hổ khẩu đám quân sĩ vỡ toác, thuẫn bài rơi khỏi tay. Tần Trọng Hải lại hoành đao sử chiêu ra "Hỏa Vân Bát Phương". Đám lính trúng đao giữa ngực, máu phun ra đầm đìa ngã gục xuống.
Lúc này không còn ai hộ vệ tứ vương tử, Tần Trọng Hải điên cuồng hống lớn một tiếng, giơ đao chém tới. Tứ vương tử vừa thúc ngựa đào tẩu vừa cuống quít hét lên:
- Sát Kim! Mau tới cứu ta!
Tần Trọng Hải quát:
- Đã muộn rồi!
Cương đao truy hồn theo, muốn chém tứ vương tử thành hai đoạn.
Đúng lúc này, một cây đao có dây buộc từ đằng sau đột ngột bay tới, không khoan nhượng nhằm thẳng vào cổ Tần Trọng Hải. Thế đao hung hiểm dị thường, Tần Trọng Hải vội lộn người tránh đi, vừa đứng vững đã thấy một đại hán thần sắc ngạo nghễ thúc ngựa phi tới, chính là Sát Kim.
Tần Trọng Hải thấy đối phương xuất hiện thì nhíu mày, biết tình thế đã khó vãn hồi.
Tứ vương tử từng nếm qua sự lợi hại của Tần Trọng Hải, biết y hung mãnh giảo hoạt đủ cả, vội nói:
- Sát Kim ngươi nghe cho kỹ, chúng ta rời đi trước. Nơi này giao cho ngươi!
Thần sắc Sát Kim có vẻ bất phục nhưng không thể kháng lệnh, đành gật đầu.
Tứ vương tử kêu lên:
- Truyền lệnh đi đường vòng sang hướng đông!
Nói rồi lật đật rời đi trong tiếng vó ngựa ầm ầm. Tứ vương tử dẫn quân chủ lực quay sang đi đường vòng, để Sát Kim và một ngàn kỵ binh giữa vùng biên cương hoang dã, phụng mệnh tiêu diệt đám quân mã của Tần Trọng Hải.
Một gã thuộc hạ hỏi Tần Trọng Hải:
- Tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?
Tần Trọng Hải liền tính toán. Quân chủ lực của đối phương đã đi đường vòng. Y cũng không cần ở lại nơi này đối đầu với gã quái vật Sát Kim kia, bèn truyền lệnh:
- Chúng quân binh nghe lệnh, rút lui về Hồ Lô Cốc!
Đám thuộc hạ đồng thanh vâng dạ. Tần Trọng Hải ngửa mặt lên trời thét dài. Xa xa bụi mù bay lên, vó ngựa rầm rập. Chính là trăm con tuấn mã đã chuẩn bị sẵn, được thủ hạ dắt tới tiếp ứng.
Tần Trọng Hải quát:
- Mọi người phá vây lao ra!
Lập tức chúng nhân xung phong liều chết ra bên ngoài, muốn chạy tới đàn ngựa.
Sát Kim thấy Tần Trọng Hải muốn rời đi, liền vung tay một cái. Cả ngàn kỵ binh chậm rãi vây kín đám người. Tần Trọng Hải thấy quân địch được huấn luyện có tổ chức, thật sự là hùng sư tinh nhuệ, vội truyền lệnh:
- Mọi người nhằm vó ngựa mà chém, thấy có cơ hội thì trốn ra! Võ công của Sát Kim rất cao, ngàn vạn lần không cần liều mạng!
Y dẫn đầu lăn tròn dưới đất, cử đao chém loạn. Đám quân đao phủ lập tức lăn theo, cũng chém tới các vó ngựa.
Sát Kim cười lạnh, lắc đầu nói:
- Chỉ là Địa Đường Đao, cần gì bêu xấu? Xem Kim Câu Trận đây.
Lão lại quát to một tiếng:
- Bày trận!
Tức thời cả ngàn kỵ binh tản ra, tiếp theo lấy ra một binh khí hình thù kỳ lạ từ túi trên yên ngựa, dài như đao mà cong tựa lưỡi liềm.
Tần Trọng Hải mắng:
- Chỉ là kỹ xảo quái quỷ, cần gì bêu xấu?
Chúng đao phủ không sợ cường địch, vẫn lăn qua lại giữa vó ngựa địch tìm thời cơ ra tay. Sát Kim quát:
- Động thủ!
Tức thời ngàn kỵ binh dùng hai chân kẹp yên ngựa, nghiêng người đem thân mình ngả sát dưới bụng ngựa, tấn công đám đao phủ trên mặt đất.
Tần Trọng Hải cả kinh:
- Đây là Kim Câu Trận sao?
Y từng nghe đồn về trận này, không ngờ lại tận mắt chứng kiến tại một nơi hoang dã. Xem ra Sát Kim không chỉ võ công lợi hại, phép dùng binh đánh giặc cũng rất cao minh. Tần Trọng Hải đang muốn quát lui thuộc hạ, đã thấy ngàn kỵ binh giơ thanh kim câu lên, thúc ngựa xông đến đám đao phủ. Thủ hạ Tần Trọng Hải cũng rất dũng mãnh, dù gặp địch nhân lợi hại vẫn không hề sợ hãi, tay giơ búa thép nhằm chân ngựa chém tới.
Sát Kim quát:
- Móc!
Chỉ thấy đám kỵ binh sử câu móc đến, đám đao phủ biến sắc, muốn chạy đã không kịp, liền bị lưỡi câu móc vào mắt cá chân. Kim câu sắc bén móc vào tận xương. Cả ngàn kỵ binh lập tức thúc ngựa phi nước đại, hơn trăm gã đao phủ liền bị kéo lê trên mặt đất, kêu thảm thiết liên tục. Các cây cương đao trên ngựa lại chém xuống, làm không ít người đầu mình hai nơi.
Đám đao phủ còn lại thấy đại thế đã mất, vội tháo chạy sang hai bên. Mắt thấy toàn bộ quân binh tan rã, sắc mặt Tần Trọng Hải ảm đạm nhưng vẫn dũng mãnh rống lớn:
- Mọi người theo ta! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK