Đang đi tiểu, mắt thấy trên vách núi lóe lên bóng người, Vân Tam Lang hoảng sợ, chạy vội về đến nỗi không kịp kéo quần. Mọi người thấy hắn hãy còn đi tiểu không ngừng thì la hoảng.
Thân ảnh Dương Túc Quan chớp động, đưa tay trảo tới sau lưng Vân Tam Lang, chiêu thức lão luyện kình lực trầm ổn, chính là tuyệt kỷ Hổ Trảo Thủ của Thiếu Lâm Tự. Hách Chấn Tương ở một bên, mắt thấy đồng bạn nguy cấp liền quát lớn một tiếng, phi thân mà ra, thân hình còn trên không đã đánh tới một chưởng. Dương Túc Quan thấy hắn ra tay nhanh như vậy thì rùng mình, liền nhảy lui về sau.
Vân Tam Lang thừa dịp lăn một vòng trên đất, may mắn tránh được một trảo của Dương Túc Quan. Hắn lòng đầy sợ hãi, cuống quít đứng dậy chỉ tay mắng:
- Cuồng đồ lớn mật, lại dám đến ám toán gia gia của ngươi! Ngươi nhớ kỹ cho ta!
Miệng quát mắng nhưng hắn còn chưa kéo quần, bộ dạng thật quái dị buồn cười.
Bách Hoa tiên tử thấy chỉ có một mình Dương Túc Quan tới đây, mừng rỡ đến quên cả võ công cao cường của chàng. Nghĩ đến không những thu được da dê, còn bắt được gã mặt trắng anh tuấn này, thị tâm động không thôi, mặt mày hớn hở nhìn về Dương Túc Quan.
Đám Cẩm Y Vệ liền rút đao chém tới Dương Túc Quan. Hách Chấn Tương thấy đông người, tự tôn về thân phận tông sư, không muốn vây công địch thủ bèn lui ra ngoài.
Thấy đám người sử đao công đến, Dương Túc Quan cười dài một tiếng rút kiếm khỏi vỏ, chỉ một thoáng đâm ra bảy bảy bốn mươi chín kiếm, ánh kiếm như vạn điểm hàn tinh. Mấy tên hiệu úy sao phải đối thủ, đương trường trúng kiếm ngã xuống đất.
Thiên Lôi Oanh Đơn Quốc Dịch thấy tình thế không ổn liền rống lên một tiếng, giơ Lang Nha Bổng đánh tới, trái bổ phải đâm vô cùng mãnh liệt. Dương Túc Quan giơ kiếm đâm lại nhưng Đơn Quốc Dịch liều mạng không né tránh. Dương Túc Quan khẽ động chân mày, mũi kiếm tước dọc theo cây Lang Nha Bổng. Nếu Đơn Quốc Dịch không buông binh khí, năm ngón tay phải liền bị chém rời, ai ngờ Đơn Quốc Dịch vô cùng hung hãn, xoay nửa vòng cổ tay tránh được nơi yếu hại là năm ngón tay. Kiếm của Dương Túc Quan vô cùng sắc bén, đã chém một nhát trúng mu bàn tay phải của hắn. Đơn Quốc Dịch hô to một tiếng, máu tươi đầm đìa nhưng tả quyền lại đánh ra, trúng vào giữa ngực Dương Túc Quan.
Nội công của Dương Túc Quan thâm hậu, nơi ngực trúng một quyền nhưng điều tức một lát liền không sao. Chàng xoay người, một kiếm đâm tới cổ họng Đơn Quốc Dịch. Ai ngờ kẻ này như con dã thú, chỉ khẽ tránh nơi yếu hại, trường kiếm Dương Túc Quan vẽ một vết máu trên cổ hắn nhưng Lang Nha Bổng trên tay lại nện xuống đầu chàng. Dương Túc Quan chấn động, vội vàng nhảy ra sau.
Đơn Quốc Dịch hổ rống một tiếng lao lên trước, Lang Nha Bổng trên tay giơ cao nện thẳng tới. Dương Túc Quan quát:
- Ngươi không muốn sống nữa sao?
Lại giơ kiếm đâm tới trán hắn. Đơn Quốc Dịch lăn một vòng, vung cước quét ra. Dương Túc Quan đành lần nữa nhảy về sau né tránh.
Chỉ thấy Đơn Quốc Dịch như hổ điên, thế công không ngừng nghỉ, nếu có cơ hội, ngay cả miệng cũng dùng để cắn. Dương Túc Quan một thân cao thâm võ công đành thối lui liên tục, không hề chiếm được thượng phong.
Bách Hoa tiên tử cười nói:
- An đại nhân, cao thủ thuộc hạ của ngài đánh thật đẹp, xem công phu miệng chó cắn người kia phải chăng là võ công thân truyền của ngài sao?
An Đạo Kinh tai nghe Hồ Mị Nhi chê cười thì trong tâm bốc hỏa, có điều kiêng kị quan hệ giữa thị và Giang Sung nên đành nín nhịn, giọng cao kêu lên:
- Nhiều người như vậy còn chờ cái gì, mau mau làm thịt tiểu tử này!
Đám người Cẩm Y Vệ nghe thống lĩnh ra lệnh, ào ào lao tới. Hơn mười người vây quanh Dương Túc Quan. Chỉ thấy đao thương kiếm kích chém loạn, nhất thời đánh đến bất phân thắng bại. Ngoài Vân Tam Lang lo giữ giải dược, Hách Chấn Tương tự cao về thân phận, những kẻ còn lại đều gia nhập hàng ngũ vây công.
Võ công của Dương Túc Quan rất cao, võ học Thiếu Lâm Tự lại thuộc hàng cao minh nhất đẳng. Có điều từ khi thành tài tới nay chàng đều làm quan trong triều, hiếm khi đại chiến cùng người nên kinh nghiệm đối địch thật sự quá ít. Cũng vì thế mà ngày ấy đã bị Trác Lăng Chiêu dễ dàng phá giải tuyệt chiêu Niết Bàn Vãng Sinh. Đối thủ hiện giờ đều hạng cuồng đồ liều mạng, Dương Túc Quan thi triển võ học cao minh, đều bị thủ đoạn hạ lưu không muốn sống của đám người này phá giải, thoáng chốc rơi xuống hạ phong.
Hồ Mị Nhi cười nói:
- Dương đại nhân, ta xem ngươi nên quăng kiếm đầu hàng, cần gì liều mạng đây? Lát nữa chúng ta ngồi uống một hồi, hóa thù thành bạn, tâm tình đại sự thiên hạ, chẳng phải sướng tai sao? Ngươi mau tới đây nghỉ tạm đi!
Giọng nói mềm mại thực là mát ruột. Mọi người nghe đều động tâm không thôi.
Dương Túc Quan chuyên tâm đối phó với địch nhân, một mực mắt điếc tai ngơ với những lời này. Chàng đang ở thế hạ phong nhưng nhờ khả năng quan sát hơn người. Qua mấy chục chiêu đã nhìn ra đối thủ thô lỗ điên cuồng, không thể lấy cứng chọi cứng, lập tức quát lớn một tiếng, sử xuất mười chín chiêu Phong Thiện kiếm pháp do Thiên Tuyệt Tăng truyền thụ. Bộ kiếm pháp này không thể suy đoán theo lẽ thường. Kiếm đến bên trái rồi lại thu ngược, kiếm đâm dọc rồi lại sửa thành cắt ngang, giống như do một người điên đánh ra.
Đơn Quốc Dịch điên cuồng hét lên một tiếng, sử bổng đánh tới Dương Túc Quan. Dương Túc Quan không né tránh mà giơ kiếm đâm vào bụng hắn. Đơn Quốc Dịch không hề né tránh mà vẫn sải bước lao tới. Mắt thấy hai người đều lưỡng bại câu thương, bỗng nhiên mũi kiếm Dương Túc Quan giơ lên đâm vào họng Đơn Quốc Dịch, nếu kiếm này trúng đích thì chắc chắn Đơn Quốc Dịch tận số tận số đương trường. Hắn không thể không né tránh, quát to một tiếng rồi lăn người sang bên. Có điều đã muộn, trên vai vẫn bị đâm một cái lỗ máu.
Đám người thấy Đơn Quốc Dịch bị thương thì vội lao đến, đồng loạt sử đao chém loạn hỗ trợ. Dương Túc Quan nghiêng người tránh né, tiếp theo trường kiếm chém về cánh tay một người. Người nọ không hề nhượng bộ chút nào, vẫn sử đao chém xả xuống đầu Dương Túc Quan, cũng là chiêu thức liều mạng lưỡng bại câu thương. Dương Túc Quan mỉm cười, kiếm thế bỗng biến đổi, chuyển hướng đâm xuống hạ bàn người nọ. Chỉ nghe "A" một tiếng hét thảm, người nọ trúng kiếm nơi đùi thì té ngã trên đất.
Dương Túc Quan chỉ đông đánh tây vô cùng biến ảo, không có người nào đỡ được một chiêu nửa thức. Phong Thiện kiếm pháp uy lực rất lớn, quái chiêu tầng tầng lớp lớp. Đám người Cẩm Y Vệ đành hậm hực rút lui, trên người chảy đầy máu tươi.
Năm xưa Dương Túc Quan thấy bộ kiếm pháp này xấu xí khó coi, chàng không muốn học nhưng Thiên Tuyệt Tăng lại nói:
- Trong võ đạo, chính kỳ tương hỗ biến đổi. Bồ Đề Tam Thập Tam Thiên kiếm xem như võ công chính phái, Phong Thiện kiếm pháp lại xem như kỳ môn võ học. Nếu ngày sau thông hiểu đạo lí rằng, phàm mỗi chiêu mỗi thức, trong kỳ có chính giữa chính có kỳ, tất có thể trở thành nhất đại tông sư trong chốn võ lâm!
Cho đến lúc này, Dương Túc Quan mới hiểu được dụng ý Thiên Tuyệt Tăng, trong tâm cảm tạ sư ân, trường kiếm trong tay lại bay múa như điên, không ai có thể đỡ được.
Hồ Mị Nhi cười nói:
- Giỏi cho một công tử thanh quý điển nhã, lúc này lại như hạng chó điên cắn người, chẳng phải đáng tiếc cho cái danh phong lưu tư lang trung sao? Để ta đến gặp ngươi!
Nói rồi chậm rãi đi tới, cười dài nhìn Dương Túc Quan.
Dương Túc Quan trở nên đề phòng. Ngày ấy có Vi Tử Tráng ở một bên thủ hộ mà chàng còn gặp nguy hiểm, hôm nay bản thân đơn độc ngăn địch, ngàn vạn lần không thể xem thường. Dương Túc Quan thấy phất trần trên tay Hồ Mị Nhi, liền nhớ tới lời đồn trên giang hồ, rằng trên cây phất trần này ẩn chứa cơ quan trùng điệp, có khi phóng ra ngân châm, có khi phun ra độc phấn. Không biết âm mưu của Hồ Mị Nhi thế nào, chàng cảm thấy e dè, nhất thời không biết nên ra chiêu đối phó thế nào.
Hồ Mị Nhi cười nhạt một tiếng, nói:
- Đệ đệ không lại thì tỷ tỷ ta tới đây!
Thân hình thị chớp động bay tới chỗ Dương Túc Quan. Dương Túc Quan khẽ điểm chân phải nhảy ra sau, lại giơ kiếm bảo vệ giữa thân. Chiêu này công thủ đủ cả, vô cùng chặt chẽ. Đám người nhận ra chỗ lợi hại, bất giác lớn tiếng kinh hô.
Hồ Mị Nhi thấy chàng một bộ ngọc thụ lâm phong, muốn ngắm nhìn thêm vài lần, vỗ về nói:
- Người ta không cho đệ dùng kiếm pháp khó coi như chó điên kia, muốn đệ dùng loại hoa mỹ!
Dương Túc Quan thầm nghĩ:
“Trận chiến này nếu không thể thắng sảng khoái, trên giang hồ tất truyền lời khó nghe về ta, nói ta để hạng nữ lưu tùy ý đùa giỡn khinh thị, khi đó ta sao có thể làm người? Ta cần giữ vững tinh thần!”
Tâm niệm như vây, tay phải liền vẽ ra một đóa kiếm hoa, liên hoa nọ lại nở thành ba vòng tròn, xoáy đến trên người Hồ Mị Nhi. Kiếm này gọi là "Tam nhập địa ngục", xuất kiếm vừa mau vừa độc, bá đạo dị thường. Ba kiếm liên hoàn, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước. Nếu sát thương địch nhân, tất nhiên là ba kiếm cùng đâm. Ba lần xuống địa ngục chính là ý tứ này.
Hồ Mị Nhi cười nói:
- Chiêu này thật hoa mỹ, giống như nhân phẩm của đệ vậy, dùng võ công như vậy mới đúng. Lại không biết có phải dạng mũi thương làm từ sáp nến hay không, trông thì ghê gớm mà không đả thương được người à!
Khuôn mặt thanh tú khẽ cười, Hồ Mị Nhi giơ phất trần đón đỡ. Chỉ thấy ba kiếm kia cuốn tới càng nhanh, mấy người quan sát đã hoa cả mắt. Hồ Mị Nhi ngoài miệng khinh bạc nhưng trong tâm không dám coi thường, thắt lưng khẽ động nhảy ra né tránh.
Dương Túc Quan cười dài một tiếng, mũi kiếm lại hóa thành một ánh cầu vồng, khí thế hùng vĩ, muôn hình vạn trạng. Đám người nhất thời kinh hô, chiêu này gọi "Đế thích Tu Di Sơn (1) ", chính là tuyệt chiêu có uy lực lớn chỉ xếp sau "Niết Bàn Vãng Sinh" trong Bồ Đề Tam Thập Tam Thiên kiếm, là sát chiêu khó thấy trên giang hồ. Chàng thấy Hồ Mị Nhi lâm vào hạ phong liền dốc toàn lực.
Hồ Mị Nhi thất sắc, muốn tránh nhưng kiếm chiêu của Dương Túc Quan còn nhanh hơn, lại sợ chàng biến chiêu, dưới tình thế cấp bách đành sử ra "Cứu mạng tam liên hoàn" thành danh đã lâu. Chỉ thấy trên tay Bách Hoa tiên tử bung ra vô số độc phấn thật nhỏ, bắn thẳng tới mặt Dương Túc Quan.
Dương Túc Quan vội nín thở lui về sau, chỉ cần dính vào một chút độc phấn tất sẽ bị hủy da hỏng mắt, thảm không nói nổi. Lúc này Hồ Mị Nhi lại phóng ra một đám ngân châm. Trong ngân quang lóng lánh, không biết bao nhiêu cây châm nhỏ bay đến trước người, Dương Túc Quan thấy ám khí mau tuyệt khó mà né tránh, đành múa kiếm hộ thân, thoáng chốc bày ra bảy bảy bốn mươi chín điểm hàn tinh, đánh rơi vô số ngân châm. Có điều ngân châm thực sự quá nhỏ, một cây xuyên qua võng kiếm ánh vào trong mắt. Dương Túc Quan nhanh tay lẹ mắt vội nghiêng đầu né đi, trong mũi lại ngửi được mùi hương cay độc từ ngân châm kia, có thể nói vô cùng mạo hiểm.
Dương Túc Quan xanh cả mặt, "Cứu mạng tam liên hoàn" lại từng chiêu nối tiếp từng chiêu, không để cho chàng nghỉ chút nào. Chỉ thấy thân hình Hồ Mị Nhi chợt lóe, phất trần trên tay chớp lên, đánh tới trước mặt Dương Túc Quan. Chàng giơ kiếm chặn lại, phất trần bỗng phun ra một mùi hương kỳ lạ, Dương Túc Quan vừa ngửi phải, trong đầu liền choáng váng, muốn lui về sau nhưng đầu váng não trướng, dưới chân lại lảo đảo một cái. Hồ Mị Nhi như đã tính trước, thừa dịp phát sau mà lao tới trước, hôn phớt lên mặt chàng một cái.
Dương Túc Quan la hoảng một tiếng, sợ trúng độc vội đưa tay lau má. Chỉ thấy một vết màu hồng, không biết là độc dược gì, chàng cả kinh đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Hồ Mị Nhi thản nhiên cười nói:
- Đó là son trên môi người ta, sao đệ nỡ lau đi chứ?
Dương Túc Quan xấu hổ thầm nghĩ:
“Nữ nhân này bỡn cợt ta như thế, ngày sau ta làm sao hành tẩu giang hồ? Ta chính là đệ tử của Thiếu Lâm đệ nhất cao thủ, hôm nay nếu bại, thật có lỗi với võ danh ngàn năm của Thiếu Lâm. Đã khi phụ sự dạy bảo của sư phụ!”
Trong lúc cuồng nộ, chàng ra tay càng không thành chiêu thức gì, tiếp tục bị Hồ Mị Nhi hôn lên hai gò má. Chỉ thấy đôi môi mềm nọ day nhẹ trên mặt, mùi hương bay vào giữa mũi, mặc dù ác đấu mà trong lòng vẫn rung động. Đám người Cẩm Y Vệ phần lớn là hạng lắm chuyện, nhất thời cười ha hả kêu lên:
- Thơm quá! Thơm quá!
Dương Túc Quan giận tím mặt, chỉ là càng đấu càng dở. Mắt thấy mặt mũi nữ ma đầu kia đỏ ửng, đầy tình ý nhìn mình thì làm sao chịu nổi. Dương Túc Quan vô cùng xấu hổ, nhảy ra vòng luẩn quẩn, rút kiếm quát:
- Yêu nữ lớn mật! Muốn sống thì mau đầu hàng, nếu không ta sử xuất tuyệt chiêu, đừng trách đao kiếm không có mắt!
Hồ Mị Nhi mặt đầy nhu tình, cười nói:
- Thì ra đệ vẫn thương hương tiếc ngọc, sao đến giờ mới nói cho ta biết.
Dương Túc Quan không còn ý hạ thủ lưu tình, lắc đầu nói:
- Hạng vô tri ngông cuồng! Niết Bàn Vãng Sinh phía trước, cẩn thận!
Tiếng thơm cả đời chỉ còn ở chiêu này, chàng liền thổ nạp vài hơi chân khí, sử xuất Niết Bàn Vãng Sinh do Thiếu Lâm Thiên Tuyệt Tăng truyền lại. Chiêu này xuất ra, trường ác đấu đã tới thời điểm cuối cùng.
Đang khi nói thì hai chân Dương Túc Quan bất động, thân không động nhưng trường kiếm trong tay từ một hóa thành hai, hai thành ba rồi huyễn hóa thành bảy cây kiếm. Phảng phất như phật bà ngàn tay giáng thế. Trong nháy mắt, mỗi kiếm trong tay Dương Túc Quan lại biến hóa ra bảy đóa kiếm hoa, tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín đóa. Mấy chục đóa kiếm hoa băng hàn như tuyết, biến hóa khó dò đong đưa trước người Dương Túc Quan.
Hồ Mị Nhi nhiều lần chọc ghẹo Dương Túc Quan, có điều thấy chiêu thức trước mắt thì chấn động trong lòng, run giọng hỏi:
- Đây là Niết Bàn Vãng Sinh đỉnh đỉnh đại danh sao?
Dương Túc Quan không đáp, kiếm hoa trên tay đều hóa thành bảy điểm hàn tinh. Tổng cộng ba trăm bốn mươi ba điểm hàn tinh màu lam trong vắt, không ngừng bay lượn tạo thành một màn hào quang bên người chàng.
Chiêu này từng làm khó Kiếm Thần Trác Lăng Chiêu, chỉ là Bách Hoa tiên tử sao cản nổi tuyệt kỹ võ học cao thâm bực này? Hoa dung thất sắc, Hồ Mị Nhi lui về sau từng bước.
Cửu Vĩ Giao Long Vân Tam Lang thấy mỹ nhân sợ hãi, bất chấp cường địch trước mặt, hắn xông về phía trước che trước người thị, cười nói:
- Tiên cô chớ hoảng sợ, còn Vân Tam Lang ta bảo vệ nàng!
Hồ Mị Nhi dịu dàng nói:
- Tam Lang thay ta xả cơn giận này, giết hắn cho ta!
Vân Tam Lang mừng rỡ, lúc trước thấy Hồ Mị Nhi trêu đùa với gã mặt trắng trước mắt, trong lòng đã ăn dấm chua, hiện giờ sao kiềm chế cho được? Chính là trên đầu chữ sắc có cây đao. Hắn hô to một tiếng rồi rút song đao, coi thường uy lực Niết Bàn Vãng Sinh, ngang ngạnh lao tới Dương Túc Quan.
Dương Túc Quan biết giải dược trên thân người này thì mừng rỡ trong lòng, màn kiếm quang liền bao phủ Vân Tam Lang vào trong.
Vân Tam Lang liều lĩnh quát:
- Ta sẽ phá tan màn kiếm võng của ngươi, đánh thẳng vào trung cung!
Đang muốn giơ song đao, cổ tay hắn đã bị trường kiếm đâm trúng. Tiếp theo đầu vai, nơi đùi đều trúng kiếm, toàn thân đầm đìa máu tươi ngã xuống đất.
Dương Túc Quan đưa tay mò trong lòng Vân Tam Lang, tìm được túi vải của Bách Hoa tiên tử, chàng cười to mấy tiếng nói:
- Giải dược đã tới tay. Xin lỗi, thứ cho ta không bồi tiếp chư vị được nữa!
Tiếp theo liền nhảy ra khỏi vòng vây, muốn chạy vào khe núi.
Đám người Cẩm Y Vệ đang định truy theo, Bách Hoa tiên tử lại chậm rãi phất tay chặn lại. Trên mặt thị cười mà tựa như không phải cười, nói:
- Tiểu tử này đã trúng kế của ta!
---o0o---
Chú: (1) Cung Điện của Đế thích trên núi Tu Di. Lúc bấy giờ, do nơi thần lực của đức Như Lai, thập phương tất cả thế giới, trong mỗi Diêm Phù Ðề, đều thấy đức Phật ngự dưới cội cây Bồ đề, đều có Bồ tát thừa oai thần của Phật mà thuyết pháp, tất cả đều cho rằng mình luôn đối trước Phật.
Ðức Phật chẳng rời dưới cây Bồ đề, mà thăng lên đỉnh núi Tu Di, hướng đến điện của Ðế Thích.
Lúc đó Thiên Ðế ở trước điện Diệu Thắng thấy vọi Phật đến, liền dùng thần lực trang nghiêm điện này; trần thiết tòa sư tử Phổ quang minh tạng, đều dùng diệu bửu làm thành: mười ngàn từng cấp cao vọi trang nghiêm, mười ngàn lưới vàng giăng che phía trên, mười ngàn thứ màn, mười ngàn thứ lọng bày trí giáp vòng, mười ngàn lụa màu thắt tụi thòng rủ, mười ngàn chuỗi bửu châu xen kết, mười ngàn y phục trải trên tòa, mười ngàn Thiên tử, mười ngàn Phạm Vương đứng hầu sau trước, mười ngàn ánh sáng chiếu rực. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK