Mọi người dùng xong ngọ yến, lần lượt rời cung. Lại thấy Giang Sung còn đang thấp giọng năn nỉ hoàng đế. Hoàng đế không lộ hỉ nộ, không biết kết quả ra sao.
Tần Trọng Hải trốn ngoài điện cười thầm rằng: “ Giang Đại Thanh bị người ta cắt một đao, e là sắp đi đời nhà ma”
Y nhìn lại, thấy Lư Vân cung kính đi cùng Cố Tự Nguyên. Biết người huynh đệ đến làm khách trong phủ thượng thư, liền cao hứng thay hắn:
“Lư huynh đệ nở mày nở mặt trên Kim Loan Điện, văn võ toàn triều đều khâm phục. Cố đại nhân hài lòng, nói không chừng sẽ gả ái nữ cho hắn.”
Lại nghĩ tiếp:
“Thế nhưng Dương lang trung cũng toàn tâm ái mộ Cố tiểu thư, đây là cục diện gì? Để xem lần này hai con mọt sách đấu nhau thế nào! Thối tha, sao Cố đại nhân không sinh thêm mấy nữ nhi, lúc đó có thể chia cho mỗi người một ả.”
Nói về Lư Vân một đường đi bộ, đích thân bên cạnh kiệu của Cố Tự Nguyên. Khi tới cửa lớn Cố phủ, lòng hắn bỗng nhiên kích động, nhất thời ngổn ngang trăm mối. Nhìn lại quán rượu nhỏ xa xa, nhớ năm trước mỗi ngày đều tới đó mượn rượu giải sầu, giờ bản thân đang mặc triều phục, có cảm giác như cách một kiếp người.
Chỉ nghe kẹt một tiếng. Cửa lớn Cố gia vừa mở, một gã gia đinh sôi nổi chạy ra hô lớn:
- Lão gia hồi phủ!
Cố Tự Nguyên vén màn kiệu, chậm rãi bước ra. Lư Vân tiến lên phía trước khom người đón chào, đây là thói quen của hắn khi làm thư đồng ở Dương Châu.
Cố Tự Nguyên mỉm cười, cầm tay hắn nói:
- Vân nhi, con đã là Trạng nguyên, đối với người không cần kính cẩn như vậy.
Lư Vân lắc đầu nói:
- Lư Vân chỉ mong luôn khiêm cung hữu lễ trước mặt Cố bá bá. Trong mắt người khác, con chỉ là một tên cuồng ngạo không hơn.
Lư Vân mang tính tình bướng bỉnh kỳ dị. Chỉ cần người ta khách khí với hắn, hắn liền lấy lễ hoàn lễ. Nếu có người cười nhạo châm chọc hay vũ nhục, chắc chắn hắn sẽ bất chấp mọi chuyện tìm lại công bằng.
Cố Tự Nguyên nghe lời thì mỉm cười, sờ đầu hắn rồi nói:
- Giờ con đã là người có thế có lực, chớ để lòng dạ nhỏ hẹp, nên thu liễm tính tình nông nổi, nếu không chắc chắn sẽ hại người hại mình, biết chưa?
Lư Vân rùng mình thầm nghĩ:
“Cố bá bá nói đúng, ta giờ là mệnh quan triều đình, không còn là thư sinh bần hàn năm xưa, sau này đối nhân xử thế phải chú ý nhiều hơn”
Nghĩ vậy liền gật đầu.
Hai người bước vào trong, đám gia đinh thấy Lư Vân đều tỏ ra kinh ngạc vạn phần. Lư Vân nhớ lời dặn dò của Cố Tự Nguyên, liền quên đi những chuyện tranh chấp căm ghét ngày xưa, mỉm cười gật đầu với mọi người.
Đang còn nhìn, một gã gia đinh há mồm kêu to:
- A Vân! Đây không phải là A Vân sao? Ngươi đã trở về rồi!
Lư Vân nhìn lại. Chỉ thấy một gã sai vặt ngơ ngác nhìn mình, là bạn cũ A Phúc. Hắn cười ha hả, đang muốn đáp lời. Cố Tự Nguyên đã mỉm cười, nói với gia đinh:
- Vân nhi giờ là đương kim Trạng nguyên, ít ngày nữa sẽ tới Trường Châu nhậm chức tri châu. Sau này nói chuyện với hắn, các người phải cẩn trọng nhiều hơn.
Chúng gia đinh nghe lời này đều há hốc miệng. Mấy tên thị vệ từng bắt nạt Lư Vân thì đứng như trời trồng, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
Trong đám này, chỉ có A Phúc tỏ ra cao hứng, mắt thấy bạn tốt thành đại quan. Hắn giữ chặt Lư Vân, liên thanh nói:
- A Vân ca, sau này nếu ta bị quản gia bắt nạt, ngươi phải ra mặt giúp ta!
Lư Vân cười nói:
- Yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ giúp ngươi.
Năm đó tại Cố phủ, Lư Vân chịu không ít thiệt thòi, bị Bùi Thịnh Thanh đánh đập cùng nhị di nương làm nhục. Tính ra chỉ có A Phúc là đối xử tốt với hắn. Lư Vân nay đâu còn như xưa, đương nhiên là sẽ nghĩ cách báo đáp. A Phúc nghĩ đến ngày sau có Trạng nguyên làm chỗ dựa, không nhịn được ngẩng đẩu, uy phong lẫm liệt dẫn đường.
Quản gia không biết đại họa lâm đầu, ra tiếp đón lão gia, thấy Lư Vân đứng bên cạnh cùng A Phúc mặt đầy hung ác nhìn mình, hắn ngạc nhiên hỏi:
- Đây không phải là tiểu tử Lư Vân sao? Thế nào còn mặt mũi quay về? Chẳng lẽ bị quan phủ bắt được?
Hắn cười lạnh mấy tiếng, nhớ tới thân phận trốn tù của Lư Vân, đang muốn đe dọa, chợt nghe Cố Tự Nguyên cười dài nói:
- Quan gia, mau tới tham kiến Trạng nguyên, cũng thơm lây khí lành một chút.
Quản gia nuốt nước miếng khan, ngoáy ngoáy tai cho rằng mình nghe nhầm. A Phúc ở một bên cười ha hả, kêu lớn:
- Tiểu dân to gan! Thấy Trạng nguyên A Vân đại nhân, còn không mau quỳ xuống!
Quản gia kinh nghi bất định, lại thấy triều phục trên người Lư Vân thì sợ tới hồn phi phách tán, nhớ lại chuyện cũ liền sầu thảm nghĩ rằng:
“Xong rồi! Nếu hắn còn mang oán nhớ thù, nhất định ta sẽ đại họa lâm đầu!”
Mắt thấy Lư Vân khẽ gật đầu với mình. Quản gia run rẩy cả người, cười khổ một tiếng, thấp giọng chào:
- Lư công tử.
Quản gia khi xưa cao ngạo, giờ này lại ăn nói khép nép như sợ có nửa điểm đắc tội. Lư Vân cười ha hả:
- Hai năm không gặp, quản gia vẫn không thay đổi!
Lời này không biết là chê cười hay khen quản gia nịnh bợ như xưa. Quản gia cười gượng vài tiếng, kêu bận cuống lên rồi ôm đầu lủi đi như chuột.
Đi tới sảnh trên, hai người ngồi xuống. Cố Tự Nguyên liền hỏi:
- Giờ con đang ở đâu? Vẫn tại khách điếm sao?
Lư Vân gật đầu:
- Dạ, lên kinh từ Sơn Đông tới nay, tiểu điệt vẫn ở chỗ đó.
Cố Tự Nguyên mỉm cười nói:
- Phủ ta còn nhiều phòng trống, không biết Lư trạng nguyên có đồng ý ở lại vài ngày?
Lư Vân a một tiếng, nghĩ tới cùng Cố Thiến Hề gần nhau sớm tối, không nhịn được toàn thân nóng lên, có điều nhớ đến đám người Nhị di nương thì trên mặt lộ vẻ khó xử.
Cố Tự Nguyên thấy vậy, biết hắn vẫn còn ngại Nhị di nương. Lão hít một hơi, nói:
- Năm đó con rời khỏi, ta cùng di nương gây chuyện một trận, trong nhà loạn đến gà chó không yên. Ai… Ta thấy di nương cầm công văn nha môn tới, liền sai người tức tốc tới bộ Hình tìm hiểu tin tức, mới biết bảng cáo truy nã là do tỉnh thành Sơn Đông gửi ra.
Lư Vân chấn động nghe mà trong lòng. Lúc này hắn đã rửa một thân tội trạng, có điều là dựa vào Tần Trọng Hải thô bạo, lấy thủ đoạn không ai biết hủy bỏ án oan. Lúc này Cố Tự Nguyên đề cập đến chuyện bị truy nã, hắn không nhịn được kinh hồn, run giọng nói:
- Cố bá bá, kỳ thật… Kỳ thật con… con bị người ta vu oan…
Hắn đang muốn giải thích, đã thấy Cố Tự Nguyên lắc lắc đầu nói:
- Không cần nói thì ta cũng rõ ràng là con vô tội. Huyện quan Ngô Xương kia, là một trong bát hổ tham tài triều ta. Khi đó vừa thấy công văn, ta biết mười phần con bị Ngô Xương vu oan. Sau khi lên làm binh bộ thượng thư, mấy lần ta tìm bằng hữu lật lại vụ án nhưng lại không tìm ra con, ài. Chuyện cứ như vậy chìm xuống.
Lư Vân ồ một tiếng. Thì ra bao năm qua, thủy chung Cố Tự Nguyên vẫn tìm kiếm hắn, thoáng chốc bên tai vang lên câu nói của Cố Thiến Hề:
- Lư Vân à Lư Vân, chàng thật ích kỉ. Chỉ biết mình là người ủy khuất, đáng thương nhất thiên hạ, chưa bao giờ nghĩ đến nỗi đau của người khác…
Hai mắt Lư Vân đẫm lệ, hai năm lưu lạc giang hồ nhưng hai cha con Cố Tự Nguyên, Cố Thiến Hề nào đã quên hắn. Lúc này nức nở nói:
- Cố bá bá, người tình thâm ý trọng, tiểu điệt lại tùy hứng làm bậy… Con… Con thật sự xin lỗi người…
Cố Tự Nguyên vuốt đầu hắn, hòa nhã nói:
- Con ngoan, hôm nay hai ta có thể gặp lại, đó là ông trời có mắt, không cần nói thêm nữa.
Lư Vân gật gật đầu, trên má chảy xuống hai hàng thanh lệ. Hai người thương cảm một hồi, Cố Tự Nguyên mới hỏi:
- Nói đến vụ án của con, là Liễu hầu gia cho người sửa sai chăng?
Lư Vân xấu hổ nghĩ thầm: “Nếu không có Tần tướng quân trượng nghĩa tương trợ, đánh cho huyện quan Ngô Xương một trận no đòn, chỉ sợ đến nay ta vẫn không thể đường đường chính chính thấy ánh dương. Việc này không thể nói với người ngoài, cần phải giữ bí mật”.
Lập tức lên tiếng:
- Cố bá bá sở liệu không sai, đúng là một nhân vật dưới trướng Hầu gia sửa lại án oan thay con.
Lời này không chỉ đích danh Tần Trọng Hải nhưng cũng không tính là lừa gạt. Nếu không e sẽ dọa cho Binh bộ thương thư phát hoảng.
Cố Tự Nguyên lộ vẻ ngưỡng mộ, gật đầu nói:
- Liễu hầu gia quả nhiên mang tâm hiệp khách, ngày khác ta nhất định phải đăng môn bái phỏng, tạ ân cho phải đạo.
Khi nói chuyện, thấy một trung niên phu nhân mặt mày phúc hậu đi vào phòng, chính là vợ cả của Cố Tự Nguyên, mẹ đẻ Cố Thiến Hề, Cố phu nhân.
Lư Vân bất ngờ thấy gương mặt cao quý của Cố phu nhân, nhớ lại thảm trạng năm đó bị đuổi khỏi Cố phủ mà mồ hôi lạnh ứa ra khắp người. Khi đó Cố phu nhân đầy lạnh lùng, trước khi đuổi đi còn lệnh hắn tuyệt đối không thể để lộ chuyện từng ở tại Cố gia. Lúc này thấy bà, Lư Vân tám phần là hoảng sợ, hai phần hổ thẹn. Hắn đứng dậy, gắng gượng chào:
- Phu nhân!
Nào biết thân phận thay đổi, thần thái Cố phu nhân cũng bất đồng. Chỉ thấy bà chậm rãi đi về phía hắn, mỉm cười nói:
- Lư công tử, cuối cùng cậu đã trở về.
Lư Vân nghe khẩu khí thân thiết mà giật mình.
Cố phu nhân nhìn Lư Vân từ trên xuống dưới với ánh mắt hòa nhã, đầy ý trân ái như đang đánh giá bảo ngọc thư họa vậy. Lư Vân bị nhìn đến mất tự nhiên, vội vàng cúi đầu. Cố Tự Nguyên cười ha hả nói:
- Đừng gọi là Lư công tử cho thêm xa cách, nên gọi là Vân nhi.
Cố phu nhân thấy Lư Vân mặc triều phục, mỉm cười nói:
- Tới giờ lão gia vẫn tin tưởng, luôn cho rằng cậu bị hàm oan. Quả nhiên ông trời có mắt, cuối cùng hai người có thể đoàn viên.
Cố Tự Nguyên cười nói:
- Đúng vậy! Vân nhi giờ là khâm điểm Trạng Nguyên, chung quy xuất đầu. Chúng ta nên ăn mừng mới phải!
Cố phu nhân cười nói:
- Không phải vậy sao? Ngày ấy lão gia nghe cậu đỗ Trạng nguyên, cao hứng đến quên hết mọi sự, lập tức sai người vào cung dò hỏi.
Lư Vân thấp giọng nói:
- Trước kia Lư Vân gây cho lão gia, phu nhân nhiều điều phiền toái, mười phần đáng chết, ai…
Nói xong cúi đầu giấu đi sự xấu hổ.
Cố phu nhân nghe hắn nhắc tới chuyện cũ, lắc đầu nói:
- Đừng nói vậy, trước kia ta cũng có chỗ không phải, lòng mang thành kiến với cậu, hôm nay xem ra đã sai lầm. Vân nhi, cậu đừng ghi nhớ trong lòng.
Nói xong vén áo thi lễ. Lư Vân thấy Cố phu nhân đa lễ thì cả kinh, cuống quýt xua tay:
- Phu nhân đừng làm vậy, Lư Vân nhận không nổi đâu!
Cố phu nhân vẫn không nghe, nhất định muốn tạ lỗi. Hai người khiêm nhường một phen, Lư Vân không ngăn được, chỉ biết dập đầu đáp lễ. Trải qua chuyện này, những chuyện không hay giữa hai người coi như tan sạch.
Cố Tự Nguyên thấy sắc trời mờ tỏ, cười nói:
- Được rồi! Chúng ta cùng dùng bữa thôi, đi gọi Thiến Hề lại đây!
Nói xong nhìn Lư Vân một cái như có thâm ý.
Lư Vân vừa mừng vừa sợ, tim đập thình thịch. Có điều nhớ đến chuyện từng tuyệt tình tại quán trà, lát nữa không biết mở miệng ra sao với Thiến Hề.
Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Cố Tự Nguyên thấy tiểu thư vẫn ra, liền nhướng mày hỏi:
- Tiểu thư đâu? Sao vẫn chưa ra dùng bữa?
Kẻ ăn người ở đang muốn đáp lời, chợt nghe tiếng bước chân nhỏ nhẹ đi về phòng. Từ khi đỗ Trạng nguyên đến nay, hai người mới gặp lại, Lư Vân đại hỉ trong lòng, kích động nghĩ thầm: “Thiến Hề đã đến!”
Nghe một tiếng cười duyên, theo đó một bóng người xuất hiện, hắn đầy vui mừng ngẩng đầu, thoáng chốc nụ cười trở nên cứng đờ, trước mắt đâu phải Thiến Hề mà người làm hắn đau đầu khi xưa, Nhị di nương.
Lư Vân thầm kêu khổ nhưng vẫn đứng dậy chắp tay chào:
- Nhị di nương, đã lâu không gặp.
Nhị di nương thấy hắn, cũng không hề kinh hoảng như sớm nghe được tin tức. Chỉ thấy thị mặt mày hớn hở, cười nói:
- Thì ra là Lư đại quan nhân đến chơi, ái chà! Đã mang không khí vui mừng của Trạng nguyên đến Cố gia chúng ta, thật là chuyện tốt!
Cố Tự Nguyên đang lo chuyện hai người giáp mặt, lúc này thấy song phương đều nhường một bước, vui vẻ cười nói:
- Vân nhi là cao trung nhất giáp Trạng Nguyên, đỗ đầu thiên hạ, thật là khó được, mau mau, mọi người cùng ngồi đi!
Lão căn dặn người hầu:
- Kêu tiểu thư ra dùng bữa.
Gia đinh vâng dạ một tiếng, đang muốn đi gọi thì một thanh âm hòa nhã vang lên:
- Phụ thân.
Nghe giọng oanh vàng mềm mại, chính là Cố Thiến Hề đến. Lư Vân chấn động ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Thiến Hề mặc đồ xanh nhạt trang nhã, kiều mỵ động lòng người, bước đi nhẹ nhàng tiến tới, hắn thầm nghĩ:
“Biết hôm nay ta tới, Thiến Hề cố ý ăn mặc đặc biệt. Lư Vân à Lư Vân, nàng đối tốt với ngươi như vậy, thật là phúc khí tu luyện mấy đời…”
Hắn đang muốn chào hỏi, chợt thấy Cố Tự Nguyên duỗi tay ngăn lại, cười nói:
- Thiến Hề, con xem, là ai tới này?
Lư Vân đỏ mặt nhìn Cố Thiến Hề. Ai ngờ nàng chỉ ậm ừ một tiếng, gật đầu lấy lệ với hắn, một bộ xa cách như không hề quen biết.
Lư Vân sửng sốt, nhất thời không hiểu tâm tư hỉ nộ khó dò của thiếu nữ.
Cố Tự Nguyên cười nói:
- Đây là Lư Vân, thư đồng của phụ thân khi còn ở Dương Châu. Lúc trước ta muốn giới thiệu hai người làm quen, ai ngờ không có cơ hội. Giờ hắn đã đỗ đạt Trạng nguyên, liền mời tới nhà dùng bữa!
Một người là ái nữ, một người là vãn bối yêu quý. Có điều Cố Tự Nguyên hoàn toàn không biết hai người đã có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm. Lúc này lão quay sang Lư Vân, cười nói:
- Nào nào, để Cố bá bá giới thiệu. Đây là tiểu nữ, năm nay vừa tròn hai mươi, các ngươi trẻ tuổi làm quen một lần.
Lư Vân lòng đầy sợ hãi, đứng dậy ngập ngừng nói:
- Cố… Cố tiểu thư, vãn… Vãn… sinh Lư… Lư Vân, ở đây có… có lễ.
Nhớ tới sắc mặt giận dữ của Cố Thiến Hề khi hắn dạo phố, lúc này không nhịn được kinh hồn táng đảm, nói một câu mà lắp bắp mấy lần, mười phần mất tự nhiên.
Cố Thiến Hề khẽ đảo mắt phượng, không để ý tới Lư Vân. Nàng vén áo thi lễ với Cố Tự Nguyên, thưa rằng:
- Phụ thân, hôm nay không khéo là con có ước hội, giờ muốn ra ngoài.
Cố Tự Nguyên thấy con gái vô lễ, nhất thời có vẻ không vui, nhíu mày hỏi:
- Muốn ra ngoài? Là ai tới tìm con?
Cố Thiến Hề chậm rãi nói:
- Là Binh bộ Dương lang trung.
Lư Vân rúng động toàn thân, nhìn vào Cố Thiến Hề mà lòng đầy chua chát, nghĩ bụng:
“… Lại là Dương lang trung, nàng biết rõ hôm nay ta tới, lại hẹn Dương lang trung ra ngoài chơi, đây… Là cố ý cho ta thấy?”
Cố Tự Nguyên hừ một tiếng, hỏi:
- Túc Quan cũng thật là... Hẹn con ra ngoài, sao lại chọn đúng lúc này?
Cố Thiến Hề nói:
- Uớc hội này đã từ nửa tháng trước. Nữ nhi không biết hôm nay có khách quý tới, nếu không thì đã từ chối.
Cố Tự Nguyên than một tiếng, lắc đầu nói:
- Cũng là trùng hợp, khó khăn lắm phụ thân mới an bài được gia yến, ài…
Chợt nghe Nhị di nương cười nói:
- Lão gia đừng buồn! Ngày sau muốn dùng bữa, còn sợ thiếu thời gian sao? Vả lại Dương lang trung là người đủ lễ nghĩa, được người người yêu thích, tiểu thư ra ngoài cùng người như vậy, cũng không phải chuyện không tốt!
Cố Tự Nguyên liếc mắt nhìn phu nhân, thấy bà gật đầu, liền nhắc nhở:
- Được rồi! Một khi đã như vậy, con cũng không nên lỡ hẹn, nhưng nhất định phải về cho sớm.
Lư Vân nghe đối đáp, biết Dương Túc Quan được trên dưới Cố gia yêu thích. Dương Túc Quan làm quan trong triều nhiều năm. Người này nhỏ hơn hắn bốn tuổi, luận gia thế, nhân phẩm võ công đều hơn bản thân vạn lần, tuy hắn là tân khoa trạng nguyên nhưng xét mọi điều kiện vẫn khó so sánh nổi. Lư Vân thấy khó chịu nhưng còn ngại Cố Tự Nguyên, vẫn cố ra một bộ vô sự.
Mắt thấy Cố Thiến Hề nhẹ nhàng đi ra ngoài, Cố Tự Nguyên cười với Lư Vân:
- Mặc kệ đi, chúng ta uống chút rượu ngâm thơ một phen, con thấy sao?
Lư Vân vâng dạ một tiếng, trên mặt hiện vẻ phiền muộn.
Nhị di nương liếc thấy Lư Vân mặt đầy sầu khổ, còn ngóng nhìn bóng dáng Cố Thiến Hề rời đi, thị cao hứng nghĩ thầm:
“Tiểu tử, ngươi tưởng đỗ Trạng nguyên là trở thành con trời rồi sao? Còn kém xa lắm!”
Từ khi tới kinh thành, mắt thấy Cố Thiến Hề kết giao phần nhiều là nhân vật danh môn. Giờ Bùi Thịnh Thanh ở nơi Dương Châu xa xôi, Nhị di nương biết không thể lo lắng hôn sự cho Cố Thiến Hề, đành buông tha kế hoạch chuẩn bị nhiều năm. Tuy thế, cũng không thể để tiểu thư Cố gia rơi vào tay tử địch đời mình. Chỉ cần Lư Vân tiếp tục theo đuổi nàng, chắc chắn thị sẽ cản trở, mạnh mẽ can thiệp.
Mắt thấy Lư Vân cúi đầu im lặng, Nhị di nương hớn hở nói:
- Ồ! Lư công tử khó khăn làm mới đỗ Trạng nguyên, sao lại còn buồn rầu than thở. Đến nào, uống một chén đi!
Lư Vân nghe trêu chọc, biết đối phương còn ghi hận mình. Hắn không để ý, nâng chén thưa:
- Lư Vân may mắn trúng tuyển tiến sĩ, toàn bộ là nhờ vào các vị trưởng bối trân trọng dẫn dắt. Đại ân không lời nào cảm tạ hết. Lư Vân xin kính một chung.
Nói xong uống một hơi cạn sạch.
Cố Tự Nguyên cười ha hả:
- Con ngoan, hai năm không gặp, tửu lượng đã cao hơn trước. Nào, hai ta cùng cạn chung.
Cố phu nhân cười nói:
- Thoạt nhìn Vân nhi chín chắn hơn xưa rất nhiều.
Lư Vân vội nói:
- Phu nhân chê cười rồi. Giờ Lư Vân đến tuổi thành gia lập thất, tự không thể hoang đàng qua ngày như xưa.
Cố Tự Nguyên cao hứng cười nói:
- Các người còn không biết, hôm nay trước mặt hoàng thượng, Vân Nhi đúng là nở mày nở mặt. Thánh thượng ra một vế đối…
Mắt thấy mọi người cao hứng nghe sự tích của bản thân, Lư Vân lại không hề có cảm giác vui sướng đắc ý, chỉ vì thiếu một người mà hết thảy trở nên vô vị.
Bữa tiệc kéo dài hơn hai canh giờ, Lư Vân thấy đã muộn nên đứng dậy cáo từ.
Cố Tự Nguyên nói:
- Đừng vội, tối nay hai ta đốt đuốc trò chuyện thâu đêm. Luận chuyện ngày sau, được không?
Lư Vân đang tâm phiền ý loạn, lắc đầu nói:
- Hôm nay tiểu điệt không được khỏe, lại say men nên muốn về nghỉ một lát, ngày khác xin đến hầu tiếp Cố bá bá.
Cố Tự Nguyên không muốn hắn đi, lắc đầu nói:
- Không được, giờ đã muộn, tối nay cứ ngủ lại nhà ta đi!
Lư Vân nghĩ đến Cố Thiến Hề mà lòng bùi ngùi: “Thiến Hề đã không để ý, ta cần gì mặt dày mày dạn quấn lấy nàng? Đêm nay ta lưu lại chỗ này, đến lúc đối mặt sẽ làm cho mọi người khó xử, há không là trò cười sao?”
Lập tức tìm cớ:
- Tiểu điệt còn mấy thứ đồ quan trọng ở khách điếm, đi lâu lỡ có mất mát, xin trở về ngủ cho an tâm.
Cố Tự Nguyên nghe vậy biết không thể miễn cưỡng, thở dài nói:
- Được rồi! Ngày khác chúng ta tái hội!
Lão muốn đích thân đưa tiễn ra cửa. Lư Vân vội vàng ngăn lại, nói:
- Sao có thể lại phiền bá bá, để Lư Vân tự mình rời đi.
Khó khăn lắm Cố Tự Nguyên mới dừng bước, Lư Vân liền rời bữa tiệc. Một đường than thở, tới cửa phủ chợt thấy một đôi nam nữ từ xa xa đi lại. Nhìn kĩ nam tử thân hình thon dài, cử chỉ tuyển nhã, chính là Dương Túc Quan. Thiếu nữ bên cạnh thì tươi cười rạng rỡ, mắt phượng mày ngài, lại là Cố Thiến Hề. Xem ra hai người dạo chơi một buổi tối, bây giờ mới trở về.
Lư Vân thở dài một tiếng, liền tránh vào đường tắt. Chờ cho hai người đi qua sẽ lặng lẽ ly khai.
Vừa tránh vào bên trong, đã nghe tiếng của Cố Thiến Hề:
- Dương lang trung, huynh đưa đến cửa là được rồi, để tự ta vào nhà thôi!
Lại nghe Dương Túc Quan thở dài một tiếng, nói:
- Nàng đừng gọi ta là Dương lang trung nữa, gọi một tiếng Túc Quan đi!
Nghe được Cố Thiến Hề ưm nhỏ một tiếng, thấp giọng nói:
- Túc. . . Túc Quan...
Dương Túc Quan mỉm cười:
- Thiến Hề, chúng ta quen biết hơn một năm, lần đầu nghe nàng gọi như vậy, ta thật sự rất cao hứng...
Lư Vân ở một bên, vô ý nghe hai người nói chuyện. Những lời nọ lọt vào tai mà toàn thân như bị lửa đốt, chỉ muốn bịt thật chặt hai lỗ tai.
Một lát sau, chỉ nghe Cố Thiến Hề nhắc:
- Dương lang trung, lúc này đã muộn, ta đi vào trước.
Lư Vân nghe nàng lại xưng hô mấy tiếng Dương lang trung, trong lòng bỗng như kéo lại được chút vui vẻ nào đó.
Lại nghe Dương Túc Quan thấp giọng nói:
- Thiến Hề, đừng vội, ta có lời muốn nói với nàng.
Tiếng bước chân vang lên, dĩ nhiên hai người đã gần thêm một bước.
Lư Vân biết Dương Túc Quan còn lời muốn thổ lộ cùng Cố Thiến Hề. Chỉ sợ hai người còn thêm hành động thân mật. Lúc này đố kị phát điên, hắn muốn phi thân bỏ chạy nhưng sợ hai người nghe tiếng, nhất thời si ngốc đứng tại trận.
Chợt nghe khụ một tiếng, hình như có người khạc đờm, sau đó phun ra mặt đất. Lư Vân lấy làm kì quái, không biết thanh âm này do ai gây ra. Dương Túc Quan cử chỉ văn nhã, không thể tùy tiện thô lỗ như thế. Còn nếu bảo Cố Thiến Hề phun đờm ra đất, đó là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK