Nói về phần công chúa và Lư Vân trên đỉnh núi. Lư Vân luân phiên đánh lùi kẻ địch mạnh. Cả hai mới tạm bình an nghỉ ngơi, lấy lại sức ở trên đó.
Đêm thứ nhất không yên bình. Sáng sớm hôm sau, Lư Vân đã dậy thật sớm nhằm tìm trốn chạy.
Tiết trời buổi sáng trên núi cao thật là lạnh lẽo. Lư Vân thấy công chúa còn đang ngủ, biết mấy ngày nay nàng đã kinh qua nhiều phen hoảng sợ, cần ngủ thêm một lát. Về phần hắn thì tới chỗ cao nhất, quan sát địa thế nơi này.
Phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy ba mặt vách núi cao vút lên trời. Riêng bên hướng Đông có một cao nguyên, có điều cách bờ núi bên này một cái khe sâu rộng cỡ hai mươi trượng.
Lư Vân nhìn khe sâu nọ, thầm nghĩ: “Nếu ta có thể mang công chúa nhảy qua đó, lúc đó không sợ đám ngoại tộc đuổi theo.”
Thực tế đỉnh núi cách cao nguyên bên kia tới hai mươi trượng, trong thiên hạ làm gì có ai nhảy qua nổi chứ? Hắn đành phải gạt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Không còn đường thoát, đành phải tăng cường phòng thủ, Lư Vân quan sát kỹ địa hình, tính toán rằng địch nhân muốn tấn công lên núi, trước tiên sẽ trèo lên từ hai mặt Tây và Bắc, hắn liền làm sạt đá ở bờ vực hai phía này ra. Chỉ cần quân địch trèo lên, chắc chắn đá sẽ lở ra khiến chúng trượt chân trượt tay, ngã xuống chết thảm dưới núi.
Chỉ còn phía Đông là bức tường phòng thủ quan trọng nhất, Lư Vân dụng công bố trí những cạm bẫy tinh vi. Đầu tiên hắn đem các tảng đá lớn chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ, bên dưới đặt mấy cành cây khô. Chỉ cần rút cành cây thì đá lớn sẽ lăn xuống, có thể đả thương rất nhiều người. Những chỗ vách đá hiểm ác có thể bấu víu tay chân, sẽ hắt nước biến thành băng trơn trượt, lại đem bùn đất lên ngụy trang thành nơi bằng phẳng. Nếu quân địch đặt chân lên đó, nhất định sẽ bị trượt ngã đẹp mặt.
Đương nhiên Lư Vân rõ ràng rằng, nếu toàn bộ những cạm bẫy không cản được bước của quân địch, vậy chỉ còn đường chạy về phía khe sâu kia rồi nhảy xuống. Sống chết thế nào đành phó mặc cho số mệnh vậy.
Mấy ngày liên tục, Lư Vân đều ở tại các vách núi chế tạo cạm bẫy, lo lắng cân nhắc con đường thoát thân. Ngược lại công chúa tỏ ra đầy tiêu dao khoái hoạt. Lúc thì nàng chuyển đá vào sơn động, nói là phải làm một cái bàn. Lúc thì quét tước trang trí sơn động thành một nơi xa hoa, bộ dạng rất là vui vẻ. Có đôi khi Lư Vân bắt được gà tuyết, công chúa lại chủ động học tập nấu nướng, xem ra chuyện nào cũng khiến nàng đầy hứng thú.
Điều này lọt vào mắt Lư Vân, hắn thầm nghĩ:
“Công chúa thật kỳ lạ, rõ ràng trước mắt đầy nguy hiểm mà còn tâm tư chơi đùa. Nữ nhi hoàng gia quả nhiên không giống người thường”
Có điều thấy nàng vui vẻ như vậy, so với một cô công chúa lúc nào cũng buồn bã chán nản khi trước thì tốt hơn nhiều. Lư Vân không nghĩ nhiều thêm về điều này.
Hai người sớm chiều ở chung trên núi cao hoang sơ, khi đói thì bắt chim làm thức ăn. Một người là kim chi ngọc diệp, một người thân phận thấp hèn. Lúc này liên quan đến tính mạng, cả hai không chắc mình có thể sống sót xuống núi hay không, dần dần đã bớt câu thúc về lễ giáo. Lư Vân không còn chú ý này nọ với công chúa như lúc trước. Lúc công chúa giỡn chơi, hắn cũng dám đáp trả vài câu. Nhớ lại bộ dáng tôn quý của công chúa ở Trung Nguyên, so với lúc nói nói cười cười hôm nay. Lư Vân lại có cảm giác như trải qua mấy kiếp người vậy.
Hoàng hôn hôm nay, công chúa kéo Lư Vân vào trong động, muốn hắn xem kiệt tác mà nàng tỉ mỉ làm ra. Lư Vân đi vào, chỉ thấy trên mặt đất bày biện các loại đá kỳ quái, được dựng thành hình các đình viện. Trên vách động treo mấy nhánh cây được cắt tỉa như các riềm hoa. Hắn dở khóc dở cười, nói:
- Điện hạ có thể tìm niềm vui trong đau khổ, khiến thần rất bội phục.
Công chúa lắc đầu nói:
- Ai nói ta tìm vui trong đau khổ? Ta thích làm việc này!
Nói rồi vươn tay sờ nhánh cây treo vách đá, trên mặt lộ nét dịu dàng.
Lư Vân mỉm cười, thầm nghĩ:
“Ngày thường ắt hẳn công chúa bị hoàng thượng quản chế chặt chẽ, khó có dịp thế này, nên muốn chơi đùa thỏa thích”
Công chúa thấy hắn cười, liền hỏi:
- Lư tham mưu có thích sự bày trí của ta không?
Lư Vân cười khổ nói:
- Bàn tay khéo léo của điện hạ quả thật rất tuyệt, nhưng những việc vặt này thật mệt nhọc. Lần sau muốn trang trí, không ngại hãy để thần làm một lần.
Công chúa bỗng nhẹ nhàng thở dài, quay đầu đi buồn bã nói:
- Lần sau? Còn có lần sau nữa sao?
Lư Vân thấy công chúa đau lòng, nghĩ rằng nàng đang lo lắng đến việc đám ngoại tộc đến tấn công lên núi, liền lên tiếng an ủi:
- Điện hạ đừng lo lắng. Thần dù mất mạng, nhất định cũng phải bảo hộ điện hạ bình yên rời khỏi nơi này.
Công chúa chậm rãi ngồi xuống, khẽ vuốt ve chiếc giường làm từ cỏ khô rồi thở dài:
- Rời khỏi nơi này? Vậy sẽ đi nơi nào?
Lư Vân trả lời:
- Rời khỏi nơi này, tất nhiên là trở về Trung Nguyên. Hiện tại Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc đang đại loạn, thần thấy việc hôn nhân của công chúa rất khó thành, đành phải quay về Trung Nguyên rồi tính sau.
Công chúa nghe lời này, hai mắt lập tức lộ vẻ vui mừng sung sướng. Nàng nhìn thoáng về phía Lư Vân, ai ngờ hai má đỏ bừng, tiếp tục cúi đầu.
Lư Vân thấy vẻ mặt của nàng không bình thường, hoảng sợ thầm nghĩ:
“Sắc mặt của công chúa thật kỳ lạ, chẳng lẽ đã bệnh rồi sao?”
Đang muốn hỏi, chợt nghe những tiếng ầm ầm vang lên. Xem ra có người động phải cạm bẫy. Lư Vân liền nói:
- Công chúa cứ ở trong này, để thần ra ngoài xem thế nào.
Đang muốn bước ra, lại nghe trước cửa động truyền vào một thanh âm cao cao:
- Ngân Xuyên công chúa. Chỉ là vài cái bẫy đơn giản, không làm khó được người ta đâu. Mời nhanh chóng xuất hiện, tứ vương tử đang chờ gặp.
Lư Vân cùng công chúa đều biến sắc. Mới nghe tiếng cạm bẫy khởi động, trong phút chốc tiếng nói đã truyền đến đây. Xem ra võ công của người đến nhất định rất cao, không biết là thần thánh phương nào.
Lư Vân chắn trước người công chúa, thấp giọng nói:
- Công chúa đừng hoảng sợ, chúng ta cùng ra ngoài.
Hắn ôm chặt eo nhỏ của nàng, tay cầm đao, hướng ra cửa động quát lớn:
- Là ai hô to gọi nhỏ ở nơi này, thánh giá của công chúa ở trong, sao dám quấy nhiễu?
Chỉ nghe ngoài động vang lên một tràng cười dài, sau đó một người bước vào. Người này niên kỷ khoảng hơn năm mươi, mặc áo cà sa đỏ thẫm, tay bấm một chuỗi phật châu. Là một tăng lữ trung niên đầu trọc.
Chỉ nghe phiên tăng nọ nói:
- Tiểu tăng là Đại Tăng Chính của Thiếp Mộc Nhi Hãn Quốc, pháp danh La Ma Thập, phụng mệnh tứ vương tử đến mời công chúa xuống núi.
Nói rồi vươn tay ra mời khách đi trước.
Lư Vân cười lạnh, nói:
- Vị đại sư này, Ngân Xuyên công chúa là công chúa của thiên triều chúng ta, dù thái tử muốn gặp, cũng phải ba lần mời bốn lần cầu mới được. Tứ vương tử nhà ngươi chỉ là một vương gia ngoại quốc nhỏ nhoi. Bằng một câu nói của hắn, tưởng là mời được công chúa chúng ta hay sao?
Quốc sư La Ma Thập cười nói:
- Vị tướng quân này nói gì vậy? Tứ vương tử ngưỡng mộ đại danh của công chúa, mong muốn được sớm gặp mặt, nào có ý xấu? Hai quốc gia chúng ta kết giao xưa nay đều ngang hàng, không biết các hạ dùng cái gì để nâng cao thân phận của mình vậy?
Lão tăng này nói tiếng Hán rất lưu loát. Với tài ăn nói như vậy, xem ra học vấn tu dưỡng không hề tầm thường.
Công chúa nghe lão tăng nói chuyện tao nhã lễ phép, không giống mấy tên hòa thượng thô lỗ độc ác khi trước. Nàng bảo Lư Vân lùi lại một chút rồi nói:
- Giờ đã là đêm khuya, bổn cung không tiện tiếp khách. Dù là vương tử cũng được mà Khả Hãn cũng thế. Do lễ nghi nên bản cung không thể gặp, nếu không há lại để người ta bàn tán châm chọc hay sao? Vì thanh danh của bổn cung, cũng vì thanh danh của tứ vương tử, xin mời quốc sư quay về cho.
Hòa thượng Lạt Ma Thập kia có ý khoe khoang tài ăn nói, ai ngờ công chúa lại lợi hại như vậy, đã chặn miệng khiến lão khó mà tiếp lời được. Lão lúng túng cười nói:
- Công chúa cần gì cự tuyệt người ngoài ngàn dặm như vậy. Hiện giờ tình thế đang rối loạn, tứ vương tử sợ công chúa bị tổn thương, lệnh cho ta sớm mời người trở về. Công chúa ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.
Lư Vân cười lạnh nói:
- Lão phiên tăng, cần gì nói những vô sỉ nhàm chán như thế. Rõ ràng đến cướp giá, lập tức ra tay đi!
La Ma Thập nói:
- Lời của thí chủ sai rồi. Nếu công chúa không nghe lời khuyên bảo của tiểu tăng, trước mắt chỉ có hai con đường gian nan, sợ rằng người chịu không nổi.
Lư Vân cười lạnh một tiếng, đang muốn lên tiếng, lại nghe công chúa nói trước:
- Con đường gian nan nào, ngươi nói bổn cung nghe một chút xem sao.
La Ma Thập nói:
- Nếu hôm nay công chúa có thể thoát khỏi đại nạn, ngày sau cũng phải thành thân cùng Khách Lạt Xuy Thân Vương. Người này vô sỉ háo sắc, công chúa đã gặp qua rồi. Công chúa xinh đẹp tuổi trẻ như vậy, thành thân cùng hạng người như vậy mà chịu nổi sao?
Công chúa thở dài một hơi, nói:
- Không cần nói những lời này, con đường thứ hai thì sao?
La Ma Thập nói:
- Con đường thứ hai lại càng gian nan hơn. Nếu công chúa cứ mê muội đối nghịch cùng tứ vương tử, không chịu uống rượu mời. Với tính tình của tứ vương tử, chắc chắn sẽ đem công chúa đi hỏa thiêu để tế bái các anh hùng đã chết trận nơi biên cương của chúng ta. Như vậy lại càng thêm đáng tiếc!
Lư Vân giận dữ nói:
- Phiên tăng to gan lớn mật! Không ngờ dám nói những lời này, trong mắt ngươi còn có thiên triều nữa sao?
Công chúa thở dài:
- Đại sư. Ngoài hai con đường trên, bổn cung không còn lựa chọn nào khác nữa sao?
La Ma Thập mỉm cười, nói:
- Công chúa không cần lo lắng. Chỉ cần công chúa có thể đi theo tiểu tăng. Tiểu tăng đảm bảo, không chỉ tính mạng công chúa an toàn, thành tựu ngày sau của người thật bất khả hạn lượng.
Lư Vân và công chúa nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu bốn chữ “Bất khả hạn lượng” có ý gì.
La Ma Thập mắt thấy hai người nghi hoặc, liền cười nói:
- Tứ vương tử sắp đăng cơ lên ngôi, trở thành Khả Hãn. Theo ý của tiểu tăng, công chúa sao không thừa dịp này gả cho ngài? Công chúa sang phương Tây lần này chính là phụng chỉ thành thân nghị hòa. Nói khó nghe một chút, thiên tử Đại Minh không hề quan tâm tới việc công chúa gả cho ai, chỉ cần biên cảnh Trung Hoa an ổn thì hắn liền an tâm. Tứ vương tử chủ công chúng ta anh minh thần dũng, trẻ tuổi anh tuấn, nhân phẩm vượt xa Khách Lạt Xuy Thân Vương. Xin công chúa nghĩ thật kỹ!
Công chúa biến sắc, không ngờ tứ vương tử lại rắp tâm làm phản, thừa cơ cướp lấy thê tử chưa qua cửa của hoàng huynh hắn. Dù Đạt Bá Nhi Hãn kém cỏi đến mức nào, nàng cũng không thể làm chuyện trái nghịch luân thường như thế.
Chỉ nghe công chúa điềm nhiên nói:
- Những lời này của quốc sư sai rồi, bổn cung tuy chỉ là phận nữ lưu nhưng cũng biết thế nào lễ pháp giáo dưỡng. Xưa nay phận là em không thể khinh nhờn tẩu huynh. Tứ vương tử làm phản đã là chuyện ngàn vạn lần không nên làm, giờ lại muốn cướp chị dâu làm vợ. Loại chuyện thất đức như vậy, bổn cung chết cũng không theo.
Lư Vân nghe những lời này, thầm khen ngợi:
“Giỏi cho Ngân Xuyên công chúa, chẳng trách lão bá tánh trong thiên hạ kính yêu ngưỡng mộ nàng đến như vậy”
La Ma Thập lắc đầu nói:
- Công chúa không nghĩ cho bản thân mình, cũng nên nghĩ cho dân chúng Trung nguyên! Đại quân của tứ vương tử sau khi phá vỡ Ngọc Môn Quan, lập tức chiếm lấy toàn bộ Trung thổ. Tứ vương tử sẽ trở thành vua của toàn thiên hạ. Nếu công chúa thành vương phi, ngày sau con dân quân sĩ của Trung Nguyên tất sẽ được tứ vương tử đối đãi tốt hơn rất nhiều.
Lư Vân nghe những lời này, không kiềm được cơn tức giận, quát:
- Nói hươu nói vượn! Quân binh coi giữ Ngọc Môn Quan chúng ta có tới hơn năm vạn, địa thế phòng thủ nơi đó lại vô cùng hiểm nghèo. Sao có thể để mấy vạn quân mã của các ngươi phá vỡ?
La Ma Thập thản nhiên nói:
- Thiên mệnh trong tay tứ vương tử chúng ta, ngày sau ngài tất sát nhập toàn cõi Trung Hoa rồi làm vua xưng bá đương thời, đến lúc đó ngươi sẽ biết được lợi hại.
Lư Vân và công chúa nghe giọng điệu vô cùng tự tin của lão tăng thì nhìn nhau, cả hai thầm kinh ngạc.
La Ma Thập mỉm cười, nói:
- Ta đã cạn những lời nên nói, xin công chúa theo ta.
Lư Vân nhảy ra chặn trước mặt lão, giọng trầm nói:
- Lão muốn mang công chúa rời đi, còn phải xem bản lĩnh thế nào!
Nói xong giơ đại đao trong tay, ngạo nghễ nhìn La Ma Thập.
La Ma Thập lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc. Lời hay không thể khuyên được thí chủ, tiểu tăng đành đắc tội. Xin hai vị thí chủ cẩn thận. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK